Địa bàn của Thiếu Lâm tự là năm ngọn núi cao thấp khác biệt quây thành dáng như một bàn tay nâng lên tới nền trời. Năm ngọn núi trong thực tế cũng không thật sự khép kín, phải nhìn từ đúng hướng mới ra dáng tay người. Tên núi là Phật Thủ.

So với Xuyên Sơn phủ một sắc xanh ngọc rạng rỡ thì Phật Thủ đậm vẻ thanh u, cây cối rậm rạp, tán cành bản rộng, dày đặc. Xuyên Sơn như người thiếu niên phơi phới sức sống, Phật Thủ là một vị cao nhân kín đáo tĩnh lặng. Qua ngàn bậc thang hẹp giữa đôi vách đá, cầu dây bắc từ núi này sang núi nọ, gió dưới hẻm núi lùa lên hiu hắt đầy u tịch mà không buồn rầu, chỉ đơn giản là rất tĩnh, rất êm, văng vẳng lâu... Suốt quãng đường im ắng là thế nhưng khi đã đến nơi thì bỗng nghe tiếng trẻ con cười đùa hòa với chổi quét sàn sạt.

Đám đệ tử nhỏ chẳng bao giờ biết ngồi yên, đầu cạo trọc lốc, trắng trắng hồng hồng, nghịch đến nỗi ném cây chổi tới ngay chân Phùng Xuân đại sư, ngã chổng vó vào chồng lá vàng, hi ha cười chào. Chúng nhìn thấy Bao Hắc Tử nằm trên vai Quân Huyền thì tròn mắt 'ồ' lên, rôm rả 'meo, meo' làm quen khiến con mèo căng thẳng xù hết lông, rúc đầu trốn sau gáy chủ.

Quân Huyền không nén được tiếng cười, ra điểm yếu của tiểu bá vương này là trẻ con.

Vài ba sư huynh từ xa trông thấy, hộc tốc chạy tới xin lỗi rối rít rồi lùa bầy gà con chiêm chiếp này tránh đường. Phùng Xuân rõ vui vẻ niệm Phật hiệu, tiếp tục dẫn đường cho khách. Nước từ những con thác nhỏ dạo thành nhịp đàn trong veo, gột rửa tâm hồn con người. Bầu không khí ở Thiếu Lâm sau khi xảy ra biến cố cũng chẳng trầm trọng như Quân Huyền tưởng, dáng vẻ họ vẫn điềm nhiên, ngữ khí cũng hòa nhã: "Xin mời thí chủ, phương trượng và nhị vị sư phụ đang ở trong."

Cửa vừa mở ra, một tiếng vỗ tay vang lên: "A Huyền!"

Nghe tiếng reo ấy, Quân Huyền mới hiểu 'nhị vị sư phụ' trong lời sư thầy là ai, vừa mừng vừa sợ chắp tay nói: "Sư cô, sư phụ, sao... sao hai người lại ở đây ạ?"

Cạch, chén trà va chạm với đĩa đậy. "Sao là muốn sao?" Giọng sư phụ hắn đều đều, vô cảm cất lên: "Ta cứ tưởng ngươi sẽ an phận một chút trên giang hồ, không ngờ quay đi quay lại liền quậy phá đông tây, làm kinh động đến tận Tịnh Bạch phương trượng."

Quân Huyền chưa kịp bước vào, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Sư phụ, đồ nhi biết sai."

"Ơ hay lão này!" Hoa Tiên Tử nhảy nhót tiến lại nắm vai Quân Huyền kéo lên, trừng mắt nhìn bạn già, bĩu môi: "Ông rõ ràng lo lắng cho A Huyền lắm, cứ thích làm bộ làm tịch, sắp xuống lỗ rồi, nên thành thật một tí đi chứ!"

Quân Huyền không lay chuyển, bất động quỳ thẳng. Bao Hắc Tử cào cào tóc hắn, nhảy xuống sàn, mở to mắt ngó quanh.

"Ừ thì" Yến Sở vẫn cứ lãnh đạm, lùa tay vào tay áo, "sắp xuống lỗ rồi, nên thành thật, vậy bà sống cho đúng theo tuổi tác bên trong của mình đi."

Hoa Tiên Tử vỗ gò má mềm mịn: "Hứ, tiên tử không già đi!"

"Yêu quái cũng không già đi." Yến Sở chấm đầu ngón tay vào nước trà, viết vài chữ lên sàn gỗ.

"Muốn đánh - ..."

"Nam mô A di đà Phật." Tịnh Bạch phương trượng nhẹ nhàng niệm Phật hiệu, cười lên làm hai dấu chân chim phía đuôi mắt nheo lại, nói: "Nãy giờ hàn huyên, bần tăng được biết sư môn ba vị thí chủ đã lâu mới có dịp gặp lại nhau, hẳn là trong lòng chứa nhiều điều muốn thổ lộ. Thôi thì bần tăng xin lui, để các thí chủ được thoải mái ôn chuyện."

Tịnh Bạch phương trượng đã qua cửu tuần, vẻ ngoài gầy yếu, hom hem, da tay đen sạm, mặt mày trắng xanh, dù rằng trông như bệnh tật triền miên, phải chống gậy để đi nhưng chỉ cần chú ý chút sẽ thấy dáng điệu phương trượng hoàn toàn vững chãi, khỏe khoắn. Phùng Xuân bảo hai đệ tử hộ tống phương trượng về tịnh xá, mình lưu lại nói hai câu khách sáo rồi đóng cửa, tiếng chân xa dần.

Yến Sở qua bao nhiêu năm vẫn y khí chất tựa tiên ông đi mây về gió, râu tóc mi mày bạc như tuyết, áo trắng trên mình cũng sạch bong không dính bụi trần. Hoa Tiên Tử vẫn ở trong dáng vẻ thiếu nữ cập kê, tóc đen váy đỏ, tay áo dài chấm đất, dung nhan son sẻ như quả chín mọng.

Bao Hắc Tử chạy đến nằm trên đệm ngồi của Tịnh Bạch, liếʍ ɭáρ rửa mặt, 'meo' một tiếng rồi tự nhiên như ở nhà tìm tư thế ngủ, quên khuấy chủ nó còn đang quỳ.

Yến Sở và Hoa Tiên Tử đến Thiếu Lâm vốn chỉ vì nhớ ra tháng sau là mừng thọ chín mươi mấy của Tịnh Bạch, hai người từng kết giao tình với Thiếu Lâm nên cách vài ba năm lại ghé thăm một lần, năm nay vừa khéo trùng hợp ghé qua đúng lúc Thiếu Lâm gặp biến cố dính dáng đến đứa đệ tử hơn hai năm tránh mặt họ, nhất thời vừa vui cũng vừa bực. Yến Sở bực nhiều hơn vui, mặt không làm nét bực dọc, chỉ lãnh đạm như nói chuyện với người xa lạ: "Ngươi lớn rồi, đã thoát khỏi quyền kiểm soát của ta. Ngươi muốn làm gì tùy ý, ta luôn miễn phận sự nhưng sự gì cũng phải nhớ chừng mực."

Quân Huyền đáp lời: "Đồ nhi thụ giáo, xin sư phụ đừng lo, đồ nhi nhất định sẽ nhớ chừng mực."

Yến Sở nghe vậy, một câu đủ ý cho thấy hắn kiên định với thứ mình đang theo đuổi, ngữ khí vẫn không vui cũng chẳng bực, ý tứ chẳng khuyến khích cũng không ngăn cản: "Chừng mực ở đây là mọi việc ngươi làm tuyệt đối sẽ không liên can tới ta, không liên can tới sư cô ngươi, không liên can tới Thanh Đàm. Bất kể ngươi làm gì hay gây ra hậu quả gì, ngươi đều tự mình hứng chịu, ta sẽ không để tâm cũng không tham dự vào."

"Vâng thưa sư phụ." Tuy Quân Huyền chưa rõ sư phụ biết bao nhiêu về tất cả mọi chuyện đã xảy ra đến nay nhưng trực giác mách bảo hắn người không cần ai giải thích, chính người quá tường tận rồi.

Bản thân hắn cũng chưa hề muốn kéo người vô can vào cuộc với Phó gia huống chi là những người thân cận ít ỏi của mình.

Hoa Tiên Tử xắn tay áo, chống hông dựng lông mày nói: "Lão đang từ mặt đồ đệ ấy à? Lão còn chẳng thèm hỏi thăm đồ đệ một câu cơ! Không trấn an, khuyên bảo được nửa lời đã thoái thác rồi!"

Rồi nàng lần nữa xăm xăm lôi kéo Quân Huyền dậy, phải nghe sư phụ cho phép hắn mới thực sự ngồi dậy. Hoa Tiên Tử vươn mười cái móng vuốt sờ mặt hắn, hỏi: "Mắt A Huyền còn mở ra được không? Không thấy tận mắt thì sư cô không tin A Huyền không sao đâu! Thằng nhóc Thanh Đàm kia học y thuật lơ ngơ bỏ xừ. A Huyền xem sư cô đang giơ mấy ngón tay?"

Trong khi Quân Huyền dở khóc dở cười đối phó với Hoa Tiên Tử nổi máu gà mái thì Yến Sở im lặng thả ánh mắt rơi trên cục lông đen đối diện, bầu không khí quanh thân ngày càng trầm trọng, rốt cuộc tiếp tục: "Người giang hồ kể chuyện ta hai lần đột nhập vào cung ám sát hụt Quỷ đế mà xem ta là anh hùng khởi xướng ra một phong trào khốc liệt, đẫm máu. Thay vì gọi nó là phong trào của người giang hồ, ta càng muốn coi nó là cuộc 'thanh trừng' của Quỷ triều đình. Quân Huyền, năm nào con cũng tham gia Lôi đài, con thử đoán xem: số người giang hồ đã mất đầu trên Tru Cẩu đài xưa và tổng cộng tất cả nhân sĩ của mọi năm Lôi Đài Tỷ Võ con đã tham gia, con số nào lớn hơn?"

Phép so sánh này thật khiến con người cảm thấy khủng khiếp. Quân Huyền đan hai tay vào nhau, vặn vẹo, sống lưng như bị gió đông thổi qua.

Hoa Tiên Tử xoa trán, càu nhàu nói: "Ông đừng có lấy chuyện xưa ra dọa nạt A Huyền được không? Thời đó đã qua hơn sáu mươi năm! Sáu mươi năm rồi! Người đáng sống đều đã chết, kẻ đáng chết cũng đều đã chết! Ngày nay là triều đại mới rồi, hoàng đế này không giống hoàng đế kia! Triều đình nay đâu giống triều đình xưa! Ông sống đúng thời đại giùm ta với!"

"Người đáng sống đều đã chết," Yến Sở cười một tiếng nhạt nhẽo, "kẻ đáng chết cũng đều đã chết? Thế thì vì sao Phó gia vẫn còn tồn tại, họ lại còn là công thần lập triều*? Chẳng phải chính Phó gia mới đáng chết nhất sao? Bà không nhớ Phó Kỳ năm xưa xảo quyệt cầu được sống trước mặt Tống Tri Dao thế nào à? Đáng chết Tứ Tuyệt chúng ta ngu muội, bị một đứa lỏi con vong ân bội nghĩa lừa! Rốt cuộc thành ra - ... Chậc, nói bà nghe cũng vô dụng, bà có còn nhớ gì đâu. Giá Nhạn Hồi còn sống, nghe ông ấy đấm vào mặt người khác mấy câu mới vui, bà thì chỉ biết mỗi 'Tống ca ca, Cầm Tiên ca ca', còn Tri Dao... còn Tri Dao thì... chết đi mới tốt, chết đi là được giải thoát..."

* Thần tử có công giúp hoàng đế lập nên triều đại.

"Ai nói ta không nhớ gì hết chứ?" Hoa Tiên Tử cau mày gõ gõ đầu, tròng mắt đảo lên trần nhà, ráng lục lọi trong trí nhớ ít ỏi về chính mình thời còn trẻ để đối đáp với bạn già.

Đây là lần đầu Quân Huyền nghe sư phụ nhắc tới quá khứ của người. Hắn còn nhớ những ngày đầu bản thân được thu nhận, sư phụ quen mặc đồ trắng nên mua cho hắn cũng toàn là đồ trắng, bẵng qua một thời gian, người tự nhiên bảo quần áo của hắn không thể cứ như đồ tang lễ vậy được, với trẻ con thì quá thiếu may mắn, sau đó sư phụ mang hết y phục của hắn cho nhà làm thêu, do vấn đề tiền bạc nên chỉ thêu viền những hình gợn sóng lam. Quân Huyền cũng thích hình thêu này tới mức không muốn đổi sang hình khác nên dù qua nhiều năm rồi, y phục của hắn vẫn chỉ có một kiểu. Thuở đó, hắn đã hiểu sư phụ tự thừa nhận người luôn mặc đồ tang.

Nghĩ vậy, cõi lòng Quân Huyền dâng lên tang thương khó tả: sư phụ, sư cô, Tru Thiên và Phí đạo trưởng đều là những người đã sống qua ba triều đại từ thời loạn thế, linh hồn bọn họ đều mang cùng các vết sẹo của thời thế, nhìn thấu nhân gian khói lửa nên thà lẩn tránh hơn là tranh đấu...

Quân Huyền nhận thấy ánh mắt sư phụ đặt lên mình, liền mở mắt, dùng một đôi đồng tử đen như điểm mực, tĩnh như đầm sâu đáp lại người. Yến Sở nói: "Cứ dính đến hoàng đế thì đều không phải chuyện tốt. Con lớn rồi, vi sư không quản nữa, chỉ nhắc con phải nhớ chừng mực."

"Vâng, thưa sư phụ." Quân Huyền lần nữa khấu đầu đáp.

"Hừm." Hoa Tiên Tử chớp chớp đôi mắt mờ mịt hoang mang, thực sự không thể nhớ ra được gì lầm bầm trong miệng: "Một lần bị rắn cắn, cả đời sợ dây thừng..."

Bao Hắc Tử là đứa duy nhất vô tư tại đây, hai chân trước cong lại ôm góc tấm đệm, vừa ngủ vừa gặm vải đệm như mơ được ăn con cá bự, mỹ mãn quất đuôi qua lại.

.

Tịnh Bạch phương trượng cầm một nắm thóc trong tay, nhàn nhã vừa đi vừa rải xuống đất cho gà rừng và chim chóc tới ăn, Quân Huyền cõng Bao Hắc Tử nhát chết với đám gà theo sau. Từ khi đến đây, hắn chưa bị tra hỏi hay thúc ép gì cả, ăn uống ngủ nghỉ luyện tập bình thường, sau khi sư phụ, sư cô rời khỏi Thiếu Lâm, Tịnh Bạch phương trượng mới mời hắn đi theo tới đâu đó.

"Tháp cất giữ xá lợi của Thiếu Lâm tự cao bốn trượng, có năm góc, gồm bảy tầng, mỗi tầng ba cửa sổ, thường ngày một hòa thượng luôn luôn canh giữ không rời, bất kể sớm tối. Tất cả xá lợi được xếp vào tháp Đài Sen đặt ở trên tầng cao nhất. Ngày xảy ra sự tình, khoảng giữa canh ba, đang khi chùa say giấc..." Tịnh Bạch phương trượng chậm rãi thuật cho hắn nghe hoàn cảnh xá lợi bị đánh cắp, ngài vừa dứt lời thì bọn họ cũng khéo đúng đứng trước tháp.

"Tuy nhiên, thật ra hiện tại bần tăng dẫn thí chủ đến đây cũng chưa phải vì chuyện xá lợi. Xá lợi bị mất là chuyện lâu dài, bần tăng dám đoán thí chủ không muốn tiết lộ điều gì bất lợi cho bạn hữu của mình, về điểm này, thí chủ thực sự là một vị bằng hữu rất tốt, rất tin tưởng bạn mình."

Quân Huyền tự nhiên cảm thấy cực kỳ, cực kỳ lấn cấn với chữ 'bạn', muốn sửa sai cho phương trượng nhưng đầu óc không tìm ra từ gì hợp hơn, cũng không thích gọi Liên là sư đệ lắm.

"Thiếu Lâm và Hoan Lạc cốc trước giờ không thù không oán, nếu không muốn nói là chưa từng can hệ gì với nhau, lần này xá lợi vô duyên cớ bị đánh cắp, khả năng cao là Hoan Lạc cốc muốn qua chuyện này mượn tay Thiếu Lâm làm gì đó. Chúng tăng hiểu mình phải thận trọng."

"Phương trượng cao minh." Quân Huyền thầm nghĩ: thực bất hư danh nhất Nhị chấn, thán phục thật tâm, hiểu rõ Tịnh Bạch không có ý xấu nhưng vẫn cẩn thận hỏi: "Vậy... phải chăng là vì chuyện ma công, thưa phương trượng?"

Bao Hắc Tử quơ quào mấy con chim để rồi bị ăn mổ, kêu gào nhảy xuống cánh tay sen, rúc đầu vào áo hắn.

Tịnh Bạch gật đầu với một tiếng 'ừ', thong thả bước đến một tảng đá bám rêu xanh rì ở phía trước cầm lên tay lắc chuông, vừa rung chuông vừa nói: "Vị hòa thượng canh giữ ở đây là sư đệ của bần tăng, năm xưa từng phạm vào sắc giới nên bị đuổi khỏi Thiếu Lâm. Nhưng hắn không phục hình phạt, luôn cảm thấy mình bị oan ức nên ra sức quậy phá, cậy mạnh và chút ít khôn lỏi đột nhập vào thư phòng Thiếu Lâm, sư phụ bần tăng từ bi, thương hắn nên mắt nhắm mắt mở cho phép hắn quẩn quanh tại thư phòng ngoài ra không được bén mảng đến đâu nữa. Rốt cuộc, vị sư đệ này tuy tu hành không ra gì nhưng học được một đầu am hiểu uyên thâm võ học trong thiên hạ. Mới chục năm trước, bần tăng khôi phục pháp danh cho hắn, phái hắn canh giữ tháp xá lợi, hắn làm việc cũng nghiêm chỉnh mà vừa qua mới biết bản tính háo sắc khó bỏ, ai..."

"Oáp!" Một tiếng ngáp dài vang lên cắt ngang lời Tịnh Bạch, cái đầu trọc lốc ló ra khỏi bụi cây, Tịnh Vô hòa thượng nom vẻ 'béo tốt' hơn sư huynh, vì phơi nắng nhiều nên cũng đen hơn. Vươn hai cánh tay cường tráng giãn cơ, hấp háy đôi mắt lờ đờ ngáy ngủ nhìn hai người, lèo nhèo niệm: "A di đà Phật, xin hỏi phương trượng và thí chủ tìm bần tăng có chuyện gì?"

Quân Huyền nghĩ về vụ 'háo sắc' làm mất xá lợi của ông ta, tự nhiên mất sạch thiện cảm với Tịnh Vô, thầm ghi nhớ rằng Liên rất biết tận dụng nhan sắc, mình cần phải chú ý.

Tịnh Vô gãi gãi đầu, dường như đã tỉnh hơn một tí, bảo: "Hai vị có chuyện gì thì xin mau nói ra, bần tăng còn việc gấp bám đuôi."

Tịnh Bạch thấy rõ sự không nên nết của sư đệ, lắc đầu thở dài thườn thượt rồi làm người phát ngôn. Tịnh Vô nghe chữ được, chữ không, trực tiếp phất tay ngăn sư huynh dông dài, thẳng thắn hỏi Quân Huyền: "Tên, tuổi, tu luyện võ công gì, đến đâu rồi, gặp vấn đề gì? Mỗi ý trả lời dưới mười chữ! Bắt đầu!"

Hai người kia: "..."

Tịnh Bạch quá đỗi vô vọng liên tục niệm 'nghiệp chướng, quả là nghiệp chướng'.

Tịnh Vô nghe Quân Huyền trả lời gọn ghẽ xong, thấy ma đạo cũng chẳng ngạc nhiên, xoa cằm lục lọi bộ óc lơ mơ của mình đáp: "Trong võ học, đặc biệt là Phật pháp, có một số loại tâm pháp lấy 'thị không' làm khẩu quyết, hướng đến vô tình đạo."

Quân Huyền nghi vấn: "Vô tình đạo?"

"Thị không tức là coi tất cả mọi thứ đều là 'không có', là hư vô, bắt đầu từ mọi thứ xung quanh, mọi chuyện xung quanh, mọi người xung quanh tới tham sân si; hỉ nộ ái ố; thất tình lục dục của chính bản thân đều tan biến, bước lên vô tình đạo. Luyện những tâm pháp này, công lực tăng nhanh một cách kỳ diệu, ta chẳng nói quá đâu," Tịnh Vô quên cả xưng hô, "kỳ diệu thật đấy. Nhưng ngoài những ai bỏ cuộc thì tất cả người luyện đều tẩu hỏa nhập ma và có kết cục không tốt."

"Tại sao lại như vậy?"

"Chậc, bởi vì tất cả chúng ta đều là người, là người thì phải có tình cảm, không thể khác được, cố quá thì thành quá cố thôi." Tịnh Vô lại ngáp: "Và Không Cảnh công là một trong các công phu thị không, do một vị sát thủ hối cải..."

"Không thể nào." Quân Huyền ngắt phần thông tin đã biết, đè lên ngực, phủ nhận: "Tại hạ không cảm thấy việc luyện Không Cảnh công như lời các hạ."

"Thật sự chăng?" Tịnh Vô hờ hững hỏi, nét mặt nghiêm túc lên một chút, niệm: "A di đà Phật, thí chủ cần phải phân biệt cho rõ việc mình làm vì nghĩ rằng nên làm và việc mình làm vì quý mến đối phương. Thường thì thí chủ không nhận ra bản thân thay đổi đâu, thí chủ nên đi hỏi những người xung quanh cảm thấy mình gần đây thế nào ấy."

Quân Huyền chìm vào yên lặng, thực ra ngoài việc ham muốn của bản thân ít đi, khi ở cùng Tiêu Mặc, lý do hắn luôn im ắng là vì lười để ý đến chứ không phải bởi hiểu được nỗi lòng của cậu ấy.

Ngược lại thì mỗi lần mở mắt ra, hắn đã nhìn Tiêu Mặc với con ngươi hàm chứa ít nhiều cảm xúc. Mãi đến tối mừng sinh thần, nhờ cậu ấy than vãn nên hắn mới biết mình đã vô tâm ra sao.

Quân Huyền biết hết nhưng không nhận ra khác lạ vì vẫn cảm thấy tình cảm của bản thân với Liên. Tịnh Vô rề rà nói: "A di đà Phật, ấy là phần người không thể mất của thí chủ."

Lúc này Tịnh Bạch tiến lên bảo: "A di đà Phật, vô tình đạo bất khả dĩ đối với con người, bần tăng thành tâm khuyên thí chủ từ bỏ công phu hiện tại. Võ học bao la, thí chủ rất có tài, đừng nên lãng phí bản thân."

Quân Huyền đặt Bao Hắc Tử lên vai, lắc đầu đáp: "Không thể. Nếu thật sự vô tình đạo là bất khả dĩ, vậy thì tại hạ tu ma đạo. Không thể bỏ Không Cảnh công."

"Càn quấy." Giọng Tịnh Bạch trầm xuống rất sâu, ánh mắt trở nên sắc bén như thể một khí giới thực thụ. "Kẻ tu ma xưa nay chỉ lạm sát người vô tội, làm loạn giang hồ, so với quỷ dữ còn kinh khủng hơn. Chính tà đều không dung thứ, xin thí chủ hãy mau rút lại lời vừa nói."

Người nhà Phật không có sát khí quanh thân nhưng áp lực lại nặng nề chèn ép vô ngần. Thân hình hom hem của Tịnh Bạch hiện tại tỏa ra uy áp như một vị thần binh.

Hơn bất kỳ ai trên giang hồ, Thiếu Lâm tự đặt nặng vấn đề ma đạo nhất. Phòng cháy hơn chữa cháy, nếu Quân Huyền chính miệng đã quyết định tu ma thì Thiếu Lâm tuyệt đối không thể để hắn rời khỏi núi Phật Thủ.

Quân Huyền tự nhiên nghĩ đến Thập Bát La Hán trận, cốt khí toát ra ngạo ngược bật cười một tiếng. Thập Bát La Hán trận là đệ nhất trận của Thiếu Lâm, cao thủ nào cũng mơ ước được một lần thử sức, Mạc Tử Liên nhờ ăn may nên thoát khỏi trận nhưng không bị thương mới lạ, hắn thừa biết thực ấu trĩ khi đi tức giận với một trận pháp mà lại cứ không tự kiềm chế được đấy.

Tịnh Vô đang muốn đứng ngủ luôn thì bị một câu ngang tàng của Quân Huyền làm tỉnh như sáo. "Xin phương trượng đừng lo lắng, tại hạ chưa vội vã ly khai quý tự, ít nhất cũng phải khi tại hạ phá được Thập Bát La Hán trận của quý tự thì sẽ quang minh chính đại bước qua cửa Thiếu Lâm, rời khỏi."

Kết thúc quyển 03.

Lời tác giả:

Quá nhung nhớ những nụ hôn thân thương của hai bé Sen Huyền nên ráng viết một chương thật dài để kết thúc quyển này (*•̀ᴗ•́*)و ̑̑.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện