Mọi người toàn bộ đều bị chấn kinh bởi câu nói này của Mục Dịch Nhiên, bao gồm cả Kha Tầm.
“Thả ra?” Cừu Lộ vẻ mặt mất hồn mất vía hướng mắt nhìn sang Sa Liễu “Là cô đã thả con quái vật đó ra!?”
Sa Liễu bị gương mặt đột ngột trờ tới của Cừu Lộ làm cho giật mình hoảng sợ “Tôi làm gì có cái gan đó!” Nói xong, ánh mắt như cầu cứu nhìn Mục Dịch Nhiên “Mục ca, anh làm ơn nói rõ ràng!”
“Theo tôi đoán, Nhã Phân là được người gõ cửa mời ra.” Mục Dịch Nhiên nói tiếp.
Cừu Lộ lúc này mới buông Sa Liễu ra, mà Sa Liễu cảm giác như mới nãy Mục Dịch Nhiên là cố ý khựng lại, chẳng lẽ anh ta bất mãn mình cái gì sao…
Mọi người đều suy ngẫm về những lời này, trứng gà bóc vỏ Kha Tầm cầm trong tay nãy giờ cũng lạnh lẽo, liền nhúng nó vào bát cháo nóng “Ý của Dịch Nhiên là tối hôm trước có người gõ cửa phòng 410, mà như vậy cũng tương đương với lời mời kêu gọi oán linh 410?”
Hâm Miểu nghe vậy run rẩy cả người “Ai? Ai gõ cửa 410?”
Vệ Đông liếc nhìn qua một cái “Hai cô bạn trong nhóm của cô chứ ai.”
Chính xác, ngay đêm hôm trước, Tina cùng La Hàm làm trái lệnh cấm thăm phòng, cũng gõ cửa 410.
Tần Tứ lại tiến hành phân tích sâu hơn “Nói cách khác, hai cô gái kia không những bản thân trái quy tắc, bị hỏa hoạn trong phòng phản phệ, mà đồng thời bởi vì gõ cửa nên thả Nhã Phân của 410 ra?”
Mục Dịch Nhiên ánh mắt lạnh nhạt nhìn Sa Liễu “Trong đêm trước chẳng phải cô từng nghe thấy cửa phòng mở ra hai lần sao? Có lẽ chính là Nhã Phân đi ra ngoài sau đó trở lại.”
“Nhưng mà tại sao đêm trước Nhã Phân lại không ra tay?” Sa Liễu hỏi.
“Có lẽ đó cũng là quy tắc, oán linh bị gõ cửa thả ra chỉ có sang đêm hôm sau mới có thể hành động.” Mục Dịch Nhiên nói ra phỏng đoán của mình.
“Thoạt nghe có vẻ khá hợp lý,” Chu Hạo Văn cũng mở miệng “Nhưng mà, loại sự kiện tử vong thứ hai dù sao chỉ mới xảy ra một lần, chúng ta vẫn chưa thể lấy nó làm cơ sở chuẩn được.”
Mục Dịch Nhiên nét mặt vẫn bình thản nhìn sang Tần Tứ “Trong phòng anh tối qua có hiện tượng kỳ lạ nào không? Không phải nghe thấy mà là nhìn đến.”
Tần Tứ vẻ mặt để lộ kinh ngạc “Mục tiểu ca, làm sao cậu biết?”
Kha Tầm đột nhiên cảm thấy hưng phấn, đại lão lại sắp sửa bắt đầu nghi thức gột rửa đầu óc theo xì-tai nghiền nát vạn vật rồi.
Vệ Đông ngồi bên cạnh Tần Tứ chen lời hỏi “Tần bác sĩ, tối qua anh thật sự nhìn thấy cái gì à?”
“Quả thật là… nhìn thấy được một vài hình ảnh kỳ lạ,” Tần Tứ cùng cụ ông Lý Thái Dũng nhìn nhau “Hai người chúng tôi đều thấy, có một người đàn ông tay cầm cái thau gốm khuấy khuấy như đang trộn nhân bánh vậy.”
Vừa nghe thấy ba từ “trộn nhân bánh”, da đầu mọi người đều rợn cả lên.
“Bởi vì rất tối nên nhìn không rõ, người nọ lưng giống như hơi còng, thường thường ho khan vài tiếng, tuổi tác có lẽ không còn trẻ.” Cụ Lý Thái Dũng bổ sung.
Càng mô tả càng khiến mọi người bồn chồn hết muốn ăn, Hâm Miểu nhỏ giọng nói “Người nọ chẳng lẽ là tính làm sủi cảo nhân thịt người…”
Vệ Đông an ủi một câu “Chắc không đâu, trong thu có gì đó rồi nên hắn mới đang khuấy đó thôi..?”
Sa Liễu lại hỏi Mục Dịch Nhiên “Làm sao anh biết tối qua bên phòng Tần bác sĩ nhìn thấy việc lạ?”
Lần này Kha Tầm lên tiếng trả lời dùm đại lão nhà mình “Bởi vì tối qua Trĩ Diêu gõ cửa phòng 307, cũng tương đương với việc thả thứ trong phòng đó ra.”
Sa Liễu cau chặt hai hàng lông mày “Đêm trước hai cô gái kia gõ cửa phòng chúng tôi, Nhã Phân mới xuất hiện… Nói vậy tức là, sau khi Trĩ Diêu gõ cửa phòng 307, người đàn ông tay cầm thau gốm khuấy nhân mới hiện hình? Việc hiện hình này chẳng lẽ là điềm dự báo trước?”
“Đây có thể xem như tiền đề để chúng ta suy đoán ra điều kiện tử vong.” Chu Hạo Văn tỏ vẻ đồng ý, lại nhìn sang Mục Dịch Nhiên, hiếm thấy mà tỏ vẻ khẳng định.
Cụ ông Lý Thái Dũng ăn xong cơm của mình, mới lại lên tiếng “Nói vậy là tối hôm nay trên hành lang sẽ xuất hiện người trong phòng của ông rồi? Mọi người đừng mở cửa cho hắn vậy chắc sẽ không sao đâu.”
Nhắc đến chuyện mở cửa, Hâm Miểu buột miệng “Tối qua Tần bác sĩ cùng cụ Lý mở cửa cho Trĩ Diêu, kia có bị xem như là hành vi chấp nhận sang thăm phòng không…”
Cụ ông Lý Thái Dũng vội vàng nói “Chuyện này không liên quan đến Tiểu Tần, là tự ông chủ trương mở cửa cho cậu ta, nếu thật sự có báo ứng cũng sẽ chỉ báo ứng lên ông thôi, liên quan gì đến Tiểu Tần đâu chứ.”
Kha Tầm vừa húp cạn cháo trong bát, lúc này nghe được lời của cụ ông Lý Thái Dũng, trong lòng quả thực xúc động vì tính cách thiện lương của ông, mở miệng nói “Trường hợp làm trái quy định cứng đều sẽ bị “xử quyết” vào ban đêm, tối hôm qua phòng hai người không sao cả, cũng chứng minh “bị thăm phòng” không thuộc phạm vi lệnh cấm thăm phòng, chắc không bị trừng phạt đâu.”
Mọi người ngẫm nghĩ, cảm thấy lời này giống như rất có lý, lại nghe Kha Tầm bổ sung một câu “Cơ mà về sau đừng ai làm theo nha! Chuyện này nghĩ kỹ đáng sợ thật chứ, oán linh gì gì đó ai biết nó bộ dạng hay ăn mặc thế nào đâu, lỡ mà nó biến thành người trong đám chúng ta chạy tới gõ cửa, chúng ta sẽ rất khó mà phòng bị na!”
Cụ ông Lý Thái Dũng gật gù liên tục “Đúng vậy, Tiểu Kha Nhi nói không sai, về sau đừng ai làm những chuyện mạo hiểm như vậy nữa.” Nói xong lại nhìn mọi người “Trước ăn cho xong cơm đi, ăn no rồi mới có sức đi tìm.”
Mọi người miễn cưỡng cầm đũa lên ăn, chợt nghe Mục Dịch Nhiên hỏi “Sáng hôm nay mọi người có phát hiện phòng mình có khác gì so với hôm qua không?”
Có lẽ là do việc tối qua quá mức chấn động, nên phần lớn mọi người đều không để ý xem phòng mình có biến hóa gì không.
Chỉ có Chu Hạo Văn nói “Phòng chúng tôi lại biến hình, vách tường nghiêng vào sâu hơn, không những thế lan can ngoài hành lang cũng cong vào trong.”
“Lát nữa tôi lên lầu sáu xem thử.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Tôi cũng đi…” Kha Tầm còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Vệ Đông chặn họng “Kha Nhi, chuẩn bị sẵn Đan Tham Tích Hoàn chưa?”
Kha Tầm chợt nhớ ngày hôm qua đầu choáng mắt hoa, chỉ đành chủ động rời khỏi cuộc chơi “Tôi không giúp anh được rồi, Dịch Nhiên.”
Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm, lại nghe đối phương nói “Ăn luôn cái trứng gà này đi, kẻo lát nữa không có sức leo lên lầu sáu giờ.”
Cụ ông Lý Thái Dũng phụ họa “Đúng đấy, ăn trứng gà đi cháu, thêm được miếng dinh dưỡng cũng tốt mà.”
Kha Tầm rất muốn bắt tay với cụ Lý.
“Cụ Lý,” Sa Liễu đột nhiên lên tiếng “Hôm nay ngài chơi cờ cùng bác Trương có thể thử hỏi thăm chuyện ở 307 không?”
Nếu như có thể biết trước 307 từng xảy ra án mạng gì, nói không chừng bọn họ có thể tránh thoát tử vong.
Cụ Lý Thái Dũng gật đầu “Ông cũng tính như vậy, hỏi thăm được miếng nào hay miếng đó, lát nữa ông đi tìm chú ấy chơi cờ.”
Nghe xong lời này, mọi người bỗng cảm giác như thấy được hi vọng.
***
Kế tiếp đám người tiến hành phân tổ làm việc, Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn lên lầu sáu, sẵn tiện tiến hành tìm kiếm tra xét lầu năm cùng lầu sáu, Kha Tầm cùng Vệ Đông phụ trách tìm ở lầu ba cùng lầu bốn, Cừu Lộ Hâm Miểu phụ trách lầu hai, Sa Liễu cùng Tần Tứ phụ trách các cửa hàng lầu một cùng với sân giếng trời.
Kha Tầm nheo nheo mắt nhìn Chu Hạo Văn cùng Mục Dịch Nhiên người trước kẻ sau đi lên cầu thang, hai người họ toàn thân đều phát ra khí thế tự cách ly khỏi đám người, đứng cạnh nhau lại có một loại hài hòa làm người ta không muốn thừa nhận.
“Đừng ăn chanh nữa, mau mau làm chính sự, bằng không đêm nay coi chừng mày bị người ta làm tương chấm sủi cảo giờ!” Vệ Đông kéo Kha Tầm rẽ vào lầu ba.
“Sao tao cứ có cảm giác cậu ta cũng…” Kha Tầm vẻ mặt hoài nghi.
“Hạo Văn Nhi ấy à? Méo thể nào đâu.” Vệ Đông vẻ mặt chắc như đinh đóng cột “Tối nào tao cũng ở trần ấy chứ, cậu ta có thèm nhìn tao cái nào đâu.”
“…”
“Tao thề, thật sự không ngó cái nào luôn. Mày nhìn tao làm gì? Thực sự không ngó cái nào mà!”
“Tụi tao là dân ăn thịt, mày bưng một chén cháo loãng ra mời, người ta không nhìn là đúng rồi.”
“Mày nói ai cháo loãng hả?” Vệ Đông đưa tay vỗ vỗ mặt, cảm thấy mình khá là dầy thịt đó chớ.
“…”
“Tụi mày ăn thịt gì… Tụi mày bao gồm ai…” Vệ Đông đột nhiên nhận ra câu nói này chứa đựng rất nhiều tin tức “Mày rốt cuộc nghía ai đó? Mày nha mày tính “di tình biệt luyến” đúng không? Mày không được phép làm chuyện có lỗi với đại lão đâu đó nha!”
Kha Tầm đột nhiên đứng khựng lại bên cạnh tường hành lang, cau mày nhìn chăm chú.
Vệ Đông cũng vội vàng ngó mát xem, phân biệt một lát “Lại là hình sếch.”
“Mày nhìn sao ra hay vậy?”
“Này hem phải con ciu hả?”
“…” Kha Tầm nổi điên “Đây là cái măng!”
“Tao nói thảo nào, bên ngoài lại bọc mấy miếng da…”
“…”
Vệ Đông tỉ mỉ nhìn gốc măng được vẽ theo phong cách hết sức giản dị mộc mạc kia “Này chỉ là nét nguệch ngoạc khắc bằng mũi đao, chắc là đứa nhỏ nào đó vẽ bậy rồi.”
Kha Tầm nhìn về phía căn phòng bên cạnh vách tường có khắc hình vẽ, chính là phòng 309 mà hai vị nhà thơ kia đã ở, vì thế lại nhích lên mấy phòng phía trước tìm thử, quả nhiên thấy được cạnh bên tường phòng 307 cũng có khắc một cái măng, thoạt nhìn có chút mơ hồ.
Ngoài hai nơi này ra, những phòng khác ở lầu ba đều không có.
Vệ Đông cũng thấy việc này rất kỳ quái “Chẳng lẽ gốc măng này có quan hệ gì đó với chung cư Xuân Duẩn?”
Kha Tầm chống tay nhoài đầu ra ngoài lan can nhìn một cái “Chúng ta trở lại lầu bốn kiểm tra xem,” ai ngờ ánh mắt vừa hướng lên trên nhìn, cả người lập tức choáng váng “Cái đựu..”
Kha Tầm đưa tay dùng sức ấn huyệt thái dương, một lần nữa vươn đầu nhìn lên trên “Đông Tử, mày có cảm thấy cả tòa nhà này giống như đang thay đổi không?”
Vệ Đông cũng rướn đầu nhìn lên trên, nhưng không cảm giác được cái gì.
Kha Tầm cố nén cảm giác choáng váng buồn nôn, nheo mắt nhìn lên miệng giếng trời trên đỉnh nhà ngang “Mày không cảm thấy cái miệng giếng trên kia nó đang rút nhỏ lại sao?”
“Có hả?” Vệ Đông hoàn toàn không cảm thấy được.
“Thôi, chúng ta lên lầu bốn kiểm tra xem có hình vẽ cái măng kia không trước đi.” Kha Tầm chuẩn bị lên lầu xem thử.
Kết quả đúng là giống hệt dưới lầu ba, hình khắc cái măng xuất hiện ở toàn bộ vách tường bên cạnh các phòng mà đám “người ngoài tranh” bọn họ đang ở, có cái rất cạn, có cái lại rất sâu, có cái lại phải quan sát cẩn thận lắm mới phát hiện được.
Giữa trưa, đám người một lần nữa tụ tập lại dưới lầu một, cùng nhau chia sẻ kết quả tìm kiếm buổi sáng.
“Không chỉ lầu sáu bị biến hình, lầu năm cũng bắt đầu có chút biến dạng, chóp đỉnh của cả nhà ngang đang dần dần hướng vào trong tụ lại.” Mục Dịch Nhiên trước hết nói ra phát hiện của mình.
Chu Hạo Văn không lên tiếng, đứng dựa tường cúi đầu chơi game trên di động.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía không trung trên đỉnh, ngoại trừ Kha Tầm ra, những người còn lại không ai phát hiện ra có gì thay đổi.
Kha Tầm cũng chia sẻ việc phát hiện các hình khắc măng, Vệ Đông còn cất công lội lên lầu sáu, quả nhiên cũng phát hiện cạnh phòng 616 có một vết khắc cái măng.
“Hình vẽ này thật sự rất thần bí, hơn nữa còn trùng hợp giống với tên của chung cư Xuân Duẩn,” vẻ mặt của Sa Liễu tỏ ra nghiêm túc “Tôi cảm thấy chỉ cần vạch trần được bí mật của nó, chúng ta sẽ tìm ra được ấn chương.”
Những người còn lại không ai tìm kiếm được manh mối gì, bao gồm cả cụ ông Lý Thái Dũng, ông bảo chỉ cần đề cập với bác gác cổng về các phòng đánh số đặc biệt, đối phương liền ngậm tăm không lên tiếng.
Nhưng cụ vẫn mang về một ít tin tức vụn vặt “Bởi vì ký túc xá Xuân Duẩn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, cho nên bên đầu tư Hongkong tỏ ra rất kiêng kị, chuyên môn tìm người điêu khắc một con voi cùng một con bò tót bằng đá đặt bên ngoài ký túc xá, nghe bảo là để trấn tà.”
“Voi với bò tót?” Hâm Miểu vẻ mặt khó hiểu “Rất ít khi nghe nói có người lấy mấy thứ này làm vật trấn tà, bình thường đều dùng rồng hoặc là hổ hay là kỳ lân gì gì đó…”
“Ông cũng có hỏi, chú Trương bảo là, bởi vì voi với bò tót đều ăn chay.” Cụ ông Lý Thái Dũng cũng không rõ nguyên nhân của chuyện này ra sao.
“Thả ra?” Cừu Lộ vẻ mặt mất hồn mất vía hướng mắt nhìn sang Sa Liễu “Là cô đã thả con quái vật đó ra!?”
Sa Liễu bị gương mặt đột ngột trờ tới của Cừu Lộ làm cho giật mình hoảng sợ “Tôi làm gì có cái gan đó!” Nói xong, ánh mắt như cầu cứu nhìn Mục Dịch Nhiên “Mục ca, anh làm ơn nói rõ ràng!”
“Theo tôi đoán, Nhã Phân là được người gõ cửa mời ra.” Mục Dịch Nhiên nói tiếp.
Cừu Lộ lúc này mới buông Sa Liễu ra, mà Sa Liễu cảm giác như mới nãy Mục Dịch Nhiên là cố ý khựng lại, chẳng lẽ anh ta bất mãn mình cái gì sao…
Mọi người đều suy ngẫm về những lời này, trứng gà bóc vỏ Kha Tầm cầm trong tay nãy giờ cũng lạnh lẽo, liền nhúng nó vào bát cháo nóng “Ý của Dịch Nhiên là tối hôm trước có người gõ cửa phòng 410, mà như vậy cũng tương đương với lời mời kêu gọi oán linh 410?”
Hâm Miểu nghe vậy run rẩy cả người “Ai? Ai gõ cửa 410?”
Vệ Đông liếc nhìn qua một cái “Hai cô bạn trong nhóm của cô chứ ai.”
Chính xác, ngay đêm hôm trước, Tina cùng La Hàm làm trái lệnh cấm thăm phòng, cũng gõ cửa 410.
Tần Tứ lại tiến hành phân tích sâu hơn “Nói cách khác, hai cô gái kia không những bản thân trái quy tắc, bị hỏa hoạn trong phòng phản phệ, mà đồng thời bởi vì gõ cửa nên thả Nhã Phân của 410 ra?”
Mục Dịch Nhiên ánh mắt lạnh nhạt nhìn Sa Liễu “Trong đêm trước chẳng phải cô từng nghe thấy cửa phòng mở ra hai lần sao? Có lẽ chính là Nhã Phân đi ra ngoài sau đó trở lại.”
“Nhưng mà tại sao đêm trước Nhã Phân lại không ra tay?” Sa Liễu hỏi.
“Có lẽ đó cũng là quy tắc, oán linh bị gõ cửa thả ra chỉ có sang đêm hôm sau mới có thể hành động.” Mục Dịch Nhiên nói ra phỏng đoán của mình.
“Thoạt nghe có vẻ khá hợp lý,” Chu Hạo Văn cũng mở miệng “Nhưng mà, loại sự kiện tử vong thứ hai dù sao chỉ mới xảy ra một lần, chúng ta vẫn chưa thể lấy nó làm cơ sở chuẩn được.”
Mục Dịch Nhiên nét mặt vẫn bình thản nhìn sang Tần Tứ “Trong phòng anh tối qua có hiện tượng kỳ lạ nào không? Không phải nghe thấy mà là nhìn đến.”
Tần Tứ vẻ mặt để lộ kinh ngạc “Mục tiểu ca, làm sao cậu biết?”
Kha Tầm đột nhiên cảm thấy hưng phấn, đại lão lại sắp sửa bắt đầu nghi thức gột rửa đầu óc theo xì-tai nghiền nát vạn vật rồi.
Vệ Đông ngồi bên cạnh Tần Tứ chen lời hỏi “Tần bác sĩ, tối qua anh thật sự nhìn thấy cái gì à?”
“Quả thật là… nhìn thấy được một vài hình ảnh kỳ lạ,” Tần Tứ cùng cụ ông Lý Thái Dũng nhìn nhau “Hai người chúng tôi đều thấy, có một người đàn ông tay cầm cái thau gốm khuấy khuấy như đang trộn nhân bánh vậy.”
Vừa nghe thấy ba từ “trộn nhân bánh”, da đầu mọi người đều rợn cả lên.
“Bởi vì rất tối nên nhìn không rõ, người nọ lưng giống như hơi còng, thường thường ho khan vài tiếng, tuổi tác có lẽ không còn trẻ.” Cụ Lý Thái Dũng bổ sung.
Càng mô tả càng khiến mọi người bồn chồn hết muốn ăn, Hâm Miểu nhỏ giọng nói “Người nọ chẳng lẽ là tính làm sủi cảo nhân thịt người…”
Vệ Đông an ủi một câu “Chắc không đâu, trong thu có gì đó rồi nên hắn mới đang khuấy đó thôi..?”
Sa Liễu lại hỏi Mục Dịch Nhiên “Làm sao anh biết tối qua bên phòng Tần bác sĩ nhìn thấy việc lạ?”
Lần này Kha Tầm lên tiếng trả lời dùm đại lão nhà mình “Bởi vì tối qua Trĩ Diêu gõ cửa phòng 307, cũng tương đương với việc thả thứ trong phòng đó ra.”
Sa Liễu cau chặt hai hàng lông mày “Đêm trước hai cô gái kia gõ cửa phòng chúng tôi, Nhã Phân mới xuất hiện… Nói vậy tức là, sau khi Trĩ Diêu gõ cửa phòng 307, người đàn ông tay cầm thau gốm khuấy nhân mới hiện hình? Việc hiện hình này chẳng lẽ là điềm dự báo trước?”
“Đây có thể xem như tiền đề để chúng ta suy đoán ra điều kiện tử vong.” Chu Hạo Văn tỏ vẻ đồng ý, lại nhìn sang Mục Dịch Nhiên, hiếm thấy mà tỏ vẻ khẳng định.
Cụ ông Lý Thái Dũng ăn xong cơm của mình, mới lại lên tiếng “Nói vậy là tối hôm nay trên hành lang sẽ xuất hiện người trong phòng của ông rồi? Mọi người đừng mở cửa cho hắn vậy chắc sẽ không sao đâu.”
Nhắc đến chuyện mở cửa, Hâm Miểu buột miệng “Tối qua Tần bác sĩ cùng cụ Lý mở cửa cho Trĩ Diêu, kia có bị xem như là hành vi chấp nhận sang thăm phòng không…”
Cụ ông Lý Thái Dũng vội vàng nói “Chuyện này không liên quan đến Tiểu Tần, là tự ông chủ trương mở cửa cho cậu ta, nếu thật sự có báo ứng cũng sẽ chỉ báo ứng lên ông thôi, liên quan gì đến Tiểu Tần đâu chứ.”
Kha Tầm vừa húp cạn cháo trong bát, lúc này nghe được lời của cụ ông Lý Thái Dũng, trong lòng quả thực xúc động vì tính cách thiện lương của ông, mở miệng nói “Trường hợp làm trái quy định cứng đều sẽ bị “xử quyết” vào ban đêm, tối hôm qua phòng hai người không sao cả, cũng chứng minh “bị thăm phòng” không thuộc phạm vi lệnh cấm thăm phòng, chắc không bị trừng phạt đâu.”
Mọi người ngẫm nghĩ, cảm thấy lời này giống như rất có lý, lại nghe Kha Tầm bổ sung một câu “Cơ mà về sau đừng ai làm theo nha! Chuyện này nghĩ kỹ đáng sợ thật chứ, oán linh gì gì đó ai biết nó bộ dạng hay ăn mặc thế nào đâu, lỡ mà nó biến thành người trong đám chúng ta chạy tới gõ cửa, chúng ta sẽ rất khó mà phòng bị na!”
Cụ ông Lý Thái Dũng gật gù liên tục “Đúng vậy, Tiểu Kha Nhi nói không sai, về sau đừng ai làm những chuyện mạo hiểm như vậy nữa.” Nói xong lại nhìn mọi người “Trước ăn cho xong cơm đi, ăn no rồi mới có sức đi tìm.”
Mọi người miễn cưỡng cầm đũa lên ăn, chợt nghe Mục Dịch Nhiên hỏi “Sáng hôm nay mọi người có phát hiện phòng mình có khác gì so với hôm qua không?”
Có lẽ là do việc tối qua quá mức chấn động, nên phần lớn mọi người đều không để ý xem phòng mình có biến hóa gì không.
Chỉ có Chu Hạo Văn nói “Phòng chúng tôi lại biến hình, vách tường nghiêng vào sâu hơn, không những thế lan can ngoài hành lang cũng cong vào trong.”
“Lát nữa tôi lên lầu sáu xem thử.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Tôi cũng đi…” Kha Tầm còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Vệ Đông chặn họng “Kha Nhi, chuẩn bị sẵn Đan Tham Tích Hoàn chưa?”
Kha Tầm chợt nhớ ngày hôm qua đầu choáng mắt hoa, chỉ đành chủ động rời khỏi cuộc chơi “Tôi không giúp anh được rồi, Dịch Nhiên.”
Mục Dịch Nhiên nhìn Kha Tầm, lại nghe đối phương nói “Ăn luôn cái trứng gà này đi, kẻo lát nữa không có sức leo lên lầu sáu giờ.”
Cụ ông Lý Thái Dũng phụ họa “Đúng đấy, ăn trứng gà đi cháu, thêm được miếng dinh dưỡng cũng tốt mà.”
Kha Tầm rất muốn bắt tay với cụ Lý.
“Cụ Lý,” Sa Liễu đột nhiên lên tiếng “Hôm nay ngài chơi cờ cùng bác Trương có thể thử hỏi thăm chuyện ở 307 không?”
Nếu như có thể biết trước 307 từng xảy ra án mạng gì, nói không chừng bọn họ có thể tránh thoát tử vong.
Cụ Lý Thái Dũng gật đầu “Ông cũng tính như vậy, hỏi thăm được miếng nào hay miếng đó, lát nữa ông đi tìm chú ấy chơi cờ.”
Nghe xong lời này, mọi người bỗng cảm giác như thấy được hi vọng.
***
Kế tiếp đám người tiến hành phân tổ làm việc, Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn lên lầu sáu, sẵn tiện tiến hành tìm kiếm tra xét lầu năm cùng lầu sáu, Kha Tầm cùng Vệ Đông phụ trách tìm ở lầu ba cùng lầu bốn, Cừu Lộ Hâm Miểu phụ trách lầu hai, Sa Liễu cùng Tần Tứ phụ trách các cửa hàng lầu một cùng với sân giếng trời.
Kha Tầm nheo nheo mắt nhìn Chu Hạo Văn cùng Mục Dịch Nhiên người trước kẻ sau đi lên cầu thang, hai người họ toàn thân đều phát ra khí thế tự cách ly khỏi đám người, đứng cạnh nhau lại có một loại hài hòa làm người ta không muốn thừa nhận.
“Đừng ăn chanh nữa, mau mau làm chính sự, bằng không đêm nay coi chừng mày bị người ta làm tương chấm sủi cảo giờ!” Vệ Đông kéo Kha Tầm rẽ vào lầu ba.
“Sao tao cứ có cảm giác cậu ta cũng…” Kha Tầm vẻ mặt hoài nghi.
“Hạo Văn Nhi ấy à? Méo thể nào đâu.” Vệ Đông vẻ mặt chắc như đinh đóng cột “Tối nào tao cũng ở trần ấy chứ, cậu ta có thèm nhìn tao cái nào đâu.”
“…”
“Tao thề, thật sự không ngó cái nào luôn. Mày nhìn tao làm gì? Thực sự không ngó cái nào mà!”
“Tụi tao là dân ăn thịt, mày bưng một chén cháo loãng ra mời, người ta không nhìn là đúng rồi.”
“Mày nói ai cháo loãng hả?” Vệ Đông đưa tay vỗ vỗ mặt, cảm thấy mình khá là dầy thịt đó chớ.
“…”
“Tụi mày ăn thịt gì… Tụi mày bao gồm ai…” Vệ Đông đột nhiên nhận ra câu nói này chứa đựng rất nhiều tin tức “Mày rốt cuộc nghía ai đó? Mày nha mày tính “di tình biệt luyến” đúng không? Mày không được phép làm chuyện có lỗi với đại lão đâu đó nha!”
Kha Tầm đột nhiên đứng khựng lại bên cạnh tường hành lang, cau mày nhìn chăm chú.
Vệ Đông cũng vội vàng ngó mát xem, phân biệt một lát “Lại là hình sếch.”
“Mày nhìn sao ra hay vậy?”
“Này hem phải con ciu hả?”
“…” Kha Tầm nổi điên “Đây là cái măng!”
“Tao nói thảo nào, bên ngoài lại bọc mấy miếng da…”
“…”
Vệ Đông tỉ mỉ nhìn gốc măng được vẽ theo phong cách hết sức giản dị mộc mạc kia “Này chỉ là nét nguệch ngoạc khắc bằng mũi đao, chắc là đứa nhỏ nào đó vẽ bậy rồi.”
Kha Tầm nhìn về phía căn phòng bên cạnh vách tường có khắc hình vẽ, chính là phòng 309 mà hai vị nhà thơ kia đã ở, vì thế lại nhích lên mấy phòng phía trước tìm thử, quả nhiên thấy được cạnh bên tường phòng 307 cũng có khắc một cái măng, thoạt nhìn có chút mơ hồ.
Ngoài hai nơi này ra, những phòng khác ở lầu ba đều không có.
Vệ Đông cũng thấy việc này rất kỳ quái “Chẳng lẽ gốc măng này có quan hệ gì đó với chung cư Xuân Duẩn?”
Kha Tầm chống tay nhoài đầu ra ngoài lan can nhìn một cái “Chúng ta trở lại lầu bốn kiểm tra xem,” ai ngờ ánh mắt vừa hướng lên trên nhìn, cả người lập tức choáng váng “Cái đựu..”
Kha Tầm đưa tay dùng sức ấn huyệt thái dương, một lần nữa vươn đầu nhìn lên trên “Đông Tử, mày có cảm thấy cả tòa nhà này giống như đang thay đổi không?”
Vệ Đông cũng rướn đầu nhìn lên trên, nhưng không cảm giác được cái gì.
Kha Tầm cố nén cảm giác choáng váng buồn nôn, nheo mắt nhìn lên miệng giếng trời trên đỉnh nhà ngang “Mày không cảm thấy cái miệng giếng trên kia nó đang rút nhỏ lại sao?”
“Có hả?” Vệ Đông hoàn toàn không cảm thấy được.
“Thôi, chúng ta lên lầu bốn kiểm tra xem có hình vẽ cái măng kia không trước đi.” Kha Tầm chuẩn bị lên lầu xem thử.
Kết quả đúng là giống hệt dưới lầu ba, hình khắc cái măng xuất hiện ở toàn bộ vách tường bên cạnh các phòng mà đám “người ngoài tranh” bọn họ đang ở, có cái rất cạn, có cái lại rất sâu, có cái lại phải quan sát cẩn thận lắm mới phát hiện được.
Giữa trưa, đám người một lần nữa tụ tập lại dưới lầu một, cùng nhau chia sẻ kết quả tìm kiếm buổi sáng.
“Không chỉ lầu sáu bị biến hình, lầu năm cũng bắt đầu có chút biến dạng, chóp đỉnh của cả nhà ngang đang dần dần hướng vào trong tụ lại.” Mục Dịch Nhiên trước hết nói ra phát hiện của mình.
Chu Hạo Văn không lên tiếng, đứng dựa tường cúi đầu chơi game trên di động.
Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía không trung trên đỉnh, ngoại trừ Kha Tầm ra, những người còn lại không ai phát hiện ra có gì thay đổi.
Kha Tầm cũng chia sẻ việc phát hiện các hình khắc măng, Vệ Đông còn cất công lội lên lầu sáu, quả nhiên cũng phát hiện cạnh phòng 616 có một vết khắc cái măng.
“Hình vẽ này thật sự rất thần bí, hơn nữa còn trùng hợp giống với tên của chung cư Xuân Duẩn,” vẻ mặt của Sa Liễu tỏ ra nghiêm túc “Tôi cảm thấy chỉ cần vạch trần được bí mật của nó, chúng ta sẽ tìm ra được ấn chương.”
Những người còn lại không ai tìm kiếm được manh mối gì, bao gồm cả cụ ông Lý Thái Dũng, ông bảo chỉ cần đề cập với bác gác cổng về các phòng đánh số đặc biệt, đối phương liền ngậm tăm không lên tiếng.
Nhưng cụ vẫn mang về một ít tin tức vụn vặt “Bởi vì ký túc xá Xuân Duẩn xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ, cho nên bên đầu tư Hongkong tỏ ra rất kiêng kị, chuyên môn tìm người điêu khắc một con voi cùng một con bò tót bằng đá đặt bên ngoài ký túc xá, nghe bảo là để trấn tà.”
“Voi với bò tót?” Hâm Miểu vẻ mặt khó hiểu “Rất ít khi nghe nói có người lấy mấy thứ này làm vật trấn tà, bình thường đều dùng rồng hoặc là hổ hay là kỳ lân gì gì đó…”
“Ông cũng có hỏi, chú Trương bảo là, bởi vì voi với bò tót đều ăn chay.” Cụ ông Lý Thái Dũng cũng không rõ nguyên nhân của chuyện này ra sao.
Danh sách chương