Ý tưởng xăm một bông hoa lên vai ca ca đến với Mạc Tử Liên ngay từ lần đầu trông thấy vết sẹo 'nở rộ' trên vai hắn. Y nung nấu mong muốn này đã lâu, sớm ngày phác họa ra hình xăm và chuẩn bị mọi sự cần thiết, chỉ cần ca ca gật đầu là có thể lập tức thực hiện.
Người xăm chính là Đào nương. Nàng phải quỳ trên tấm đệm mới tìm được tư thế thuận, ánh mắt chăm chú, con dao và mũi kim trong tay thuần thục, tỉ mẩn họa đồ như khiêu vũ.
Quân Huyền mím chặt môi, mi gian giần giật với từng nhát cắt, kim đâm vào da thịt, hai mắt chăm chăm nhìn bàn tay tình nhân chống trên giường, năm ngón tay cuộn lại biểu lộ sự lo lắng của y. Sau đó hắn liếc lên cổ tay, ở đó được xăm một vòng dây hoa quế vàng li ti dụ dỗ đôi cánh bướm nhỏ xíu đậu lên. Thật là cảnh đẹp ý vui.
"Bảo bối." Hắn bỗng muốn được ngắm thêm, cầm tay y, vuốt ve dây xăm nhỏ, khẽ khàng nói: "Đệ cởϊ áσ ra đi."
Mạc Tử Liên vốn đang xót ruột ôm chặt bé thỏ khẩn trương nhảy nhót trong tim, nghe vậy thì có chút ngẩn ngơ: "Vâng?"
"Đệ cởϊ áσ ra đi." Lặp lại, thật ra Quân Huyền muốn y cởi sạch y phục nhưng ái ngại Đào nương nên chỉ bảo cởϊ áσ.
Mạc Tử Liên bối rối thẹn thùng túm cổ áo, liếc nhìn Đào nương vẫn đang chú tâm hạ dao như chẳng nghe thấy gì rồi thuận theo ý ca ca. Quân Huyền hơi chau mày, răng cắn xuống môi, vừng trán toát mồ hôi, ngước mắt quan sát những hình xăm uốn lượn trên người y. Chúng đều mang dáng dây thanh mảnh: dây leo, nhành hoa... hòa hợp với các hình khối của cơ thể, đơn giản mà rất tinh tế.
"Khi đệ xăm," Hắn nhẫn nại siết cơ bắp, hỏi, "có đau không?"
"Không ạ, có một loại hương liệu giảm đau." Mạc Tử Liên vươn tay vuốt gọn những sợi tóc tơ dính trên trán hắn, thầm thì: "Nhưng ta biết ca ca sẽ không muốn sử dụng nó. Thấy ca ca đau, ta cũng xót lắm nhưng không muốn dừng lại."
Quân Huyền cười trầm: "Đệ nghĩ ta là ai chứ?"
"Vâng." Y cũng mỉm cười, xoa xoa mi gian hắn: "Huyền ca ca là nhất."
"Tiểu yêu tinh." Quân Huyền vỗ mu bàn tay y: "Quay lưng lại."
Mạc Tử Liên tinh ý vén hết tóc về trước, một tay áp vào cột giường, hơi khom lưng, cúi đầu để bức họa đồ trên lưng hiện lên hoàn chỉnh nhất. Dáng người y nhìn từ phía sau quả thực khó phân biệt nam nữ, vòng eo hắn yêu thích càng khéo uốn ra một độ cong mãn nhãn. Kỳ thật Quân Huyền luôn cảm thấy y mảnh mai cho dù véo ra được thịt trên bụng, hắn vẫn muốn y ăn nhiều hơn nữa, ăn thành một quả cầu lăn lóc là hoàn mỹ.
Khụ, nói ra sẽ dọa bảo bối sợ phát khóc mất.
Bức họa đồ trên lưng y chi tiết, cầu kỳ mà không dung tục, người xăm hẳn đã phải nghiên cứu kỹ về các hình khối trên lớp nền sống để thực hiện một tác phẩm sinh động, hài hòa và trang nhã đến vậy. Con rắn trắng với lớp lớp vảy bạc ngẩng cao đầu, trên thân rải rác thương tích, máu chảy thành những đóa hồng mai và các nhành hoa quế cùng mọc ra từ vết thương. Trắng, đỏ và vàng hòa hợp lạ kỳ.
Từ đầu lưỡi con rắn vươn lên sau tai y trổ sinh một bông hoa rực rỡ, quyến rũ hồ điệp lọt vào cái bẫy ngọt ngào, độc địa.
"Thật ý nghĩa." Ẩn trong ngữ điệu cảm khái của Quân Huyền có cảm xúc xao động không rõ.
"Ồ? Cô gia hiểu được ý nghĩa của hình xăm đó sao?" Đào nương im lặng nãy giờ rốt cuộc nhẹ nhàng cất tiếng, động tác tay chậm lại.
"Vâng, vãn bối hiểu." Quân Huyền sắp xếp ngôn từ: "Ý nghĩa chính là cầu mong cho mọi gánh chịu, mồ hôi, công sức đổ ra đều sẽ gặt hái được thành quả rực rỡ... Về phần lưỡi rắn mọc hoa thì đó là bản tính của người Hoan Lạc cốc."
Mạc Tử Liên bỗng dưng mở to mắt quay đầu nhìn hắn, phồng má bặm môi lúng túng, vô tội chớp chớp mắt.
Thì, hắn vẫn thường nói y có cái miệng rất ngọt mà.
Đào nương mỉm cười, ý cười thấm đượm vào mắt: "Vậy là cậu hơn không ít người trong Cốc rồi. Hình thể của cậu cũng tuyệt lắm, ta có thể thực hiện được thêm một tác phẩm ra trò nữa đấy."
"Chính tiền bối đã xăm cho y sao?"
"Tất nhiên. Ta không tin đám thuộc hạ tay chân vụng về, lỡ bọn nó làm tiểu bảo bối của ta đau thì không được. Vốn ban đầu ta học xăm trổ cũng vì nhiều kẻ càm ràm ta nhỏ bé, yếu xìu, sau đó ta cắt xẻo chúng trên bàn xăm, gã nào gã nấy đều phải kêu khóc ra tiếng mẹ đẻ. Ha ha... Lũ trai xấc xược, ta 'xẻo' hết."
"..." Quân Huyền nhìn Mạc Tử Liên: hắn vừa sực nhớ ra là mình đang trao thân vào tay tà đạo chính - hiệu.
Y dùng hai tay bao bọc tay hắn, dịu dàng nói: "Sẽ không sao đâu."
Quân Huyền ngắm thân thể y đủ rồi thì bảo y mặc lại áo kẻo lạnh, sau đó hai người chỉ yên lặng nắm tay nhau. Bao Hắc Tử hiếm thấy ngoan ngoãn nằm bên đùi Mạc Tử Liên, gặm chuột bông tò mò xem Đào nương làm việc, Bạch Bồng vắt vẻo trên vai chủ nhân, ngủ thè lè lưỡi ra.
Một lần nữa hắn êm lòng cảm thấy: thật là cảnh đẹp ý vui.
"Ta ra đời ở Mạc Bắc, biên giới giữa Minh quốc và Tư quốc." Quân Huyền đột nhiên cất tiếng: "Đêm ấy không trăng, trời quang mây tạnh, Ngân hà uốn lượn, bên ngoài lều vải, gánh hát đang biểu diễn cho một đại đội xem. Cơn chuyển dạ bất ngờ đến với mẹ ta khi bà đang gấp những tấm màn đã phơi khô trên giá, làm bà té ngã xuống đất và vỡ nước ối..."
Đào nương hít khí, 'ai da' một tiếng đau thay.
Tương bá lúc đó đang ở phía sau sân khấu nên không biết gì, Tự nương được mấy nữ tạp dịch gần đó phát hiện ra và đưa vào lều. Phải hơn hai khắc sau, Tương bá mới hết hồn chạy đến khi Tự nương đang quằn quại rặn sinh. Ở vùng này không có bà đỡ mà Tương bá cũng chưa kịp nghĩ tới bà đỡ thì Tự nương đã sinh con.
"Tương bá vô tình đỡ lấy ta trong sự kinh hãi của mọi người, ông ấy chỉ có một tay nhưng là một bàn tay đủ to để ôm trọn toàn thân ta. Ông ấy bảo bản thân rất mê man, mông lung và còn cảm thấy kỳ diệu trước sinh mệnh nhỏ bé của ta, phải tới khi mẹ hỏi tại sao ta không khóc thì Tương bá mới bắt đầu cuống lên. Một vài người bắt đầu đánh mông, hù dọa để ta khóc nhưng ta vẫn im lặng đến kỳ dị..."
Trẻ vừa sinh ra mà chẳng chịu khóc thì chắc chắn không sống nổi. Người đàn ông cao lớn, duy nhất trong lều sinh gần như hoảng loạn, vừa xốc lay sinh mệnh trong lòng vừa cầu xin nó khóc giữa sự im ắng vô vọng của những người còn lại.
Người mẹ nằm trên giường đột nhiên bật ra tiếng cười giống như tiếng khóc. Bầu không khí trong lều nhuốm đậm sự buồn thương khó tả.
"Ngay lúc này, một tràng tiếng trống trận từ phía sân khấu vang dội tràn đến, đồng thời đàn tranh hùng hồn ngân vang khúc Quân ca. Cả lều bị giật mình mà đứa trẻ cũng đột ngột òa khóc, mọi người ngỡ ngàng rồi bùng nổ trong sự kinh hỷ... Từ đó mới có cái tên Quân Huyền." Câu chuyện nhỏ này Quân Huyền được Tương bá ba hoa chích chòe kể cho, cũng chẳng rõ bao nhiêu phần trong đó là sự thật. Hồi nãy y đòi nghe kể chuyện nên hắn đã cố chắp nhặt ký ức của mình.
Lúc Tương bá kể lại chuyện này cho hắn, ông ấy đang say ngà ngà, kể xong còn kết luận: "Ta á, ta suy ngẫm về việc đó lâu lắm rồi nghe. Ta cảm thấy nhóc ở kiếp trước nhất định là một gã tướng thích làm cho ra vẻ nhưng thực chất gan lại bé như thỏ đế, vậy nên bị tét mông thì chả thèm khóc nhưng vừa nghe tiếng trống trận thì sợ sun vòi! Trời ơi, đúng quá rồi còn gì!"
"Ta bực quá, với tay bẻ một cành cây ở gần đó, lựa lúc Tương bá cầm vò rượu lên uống thì thọc lét ổng sặc hết rượu ra."
"Huyền ca ca cũng quậy quá nha." Mạc Tử Liên cười rộ chọt mũi hắn. Con mèo mun đang thiêp thiếp bị tiếng cười cắt đứt giấc, mơ màng duỗi eo, lắc mông vùi mặt vào gối ngủ tiếp.
Quân Huyền xoa nắn bàn tay y: "Tương bá không thông thạo chữ nghĩa, dường như rất tâm đắc cái tên của ta. Lâu lâu ông ấy ngồi nhìn ta chằm chằm, ánh mắt đê tiện thấy rõ, tự mình lẩm bà lẩm bẩm khen mình xuất chữ như thần..."
Có một lần Tương bá gọi hắn lại, dúi vào tay hắn mấy cuốn sách lắm chữ, cười đê tiện với ánh mắt đê tiện thường thấy, thần bí khom lưng bá vai hắn nói nhỏ: "Nhóc, nhóc, nhóc... Ta mới đi cướp - khụ, mượn mấy cuốn kinh, kinh gì đó này. Nhóc biết nhiều chữ chưa? Cứ từ từ mà học. Hôm nay ta vừa nhận ra là nhóc có cái 'mặt tiền' được phết, phải cố gắng gìn giữ để lớn lên xài. Nhóc không biết mình có cái tên hay thế nào đâu. 'Quân' là việc binh, cũng là quân tử, 'Huyền' là dây đàn, cũng là dây cung, nội hai chữ mà, mà đã bao gồm nhiều cái đức tốt, khí thế áp đảo như vầy rồi!
"Nhóc nghe ta tính đây, bây giờ nhóc ráng thuộc vài con chữ nghĩa cho gọi là có học, sau này đem cái mặt của mình đi lừa người, nhất là khi muốn kiếm vợ thì hết sảy luôn, mặt tiền của nhóc biết là lớn lên thể nào cũng sát gái rồi. Nhóc kiếm nhà nào có tiền, có con gái rượu mà học không nhiều ấy, ba hoa ong bướm quyến rũ con gái người ta, sau đó đi ở rể, kiên nhẫn thể hiện mặt tốt của bản thân trong khi chờ cha vợ chết để vừa được chia gia tài vừa có vợ có con - ..."
"Phụt!"
"Ha ha ha!" Mạc Tử Liên nghe tới đây đã không kìm được ôm cột giường cười nghiêng ngả. Đào nương cũng phải dừng tay, nén cười run cả vai.
Quân Huyền bình tĩnh bảo: "Ta nghe không nổi, liền cầm mấy cuốn sách trong tay đập thẳng vào mặt ổng."
"Ha! Ha ha..." Mạc Tử Liên cười đến phải thở dốc, vuốt ngực hỏi: "Rồi, rồi huynh có đọc sách không?"
"Có." Quân Huyền gật đầu: "Ta không hiểu đạo lý sâu xa của hiền nhân, ta chỉ muốn học chữ. Ta không thích cái cảm giác ra đường mà chẳng biết biển tên hàng quán viết gì."
"Ca ca, huynh thật kiên cường, thật nỗ lực, thật chăm chỉ..."
"Không phải đâu, bảo bối." Hắn cầm tay y áp vào môi: "Mà là bởi lương tâm. Có hiểu biết mới có lương tâm, có lương tâm mới có thể sống một đời viên mãn, không oán hận.
"Đây chính là 'đạo' của ta."
Đôi tay của Đào nương lần nữa dừng lại, nàng dãn con ngươi, hàng mi chợt ướŧ áŧ.
Mạc Tử Liên cũng thoáng ngẩn ngơ, sau đó cả khuôn mặt và đôi mắt bừng sáng lên, lấp lánh như thể biển trời sao tuôn đổ vào: "Ca ca, ta thích huynh quá đi mất! Huynh biết không? Huynh biết không? Cha ta cũng đã từng nói như vậy, không ngừng nhắc ta phải giữ gìn lương thiện của mình."
Sau đó đôi mắt y bỗng ngấn nước. "Ta yêu cha nhiều lắm, cũng... kính yêu ông nội nhiều lắm."
"Bảo bối." Quân Huyền giật mình, trong lòng dâng trào xót xa, hôn hôn tay y rồi thở dài cọ tay y vào má: "Đang kể chuyện chọc đệ vui, tự nhiên làm đệ khóc mất rồi..."
Mạc Tử Liên bị ngữ khí của hắn chọc cười, quệt đuôi mắt hỏi: "Ca ca đang làm nũng với ta sao?"
"Ta không được làm nũng với đệ à?" Hắn ửng đỏ vành tai, cắn tay y một cái.
"Ca ca đau phải không?" Y xoa má hắn, ý cười càng đậm thành vầng trăng non trên mắt: "Nên mới tự nhiên làm nũng với ta?"
Quân Huyền không đáp, lại tóm tay y, hung hăng cắn.
"Huyền ca ca, sau đó thì sao? Tương bá bá còn nảy ra ý tưởng thú vị nào nữa?" Mạc Tử Liên thích thú luồn tay chải tóc hắn, nghịch ngợm làm nó rối tung lên.
Nói một cách ngắn gọn, Tương bá giống như đống lửa luôn bùng cháy giữa tuổi thơ mờ tối và lạnh lẽo của Quân Huyền.
Sau đó thì sao? Sau đó gánh hát gặp cướp, bị tàn sát gần hết, Tương bá lại đến trễ, tiếp theo... là gì vậy nhỉ? Quân Huyền tự nhiên không hồi tưởng được mọi chuyện, trong tay hắn nắm con dao rất chặt. Thật kỳ lạ là hắn nhớ rất rõ cái cảm giác mình dùng dao đâm vào bắp thịt gã cướp và sức nóng của máu tóe lên bản thân, nhớ rất rõ... Nghĩ mãi chẳng ra, hắn đành đáp: "Máu quá nhiều nên ta không nhớ rõ tình cảnh lúc đó."
"Ca..."
"Không sao, bảo bối, chuyện đều đã qua. Chẳng phải ta từng nói ký ức xấu thì không cần phải nhớ rồi à?"
"Ta sẽ tạo cho huynh thật nhiều ký ức đẹp và 'lấp lánh'." Mạc Tử Liên vuốt nhẹ rồi cúi xuống hôn hõm vai đã xăm xong của hắn. Quân Huyền nhíu mày than một tiếng rồi hỏi về hai chữ cuối: "'Lấp lánh' dịch ra tiếng Tư nghĩa là gì?"
"Có nghĩa là 'giống như những vì sao'."
"À, tức là giống như đôi mắt đệ."
Đào nương bật cười huýt gió: "Miệng của cô gia ngọt có thua gì chúng ta đâu?"
.
Sau khi hoàn thành tác phẩm, Đào nương cởi một bên hoa tai hình anh đào ra đặt vào tay Quân Huyền, nháy mắt nói: "Hoa tai Anh đào đỏ, giữ nó thì lúc đến Hoan Lạc cốc, không ai sẽ coi cậu là kẻ thù. Tức là ai muốn đánh cậu thì cũng phải hỏi xem cậu có muốn đánh không, ưm hừm! Ngoại trừ Tả hộ pháp. A Dao thì chẳng tuân theo luật gì cả..."
Quân Huyền kinh ngạc, chẳng màng sự mệt mỏi vội vàng bật dậy chắp tay: "Đa tạ tiền bối!"
Tóc Quân Huyền bị Mạc Tử Liên xào nấu rối tung rối mù, cùng y phục bất chỉnh kết hợp với dáng vẻ lóng nga lóng ngóng vừa mừng vừa sợ này quả thật làm người ta buồn cười.
"Cảm tạ a na đã tác thành." Mạc Tử Liên từ phía sau vòng tay ôm ca ca, vui vẻ cọ mũi vào vành tai hắn, ngày hôm nay ca ca của y siêu, siêu đáng yêu luôn.
Đào nương chu môi nguýt tiểu bảo bối một cái đoạn ôm đồ nghề tính để lại không gian riêng cho hai đứa, bất chợt để ý đến pho tượng bạch ngọc ở trên án thư: "Ý?"
"Ý da?" Nàng lại đặt đồ nghề xuống, ngạc nhiên cầm tượng thần lên kiểm tra phần đáy, nét mặt bất thần trầm trọng: "Bảo bối, con lấy được thứ này ở đâu?"
"Dạ?" Mạc Tử Liên bước đến bên a na, thuật lại ngắn gọn nguồn gốc của tượng thần, Đào nương nhíu chặt mày, vừa lắng nghe vừa gật gù rồi nói: "Liên Nhi, con không nhận ra là pho tượng này rất giống tượng thần trong điện Tư Tế sao? Ý ta là thủ pháp điêu khắc ấy? Cả hai pho tượng dường như... được cùng một nghệ nhân điêu khắc."
"Vâng?" Mạc Tử Liên sững sờ, ánh mắt có chút hoang mang, đoạn nhanh chóng làm như tươi cười bừng tỉnh: "Ồ, là tượng Đệ Tam Thánh cao mười ba trượng* ạ?"
* Ba mươi chín mét.
"Ừ, chính đó."
"Vậy thì có gì kỳ lạ giữa hai pho tượng ạ?"
Thực ra Mạc Tử Liên vốn chưa từng trông thấy tượng Thượng thần cao mười ba trượng. Tượng thần lớn tọa lạc tại điện Tư Tế, nơi thiêng liêng tối cao của hoàng cung, trong ấn tượng của y, điện Tư Tế cực kỳ lộng lẫy, bên ngoài được dát vàng lúc nào cũng tỏa hào quang rực rỡ.
Hương khói của Thượng thần Trường Ly không bao giờ ngơi nghỉ, hương trầm lan tỏa thơm lừng ngay khi cánh cửa điện thờ mở ra. Năm ấy Thủy Nguyện vẫn chưa phải là Quốc sư nhưng lại được Đại tư tế xem trọng nên vinh hạnh hưởng đặc cách vào điện Tư Tế xem lễ tế cùng các trọng thần và hoàng tộc.
Mỗi trọng thần được phép dẫn theo vợ và con trưởng, đêm trước đó Thủy Nguyện còn mừng rỡ nói sẽ dẫn theo y. Y thực sự bị choáng ngợp bởi sự xa hoa của điện thờ, để mặc Thủy Nguyện giữ chặt tay mình.
Bỗng dưng có một giọng nói phẫn nộ vang lên: "Tóc đen? Ai cho phép thứ lai tạp kia bước vào làm ô uế điện thờ? Người đâu rồi! Mau đuổi ả con lai này ra ngoài!"
Kẻ đó chính là phó Đại tư tế. Y chưa kịp thốt ra dù chỉ một từ thì Thủy Nguyện đã đè vai y lại. Y hiểu rõ: mỗi lần hắn ta đè vai y tức là ngầm nói y phải nhẫn nhịn. Y im lặng, 'hừ' một tiếng cũng không, không lườm mắt, không phản kháng, để mặc hắn dẫn mình ra ngoài.
Dường như Thủy Nguyện có dặn dò y gì đó nhưng y chẳng buồn nghe, y không nhớ mình chờ đợi bao lâu, đến khi cánh cửa điện thờ thả dòng lũ người xúng xính lụa là châu báu ra thì y mới nhận ra toàn thân sũng mồ hôi vì nắng nóng.
Y rất mệt, tất cả những gì y muốn làm vào lúc đó là nhắm mắt lại, ngủ thật ngon. Nhưng Thủy Nguyện đang đi cùng với Đại tư tế tiến về phía y, y lại phải cười gượng gạo, lại phải vắt óc nói năng cẩn thận. Cũng thật vất vả cho Đại tư tế phải giả vờ quan tâm y nhằm giữ vững cái danh từ bi, thiện tâm.
Sau đó dường như thấy y đã quá mệt, Thủy Nguyện mới khéo kết thúc cuộc đối thoại, cởϊ áσ đắp lên đầu y, cõng y trở về.
Điệp Nhi, Điệp Nhi, muội ổn không? Ngươi thấy ta ổn không?
Ta đã nói muội tới chỗ đài các nghỉ ngơi, vì sao... - ?
Ở đó toàn mấy người phụ nữ đang nói chuyện sinh nở, ngươi muốn ta đến học hỏi à?
Ta xin lỗi... đáng lẽ ra ta không nên dẫn muội theo.
Ngươi xin lỗi nhầm chỗ rồi.
Cửu Điệp, muội muốn nói gì thì cứ thẳng thắn đi.
Thủy Nguyện... Y thật quá buồn ngủ, hàm hồ hỏi. Ta bẩn sao? Ta có bẩn không?
Dĩ nhiên không! Muội đừng nói bậy! Thủy Nguyện gắt gỏng. Điệp Nhi...
Vậy, tại sao ngươi không đáp lại lão ta? Ngươi chỉ cần đáp lại một câu ba chữ... Chỉ cần ba chữ thôi, ta có thể chờ bao lâu cũng được... Tại sao ngươi không đáp lại?
Thật lâu sau đó, y vẫn đang ép mình chờ đợi câu trả lời, Thủy Nguyện mới khẽ khàng bảo. Điệp Nhi, đệ mệt rồi, ngủ đi.
Nực cười.
Vậy nên y chưa từng trông thấy pho tượng vĩ đại của Thượng thần, chỉ nghe nói: tượng rất mỹ lệ, ánh mắt của thần vô cùng có hồn, vô cùng từ bi, ai ngước nhìn cũng xốn xang cảm nhận mình được phù hộ...
"Liên?"
Mạc Tử Liên có chút hốt hoảng hoàn hồn, không biết ca ca đã rời giường đến bên mình từ lúc nào. Bàn tay chạm vào y mới ấm áp làm sao.
Đào nương nghiêm túc lắc lư tượng thần, nói: "Cổ thư Thiên Trường Địa Cửu vốn dĩ được cất giấu ở trong pho tượng thần nhỏ này."