Xe thả chậm bánh vòng qua cửa chính của một tiệm nữ phẩm khang trang rồi dừng lại trước cửa hông. Ngoài trời đang mưa tuyết lất phất, hai đứa nữ đồng chen nhau bung ô ra đón quý nhân. Mạc Tử Liên xốc góc rèm nở nụ cười với chúng, cọ chân ca ca, nhỏ tiếng nói: "Ta làm rơi giày rồi..."
Quân Huyền làm bộ lườm y rồi thở dài dang hai tay. Một đứa nữ đồng mở cửa xe, kinh ngạc thấy một nam tử lạ lẫm bế quý nhân xuống. Mạc Tử Liên tủm tỉm liếc nó, nó liền vội vã đưa ô cho y che cho nam tử và mình. Bỗng chú ý vài hoa tuyết mỏng bám vào mi mày đen huyền của hắn làm tuấn nhan toát ra nét phong sương lão luyện vô cùng cuốn hút, y bất mãn khum tay che mặt ca ca lại.
"Sao vậy?" Quân Huyền nghi vấn.
Mạc Tử Liên bĩu môi đáp: "Ở đây nhiều cô nương, không cho bọn họ nhìn huynh."
Ca ca y bật cười. Quân Huyền nghe thấy phía ngoài cửa chính rộn ràng rất nhiều giọng nữ nói cười như oanh yến reo ca, cửa tiệm này xem ra nổi tiếng lắm. Lẫn với âm thanh rèm châu gõ lách cách, thoang thoảng trong không khí hương hoa đào.
"Công tử, công tử." Cặp nữ đồng mỗi đứa đeo một sợi lục lạc nối tua rua trên thắt lưng, búi tóc song nha kế*, cất giọng non nớt đồng thanh nói: "Đào nương đang chờ người ạ."
* Chia tóc thành hai nửa, búi cao mỗi bên đầu.
"Hai em dẫn đường cho cô gia* đi nào." Nghe lời công tử, đôi mắt chúng nhất thời tròn xoe như mắt mèo vào đêm, nom rất khả ái, hiếu kỳ nhìn nhìn 'cô gia' bị che mặt rồi dẫn đường.
* Xưng hô chung chỉ anh con rể.
Càng đi lên trên càng ấm áp, hương anh đào thơm ngát cũng thêm nồng đượm, một tiếng đàn yểu điệu du dương dần dần rót nặng hạt vào tai Quân Huyền. Tâm trí tự phác nên từng nụ đào rướn mình nở bung, sắc phấn ngợp lòng, bản tính vốn dĩ cũng bị tiếng đàn che đi, hắn tò mò mở choàng mắt, bàn tay Mạc Tử Liên đã buông ra, mờ mờ thấy một dáng hình nhỏ bé đang lả lướt đôi tay trên tỳ bà. Người trong lòng hắn cười như chuông reo: "Nghĩa mẫu."
Quân Huyền giật mình xua tan tưởng tượng về một cô nương trẻ tuổi, tiếng đàn dừng lại, Đào nương lướt tay trên đàn, ngồi y nguyên, váy xòe ra xung quanh như một đóa hoa đào nở rộ, ngẩng đầu mỉm cười: "Sao tới tận bây giờ con mới thăm ta, ta tưởng con quên mất Đào nương rồi đấy Liên Nhi?"
Quân Huyền hơi ngây ra, chất giọng của Đào nương... thật sự rất đặc biệt, nó rất trong trẻo, rất nhẹ nhàng, rất mềm mại, tựa như vành tai vừa được lớp lớp cánh hoa ướt sương đêm chạm vào. Nàng ắt hẳn là một nữ tử dịu dàng.
"A na." Mạc Tử Liên cong cong khóe mắt gọi bằng tiếng Điệp Cách, đặt hai chân xuống sàn, nắm tay dắt ca ca tiến lại trước Đào nương. Nàng hiền hòa hỏi: "Người này là?"
Bàn tay y liền đan khít khao vào tay hắn, kiêu hãnh đáp: "Đây là lang quân như ý của con ạ."
Quân Huyền đành dùng một tay thi lễ: "Vãn bối họ Quân, tên một chữ Huyền, lần đầu ra mắt tiền bối."
Đào nương nhẹ nhàng đáp một tiếng, không hỏi han gì thêm, tựa như làm lơ hắn, chỉ chú tâm hàn huyên với nghĩa tử. Tuổi của nàng hẳn cũng chẳng quá bốn mươi, nàng mặc áo ngoài hồng đào bằng sa tanh, dung mạo trong vắt như nước hồ thu, khí chất quanh người tương đồng với Liên đến sáu phần, bốn phần còn lại mơ hồ khiêm nhu hơn chút đỉnh nếu chưa muốn nói thẳng ra... là thấp kém hơn. 'Thấp kém' ở đây không hàm ý xúc phạm mà muốn ám chỉ thân phận của nàng như thể bề dưới của nghĩa tử.
Quân Huyền nghe thấy rõ ràng tình cảm tha thiết với nàng ẩn trong từng ngữ điệu của Liên Nhi. Hai người dạt dào cảm xúc trò chuyện hồi lâu, Đào nương ướt mi mắt đưa tay ra nói: "Lâu rồi không gặp con, Liên Nhi mau lại gần để ta xem kỹ nào."
"A na." Y vừa vươn đến thì từ dưới váy nàng bỗng trồi lên một cục tròn, phóng nhanh như phi tiêu, đâm đầu vào chân Quân Huyền. Hắn bất ngờ tóm cổ nó: "Sao ngươi lại ở đây Hắc Tử?"
Trong mõm cắp một con chuột bông, nó tròn vo đôi mắt nhìn hắn, ban đầu còn lơ mơ chưa nhận ra rồi giật cổ, cào cào bốn chân ngã lên đùi hắn, dặm dặm tìm tư thế nằm. Ánh mắt Đào nương bấy giờ mới lần nữa nhìn qua Quân Huyền, nở nụ cười đánh nhẹ tay Tử Liên: "Con thật là, ta cứ tưởng tiểu khả ái đấy là quà con tặng, ngờ đâu lại là nhờ giữ giùm đồ của cô gia."
Quân Huyền nghe ra sự bất thiện trong hai tiếng 'cô gia', cảm xúc nơi đáy mắt cũng nhạt đi. Đào nương vuốt ve gương mặt Mạc Tử Liên, âu yếm nói: "Con ngày càng giống mẹ mình."
Y cầm tay nàng bao lấy má, khẽ cười: "Giống cha nữa chứ ạ."
"Ừ, đúng vậy, minh diễm giống mẹ, tốt bụng giống cha. A na kỳ thật không thích sự tốt bụng của Liên Nhi lắm đâu, như thế rất dễ bị kẻ xấu lợi dụng... Mà không phải kẻ xấu nào cũng có túi da như sài lang hổ báo, so với bọn tiểu nhân, ngụy quân tử càng tràn lan trên đời hơn."
Nét mặt vẫn trấn tĩnh, tấm lưng thẳng tắp, ánh mắt thản nhiên hạ xuống nhìn con mèo đang vờn chuột, bản thân không làm sai thì sao phải chột dạ? Quân Huyền chỉ âm thầm cảm khái là nàng ta thực sự cứ thế chỉ thẳng vào mặt mình với y, thế thôi.
"A na à, ngoài lòng tốt, a na có biết cha con còn một ưu điểm bự nữa là gì không?"
"Là gì vậy?"
"Đó là lòng trung thành, trung thành với ý chí của mình, trung thành với Hoan Lạc cốc, cả đời chỉ thương một người. Với lại a na quên rồi sao, a na từng bảo lòng người biến ảo khó lường, lý trí suy diễn chẳng nổi nhưng đôi khi những loài vật vô tri vô giác như thế kia lại thấu suốt bụng dạ người ta hơn. Chính lời a na dạy, Liên Nhi luôn ghi nhớ, a na nhìn xem, lang quân này là kẻ xấu sao?"
Con mèo mun đang chơi với bàn tay hắn, gặm gặm một xí rồi liếʍ ɭáρ ngón trỏ, hai chân trước vẫn ôm cứng chuột vải. Đào nương vặn xoắn áo kiềm chế bản thân trước sự khả ái ấy, đáp: "'Đôi khi' thôi mà, đâu phải lúc nào cũng có thể đảm bảo."
"Vậy thì hãy để lang quân chứng minh cho a na." Mạc Tử Liên vươn tay nắm lấy tay ca ca, kính yêu hôn mu bàn tay nàng hỏi: "Việc con nhờ a na thế nào rồi ạ?"
"Con hỏi việc nào?"
"Việc của con."
Đào nương thở dài một tiếng rồi nghiêm nghị mím môi rút từ trong vạt áo ra một bao thư niêm phong: "Con biết ta rời khỏi hoàng cung đã lâu lắm rồi, các mối quan hệ không còn được một nửa như trước, sức với hữu hạn."
Người trong cung? Quân Huyền tự hỏi vì sao mình không quá bất ngờ. Chẳng trách nàng có khí chất bề tôi nặng như vậy.
Mạc Tử Liên cắn góc thư xé dấu niêm phong bởi vì vẫn đang nắm tay ca ca và chưa có ý định buông ra, Quân Huyền lật mở thư, mỗi người một tay cầm nó giơ lên trước mặt, câu đầu tiên đập vào mắt bọn họ là:
"Hàn Lâm học sĩ Giang gia dĩ hạ phạm thượng, che mắt thiên tử làm chuyện xằng bậy, nghiệp chướng nặng nề, phạt thu lại quan tước, cấm túc trong phủ, nội một đêm toàn gia bị diệt..."
"Giang gia? Hàn Lâm học sĩ? Chuyện gì đây? Họ Giang này là gia tộc nào?" Mạc Tử Liên sửng sốt nhìn Đào nương: "Tại sao không phải Phó gia mà lại là Giang gia? Mà khoan, Giang gia này phạm vào tội gì?"
Quân Huyền bình tĩnh hơn, tiếp tục đọc.
Đào nương ôm siết tỳ bà, chậm rãi lắc đầu: "Hoàng đế không nói rõ họ phạm tội gì."
"Không làm rõ tội mà cứ thế chém sạch cả nhà?" Mạc Tử Liên thì thầm đọc tiếp: "Đừng bảo ôn con này cũng là hôn quân..."
Nhưng, Giang gia không phải bị chém mà hiện trạng tựa như gϊếŧ người diệt khẩu, hầu hết tất cả đều chết vì một vết cắt cổ, thủ pháp quen thuộc của sát thủ. Giang gia này khá trung lập, kính phục nhưng không ủng hộ Phó tướng và cũng khiêm tốn trước hoàng đế, không tra ra mâu thuẫn gì đặc biệt, tự nhiên bị kết tội rồi chết hết thôi.
Mạc Tử Liên nghi hoặc: sự việc này liên quan gì đến thông tin y cố ý tiết lộ cho hoàng đế Tư quốc không? Gϊếŧ người bằng sát thủ thì không cần là hoàng đế, người lắm tiền thuê tổ chức giỏi là được. Hoàng đế trẻ chỉ mới kế vị tròn một năm sẽ không làm lung lạc nhân tâm bằng thảm án thiếu rõ ràng, Phó gia đang bị nghi ngờ càng khó có thể ra tay, là ai nhúng tay vào việc này?
Sau khi bọn họ gấp thư lại, Đào nương nói: "Hoàng triều hiện tại chỉ còn ba vị vương: Nhàn vương gia, Tuấn vương gia, Kiệt vương gia; bỏ qua Kiệt vương nhỏ tuổi, Tuấn vương đi đày thì chỉ còn lại Nhàn vương không tham chính, trên danh nghĩa, là ở gần hoàng đế nhất. Năm xưa Nhàn vương cũng được gọi là thân thiết với hoàng đế."
Nói rồi nàng rũ mi nhìn sàn, dáng vẻ phục tùng.
Lúc này Quân Huyền bỗng lên tiếng: "Vừa nãy nghe bảo tiền bối từng là người trong cung, vãn bối dám hỏi năm xưa người hầu hạ ai?"
Đào nương nhìn hắn, khiêm nhường đáp: "Nô gia từng là đại cung nữ hầu hạ trước mặt cố thái tử điện hạ."
Tư quốc có hai cố thái tử mất trẻ, xét tuổi tác của nàng thì hẳn là hầu hạ vị thái tử từ trần sớm hơn. Hắn tiếp tục hỏi: "Tiền bối rời khỏi hoàng cung khi nào?"
Đào nương lại rũ mắt, giọng nói có chút thổn thức: "Vào mười ba năm trước, sau khi mẫu phi của đương kim hoàng đế bị sát hại. Lúc đó ngũ hoàng tử không còn người che chở, cố thái tử đã duỗi tay về phía ngũ hoàng tử, cũng chính năm ấy, cố thái tử thay đổi tất cả cung nhân do tiên đế đưa cho mình, nô gia là một trong số đó."
Mạc Tử Liên tùy tiện cảm thán một tiếng: "Đây là lần đầu tiên ta nghe một thái tử đi nâng đỡ một hoàng tử trở thành hoàng đế."
Đào nương cũng cười, ánh mắt rầu rầu: "Nói ra nghe thực khó tin nhưng chúng cung nhân hầu hạ cố thái tử, tất cả đều nhìn ra điện hạ không muốn làm hoàng đế."
Quân Huyền lại hỏi: "Cố thái tử dầu là chủ Đông cung nhưng ngũ hoàng tử cũng đường đường là hoàng tử, không phải nội thị hoặc con chó, con mèo mà thái tử cảm thấy thích thì lấy về nuôi, chuyện này còn có ẩn tình gì hay không?"
Hai mắt Đào nương ngập tràn ngạc nhiên đoạn nhanh chóng tan biến, nàng mím môi, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Có lẽ là... vì Tiên đế rất yêu thương cố thái tử chăng? Do yêu thương nên dù biết rõ cố thái tử ốm yếu sống không thọ, Tiên đế vẫn trang hoàng Đông cung cho điện hạ, sau này tam hoàng tử thừa kế Đông cung cũng không được như vậy. Năm xưa cố thái tử luôn muốn gì tất có, nắm tất cả trong tay, ngoài lý do được sủng ái ra thì nô gia không biết phải giải thích thế nào nữa."
Mạc Tử Liên liếc nhìn ca ca, ánh mắt có chút kì lạ nhưng Quân Huyền không để ý thấy, y quay đầu bảo với a na: "Ngũ hoàng tử này, nếu con không nhầm, chính là người có mẫu phi là Tề công chúa của Điệp Cách hòa thân năm xưa phải không?"
Đào nương lần nữa ngạc nhiên, gật đầu: "Đúng là y."
Tề công chúa là nàng công chúa đầu tiên không chính thống trong hoàng tộc Điệp Cách được lĩnh tước hào, bởi vì nàng là con lai. Nàng được đặc cách nhận tước hào đơn giản là để hi sinh đi hòa thân hay nói trắng ra là để bán cho Tư quốc. Hoan Lạc cốc biết đến nàng nhờ sự đặc biệt này.
Hoàng đế Tư quốc tương đồng với y ở chỗ đều là con lai của con lai. Nói nãy giờ, mọi chuyện tự dưng lạc vào chiều hướng huyết thống. Mạc Tử Liên thiết nghĩ, Tư quốc dẫu không ghét bỏ máu lai nhưng vẫn đặt nặng vấn đề huyết thống sang hèn: ba mẹ sang, con sang; ba sang, mẹ hèn hay ngược lại thì con cái cũng bị hạ thấp phẩm giá. Ắt phải có nguyên nhân để một hoàng tử là con lai vô cớ được thái tử uy quyền chú ý...
"Ừm, từng có một lời đồn trong cung..." Đào nương chần chừ cất tiếng, gò má hơi tái đi, ngữ điệu cũng có chút run sợ, bàn tay băn khoăn xoắn vạt áo, "lời đồn này xuất hiện vào khoảng thời gian sau khi cố thái tử từ trần, lúc đó nô gia đang ở trong kinh nên tin tức khá nhanh nhạy..." Như thể nô tính ăn sâu trỗi dậy, sự cẩn thận quá mức của nàng làm nhạt đi nét trang nhã, "Lời đồn này vừa mới xuất hiện liền chọc Tiên đế cực kỳ phẫn nộ, lại còn liên lụy một hoàng tử, một số cung nhân liên quan đến lời đồn này không đột ngột biến mất thì cũng bị chặt tay, cắt lưỡi nên nó bị dập tắt gần như cùng lúc xuất hiện."
"Lời đồn năm ấy chính là: có một người, không rõ là hoàng tử hay công chúa, không phải con ruột của Tiên đế." Đào nương nói năm chữ cuối cực kỳ nhỏ, ở gần như hai người Quân - Liên cũng suýt không nghe rõ, vừa dứt lời nàng bất thình lình tự tát vào má rồi khôi phục nụ cười dịu dàng gảy tỳ bà: "Trò chuyện nãy giờ chắc cả hai khát rồi, uống vài hớp trà ấm bụng nào."
"Lại là trà mật và bánh hoa đào của nghĩa mẫu nữa chứ?" Mạc Tử Liên cực kỳ phối hợp ôm tay nàng làm nũng. Quân Huyền trấn tĩnh tiếp tục chơi với mèo.
Thật may nơi này là biên cương Tây Quan ải xa xôi kinh thành chứ ở kinh đô tràn đầy tai mắt bàn về huyết thống hoàng thất thì ai biết mình còn sống qua đêm nay không.
Hai nữ đồng bước đi uyển chuyển mang trà bánh lên.
Mạc Tử Liên ngoài cười lòng không cười thầm suy tính: huyết thống của vị ngũ hoàng tử này ắt hẳn có vấn đề, mà y chính là đương kim hoàng đế. Giữa việc vài con chó dại giang hồ cắn nhau và dòng máu chảy trong người mình, dĩ nhiên là chuyện huyết thống quan trọng hơn. Phó gia đi một nước cờ độc này liền gạt bỏ sạch sẽ mọi sắp xếp mở đường cho hoàng đế của y, e rằng hoàng đế không rảnh quan tâm tới chuyện giang hồ nữa rồi.
Trong tay y đang giữ xá lợi của Thiếu Lâm tự, y có thể lợi dụng bọn họ làm vài việc nhưng chỉ là kế hoãn binh thiếu dài lâu. Y thật sự cần một thế lực xứng tầm để đánh đổ công cuộc kinh tởm hiện tại của Phó gia. Tốt nhất là thế lực này phải gắn chặt với triều đình và có quan hệ không tệ với hoàng đế... Tâm trí y tức thì lóe lên rực rỡ ba chữ: Nhàn vương gia!
Nhàn vương đáp ứng đủ tất cả điều kiện y cần!
Nhớ đến lần đầu lỡ dại đùa giỡn Nhàn vương ở Tây Vực, y mơ hồ cảm thấy bụng đau đau, ai nha, quả là mỹ nhân càng đẹp càng khó chọc... Tuy nhiên, suy nghĩ của y về lại dòng nghiêm túc, a na vừa nói Nhàn vương có thể dính líu đến án Giang gia cũng như vấn đề huyết thống, nếu bây giờ y trực tiếp chạy đi liên hệ với Nhàn vương thì chẳng khác nào tát vào mặt hoàng đế, lại còn đắc tội với Nhàn vương.
Phó tướng suy tính thật chu toàn.
Y không sợ đắc tội một hay cả hai nhưng dĩ nhiên y phải chừa lại đường lui cho mình. Chậc, thật tình thì y cũng biết tính tình của Nhàn vương, trực tiếp đi liên hệ chỉ sợ vị ấy cười cười đáp ứng rồi sau đó tìm cơ hội đâm sau lưng y.
Làm sao đây?
Mạc Tử Liên ra sức suy nghĩ đến xoắn cặp lông mày vào nhau, hai bầu má hơi phồng ra, dẩu môi qua một bên, tập trung tới mức không nhận ra Đào nương đang che miệng cười trêu.
Quân Huyền cầm một miếng bánh hoa đào chọt chọt môi y, y còn bất mãn quay mặt đi. Suy nghĩ đôi chút, hắn bẻ nhỏ bánh rồi làm lại, lần này y hồi thần, chớp mắt hai cái rồi ngoạm luôn ngón tay hắn, nếu y thật sự có đuôi thì hẳn nó cũng đang vẫy.
Nụ cười của Đào nương cứng lại.
Quân Huyền giống như quen rồi, một bên bình thản đút y ăn trước ánh mắt ghen tị của Bao Hắc Tử, một bên cất tiếng bảo: "Vãn bối dám có một suy diễn to gan, không biết tiền bối cho phép nói hay không?"
"Xin mời."
"Vãn bối tuy chỉ là kẻ lang thang giang hồ nhưng cũng tích lũy được chút quan hệ, nghe được khá nhiều lời đồn từ tận kinh thành, mạn phép lắm mồm hỏi tiền bối rằng: cái chết của chủ nhân người, tức là đại hoàng tử, năm xưa có xác thực không?"
"Xằng bậy!" Đào nương thoáng sửng sốt rồi gắt: "Ngươi xem hoàng cung là nơi nào?"
"Xin tiền bối nguôi giận." Quân Huyền điềm tĩnh nói: "Lúc đại hoàng tử qua đời, người cũng đã không còn ở trong cung nữa rồi, không tận mắt nhìn thấy tử trạng của ngài. Chính tiền bối bảo đại hoàng tử không muốn làm hoàng đế, cũng bảo trước đó đại hoàng tử đã cố tình đổi tất cả người của Tiên đế thành người chỉ trung thành với mình, đại hoàng tử còn giao hảo rất tốt với Thái y viện, ngài đường đường là thái tử uy quyền, giao hảo tốt với Thái y viện làm gì?"
Đào nương trợn trừng mắt đăm đăm nhìn hắn, mấp máy môi hỏi: "Nhưng... chẳng lẽ Tiên đế không biết thái tử giả chết?"
"Chà." Quân Huyền đáp: "Không phải Tiên đế rất yêu thương đại hoàng tử sao? Ngài ấy đã làm ra đến mức đó rồi, Tiên đế lẽ nào lại nỡ ép buộc ái tử?"
Tiên đế lội qua núi xương biển máu để ngồi lên đế vị, đã nhìn rõ sinh tử thế gian, không thể bị lừa nên cách giải thích hợp lý nhất chỉ là vậy.
Đào nương thu mình cùng tất cả cảm xúc lại, lâm vào im lặng.
Mạc Tử Liên kinh ngạc đến mức ngốc ra nhìn ca ca mình, đầu óc xoay chuyển thiếu đồng bộ với biểu hiện chậm chạp: từ từ, đây là ý tưởng hay! Dù đại hoàng tử có chết thật hay chết giả nhưng phàm là con hoàng đế, ai cũng sẽ lưu tâm đến vấn đề này, với lại chắc chắn không làm việc lộ liễu. Y có thể lợi dụng nó để gián tiếp liên hệ với Nhàn vương!
Lập tức Mạc Tử Liên dùng hai con mắt sáng lấp lánh như biển sao nhìn ca ca, hỏi: "Ca ca giỏi quá, huynh đọc được suy nghĩ của ta sao?"
Quân Huyền quay đầu nhìn y, có chút buồn cười cũng có chút rung động, liền nghiêng tới hôn y rồi đáp: "Dân gian gọi đây là tâm linh tương thông, thích không?"
Y choàng tay qua cổ hắn, cong tít mắt: "Thích."
Đào nương đỡ trán, vô vọng thở dài.