Ta và Tạ Trạc đánh nhau một trận trên núi Bất Chu, sau khi đánh đến nỗi quả núi kia lại lệch ba phân, cuối cùng Tây Vương Mẫu cũng đồng ý cho bọn ta ly hôn.
“Mẹ nó! Ta chịu! Hết! Nổi! Rồi!“
Lúc tỉ muội chí cốt Mông Mông hỏi ta, sao ta với Tạ Trạc lại cãi nhau um sùm thế, cuối cùng ta cũng không nhịn nổi nữa, buột miệng chửi thề:
“Mâm cơm đó mẹ nó ta phải cho ớt vào!“
Mông Mông há hốc miệng nhìn ta, nhíu chặt đôi lông mày khẽ nhếch môi nhìn khá giống đã ngu luôn rồi, mà hình như là nghe đến ngu thật…
“Hả?” Sau nửa ngày nàng ta mới dồn nén để phun ra được hai chữ “Vậy thôi?”
“Vậy thôi!?” Ta tức muốn phát điên “Cái gì mà vậy thôi? Năm trăm năm nay, chỉ cần ở dưới mí mắt của Tạ Trạc, hắn không ăn cay, ta có từng ăn một miếng đồ cay nào chưa? Hắn không uống rượu, ta được uống ngụm rượu nào chưa? Trong khoảng thời gian đó, mấy thứ trong phủ nhạt nhẽo không bằng đi ăn phân luôn! Năm trăm năm! Ta nhịn năm trăm năm rồi! Ta chỉ muốn ăn một miếng đồ cay trước mặt hắn! Như thế quá đáng lắm hả?”
Mông Mông một lời khó nói hết nhìn ta: “Đã là người thành tiên cả rồi, vẫn mê ăn uống ghê gớm thế… Mà có thèm quá thì ngươi cứ lén ăn không phải là hết chuyện rồi sao?”
Ta khinh khỉnh liếc Mông Mông một cái: “ Tạ Trạc Tạ Huyền Thanh hắn là ai ngươi quên mất rồi à?”
Mông Mông nín lặng.
Nói cho chính xác, nam nhân họ Tạ tên Trạc tự Huyền Thanh đó, hắn không phải người, hắn cũng không phải tiên, hắn là yêu.
Đại yêu của Bắc Hoang Hải Ngoại trong truyền thuyết.
Cho dù đã thành thân năm trăm năm ta vẫn chưa rõ nguyên thần của hắn là thứ gì, nhưng ta biết rất rõ một việc, năm đó khi ta và hắn thành thân, dùng mắt thường nhìn cũng thấy được các vị thần tiên trên Côn Luân đều phản đối.
Mọi người gặp ta đều đồng loạt hỏi một câu “Ngươi biết hắn là ai không?”
Ta không biết, trên Côn Luân này cũng chẳng ai biết, nhưng mọi người đều biết hắn rất nguy hiểm, yêu lực và sự thần bí của hắn khiến Tây Vương Mẫu cũng có chút kiêng dè.
“Hắn là một quản ngục! Một cơn ác mộng! Một đại sư múa rối!”
“Còn ta thì là tù nhân! Là con rối của hắn!” Trong lòng ta chất chứa một đống căm phẫn và oán hận: “Mấy năm nay, cho dù ta thừa dịp hắn không có mặt lén uống một ngụm rượu, thì cách vài hôm đợi đến khi hắn ta quay lại, hắn vừa bước đến trước cửa nhà đã ngửi thấy mùi! Mũi quái gì còn thính hơn Ngao Thiên Khuyển! Mỗi lần bị hắn bắt được, sẽ không tránh khỏi bị giáo huấn và trách mắng một trận, ta cũng đường đường là một thần tiên, ta không cần mặt mũi nữa sao?”
Mông Mông không dám lên tiếng, im lặng nhìn ta.
“Nếu chỉ riêng việc ăn uống thì thôi không nói làm gì, nhưng một khi hắn ở trong phủ, bình thường ta mặc gì, đi đâu, gặp ai, đều phải thông qua sự đồng ý của hắn. Thành thân một, hai trăm năm ta còn nhịn nổi, năm trăm năm rồi! Vẫn như thế! Sau này thành ra hàng ngàn hàng vạn năm, chẳng lẽ ta cứ phải sống như thế này?”
Mông Mông đáp lại: “Như vậy đúng là không ổn.”
“Quá đáng nhất là khi ta đi tuần sát trong doanh trại, hắn cứ cách dăm bữa nửa tháng lại đến thăm dò tra xét, tháng trước ta đang luyện binh trong quân doanh, có đánh mấy chiêu với một tên lính mới, chỉ mấy chiêu! Bị hắn ta nhìn thấy, kết quả răng của tên lính mới thiếu chút nữa bị hắn đánh rớt, còn mượn cớ gì mà giúp ta luyện binh… Đến mức ta bị mấy lão tướng trong doanh trại cười nhạo, còn mấy tên lính mới lại tránh ta như tránh tà, sao ta làm việc được nữa hả?”
Ta càng nghĩ càng tức tối: ”Hắn là một tên cuồng kiểm soát! Ta nhất định phải hòa ly với hắn! Nhất định phải hòa ly!”
Ta vừa dứt lời, Mông Mông đang ăn trái cây bỗng nhìn về phía sau ta, há nửa miệng, mặc kệ trái mận trên tay rơi xuống đất.
Ta thuận theo ánh mắt của nàng quay người nhìn về phía sau.
Tạ Trạc, nhân vật chính trong câu chuyện của ta đang đứng sau lưng ta, còn mặc một thân hắc y trước nay chưa từng thay đổi, dùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ sắc lẹm như dao nhìn về hướng ta.
“Phục Cửu Hạ” Hắn gọi cả tên cả họ của ta.
Ta kìm nén cảm xúc, đáp lễ sự lạnh lùng như dời núi lấp biển của hắn.
“Hử?”
"Đến điện Nguyệt Lão" Hắn chậm rãi nói ra hai chữ "Hoà ly."
Cầu còn không được!
Ta cùng hắn đi tới Nguyệt Lão Điện, không ai nói thêm lời nào, Nguyệt Lão đã trốn mất dạng, chỉ phái một tiểu đồng tử bị dọa thành con chim cút đi ra.
Đồng tử đưa một cái khay, trên khay để một cây kéo màu xanh.
"Đây là... kéo xanh cắt đứt nhân duyên, cắt đứt rồi, sẽ không thể nối lại được nữa, hai vị thượng tiên... có muốn... suy nghĩ lại hay không?"
Ta bước đến trước mặt đồng tử, giơ tay cầm cây kéo màu xanh lên.
Trong khoảnh khắc ta cầm kéo lên, sợi dây nhân duyên màu đỏ được buộc trên cổ tay ta từ từ lộ ra.
Ta quay đầu nhìn về phía Tạ Trạc, hắn cũng đang nhìn ta, con ngươi đen láy bình tĩnh không gợn sóng, nhưng hình như lại tối hơn vài phần so với ngày thường, tại nơi sâu nhất trong con ngươi ấy phản chiếu hình bóng của ta dường như đang run rẩy.
Cây tương tư chọc trời bị gió thổi qua vang lên tiếng xào xạc, dây tơ hồng của ta và hắn cũng theo gió chập chờn.
Năm trăm năm trước, cũng ở chỗ này, ta và hắn đâm rách lòng bàn tay của mình, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp sát, huyết mạch hòa hợp, biến thành dây nhân duyên quấn quanh cổ tay đối phương, có ý biểu thị từ nay về sau vĩnh viễn bên nhau không xa rời...
Mà hôm nay...
Ta ngẩng đầu nhìn Tạ Trạc, môi giật giật, rốt cuộc nói ra một câu:
"Mâm cơm đó, ta muốn thêm ớt vào."
"Thêm ớt vào không được phép ăn." Hắn đáp lại cũng rất nhanh.
Ta mím môi mím lợi nuốt xuống đống lửa giận quen thuộc đang bừng cháy trong lòng.
"Ngươi không quản được ta nữa rồi."
"Xoẹt" một tiếng, ta dùng cây kéo màu xanh, không mất chút sức cắt đứt dây tơ hồng quấn trên cổ tay bọn ta.
Gió vừa thổi qua, sợi dây tơ quấn quanh cổ tay năm trăm năm tan biến vào hư vô.
Tạ Trạc rũ mắt xuống nhìn về phía cổ tay ta.
Gương mặt của hắn vốn lạnh lùng, duy chỉ có lông mi như lông vũ trên đôi mắt, lúc này bị ánh mặt trời chiếu vào hằn lên một cái bóng mờ, lại ngay lúc sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, đã làm tôn lên tâm trạng có lẽ chứa chút cô độc và thê lương của hắn.
Dĩ nhiên hắn nên có chút không vui.
Thành hôn năm trăm năm, thứ ta được thấy nhiều nhất chính là hắn nói với ta cái này không được cái kia không xong, mọi phương diện trong cuộc sống hắn đều tràn đầy dục vọng khống chế, hắn vô cùng để tâm những quy tắc và điều lệ do bản thân đặt ra. Ta dứt khoát cắt đứt sợi dây nhân duyên như vậy, có vẻ đã phá vỡ không ít dự định của hắn, chọc hắn không vui.
Nhưng mà giống như câu nói cuối cùng của ta, hắn không quản nổi ta nữa, ta cũng không quản được hắn.
Từ nay về sau, đường chia hai lối, tự mình tìm vui, tâm trạng của hắn không liên quan đến ta, ta cũng không cần chịu đựng tính khí của hắn nữa.
Ta vứt cây kéo màu xanh vào khay của đồng tử, phất áo xoay người rời đi, không thèm nhìn Tạ Trạc lấy một cái.
Phủ đệ của bọn ta tự sẽ có người đến dọn dẹp, Tạ Trạc rời khỏi Côn Luân hay không không liên quan đến ta, mà ta đã quyết chí nhất định phải rời khỏi nơi trước kia bọn ta chung sống. Trước khi sắp xếp nhà mới ổn thỏa ta sẽ ăn nhờ ở đậu trong tiên phủ của Mông Mông.
Ban đêm ta muốn ngủ chung với Mông Mông, Mông Mông vẫn hơi sợ: "Dẹp dẹp dẹp, ngươi quên rồi à, trước kia chúng ta cùng ra ngoài chơi, ngươi và ta ngủ chung trong một lều vải, sau khi bị Tạ Trạc biết được hắn trách móc ta một trận, bảo ta để cho ngươi ngủ riêng một lều vải... Ta sợ..."
Nhìn kìa! Tên Tạ Trạc này! Khiến bạn ta bị ám ảnh thành dạng gì rồi! Một cô nương thôi mà! Hà cớ gì phải chấp nhất!
"Ta hòa ly với hắn rồi, ngươi sợ cái gì?" Ta thẳng thắn nói, "Ngủ! Cứ ngủ chung đi!"
“Ờ..." Nàng gãi đầu một cái, "Quên mất." Mông Mông ôm đầu rồi nằm lên người ta, nàng tò mò hỏi ta, "Cửu Hạ, ngươi hòa ly có quen không?"
Ta bĩu môi: "Tự tại tới nỗi không quen à?"
Mông Mông ngáp một cái: "Năm trăm năm trước, tất cả tiên nhân trên Côn Luân phản đối các ngươi, ngươi muốn sống muốn chết bất chấp phạm tội tày đình để ở bên hắn.. Ta còn tưởng rằng đây chính là vận mệnh đã định trước mà người ta thường nói, không ngờ rằng... Nhân duyên trên thế gian này, thì ra sẽ thay đổi..."
Mông Mông nói xong cũng ngủ.
Ta mở mắt nằm trên giường, thần trí đang thả lơ lửng trên không, câu nói cuối cùng của nàng ấy cứ quanh quẩn trong đầu.
Nhân duyên trên thế gian, thì ra sẽ thay đổi.
Không có thị phi đúng sai, cũng không có huyết hải thâm thù, chỉ vì một thói xấu mà khi gặp gỡ đôi bên không hề hay biết, sau khi bị thời gian lên men, bành trướng thành mâu thuẫn to lớn không thể nào chấp nhận.
Thời gian giết ta, giết hắn, cũng giết chết tất cả mọi thứ trên thế gian...
Chỉ là một mối nhân duyên nho nhỏ sao có thể may mắn tránh khỏi? Đêm nay ta mất rất lâu mới ngủ được, ta không muốn truy cứu nguyên nhân, nhưng ta chưa ngủ được bao lâu, rất nhanh lại bị một trận trời nghiêng đất lở làm tỉnh giấc.
Có yêu khí, hỏng rồi.
Ta bừng tỉnh.
Mông Mông bên cạnh cũng dụi mắt một cái: "Gì thế?"
Mông Mông chỉ là một tiểu tiên trồng hoa, dĩ nhiên không thể để cho nàng đi ra ngoài. Ta an ủi nàng: "Ngươi ngủ đi, ta đi xem thử."
Lời vừa ra khỏi miệng ta phát giác có hơi quen quen, nghĩ kỹ lại thì ra trước kia Tạ Trạc thường xuyên nói với ta như vậy.
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, ta đẩy cửa đi ra ngoài, trên đỉnh Côn Luân cao vút tận mây, xuất hiện một khe nứt màu đen, trăng sao như bị khe nứt kia xé toạc, dường như muốn chiếm lấy cả bầu trời.
Đó là thứ gì vậy? Ta đang kinh hãi thì trên đỉnh đầu có tiên nhân ngự phong bay qua, bên tai truyền tới tiếng thét kinh hoàng không biết phát ra từ đâu:
"Tạ Huyền Thanh động tới Rìu Bàn Cổ! Mau ngăn cản hắn!"
Lúc này ta kinh ngạc đến ngây người.
Rìu Bàn Cổ ẩn chứa sức mạnh khai thiên lập địa, trấn ở đỉnh Côn Luân khiến yêu ma trong thiên hạ không thể xâm phạm, từ ngàn vạn năm này luôn bảo vệ an toàn cho Côn Luân.
Tạ Trạc phát điên rồi sao? Một yêu quái như hắn động vào Rìu Bàn Cổ làm gì chứ!? Hắn không sợ bị sức mạnh của Rìu Bàn Cổ chấn động khiến thất khiếu* chảy máu mà chết sao?
(*thất khiếu: 7 lỗ trên mặt -2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi, miệng)
Ta sốt ruột phất tay áo ngự phong, nhanh chóng vượt qua các tiên nhân trên không, bay về phía điện Côn Luân.
Cách đỉnh núi còn mười dặm, ta liền thấy xa xa có một kết giới ngăn đám tiên nhân đang ở bên ngoài.
Bọn họ sử dụng nhiều loại pháp khí, thuật pháp đánh vào kết giới, nhưng cũng như đánh vào bịch bông, toàn bộ đều bị hấp thu.
Đây là kết giới của Tạ Trạc, trước kia ta từng thấy, người khác càng công kích kết giới sẽ càng mạnh.
"Đừng đánh!" Ta quát bảo mọi người ngừng lại, bọn họ quay đầu nhìn ta, sau khi sửng sốt một hồi, mọi chỉ trích chất vấn đều đổ dồn lên đầu ta.
Cái gì mà Tạ Huyền Thành có phải điên rồi hay không! Cái gì mà ai bảo ngươi hòa ly với hắn? Cái gì mà sớm biết vậy ban đầu không nên để cho các ngươi thành thân, vân vân mây mây...
Ồn ào náo loạn thành một đống hỗn loạn khiến não ta kêu ù ù.
Ta không kịp giải thích thêm với chúng tiên, tỉ mỉ nhớ lại quá khứ, cuối cùng mang máng nhớ ra cách phá giải.
Ta thử dùng cách phá giải Tạ Trạc đã dạy, nhưng bàn tay ta mới vừa đụng phải kết giới, kết giới liền tự động mở ra một cửa vào.
Ta sững sờ, Tạ Trạc... Để cho ta đi vào?
Bên cạnh có tiên gia nóng lòng muốn chui vào, nhưng khi hắn mới vừa chui vào đến eo kết giới kia liền lập tức khép lại, khiến hắn bị kẹt ở bên trong, vào không được mà ra cũng chẳng xong..
Ta lại đụng thử kết giới bên cạnh đúng như dự đoán lại mở ra một cửa vào.
Ta không do dự nữa, đâm đầu đi vào. Ta mới vừa bước vào, kết giới ở sau lưng ta liền lập tức khép lại.
Ta giương mắt nhìn lên, đỉnh Côn Luân đen kịt một mảnh.
"Tạ Trạc!" Ta kêu tên hắn, trong bóng tối có ánh sáng chợt lóe lên, ta lập tức đuổi theo, xuyên qua một màn sương dày đặc, trong một khoảng không hỗn độn vô tận, đột nhiên ta đụng phải bức tường vô hình.
Trên tường gió mát khẽ thổi, Tạ Trạc một thân hắc y ngồi trên đất ở phía sau bức tường, thứ hắn đang cầm trên tay như đồ chơi, chính là chí bảo Côn Luân của Côn Luân ta... Rìu Bàn Cổ.
Trên Côn Luân này, người duy nhất có thể cầm được Rìu Bàn Cổ mà ta biết, chính là Tây Vương Mẫu...
Lúc này ta toát mồ hôi lạnh.
Tạ Trạc có năng lực mạnh mẽ, nhưng ta không ngờ hắn có thể mạnh đến nhường này...
Ta không khỏi nhớ tới cảnh tượng nhiều năm này có vài lần ta không nhịn nổi động tay động chân với hắn... Ta tưởng đâu chỉ là ẩu đả, không ngờ...
Là ta lậm quyền, mạo phạm, đắc tội rồi...
Giờ ta giác ngộ ra chân lý, thì ra ta từng tung tăng ngang dọc bên bờ vực tử thần hết lần tới lần khác.
"Ngươi muốn làm gì?" Ta dồn nén tâm trạng lo sợ xuống, quát hắn, Huynh mau buông Rìu Bàn Cổ xuống, chuyện giữa ta và huynh, tự chúng ta giải quyết, không cần động tới nó."
Thứ này nhẹ nhàng vung lên có thể chém Côn Luân thành hai khúc!
"Phục Cửu Hạ." Hắn nghịch Rìu Bàn Cổ, "Ngươi không quản được ta nữa rồi." Hắn nói vậy rồi ngẩng đầu nhìn ta một cái, ánh mắt giống như cái động đen đang lơ lửng trên không, yên lặng nuốt chửng mọi thứ.
Hắn vẫy tay bổ một cái.
Ta thét lên kinh hãi. Chỉ thấy bầu trời đêm tựa như mở ra Thiên môn hút hết đất đá trên đỉnh Côn Luân vào.
Đầu tóc y phục của ta và Tạ Trạc điên cuồng tán loạn trong gió.
"Tạ Trạc! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
"Ta phải đi bù đắp cho sai lầm của ta." Hắn lạnh nhạt nói, từ dưới đất đứng lên "Chờ ta quay lại, ta sẽ có thể giết ngươi."
Ta khiếp sợ! Nghe thử xem hắn đang nói cái quái gì đây hả!
Đột nhiên ta cảm giác năm trăm năm qua sợ là đã kết hôn giả rồi! Tạ Trạc ngươi là aii!? Ta hình như không quen biết ngươi!
Sức mạnh nuốt trọn mọi thứ của khe nứt trên không trung càng ngày càng lớn, thân thể của Tạ Trạc bay về phía khe nứt, tay hắn vẫn nắm Rìu Bàn Cổ. Rìu Bàn Cổ liên quan đến an nguy của Côn Luân, trong đầu ta nghĩ bất kể ra sao cũng không thể bởi vì ân oán của ta và Tạ Trạc mà liên lụy Côn Luân mất Rìu Bàn Cổ.
Ta hạ quyết tâm cắn răng một cái bay thẳng vào không trung.
Tạ Trạc nhìn ta ánh mắt khẽ híp lại, hắn vừa nhấc tay, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, một trận gió mãnh liệt đánh về hướng ta, cuốn theo rất nhiều đất đá. Ta có thể cảm giác được, hắn không muốn giết ta, hắn chỉ là muốn ngăn ta lại. Nhưng ta...
"Có giết hay không sau này hãy nói, bây giờ ngươi trả Rìu Bàn Cổ lại trước đi!" Ta nén cơn tức giận bất chấp đất đá bay loạn xạ xông thẳng đến chỗ hắn.
Tạ Trạc nhướng mày dường như không ngờ ta dứt khoát đuổi theo.
Đợi đến lúc hắn muốn giơ tay lên lần nữa, ta đã nhào tới trước mặt hắn, vươn tay cướp Rìu Bàn Cổ.
Đúng vào lúc này, ta chợt thấy sau lưng lạnh toát. Trong khe nứt màu đen trên không tựa như bay ra một luồng hắc khí cuốn ta vào.
Tạ Trạc chau mày: "Buông tay."
"Trả lại Rìu Bàn Cổ!"
Tạ Trạc quát khẽ một tiếng "Buông ra!" Hắn lời còn chưa dứt, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hình như hắc khí kia bao lấy đầu ta, cuồng phong bên tai ta bỗng nhiên biến mất, ta rơi vào một không gian yên lặng đen kịt.
Tạ Trạc không thấy đâu, đỉnh Côn Luân cũng mất dạng.
"Tạ..." Ta mới vừa mở miệng, ngay sau đó, một cơn đau đớn kịch liệt từ bên trong thân thể đánh ập ra, ta như bị vô số cánh tay lôi kéo, không ngừng lôi ta xuống nơi vực sâu đen tối.
Dường như muốn lôi ta từ điện Côn Luân xuống mười tám tầng địa ngục...
“Mẹ nó! Ta chịu! Hết! Nổi! Rồi!“
Lúc tỉ muội chí cốt Mông Mông hỏi ta, sao ta với Tạ Trạc lại cãi nhau um sùm thế, cuối cùng ta cũng không nhịn nổi nữa, buột miệng chửi thề:
“Mâm cơm đó mẹ nó ta phải cho ớt vào!“
Mông Mông há hốc miệng nhìn ta, nhíu chặt đôi lông mày khẽ nhếch môi nhìn khá giống đã ngu luôn rồi, mà hình như là nghe đến ngu thật…
“Hả?” Sau nửa ngày nàng ta mới dồn nén để phun ra được hai chữ “Vậy thôi?”
“Vậy thôi!?” Ta tức muốn phát điên “Cái gì mà vậy thôi? Năm trăm năm nay, chỉ cần ở dưới mí mắt của Tạ Trạc, hắn không ăn cay, ta có từng ăn một miếng đồ cay nào chưa? Hắn không uống rượu, ta được uống ngụm rượu nào chưa? Trong khoảng thời gian đó, mấy thứ trong phủ nhạt nhẽo không bằng đi ăn phân luôn! Năm trăm năm! Ta nhịn năm trăm năm rồi! Ta chỉ muốn ăn một miếng đồ cay trước mặt hắn! Như thế quá đáng lắm hả?”
Mông Mông một lời khó nói hết nhìn ta: “Đã là người thành tiên cả rồi, vẫn mê ăn uống ghê gớm thế… Mà có thèm quá thì ngươi cứ lén ăn không phải là hết chuyện rồi sao?”
Ta khinh khỉnh liếc Mông Mông một cái: “ Tạ Trạc Tạ Huyền Thanh hắn là ai ngươi quên mất rồi à?”
Mông Mông nín lặng.
Nói cho chính xác, nam nhân họ Tạ tên Trạc tự Huyền Thanh đó, hắn không phải người, hắn cũng không phải tiên, hắn là yêu.
Đại yêu của Bắc Hoang Hải Ngoại trong truyền thuyết.
Cho dù đã thành thân năm trăm năm ta vẫn chưa rõ nguyên thần của hắn là thứ gì, nhưng ta biết rất rõ một việc, năm đó khi ta và hắn thành thân, dùng mắt thường nhìn cũng thấy được các vị thần tiên trên Côn Luân đều phản đối.
Mọi người gặp ta đều đồng loạt hỏi một câu “Ngươi biết hắn là ai không?”
Ta không biết, trên Côn Luân này cũng chẳng ai biết, nhưng mọi người đều biết hắn rất nguy hiểm, yêu lực và sự thần bí của hắn khiến Tây Vương Mẫu cũng có chút kiêng dè.
“Hắn là một quản ngục! Một cơn ác mộng! Một đại sư múa rối!”
“Còn ta thì là tù nhân! Là con rối của hắn!” Trong lòng ta chất chứa một đống căm phẫn và oán hận: “Mấy năm nay, cho dù ta thừa dịp hắn không có mặt lén uống một ngụm rượu, thì cách vài hôm đợi đến khi hắn ta quay lại, hắn vừa bước đến trước cửa nhà đã ngửi thấy mùi! Mũi quái gì còn thính hơn Ngao Thiên Khuyển! Mỗi lần bị hắn bắt được, sẽ không tránh khỏi bị giáo huấn và trách mắng một trận, ta cũng đường đường là một thần tiên, ta không cần mặt mũi nữa sao?”
Mông Mông không dám lên tiếng, im lặng nhìn ta.
“Nếu chỉ riêng việc ăn uống thì thôi không nói làm gì, nhưng một khi hắn ở trong phủ, bình thường ta mặc gì, đi đâu, gặp ai, đều phải thông qua sự đồng ý của hắn. Thành thân một, hai trăm năm ta còn nhịn nổi, năm trăm năm rồi! Vẫn như thế! Sau này thành ra hàng ngàn hàng vạn năm, chẳng lẽ ta cứ phải sống như thế này?”
Mông Mông đáp lại: “Như vậy đúng là không ổn.”
“Quá đáng nhất là khi ta đi tuần sát trong doanh trại, hắn cứ cách dăm bữa nửa tháng lại đến thăm dò tra xét, tháng trước ta đang luyện binh trong quân doanh, có đánh mấy chiêu với một tên lính mới, chỉ mấy chiêu! Bị hắn ta nhìn thấy, kết quả răng của tên lính mới thiếu chút nữa bị hắn đánh rớt, còn mượn cớ gì mà giúp ta luyện binh… Đến mức ta bị mấy lão tướng trong doanh trại cười nhạo, còn mấy tên lính mới lại tránh ta như tránh tà, sao ta làm việc được nữa hả?”
Ta càng nghĩ càng tức tối: ”Hắn là một tên cuồng kiểm soát! Ta nhất định phải hòa ly với hắn! Nhất định phải hòa ly!”
Ta vừa dứt lời, Mông Mông đang ăn trái cây bỗng nhìn về phía sau ta, há nửa miệng, mặc kệ trái mận trên tay rơi xuống đất.
Ta thuận theo ánh mắt của nàng quay người nhìn về phía sau.
Tạ Trạc, nhân vật chính trong câu chuyện của ta đang đứng sau lưng ta, còn mặc một thân hắc y trước nay chưa từng thay đổi, dùng ánh mắt lạnh lùng đáng sợ sắc lẹm như dao nhìn về hướng ta.
“Phục Cửu Hạ” Hắn gọi cả tên cả họ của ta.
Ta kìm nén cảm xúc, đáp lễ sự lạnh lùng như dời núi lấp biển của hắn.
“Hử?”
"Đến điện Nguyệt Lão" Hắn chậm rãi nói ra hai chữ "Hoà ly."
Cầu còn không được!
Ta cùng hắn đi tới Nguyệt Lão Điện, không ai nói thêm lời nào, Nguyệt Lão đã trốn mất dạng, chỉ phái một tiểu đồng tử bị dọa thành con chim cút đi ra.
Đồng tử đưa một cái khay, trên khay để một cây kéo màu xanh.
"Đây là... kéo xanh cắt đứt nhân duyên, cắt đứt rồi, sẽ không thể nối lại được nữa, hai vị thượng tiên... có muốn... suy nghĩ lại hay không?"
Ta bước đến trước mặt đồng tử, giơ tay cầm cây kéo màu xanh lên.
Trong khoảnh khắc ta cầm kéo lên, sợi dây nhân duyên màu đỏ được buộc trên cổ tay ta từ từ lộ ra.
Ta quay đầu nhìn về phía Tạ Trạc, hắn cũng đang nhìn ta, con ngươi đen láy bình tĩnh không gợn sóng, nhưng hình như lại tối hơn vài phần so với ngày thường, tại nơi sâu nhất trong con ngươi ấy phản chiếu hình bóng của ta dường như đang run rẩy.
Cây tương tư chọc trời bị gió thổi qua vang lên tiếng xào xạc, dây tơ hồng của ta và hắn cũng theo gió chập chờn.
Năm trăm năm trước, cũng ở chỗ này, ta và hắn đâm rách lòng bàn tay của mình, mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp sát, huyết mạch hòa hợp, biến thành dây nhân duyên quấn quanh cổ tay đối phương, có ý biểu thị từ nay về sau vĩnh viễn bên nhau không xa rời...
Mà hôm nay...
Ta ngẩng đầu nhìn Tạ Trạc, môi giật giật, rốt cuộc nói ra một câu:
"Mâm cơm đó, ta muốn thêm ớt vào."
"Thêm ớt vào không được phép ăn." Hắn đáp lại cũng rất nhanh.
Ta mím môi mím lợi nuốt xuống đống lửa giận quen thuộc đang bừng cháy trong lòng.
"Ngươi không quản được ta nữa rồi."
"Xoẹt" một tiếng, ta dùng cây kéo màu xanh, không mất chút sức cắt đứt dây tơ hồng quấn trên cổ tay bọn ta.
Gió vừa thổi qua, sợi dây tơ quấn quanh cổ tay năm trăm năm tan biến vào hư vô.
Tạ Trạc rũ mắt xuống nhìn về phía cổ tay ta.
Gương mặt của hắn vốn lạnh lùng, duy chỉ có lông mi như lông vũ trên đôi mắt, lúc này bị ánh mặt trời chiếu vào hằn lên một cái bóng mờ, lại ngay lúc sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, đã làm tôn lên tâm trạng có lẽ chứa chút cô độc và thê lương của hắn.
Dĩ nhiên hắn nên có chút không vui.
Thành hôn năm trăm năm, thứ ta được thấy nhiều nhất chính là hắn nói với ta cái này không được cái kia không xong, mọi phương diện trong cuộc sống hắn đều tràn đầy dục vọng khống chế, hắn vô cùng để tâm những quy tắc và điều lệ do bản thân đặt ra. Ta dứt khoát cắt đứt sợi dây nhân duyên như vậy, có vẻ đã phá vỡ không ít dự định của hắn, chọc hắn không vui.
Nhưng mà giống như câu nói cuối cùng của ta, hắn không quản nổi ta nữa, ta cũng không quản được hắn.
Từ nay về sau, đường chia hai lối, tự mình tìm vui, tâm trạng của hắn không liên quan đến ta, ta cũng không cần chịu đựng tính khí của hắn nữa.
Ta vứt cây kéo màu xanh vào khay của đồng tử, phất áo xoay người rời đi, không thèm nhìn Tạ Trạc lấy một cái.
Phủ đệ của bọn ta tự sẽ có người đến dọn dẹp, Tạ Trạc rời khỏi Côn Luân hay không không liên quan đến ta, mà ta đã quyết chí nhất định phải rời khỏi nơi trước kia bọn ta chung sống. Trước khi sắp xếp nhà mới ổn thỏa ta sẽ ăn nhờ ở đậu trong tiên phủ của Mông Mông.
Ban đêm ta muốn ngủ chung với Mông Mông, Mông Mông vẫn hơi sợ: "Dẹp dẹp dẹp, ngươi quên rồi à, trước kia chúng ta cùng ra ngoài chơi, ngươi và ta ngủ chung trong một lều vải, sau khi bị Tạ Trạc biết được hắn trách móc ta một trận, bảo ta để cho ngươi ngủ riêng một lều vải... Ta sợ..."
Nhìn kìa! Tên Tạ Trạc này! Khiến bạn ta bị ám ảnh thành dạng gì rồi! Một cô nương thôi mà! Hà cớ gì phải chấp nhất!
"Ta hòa ly với hắn rồi, ngươi sợ cái gì?" Ta thẳng thắn nói, "Ngủ! Cứ ngủ chung đi!"
“Ờ..." Nàng gãi đầu một cái, "Quên mất." Mông Mông ôm đầu rồi nằm lên người ta, nàng tò mò hỏi ta, "Cửu Hạ, ngươi hòa ly có quen không?"
Ta bĩu môi: "Tự tại tới nỗi không quen à?"
Mông Mông ngáp một cái: "Năm trăm năm trước, tất cả tiên nhân trên Côn Luân phản đối các ngươi, ngươi muốn sống muốn chết bất chấp phạm tội tày đình để ở bên hắn.. Ta còn tưởng rằng đây chính là vận mệnh đã định trước mà người ta thường nói, không ngờ rằng... Nhân duyên trên thế gian này, thì ra sẽ thay đổi..."
Mông Mông nói xong cũng ngủ.
Ta mở mắt nằm trên giường, thần trí đang thả lơ lửng trên không, câu nói cuối cùng của nàng ấy cứ quanh quẩn trong đầu.
Nhân duyên trên thế gian, thì ra sẽ thay đổi.
Không có thị phi đúng sai, cũng không có huyết hải thâm thù, chỉ vì một thói xấu mà khi gặp gỡ đôi bên không hề hay biết, sau khi bị thời gian lên men, bành trướng thành mâu thuẫn to lớn không thể nào chấp nhận.
Thời gian giết ta, giết hắn, cũng giết chết tất cả mọi thứ trên thế gian...
Chỉ là một mối nhân duyên nho nhỏ sao có thể may mắn tránh khỏi? Đêm nay ta mất rất lâu mới ngủ được, ta không muốn truy cứu nguyên nhân, nhưng ta chưa ngủ được bao lâu, rất nhanh lại bị một trận trời nghiêng đất lở làm tỉnh giấc.
Có yêu khí, hỏng rồi.
Ta bừng tỉnh.
Mông Mông bên cạnh cũng dụi mắt một cái: "Gì thế?"
Mông Mông chỉ là một tiểu tiên trồng hoa, dĩ nhiên không thể để cho nàng đi ra ngoài. Ta an ủi nàng: "Ngươi ngủ đi, ta đi xem thử."
Lời vừa ra khỏi miệng ta phát giác có hơi quen quen, nghĩ kỹ lại thì ra trước kia Tạ Trạc thường xuyên nói với ta như vậy.
Không có nhiều thời gian để suy nghĩ, ta đẩy cửa đi ra ngoài, trên đỉnh Côn Luân cao vút tận mây, xuất hiện một khe nứt màu đen, trăng sao như bị khe nứt kia xé toạc, dường như muốn chiếm lấy cả bầu trời.
Đó là thứ gì vậy? Ta đang kinh hãi thì trên đỉnh đầu có tiên nhân ngự phong bay qua, bên tai truyền tới tiếng thét kinh hoàng không biết phát ra từ đâu:
"Tạ Huyền Thanh động tới Rìu Bàn Cổ! Mau ngăn cản hắn!"
Lúc này ta kinh ngạc đến ngây người.
Rìu Bàn Cổ ẩn chứa sức mạnh khai thiên lập địa, trấn ở đỉnh Côn Luân khiến yêu ma trong thiên hạ không thể xâm phạm, từ ngàn vạn năm này luôn bảo vệ an toàn cho Côn Luân.
Tạ Trạc phát điên rồi sao? Một yêu quái như hắn động vào Rìu Bàn Cổ làm gì chứ!? Hắn không sợ bị sức mạnh của Rìu Bàn Cổ chấn động khiến thất khiếu* chảy máu mà chết sao?
(*thất khiếu: 7 lỗ trên mặt -2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi, miệng)
Ta sốt ruột phất tay áo ngự phong, nhanh chóng vượt qua các tiên nhân trên không, bay về phía điện Côn Luân.
Cách đỉnh núi còn mười dặm, ta liền thấy xa xa có một kết giới ngăn đám tiên nhân đang ở bên ngoài.
Bọn họ sử dụng nhiều loại pháp khí, thuật pháp đánh vào kết giới, nhưng cũng như đánh vào bịch bông, toàn bộ đều bị hấp thu.
Đây là kết giới của Tạ Trạc, trước kia ta từng thấy, người khác càng công kích kết giới sẽ càng mạnh.
"Đừng đánh!" Ta quát bảo mọi người ngừng lại, bọn họ quay đầu nhìn ta, sau khi sửng sốt một hồi, mọi chỉ trích chất vấn đều đổ dồn lên đầu ta.
Cái gì mà Tạ Huyền Thành có phải điên rồi hay không! Cái gì mà ai bảo ngươi hòa ly với hắn? Cái gì mà sớm biết vậy ban đầu không nên để cho các ngươi thành thân, vân vân mây mây...
Ồn ào náo loạn thành một đống hỗn loạn khiến não ta kêu ù ù.
Ta không kịp giải thích thêm với chúng tiên, tỉ mỉ nhớ lại quá khứ, cuối cùng mang máng nhớ ra cách phá giải.
Ta thử dùng cách phá giải Tạ Trạc đã dạy, nhưng bàn tay ta mới vừa đụng phải kết giới, kết giới liền tự động mở ra một cửa vào.
Ta sững sờ, Tạ Trạc... Để cho ta đi vào?
Bên cạnh có tiên gia nóng lòng muốn chui vào, nhưng khi hắn mới vừa chui vào đến eo kết giới kia liền lập tức khép lại, khiến hắn bị kẹt ở bên trong, vào không được mà ra cũng chẳng xong..
Ta lại đụng thử kết giới bên cạnh đúng như dự đoán lại mở ra một cửa vào.
Ta không do dự nữa, đâm đầu đi vào. Ta mới vừa bước vào, kết giới ở sau lưng ta liền lập tức khép lại.
Ta giương mắt nhìn lên, đỉnh Côn Luân đen kịt một mảnh.
"Tạ Trạc!" Ta kêu tên hắn, trong bóng tối có ánh sáng chợt lóe lên, ta lập tức đuổi theo, xuyên qua một màn sương dày đặc, trong một khoảng không hỗn độn vô tận, đột nhiên ta đụng phải bức tường vô hình.
Trên tường gió mát khẽ thổi, Tạ Trạc một thân hắc y ngồi trên đất ở phía sau bức tường, thứ hắn đang cầm trên tay như đồ chơi, chính là chí bảo Côn Luân của Côn Luân ta... Rìu Bàn Cổ.
Trên Côn Luân này, người duy nhất có thể cầm được Rìu Bàn Cổ mà ta biết, chính là Tây Vương Mẫu...
Lúc này ta toát mồ hôi lạnh.
Tạ Trạc có năng lực mạnh mẽ, nhưng ta không ngờ hắn có thể mạnh đến nhường này...
Ta không khỏi nhớ tới cảnh tượng nhiều năm này có vài lần ta không nhịn nổi động tay động chân với hắn... Ta tưởng đâu chỉ là ẩu đả, không ngờ...
Là ta lậm quyền, mạo phạm, đắc tội rồi...
Giờ ta giác ngộ ra chân lý, thì ra ta từng tung tăng ngang dọc bên bờ vực tử thần hết lần tới lần khác.
"Ngươi muốn làm gì?" Ta dồn nén tâm trạng lo sợ xuống, quát hắn, Huynh mau buông Rìu Bàn Cổ xuống, chuyện giữa ta và huynh, tự chúng ta giải quyết, không cần động tới nó."
Thứ này nhẹ nhàng vung lên có thể chém Côn Luân thành hai khúc!
"Phục Cửu Hạ." Hắn nghịch Rìu Bàn Cổ, "Ngươi không quản được ta nữa rồi." Hắn nói vậy rồi ngẩng đầu nhìn ta một cái, ánh mắt giống như cái động đen đang lơ lửng trên không, yên lặng nuốt chửng mọi thứ.
Hắn vẫy tay bổ một cái.
Ta thét lên kinh hãi. Chỉ thấy bầu trời đêm tựa như mở ra Thiên môn hút hết đất đá trên đỉnh Côn Luân vào.
Đầu tóc y phục của ta và Tạ Trạc điên cuồng tán loạn trong gió.
"Tạ Trạc! Rốt cuộc ngươi muốn làm gì!"
"Ta phải đi bù đắp cho sai lầm của ta." Hắn lạnh nhạt nói, từ dưới đất đứng lên "Chờ ta quay lại, ta sẽ có thể giết ngươi."
Ta khiếp sợ! Nghe thử xem hắn đang nói cái quái gì đây hả!
Đột nhiên ta cảm giác năm trăm năm qua sợ là đã kết hôn giả rồi! Tạ Trạc ngươi là aii!? Ta hình như không quen biết ngươi!
Sức mạnh nuốt trọn mọi thứ của khe nứt trên không trung càng ngày càng lớn, thân thể của Tạ Trạc bay về phía khe nứt, tay hắn vẫn nắm Rìu Bàn Cổ. Rìu Bàn Cổ liên quan đến an nguy của Côn Luân, trong đầu ta nghĩ bất kể ra sao cũng không thể bởi vì ân oán của ta và Tạ Trạc mà liên lụy Côn Luân mất Rìu Bàn Cổ.
Ta hạ quyết tâm cắn răng một cái bay thẳng vào không trung.
Tạ Trạc nhìn ta ánh mắt khẽ híp lại, hắn vừa nhấc tay, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, một trận gió mãnh liệt đánh về hướng ta, cuốn theo rất nhiều đất đá. Ta có thể cảm giác được, hắn không muốn giết ta, hắn chỉ là muốn ngăn ta lại. Nhưng ta...
"Có giết hay không sau này hãy nói, bây giờ ngươi trả Rìu Bàn Cổ lại trước đi!" Ta nén cơn tức giận bất chấp đất đá bay loạn xạ xông thẳng đến chỗ hắn.
Tạ Trạc nhướng mày dường như không ngờ ta dứt khoát đuổi theo.
Đợi đến lúc hắn muốn giơ tay lên lần nữa, ta đã nhào tới trước mặt hắn, vươn tay cướp Rìu Bàn Cổ.
Đúng vào lúc này, ta chợt thấy sau lưng lạnh toát. Trong khe nứt màu đen trên không tựa như bay ra một luồng hắc khí cuốn ta vào.
Tạ Trạc chau mày: "Buông tay."
"Trả lại Rìu Bàn Cổ!"
Tạ Trạc quát khẽ một tiếng "Buông ra!" Hắn lời còn chưa dứt, ta chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hình như hắc khí kia bao lấy đầu ta, cuồng phong bên tai ta bỗng nhiên biến mất, ta rơi vào một không gian yên lặng đen kịt.
Tạ Trạc không thấy đâu, đỉnh Côn Luân cũng mất dạng.
"Tạ..." Ta mới vừa mở miệng, ngay sau đó, một cơn đau đớn kịch liệt từ bên trong thân thể đánh ập ra, ta như bị vô số cánh tay lôi kéo, không ngừng lôi ta xuống nơi vực sâu đen tối.
Dường như muốn lôi ta từ điện Côn Luân xuống mười tám tầng địa ngục...
Danh sách chương