#Vy
Không biết khi nào Tạ Trạc mới tỉnh nên ta vẫn luôn túc trực bên cạnh hắn. Mãi đến bảy ngày sau, cơ thể dần dần bình phục, Tạ Trạc cuối cùng cũng mở mắt.
Trước khi hắn tỉnh lại, quang cảnh chém giết ngày đó đã biến mất không còn dấu vết.
Cát bụi trên mặt đất cũng bị tịnh khí của rừng băng cuốn bay.
Thánh địa khôi phục dáng vẻ không nhiễm bụi trần, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sau khi tỉnh lại, Tạ Trạc ngồi ngây ra một lúc lâu, dáo dác nhìn khắp bốn phía, mọi thứ diễn ra quá chóng vánh, khiến hắn không phân rõ được là thực hay mơ.
Khó khăn lắm mới tiếp nhận được hiện thực, hắn cụp mắt chuẩn bị đứng lên. Đúng lúc ấy, trong ngực áo hắn vang lên tiếng "lách cách".
Tạ Trạc mò trong áo, lấy ra mấy thứ đồ nhỏ, đó là... những viên đá... trong suốt? Ta bay lên tay Tạ Trạc, cẩn thận quan sát một hồi, hoa văn trên đó, ta biết!
Đây chẳng phải là cái chân giả của "Cẩu" Cửu Hạ sao!
Chỉ là cái chân giả này đã bị vỡ vụn trong hỗn chiến, không biết tại sao lại biến thành những viên đá nhỏ trong suốt như pha lê.
Những viên đá trông giống hệt mặt hồ băng, chẳng lẽ... chúng bị hồ băng đồng hóa?
Nhưng lều trại của tuyết lang tộc trước đây không hề bị đồng hóa mà...
Nói cách khác...
Ta đột nhiên nhớ đến trước kia Chử Liên lúc sắp chết từng nói —— lần thứ hai ta và Tạ Trạc xuyên không, có một khoảng thời gian chúng ta không ở cạnh nhau.
Khoảng thời gian đó, Tạ Trạc vì để Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh không thể gặp nhau đã phí không ít tâm sức.
Lợi dụng thời điểm Tạ Huyền Thanh quyết đấu căng go với Chử Liên, Tạ Trạc giả thành hắc y nhân đánh lén Tạ Huyền Thanh, khiến Tạ Huyền Thanh rơi xuống động băng, còn Tạ Trạc ở lại tiếp tục chiến đấu với Chử Liên.
Cũng chính vì Tạ Trạc đánh lén Tạ Huyền Thanh nên đã cho Tà Thần thời gian ứng phó, hắn mới có thể sử dụng cơ thể Chử Liên, sử dụng thuật pháp hấp thụ trọc khí xung quanh, đánh trọng thương Tạ Trạc.
Nhưng cuối cùng Tạ Trạc vẫn chiến thắng Tà Thần, thành công phong ấn Chử Liên. Lần ấy hắn tận mắt trông thấy Tà Thần sử dụng thuật pháp, qua đó hiểu ra cách Tà Thần phát huy sức mạnh cũng như cách hắn tái thế ——
Hấp thụ trọc khí đất trời, luyện thành tà khí của hắn.
Đây chính là lý do khiến Tạ Trạc đưa ta đến Bất Tử thành, trở về hồ băng nơi tuyết lang tộc, sau đó hấp thụ toàn bộ tà khí trên thế gian, trả chúng về với núi sông, hóa giải kiếp nạn cho thiên hạ...
Ta trầm tư nhìn khúc gỗ hóa thành đá trong lòng Tạ Trạc.
Khúc gỗ này cũng giống như nhưng vật dụng khác, nó không phải bị hồ băng đồng hóa, khả năng duy nhất chính là Tà Thần đã hấp thụ hết trọc khí bên trong nó.
Ta nhớ lại tình huống lúc Tà Thần thoát khỏi cơ thể Tạ Trạc, giữa ấn đường hắn lóe lên một tia sáng.
Lúc ấy, ta tưởng hận ý của Chử Liên đã thu hút tà khí. Nhưng giờ nghĩ lại, nguyên nhân thực sự càng giống như... Tà Thần lợi dụng thời điểm Tạ Trạc phân tâm, sử dụng thuật pháp của mình!
Tà Thần hút trọc khí từ cái chân giả, khiến nó biến thành viên đá tinh khiết như hồ băng, Tà Thần dùng sức mạnh yếu ớt thoát khỏi khống chế của Tạ Trạc, chui vào cơ thể Chử Liên để tẩu thoát!
Cái chân giả đó!
Khúc gỗ tưởng như vô hại đó chính là bằng chứng cho cách Tà Thần tái thế!
Tìm ra câu trả lời khiến ta vui sướng nhảy nhót.
Ngày Côn Luân gặp nạn, chư thần hợp lực đưa linh phách ta trở về quá khứ, vốn là muốn để ta đến trước đêm hòa li, ngăn cản ta và Tạ Trạc hòa li, sau đó nói với Tạ Trạc, Tà Thần dùng sức mạnh núi sông ở cố hương của hắn để hồi sinh.
Nếu muốn giết Tà Thần, chỉ có cách trả tà khí về chỗ cũ.
Nhưng trong quá trình xuyên không đã xảy ra sai sót, khiến ta bị đưa về thời thơ ấu của Tạ Trạc, sau đó cùng hắn trải qua mấy năm.
Ta vẫn chưa tìm được cơ thể phù hợp, không thể giao tiếp với Tạ Trạc, hơn nữa, sợ rằng ta có thể lấy lại hình dáng con người cũng không nhất định có thể khiến Tạ Trạc tin tưởng ta...
Chuyện liên quan đến Tà Thần là chuyện hệ trọng, Tạ Trạc vốn không hề quen biết ta, ta cũng không có bằng chứng chứng minh điều ta nói là thật.
Nhưng hiện tại, khúc gỗ này chính là bằng chứng mà ta cần!
Tạ Trạc rất thông minh, lúc Tà Thần thoát khỏi cơ thể, hắn bị Chử Liên làm phân tâm nên mới không để ý đến sự bất thường này.
Chỉ cần có người nói với hắn, hắn nhất định sẽ nhìn thấu huyền cơ bên trong!
Giống như Tạ Trạc trước đây, Tà Thần chỉ mới sử dụng pháp thuật mượn lực một lần, hắn đã lập tức sáng tỏ.
Bây giờ ta chỉ cần tìm một cơ thể, sau đó đứng trước mặt Tạ Trạc nói với hắn chân tướng. Nói không chừng, Tạ Trạc sẽ có cách giải quyết Tà Thần!
Đem tà khí trong thiên hạ trở về nơi này, phong ấn linh phách Tà Thần về chỗ cũ.
Ta mừng rỡ bay xung quanh Tạ Trạc, chỉ hận không thể viết xuống đất, nói với hắn toàn bộ mọi chuyện.
Nhưng linh phách của ta không lợi hại đến vậy, ta xoay vài vòng thậm chí còn không làm động tóc mai của hắn.
Ta chỉ biết nhìn Tạ Trạc, còn hắn thì trầm mặc nhìn khúc gỗ đã biến thành những viên đá nhỏ, sau đó mang theo chúng rời khỏi hồ băng.
Hắn trở về lều của mình.
Đây là chuyện ta không ngờ tới.
Tuyết lang tộc đã diệt, lều trướng còn đó, nhưng đã không còn bóng người, sinh khí đã hoàn toàn biến mất trên mảnh đất này.
Tạ Trạc vô cảm mang những viên đá về lều của mình.
Hắn đào một cái hố nhỏ ngay tại chỗ nhiều năm từng nằm ngủ cũng như tiếp nhận hồn lực, sau đó bỏ toàn bộ số đá vào trong.
“Tà Thần dùng cơ thể Chử Liên để bỏ chạy." Hắn nói với đống đá vụn, "Ta phải đuổi theo hắn, đưa Tà Thần quay về cơ thể ta, sau đó tự sát."
Tạ Trạc chàng không cần tự sát!
Chỉ cần đem toàn bộ tà khí về đây là có thể tiêu diệt hắn!
Ta bay vòng vòng xung quanh hắn.
Hiện giờ tà khí trên thế gian chưa nhiều, chúng ta chỉ cần bắt được Chử Liên, sau đó liên hợp với các Sơn Chủ Thần, bắt hết yêu tà về đây! Chúng ta sẽ giết được Tà Thần!
Chàng không cần chết, Bất Tử Thành cũng không cần tồn tại! Thế giới này sẽ tốt hơn trước!
Nhưng hắn không nghe thấy.
Hắn nhìn đống đá vụn hồi lâu mới nhấc tay lên.
Ta cho rằng hắn muốn chôn hết số đá, nhưng hắn lại lấy ra một viên lành lặn nhất.
Đó là phần móng trên bàn chân giả.
Thời gian trôi đi, dưới sự vuốt ve quanh năm ngày tháng của Tạ Trạc, nó đã nhẵn thành hình tròn. Tạ Trạc nhìn quanh lều, sau đó rút một sợi vải từ cái chăn, xâu qua viên đá.
Hắn đeo viên đá lên cổ.
Nhìn viên đá trên cổ hắn, ta bừng tỉnh ngộ!
A!
Viên đá đó, hóa ra chính là viên đá đó!
Viên đá trong suốt mang theo ánh sáng xanh mờ ảo!
Chính là nó! Là móng giả của ta!
Ta ngây ngốc nhìn Tạ Trạc.
Mãi đến khi hắn lấp xong hố rồi đứng lên.
“Sói nhỏ, nếu thực sự có hoàng tuyền cùng kiếp sau, ngươi..."
Ánh mắt hắn trong veo, dẫu đã trải qua gió tanh mưa máu, khi nhắc đến chú chó nhỏ, ánh mắt hắn vẫn ôn nhu như nước mùa thu, thanh khiết không vướng bụi.
Hắn nhẹ giọng thì thầm: “Ngươi đợi ta nhé.”
Hắn vẫn muốn gặp lại người bạn duy nhất của mình.
Không, không cần hoàng tuyền, không cần kiếp sau...
Thấy Tạ Trạc như vậy, ta rất muốn khóc.
Chàng không cần một lòng muốn chết, chàng không cần vô vọng khẩn cầu, ta vẫn luôn chờ chàng! Sẽ mãi mãi chờ chàng!
Tạ Trạc đứng dậy rời khỏi lều.
Ta vội vàng đuổi theo hắn.
Hắn cất bước đi về phía trước, lúc này đây, hắn đi qua thôn làng tuyết lang tộc tan hoang, đi qua hồ băng, cuối cùng là ra khỏi cánh rừng quanh năm tuyết trắng.
Ta rất khó có thể hình dung cảm giác của hắn khi đi qua những khung cảnh đã vô cùng quen thuộc, nay lại không hẹn ngày trở về.
Ta chỉ thấy ánh mắt hắn quả quyết, bước chân hắn kiên định.
Ngoại trừ viên đá kia, Tạ Trạc không mang theo bất cứ thứ gì, cô độc rời khỏi cố hương, tuyệt nhiên không một lần quay đầu.
Thế giới bên ngoài rừng băng ta từng đi qua.
Ba năm đầu khi mới tới thời không này, ta vì nóng lòng muốn tìm một cơ thể có linh phách phù hợp nên đã phiêu bạt ở phương bắc một thời gian khá dài.
Địa thế phương bắc tương đối bằng phẳng, duy chỉ có một ngọn núi tên Thước Sơn, do Chủ Thần Tễ chưởng quản.
Đó cũng là nơi gần với tuyết lang tộc nhất được Chủ Thần che chở.
Khi đó, phương bắc chưa có Bất Tử thành, bên ngoài có thị trấn, có chợ, tuy không có những dãy núi hùng vĩ như Côn Luân, nhưng người địa phương cũng không khác người Côn Luân là bao.
Chỉ là hiện tại khi Tạ Trạc đặt chân đến nơi này, tình hình đã có chút thay đổi.
Bên ngoài rừng băng không nghe một tiếng chim hót, quang cảnh vắng lặng tiêu điều.
Chúng ta đi ngang qua một thôn làng bỏ hoang vô cùng kỳ lạ. Người ở đây trước khi bỏ đi hình như đã phải chống trọi với một tai họa gì đó bất ngờ ập đến.
Chúng ta đi tới trước vài ngôi nhà, qua tường viện đổ nát, có thể thấy trên bàn ăn vẫn bày đầy mâm bát.
Từ mức độ ôi thiu của đồ ăn, xem ra thôn làng chỉ mới xảy ra chuyện mấy ngày trước.
Ta đoán là do Chử Liên cùng Tà Thần gây ra.
Giống như muốn xác nhận suy đoán của ta, khi Tạ Trạc đi qua hẻm nhỏ, một trành quỷ bất thình lình lao ra! Tạ Trạc nghiêng người né tránh, hồn lực trong tay ngưng tụ thành trường kiếm, lưu loát chém đứt cổ trành quỷ.
Trành quỷ lập tức hóa thành làn khói đen tan vào hư vô.
Ngay sau đó, Tạ Trạc nhìn vào trong hẻm, ta nghe thấy những tiếng “ken két” quen thuộc khiến người ta phải gai óc, nhìn theo tầm mắt Tạ Trạc, ta trông thấy rất nhiều yêu tà đang cắn xé lẫn nhau, trên người họ đều mặc y phục thôn dân.
Chắc hẳn họ chính là người trong thôn.
Tạ Trạc cụp mắt, trành quỷ vừa phát hiện ra hắn, Tạ Trạc liền trầm mặc bước vào.
Giết chóc với hắn mà nói bắt buộc phải luyện thành thói quen.
Giải quyết xong toàn bộ trành quỷ trong thôn, Tạ Trạc lặng lẽ rời khỏi, vậy nhưng…
Đây mới chỉ là khởi đầu.
Sẽ ngày càng nhiều thôn làng biến thành như vậy.
Tạ Trạc thông qua những manh mối để lại tìm kiếm Chử Liên khắp phương bắc, nhưng mỗi lần đều chậm một bước.
Bởi vì hắn chỉ có thể truy tìm mà không cách nào đoán được Tà Thần sẽ điều khiển Chử Liên đi đâu.
Mặt khác ta đi theo Tạ Trạc cũng ngày càng mất kiên nhẫn.
Ta muốn nhanh chóng tìm được cơ thể phù hợp với linh phách của ta, nhưng nếu ta cứ đi theo Tạ Trạc tìm kiếm Chử Liên thì đừng nói đến người, ngay cả yêu tà còn giữ được thần trí cũng chẳng có!
Tất cả đều là trành quỷ mất nhân tính.
Mắt thấy tà khí phân tán ngày càng nhiều, muốn loại bỏ sẽ ngày càng khó, rốt cuộc ta cũng hạ quyết tâm.
Ta phải tạm thời rời khỏi Tạ Trạc, đến nơi an toàn tìm một cơ thể, sau đó mới quay về tìm hắn.
Ta không chậm trễ nữa, đơn phương từ biệt Tạ Trạc: “Tạ Trạc, chờ ta nhé, lần này ta nhất định sẽ hoàn hảo đến tìm chàng!”
Nói xong, ta liền rời đi.
Trước khi đi, ta có ảo giác một cơn gió nhẹ vừa thổi bay tóc mai Tạ Trạc, ta quay đầu lưu luyến nhìn hắn, vừa hay hắn cũng đang nhìn hướng ta.
Dường như hắn đang dùng ánh mắt đưa tiễn ra.
Nhưng rất nhanh hắn đã quay đầu lại, có lẽ cái nhìn vừa rồi chỉ là trùng hợp.
Ta bay lên.
Ta định đi Thước Sơn.
Thước Sơn có Chủ Thần Tễ trấn giữ, nếu ta là Tà Thần, hiện giờ ta nhất định sẽ không đến nơi có các Chủ Thần. Nơi đó nhất định vẫn an toàn, vẫn còn nhiều người bình thường sinh sống. Thậm chí, có thể có cả người tu tiên, đồng nghĩa với cơ hội để ta tìm được người có linh phách phù hợp sẽ tăng lên.
Đến gần Thước Sơn, dưới chân núi đã dựng lên cổng thành cao ngất, phía trước già trẻ bồng bế nhau xếp hàng dài chờ được vào thành.
Ta nhớ rõ ba năm trước ta đến phương bắc cũng đã ghé qua Thước Sơn, khi ấy Thước Sơn dưới sự bảo vệ của Chủ Thần, giữa giá lạnh phương bắc trên núi vẫn là mùa xuân sinh khí bừng bừng, hoa đào nở đỏ khắp núi rừng, dưới chân núi không hề có cổng thành, mọi người đều có thể tự do đi lại.
Mà hiện tại...
Ta bay đến chỗ dòng người mặt mày ủ rũ, quả nhiên họ đang thảo luận về tai họa xảy ra ở phương bắc.
Bọn họ chưa biết là do tà khí của Tà Thần nhũng nhiễu. Suy cho cùng, thế gian hiện giờ đều cho rằng Tà Thần đã bị Chư Thần phong ấn dưới đáy biển từ lâu.
Bọn họ cho rằng là do dịch bệnh, hoặc mới xuất hiện đại yêu tác oai tác quái.
Bọn họ tới Thước Sơn tìm kiếm sự che chở, nhưng đương nhiên...
Ta nhìn thoáng qua tường thành cao ngất, trên tường thành có rất nhiều quân lính canh giữ, trước cổng thành còn có một trạm gác, quân thủ vệ Thước Sơn đang kiểm tra từng người một tiến vào, tra hỏi vô cùng nghiêm ngặt.
Thước Sơn biết họ đang gặp phải chuyện gì.
Ít nhất, Chủ Thần Tễ biết.
Ta chỉ là một linh phách, không bị giữ lại, sau khi nắm được tình hình liền tiến vào Thước Sơn.
Ta lao vào hết người này đến người khác ở Thước Sơn, trước kia không dễ dàng tìm được linh phách phù hợp, hiện tại cũng vậy.
Gần nửa tháng trôi qua, ta tìm suốt ngày đêm vẫn không tìm được. Lo lắng kéo dài, ta chợt phát hiện, tư tâm của ta đã hoàn toàn lấn át sự đồng cảm.
Chỉ nghĩ đến mục đích cá nhân thì không thể nào được người khác tiếp nhận.
Ta lại không phải Tà Thần, không có sức mạnh cưỡng chế.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định không phí thời gian trong núi nữa.
Ta nghe nói, Chủ Thần Tễ mang theo một đội nhân mã đã ra khỏi Thước Sơn, truy bắt kẻ đầu sỏ gây chuyện, cũng cứu được rất nhiều người.
Ta từng là quân thủ vệ Côn Luân, ta nghĩ giữa chiến loạn, có khi ta lại tìm được người có duyên!
Ta đi theo quân sĩ truyền tin thần tốc ra ngoài.
Có lẽ linh phách ta đã được rèn luyện lâu năm, nay đã mạnh mẽ hơn nhiều, hơn nữa vùng đất này vốn có nhiều hồn lực, ta miễn cưỡng bắt kịp tốc độ ngự kiếm của quân sĩ.
Lát sau quân sĩ dừng lại trên một thôn làng.
Ta theo hắn nhìn xuống dưới, xua tan mây mù, rất nhanh đã trông thấy một nhóm người!
Chủ Thần Tễ một thân bạch y, giữa khung cảnh tối tăm quả thực vô cùng chói mắt!
Bấy giờ, Chủ Thần Tễ cùng các quân sĩ đang đối mặt với đám trành quỷ hung dữ, sau lưng bọn họ là dân làng đang run cầm cập.
Quân sĩ trên không cất tiếng gọi:
“Thần quân!” Sau đó đáp xuống.
Ta cũng đi theo hắn, không vội vàng đến chỗ Chủ Thần Tễ mà thử lao vào từng quân sĩ bên cạnh hắn.
Cẩn trọng, kiên định, có gan chịu chết...
Ta thấy được những phẩm chất ấy trên người những quân sĩ, ta thử đâm vào từng người, nhưng vẫn thất bại hoàn thất bại.
Rốt cuộc phải làm sao mới tìm được người phù hợp đây!
Ta điên cuồng nhớ lại lúc nhập vào chó nhỏ, ta thương xót nó bị mẹ bỏ rơi, ta nhớ đến Tạ Trạc, chỉ một khắc ấy, chó nhỏ đã chấp nhận ta.
Nhưng dĩ nhiên, đi vào cơ thể người khác khó hơn rất nhiều, để có thể thực sự hiểu được một người không phải chuyện một sớm một chiều...
Ta đang mải suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng nam tử kêu to đằng sau nhóm quân sĩ.
Ta lập tức nhìn qua, giữa trán nam tử xuất hiện mạch máu màu đen, chúng không ngừng lan rộng, cuối cùng chui vào mắt hắn! Hắn đã bị nhiễm tà khí! Nhưng vừa rồi tại sao lại không phát tác!
Ở đây đều là thôn dân, sao có thể chống lại yêu tà, mà Chủ Thần Tễ và các quân sĩ đều đang bận chiến đấu với trành quỷ.
Thôn dân hoảng sợ kêu cứu, có người bị thương chỉ có thể bất lực bò trên đất.
Yêu tà vồ lấy một thiếu nữ không tiện cử động, thiếu nữ thập phần kinh hãi, hai mắt mở to ngập tràn khát vọng cầu sinh, nhưng nàng bị doạ sợ đến mức không thể nhúc nhích.
Tron lòng ta vô cùng căng thẳng, nhất thời không kịp suy nghĩ mà lao thẳng về phía thiếu nữ.
Cũng chính trong khoảnh khắc ấy!
Sự ấm áp quen thuộc vây lấy ta, khí huyết lưu thông, hố hấp dồn dập, xúc giác trên cơ bắp lần lượt truyền đến, ta thậm chí không có thời gian kích động trước may mắn bất ngờ ập tới!
Ta giương mắt nhìn nam tử nhiễm tà khí đang lao đến, cái miệng đỏ như máu trực chờ cắn xé ta!
Ta muốn nhấc chân đá văng hắn, nhưng chân thiếu nữ hình như bị thương, căn bản không thể đứng dậy được, ta lại đổi sang chân trái, nhưng khoảng cách đã quá gần, ta chỉ đành dùng hai tay đánh lên cái cổ đã sắp rụng ra của nam tử.
Tranh thủ thời gian hắn khựng lại.
Ta lập tức vận khí trong cơ thể này, thuần thục ngưng tụ hồn lực, mặc dù thiếu nữ trước giờ chưa từng tu tiên, nhưng lúc này ta vẫn có thể giúp nàng phát huy tiềm lực lớn nhất.
Ta nhẩm pháp quyết, "rầm" một tiếng, cơ thể nam tử nặng nề đập xuống đất.
Nhìn nam tử nọ nháy mắt bị trành quỷ đói khát ăn sạch sẽ, ta không ngừng thở phì phò, sống sót qua cơn đại nạn, ta nhìn "tay" mình, thầm cảm thấy may mắn, thật không uổng phí công sức tu luyện mấy trăm năm của bổn thượng tiên, một bên cảm thán, quả nhiên, khát vọng sống trong thời khắc sinh tử mới chính là thứ khiến người ta đồng tình sâu sắc nhất.
Ta ôm ngực, cảm thụ tiếng tim đập mãnh liệt.
Linh phách của tiểu cô nương dường như đã bị dọa ngất xỉu, chờ mãi không thấy có phản ứng.
Ta nghĩ ta hẳn là có thể kiểm soát cơ thể trong một khoảng thời gian nữa, nhưng đúng lúc này, ta đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt từ đằng xa bắn về phía ta.
Ta quay sang nhìn lại, là Chủ Thần Tễ, hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt từ bi mang theo sự hiếu kỳ và đề phòng nhìn chằm chằm vào ta.
Không cần đề phòng đâu...
Vất vả lắm ta mới tìm được người có duyên, ngàn vạn lần đừng xem ta là yêu tà mà chém chết nha!
Nghĩ vậy, ta vội vàng tìm chỗ vịn để đứng lên.
Người xung quanh đều bị một kích vừa rồi của ta dọa sợ, lũ lượt né tránh, không dám lại gần ta.
“Ta... Ta từng học chút tiên pháp, ta có thể giúp các tiên nhân chống địch." Ta nhanh chóng làm rõ lập trường, "Mọi ngươi yên tâm, các tiên nhân trấn thủ bên ngoài, còn ta sẽ ở bên trong bảo vệ mọi người."
Ta vừa dứt lời, bèn len lén liếc Chủ Thần Tễ, thấy hắn đã quay đi tiếp tục đối phó với trành quỷ, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng biết hắn có tin hay không, nhưng rất may xung quanh không có ai quen biết thiếu nữ này, bằng không nếu bị vạch trần ta có trăm cái miệng cũng khó lòng giải thích.
Hiện tại ta có chuyện phải làm.
Ta nhanh chóng điều động nội tức, chống đỡ cơ thể, kéo đùi phải đứng thẳng dậy.
Ta quét mắt qua đám người, không thấy ai có biểu hiện khác thường, ta mới yên tâm dựa vào tường tiếp tục điều tức.
Yêu tà bị ta đánh bay vừa rồi đã bị ăn sạch sẽ, nhưng mùi máu lại dẫn dụ trành quỷ đến ngày một nhiều.
Ta nhìn Chủ Thần Tễ căng ra kết giới ngăn cản đám trành quỷ đang không ngừng công kích, càng lúc càng lo lắng.
Ta biết, cứ mãi phòng thủ cũng không phải là cách, phải chủ động tấn công, nhưng nếu Chủ Thần Tễ ra tay, những người còn lại sẽ không chống đỡ được kết giới lớn như vậy...
Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Bất thình lình, đằng sau đám trành quỷ xuất hiện một trận ánh sáng chói mắt.
Ánh sáng như kiếm mở núi, khí phách áp đảo chém đến, khi ánh sáng va chạm với kết giới của Chủ Thần Tễ, kết giới vang lên chấn động cực lớn, thiếu chút nữa mất đi hiệu lực.
Trành quỷ bên ngoài bị quét sạch một đường.
Sau khi ánh sáng tắt, giữa khói bụi mịt mù, một bóng người hiên ngang đi trên con đường máu.
Dáng người hắn cao ngất, trên người mặc y phục thô sơ, rõ ràng hắn chỉ cầm một thanh kiếm, nhưng lại mang theo khí thế của thiên binh vạn mã.
Trên vai hắn còn đeo một túi vải, bên trong có một thứ hình tròn, không rõ là thứ gì.
Ai nấy đều kinh hãi trước một chiêu vừa rồi của hắn.
Chỉ có ta đứng sau đám người, nhìn hắn bước tới mà vành mắt đỏ hoe.
Rõ ràng trước đây vẫn luôn bầu bạn cùng hắn.
Nhưng khi nghe được tiếng trái tim mình đập, cảm nhận được vành mắt đang nóng lên chua xót, ta cứ như vậy nhìn hắn. Hóa ra đây chính là cửu biệt trùng phùng khiến người ta phải thổn thức.
Tạ Trạc.
Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Cuối cùng cũng có thể dùng hình dáng con người đứng trước mặt chàng.
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước hơn ngắn, bù cho các tình yêu một chương siêu siêu dài!
A Cửu! Cố lên!
Không biết khi nào Tạ Trạc mới tỉnh nên ta vẫn luôn túc trực bên cạnh hắn. Mãi đến bảy ngày sau, cơ thể dần dần bình phục, Tạ Trạc cuối cùng cũng mở mắt.
Trước khi hắn tỉnh lại, quang cảnh chém giết ngày đó đã biến mất không còn dấu vết.
Cát bụi trên mặt đất cũng bị tịnh khí của rừng băng cuốn bay.
Thánh địa khôi phục dáng vẻ không nhiễm bụi trần, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Sau khi tỉnh lại, Tạ Trạc ngồi ngây ra một lúc lâu, dáo dác nhìn khắp bốn phía, mọi thứ diễn ra quá chóng vánh, khiến hắn không phân rõ được là thực hay mơ.
Khó khăn lắm mới tiếp nhận được hiện thực, hắn cụp mắt chuẩn bị đứng lên. Đúng lúc ấy, trong ngực áo hắn vang lên tiếng "lách cách".
Tạ Trạc mò trong áo, lấy ra mấy thứ đồ nhỏ, đó là... những viên đá... trong suốt? Ta bay lên tay Tạ Trạc, cẩn thận quan sát một hồi, hoa văn trên đó, ta biết!
Đây chẳng phải là cái chân giả của "Cẩu" Cửu Hạ sao!
Chỉ là cái chân giả này đã bị vỡ vụn trong hỗn chiến, không biết tại sao lại biến thành những viên đá nhỏ trong suốt như pha lê.
Những viên đá trông giống hệt mặt hồ băng, chẳng lẽ... chúng bị hồ băng đồng hóa?
Nhưng lều trại của tuyết lang tộc trước đây không hề bị đồng hóa mà...
Nói cách khác...
Ta đột nhiên nhớ đến trước kia Chử Liên lúc sắp chết từng nói —— lần thứ hai ta và Tạ Trạc xuyên không, có một khoảng thời gian chúng ta không ở cạnh nhau.
Khoảng thời gian đó, Tạ Trạc vì để Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh không thể gặp nhau đã phí không ít tâm sức.
Lợi dụng thời điểm Tạ Huyền Thanh quyết đấu căng go với Chử Liên, Tạ Trạc giả thành hắc y nhân đánh lén Tạ Huyền Thanh, khiến Tạ Huyền Thanh rơi xuống động băng, còn Tạ Trạc ở lại tiếp tục chiến đấu với Chử Liên.
Cũng chính vì Tạ Trạc đánh lén Tạ Huyền Thanh nên đã cho Tà Thần thời gian ứng phó, hắn mới có thể sử dụng cơ thể Chử Liên, sử dụng thuật pháp hấp thụ trọc khí xung quanh, đánh trọng thương Tạ Trạc.
Nhưng cuối cùng Tạ Trạc vẫn chiến thắng Tà Thần, thành công phong ấn Chử Liên. Lần ấy hắn tận mắt trông thấy Tà Thần sử dụng thuật pháp, qua đó hiểu ra cách Tà Thần phát huy sức mạnh cũng như cách hắn tái thế ——
Hấp thụ trọc khí đất trời, luyện thành tà khí của hắn.
Đây chính là lý do khiến Tạ Trạc đưa ta đến Bất Tử thành, trở về hồ băng nơi tuyết lang tộc, sau đó hấp thụ toàn bộ tà khí trên thế gian, trả chúng về với núi sông, hóa giải kiếp nạn cho thiên hạ...
Ta trầm tư nhìn khúc gỗ hóa thành đá trong lòng Tạ Trạc.
Khúc gỗ này cũng giống như nhưng vật dụng khác, nó không phải bị hồ băng đồng hóa, khả năng duy nhất chính là Tà Thần đã hấp thụ hết trọc khí bên trong nó.
Ta nhớ lại tình huống lúc Tà Thần thoát khỏi cơ thể Tạ Trạc, giữa ấn đường hắn lóe lên một tia sáng.
Lúc ấy, ta tưởng hận ý của Chử Liên đã thu hút tà khí. Nhưng giờ nghĩ lại, nguyên nhân thực sự càng giống như... Tà Thần lợi dụng thời điểm Tạ Trạc phân tâm, sử dụng thuật pháp của mình!
Tà Thần hút trọc khí từ cái chân giả, khiến nó biến thành viên đá tinh khiết như hồ băng, Tà Thần dùng sức mạnh yếu ớt thoát khỏi khống chế của Tạ Trạc, chui vào cơ thể Chử Liên để tẩu thoát!
Cái chân giả đó!
Khúc gỗ tưởng như vô hại đó chính là bằng chứng cho cách Tà Thần tái thế!
Tìm ra câu trả lời khiến ta vui sướng nhảy nhót.
Ngày Côn Luân gặp nạn, chư thần hợp lực đưa linh phách ta trở về quá khứ, vốn là muốn để ta đến trước đêm hòa li, ngăn cản ta và Tạ Trạc hòa li, sau đó nói với Tạ Trạc, Tà Thần dùng sức mạnh núi sông ở cố hương của hắn để hồi sinh.
Nếu muốn giết Tà Thần, chỉ có cách trả tà khí về chỗ cũ.
Nhưng trong quá trình xuyên không đã xảy ra sai sót, khiến ta bị đưa về thời thơ ấu của Tạ Trạc, sau đó cùng hắn trải qua mấy năm.
Ta vẫn chưa tìm được cơ thể phù hợp, không thể giao tiếp với Tạ Trạc, hơn nữa, sợ rằng ta có thể lấy lại hình dáng con người cũng không nhất định có thể khiến Tạ Trạc tin tưởng ta...
Chuyện liên quan đến Tà Thần là chuyện hệ trọng, Tạ Trạc vốn không hề quen biết ta, ta cũng không có bằng chứng chứng minh điều ta nói là thật.
Nhưng hiện tại, khúc gỗ này chính là bằng chứng mà ta cần!
Tạ Trạc rất thông minh, lúc Tà Thần thoát khỏi cơ thể, hắn bị Chử Liên làm phân tâm nên mới không để ý đến sự bất thường này.
Chỉ cần có người nói với hắn, hắn nhất định sẽ nhìn thấu huyền cơ bên trong!
Giống như Tạ Trạc trước đây, Tà Thần chỉ mới sử dụng pháp thuật mượn lực một lần, hắn đã lập tức sáng tỏ.
Bây giờ ta chỉ cần tìm một cơ thể, sau đó đứng trước mặt Tạ Trạc nói với hắn chân tướng. Nói không chừng, Tạ Trạc sẽ có cách giải quyết Tà Thần!
Đem tà khí trong thiên hạ trở về nơi này, phong ấn linh phách Tà Thần về chỗ cũ.
Ta mừng rỡ bay xung quanh Tạ Trạc, chỉ hận không thể viết xuống đất, nói với hắn toàn bộ mọi chuyện.
Nhưng linh phách của ta không lợi hại đến vậy, ta xoay vài vòng thậm chí còn không làm động tóc mai của hắn.
Ta chỉ biết nhìn Tạ Trạc, còn hắn thì trầm mặc nhìn khúc gỗ đã biến thành những viên đá nhỏ, sau đó mang theo chúng rời khỏi hồ băng.
Hắn trở về lều của mình.
Đây là chuyện ta không ngờ tới.
Tuyết lang tộc đã diệt, lều trướng còn đó, nhưng đã không còn bóng người, sinh khí đã hoàn toàn biến mất trên mảnh đất này.
Tạ Trạc vô cảm mang những viên đá về lều của mình.
Hắn đào một cái hố nhỏ ngay tại chỗ nhiều năm từng nằm ngủ cũng như tiếp nhận hồn lực, sau đó bỏ toàn bộ số đá vào trong.
“Tà Thần dùng cơ thể Chử Liên để bỏ chạy." Hắn nói với đống đá vụn, "Ta phải đuổi theo hắn, đưa Tà Thần quay về cơ thể ta, sau đó tự sát."
Tạ Trạc chàng không cần tự sát!
Chỉ cần đem toàn bộ tà khí về đây là có thể tiêu diệt hắn!
Ta bay vòng vòng xung quanh hắn.
Hiện giờ tà khí trên thế gian chưa nhiều, chúng ta chỉ cần bắt được Chử Liên, sau đó liên hợp với các Sơn Chủ Thần, bắt hết yêu tà về đây! Chúng ta sẽ giết được Tà Thần!
Chàng không cần chết, Bất Tử Thành cũng không cần tồn tại! Thế giới này sẽ tốt hơn trước!
Nhưng hắn không nghe thấy.
Hắn nhìn đống đá vụn hồi lâu mới nhấc tay lên.
Ta cho rằng hắn muốn chôn hết số đá, nhưng hắn lại lấy ra một viên lành lặn nhất.
Đó là phần móng trên bàn chân giả.
Thời gian trôi đi, dưới sự vuốt ve quanh năm ngày tháng của Tạ Trạc, nó đã nhẵn thành hình tròn. Tạ Trạc nhìn quanh lều, sau đó rút một sợi vải từ cái chăn, xâu qua viên đá.
Hắn đeo viên đá lên cổ.
Nhìn viên đá trên cổ hắn, ta bừng tỉnh ngộ!
A!
Viên đá đó, hóa ra chính là viên đá đó!
Viên đá trong suốt mang theo ánh sáng xanh mờ ảo!
Chính là nó! Là móng giả của ta!
Ta ngây ngốc nhìn Tạ Trạc.
Mãi đến khi hắn lấp xong hố rồi đứng lên.
“Sói nhỏ, nếu thực sự có hoàng tuyền cùng kiếp sau, ngươi..."
Ánh mắt hắn trong veo, dẫu đã trải qua gió tanh mưa máu, khi nhắc đến chú chó nhỏ, ánh mắt hắn vẫn ôn nhu như nước mùa thu, thanh khiết không vướng bụi.
Hắn nhẹ giọng thì thầm: “Ngươi đợi ta nhé.”
Hắn vẫn muốn gặp lại người bạn duy nhất của mình.
Không, không cần hoàng tuyền, không cần kiếp sau...
Thấy Tạ Trạc như vậy, ta rất muốn khóc.
Chàng không cần một lòng muốn chết, chàng không cần vô vọng khẩn cầu, ta vẫn luôn chờ chàng! Sẽ mãi mãi chờ chàng!
Tạ Trạc đứng dậy rời khỏi lều.
Ta vội vàng đuổi theo hắn.
Hắn cất bước đi về phía trước, lúc này đây, hắn đi qua thôn làng tuyết lang tộc tan hoang, đi qua hồ băng, cuối cùng là ra khỏi cánh rừng quanh năm tuyết trắng.
Ta rất khó có thể hình dung cảm giác của hắn khi đi qua những khung cảnh đã vô cùng quen thuộc, nay lại không hẹn ngày trở về.
Ta chỉ thấy ánh mắt hắn quả quyết, bước chân hắn kiên định.
Ngoại trừ viên đá kia, Tạ Trạc không mang theo bất cứ thứ gì, cô độc rời khỏi cố hương, tuyệt nhiên không một lần quay đầu.
Thế giới bên ngoài rừng băng ta từng đi qua.
Ba năm đầu khi mới tới thời không này, ta vì nóng lòng muốn tìm một cơ thể có linh phách phù hợp nên đã phiêu bạt ở phương bắc một thời gian khá dài.
Địa thế phương bắc tương đối bằng phẳng, duy chỉ có một ngọn núi tên Thước Sơn, do Chủ Thần Tễ chưởng quản.
Đó cũng là nơi gần với tuyết lang tộc nhất được Chủ Thần che chở.
Khi đó, phương bắc chưa có Bất Tử thành, bên ngoài có thị trấn, có chợ, tuy không có những dãy núi hùng vĩ như Côn Luân, nhưng người địa phương cũng không khác người Côn Luân là bao.
Chỉ là hiện tại khi Tạ Trạc đặt chân đến nơi này, tình hình đã có chút thay đổi.
Bên ngoài rừng băng không nghe một tiếng chim hót, quang cảnh vắng lặng tiêu điều.
Chúng ta đi ngang qua một thôn làng bỏ hoang vô cùng kỳ lạ. Người ở đây trước khi bỏ đi hình như đã phải chống trọi với một tai họa gì đó bất ngờ ập đến.
Chúng ta đi tới trước vài ngôi nhà, qua tường viện đổ nát, có thể thấy trên bàn ăn vẫn bày đầy mâm bát.
Từ mức độ ôi thiu của đồ ăn, xem ra thôn làng chỉ mới xảy ra chuyện mấy ngày trước.
Ta đoán là do Chử Liên cùng Tà Thần gây ra.
Giống như muốn xác nhận suy đoán của ta, khi Tạ Trạc đi qua hẻm nhỏ, một trành quỷ bất thình lình lao ra! Tạ Trạc nghiêng người né tránh, hồn lực trong tay ngưng tụ thành trường kiếm, lưu loát chém đứt cổ trành quỷ.
Trành quỷ lập tức hóa thành làn khói đen tan vào hư vô.
Ngay sau đó, Tạ Trạc nhìn vào trong hẻm, ta nghe thấy những tiếng “ken két” quen thuộc khiến người ta phải gai óc, nhìn theo tầm mắt Tạ Trạc, ta trông thấy rất nhiều yêu tà đang cắn xé lẫn nhau, trên người họ đều mặc y phục thôn dân.
Chắc hẳn họ chính là người trong thôn.
Tạ Trạc cụp mắt, trành quỷ vừa phát hiện ra hắn, Tạ Trạc liền trầm mặc bước vào.
Giết chóc với hắn mà nói bắt buộc phải luyện thành thói quen.
Giải quyết xong toàn bộ trành quỷ trong thôn, Tạ Trạc lặng lẽ rời khỏi, vậy nhưng…
Đây mới chỉ là khởi đầu.
Sẽ ngày càng nhiều thôn làng biến thành như vậy.
Tạ Trạc thông qua những manh mối để lại tìm kiếm Chử Liên khắp phương bắc, nhưng mỗi lần đều chậm một bước.
Bởi vì hắn chỉ có thể truy tìm mà không cách nào đoán được Tà Thần sẽ điều khiển Chử Liên đi đâu.
Mặt khác ta đi theo Tạ Trạc cũng ngày càng mất kiên nhẫn.
Ta muốn nhanh chóng tìm được cơ thể phù hợp với linh phách của ta, nhưng nếu ta cứ đi theo Tạ Trạc tìm kiếm Chử Liên thì đừng nói đến người, ngay cả yêu tà còn giữ được thần trí cũng chẳng có!
Tất cả đều là trành quỷ mất nhân tính.
Mắt thấy tà khí phân tán ngày càng nhiều, muốn loại bỏ sẽ ngày càng khó, rốt cuộc ta cũng hạ quyết tâm.
Ta phải tạm thời rời khỏi Tạ Trạc, đến nơi an toàn tìm một cơ thể, sau đó mới quay về tìm hắn.
Ta không chậm trễ nữa, đơn phương từ biệt Tạ Trạc: “Tạ Trạc, chờ ta nhé, lần này ta nhất định sẽ hoàn hảo đến tìm chàng!”
Nói xong, ta liền rời đi.
Trước khi đi, ta có ảo giác một cơn gió nhẹ vừa thổi bay tóc mai Tạ Trạc, ta quay đầu lưu luyến nhìn hắn, vừa hay hắn cũng đang nhìn hướng ta.
Dường như hắn đang dùng ánh mắt đưa tiễn ra.
Nhưng rất nhanh hắn đã quay đầu lại, có lẽ cái nhìn vừa rồi chỉ là trùng hợp.
Ta bay lên.
Ta định đi Thước Sơn.
Thước Sơn có Chủ Thần Tễ trấn giữ, nếu ta là Tà Thần, hiện giờ ta nhất định sẽ không đến nơi có các Chủ Thần. Nơi đó nhất định vẫn an toàn, vẫn còn nhiều người bình thường sinh sống. Thậm chí, có thể có cả người tu tiên, đồng nghĩa với cơ hội để ta tìm được người có linh phách phù hợp sẽ tăng lên.
Đến gần Thước Sơn, dưới chân núi đã dựng lên cổng thành cao ngất, phía trước già trẻ bồng bế nhau xếp hàng dài chờ được vào thành.
Ta nhớ rõ ba năm trước ta đến phương bắc cũng đã ghé qua Thước Sơn, khi ấy Thước Sơn dưới sự bảo vệ của Chủ Thần, giữa giá lạnh phương bắc trên núi vẫn là mùa xuân sinh khí bừng bừng, hoa đào nở đỏ khắp núi rừng, dưới chân núi không hề có cổng thành, mọi người đều có thể tự do đi lại.
Mà hiện tại...
Ta bay đến chỗ dòng người mặt mày ủ rũ, quả nhiên họ đang thảo luận về tai họa xảy ra ở phương bắc.
Bọn họ chưa biết là do tà khí của Tà Thần nhũng nhiễu. Suy cho cùng, thế gian hiện giờ đều cho rằng Tà Thần đã bị Chư Thần phong ấn dưới đáy biển từ lâu.
Bọn họ cho rằng là do dịch bệnh, hoặc mới xuất hiện đại yêu tác oai tác quái.
Bọn họ tới Thước Sơn tìm kiếm sự che chở, nhưng đương nhiên...
Ta nhìn thoáng qua tường thành cao ngất, trên tường thành có rất nhiều quân lính canh giữ, trước cổng thành còn có một trạm gác, quân thủ vệ Thước Sơn đang kiểm tra từng người một tiến vào, tra hỏi vô cùng nghiêm ngặt.
Thước Sơn biết họ đang gặp phải chuyện gì.
Ít nhất, Chủ Thần Tễ biết.
Ta chỉ là một linh phách, không bị giữ lại, sau khi nắm được tình hình liền tiến vào Thước Sơn.
Ta lao vào hết người này đến người khác ở Thước Sơn, trước kia không dễ dàng tìm được linh phách phù hợp, hiện tại cũng vậy.
Gần nửa tháng trôi qua, ta tìm suốt ngày đêm vẫn không tìm được. Lo lắng kéo dài, ta chợt phát hiện, tư tâm của ta đã hoàn toàn lấn át sự đồng cảm.
Chỉ nghĩ đến mục đích cá nhân thì không thể nào được người khác tiếp nhận.
Ta lại không phải Tà Thần, không có sức mạnh cưỡng chế.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định không phí thời gian trong núi nữa.
Ta nghe nói, Chủ Thần Tễ mang theo một đội nhân mã đã ra khỏi Thước Sơn, truy bắt kẻ đầu sỏ gây chuyện, cũng cứu được rất nhiều người.
Ta từng là quân thủ vệ Côn Luân, ta nghĩ giữa chiến loạn, có khi ta lại tìm được người có duyên!
Ta đi theo quân sĩ truyền tin thần tốc ra ngoài.
Có lẽ linh phách ta đã được rèn luyện lâu năm, nay đã mạnh mẽ hơn nhiều, hơn nữa vùng đất này vốn có nhiều hồn lực, ta miễn cưỡng bắt kịp tốc độ ngự kiếm của quân sĩ.
Lát sau quân sĩ dừng lại trên một thôn làng.
Ta theo hắn nhìn xuống dưới, xua tan mây mù, rất nhanh đã trông thấy một nhóm người!
Chủ Thần Tễ một thân bạch y, giữa khung cảnh tối tăm quả thực vô cùng chói mắt!
Bấy giờ, Chủ Thần Tễ cùng các quân sĩ đang đối mặt với đám trành quỷ hung dữ, sau lưng bọn họ là dân làng đang run cầm cập.
Quân sĩ trên không cất tiếng gọi:
“Thần quân!” Sau đó đáp xuống.
Ta cũng đi theo hắn, không vội vàng đến chỗ Chủ Thần Tễ mà thử lao vào từng quân sĩ bên cạnh hắn.
Cẩn trọng, kiên định, có gan chịu chết...
Ta thấy được những phẩm chất ấy trên người những quân sĩ, ta thử đâm vào từng người, nhưng vẫn thất bại hoàn thất bại.
Rốt cuộc phải làm sao mới tìm được người phù hợp đây!
Ta điên cuồng nhớ lại lúc nhập vào chó nhỏ, ta thương xót nó bị mẹ bỏ rơi, ta nhớ đến Tạ Trạc, chỉ một khắc ấy, chó nhỏ đã chấp nhận ta.
Nhưng dĩ nhiên, đi vào cơ thể người khác khó hơn rất nhiều, để có thể thực sự hiểu được một người không phải chuyện một sớm một chiều...
Ta đang mải suy nghĩ, đột nhiên nghe tiếng nam tử kêu to đằng sau nhóm quân sĩ.
Ta lập tức nhìn qua, giữa trán nam tử xuất hiện mạch máu màu đen, chúng không ngừng lan rộng, cuối cùng chui vào mắt hắn! Hắn đã bị nhiễm tà khí! Nhưng vừa rồi tại sao lại không phát tác!
Ở đây đều là thôn dân, sao có thể chống lại yêu tà, mà Chủ Thần Tễ và các quân sĩ đều đang bận chiến đấu với trành quỷ.
Thôn dân hoảng sợ kêu cứu, có người bị thương chỉ có thể bất lực bò trên đất.
Yêu tà vồ lấy một thiếu nữ không tiện cử động, thiếu nữ thập phần kinh hãi, hai mắt mở to ngập tràn khát vọng cầu sinh, nhưng nàng bị doạ sợ đến mức không thể nhúc nhích.
Tron lòng ta vô cùng căng thẳng, nhất thời không kịp suy nghĩ mà lao thẳng về phía thiếu nữ.
Cũng chính trong khoảnh khắc ấy!
Sự ấm áp quen thuộc vây lấy ta, khí huyết lưu thông, hố hấp dồn dập, xúc giác trên cơ bắp lần lượt truyền đến, ta thậm chí không có thời gian kích động trước may mắn bất ngờ ập tới!
Ta giương mắt nhìn nam tử nhiễm tà khí đang lao đến, cái miệng đỏ như máu trực chờ cắn xé ta!
Ta muốn nhấc chân đá văng hắn, nhưng chân thiếu nữ hình như bị thương, căn bản không thể đứng dậy được, ta lại đổi sang chân trái, nhưng khoảng cách đã quá gần, ta chỉ đành dùng hai tay đánh lên cái cổ đã sắp rụng ra của nam tử.
Tranh thủ thời gian hắn khựng lại.
Ta lập tức vận khí trong cơ thể này, thuần thục ngưng tụ hồn lực, mặc dù thiếu nữ trước giờ chưa từng tu tiên, nhưng lúc này ta vẫn có thể giúp nàng phát huy tiềm lực lớn nhất.
Ta nhẩm pháp quyết, "rầm" một tiếng, cơ thể nam tử nặng nề đập xuống đất.
Nhìn nam tử nọ nháy mắt bị trành quỷ đói khát ăn sạch sẽ, ta không ngừng thở phì phò, sống sót qua cơn đại nạn, ta nhìn "tay" mình, thầm cảm thấy may mắn, thật không uổng phí công sức tu luyện mấy trăm năm của bổn thượng tiên, một bên cảm thán, quả nhiên, khát vọng sống trong thời khắc sinh tử mới chính là thứ khiến người ta đồng tình sâu sắc nhất.
Ta ôm ngực, cảm thụ tiếng tim đập mãnh liệt.
Linh phách của tiểu cô nương dường như đã bị dọa ngất xỉu, chờ mãi không thấy có phản ứng.
Ta nghĩ ta hẳn là có thể kiểm soát cơ thể trong một khoảng thời gian nữa, nhưng đúng lúc này, ta đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt từ đằng xa bắn về phía ta.
Ta quay sang nhìn lại, là Chủ Thần Tễ, hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt từ bi mang theo sự hiếu kỳ và đề phòng nhìn chằm chằm vào ta.
Không cần đề phòng đâu...
Vất vả lắm ta mới tìm được người có duyên, ngàn vạn lần đừng xem ta là yêu tà mà chém chết nha!
Nghĩ vậy, ta vội vàng tìm chỗ vịn để đứng lên.
Người xung quanh đều bị một kích vừa rồi của ta dọa sợ, lũ lượt né tránh, không dám lại gần ta.
“Ta... Ta từng học chút tiên pháp, ta có thể giúp các tiên nhân chống địch." Ta nhanh chóng làm rõ lập trường, "Mọi ngươi yên tâm, các tiên nhân trấn thủ bên ngoài, còn ta sẽ ở bên trong bảo vệ mọi người."
Ta vừa dứt lời, bèn len lén liếc Chủ Thần Tễ, thấy hắn đã quay đi tiếp tục đối phó với trành quỷ, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng biết hắn có tin hay không, nhưng rất may xung quanh không có ai quen biết thiếu nữ này, bằng không nếu bị vạch trần ta có trăm cái miệng cũng khó lòng giải thích.
Hiện tại ta có chuyện phải làm.
Ta nhanh chóng điều động nội tức, chống đỡ cơ thể, kéo đùi phải đứng thẳng dậy.
Ta quét mắt qua đám người, không thấy ai có biểu hiện khác thường, ta mới yên tâm dựa vào tường tiếp tục điều tức.
Yêu tà bị ta đánh bay vừa rồi đã bị ăn sạch sẽ, nhưng mùi máu lại dẫn dụ trành quỷ đến ngày một nhiều.
Ta nhìn Chủ Thần Tễ căng ra kết giới ngăn cản đám trành quỷ đang không ngừng công kích, càng lúc càng lo lắng.
Ta biết, cứ mãi phòng thủ cũng không phải là cách, phải chủ động tấn công, nhưng nếu Chủ Thần Tễ ra tay, những người còn lại sẽ không chống đỡ được kết giới lớn như vậy...
Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Bất thình lình, đằng sau đám trành quỷ xuất hiện một trận ánh sáng chói mắt.
Ánh sáng như kiếm mở núi, khí phách áp đảo chém đến, khi ánh sáng va chạm với kết giới của Chủ Thần Tễ, kết giới vang lên chấn động cực lớn, thiếu chút nữa mất đi hiệu lực.
Trành quỷ bên ngoài bị quét sạch một đường.
Sau khi ánh sáng tắt, giữa khói bụi mịt mù, một bóng người hiên ngang đi trên con đường máu.
Dáng người hắn cao ngất, trên người mặc y phục thô sơ, rõ ràng hắn chỉ cầm một thanh kiếm, nhưng lại mang theo khí thế của thiên binh vạn mã.
Trên vai hắn còn đeo một túi vải, bên trong có một thứ hình tròn, không rõ là thứ gì.
Ai nấy đều kinh hãi trước một chiêu vừa rồi của hắn.
Chỉ có ta đứng sau đám người, nhìn hắn bước tới mà vành mắt đỏ hoe.
Rõ ràng trước đây vẫn luôn bầu bạn cùng hắn.
Nhưng khi nghe được tiếng trái tim mình đập, cảm nhận được vành mắt đang nóng lên chua xót, ta cứ như vậy nhìn hắn. Hóa ra đây chính là cửu biệt trùng phùng khiến người ta phải thổn thức.
Tạ Trạc.
Xin chào, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Cuối cùng cũng có thể dùng hình dáng con người đứng trước mặt chàng.
___***___
Tác giả có lời muốn nói:
Chương trước hơn ngắn, bù cho các tình yêu một chương siêu siêu dài!
A Cửu! Cố lên!
Danh sách chương