Mình cần không khí, Robert Langdon nghĩ. Một khung cảnh… bất kỳ thứ gì.

Thân máy bay kín mít như đang khép chặt lại xung quanh anh. Dĩ nhiên, câu chuyện lạ lùng về những gì thực sự đã xảy ra với anh hôm nay không giúp được gì cả. Tâm trí anh vẫn quay cuồng với những câu hỏi chưa có lời giải đáp, hầy hết đều liên quan đến Sienna.

Thật lạ, anh lại rất nhớ cô.

Cô ấy đang ra tay, anh tự nhủ. Lợi dụng mình.

Không nói một lời, Langdon rời khỏi chỗ Thị trưởng rồi đi về phía đầu máy bay. Cánh cửa khoang lái vẫn mở, và ánh sáng tự nhiên lọt qua đó lôi cuốn anh như một ngọn đèn hiệu. Đứng ở khuôn cửa mà những người phi công không hề phát hiện ra, Langdon để cho ánh nắng ấm áp rọi lên mặt mình. Không gian rộng mở trước mắt anh giống như món quà trời ban. Bầu trời xanh trong trông thanh bình đến vĩnh cửu.

Chẳng có gì là vĩnh cửu, anh tự nhủ, trong khi vẫn phải gắng chấp nhận thảm họa tiềm tàng mà họ đang đối mặt.

“Giáo sư?”, một giọng nói khẽ vang lên sau lưng anh, và anh quay lại.

Langdon giật mình lùi lại một bước. Đứng ngay sau anh chính là bác sĩ Ferris. Lần cuối cùng Langdon nhìn thấy người đàn ông này là lúc ông ta đang co quắp trên sàn nhà Thánh đường St. Mark, không tài nào thở nổi. Giờ đây ông ta ở trong chiếc máy bay này, dựa lưng vách ngăn, đội một chiếc mũ bóng chày, mặt ông ta tái nhợt, phủ kín một lớp thuốc calamine. Ngực và nửa thân trên của ông ta được băng kín, còn hơi thở rất yếu ớt. Nếu Ferris có bệnh thì dường như ai cũng nghĩ rằng căn bệnh đó sẽ dễ lây lan.

“Anh còn… sống à?”, Langdon nói, nhìn sững người đàn ông.

Ferris mệt mỏi gật đầu. “Ít nhiều như vậy. “Thái độ của người đàn ông này đã thay đổi thấy rõ, dường như thư thái hơn.

“Nhưng tôi cứ nghĩ…”, Langdon im bặt. “Thực tế… tôi không chắc phải nghĩ gì thêm nữa.”

Ferris mỉm cười với anh đầy thông cảm. “Anh đã nghe rất nhiều lời dối trá ngày hôm nay rồi. Tôi nghĩ tôi cần dành thời gian nói lời xin lỗi. Như anh đoán ra, tôi không hề làm việc cho WHO, và tôi không hề tới để mời anh ở Cambridge.”

Langdon gật đầu, vì quá mệt mỏi nên chẳng còn tỏ ra ngạc nhiên trước bất kỳ điều gì đến thời điểm này nữa. “Anh làm việc cho Thị trưởng.”

“Đúng vậy. Ông ấy cử tôi tới để hỗ trợ khẩn cấp cho anh và Sienna… và giúp anh thoát khỏi nhóm SRS.”

“Vậy thì tôi đoán anh đã thực hiện nhiệm vụ của mình rất hoàn hảo”, Langdon nói, nhớ lại chuyện Ferris xuất hiện tại nhà rửa tội, thuyết phục anh tin rằng ông là một nhân viên WHO, sau đó giúp anh và Sienna di chuyển ra khỏi Florence, tránh xa nhóm của Sinskey. “Rõ ràng anh không phải là một bác sĩ.”

Người đàn ông lắc đầu, “Không, nhưng tôi đóng vai đó ngày hôm nay. Công việc của tôi là giúp Sienna duy trì màn kịch để anh có thể phán đoán ra vị trí chiếc máy chiếu chỉ tới. Thị trưởng định tìm kiếm thứ mà Zobrist tạo ra để có thể bảo vệ nó trước bà Sinskey.”

“Anh không hề biết đó là một dịch bệnh ư?’’, Langdon nói, vẫn rất tò mò về hiện tượng dị ứng lạ lùng và xuất huyết bên trong của Ferris.

“Dĩ nhiên là không rồi! Khi anh nhắc đến dịch bệnh, tôi cứ nghĩ đó là câu chuyện Sienna nói ra để khích lệ anh. Cho nên tôi cũng đóng kịch theo. Tôi đưa tất cả tàu đi Venice… và sau đó, mọi việc thay đổi.”

“Như thế nào?”

“Thị trưởng nhìn thấy đoạn video đáng sợ của Zobrist.”

Có lẽ là như vậy. “Ông ấy nhận ra Zobrist là một kẻ điên rồ.”

“Chính xác. Thị trưởng đột nhiên hiểu ra tất cả những gì Consortium đang dính vào, và ông ấy hoảng sợ. Ông ấy lập tức đề nghị nói chuyện riêng với người biết rõ Zobrist nhất – FS-2080 – để xem liệu cô ta có biết những gì Zobrist làm không.”

“FS-2080 ư?”

“Xin lỗi, Sienna Brooks chứ. Đó là bí danh cô ta chọn cho nhiệm vụ này. Một cái tên theo phong trào Siêu nhân học. Và Thị trưởng không có cách nào tiếp cận được Sienna trừ cách thông qua tôi.”

“Cuộc điện thoại trên tàu”, Langdon nói. “’Bà mẹ già yếu’ của anh.”

“Chà, rõ ràng không thể nhận điện của Thị trưởng trước mặt anh, cho nên tôi phải ra ngoài. Ông ấy hy vọng Sienna cũng bị lừa gạt, nhưng khi tôi nói với ông ấy rằng anh và Sienna đã nói về dịch bệnh và dường như không có ý định từ bỏ nhiệm vụ, thì ông ấy biết ngay Sienna và Zobrist cùng một phe trong vụ này. Sienna lập tức trở thành đối thủ. Ông ấy bảo tôi giúp ông ấy bám sát vị trí của chúng ta ở Venice… vì ông ấy sẽ cử một nhóm người tới bắt giữ cô ta. Nhóm của đặc vụ Brüder gần như đã tóm được cô ta ở Thánh đường St. Mark… nhưng cô ta lại tìm cách thoát được.”

Langdon nhìn trân trân xuống sàn, vẫn như thấy đôi mắt nâu rất đẹp của Sienna sững sờ nhìn xuống anh trước khi chạy đi.

Em xin lỗi, Robert. Vì tất cả mọi việc.

“Cô ta rất ghê gớm”, người đàn ông nói. “Có lẽ anh không thấy cô ta tấn công tôi tại thánh đường.”

“Tấn công anh sao?”

“Phải, khi những người lính ập vào, tôi định hét to và tiết lộ vị trí của Sienna, nhưng chắc chắn cô ta cảm nhận được chuyện đó. Cô ta đánh thẳng cườm tay của mình vào giữa ngực tôi.”

“Sao cơ?!”

“Tôi không biết thứ gì nện vào mình. Một kiểu động tác võ thuật gì đó, tôi đoán vậy. Vì tôi đã bị bầm tím rất nặng ở đó, đau kinh khủng. Tôi phải mất đến năm phút mới thở lại được. Sienna kéo anh ra ban công trước khi có nhân chứng phát giác ra những gì vừa xảy ra.”

Sững sờ, Langdon nhớ lại người phụ nữ Ý có tuổi quát lên với Sienna – “Ấn vào ngực anh ta!” – và làm động tác ấn tay lên ngực mình.

Không! Sienna đã trả lời. Làm hô hấp nhân tạo sẽ khiến anh ta tử vong! Nhìn ngực anh ta xem! Khi nhớ lại tấn kịch trong đầu, Langdon mới nhận ra Sienna Brooks đã suy nghĩ thật nhanh. Cô đã khôn khéo ứng biến trước câu tiếng Ý của người phụ nữ. Ấn vào ngực anh ta không phải là gợi ý rằng Sienna làm động tác ép ngực, đó là lời cáo buộc giận dữ: Cô ta đã đánh vào ngực anh ta!

Trong tình thế hỗn loạn lúc đó, Langdon thậm chí còn không chú ý.

Ferris mỉm cười đau đớn với anh. “Chắc anh đã nghe rồi, Sienna Brooks rất ghê gớm.”

Langdon gật đầu. Tôi nghe rồi.

“Người của bà Sinskey đưa tôi trở lại tàu The Mendacium và băng bó cho tôi. Thị trưởng bảo tôi đi cùng đội hỗ trợ quốc tế, bởi vì tôi là người duy nhất ngoài anh, đã ở cùng Sienna ngày hôm nay.”

Langdon gật đầu, vẫn phân vân vì chứng dị ứng của người đàn ông. “Mặt của anh?”, Langdon hỏi, “Và vết bầm trên ngực anh nữa. Không phải là…”

“Dịch hạch phải không?”, Ferris bật cười và lắc đầu. “Tôi không biết anh đã được thông báo chưa, nhưng thực tế tôi đóng vai hai vị bác sĩ hôm nay.”

“Sao cơ?”

“Khi tôi xuất hiện ở nhà rửa tội, anh nói tôi trông hơi quen.”

“Đúng vậy. Hơi hơi thôi. Đôi mắt anh, tôi nghĩ vậy. Anh bảo tôi đó là vì anh là người đã mời tôi ở Cambridge…”, Langdon ngừng lại. “Điều mà giờ tôi biết là không đúng, cho nên…”

“Tôi trông quen bởi vì chúng ta đã gặp nhau. Nhưng không phải ở Cambridge”. Người đàn ông cố nhìn vào mắt Langdon để xem anh có nhận ra điều gì không. “Thực ra tôi chính là người đầu tiên nhìn thấy anh khi anh tỉnh dậy vào buổi sáng nay trong bệnh viện.”

Langdon nhớ lại căn phòng nhỏ ảm đạm trong bệnh viện. Lúc đó anh đứng không vững và thị lực cũng bị ảnh hưởng, cho nên anh chắc chắn rằng người đầu tiên mình nhìn thấy khi tỉnh dậy là một vị bác sĩ đứng tuổi xanh xao, với đôi lông mày và chòm râu xám rậm rạp, chỉ nói tiếng Ý.

“Không”, Langdon nói. “Bác sĩ Marconi là người đầu tiên tôi nhìn thấy khi…”

“Xin chào, giáo sư”, người đàn ông ngắt lời bằng một giọng Ý rất chuẩn. “Nhưng anh không nhớ tôi phải không?” Ông ta cúi khom người như một người đứng tuổi, vuốt vuốt ngược đôi lông mày rậm tưởng tượng và bộ râu không hề tồn tại. “Tôi là bác sĩ Marconi.”

Miệng Langdon há hốc. “Bác sĩ Marconi là… anh sao?”

“Đó là lý do tại sao anh thấy mắt tôi rất quen. Tôi chưa bao giờ đeo râu và lông mày giả, và thật không may là cũng chẳng biết gì cho đến khi bị dị ứng với chất kết dính – một thứ keo chế bằng nhựa cây – khiến cho da mẩn ngứa. Tôi chắc anh rất sợ khi nhìn thấy tôi, nhất là anh đang dè chừng một thứ dịch bệnh có thể bùng phát.”

Langdon chỉ biết nhìn sững, giờ thì anh đã nhớ ra vị bác sĩ Marconi luôn gãi râu trước khi bị Vayentha tấn công khiến ông ấy nằm dài trên sàn bệnh viện, máu chảy loang từ ngực.

“Tệ hơn nữa”, người đàn ông nói, tay chỉ chỗ băng gạc quấn quanh ngực mình, “cái mồi nổ của tôi lệch đi trong lúc thực hiện công việc. Tôi không tài nào kịp chỉnh nó về đúng vị trí, và khi nổ, nó bị lệch. Gãy một xương sườn và bầm tím nặng. Tôi khó thở suốt cả ngày là vì vậy.”

Và tôi cứ nghĩ anh bị bệnh dịch.

Người đàn ông hít hơi thật sâu và nháy mắt. “Thực tế, tôi nghĩ đã đến lúc tôi cần ngồi nghĩ lại.” Khi rời đi, ông ấy ra hiệu về phía sau Langdon. “Có vẻ như anh có bạn đồng hành rồi.”

Langdon quay lại và thấy tiến sĩ Sinskey đang sải bước lên khoang lái, mái tóc dài bạc buông sau lưng. “Giáo sư, anh đây rồi!”

Vị giám đốc WHO trông như kiệt sức, nhưng thật lạ là Langdon lại nhận ra một tia hy vọng trong mắt bà. Bà ấy đã phát hiện ra điều gì đó.

“Tôi rất xin lỗi đã để anh ở lại đây một mình”, Sinskey nói, đến bên cạnh Langdon. “Chúng tôi vừa phối hợp và thực hiện một số tìm kiếm.” Bà làm hiệu về phía buồng lái để ngỏ. “Tôi thấy anh hứng một chút ánh nắng thì phải?”

Langdon nhún vai. “Máy bay của bà cần có cửa sổ.”

Bà mỉm cười thông cảm với anh. “Về vấn dề ánh sáng, tôi hy vọng Thị trưởng đã soi rọi cho anh một chút về những sự kiện gần đây?”

“Vâng, mặc dù chẳng có gì khiến tôi hài lòng.”

“Tôi cũng vậy thôi”, bà đồng tình, ngó quanh để đảm bảo rằng chỉ có họ. “Tin tôi đi”, bà thì thầm, “sẽ có hình phạt nghiêm khắc cho ông ta và tổ chức của ông ta. Tôi sẽ làm việc đó. Còn lúc này, tất cả chúng ta cần tập trung vào việc tìm cho ra cái túi chứa dịch kia trước khi nó tan ra và làm lây lan dịch bệnh’”

Hoặc là trước khi Sienna tới đó và làm cho nó tan nhanh hơn.

Langdon đã hình dung ra tòa nhà tráng lệ kể từ khi anh nhận ra đó mới chính là đích đến của họ. Tòa bảo quán của tri thức thánh thiêng.

“Tôi vừa biết được một truyện rất thú vị”, Sinskey nói. “Chúng tôi đã nối máy với một sử gia địa phương”, bà nói. “Ông ấy không biết tại sao chúng ta lại hỏi về mộ Dandolo, nhưng tôi đã hỏi ông ấy có biết những gì nằm dưới mộ không, và anh thử đoán xem ông ấy nói gì.” Bà mỉm cười. “Nước.”

Langdon ngạc nhiên. “Thật sao?”

“Đúng, có vẻ như bên dưới tòa nhà đều bị ngập nước. Suốt nhiều thế kỷ, mực nước dưới tòa nhà đã dâng cao, ngập ít nhất hai tầng bên dưới. Ông ấy nói ở đó có tất cả các dạng túi khí và không gian bị ngập một phần phía dưới.”

Chúa ơi. Langdon nhớ lại đoạn video của Zobrist và cái hang ngầm kỳ quái có những bức tường rêu mốc nơi anh nhìn thấy phần bóng lờ mờ thẳng đứng của những cây cột chống. “Đó là một căn phòng ngập nước.”

“Chính xác.”

“Nhưng vậy thì… làm cách nào Zobrist mò được xuống đó?”

Mắt Sinskey sáng lên. “Đó là một chi tiết kỳ lạ. Anh sẽ không thể tin nổi những gì chúng tôi phát hiện ra đâu.”

***

Lúc đó, cách bờ biển Venice chưa đầy một dặm, trên hòn đảo nhỏ có tên Lido, một chiếc Cessna Citation Mustang bóng bẩy cất cánh khỏi sân bay Nicelli và lao vút lên bầu trời đang thẫm dần lúc chạng vạng.

Chủ nhân của chiếc máy bay, nhà thiết kế trang phục lừng danh Giorgio Venci, không có trên máy bay, nhưng ông đã ra lệnh cho phi công của mình đưa vị hành khách trẻ tuổi quyến rũ đi tới bất kỳ đâu cô ấy cần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện