Nước sông Băng là tuyết tan từ trên đỉnh những dãy núi chọc thủng tầng mây phía đông bắc. Sông chảy dưới đáy vực thăm thẳm, đôi vách đá ôm lấy sương lạnh lâu ngày kết thành băng mỏng trở nên trơn nhẫy như bị bôi mỡ. Quả thật chỉ với Thần Thông Chỉ của Tru Thiên thì mới leo trèo được trên bề mặt thế này.
Phần vì lo cho cháu, phần vì nhai cẩu lương không nổi nên lão đã hậm hực chạy ra sông bắt cá, nướng mấy con lót dạ.
Mạc Tử Liên ngồi thất thần trong góc hang đã được một lúc, tâm trí toàn là suy nghĩ về 'ông cố ngoại'. Quân Huyền ngồi xuống cạnh y, đặt Trường Dạ dưới chân, ôm Diễm Dương vào lòng, gõ trán y: "Ngủ một chút đi, đệ mệt lắm rồi đấy."
Mạc Tử Liên nhìn hai ống tay áo bị cắt của ca ca, lóe lên một ý tưởng, mím môi cười chống tay xuống chân hắn, vờ làm mèo leo lên đôi chân xếp bằng kia mà ngồi. Quân Huyền hơi mất tự nhiên với cử động thiếu an phận đấy, ho một tiếng xoa bóp eo tình nhân: "Liên Nhi lại muốn thế nào?"
Y không đáp, hăm hở cầm hai cánh tay hắn lùa vào ống tay áo của mình rồi ôm cổ hắn cười khúc khích: "Thế này thì tay ca ca sẽ không bị lạnh."
Hai cánh tay trái chiều cùng chen chúc trong mỗi ống tay áo, Quân Huyền có chút buồn cười: "Muốn giữ tư thế này mà ngủ trên chân ta luôn?"
"Không được ạ? Chân ca ca đau sao?" Ngữ khí của y trở nên buồn hiu. Ca ca trả lời câu hỏi bằng cách rút tay ra, đặt lên vai y, lật mép áo ngoài ra, kéo tuột áo xuống cẳng tay y.
"Ca... ca ca?" Mạc Tử Liên ngạc nhiên với hành động của hắn. Quân Huyền bình thản bảo: "Nhấc mông lên."
Y bị chọc đỏ mặt, ngoan ngoãn vịn vai hắn nhấc mình lên. Ca ca liền cầm tay cởϊ áσ ngoài của y ra, ấn eo y dựa vào lòng rồi cứ để áo ngược như vậy mà tròng hai tay khoác vào. Hắn nhẹ nhàng vỗ lưng y, hỏi: "Thế này thì thoải mái hơn chứ?"
Y cười rộ cọ cọ lòng hắn, thiếu an phận xê dịch mông, phải bị nhéo chóp mũi một cái mới ngoan, rầm rì: "Ca ca của ta thật thông minh. Ta thích ca ca nhất..."
Thực ra chính Quân Huyền cũng buồn cười với mình, có thể tự tưởng tượng ra tư thế giữa họ nhìn vào giống như một người mẹ địu con trước ngực. Người thương lại tỏ ra rõ ưa thích ôm cổ hắn ngáp dài, nhập nhèm nói: "Ca ca cũng chợp mắt một chút đi ạ."
Quân Huyền 'ừm' một tiếng hôn má y: "Bảo bối ngủ ngon."
"Ưm? Ca ca... ca ca vừa gọi ta là gì?"
"Ngoan." Hắn xoa gáy y: "Ngủ đi."
Mạc Tử Liên mệt nhoài lim dim mắt ngắm nhìn sườn mặt của hắn rồi từ từ thiếp đi, nhịp thở đều đặn. Quân Huyền thậm chí còn cẩn thận ấn vào huyệt ngủ của y, lại rút tay khỏi áo ngoài, lấy áo quấn quanh người y. Hắn chỉ ôm y ngủ say trên đùi như vậy, khẽ thở dài.
"Chậc, cái đứa nhỏ này." Tru Thiên cầm mấy xiên cá nướng, đá đá chân bước vào: "Sao chẳng chút đề phòng trước người ta thế này hả trời?" Đoạn lão nhăn nhó, hất cằm trợn mắt trừng Quân Huyền: "Ngươi hạ thuốc ngủ cháu ta làm gì?"
Quả thật hắn đã kín đáo dùng ngón tay lấy chút ít thuốc ngủ trên thắt lưng của Mạc Tử Liên rồi bôi vào mũi y vì hắn có một số chuyện muốn nói riêng với Tru Thiên. Thực không biết y lấy tự tin từ đâu để lúc nào cũng chẳng đề phòng hắn. Đúng là ngốc.
"Này, đến giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi, quan hệ giữa ngươi và cháu ta là gì?"
"Vãn bối họ Quân, tên một chữ Huyền, quan hệ với cháu tiền bối thế nào thì ta tin tiền bối đã thấy rõ."
"Ngươi... Chậc, làm sao mà nó có thể... sau những chuyện đã xảy ra. Ta không tin được. Ngươi có dùng chiêu gì để lừa đứa ngốc này không đó?"
Quân Huyền ôm Mạc Tử Liên chặt hơn, dùng một tay lấy tấm vải vẽ thế kiếm của Không Cảnh công bằng máu trải ra, thay vì biện bạch thì lại bảo: "Tiền bối, vãn bối muốn hỏi người về công pháp này."
Tru Thiên ngúng nguẩy hừ: "Gì? Ngươi muốn luyện hả? Nhắm luyện nổi không đấy mà đòi?"
"Vãn bối đã luyện được một nửa. Phần thứ hai này có đôi chỗ không hiểu nên mới dám hỏi người."
"Ớ, ớ? Ngươi luyện rồi? Ngươi nhờ vào đâu mà luyện được?"
"Xuyên Sơn trưởng môn vừa mới khuất nhận thấy vãn bối rất thích hợp luyện Không Cảnh công." Quân Huyền vì tôn trọng tiền bối nên bế Mạc Tử Liên ngồi xuống bên cạnh, đẩy đầu y dựa vào vai mình.
Tru Thiên thoáng trầm tư, đảo mắt qua lại giữa hai thanh kiếm của hắn, hỏi: "Ngươi thuận hai tay hả?"
"Vâng."
"Trong lòng có quỷ?"
"Không phải quỷ, là ma."
"Giống nhau thôi. Khụ, khụ." Lão hắng giọng, rút một xiên cá ra, vừa ăn vừa nói: "Người đã sáng tạo ra Không Cảnh công là một vị thiền sư, nguyên thân là sát thủ, sau khi bị mù và khai trừ khỏi tổ chức, ông ta muốn hoàn lương nên tập thiền định để hóa giải sát tâm. Nghe vậy là ngươi hiểu mình phải luyện thế nào rồi chớ?"
Quân Huyền ngạc nhiên, nhất thời thấu hiểu lý do kiếm pháp của mình lại dữ dội hơn Tiết trưởng môn. Không Cảnh công phần một ra là hóa ảnh về thời gian làm sát thủ của vị thiền sư kia. Vì vậy luyện xong phần một, sát tâm sẽ trở nên rất nặng, đây là giai đoạn dễ tẩu hỏa nhập ma nhất. Thế kiếm của phần hai không phải thế kiếm chiến đấu mà là thế kiếm ngồi thiền. Đúng là trong quá khứ có không ít cao nhân luyện công bằng cách nhập định nhưng phương pháp này tùy thuộc hoàn toàn vào bản thân người luyện, rất khó thành công.
May mắn Quân Huyền có nền tảng tâm pháp là khẩu quyết 'lặng' của Táng Niên hỗ trợ tĩnh tâm.
"Nhưng sát tâm thực chất là gì?" Tru Thiên đột ngột cất tiếng hỏi: "Ngươi muốn hóa giải sát tâm nhưng có thực sự hiểu sát tâm của mình là gì chưa?"
Sát tâm quá nặng sẽ sinh ma, ma càng tăng cường sát tâm để mạnh hơn, sau cùng xâm chiếm con người hoàn toàn. Nhưng sát tâm do đâu mà ra? Sát tâm do ý gϊếŧ tích tụ mà thành. Nếu bảo Quân Huyền bẩm sinh sát tâm quá nặng tức là kiếp trước hắn đã từng ham muốn gϊếŧ rất nhiều người hoặc là hắn cực kỳ hận không thể gϊếŧ chính bản thân mình.
Xét trong hiện tại, hắn đã tận mắt thấy mẹ mình chết thảm và chứng kiến Tương bá tự sát, sự kinh tởm của toán cướp ám ảnh hắn rất lâu, lòng hắn có oán hận về thân thế, có ăn năn về tội lỗi, có day dứt về người thương... Tất cả các điều này đều góp phần sinh ma trong hắn. Nhờ lời Tru Thiên dẫn dắt, Quân Huyền từ từ tiến vào trạng thái nhập định. Nội công vô thức vận hành, xuôi chảy đi khắp kỳ kinh bát mạch, những thế kiếm phần hai Không Cảnh công bắt đầu chuyển động trong tâm trí, quyết chiến với thế kiếm của phần một. Thế là hắn đã hoàn toàn nhập định.
Tru Thiên có chút ngạc nhiên khi hắn ngộ đạo nhanh như vậy, không tin tưởng xắn tay áo định cù lét thử. Nhưng lại nghe hừ một tiếng, cháu nội mở một mắt lườm lão, lão liền rụt tay giấu sau lưng, nịnh nọt đưa ra một xiên cá nướng: "Cháu cưng đói chưa nè?"
Mạc Tử Liên ngồi thẳng dậy, duỗi eo ngáp một cái rồi đắp áo của mình lên người ca ca. Y đứng dậy ngoắc Tru Thiên: "Ông đi ra đây để ca ca được yên tĩnh, cháu cũng có điều cần hỏi."
Tru Thiên sáng rỡ mắt lon ton chạy theo. Mạc Tử Liên ngửa cổ tay phải nói: "Cháu vốn định để Tẩy Trần đạo trưởng xem cho mà lúc đó ông ấy vội quá, thôi thì ông xem tạm cũng được."
"Cái gì mà 'xem tạm'?" Lão trợn mắt: "Ta đâu có thua kém Phí ông kia nhá!"
Đoạn lão hầm hầm cầm cổ tay y dẫn nội lực xem xét, đầu mày ngày càng cau chặt, nghi hoặc hỏi: "Cháu đã được ai đó nắn cốt cho phải không?"
Quả nhiên... Mạc Tử Liên thầm than, có chút bàng hoàng nghĩ Y Nhã đã dùng nội công nắn lại gân cốt bị tổn thương của y trên Lôi đài. Muốn nắn lại gân cốt cho ai, người thực hiện phải có nội công thâm hậu hơn đối phương ít là gấp đôi. Suốt quá trình thực hiện, người được nắn không tránh khỏi trải qua khổ đau như lột da rút xương để thay gân hoán cốt, đây là cách cổ tay của y được chữa khỏi.
Trước đây ba hộ pháp đều không muốn y chịu đau nên phản đối y sử dụng cách này để chữa trị, mười đường chủ vốn cũng chẳng dám ho he gì trước mỗi A Dao thôi chứ đừng nói là ba cấp trên. Do vậy y liền vứt ý nghĩ nắn cốt ra sau đầu, chăm chỉ uống thuốc mỗi ngày, nào ngờ vừa qua lại bị Y Nhã cưỡng ép nắn cốt, nhận về một thân gân cốt khỏe mạnh. Chỉ nhờ hiện tại đang ở dưới vực, y mới an tâm bộc lộ nghi hoặc từ lâu của mình. Y không tin tưởng tai mắt trên mặt đất nên vẫn tỏ ra yếu thế.
Vì sao Y Nhã lại nắn cốt cho y? Phải chăng là vì muốn y đủ sức luyện thành mười chín tầng Mạn Châu Sa? Năm xưa nàng ta phản bội, cướp Mạn Châu Sa Thập Cửu Thức mà biến mất có phải thật sự vì tham vọng riêng hay... vì nàng ta muốn giấu nó khỏi ai đó? Nhưng thế thì tại sao nàng ta lại để cho Tống Ỷ La luyện được Mạn Châu Sa khiến manh mối của bản thân lộ ra? Mạc Tử Liên đau đầu vỗ vỗ trán, bỗng lóe lên một ý nghĩ kinh ngạc: Y Nhã cố tình để lộ manh mối nhằm dẫn dụ y tìm hiểu gì chăng? Là gì? Là gì? Tư tế bị khai trừ!
Mạc Tử Liên chợt tóm chặt lấy cổ tay Tru Thiên, kích động hỏi: "Đại tư tế bị mai táng tại đây có phải người đã đánh cắp bảo thư Thiên Trường Địa Cửu không?"
Một tia thảng thốt nhanh như cắt sượt qua đáy mắt Tru Thiên, lão ngoẹo đầu, gãi gãi tai hồ đồ nói: "Ớ? Sách gì cơ?"
Y tối sầm mặt mày hất tay lão ra, quay ngoắt đi về trong động nhưng đột ngột không cử động được. Tru Thiên thở dài cong hai ngón tay vừa điểm huyệt y: "Nếu là thật thì cháu tính làm gì với nó?"
"Tất nhiên là hủy nó đi!" Mạc Tử Liên tức giận đáp.
"Không thể hủy được. Tuyệt học một đời của tôn sư cũng như truyền văn của tổ tiên tộc Điệp Cách, không thể muốn hủy là hủy."
"Vậy ra nguyên nhân ông bỏ rơi mẹ con cha cháu là vì bảo vệ cuốn sách nát này? Phải không?" Y chất vấn: "Ông vứt mẹ con cha cháu bơ vơ giữa sa mạc như chảo lửa chỉ để bảo vệ cuốn sách này ư?"
"Một bên hiếu, một bên tình. Cháu nói ta nên chọn thế nào?" Tru Thiên bình tĩnh đáp: "Bà nội cháu cũng neo trên lưng hiếu đạo với cha mình giống ta là đệ tử với tôn sư, cha cháu cũng phải giữ hiếu với ông ngoại. Cháu nói chúng ta phải lựa chọn thế nào?"
Mạc Tử Liên hoàn toàn không thể mở miệng trả lời. Y nghiến răng không cam tâm: "Bao nhiêu người đã phải chết vì cuốn sách đó! Người của Hoan Lạc cốc, người của Thủy Kính trang, từ những đệ tử vô danh đến thập và bát đường chủ, Thủy phu nhân, đệ muội của Quốc sư, cha và mẹ ta! Ông còn muốn bao nhiêu người phải ngã xuống nữa!"
Roạt! Y trở mình rút roi da ra. Tru Thiên đã không tránh roi dù thừa sức, từ gò má kéo đến cằm đỏ au vệt roi. Cháu lão vẫn chưa dừng lại, cây roi Tử Đằng Xà bằng da rắn này vốn là món quà lão dành tặng cho cháu cưng nay lại trở thành món vũ khí công kích lão. Lão chỉ né chứ không đánh lại, thân roi đập vào làm nứt đá thể hiện chủ nhân đang dùng sức tới mức nào. Y không hề khoan nhượng, đến Nhiếp Hồn thuật và Huyễn Ảnh Mê Tâm cũng lôi ra dùng. Ảo giác xuất hiện trước mắt lão liên tục, đuôi tóc và thân roi hóa hình thành nhau khó phân thực hư, chiêu thức rất kỳ diệu.
Tuy nhiên suy cho cùng thì Mạc Tử Liên cũng không phải đối thủ của lão, y nhanh chóng thấm mệt và chậm lại. Tru Thiên đứng yên một chỗ đối phó với y. Hai ngón tay Thần Thông Chỉ kẹp lưỡi đao bán nguyệt ở đầu roi, như chơi bùn, lão uốn lưỡi đao cong vòng vào, giật nhẹ roi rời khỏi tay cháu nội. Nước sông Băng chảy ào ào tóe lên ống quần lạnh lẽo, Mạc Tử Liên toát mồ hôi nhễ nhại, viền mi đã hoe hoe đỏ, cắn răng nói: "Nếu còn có thêm người phải chết, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ông."
"Cha cháu đã không nhận ta, ta chấp nhận. Cháu cũng không muốn nhận ta, ta cũng chấp nhận. Ta trả giá như vậy rồi, cháu vẫn không tha cho ta sao?"
"Vậy thì ai sẽ trả lại cho ta những người đã mất? Ai đền lại cho ta bao nhiêu đau khổ ta đã phải chịu đựng?" Tròng mắt y vằn lên tơ máu, lệ chảy ngược vào ngữ điệu run run: "Ai hoàn lại một cơ thể vẹn nguyên cho ta? Ai bồi lại khoảng thời gian ta đã hoang phí trên tòa tháp ấy?
"Ông đã chọn và giữ hiếu suốt bao nhiêu năm qua. Ông đánh mất mảnh tình này từ lâu lắm rồi, ông không thể nhặt lại được đâu. Bởi vì nếu mọi chuyện đều có thể vẹn cả đôi đường như ông mong muốn thì thế gian này đã không có nhiều khổ đau đến vậy..."
.
Khi Quân Huyền tỉnh dậy khỏi tâm cảnh, bả vai đã không còn chút sức nặng nào, trong hang động chỉ độc một hơi thở của mình. Hắn nhặt lấy song kiếm đứng lên, linh tính nhận thấy gì đó khang khác, tiến về phía trước vài bước, hắn phát hiện hai tấm bài vị nọ đã biến mất. Quân Huyền cầm tấm áo đắp trên mình, theo tiếng nước chảy ra ngoài động. Mi mắt cảm nhận được ánh nắng nhàn nhạt đáp lên mặt, tai nghe tiếng nước tóe lên và âm thanh bất mãn của ai kia.
"Ca ca!" Y hăm hở reo lên: "Huynh chờ một chút nhé! Bảo bối sẽ nướng cá bữa sáng cho huynh!"
Nhờ y nói như vậy mà Quân Huyền hiểu ra là y đang bắt cá và tiếng vảy nước nhè nhẹ chính là tiếng những con cá mắc cạn. Hắn thử che tai lại, còn nghe được rõ ràng âm thanh lửa cháy lách tách như kề sát tai. Hắn tự mình ngạc nhiên với độ nhạy thính giác của bản thân sau một đêm. Hồi thần, Quân Huyền hơi mỉm cười tiến đến mép bờ sông, vòng tay ôm lấy eo Mạc Tử Liên, nhấc bổng y lên khỏi nước hỏi: "Sao lại dậy sớm như vậy hửm?"
Hắn nhíu mày chà xát bàn tay y: "Đệ rốt cuộc chạy ra đây bao lâu rồi? Người đã lạnh cóng mà còn đòi bắt cá."
Mạc Tử Liên dĩ nhiên sẽ không đáp thật là mình đã suốt đêm ở ngoài trời giận Tru Thiên bỏ đi, ôm cổ ca ca hôn liên tiếp lên má, cong tít mắt đáp: "Bảo bối thích ca ca nhất, muốn nấu ăn cho ca ca."
"Ngốc hết thuốc chữa." Quân Huyền thương y quá là thương, ôm người đến gần đống lửa, khoác áo ngoài lên vai y rồi tháo hai ống tay áo xắn lên xuống trùm lấy bàn tay, ống quần cũng làm y hệt. Hắn dùng vạt áo lau đôi bàn chân ẩm ướt lạnh như đóng băng của y, nhất thời cõi lòng có chút hốt hoảng không biết dòng máu ấm có còn chảy trong đôi chân này chăng. Ôm chầm lấy y lần nữa, cảm nhận thấy hơi ấm trở lại trên người y hắn mới an tâm, dịu dàng hôn khóe môi y nói: "Về sau nếu có chuyện buồn, đệ không nói ra cũng được, chỉ muốn khóc thôi cũng được nhưng đừng làm ta đau thế này nữa nhé?"
Mạc Tử Liên nghe vậy, hốc mắt lại nóng bừng, vội quàng tay qua cổ hắn, vùi mặt vào vai hắn che giấu cảm xúc mãnh liệt. Y mấp máy môi nhiều lần, rốt cuộc không nén được thấp giọng nức nở một tiếng, nói: "Ta thích ca ca lắm. Ta thích ca ca nhiều lắm..."
"Ừ." Quân Huyền vỗ về y, sờ bên eo y không thấy roi, nuốt về câu hỏi, chậm rãi vận công sưởi ấm cho người thương trong lòng.
Hắn ôm siết lấy y, thầm lặng nhủ: Liên Nhi, đừng khóc.