“Căn phòng này là hình tròn, mỗi cách một đoạn đều có một cánh cửa meo,” Kha Tầm cả người như không có xương cốt tan chảy trên đùi Mục Dịch Nhiên, vẻ mặt lười nhác đánh giá sáu cái cánh cửa “Nhưng tại sao khoảng cách giữa mỗi cánh cửa với nhau lại không giống nhau, cảm giác như bức tranh này được tạo ra không quá nghiêm cẩn tỉ mỉ, may là em không bị ám ảnh cưỡng chế. Hay là nơi này cũng ẩn chứa bí mật gì đó meo?”

“Có lẽ vậy.” Mục Dịch Nhiên đưa mắt nhìn về phía mấy cánh cửa, như đang trầm tư suy nghĩ, nhưng hắn còn chưa kịp nghĩ ra cái gì, liền phát hiện Kha Tầm vươn một tay ôm lấy cổ hắn.

“Dịch Nhiên meow~” Thanh âm của Kha Tầm nhẹ hẫng như mèo kêu “Chơi với em một lát đi meo ~”

“…” Mục Dịch Nhiên cúi đầu nhìn cậu “Chơi cái gì?”

Kha Tầm xoay người, lật ngửa bụng lên trời ngước mắt nhìn hắn “Liếm em đi, meo ~”

“……”

“Không thì em liếm anh nha, meo meo ~”

“……….”

Một tay túm lấy Kha Tầm bởi vì dần dần biến thành mèo mà trở nên thích chơi đùa đưa mặt kề sát mình, lại quét mắt nhìn quanh đám quần chúng khán giả mỗi người ngồi một góc dỏng mắt hóng hớt, khán giả vẻ mặt cực kỳ tự nhiên lần lượt nhìn sang chỗ khác, người nào người nấy diễn trò hết sức xuất sắc.

“Kha Tầm,” Mục Dịch Nhiên hơi nghiêng đầu, đẩy thanh âm trầm thấp cực kỳ khiêu gợi vào lỗ tai Kha Tầm “Ngoan một chút, tôi không muốn dạy dỗ em ở nơi này.”

Kha Tầm cảm giác giờ khắc này cả người mình đều… méo, hai chữ “dạy dỗ” từ miệng đại lão nói ra quả thật là gợi con mèo nó cảm na!

Meoww, thật muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này mà.

Kha Tầm xoay người bật dậy, đôi mắt như lòe sáng trong bóng tối, cất giọng rống một tiếng “Mọi người đừng ngồi chơi nữa, tranh thủ thời gian suy nghĩ manh mối, động não mau lên meo!”

Mọi người “…” Sao bỗng dưng có cảm giác như đang trong trại huấn luyện tập trung tiếp nhận huấn luyện kiểu ma quỷ vậy?? Kha Tầm đứng dậy đi qua đi lại trong phòng, Vệ Đông để ý tới bước chân của thằng bạn mình y hệt như lũ mèo vậy, sau đó thấy Kha Tầm dừng lại trước mặt Chu Hạo Văn, hai cái tai mèo run run “Hạo Văn Nhi, đạo cụ cậu lấy là râu mèo mà, tại sao không gắn nó lên mặt?”

Chu Hạo Văn vẻ mặt vô cảm “Tại sao phải gắn lên?”

Kha Tầm “…Râu mèo không phải mọc trên mặt sao meo?”

Chu Hạo Văn “Con mèo nào trên mặt chỉ mọc một sợi râu?”

Kha Tầm “…Nói có lý. Khụ, cho nên tuy là đạo cụ mà cậu với tôi đạt được đều có liên quan tới mèo, nhưng hai thứ lại không giống nhau, đạo cụ của tôi đeo vào sẽ khiến cơ thể dần biến thành mèo, còn đạo cụ của cậu không cần gắn lên nhưng sẽ làm thị lực giảm xuống, hơn nữa biến thành bệnh mù màu, theo cậu thì nguyên nhân là tại sao meo? Việc này có liên quan gì đến râu meo?”

Chu Hạo Văn lấy sợi râu mèo từ trong túi ra, không phải hắn không gắn nó lên mặt, mà căn bản gắn không lên, như vậy có thể chứng tỏ “tranh” vốn không yêu cầu hắn gắn sợi râu này lên, chỉ cần mang theo bên mình là được rồi. Vậy tác dụng của sợi râu này là gì? Làm cho thị lực hắn thuyên giảm, hơn nữa biến thành bệnh mù màu, lại có liên hệ gì với sợi râu này?

Mèo cũng không phải loài mắt cận, cũng không bị bệnh mù màu, cho nên… hắn không phải như Kha Tầm đang dần dần biến thành mèo, cũng không phải như đang bị cướp đoạt ngũ cảm, nếu quy tắc của bức tranh này giống như Mục Dịch Nhiên phỏng đoán, là đang “giết chết” những nét đặc trưng cùng thuộc tính nhân loại của đám người vào tranh bọn họ, như vậy… thứ gì thị lực vừa kém lại vừa mù màu?

Không, không phải “thứ gì”, mà phải là “con gì” mới đúng, chỉ có động vật mới có “thị lực” cùng “mù màu”.

Ngoại trừ con người ra, động vật nào có thị lực kém lại bệnh mù màu, hơn nữa có liên quan đến râu mèo—— hay nói đúng hơn là mèo?

“Hạo Văn.”

Chu Hạo Văn còn đang suy tư, đột nhiên nghe thấy Mục Dịch Nhiên gọi mình một tiếng, liền nhìn qua, thấy người nọ vẻ mặt như hiểu ra được gì đó đưa tay chỉ Kha Tầm “Cậu có sợ Kha Tầm không?”

Chu Hạo Văn ngẩn ra, vấn đề kỳ lạ gì đây? Tại sao mình phải sợ Kha Tầm? Dù cho mình sợ ai cũng sẽ không sợ cậu ấy, dù cho có một ngày nào đó cậu ấy có làm hại hay thậm chí là giết mình, mình cũng sẽ không sợ cậu ấy.

Chu Hạo Văn không muốn trả lời vấn đề này, nhưng Mục Dịch Nhiên lại chẳng thèm để tâm đến, ngược lại vẫy tay gọi Kha Tầm, Kha Tầm “meo” một tiếng nhảy phốc đến ngồi xổm trước mặt Mục Dịch Nhiên, đưa lỗ tai nghe đối phương nhỏ giọng căn dặn mấy câu, sau đó “méo” một tiếng tỏ vẻ như đã hiểu, lập tức đứng dậy, dùng bước kiểu mèo yên lặng đi về phía Chu Hạo Văn.

“Cậu muốn làm gì.” Chu Hạo Văn ngửa đầu nhìn Kha Tầm.

Kha Tầm không lên tiếng, chỉ chăm chăm nhìn hắn không chớp mắt, ánh mắt thậm chí cực kỳ lạnh lùng, từng bước từng bước đến gần Chu Hạo Văn.

Chu Hạo Văn đột nhiên cảm giác cả người lạnh buốt, không đè ép được nỗi sợ hãi dâng lên từ sâu trong đáy lòng, làm cho hắn giống như muốn nghe theo bản năng tránh đi ánh mắt của Kha Tầm.

—— Chuyện gì đang xảy ra?

Vừa mới nãy hắn vẫn còn kiên định cho rằng mình sẽ không bao giờ sợ hãi Kha Tầm, tại sao đột nhiên thân thể lại sinh ra cảm giác sợ hãi không cách nào khống chế được như vậy?

Kha Tầm bước từng bước đến trước mặt, đột nhiên bổ nhào đến Chu Hạo Văn, Chu Hạo Văn theo bản năng kêu lên một tiếng, cả người bối rối hỗn loạn trốn sang một bên nhưng vô ích, bị Kha Tầm vươn hai tay ra đè trên mặt đất, hắn cảm thấy thân thể mình giống như bị ai đó hút ra hết sức lực, không thể nhúc nhích cục cựa, mồ hôi lạnh nháy mắt ướt đẫm quần áo.

“Sao lại…” Chu Hạo Văn lúc này mới phát hiện giọng của mình run rẩy đến như vậy.

Không thể nào như vậy được. Bản thân mình chưa bao giờ bối rối hoảng sợ tới thất thanh kêu to như vậy, lại càng sẽ không bị Kha Tầm đụng một cái liền sợ hãi nằm bẹp ra đất—— toàn bộ phản ứng tựa như là bản năng đã bị khắc sâu vào xương cốt vậy, làm cho hắn không cách nào khắc chế được.

Kha Tầm buông Chu Hạo Văn ra, đứng dậy, vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc “Tôi đáng sợ tới vậy sao meo? Hạo Văn Nhi cậu có hiểu lầm gì với tôi đúng hông?”

Trong giọng nói của Chu Hạo Văn vẫn còn sót lại chút run rẩy, hắn nhìn sang Mục Dịch Nhiên, sắc mặt nặng nề “Có vẻ như anh đã đoán ra được nguyên nhân rồi phải không.”

Mục Dịch Nhiên trầm mặc một chút, mới chậm rãi lên tiếng “Con chuột thị lực kém, hơn nữa, còn bị mù màu.”

Mọi người nghe vậy, nhất thời đều trầm mặc.

Một lát sau, Chu Hạo Văn trước hết khôi phục bình tĩnh, ngồi dậy đưa mắt nhìn Mục Dịch Nhiên, lại nhìn sang Kha Tầm vẫn đang trợn mắt chết trân đứng đó “Nói vậy tức là tôi đang chuyển hóa dần biến thành con chuột, cho nên mới có nỗi sợ trời sinh với kẻ thiên địch là mèo?”

Thật sự là ông trời trêu người, vì sao Kha Tầm là mèo, mà mình lại là chuột.

Kha Tầm lùi lại phía sau mấy bước, ngoái đầu nhìn Mục Dịch Nhiên “Có lẽ còn có động vật khác thị lực cũng kém hơn nữa bệnh mù màu phải không meo? Hơn nữa thời đại giờ chuột hết sợ mèo rồi, lũ mèo càng ngày càng yếu ớt, có mèo thấy chuột còn sợ tới chạy tán loạn nữa…”

Chu Hạo Văn nhìn chỏm tóc gáy xù xù của Kha Tầm, đột nhiên khẽ cười.

Người này, chẳng lẽ đang sợ hãi bản thân biến thành mèo, sau đó ăn con chuột là mình sao?

“Cận thị, mù màu, sợ mèo, dựa trên ba đặc tính đã biết kể trên đây thì khả năng Chu Hạo Văn đang dần chuyển hóa thành chuột là lớn nhất.” Mục Dịch Nhiên vẫn như thế bình tĩnh mà lý trí “Trong tranh khác xa với sự thật, chuột sợ mèo, đây là quy tắc tuyệt đối trong tranh.”

Kha Tầm nghe vậy lại lùi lùi lùi về sau mấy chục bước, mãi cho đến kề sát chân tường đối diện với Chu Hạo Văn, lại bảo hắn “Hạo Văn Nhi, cậu tránh xa tôi một chút, Đông Tử meo, Hạo Văn Nhi giao cho mày đó, nếu mày thấy tao có ý đồ đen tối gì với cậu ta lập tức lôi cậu ta đi, đừng để tao thấy mặt cậu ta meo.”

Chu Hạo Văn “…”

Vệ Đông “Trước mặt đại lão mày thử ý đồ đen tối cho tao xem xem.”

Kha Tầm không đếm xỉa tới Vệ Đông, quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên “Tại sao đạo cụ của Hạo Văn Nhi là sợi râu mèo nhưng cậu ấy lại chuyển hóa thành chuột? Quan hệ nhân quả ở đây thế nào?”

Mục Dịch Nhiên cụp mắt nhìn xuống lâm vào trầm tư, Kha Tầm không quấy rầy đối phương, lại không dám đến gần Chu Hạo Văn, bèn nhìn sang Tần Tứ “Nhắc tới mới nhớ meo, nơi này chỉ có ba người đi vào thế giới cắt giấy 2D kia mà trên người không xảy ra bất kỳ biến hóa nào cả, tại sao lại như vậy nhỉ?”

“Có lẽ là vì Tần tiên sinh chọn đúng thế giới.” Người lên tiếng là La Duy.

Kha Tầm “meo” một tiếng “Dựa theo cách phân loại liên kết của chúng ta mới nãy, cần câu cùng thế giới cắt giấy nối lại cùng nhau, đạo cụ của Tần ca là cần câu meo… Nói vậy không chừng thật là do Tần ca vào đúng thế giới tương ứng với đạo cụ của mình! Nhưng còn cậu và Tiểu Lý, tại sao không có biến hóa gì hết meo?”

La Duy bỗng chốc im lặng, đột nhiên lại nghe Mục Dịch Nhiên hỏi “Mới nãy cậu nói là Tần tiên sinh chọn đúng thế giới, mà không phải là ba người chọn đúng thế giới —— hy vọng cậu có thể hiểu được, bất cứ manh mối nào cũng có liên quan đến tính mạng, bao gồm mạng của Lý Nhã Tình, nên tốt nhất cậu đừng nên giấu diếm mọi người, một tấm hình ghép nếu thiếu mất một mảnh ghép, nó sẽ không trọn vẹn.”

La Duy nghe xong lời này, khẽ rũ mắt, sau đó ngước lên bình tĩnh nói “Xin lỗi, tôi quả thực che giấu mọi người, chỉ vì không muốn Nhã Tình lo lắng. Thật ra cơ thể tôi cũng xảy ra biến hóa.”

Lý Nhã Tình nghe vậy run lên, lập tức như muốn khóc nhìn hắn “La Duy——Anh——”

La Duy nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay run rẩy của cô, vẫn bình tĩnh nói với mọi người “Tôi phát hiện cơ thể của tôi… đang biến thành giấy.”

Lời này vừa vào tai, mọi người lập tức kinh sợ, nhất thời lặng ngắt như tờ, không ai lên tiếng, đều vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía La Duy, trong đầu nhanh chóng hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của hắn.

“Biến thành giấy…” Vệ Đông thì thào ba chữ này, cả người không kềm được run lên.

Kha Tầm đưa mắt nhìn La Duy thật kỹ, nhưng không phát hiện có gì thay đổi, bèn hỏi “Có chỗ nào không đúng meo?”

La Duy hơi trầm mặc, sau đó từ từ đứng dậy.

Lúc này không ai dám lên tiếng nữa, bởi vì ai cũng đều nghe thấy trong quá trình La Duy đứng dậy, trên người phát ra tiếng lạo xạo của giấy xát vào nhau.

Lỹ Nhã Tình khóc nấc lên thành tiếng.

Biến một người với sinh mệnh tươi sống có hô hấp thành một người giấy, quả là một phương thức ngược đãi cực kỳ tàn ác dến vô nhân đạo làm cho người ta thấy đáy lòng phát rợn.

Ngay khi mọi người vẫn còn cảm thấy hết hồn rùng mình vì những gì mà La Duy sắp phải đối mặt, Mục Dịch Nhiên lại vẫn giữ bình tĩnh sáng suốt vô cùng, hắn hỏi Lý Nhã Tình đang khóc đến không thành tiếng “Cô có cảm thấy trên người mình có gì thay đổi không?”

Lý Nhã Tình lắc đầu, ậm ừ cả buổi không nói được gì, Kha Tầm bước tới vỗ vai cô nói “Đừng khóc nữa meo, La Duy bây giờ kị nhất là nước, em đây là đang lo cho cậu ta hay tính hại cậu ta meo? Muốn cứu cậu ấy thì lập tức kiên cường lên, cùng mọi người nghĩ cách. Dịch Nhiên vừa hỏi em cái gì, em suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời, thời gian không chờ ai đâu.”

Lý Nhã Tình nghe vậy liền cố hết sức kềm chế tiếng khóc cùng nước mắt của mình, suy nghĩ thật lâu, mới nức nở nói “Trên người của em không có gì biến hóa cả, nhưng… nhưng không biết có phải ảo giác không, cái chậu… chậu đồng khắc hoa đạo cụ mà em đạt được giống… giống như trở nên nặng hơn một chút.”

Đạo cụ chậu đồng khắc hoa của Lý Nhã Tình kích cỡ ban đầu chỉ bằng cái thố canh nhỏ, nên sau khi vào cửa, Lý Nhã Tình liền bỏ nó vào ba-lô đeo sau lưng cho gọn. Lúc ấy bỏ vào còn thấy không gian trong ba-lô vẫn rộng thoáng, nhưng hiện tại lúc Kha Tầm bảo cô lấy nó ra, mới phát hiện cái chậu kia không biết từ khi nào đã biến lớn đến mức chống căng cả ba-lô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện