Kha Tầm nghe vậy trong lòng sướng rơn, nhưng tâm tình vẫn là như dây đàn căng chặt, mãi cho đến khi ông lão làm xong một chuỗi hành động với 616 sau đó dần dần rời đi, mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Không thấy ông lão đi xuống lầu, cũng chẳng rõ hắn đi về đâu, có lẽ giống như Mục Dịch Nhiên đã nói, bản thân hắn chỉ là một loại từ trường.

Ngay khi Kha Tầm chuẩn bị nằm xuống ngủ một giấc thì, phòng 410 kế bên đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập, tiếng đập cửa vô cùng kỳ quái, cơ hồ nằm ngoài dự liệu của mọi người

Tiếp theo đó, phòng kế bên lại truyền đến một tiếng thét chói tai thê thảm.

Tiếng thét này nghe rất quen thuộc, hình như là của Sa Liễu.

Tâm tình vừa mới thả lỏng bỗng chốc lại căng lên, Kha Tầm rón rén bước đến cạnh cửa sổ, lại phát hiện trước cửa phòng 410 không có ai.

Ngay sau đó, tiếng thét chói tai lại từ phòng bên cạnh lại truyền ra, giọng Sa Liễu cùng Cừu Lộ đan xen nhau, nối tiếp là các loại động tĩnh trong phòng, không rõ là hai người họ gặp được nguy hiểm gì.

Cuối cùng, Kha Tầm nghe được tiếng giống như cửa sổ lớn được mở ra, chính là cái cửa sổ nhìn hướng ra tường xi-măng…

***

Trời vừa hửng sáng, mọi người vừa ra khỏi phòng việc đầu tiên chính là chồm ra lan can dòm xuống dưới sân, xem sân giếng trời bên dưới có khối thi thể phủ vải trắng nào không.

Kha Tầm vừa nhìn xuống, phát hiện trong sân mọi thứ vẫn như thường, trong lòng thấy thoải mái, sau đó lại cảm giác phức tạp.

Mục Dịch Nhiên ánh mắt nhìn chằm chằm cái thứ đang lủng lẳng treo trên dây phơi đồ trước cửa phòng 410

—— một sợi dây ni lông dơ bẩn, bên dưới buộc một cái còi đỏ tươi.

Mặc dù đang giữa buổi sáng, nhưng cái còi đỏ lại khiến cho người ta nhìn thôi đã thấy sợ hãi, Sa Liễu mở cửa bước ra, rõ ràng cũng bị cái còi làm cho giật mình một cái.

“Đây là cái gì? Nhất định là do con quỷ tối qua lưu lại!” Sa Liễu nhìn cái còi khẽ đung đưa trong gió, vẻ mặt vô cùng e ngại đi vòng qua nó “Tại sao nó lại treo cái còi ở trước cửa phòng tôi?”

Mục Dịch Nhiên giọng nói vô cùng lạnh lẽo “Bởi vì tối hôm qua có người gõ cửa phòng cô, cái còi này có lẽ là lưu lại cho cô.”

Sa Liễu nghe lời này chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, Kha Tầm bỗng hỏi “Tối hôm qua phòng cô xảy ra chuyện gì? Cừu Lộ đâu?”

Sa Liễu sợ đến run rẩy “Cừu Lộ? Tối hôm qua tiếng đập cửa quá mức đáng sợ, sau đó giống như có người đi vào phòng chúng tôi, còn lật tung lục lọi đồ vật… Cừu Lộ chị ấy… mở cửa sổ nhảy ra ngoài…”

Phản ứng đầu tiên của Kha Tầm là vọt vào phòng 410, nhoài người từ khung cửa sổ mở toang nhìn xuống dưới, trước mắt vẫn là bức tường xi-măng xám xịt đứng sừng sững, khoảng cách chật chội tầm nửa cánh tay nhưng đủ rộng để một người nhảy xuống, Kha Tầm cầm di động rọi phía dưới, tối om om, chẳng thấy được gì.

“Tối qua thật sự có người vào phòng các cô? Mục Dịch Nhiên giọng điệu nghe như muốn chất vấn.

Sa Liễu nuốt nuốt nước miếng, khẽ gật đầu.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lúc Cừu Lộ nhảy ra, cô đang làm gì?”

“Tôi…. Tôi không biết gì hết,” Sa Liễu lắc lắc đầu, lại nhìn cái còi đỏ nho nhỏ lắc lư trước cửa phòng “Lúc ấy tôi sợ tới ngất xỉu, khi tỉnh lại thì trờ đã sáng.”

Mục Dịch Nhiên nhìn đối phương bằng ánh mắt nghiền ngẫm, nhưng cũng không nói gì nữa.

Mọi người xuống lầu tụ tập trong sân giếng trời, Vệ Đông cùng Chu Hạo Văn là hai người cuối cùng đi xuống, Vệ Đông đứng phun mật vàng “Mịa còn chơi cái trò phình mặt biến khổng lồ hành hạ bố xem, bố đây không để yên cho nó! Tao nói… thảo nào lại tháo cái màn cửa ra…”

Vệ Đông còn chưa nói hết câu, đột nhiên thấy mấy người khiêng một cỗ thi thể phủ vải trắng đi vào, tâm tình ai nấy đều tắc nghẹn, Tần Tứ hỏi “Thi thể sao lại từ ngoài khiêng vào?”

Một người khiêng xác nói “Thi thể này được phát hiện nằm dưới chân tường xi-măng, kiểm tra xem có phải người quen của mấy người không.”

Mọi người nghe vậy theo bản năng lùi về sau mấy bước, nhất là Sa Liễu, lùi thật xa về phía sau không dám lại gần.

Cuối cùng vẫn là Tần Tứ bước tới xốc vải trắng lên “Là Cừu Lộ.”

Cừu Lộ cuối cùng vẫn chết.

“Té chết sao?” Kha Tầm hỏi.

Tần Tứ vẻ mặt có chút hoài nghi, đưa tay kéo ra toàn bộ tấm vải trắng, tiến hành kiểm tra thi thể.

Mục Dịch Nhiên cũng bước lại gần, Kha Tầm sát theo sau, bọn họ trải qua quá nhiều những việc sinh tử rồi, hiện tại dù có đối mặt với thi thể cũng đã sớm không còn cảm giác mâu thuẫn hay sợ hãi nữa.

Vẻ mặt của Cừu Lộ rất bình thản, nếu không phải không còn hô hấp, cảm giác như chỉ đang ngủ say.

Trên người Cừu Lộ dính đầy đất, giống như vừa từ dưới đất moi lên, trong quần áo lẫn giày đều đầy đất.

Tần Tứ đưa tay đè nhẹ cằm Cừu Lộ, phát hiện trong miệng cũng toàn là đất, nghiêng người quan sát lỗ tai, cũng đầy đất.

Đất trông có vẻ tơi xốp, bên trong còn lẫn nhánh non rễ cây, thỉnh thoảng lại thấy bò ra hai ba con giun.

“Thảo nào tối qua chúng ta không nghe được tiếng cô ấy nhảy lầu, hóa ra là cả người đều bị vùi vào trong đất.” Kha Tầm mắt nhìn Sa Liễu đang né tránh rất xa, trong mắt tràn ngập rét lạnh.

“Được rồi, khiêng ra ngoài đi.” Giọng bác gác cổng vang lên.

Chẳng mấy chốc, thi thể của Cừu Lộ đã bị mang ra ngoài.

Vệ Đông nhìn quanh một vòng “Hâm Miểu đâu?”

Lúc này mọi người mới phát hiện, từ lúc trời sáng đến giờ chẳng thấy Hâm Miểu lộ diện.

“Đi 402 xem.” Mục Dịch Nhiên dẫn đầu đi lên, mọi người đều theo sau.

Chỉ ngoại trừ, Chu Hạo Văn và Sa Liễu.

Chu Hạo Văn rời mắt khỏi di động nhìn lên “Cô không đi theo à?”

Sa Liễu cố ép mình nói chuyện bình thường “Anh cũng không đi đó thôi?”

Chu Hạo Văn ánh mắt phức tạp nhìn Sa Liễu, không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu chơi game.

Sa Liễu xoay người đi lên lầu, bước đi có chút gấp gáp vội vàng.

Cửa phòng 402 vẫn đang khóa trái, kêu cửa mà không ai ra, cuối cùng đám người phá cửa vào, lại thấy trong phòng không một bóng người.

“Hâm Miểu? Cô đâu rồi?” Vệ Đông kêu lên, nhưng không ai đáp lại.

Phòng 402 vẫn giống hệt như vậy, tràn ngập dấu vết hỏa hoạn, chiếc giường lớn cháy rụi hết 2/3, cái đệm nằm ngủ của Hâm Miểu được đặt ở sát tường tận trong cùng.

Cũng không biết cô gái này một mình làm thế nào để vượt qua hai đêm đáng sợ khủng bố ấy.

Cửa sổ lớn nhìn ra tường xi-măng trong gian ngủ lúc này được mở toang, Mục Dịch Nhiên bước tới nhìn “Cô ta ở đây.”

Hâm Miểu bị kẹt giữa khe hở chật chội nằm giữa lầu hai và lầu ba, có lẽ do tường xi-măng lúc xây lên không quá bằng phẳng, có nhiều chỗ lồi lõm gập ghềnh, Hâm Miểu từ trên lầu bốn nhảy xuống bị kẹt lại ở giữa chỗ này.

“Còn sống.” Lời của Mục Dịch Nhiên làm cho bọn họ có chút phấn khởi, chỉ mỗi Sa Liễu là tránh đám người càng lúc càng xa, sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt.

Cứu người cũng không phải chuyện dễ, cuối cùng Kha Tầm xung phong nhận việc, để mọi người lấy dây thừng quấn quanh thắt lưng mình kéo lại, sau đó men theo tường chầm chậm leo xuống, dùng một đầu dây khác buộc lại thắt lưng Hâm Miểu, sau đó từng chút từng chút kéo người lên.

Hâm Miểu cả người đều ngơ ngác, hai mắt trống rỗng vô thần.

“Con bé bị dọa mất hồn rồi.” Cụ ông Lý Thái Dũng vì lo lắng cũng đi theo mọi người lên xem.

Nếu như đoán không sai, Hâm Miểu có lẽ là ngay lúc ông lão kia xuất hiện ở cửa sổ, bởi vì quá mức sợ hãi mới mở cửa sổ nhảy ra ngoài. Như vậy tính ra có lẽ là suốt một đêm qua, cô đều bị kẹt ở giữa khe hở tối tăm ấy, không thể đi xuống cũng không thể đi lên, vừa chật chội bức bối, lại sợ hãi đến tột độ.

Bất luận bọn họ có nói gì đi nữa, Hâm Miểu vẫn là ngơ ngơ ngác ngác như thế.

Vệ Đông đột nhiên phẫn nộ “Tại sao cô ấy lại nhảy ra cửa sổ?”

Đáp lại hắn, là sự trầm mặc của mọi người, cùng với vẻ ngây ngốc của Hâm Miểu.

“Rõ ràng đêm trước Nhã Phân cũng gõ cửa phòng 402, cảm giác khủng bố khi ấy chẳng thua gì tối qua, Hâm Miểu lúc ấy cũng không nghĩ đến chuyện nhảy cửa sổ, vậy tại sao tối qua lại lẩn quẩn trong lòng nghĩ đến chuyện nhảy cửa sổ?”

Kha Tầm đưa mắt nhìn Sa Liễu đứng ngoài cửa “Không phải là duy nhất một mình Hâm Miểu, tối qua Cừu Lộ cũng nhảy cửa sổ. Ở đời chính là vậy đó, khi không còn đường lui nào nữa thì có lẽ con người ta sẽ cắn răng cố chịu đựng, nhưng một khi trong lòng có đường lui, như vậy đại đa số mọi người sẽ lựa chọn lui đến bước đường cùng.”

Sa Liễu đột ngột trừng mắt căm phẫn nhìn Kha Tầm “Anh nhìn tôi làm cái gì? Tôi có bảo hai cô ta nhảy cửa sổ đâu! Chúng tôi chỉ là vì quá sợ hãi nên có thảo luận chuyện nhảy cửa sổ mà thôi!”

Vệ Đông đi thẳng đến trước mặt Sa Liễu “Vậy tại sao cô không nhảy!?”

Sa Liễu bị Vệ Đông sấn tới buộc phải lùi về phía sau, chợt nức nở rống to “Tôi cũng sợ mà! Tôi không dám nhảy! Anh muốn làm cái gì? Anh muốn ép tôi cũng nhảy xuống dưới đúng không!?”

Trong phòng đột nhiên truyền ra tiếng cười ‘la la la’, là Hâm Miểu.

Hâm Miểu hì hì nở nụ cười, giống như nhìn không thấy đám người xung quanh mình, miệng ngâm nga tiếng ca ra khỏi cửa, đi ra hành lang đột nhiên nhảy múa mấy tư thế ba-lê vô cùng chuyên nghiệp, sau đó cứ thế vừa đi vừa nhảy xuống lầu.

Hâm Miểu, điên rồi.

***

Mọi người lục tục kéo nhau đi xuống sân.

Bác gác cổng cầm xâu chìa khóa lớn đứng chờ mọi người “Ổ khóa 402 sửa xong rồi, thu lại chìa khóa.”

“Tại sao thu lại chìa khóa? 402 còn người ở mà!” Vệ Đông nói.

“Không có ai.”

“Có mà…” Vệ Đông ngước nhìn Hâm Miểu đang nhảy múa xoay tròn trên lầu hai “Chúng tôi còn chưa trả phòng mà!”

Bác gác cổng giống như không nghe thấy lời hắn nói, đưa ngón tay mở miệng đếm người “Tổng cộng bảy người, đủ rồi, mau đi ăn cơm đi.”

Kha Tầm lướt nhìn đám người bên cạnh, quả thật là bảy người, nhưng nếu tính thêm Hâm miểu thì phải là tám người mới đúng.

Mọi người giống như đều hiểu ra được điều gì đó, nhưng không ai lên tiếng.

Vệ Đông ánh mắt hơi ửng đỏ, Kha Tầm bước tới choàng vai Vệ Đông nói “Chặng đường trong tranh của Hâm Miểu đã chấm dứt rồi.”

Vệ Đông nhìn Hâm Miểu trên lầu hai “Nhưng cô ấy vẫn còn sống mà, vẫn còn thở, còn khiêu vũ nữa!”

“Nhưng ở thế giới thật, Hâm Miểu đã chết.” Tần Tứ ngữ khí nặng nề nói.

“Có khi đó cũng là một loại giải thoát.” Kha Tầm kéo Vệ Đông vào quán ăn.

Mọi người cuối cùng đành phải chấp nhận sự thật này, đều trầm mặc vào quán ăn dùng bữa sáng.

Sa Liễu không mất bao lâu đã điều chỉnh được cảm xúc của mình, ngồi trước bàn ăn hắng giọng một tiếng nói “Mọi người không cảm thấy lạ sao? Hôm nay bác gác cổng không kể chuyện 307 cho chúng ta.”

Mọi người cũng cảm thấy kỳ lạ, tối qua đã xảy ra chuyện, dựa theo lệ thường thì bác gác cổng lẽ ra sẽ tụ tập mọi người lại để kể những chuyện bất hạnh hoặc tai nạn từng xảy ra trong phòng trước đó, hoặc nêu lên ngọn nguồn sâu xa của sự kiện tử vong đêm qua.

Mà việc này thông thường sẽ diễn ra trước khi bọn họ ăn bữa sáng, nhưng hôm nay cố tình lại không có.

“Vậy có thể xem như chứng minh một điều,” Chu Hạo Văn vẻ mặt bình thản nhai bánh màn thầu “Sự kiện tử vong tối qua không dính líu gì đến 307.”

Mọi người rõ ràng vô cùng kinh ngạc với kết luận này, nhưng ngẫm đi nghĩ lại có vẻ như đây là cách giải thích hợp lý duy nhất.

“Vậy hai người bọn họ rốt cuộc tại sao mà chết?” Vệ Đông hỏi thẳng.

“Tự mình hù mình, hù chết.” Chu Hạo Văn vẫn vẻ mặt thản nhiên đáp.

Sa Liễu cũng không muốn dây dưa quá lâu về đề tài này, liền đi thẳng vào phân tích “Nếu sự kiện 307 chưa chấm dứt, đêm nay có khi nào sẽ lại tái diễn một lần nữa không?”

Nghe vậy, mọi người chợt nhớ đến gương mặt lớn khủng bố trên cửa sổ đêm qua, có chút sợ hãi, lại có chút phiền táo chịu không nổi.

Sa Liễu lại nói tiếp “Tối qua cũng không xảy ra sự kiện gây ra mời gọi oán linh, vậy có khi nào rơi vào trường hợp.. nếu không có cửa phòng nào bị gõ, thì sự kiện khủng bố đêm trước sẽ bị tuần hoàn vô hạn? Kha Tầm cười lạnh một tiếng, cầm trứng gà trong tay gõ lên bàn, không nói lời nào—— Sa Liễu là đang nghĩ hết mọi cách để chứng minh với mọi người, NPC vì sao không giải thích sự kiện tử vong, là vì tối hôm qua không có người nào tiến hành gõ cửa mời oán linh, chứ không phải vì lý do nào khác.

“Cách nói này có vẻ hợp với quy tắc,” Chu Hạo Văn liếc nhìn Sa Liễu một cái “Nhưng mà, ông lão tối hôm qua cũng không làm gì gây thương tổn đến ai, trừ phi đêm nay “nâng cấp phiên bản”, nếu không sẽ đi vào ngõ cụt tuần hoàn vô hạn.”

“Chuyện đáng sợ trong phòng bị gây ra là thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là “phá thổ”,” giọng của Mục Dịch Nhiên vang lên “Chúng ta đã ở nơi này bốn ngày, nếu tôi đoán không sai thì “phá thổ” hẳn là sẽ hoàn thành vào ngày thứ bảy.”

Đúng vậy, phá thổ mới là sự kiện trọng đại nhất của cả bức tranh này.

Chu Hạo Văn nói “Phòng 616 biến dạng càng ngày càng nghiêm trọng, cả căn phòng đã không còn hình lập phương nữa, toàn bộ miệng sân giếng trời cũng đã gần như tụ lại hết sức rõ ràng.”

“Nhưng mà những chỗ có thể tìm chúng ta đều đã tìm hết rồi.” Tần Tứ nói.

“Việc này không thể gấp gáp sốt ruột,” Cụ ông Lý Thái Dũng cũng mở miệng “Hôm qua Tiểu Kha Nhi chẳng phải phát hiện khắc măng gì đó sao, chắc chắn còn góc nào đó chúng ta chưa tìm đến.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện