Học viện Lưu Tư Lan mấy hôm nay đều xôn xao chuyện của Trà Hồng Yên, không những từng đám nữ sinh bình luận muốn khô cả nước miếng, diễn tả bộ dáng đánh người của cô có biết bao nhiêu chân thực mà còn có cả mấy đám nam sinh âm thầm lập fanpage “Hội những người yêu thích nữ vương Trà Hồng Yên” trên trang wed của trường. Làm nữ sinh toàn trường Lưu Tư Lan hận đến nghiến răng nghiến lợi hơn cả là Trà Hồng Yên làm bị thương một lúc năm người đều chỉ bị phạt trực nhật nhẹ…thế nhưng có phải phạt thật sự không ai cũng rõ hơn ai, không phải lớp trưởng đại nhân – công tử danh tiếng của ban 10 làm hết sao, thậm chí hội trưởng đại nhân cũng góp một tay, một hạt bụi nhỏ cô cũng đụng tới. Đoạn video thậm chí được chia sẻ rộng rãi trong trường học, ngay cả bọn mọt sách chỉ biết làm bạn với cặp kính cận to đùng cũng biết mặt mũi của cô, thậm chí còn không ngừng không ngừng hâm mộ. Trà Hồng Yên nhìn cục diện trước mắt, ngón tay cốc cốc gõ lên mặt bàn, buồn chán ngáp nhỏ một cái.Nhìn đám nam sinh bận rộn trước mắt, ai nói cho cô biết cái trường hợp này là sao, cô nhay nhay mi tâm, không phải làm cho bọn họ một trận mất hồn sao, lại ngược với suy nghĩ cô, bọn con gái tránh xa cô vô cùng hài lòng, nay đám nam sinh lại suốt ngày như đầy tớ của cô, mặc cô sai đâu đánh đó, thậm chí ở lại trực nhật thay cô, lâu lâu lại có người không biết sống chết để thư trong hộc bàn cô, tất nhiên đều bị cô ghét bỏ nhét vào thùng rác, dần dần việc đó lại để Hoàng Ân làm, thế nào cậu ta lại phản ứng mạnh hơn cô, đem chúng xé nát không nói còn đốt cháy mới hài lòng. Nhìn Hoàng Ân đang chùi chùi bảng, chốc chốc lại quay qua nhìn cô cười ngốc một cái, đầu cô chảy ba vạch hắc tuyến, ai giải thích cho cô một tiếng được không, thần kinh cô vô cùng thô nhan. Nhìn đồng hồ treo trên tường, lại phải vào viện thăm tên kia. Cô hồi tưởng lại cái ngày bị mời phụ huynh lần thứ N của mình.

Hôm đó rõ ràng là một ngày đẹp trời, nắng mùa hè vàng rực đem hơi nóng rảo quanh không gian, làm lòng người vô cùng bức bối. Tại phòng làm việc của thầy hiệu trưởng đầu hói, lưng ông không ngừng đổ mồ hôi hột, cái này, cái này thật khó lòng giải quyết a, ai cũng có thế lực nhất định, nhìn nhìn gia đình Trà Hồng Yên không ngừng ra tiếng bênh vực con gái, Chủ tịch Trà bộ dáng vô cùng liều mạng, kêu gào con gái số khổ của cha bị người ta bắt nạt, này này đoạn phim trên ti vi vô cùng rõ ràng, là con gái nhà ông đánh gần chết con cái nhà người ta, Mị Mị bây giờ còn chưa dám đi học trở lại, 3 đứa nữ sinh còn lại có xu hướng giống như bị tự kỷ, thấy Trà Hồng Yên liền như thấy quỷ núp sau lưng cha mẹ, đầu không dám hé ra, còn cái nhân vật to bự hơn nữa đó là tên Nhĩ Kỳ kia, chỉ có quản gia mặt lạnh kia thay mặt cha mẹ đến.

-“ Hiệu trường ông mau đuổi học con nhỏ kia đi. Ông xem nó hại Mị Mị nhà tôi ra nông nổi này” Phu nhân họ Lý cầm lấy khăn lau nước mắt, bộ dáng hung dữ nói, nhà họ Lý kiêu ngạo như vậy không phải dựa vào nhà họ Bạch sao, Lý phu nhân vốn là con nuôi của ông cụ nhà họ Bạch, Mị Mị tất nhiên trở thành em gái họ của Bạch Chính Lăng, mà nhà họ Bạch là hắc đạo a, là mafia nhan, giết người không thấy xác a.

-“Lý phu nhân, quả nhiên chỉ có con mắt mà không hề có não sao, rõ ràng con gái của bà đến gây sự với con gái tôi, cái gì mà thay mặt bạn trai chứ, mới có tí tuổi đầu đã không biết xấu hổ như thế rồi” Thẩm Nhược Nhược lạnh lùng nói, ngăn cha Trà muốn xông tới lật bàn. Trà Hồng Yên đứng cạnh im lặng không nói tiếng nào, nhàm chán vuốt vuốt tóc, thật muốn cắt phăng mái tóc này vướng víu muốn chết, nghĩ đến lúc trước đám con gái ngu ngốc này đều muốn nắm tóc cô, ý định cắt tóc của cô càng mãnh liệt hơn

-“Này….cái này… những con của bà đánh con tôi đến chảy máu, còn cắt tóc con bé, bộ dáng như thế khác gì côn đồ ngoài chợ” Biết con gái là người gây sự nhưng Lý phu nhân vẫn cứng miệng cãi, dù vô cùng đuối lý

-“Thế con tôi đứng đó mặc cho người ta bắt nạt sao, không những chỉ có con bà mà nó còn lôi kéo thêm 3 đứa kia nữa, nói con tôi côn đồ, thì nên nhìn lại con bé nhà bà, rõ ràng nhà họ Bạch giáo dục rất tốt, thằng nhóc Bạch Chính Lăng và Bạch Chính Thiên tôi đều có nhìn qua, vô cùng lễ phép, sao con bà lại có bộ dáng của đầu gấu như vậy, còn bày đặt cầm đầu đi đánh nhau, a mà tôi quên mất bà họ Lý không phải học Bạch” Che miệng cười một tiếng Thẩm Nhược Nhược ánh mắt lóe lên tia khinh thường, rõ ràng xuất thân từ viện mồ côi được Bạch lão gia thương tình nhận nuôi, liền tưởng mình từ chim sẻ bay lên làm phượng hoàng sao.

-“Bà….Thẩm Nhược Nhược bà đừng quá đáng” Đuối lý không thể cãi được, bà ta nắm chặt khăn tay, Trà Tuấn Trung ngưỡng mộ nhìn vợ mình cao ngạo đứng đó, ô ô Thẩm Nhược Nhược em thật vô cùng nữ vương, anh thích. Trà Hồng Yên bật cười, Trà Thiên Phúc đứng ngoài cửa dựng thẳng một ngón tay, mẹ a con yêu mẹ chết mất,nói nhẹ nhàng như thế mà tức chết người không đền mạng đó mẹ ạ.

-“Tôi nói không đúng sao, bà tưởng nhà họ Bạch nhìn xem đoạn băng này, con gái bà còn được họ che chở sao” Thẩm Nhược Nhược cười khẽ, nghĩ đến Trần An Tuyên – mẹ của Bạch Chính Lăng vô cùng căm ghét bà già họ Lý này nếu mà bắt được cái nhược điểm này của bà ta, không biết chèn ép đến gà bay chó sủa ra sao

-“Bà…bà” Nghĩ nghĩ trong đầu liền biết mình không thể đi cáo trạng trước như vậy không phải đánh vào mặt mình sao

-“ Nếu như Lý phu nhân không còn lời nào nói nữa, cho phép quản gia tôi có lời được nói với gia đình Trà tiểu thư về Nhĩ Kỳ thiếu gia” giọng nói già nua, lạnh nhạt vang lên, ông không có kiên nhẫn nhìn người đàn bà ngu ngốc này nói chuyện nữa, lòng vô cùng tán thưởng phong thái cao quý của Trà phu nhân, cùng sự bình thản của Trà tiểu thư, ông hài lòng đánh giá cô, Nhĩ Kỳ thiếu gia dưới mắt ông lớn lên, ông còn không hiểu tính cách của cậu, rõ ràng là để ý đến con gái nhà họ Trà, lâu nay vương vấn bụi hoa, chỉ là vui đùa cho qua, muốn dùng bộ dáng cà lơ phất phơ của mình để che đậy tính tình tàn ác của hắn, nay lại thật lòng để ý một người. Còn nhớ ngày đó ông nhận được điện thoại nói rằng thiếu gia nhập viện, lo đến lòng rối loạn, lại thấy thiếu gia hai mắt chằm chằm nhìn hình của Trà Hồng Yên trên tay, đôi mắt lộ ra si mê, này này cũng quá mức kinh động đi, ông có điều tra qua, Trà Hồng Yên vốn dây mơ rễ má với Triệu thiếu gia, trước đây điêu ngoa, tùy hứng, nay nhìn đoạn phim trên ti vi mồ hôi cũng không nhịn được rơi xuống, cái khí thế này, rõ ràng là của sát thủ. Một con người có thể thay đổi như thế, một là thật sự muốn lột xác, hai chỉ có thể quá thâm tàng bất lộ che dấu đến tận bây giờ. Khi hỏi thiếu gia muốn giải quyết thế nào, thiếu gia liền nói nhỏ vào tai ông, mặt ông dở khóc dở cười, cái này sao giống chiêu mấy thằng nhóc tuổi trẻ theo đuổi người yêu vậy.

-“ A mời ngài” Đây là nhân vật lớn nhan, Nhĩ Kỳ vốn là con lai, cái này không phải trọng yếu, trọng yếu ở chỗ hắn mang dòng máu hoàng gia Anh, cha vốn là Bá tước em trai của nữ hoàng, mẹ lại là công chúa của một bộ tộc man di lâu đời. Này rõ ràng là hoàng tử nhan, hoàng tử a, tiểu bá tước con , ai dám đắc tội đi ảnh hưởng đến chính trị đó

-“Cái này Nhĩ Kỳ thiếu gia muốn chuyển lời đến Trà Tiểu Thư, thiếu gia có phần đắc tội cô, mong cô tha thứ, nhưng việc làm tổn thương quý thể của ngài, dù ngài không trách nhưng nếu việc này rơi vào tai của bá tước cùng công chúa, e rằng sẽ gây khó dễ cho Trà Tiểu Thư, nên để việc này ổn thỏa, mong cô hãy bỏ ra thời gian đến nhìn Nhĩ Kỳ thiếu gia một cái, thể hiện sự thiện chí đối với ngài” Hoa mĩ dài dòng cái gì, nói thẳng ra không phải bắt cô chịu trách nhiệm sao, rõ ràng mang uy thế hoàng gia ra uy hiếp cô, cô nghiến răng tức giận, kiếp trước không có gì để cô cố kị nhưng kiếp này cô còn có gia đình, có người thân. Được muốn chăm sóc sao cô sẽ “chăm sóc” hắn thật tận tình. Ánh mắt cô sắc lạnh lóe lên một cái, sau đó liền mất hút thay vào đó là vẻ bình thản

-“ Ngài không cần khách khí, tôi coi như bỏ ra chút thời gian quý báu” Hồng Yên không nói nhiều, lời nói kiêu ngạo, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm.

-“ A…vậy được, thiếu gia còn nói rằng, bắt đầu mỗi chiều, mời tiểu thư thịnh tình đến bệnh viện trò chuyện cùng thiếu gia” Mắt lão sáng lên, ân ân cái vẻ này vô cùng quý tộc, băng thanh ngọc khiết, lạnh lùng cốt cách toát ra từ trong xương, đứng cùng thiếu gia quả là một đôi.

-“…” Hồng Yên mày nhíu lại, tên này muốn bày trò gì

-“Vậy xin phép, Hiệu trưởng, thiếu gia nói rằng việc này hãy coi như chưa từng xảy ra, nể mặt thiếu gia, ông không cần làm gì quá đáng với Trà tiểu thư đây” Lời này rõ ràng là uy hiếp trắng trợn, nhìn ông cúi đầu chào người nhà họ Trà một cái liếc mắt cũng không cho 4 cái gia đình trong này một cái, ngay cả hiệu trưởng đầu muốn chúi xuống dưới đất luôn rồi.

-“ Vậy…vậy….” Hiệu trưởng khó xử nhìn 4 gia đình phụ huynh ở đây, này 3 cái gia đình kia dù gì cũng chỉ là nhà giàu thông thường, làm ăn có chút danh tiếng, biết thân biết phận không dám lấy trứng trọi đá, thức thời chỉ im lặng, thậm chí khi biết chuyện đều lôi ba nữ sinh ngày đó muốn gây chuyện với cô, dằn cho một trận, dám gây chuyện với Trà Gia cùng Thẩm gia – muốn chết

-“Này cũng là con nhà chúng tôi quá đáng, nhưng dù sao Trà tiểu thư cũng không nên ra tay mạnh như vậy, vậy cho bọn trẻ bài học nhẹ nhàng đều phạt hết chúng nó đi” Ông Lý nãy giờ yên lặng, vô cùng tức giận với hai mẹ con vô dụng nhà mình, bị ngu sao đi gây chuyện với người ta, nhưng dù sao Lý gia cũng không tầm thường còn có Bạch gia làm chỗ dựa nên cũng có gan một chút.

-“Được được, vậy 5 đứa đi trực vệ sinh hết tháng này đi” Nhìn Thiên Phúc trừng mắt đe dọa, ông dám sao, Hiệu trưởng sợ đến run run, này cái này ông còn nhờ thiếu gia họ Trà này đi thi mà giật giải cho trường, không thể đắt tội, liền tằng hắng một cái nói

-“Riêng em Trà Hông Yên trực hai tuần thôi” Ai bảo con gái các người vô dụng, học đã dốt còn không giúp gì được cho trường, nhìn nhà người ta đi không những có quyền có tiền, lại có học thức là danh gia ngàn đời nay.

-“…” Cả phòng yên lặng, Lý phu nhân định lên tiếng liền bị ông Lý bịt miệng lôi ra ngoài

Hết hồi tưởng

Trà Hồng Yên lấy điện thoại đang run không ngừng trong ba lô ra, nhíu mày…số lạ

-“ Alo…” Vẫn là bắt máy

-“ Trà Tiểu Thư tôi là quản gia của thiếu gia Nhĩ Kỳ, xe đã đứng trước trường đón cô, mời tiểu thư hạ bước chân mình lên xe” giọng nói già nua khàn khàn vang lên, cô trợn mắt, này là trắng trợn bắt buộc không để cô phản kháng, nắm điện thoại trong tay đến trắng bợt, cô mím môi phun ra một từ lạnh lẽo đâm thẳng vào tâm can quản gia, lạnh quá a

-“BIẾT” Cơ hồ là đem băng giá phủ lên chữ đó. Cô thu dọn hộp bút bỏ vào ba lô, đảo mắt nhìn bọn nam sinh đã làm xong việc, đang thẳng tắp đứng trước mặt cô, sao giống tình cảnh kiếp trước của cô như vậy chứ, kiếp trước cũng như thế này cô cao ngạo nhìn một đám cấp dưới nghiêm trang của mình, sau đó ra lệnh.

-“ Hôm nay các người vất vả rồi, cảm ơn” Đôi mắt lạnh nhạt quét qua, nhưng giọng nói có chút ôn nhu, làm đám nam sinh lòng sung sướng muốn chết vâng vang dạ dạ, lưu luyến rời đi, còn một mình Hoàng Ân đôi mắt phức tạp nhìn cô

-“Cậu còn đứng đó làm gì, sao không đi” Nhìn nhóc con muốn nói lại thôi, cô mặc kệ nói

-“Cậu…ờ….là…bây giờ có rảnh không, tôi muốn đi ăn cùng cậu” Gãi gãi đầu, giọng hơi lắp bắp, còn gì bộ dáng lớp trưởng nghiêm túc thường ngày, vô cùng vĩ đại đẹp trai trong mắt đám nữ sinh của trường này chứ

-“Bận rồi” Vô tình nhả ra một câu, lại nhìn khuôn mặt tuấn tú, xinh đẹp như cún con bị lạc mẹ, vẫn là có chút không đành lòng nhả thêm một câu

-“Tôi phải đến bệnh viện bồi tội với tên Nhĩ Kỳ, là lệnh của Hiệu trưởng, sáng mai cậu qua sớm đón tôi đi ăn sáng đi” Mai là chủ nhật, ở nhà cũng muốn mốc, cô muốn đi mua sắm, có culi xách đồ theo cùng, lợi vậy ai không làm.

-“A…được được, tối nay cậu nhắn tin cho tôi biết giờ nhé” Này cô bị ảo ảnh sao lại thấy cái đuôi cún con đang phe phẩy sau lưng Hoàng Ân, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng hạnh phúc, khóe môi xinh đẹp cười thật tươi lộ ra hàm răng trắng thẳng tắp, quả là trai đẹp, chậc. Cô không thèm đáp lại đi về trước, ngẩn ra một lát Hoàng Ân đuổi theo phía sau, cho đến khi thấy cô lên chiếc xe màu đen kia, cậu nhíu nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng dõi theo ông lão lớn tuổi đang mở cửa xe cho cô, đây không phải quản gia của Nhĩ Kỳ sao, không lẽ…hắn có ý với cô, bàn tay to nam tính trắng nõn nắm chặt đến đầy gân xanh, trêu hoa ghẹo nguyệt còn chưa đủ, nay lại muốn lần mò đến Hồng Yên của cậu, nằm mơ đi. Quản gia cảm giác được có ánh mắt nhìn mình liền ngẩng đầu đáp lại, thằng nhóc này ánh mắt nhìn Trà Tiểu Thư ôn nhu như vậy, lại tỏ ý thù địch với mình, a thiếu gia có đối thủ, nhóc con này nhìn bề ngoài ôn nhu, vô hại thật chất đôi mắt tạp trần kia đã cho lão biết hắn không phải người đơn giản, cái thân già đứng thẳng lên, đầy ắp ý chí chiến đấu, thiếu gia lão già này sẽ cố gắng bảo vệ hạnh phúc của người.

Đến khi chiếc xe khuất xa tầm mắt, Hoàng Ân mới đem điện thoại để bên tai, nói một câu

-“Đến đón tôi”

Tại bệnh viện, cô vô cùng hối hận vì mò mặt tới đây

-“Em gái nhỏ a, em gái nhỏ” Nhĩ Kỳ không ngừng quấy rầy người đang nhắm mắt dưỡng thần bên cạnh, mái tóc màu bạc xinh đẹp vì nằm mà rối loạn đầy nam tính hoang dã, bông tai màu đen ánh lên dưới ngọn đèn màu cam của phòng bệnh, tay không ngừng giơ giơ miếng táo trước mặt cô, muốn đút cho cô ăn. Lòng vui như nở hoa, aiza nhìn xem Trà Hồng Yên vô cùng xinh đẹp, sao bây giờ hắn mới nhận ra chứ, làn da trắng nõn căng mọng tưởng như chạm một cái liền tràn ra đầy sữa thơm, hai má hây hây đỏ hồng, đôi môi thoa một lớp son đỏ thật dày, vô cùng chói mắt tuy nhiên lại quyến rũ chết người, lông mi cô bất động như con bướm nhỏ trên nhành hoa. Nhìn cô như một đóa hoa hồng đẹp đến đòi mạng người, yên tĩnh nở rộ trong sương khói.

-“…” Mày liễu hơi nhíu, ồn ào muốn chết, cô đang dằng lại cảm xúc muốn giết người của mình, đè nỗi hận thù xuống tận đáy lòng, cổ họng khô khốc nghẹn ứ vì tức giận. Máu nóng sôi sục, kêu gào cô lấy mạng tên trước mặt, nhìn đến hắn, hình ảnh Thác Lan tức tưởi rơi xuống trước mắt cô, đôi mắt to tròn trong suốt thấm lệ máu.

-“Yên Yên tức giận” Nhĩ Kỳ đau lòng vuốt vuốt chữ xuyên giữa hai lông mày cô, nhìn gân xanh đang nổi lên trên bàn tay trắng nõn thon gầy của cô, không đành lòng ôn nhu nói

-“Câm miệng” Cô mở mắt ra, đè nén hận thù đến tim muốn vỡ ra, nhìn hắn bây giờ vô hại như thế nhưng ai biết được ngày sau lại tàn ác như thế nào, chỉ vì thấy thú vị muốn tham gia trò chơi trả thù với em gái cô, liền vô tình hại chết Thác Lan muốn giúp cô trả thù, Thác Lan đêm đó thay cô dò xét em gái giả mạo đó, cuối cùng bị đạn bắn xuyên tim rơi từ tầng 10 xuống, chỉ vì đến trễ một chút, khi cô bước chân ra khỏi chiếc ô tô màu trắng, liền thấy Thác Lan nằm dưới chân cô, máu tràn đầy khuôn mặt, lệ đã rất lâu tưởng chừng như khô cạn từ trong tim cô mà thấm ra, cô thấy khóe miệng Thác Lan nhúc nhích, liền đưa tai ghé vào:

-“Thay ta sống phần còn lại”Thác Lan nói xong một câu, không biết đó có phải lời trăn rối, lời động viên, hay là nhắn gửi ,liền trừng mắt rời xa thế gian, Trà Hồng Yên căm hận nhìn lên cửa sổ nơi có người đang đứng, cô thấy gì, a là Nhĩ Kỳ – tên đàn ông mắt đối mắt nhìn cô với ý cười trêu cợt, đứng cạnh là em gái giả tạo đang ngỡ ngàng trong đáy mắt còn có thất vọng vì người chết không phải là cô, trên tay hắn là khẩu súng màu đen. Trong đêm tuyết cái ngày cô giã từ cuộc đời 24 năm hèn mọn, cũng có mặt của hắn, hắn như một người xem kịch vui, lấy nỗi đau của người khác tô điểm cho cuộc đời đen tối của mình.

-“ Yên Yên, sao em lại hận tôi” Nhìn thấy đáy mắt phẫn hận của cô nhìn mình, Nhĩ Kỳ tim đập mạnh một cái, sự đau xót kéo dài trong trái tim hắn

-“ Anh giết người tôi yêu thương” Không cần biết hắn có hiểu không, có tin không, Trà Hồng Yên nói, trong nháy mắt kiềm nén không được, nhìn mạch máu đang đập ở cổ hắn, nhìn lồng ngực hắn đang hô hấp lên xuống, cô bắt lấy cổ hắn, tay dùng sức nghiến chặt, nhìn mặt hắn tái nhợt, lòng liền dâng lên sự thỏa mãn vô cùng, Nhĩ Kỳ ngẩn ra dường như thân thể không thuộc về mình mặc cô giày xéo

-“ Hồng Yên em làm gì vậy?” Triệu Tử Phong nghe người nói cô đến đây, liền kiềm không nổi lấy lí do thăm bạn mà đến, thế nào vừa mở cửa xe ra lại thấy hai tên bạn khốn kiếp còn lại của mình đứng ở cửa thang máy, bước vào phòng liền ngây người trước tình huống này.

-“Hồng Yên cô làm cái gì vậy mau bỏ ra” Bạch Chính Lăng vẫn là thức thời nhất, nắm bắt tình huống nhanh chóng chạy đến muốn vùng tay cô ra khỏi cái cổ của tên kia

-“…” Hồng Lân yên lặng quan sát cô, đôi mắt cô nhuốm đầy thù hạn, khóe miệng lại lộ ra nụ cười thỏa mãn như ác ma, tựa như muốn cắt đứt mạch máu ở cổ của Nhĩ Kỳ.

-“ Nếu hôm nay không có bọn họ, tao nhất định sẽ giết chết mày” Hồng Yên lãnh khốc nói, buông tay đang bóp cổ Nhĩ Kỳ ra, nhìn hắn hồng hộc hấp thụ không khí, cô thỏa mãn cười một cái

-“Cảm giác bị người bóp cho sinh mệnh của mình tắt dần thế nào, cảm giác bị định đoạt như trò chơi có thú vị không” Hồng Yên như xuyên thấu qua Nhĩ Kì của 17 tuổi để nhìn đến hắn khi 25 tuổi, khóe miệng thốt ra từng chữ lạnh ngắt, cô hận hắn, hận hơn cả Triệu Tử Phong, cô biết Triệu Tử Phong là bị bàn tay của ả che mù mắt, chuyện bị dắt mũi đi mà không biết, còn Nhĩ Kỳ hắn là người đứng ngoài nhìn thấu tất cả, nhưng hắn lại lựa chọn…hùa vào với cái ác

-“ Sao em lại hận tôi” Nhĩ Kỳ vuốt vuốt cổ mình, bướng bỉnh hỏi, vẻ mặt là không cam lòng, tim đau nhói, hắn đâu có làm hại ai, sao cô lại nói thế

-“ Bị điếc sao, không nghe tao nói” Hồng Yên không kiên nhẫn giải thích, nhìn 4 người bọn họ bỗng bật cười

-“Hồng Yên…em” Triệu Tử Phong không biết nên nói gì, bộ dáng của cô bây giờ ngoài tàn nhẫn ra còn có bóng dáng của sự bi thương bao trùm

-“ Trà Hồng Yên cô không lễ phép chút nào” Bạch Chính Lăng dù lòng có chút vướng bận cô nhưng tình cảm dành cho cô vẫn chưa sâu nặng, thấy bạn mình như thế liền tức giận

-“ Anh là một tên ngu ngốc…biết không?” Cô nhìn Bạch Chính Lăng, hắn cũng giống cô, cuối cùng bị bạn thân mình cùng người hắn thương phản bội, em gái cô a thật cao tay, không thu phục được hắn vì cái tính bướng bỉnh không chấp nhận cùng chung một bạn gái với Triệu Tử Phong liền hủy diệt hắn. Đau đớn lắm, bị bạn bè quay lưng đi, hắn giống cô, nhưng không đáng buồn như cô, và cô lại càng không quan tâm.

-“Gì” Bạch Chính Lăng thấy ánh mắt như nhìn thấu tất cả của cô làm cho rùng mình, thấy cô bước về phía mình, tim liền bình bịch đập. Cô nâng cằm hắn lên, hơi thở như hoa lan phả vào mặt hắn, chân tay hắn run rẩy, nóng bừng bừng, Bạch Chính Lăng có thể được coi là nam tử hán đại trượng phu chân chính…nói trắng ra là “trai tân”, tính tình thẳng thắng, hào sảng, lại chính nghĩa, cha hắn cùng ông nội hắn đều làm cho quân đội, vì nước quên thân vì dân phục vụ a, nuôi hắn thành cái dạng thần kinh thô, tay chân thô, ngu ngốc như tảng đá.

-“Biết không, sau này anh vô cùng thảm, anh coi họ là bạn thân, nhưng cuối cùng họ hại anh đến một mảng danh phận cũng không còn” Cô vuốt vuốt gương mặt hắn, xúc cảm tốt, lỗ chân lông vô cùng nhỏ, làn da màu đồng sáng vì phơi nắng nay ửng ửng lai hai rạng mây đỏ vô cùng mắc cười. Tảng đá ngốc, cảnh cáo chút chắc không sao. Nhìn hắn bộ dạng chính nhân quân tử sạch sẽ như vậy vô cùng muốn trêu chọc.

-“Trà Hồng Yên, em làm cái gì vậy..” Triệu Tử Phong nhìn hành động tán tỉnh của cô, nhìn bàn tay thon dài trẵng nõn vuốt ve xuống đôi môi tên ngốc Bạch Chính Lăng, lửa giận bùng nổ, hắn bắt lấy tay cô, ánh mắt đầy lửa giận.

-“ Người như anh, cũng nên chết đi là vừa, ngu ngốc” Trà Hồng Yên mỉm cười nói, mê gái hại người ta tan nhà nát cửa, thậm chí vô tình với cả bạn mình, làm cô lạnh lòng a

-“ Em ăn nói cẩn thận” Nhìn ánh mắt khinh thường cô, Triệu Tử Phong bắt lấy tay cô nắm chặt, khớp xương truyền đến từng trận đau nhói, ánh mắt cô lạnh hẳn đi, gương mặt trầm xuống, kiếp trước tổn thương cô chưa đủ, giờ còn muốn làm bị thương cô, bàn tay cô vận sức tát mạnh vào mặt hắn, tay còn lại bắt lấy cổ áo hắn, kéo xuống trước gương mặt mình, hắn cao vô cùng cô bi ai nghĩ

-“ Đồ thần kinh như anh, anh cùng bạn bè của anh tránh xa tôi một chút, đừng để tôi điên lên, tôi sẽ giết các người đó, đừng để tôi mất kiên nhẫn mà một tay róc thịt, ăn tim các người, không phải nói chán ghét tôi sao, ghê tởm tôi sao, thế nên tránh xa tôi một chút” Triệu Tử Phong bị đánh mặt lệch qua một bên, chưa kịp định thần thì bị cô lôi xuống, mặt đối mặt với cô, thấy trong mắt cô trong suốt chỉ chứa một mình hình bóng anh, đôi môi đỏ tươi khép mở nói ra những câu vô tình, lòng ngực liền có chút khó chịu.

-“Trà Hồng Yên….em đừng quá đáng, đừng thấy bọn tội nhường nhịn em, em liền một tấc tiến tới một tấc” Triệu Tử phong trấn định nói, muốn vuốt vuốt con mèo nhỏ đang xù lông đuôi lên, giọng điệu có chút ôn nhu, dù câu nói không hề ôn nhu

-“Khinh thường lời tôi nói sao? Không tin” Cô cười lạnh nói, chân đột nhiên đạp mạnh vào cẳng chân anh, làm anh khuy xuống

-“Tử Phong” Ba nam nhân trong phòng thần kinh cứng lại, Nhĩ Kỳ nãy giờ chìm trong đau thương cùng khó hiểu ngồi trên giường vẽ vòng tròn, Bạch Chính Lăng mặt đỏ như nhỏ máu, ngượng ngùng đứng sững đó, chỉ có Hồng Lân nãy giờ tỉnh táo quan sát tất cả, cô làm anh đi đến hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cô như một cây hoa hồng gây nghiện, Trà Hồng Yên em quyến rũ bọn tôi chạm đến cánh hoa của em, rồi dùng gai đâm cho bọn tôi nhỏ máu, rốt cuộc nụ hoa của em chưa bao nhiêu bí mật bao nhiêu mật ngọt chết người.

-“Trà Hồng Yên dừng tay” Hồng Lân giật mình nhìn động tác tiếp theo của cô, cô rút dao rạch giấy từ trong túi váy của mình, đặt lên mặt của Triệu Tử Phong, cái này cũng quá quen thuộc đi, còn không phải là hình ảnh cô đối với Mị Mị sao

-“ Muốn thử” Hồng Yên bỏ lời nói của Hồng Lân ra ngoài tai, nhẹ nhàng lướt lưỡi dao xuống cổ của Triệu Tử Phong, dám coi thường cô

-“Trà Hồng Yên, tôi làm em tổn thương đến thế sao, em hận tôi” Triệu Tử Phong không để ý đến con dao trên cổ, nhìn sâu vào mắt cô hi vọng tìm thấy một tia yêu thương đối với mình trước đây, nhưng hắn thất vọng

-“ Ảo tưởng” Cô cười nhẹ nói, nghĩ cô vì hắn đối xử tệ bạc trong tiệc sinh nhật của mình nên như thế sao

-“...” Triệu Tử Phong im lặng

-“Biết không Triệu Tử Phong, tôi cảm thấy vô cùng nhục nhã vì đã từng yêu anh, một tên mù như anh…..tôi sao lại yêu chứ” Cô buồn cười nhìn hắn, luôn cao ngạo, luôn tự cho mình là đúng, con dao trên tay niết lên cổ hắn, máu ứa ra, cô tham lam nhìn từng tia máu chảy ra trên cổ hắn, con dao sắc lạnh dính lấy máu, lại nhìn nó chảy xuôi mất hút vào cổ áo của hắn.

-“Màu đỏ, đẹp biết mấy” Cô thì thầm nói, giọng nói rùng rợn lạnh lùng vang lên trong căn phong yên tĩnh vô cùng rõ ràng, cô liếm môi, cúi người liếm lên cổ hắn, cảm nhận mùi tanh ngọt thấm đầy khoang miệng của mình

-“Trà Hồng Yên…em…” Mặt Triệu Tử Phong nóng lên, trái tim loạn nhịp, máu như tập trung tại nơi bị cái lưỡi mềm mượt của cô liếm lên, mùi tóc thơm thoảng làm hắn say đắm, cô chép miệng rời khỏi cổ hắn, khóe môi dính chút máu, môi lại lần nữa lướt dọc trên lưỡi dao, cảm nhận vị sắt lạnh thấm tận lưỡi, cô hài lòng nheo mắt. Cảnh tượng này rơi vào mắt bốn tên nam nhân liền thành hình ảnh tiêu hồn thực cốt mê hoặc chết người, nữ tử trước mặt như tu la từ địa ngục phái đến làm say đắm trái tim họ, làm họ nguyện vì cô mà chết, chỉ cần đổi lấy một nụ cười của cô

-“ Không đủ đậm” Cô buồn bực nói, đứng dậy phủi phủi váy, chuyển mắt nhìn qua Hồng Lân đang nhìn cô chằm chằm, nhân vật này… hình như chẳng liên quan gì tới cô, mặc kệ, nhưng nhìn bộ dáng như trích tiên của hắn, thanh lãnh không vướng bụi trần, làm con ác ma trong lòng cô ngứa ngáy, hôm nay đùa đủ 4 người bọn họ đi, nhìn gương mặt say mê của họ cô vô cùng thỏa mãn, muốn giẫm nát họ dưới chân a, cô vươn lưỡi dao lướt qua mái tóc nâu của Hồng Lân, chỉ thấy ánh mắt hắn bình thản nhìn mình, cô tức giận, không chút cảm xúc, cô bắt lấy cằm hắn, nghĩ nghĩ gì đó liền co chân nhướn người hôn lên môi hắn. Không khí bùng nổ. Triệu Tử Phong căm tức từ dưới đất đứng dậy, Nhĩ Kỳ thoát khỏi nỗi đau nhìn cảnh tượng trước mắt ghen tị chết hắn, Bạch Chính Lăng mắt vẫn trừng trừng ngực mất mát khó chịu.

-“ Không thú vị, ngay cả hôn cũng không biết” Nhìn gương mặt hơi biến đổi của Hồng Lân cô vô cùng vô cùng hài lòng, nhưng tức đến trợn mắt nhìn hắn bình tĩnh nhìn cô lạnh nhạt lần nữa.

-“ Trà Hồng Yên khốn kiếp…ai cho phép em, tôi còn chưa ….” Triệu Tử Phong khựng lại câu nói tiếp theo nuốt trở lại

-“ Nụ hôn đầu của tôi tôi muốn cho ai mặc tôi” Tức chết các người, Trà Hồng Yên bỏ lại một câu như bom nổ, cao ngạo rời đi, trước khi đi còn nói nhỏ vào tai Hồng Lân

-“ Ngụy trang giỏi, tôi thích”

Cô ra khỏi cửa liền nhấc máy điện thoại gọi anh hai, mặc kệ tình trạng hỗn độn trong phòng

-“Hồng Lân chết tiệt ai cho phép cậu cướp đi nụ hôn đầu của Yên Yên, nó phải là của tôi” Nhĩ Kỳ quăng chuyện mình xém bị cô bóp chết sau lưng, nhảy dựng muốn xuống giường nhưng xương sườn không cho phép, đau đến chết đứng lăn đùng xuống giường, đôi mắt căm hận bắn về phía Hồng Lân

-“Hồng Lân cậu dám quyến rũ Trà Hồng Yên” Triệu Tử Phong vung nắm đấm hướng về mặt của Hồng Lân dội xuống, nhưng bị anh dùng tay đỡ lại, tay nhay nhay mi tâm, thật ra lòng đang nở hoa.

-‘Là cô ấy chủ động, các cậu thừa nhận sự thật đi” Hồng Lân nói một câu làm hai tên đang tức giận xìu xuống

-“ Cô ấy cô ấy…..” Bạch Chính Lăng vẫn còn đang rờ rờ đôi môi bị chạm vào bởi Trà Hồng Yên trái tim trinh trắng 17 năm nay như nhận được nửa còn lại của đời mình đập vô cùng mãnh liệt, thậm chí không thèm để ý đến việc Hồng Lân bị cưỡng hôn.

-“ Sướng quá hóa ngu” Triệu Tử Phong căm giận nói, tại sao chứ, chạm vào vết thương trên cổ mình, máu vẫn chảy, tại sao đối với hai tên kia thì dịu dàng như vậy đối với anh lại tàn nhẫn như thế. Cô nói cô nhục nhã khi yêu hắn, lời nói đó như ngàn mũi tên đâm xuyên vào tim hắn, nỗi đau như có hàng chục con côn trùng xé nát từng bộ phận trên cơ thể hắn

-“ Tôi gọi người đi xử lí vết thương cho cậu” Không đành lòng nhìn bộ mặt thất hồn lạc phách của Triệu tiểu tử, Hồng Lân nhấn nút gọi y tá tới. Sau đó quay lưng đi vào phòng vệ sinh, cửa phòng vừa đóng, mặt liền đỏ lên, nhìn gương mặt ửng hồng như con gái của mình, Hồng Lân thầm than, bộ mặt lạnh mười mấy năm của mình bị phá bởi em ấy,mân mê đôi môi, Hồng Lân nhếch lên một nụ cười ôn nhu, như vẫn cảm nhận được sự mềm mại đầy đặn từ môi cô.

Chiều nay phòng bệnh V.I.P chỉ dùng một từ để diễn tả “LOẠN”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện