Bởi vì hiện tại đã là 4 giờ chiều, qua hai ba tiếng nữa mọi người sẽ phải nghênh đón buổi tối tiến đến, cho nên vì bảo đảm an toàn, bọn họ cũng không dám chia ra quá nhiều tổ.
“Tại sao không kiểm tra bên ngoài? Rõ ràng cái hồ nước với mê cung ngoài kia là dấu hiệu bắt mắt nhất cả bức tranh mà!” Tân Bội Bội chất vấn.
Thạch Chấn Đông vạch đúng trọng tâm nói “Trước mắt thì hai nơi đó tạm thời không thấy chỗ nào khả nghi, tốt nhất vẫn nên ưu tiên tập trung kiểm tra các phòng trong lâu đài.”
Tân Bội Bội vẻ mặt tỏ ra tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Những người còn lại phân làm hai tổ, chia nhau tiến hành kiểm tra dò xét các tòa kiến trúc khác trong lâu đài, cũng thống nhất đến giờ cơm chiều tức 6 rưỡi sẽ trở lại sảnh tập họp.
***
Hai tiếng đồng hồ nháy mắt trôi qua, người của cả hai tổ cũng không dám ở bên ngoài chậm trễ thời gian, đều trở lại sảnh trước giờ cơm chiều.
Tổ của Tần Tứ phụ trách kiểm tra tòa kiến trúc hình tròn “Tòa nhà tròn bên kia tổng cộng có 6 tầng, có thể xem như là kiến trúc cao nhất cả lâu đài, từ tầng một tới tầng ba có thể lên theo lối cầu thang, kết cấu bên trong giống như tầng thứ tư, đều có một đại sảnh hình bán nguyệt cùng một cái phòng bán nguyệt được đóng cửa kín mít, hiện tại màu cửa là màu gỗ thô, bên trong trống rỗng, chỉ có một… bình thủy tinh lớn trống không đặt giữa phòng, cao chừng hai mét.”
Nghe xong lời này, tâm tình của mọi người bỗng trở nên nặng nề, giống như những cái bình thủy tinh kia được đặt sẵn ở đó là để chờ đợi nhồi ai đó vào.
“Ý anh là kiến trúc hình tròn kia có tổng cộng sáu tầng?” Chu Hạo Văn là thành viên tổ còn lại, lúc này hỏi “Chúng ta hiện tại bị chia làm năm màu sắc, vậy một tầng còn lại là dùng để làm gì?”
Tần Tứ đương nhiên nghĩ không ra “Tầng thứ bốn thứ năm thứ sáu ngăn cách với các tầng dưới, hành lang bên chúng ta đi thông qua tầng bốn, nếu muốn lên tầng năm sáu cần phải đi bằng lối cầu thang đồng đặt ở bên ngoài, xét thấy Kha tiểu ca hành động linh hoạt hơn hẳn mọi người cho nên…”
Kha Tầm hiểu ý “Ngày mai tôi lên xem thử…”
Diệp Ninh Thần Nhất buột miệng hỏi “Bên phía Trương học trưởng thế nào rồi?”
Vẻ mặt của Tần Tứ hơi trầm xuống “Chất lỏng màu đỏ không còn tràn ra ngoài nữa, vật bị ngâm bên trong đã biến thành chỉ bằng cái nắm tay, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó thấy được.”
Về việc thi thể của Trương Thiên Vĩ không ngừng bị co rút thể tích, mọi người giống như đã muốn chết lặng, thi thể không ngừng bị teo lại như vậy có lẽ là vì sắp bị ép sạch sẽ, bị vắt cạn đến giọt màu sắc cuối cùng.
“Bên tổ Hạo Văn thế nào? Có phát hiện gì không?” Thạch Chấn Đông nhìn Chu Hạo Văn.
Tân Bội Bội vẻ mặt có phần bất mãn, hướng mắt nhìn về Kha Tầm “Tổ trưởng, tổ anh có phát hiện gì không?”
Kha Tầm cảm thấy Tân Bội Bội như vậy có hơi buồn cười, nhưng tổ cậu mới nãy cũng không tìm được gì, thành ra muốn cười mà cười không nổi “Chúng tôi đi xem kiến trúc ở giữa trung tâm, nhưng cổng lớn đóng kín, không có chìa khóa không mở ra được, hai cái tòa nhà bên cạnh cũng giống vậy, hết cách nên chúng tôi đành ra ngoài xem hồ nước và mê cung.”
“Các người đi mê cung!?” Tân Bội Bội réo lên một tiếng kinh ngạc.
“Hình như cô rất có hứng thú với mê cung?” Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên có chút sắc bén.
“Tôi vẫn luôn muốn đi xem mê cung kia mà, trước kia chỉ được nhìn thấy trên phim ảnh…” Tân Bội Bội vẻ mặt đáng thương “Vậy có phát hiện được gì trong mê cung không?”
Kha Tầm “Kết cấu bên trong mê cung rất phức tạp, chúng tôi chỉ đi vài vòng quanh bên ngoài, tạm thời chưa phát hiện được gì bất thường.”
Chu Hạo Văn “Nếu như có thể, tốt nhất ngày mai chúng ta tìm một chỗ cao nhìn xuống mê cung, sau đó vẽ một cái bản đồ, như vậy có vào cũng có phương hướng mà đi ra.”
Tân Bội Bội nhìn Chu Hạo Văn “Cũng tức là tổ mấy người đi nãy giờ cũng không phát hiện được gì hết?”
Chu Hạo Văn chẳng buồn xem cô ta, dời mắt nhìn qua vị bạn trai đứng bên cạnh “Chúng tôi phát hiện hồ nước có chút bất thường, đồng xu bên trong đã xảy ra biến hóa.”
“Đồng xu biến hóa? Chẳng lẽ không giống như lúc sáng đã thấy?”
Kha Tầm gật đầu “Lúc sáng nhìn có hơi qua loa, lại thêm trên lầu xảy ra chuyện nên cũng không quan sát kỹ được. Chúng tôi chỉ nhớ là khi ấy những đồng xu có hoa văn ánh trăng của Trương Thiên Vĩ, còn về hoa văn dấu thăng của Hạ Vũ khi ấy không ai để ý đến.”
“Mấy đồng xu kia rốt cuộc biến hóa thế nào?” Có người hỏi.
“Toàn bộ đồng xu có hoa văn ánh trăng đều biến mất,” Kha Tầm trả lời “Hơn nữa chúng tôi tìm khắp đáy ao cũng không phát hiện đồng xu có hoa văn dấu thăng.”
“Việc này chứng tỏ điều gì? Sau khi người đó chết thì hoa văn đại biểu cho họ sẽ biến mất?” Thạch Chấn Đông không nghĩ ra được bí ẩn đằng sau việc này “Nhưng buổi sáng lúc ấy các cậu rõ ràng vẫn còn nhìn thấy đồng xu hoa văn ánh trăng, chẳng lẽ là nói… khi ấy Trương Thiên Vĩ vẫn chưa chết?”
Trương Thiên Vĩ khi ấy đã bị ngâm vào cái bình thủy tinh màu đỏ kia, thật sự rất khó tưởng tượng… lúc ấy Trương Thiên Vĩ vẫn chưa chết đi.
Một trận trầm mặc bao phủ lấy bàn ăn.
Người đánh gãy trầm mặc là Diệp Ninh Thần Nhất “Nếu tôi cũng bị như vậy, nhờ mọi người nghĩ cách giết chết tôi dùm.”
Nghĩ cách… nghĩ cách như thế nào cơ chứ…
Bữa tối tuy rằng rất phong phú, nhưng mọi người đều xem chúng nó như nhu yếu phẩm nhồi đầy bụng, cố gắng ép mình ăn no xong liền lê bước chân nặng trịch đi lên lầu.
Màu sắc trong đại sảnh đang dần dần trở tối, buổi tối đặc trưng của riêng thế giới này đã đến…
“Tối nay phải hết sức chú ý.” Mục Dịch Nhiên giống như tối qua, không vội vã sốt ruột rời khỏi lầu một.
“Lời này tôi nói mới đúng,” Kha Tầm đứng bên cạnh Mục Dịch Nhiên “Đêm nay người có khả năng gặp chuyện nhất chính là Diệp Ninh Thần Nhất của phòng anh đó.”
“Nguy hiểm có thể đoán trước thường không phải là nguy hiểm lớn nhất.”
“Ý anh là…”
Mục Dịch Nhiên nhìn hoa văn màu chàm trên mặt đồng hồ đang dần trở tối “Màu chàm ở ngoài sáng, xanh lơ nằm trong tối.”
“Cũng phải, bất luận là màu nào đi nữa, phòng màu xanh chúng tôi cũng đều không thoát được quan hệ.” Kha Tầm khoanh tay “Dựa theo nguyên tắc bổ sung màu sắc, thì kẻ bị hại có màu xanh lơ, ngoại trừ phòng chúng tôi ra chính là phòng xanh lá.”
Nếu sáng mai xuất hiện hai cỗ thi thể, trong đó một hẳn sẽ là Diệp Ninh Thần Nhất, mà thi thể còn lại rất có thể sẽ là một người nào đó trong hai phòng xanh dương cùng xanh lá.
“Tôi chỉ đang nghĩ, kẻ có liên quan đến màu xanh lơ kia, bản thân người nọ có biết rõ ràng mọi chuyện hay không.” Lời của Mục Dịch Nhiên tràn đầy ẩn ý.
“Nếu biết tại sao không nói ra, để mọi người cùng nhau nghĩ cách.”
“Rất khó nói, có thể sợ bị bài xích, hoặc có thể là vì thứ gì khác.” Mục Dịch Nhiên nhìn hồ nước cùng mê cung dần biến thành màu xám ngoài cửa sổ “Bất luận thế nào đi nữa, nguy hiểm ban đêm là không thể chống lại, tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
“Dịch Nhiên đây là đang quan tâm tôi sao.” Giọng của Kha Tầm bỗng trở nên thoải mái —— trải qua quá nhiều lần sinh tử, thành ra có những thứ đã trở nên tự do thoát ra bên ngoài sinh tử.
Mục Dịch Nhiên không nói nữa… bởi vì bóng tối càng lúc càng sâu, khiến hoa văn cỏ cuốn nho nhỏ trên người hắn đều trở thành trắng đen, cả người giống như hóa thành một bức tranh khắc gỗ tinh tế được mài giũa hết sức tỉ mỉ.
Hai người kẻ trước người sau đi cầu thang, lên đại sảnh lầu hai.
Dù là ban đêm, nhưng mọi thứ đều là bóng ảnh rõ ràng, tỷ như cầu thang màu xám nhạt, cái bàn màu xám đậm, và cả sàn nhà cùng vách tường đen kìn kịt…
Trong bóng đêm, cửa phòng ngủ là màu tro nhạt, lúc này thoạt nhìn như chỉ có bốn cái, cánh cửa ở giữa giờ phút này đã dung hòa làm một với vách tường, như đã biến mất giữa hư không.
***
Kha Tầm trở lại gian phòng màu sắc của mình, bên trong mọi thứ đều giống như tối qua, hoa văn thuộc về hai người phụ nữ chia ra nằm trên hai cái giường.
“Tổ trưởng, mới nãy chúng tôi đang nói tới, tối hôm qua lúc xảy ra chuyện tại sao không có ai kêu cứu.” Hoa văn chấm tròn của Quách Lệ Hà xoay người, nhìn như đang quay mặt về phía Kha Tầm “Đêm nay nếu xảy ra chuyện, có khi nào vẫn sẽ không có tiếng động gì không?”
“Cho dù có kêu cứu, chúng ta cũng không thể đi sang phòng khác giúp đỡ nha.” Thân hình của Tân Bội Bội tựa như một mảnh thon dài chìm trong bóng tối, bên trên tràn ngập hoa văn hình thoi nhìn mà quáng mắt.
Kha Tầm không nói gì, nằm xuống chỗ cũ tối qua.
Lúc này phải đối mặt với hai người phụ nữ trong phòng, tâm tình của cậu có phần phức tạp, dù sao màu xanh dương chỉ có thể mang ra từ phòng xanh dương, Kha Tầm tin chắc bản thân mình không làm chuyện này, vậy người hiềm nghi chỉ còn lại một trong số hai người.
“Hai người nghĩ xem, trong mê cung kia ẩn chứa bí mật gì?” Kha Tầm đột nhiên lên tiếng hỏi như vậy.
“Gì thì gì chứ không thể nào có chữ ký được.” Tân Bội Bội nói.
“Dựa vào đâu nói như vậy?”
“Chỗ đó trừ một đống thực vật màu xanh chẳng có thứ gì khác, trừ phi là khắc chữ ký lên mảnh lá nào đó, nhưng nếu vậy làm sao mà tìm ra được.”
“Ừm.” Kha Tầm ngáp một cái, không nói nữa.
Có lẽ ai nấy cũng đều mệt mỏi, trong phòng chẳng mấy chốc liền vang lên tiếng ngáy của Quách Lệ Hà.
Kha Tầm không cảm thấy buồn ngủ, hai mắt đăm đăm không chớp nhìn khung cửa sổ tựa như bóng ảnh, cùng với màn đêm tối đen như mảnh vải nhung trùm bên ngoài.
Nếu như quan sát cẩn thận, song cửa sổ quả thật giống như lời Miêu Tử Phái nói, là từng đóa từng đóa hoa loa kèn với muôn vàn hình thái, nhưng bởi vì kết cấu quá mức hoa mỹ, làm cho người ta khó bề phân rõ bộ dáng nguyên bản của nó.
Khoảng chừng hai tiếng sau, Quách Lệ Hà đã chìm vào giấc ngủ say, mà bên kia Tân Bội Bội cũng im lặng không có âm thanh, ngay lúc mi mắt của Kha Tầm trên dưới dần ôm lấy nhau, toàn bộ căn phòng bất ngờ đột ngột chìm vào bóng tối.
Buồn ngủ lập tức hoàn toàn tiêu tán, Kha Tầm vô thanh vô tức mở mắt ra, cố gắng như muốn nhìn thấu hết thảy bị bóng tối che giấu.
Nếu đúng như suy đoán trước đó của bọn họ, mảnh tối tăm này chính là cái bóng của một thứ gì đó, vậy mật độ bao trùm của cái bóng này rốt cuộc là bao nhiêu? Mà thực thể của cái bóng lại ở đâu? Con người ta khi đối mặt với nguy hiểm cực độ, thường sẽ sinh ra một loại cảm quan giống như giác quan thứ sáu, Kha Tầm lúc này chính là như vậy, cậu cảm giác như mình có thể chắc chắn xác định một cách vô căn cứ, rằng cái bóng kia chỉ là đi ngang qua cửa sổ của mình mà thôi.
Nhưng khi bóng đen dần dần rời đi, Kha Tầm suýt chút nữa sợ tới mức kêu lên thành tiếng.
Hoa văn Morris nằm trên cửa sổ, toàn bộ đều biến mất!
Việc này cũng có nghĩa là cửa sổ phòng đã hoàn toàn bị mở ra.
Là ai làm? Là người ở bên ngoài hay là bên trong?
Kha Tầm không dám nhúc nhích, bên lỗ tai là tiếng ngáy của Quách Lệ Hà, tròng mắt khẽ xoay tròn, đột nhiên phát hiện Tân Bội Bội không biết từ lúc nào thay đổi tư thế, hiện tại đang ngồi trên giường đối diện.
Kha Tầm không dám hó hé, cố gắng làm cho đối phương nghĩ rằng mình đang ngủ.
Họa tiết hình thoi đặc trưng của riêng Tân Bội Bội bày ra hình dạng như đang ngồi thẳng trên giường, bị bóng tối cản trở nên Kha Tầm không biết rốt cuộc cô ta đang nhìn về hướng nào.
Là đang nhìn ra ngoài cửa sổ? Hay là đang quan sát bên giường Kha Tầm?
Tân Bội Bội cứ thế ngồi thẳng vài phút, sau đó mới nằm trở lại giường.
Kha Tầm mắt nhìn cửa sổ vẫn đang mở ra, bỗng phát hiện cơ thể mình hoàn toàn không có một chút sức lực nào để có thể ngồi dậy xuống giường đóng cửa sổ lại —— cơ thể như xụi lơ bẹp dí trên giường, tối qua khi bóng đen bao phủ cậu cũng có loại cảm giác này.
Ai đã mở ra cửa sổ?
Có lẽ là Tân Bội Bội.
Cũng chỉ có thể là Tân Bội Bội, bởi vì chốt cài cửa sổ nằm ở bên trong, không thể nào từ ngoài mở ra được.
Tân Bội Bội muốn làm cái gì?
Trương Thiên Vĩ cùng Hạ Vũ tối hôm qua cũng là bằng cách thức này mở cửa sổ trong phòng ra sao?
Chẳng lẽ, bóng đen kia chỉ có thể mượn sức người trong phòng mở cửa sổ ra? Như vậy nó rốt cuộc là một cái bóng, hay là thực thể?
Kha Tầm nhìn khung cửa sổ màu xám trống rỗng, toàn bộ khung cửa hệt như một cảnh cổng đang rộng mở, như đang phát ra lời mời đến thứ gì đó bên ngoài.
“Tại sao không kiểm tra bên ngoài? Rõ ràng cái hồ nước với mê cung ngoài kia là dấu hiệu bắt mắt nhất cả bức tranh mà!” Tân Bội Bội chất vấn.
Thạch Chấn Đông vạch đúng trọng tâm nói “Trước mắt thì hai nơi đó tạm thời không thấy chỗ nào khả nghi, tốt nhất vẫn nên ưu tiên tập trung kiểm tra các phòng trong lâu đài.”
Tân Bội Bội vẻ mặt tỏ ra tiếc nuối, nhưng cũng không nói gì thêm nữa.
Những người còn lại phân làm hai tổ, chia nhau tiến hành kiểm tra dò xét các tòa kiến trúc khác trong lâu đài, cũng thống nhất đến giờ cơm chiều tức 6 rưỡi sẽ trở lại sảnh tập họp.
***
Hai tiếng đồng hồ nháy mắt trôi qua, người của cả hai tổ cũng không dám ở bên ngoài chậm trễ thời gian, đều trở lại sảnh trước giờ cơm chiều.
Tổ của Tần Tứ phụ trách kiểm tra tòa kiến trúc hình tròn “Tòa nhà tròn bên kia tổng cộng có 6 tầng, có thể xem như là kiến trúc cao nhất cả lâu đài, từ tầng một tới tầng ba có thể lên theo lối cầu thang, kết cấu bên trong giống như tầng thứ tư, đều có một đại sảnh hình bán nguyệt cùng một cái phòng bán nguyệt được đóng cửa kín mít, hiện tại màu cửa là màu gỗ thô, bên trong trống rỗng, chỉ có một… bình thủy tinh lớn trống không đặt giữa phòng, cao chừng hai mét.”
Nghe xong lời này, tâm tình của mọi người bỗng trở nên nặng nề, giống như những cái bình thủy tinh kia được đặt sẵn ở đó là để chờ đợi nhồi ai đó vào.
“Ý anh là kiến trúc hình tròn kia có tổng cộng sáu tầng?” Chu Hạo Văn là thành viên tổ còn lại, lúc này hỏi “Chúng ta hiện tại bị chia làm năm màu sắc, vậy một tầng còn lại là dùng để làm gì?”
Tần Tứ đương nhiên nghĩ không ra “Tầng thứ bốn thứ năm thứ sáu ngăn cách với các tầng dưới, hành lang bên chúng ta đi thông qua tầng bốn, nếu muốn lên tầng năm sáu cần phải đi bằng lối cầu thang đồng đặt ở bên ngoài, xét thấy Kha tiểu ca hành động linh hoạt hơn hẳn mọi người cho nên…”
Kha Tầm hiểu ý “Ngày mai tôi lên xem thử…”
Diệp Ninh Thần Nhất buột miệng hỏi “Bên phía Trương học trưởng thế nào rồi?”
Vẻ mặt của Tần Tứ hơi trầm xuống “Chất lỏng màu đỏ không còn tràn ra ngoài nữa, vật bị ngâm bên trong đã biến thành chỉ bằng cái nắm tay, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó thấy được.”
Về việc thi thể của Trương Thiên Vĩ không ngừng bị co rút thể tích, mọi người giống như đã muốn chết lặng, thi thể không ngừng bị teo lại như vậy có lẽ là vì sắp bị ép sạch sẽ, bị vắt cạn đến giọt màu sắc cuối cùng.
“Bên tổ Hạo Văn thế nào? Có phát hiện gì không?” Thạch Chấn Đông nhìn Chu Hạo Văn.
Tân Bội Bội vẻ mặt có phần bất mãn, hướng mắt nhìn về Kha Tầm “Tổ trưởng, tổ anh có phát hiện gì không?”
Kha Tầm cảm thấy Tân Bội Bội như vậy có hơi buồn cười, nhưng tổ cậu mới nãy cũng không tìm được gì, thành ra muốn cười mà cười không nổi “Chúng tôi đi xem kiến trúc ở giữa trung tâm, nhưng cổng lớn đóng kín, không có chìa khóa không mở ra được, hai cái tòa nhà bên cạnh cũng giống vậy, hết cách nên chúng tôi đành ra ngoài xem hồ nước và mê cung.”
“Các người đi mê cung!?” Tân Bội Bội réo lên một tiếng kinh ngạc.
“Hình như cô rất có hứng thú với mê cung?” Ánh mắt của Mục Dịch Nhiên có chút sắc bén.
“Tôi vẫn luôn muốn đi xem mê cung kia mà, trước kia chỉ được nhìn thấy trên phim ảnh…” Tân Bội Bội vẻ mặt đáng thương “Vậy có phát hiện được gì trong mê cung không?”
Kha Tầm “Kết cấu bên trong mê cung rất phức tạp, chúng tôi chỉ đi vài vòng quanh bên ngoài, tạm thời chưa phát hiện được gì bất thường.”
Chu Hạo Văn “Nếu như có thể, tốt nhất ngày mai chúng ta tìm một chỗ cao nhìn xuống mê cung, sau đó vẽ một cái bản đồ, như vậy có vào cũng có phương hướng mà đi ra.”
Tân Bội Bội nhìn Chu Hạo Văn “Cũng tức là tổ mấy người đi nãy giờ cũng không phát hiện được gì hết?”
Chu Hạo Văn chẳng buồn xem cô ta, dời mắt nhìn qua vị bạn trai đứng bên cạnh “Chúng tôi phát hiện hồ nước có chút bất thường, đồng xu bên trong đã xảy ra biến hóa.”
“Đồng xu biến hóa? Chẳng lẽ không giống như lúc sáng đã thấy?”
Kha Tầm gật đầu “Lúc sáng nhìn có hơi qua loa, lại thêm trên lầu xảy ra chuyện nên cũng không quan sát kỹ được. Chúng tôi chỉ nhớ là khi ấy những đồng xu có hoa văn ánh trăng của Trương Thiên Vĩ, còn về hoa văn dấu thăng của Hạ Vũ khi ấy không ai để ý đến.”
“Mấy đồng xu kia rốt cuộc biến hóa thế nào?” Có người hỏi.
“Toàn bộ đồng xu có hoa văn ánh trăng đều biến mất,” Kha Tầm trả lời “Hơn nữa chúng tôi tìm khắp đáy ao cũng không phát hiện đồng xu có hoa văn dấu thăng.”
“Việc này chứng tỏ điều gì? Sau khi người đó chết thì hoa văn đại biểu cho họ sẽ biến mất?” Thạch Chấn Đông không nghĩ ra được bí ẩn đằng sau việc này “Nhưng buổi sáng lúc ấy các cậu rõ ràng vẫn còn nhìn thấy đồng xu hoa văn ánh trăng, chẳng lẽ là nói… khi ấy Trương Thiên Vĩ vẫn chưa chết?”
Trương Thiên Vĩ khi ấy đã bị ngâm vào cái bình thủy tinh màu đỏ kia, thật sự rất khó tưởng tượng… lúc ấy Trương Thiên Vĩ vẫn chưa chết đi.
Một trận trầm mặc bao phủ lấy bàn ăn.
Người đánh gãy trầm mặc là Diệp Ninh Thần Nhất “Nếu tôi cũng bị như vậy, nhờ mọi người nghĩ cách giết chết tôi dùm.”
Nghĩ cách… nghĩ cách như thế nào cơ chứ…
Bữa tối tuy rằng rất phong phú, nhưng mọi người đều xem chúng nó như nhu yếu phẩm nhồi đầy bụng, cố gắng ép mình ăn no xong liền lê bước chân nặng trịch đi lên lầu.
Màu sắc trong đại sảnh đang dần dần trở tối, buổi tối đặc trưng của riêng thế giới này đã đến…
“Tối nay phải hết sức chú ý.” Mục Dịch Nhiên giống như tối qua, không vội vã sốt ruột rời khỏi lầu một.
“Lời này tôi nói mới đúng,” Kha Tầm đứng bên cạnh Mục Dịch Nhiên “Đêm nay người có khả năng gặp chuyện nhất chính là Diệp Ninh Thần Nhất của phòng anh đó.”
“Nguy hiểm có thể đoán trước thường không phải là nguy hiểm lớn nhất.”
“Ý anh là…”
Mục Dịch Nhiên nhìn hoa văn màu chàm trên mặt đồng hồ đang dần trở tối “Màu chàm ở ngoài sáng, xanh lơ nằm trong tối.”
“Cũng phải, bất luận là màu nào đi nữa, phòng màu xanh chúng tôi cũng đều không thoát được quan hệ.” Kha Tầm khoanh tay “Dựa theo nguyên tắc bổ sung màu sắc, thì kẻ bị hại có màu xanh lơ, ngoại trừ phòng chúng tôi ra chính là phòng xanh lá.”
Nếu sáng mai xuất hiện hai cỗ thi thể, trong đó một hẳn sẽ là Diệp Ninh Thần Nhất, mà thi thể còn lại rất có thể sẽ là một người nào đó trong hai phòng xanh dương cùng xanh lá.
“Tôi chỉ đang nghĩ, kẻ có liên quan đến màu xanh lơ kia, bản thân người nọ có biết rõ ràng mọi chuyện hay không.” Lời của Mục Dịch Nhiên tràn đầy ẩn ý.
“Nếu biết tại sao không nói ra, để mọi người cùng nhau nghĩ cách.”
“Rất khó nói, có thể sợ bị bài xích, hoặc có thể là vì thứ gì khác.” Mục Dịch Nhiên nhìn hồ nước cùng mê cung dần biến thành màu xám ngoài cửa sổ “Bất luận thế nào đi nữa, nguy hiểm ban đêm là không thể chống lại, tuyệt đối đừng hành động thiếu suy nghĩ.”
“Dịch Nhiên đây là đang quan tâm tôi sao.” Giọng của Kha Tầm bỗng trở nên thoải mái —— trải qua quá nhiều lần sinh tử, thành ra có những thứ đã trở nên tự do thoát ra bên ngoài sinh tử.
Mục Dịch Nhiên không nói nữa… bởi vì bóng tối càng lúc càng sâu, khiến hoa văn cỏ cuốn nho nhỏ trên người hắn đều trở thành trắng đen, cả người giống như hóa thành một bức tranh khắc gỗ tinh tế được mài giũa hết sức tỉ mỉ.
Hai người kẻ trước người sau đi cầu thang, lên đại sảnh lầu hai.
Dù là ban đêm, nhưng mọi thứ đều là bóng ảnh rõ ràng, tỷ như cầu thang màu xám nhạt, cái bàn màu xám đậm, và cả sàn nhà cùng vách tường đen kìn kịt…
Trong bóng đêm, cửa phòng ngủ là màu tro nhạt, lúc này thoạt nhìn như chỉ có bốn cái, cánh cửa ở giữa giờ phút này đã dung hòa làm một với vách tường, như đã biến mất giữa hư không.
***
Kha Tầm trở lại gian phòng màu sắc của mình, bên trong mọi thứ đều giống như tối qua, hoa văn thuộc về hai người phụ nữ chia ra nằm trên hai cái giường.
“Tổ trưởng, mới nãy chúng tôi đang nói tới, tối hôm qua lúc xảy ra chuyện tại sao không có ai kêu cứu.” Hoa văn chấm tròn của Quách Lệ Hà xoay người, nhìn như đang quay mặt về phía Kha Tầm “Đêm nay nếu xảy ra chuyện, có khi nào vẫn sẽ không có tiếng động gì không?”
“Cho dù có kêu cứu, chúng ta cũng không thể đi sang phòng khác giúp đỡ nha.” Thân hình của Tân Bội Bội tựa như một mảnh thon dài chìm trong bóng tối, bên trên tràn ngập hoa văn hình thoi nhìn mà quáng mắt.
Kha Tầm không nói gì, nằm xuống chỗ cũ tối qua.
Lúc này phải đối mặt với hai người phụ nữ trong phòng, tâm tình của cậu có phần phức tạp, dù sao màu xanh dương chỉ có thể mang ra từ phòng xanh dương, Kha Tầm tin chắc bản thân mình không làm chuyện này, vậy người hiềm nghi chỉ còn lại một trong số hai người.
“Hai người nghĩ xem, trong mê cung kia ẩn chứa bí mật gì?” Kha Tầm đột nhiên lên tiếng hỏi như vậy.
“Gì thì gì chứ không thể nào có chữ ký được.” Tân Bội Bội nói.
“Dựa vào đâu nói như vậy?”
“Chỗ đó trừ một đống thực vật màu xanh chẳng có thứ gì khác, trừ phi là khắc chữ ký lên mảnh lá nào đó, nhưng nếu vậy làm sao mà tìm ra được.”
“Ừm.” Kha Tầm ngáp một cái, không nói nữa.
Có lẽ ai nấy cũng đều mệt mỏi, trong phòng chẳng mấy chốc liền vang lên tiếng ngáy của Quách Lệ Hà.
Kha Tầm không cảm thấy buồn ngủ, hai mắt đăm đăm không chớp nhìn khung cửa sổ tựa như bóng ảnh, cùng với màn đêm tối đen như mảnh vải nhung trùm bên ngoài.
Nếu như quan sát cẩn thận, song cửa sổ quả thật giống như lời Miêu Tử Phái nói, là từng đóa từng đóa hoa loa kèn với muôn vàn hình thái, nhưng bởi vì kết cấu quá mức hoa mỹ, làm cho người ta khó bề phân rõ bộ dáng nguyên bản của nó.
Khoảng chừng hai tiếng sau, Quách Lệ Hà đã chìm vào giấc ngủ say, mà bên kia Tân Bội Bội cũng im lặng không có âm thanh, ngay lúc mi mắt của Kha Tầm trên dưới dần ôm lấy nhau, toàn bộ căn phòng bất ngờ đột ngột chìm vào bóng tối.
Buồn ngủ lập tức hoàn toàn tiêu tán, Kha Tầm vô thanh vô tức mở mắt ra, cố gắng như muốn nhìn thấu hết thảy bị bóng tối che giấu.
Nếu đúng như suy đoán trước đó của bọn họ, mảnh tối tăm này chính là cái bóng của một thứ gì đó, vậy mật độ bao trùm của cái bóng này rốt cuộc là bao nhiêu? Mà thực thể của cái bóng lại ở đâu? Con người ta khi đối mặt với nguy hiểm cực độ, thường sẽ sinh ra một loại cảm quan giống như giác quan thứ sáu, Kha Tầm lúc này chính là như vậy, cậu cảm giác như mình có thể chắc chắn xác định một cách vô căn cứ, rằng cái bóng kia chỉ là đi ngang qua cửa sổ của mình mà thôi.
Nhưng khi bóng đen dần dần rời đi, Kha Tầm suýt chút nữa sợ tới mức kêu lên thành tiếng.
Hoa văn Morris nằm trên cửa sổ, toàn bộ đều biến mất!
Việc này cũng có nghĩa là cửa sổ phòng đã hoàn toàn bị mở ra.
Là ai làm? Là người ở bên ngoài hay là bên trong?
Kha Tầm không dám nhúc nhích, bên lỗ tai là tiếng ngáy của Quách Lệ Hà, tròng mắt khẽ xoay tròn, đột nhiên phát hiện Tân Bội Bội không biết từ lúc nào thay đổi tư thế, hiện tại đang ngồi trên giường đối diện.
Kha Tầm không dám hó hé, cố gắng làm cho đối phương nghĩ rằng mình đang ngủ.
Họa tiết hình thoi đặc trưng của riêng Tân Bội Bội bày ra hình dạng như đang ngồi thẳng trên giường, bị bóng tối cản trở nên Kha Tầm không biết rốt cuộc cô ta đang nhìn về hướng nào.
Là đang nhìn ra ngoài cửa sổ? Hay là đang quan sát bên giường Kha Tầm?
Tân Bội Bội cứ thế ngồi thẳng vài phút, sau đó mới nằm trở lại giường.
Kha Tầm mắt nhìn cửa sổ vẫn đang mở ra, bỗng phát hiện cơ thể mình hoàn toàn không có một chút sức lực nào để có thể ngồi dậy xuống giường đóng cửa sổ lại —— cơ thể như xụi lơ bẹp dí trên giường, tối qua khi bóng đen bao phủ cậu cũng có loại cảm giác này.
Ai đã mở ra cửa sổ?
Có lẽ là Tân Bội Bội.
Cũng chỉ có thể là Tân Bội Bội, bởi vì chốt cài cửa sổ nằm ở bên trong, không thể nào từ ngoài mở ra được.
Tân Bội Bội muốn làm cái gì?
Trương Thiên Vĩ cùng Hạ Vũ tối hôm qua cũng là bằng cách thức này mở cửa sổ trong phòng ra sao?
Chẳng lẽ, bóng đen kia chỉ có thể mượn sức người trong phòng mở cửa sổ ra? Như vậy nó rốt cuộc là một cái bóng, hay là thực thể?
Kha Tầm nhìn khung cửa sổ màu xám trống rỗng, toàn bộ khung cửa hệt như một cảnh cổng đang rộng mở, như đang phát ra lời mời đến thứ gì đó bên ngoài.
Danh sách chương