Kha Tầm và Mục Dịch Nhiên cũng không dừng lại xem thi thể của Tân Bội Bội quá lâu, mà là tranh thủ thời gian leo tiếp cầu thang lên tới tầng sáu.
Kết cấu tầng sáu cũng không khác gì so với các tầng còn lại của tòa nhà hình tròn, bên ngoài một đại sảnh hình bán nguyệt, đẩy ra cửa gỗ nằm ở chính giữa, bên trong hẳn cũng sẽ là một phòng trống đặt một cái bình thủy tinh lớn.
Nhưng khiến hai người họ giật mình bất ngờ là, bình pha lê bên trong phòng không phải trống rỗng, bên trong chứa đựng chừng hơn nửa bình chất lỏng màu tím tinh khiết.
Kha Tầm theo bản năng quay đầu lại nhìn cánh cửa, rõ ràng vẫn là màu gỗ thô đại biểu cho an toàn, mà đồng hồ treo trên tường đại sảnh cũng là màu thuần trắng an toàn.
“Chất lỏng màu tím này là thế nào? Chẳng lẽ là Tiểu Diệp…” Kha Tầm tự nhiên cảm thấy khó hiểu, suy nghĩ đầu tiên chính là một trong những người của nhóm màu tím đã tử vong Diệp Ninh Thần Nhất.
Mục Dịch Nhiên cũng không nghĩ ra nguyên nhân “Tôi cũng cho rằng màu tím này có liên quan đến Diệp Ninh Thần Nhất, màu tím xuất hiện ở đây nhất định có ý nghĩa đặc biệt của riêng nó.”
Kha Tầm có phần hối hận “Sáng nay lẽ ra tôi nên lên đây xem.”
“Cậu đã cố hết sức rồi,” Nét mặt của Mục Dịch Nhiên chợt trở nên kỳ lạ “Chúng ta trở về thôi.”
Sáng sớm bọn họ không có tâm trạng lên lầu sáu tìm kiếm là bởi vì Kha Tầm trong quá trình cứu Tân Bội Bội bất cẩn làm đứt đầu đối phương… Rất nhiều người khi đó đều âm thầm ước tính “bóng ma” trong lòng Kha Tầm… Mục Dịch Nhiên cũng không ngoại lệ.
Khi hai người trở lại đại sảnh lầu hai, phát hiện cửa sổ phòng ngủ màu vàng được xem như “trọng điểm” lúc này đã bị đóng đinh đầy ván gỗ.
Tần Tứ cầm công cụ trên tay “Tiếp theo tới phòng ai?”
Kha Tầm gãi gãi đầu “Tôi thấy sợ, đóng phòng tôi đi.”
Mấy vị “lão nhân” thông qua ánh mắt nhìn nhau, lập tức liền hiểu được —— tối nay phòng xanh dương mới là “trọng điểm” nhất.
Đoàn kết quả thật là sức mạnh, mọi người chia ra hai tổ làm việc, nhanh chóng đóng đinh toàn bộ cửa sổ các phòng trước khi giờ cơm chiều tiến đến.
Ánh sáng của thế giới này vẫn luôn vô cùng kỳ lạ, dù cho đã chặn lại toàn bộ cửa sổ, trong phòng vẫn “sáng ngời” vô cùng, màu sắc của tường nhà trần nhà tươi mới đến chỉ cần nhìn thoáng qua liền thấy rõ mọi thứ.
“Vậy tại sao mấy tòa nhà khác chúng ta đi vào lại tối tăm đến như vậy?” Thạch Chấn Đông vẫn luôn thấy khó hiểu “Nguồn sáng của thế giới này rốt cuộc nằm ở đâu?”
Miêu Tử Phái đáp lại lời hắn “Trường phái dã thú không quá chú trọng khúc xạ cùng phối cảnh, thế nên tác giả bức tranh là cố ý phớt lờ nguồn sáng, có lẽ hắn hi vọng toàn bộ hình tượng dưới cọ vẽ của mình có thể tự thân phát sáng lên giống như các vì sao vậy.”
“Nhưng chính bản thân hắn lại là kẻ sùng bái cái bóng,” Mễ Vi vẫn đang bị trói, lúc này được mọi người dời lên lầu hai “Thế giới này thứ duy nhất có thể làm cho chúng ta cảm nhận cái gì gọi là đêm tối khôn cùng, chỉ có cái bóng khổng lồ kia.”
Tần Tứ bỗng quay sang nhìn Chu Hạo Văn “Lời này cũng giống như cách nói của Chu Hạo Văn, những tòa nhà bên kia có lẽ là chỗ sống của bóng dáng, bị nó nắm trong tay.”
“Mọi người không cảm thấy họa sĩ này thật sự rất mâu thuẫn sao?” Miêu Tử Phái nói “Giống như ba thứ mà chúng ta thảo luận xế chiều hôm nay: Trong bức tranh này, bóng mới là chủ nhân, còn thân thể lại là thứ lệ thuộc vào bóng —— Điều này cực kỳ mâu thuẫn đối với việc việc sùng bái màu sắc của bản thân tác giả.”
“Cho nên hắn mới phải thông qua mê cung để tiến hành —— hoán vị.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Hoán vị?” Rất nhiều người phát ra nghi vấn.
“Tôi không biết mình dùng từ này chuẩn xác hay không, nhưng mê cung có lẽ là trung tâm của thế giới này, chứ không phải là lâu đài như chúng ta đã nghĩ.” Mục Dịch Nhiên cũng cảm thấy mình có chút sốt ruột, còn chưa nghĩ ra đáp án cuối cùng đã vội vàng nói ra phỏng đoán——
“Mê cung có lẽ chính là nơi thân thể cùng bóng dáng tiến hành hoán đổi, giao tiếp thậm chí là thăng hoa, còn vì sao họa sĩ lại dùng mê cung làm dấu hiệu cho nơi trọng yếu này, có lẽ đó là điểm mâu thuẫn trong lòng tác giả—— đặc điểm lớn nhất của mê cung, chính là nó sẽ khiến cho người ta lạc đường. Ở trong lòng họa sĩ, việc này có lẽ vẫn luôn giống như một cái mê cung.”
“Ý của cậu là, đến bản thân họa sĩ cũng cảm thấy lẫn lộn đối với việc này?” Thạch Chấn Đông cau mày hỏi.
Quách Lệ Hà nãy giờ nghe vào mãi mà chẳng hiểu được gì, nhịn không được mở miệng hỏi “Chả hiểu gì, họa sĩ rốt cuộc cảm thấy mê hoặc với cái gì? Lại phải xây một cái mê cung để làm kỷ niệm?”
Thạch Chấn Đông vô cùng kiên nhẫn giải thích “Chính là vấn đề mà tất cả mọi người đều thấy khó hiểu: Bóng đen cùng màu sắc rốt cuộc ai mới là kẻ chiếm địa vị chủ đạo, thứ họa sĩ coi trọng nhất chính là gì, tôi cảm thấy những điều này phỏng chừng có liên quan đến quá trình sáng tác của họa sĩ.”
Lúc vừa mới vào tranh, mọi người cũng từng một lần thảo luận về họa sĩ Dung Nhượng này, nhưng mấy sinh viên mỹ thuật cũng không hiểu biết nhiều lắm về hắn, cho nên đề tài này trước giờ vẫn luôn không thể đào sâu vào được.
Lúc này Vệ Đông quay sang hỏi Miêu Tử Phái “Mấy cậu còn hiểu biết gì về họa sĩ này không, dù là có liên quan hay không liên quan đến tranh cũng đều nói ra đi, biết đâu chừng có thể giúp ích cho mọi người!”
Miêu Tử Phái chìm sâu vào hồi ức “Nói thật, vị họa sĩ Dung Nhượng này trước giờ vẫn luôn tỏ ra thần bí, mỗi lần triển lãm tranh có anh ta, phần giới thiệu về cuộc đời anh ta đều ngắn ngủi đến đáng thương, chỉ có nơi sinh cùng trường học, còn lại đều là để diễn tả sự sùng bái đến cực kỳ cố chấp của anh ta đối với tác phẩm thuộc trường phái dã thú.”
“Tôi nhớ hình như họa sĩ này là người Đồng Châu,” Kha Tầm lại lần nữa lần mò trong trí nhớ ngắn ngủi hồi tưởng lại nhãn tranh khi đó “Tác giả: Dung Nhượng, sinh năm 1993; Nguyên quán: Đồng Châu…”
Miêu Tử Phái gật đầu “Anh ta đúng là người Đồng Châu, hình như còn là ở một làng núi cực kỳ hẻo lánh, với cả tôi nghe đồn vị họa sĩ này là một cô nhi, nhưng toàn bộ thôn làng đều chung tay chăm sóc nuôi nấng anh ta, nghe nói chỗ đó rất nghèo khó, ban đầu anh ta đi học mỹ thuật là do người của cả làng quyên góp tiền cho.”
“Ồ?” Mục Dịch Nhiên rõ ràng cảm thấy hứng thú với việc này, khuyến khích Miêu Tử Phái nói tiếp.
Miêu Tử Phái có chút tự trách “Lúc mới vào họa tôi khẩn trương quá, rất nhiều chuyện đều nhớ không ra…”
Mọi người cũng không ai trách móc gì Miêu Tử Phái, dù sao cậu ta cũng lần đầu vào tranh, lần đầu đương nhiên là tâm lý sẽ đầy ngập khủng hoảng rồi.
“Bây giờ có thể khai quật một ít tin tức hữu dụng cũng không muộn mà!” Thạch Chấn Đông cũng lên tiếng cổ vũ thanh niên học mỹ thuật trẻ tuổi này.
“Anh ta còn có những tác phẩm nào nữa? Cậu có thể nhớ lại rồi thuật cho chúng tôi nghe không?” Mục Dịch Nhiên nhìn Miêu Tử Phái, lại nhìn sang Mễ Vi.
“Tác phẩm của anh ta hầu hết đều là theo trường phái dã thú, phần lớn là các nhân vật, hoặc tĩnh vật, hoặc cảnh sát với màu sắc rực rỡ…Nghe Miêu Tử Phái nói anh ta còn từng sáng tác một ít tác phẩm tranh khắc gỗ trắng đen.” Mễ Vi nhớ lại.
Miêu Tử Phái gật đầu “Lúc trước trong buổi triển lãm trường của phòng trưng bày đại học A, từng có một phòng triển lãm trưng bày tranh khắc gỗ của anh ta, tôi nhớ nó mang nét đặc sắc dân tộc rất đậm, hoàn toàn khác với phong cách hiện tại.”
“Nét đặc sắc dân tộc ý là…” Mục Dịch Nhiên hỏi tiếp.
“Đại khái là miêu tả những hình ảnh sinh hoạt và làm việc của người dân cố hương mình thì phải, đến giờ tôi vẫn còn nhớ tên của chuỗi tranh khắc gỗ ấy, là 《 Động thần chi tử 》.” Miêu Tử Phái khẳng định nói.
“Động thần?” Mọi người nghe xong đều thấy khó hiểu, thậm chí có người còn tính hỏi sâu hơn một chút, rốt cuộc là chữ “động” nào.
“Đồng Châu núi nhiều, nên hang động cũng nhiều, bởi vậy nơi đó thờ phụng rất nhiều Động thần Sơn thần.” Mục Dịch Nhiên như lâm vào trầm tư “Trong một số phong tục của người Đồng Châu, với họ thì núi non cây cối hang động nham thạch đều có thể thành thần, trâu lội ưng bay én lượn cá bơi, đều có thể thành quái.”
Thạch Chấn Đông giống như nghĩ đến điều gì “Trước kia tôi đi du lịch có đến Đồng Châu, từng nghe qua về truyền thuyết “lạc hoa động nữ” (*), không biết động thần ở đây có mối liên hệ gì với “lạc hoa động nữ” kia không?”
Mọi người có người từng nghe nói, có người chưa bao giờ nghe, Vệ Đông hỏi luôn “Lạc hoa động nữ lại là cái gì?”
“Ở Đồng Châu có truyền thuyết như vầy, có vài cô gái được Sơn thần Động thần chọn làm cô dâu, những cô gái như vậy ở trong hang động không ăn không uống, sau khi trở về sẽ dần dần chết đi, hiện tượng này ở địa phương gọi là ‘lạc động’.”
Vệ Đông chỉ thấy mấy cô gái kia thật đáng thương “Mấy cô gái kia sau khi chết sẽ gả cho Động thần hả?”
“Đúng vậy, những cô gái ấy sau khi chết sẽ mặc đồ cưới, nghi thức mai táng cũng sẽ dựa theo nghi thức cưới xin mà làm.” Thạch Chấn Đông rũ mắt “Dựa theo cách giải thích khoa học sau này, những cô gái kia kỳ thật là mắc phải chứng trầm cảm gì đấy.”
Mục Dịch Nhiên đột nhiên ngắt lời Thạch Chấn Đông, nhìn Miêu Tử Phái nói “Cậu vừa bảo chuỗi tranh khắc gỗ của Dung Nhượng, tên là 《 Động thần chi tử 》?” (*)
Miêu Tử Phái gật đầu “Mới đầu tôi cứ tưởng đó là thần linh mà dân nơi đó thờ phụng, giống như “Hậu duệ của rồng” hay là “Đứa con Đông Phương” vậy ấy…”
“Lạc hoa động nữ cả đời cũng sẽ không gả cho người phàm, càng không thể có con.” Thạch Chấn Đông giống như đoán được ý của Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên lại hơi lắc đầu “Tôi cũng từng có một thời gian ở lại Đồng Châu, cũng có nghe qua một ít lời đồn ở nơi ấy, nghe nói có một “động nữ” từng thụ thai trong hang động, những đứa trẻ như vậy sẽ được gọi là đứa con của Động thần, khi người mẹ của nó rời đi nhân thế, đứa trẻ sẽ được người của toàn thôn làng bảo hộ, hơn nữa những đứa trẻ ấy thường thường sẽ có thiên phú dị bẩm.”
Cũng không ai có tâm tư đi phân tích ngọn nguồn của chuyện “có thai” kia, chỉ liên tưởng đến Dung Nhượng là “cô nhi”, còn từ toàn bộ người trong thôn góp tiền cho đi học đại học, như vậy rất có thể… Dung Nhượng chính là đứa con của Động thần mà truyền thuyết nhắc tới.
“Chẳng trách Dung Nhượng lại có thiên phú mỹ thuật cao như vậy, hóa ra là con của Động thần,” Miêu Tử Phái bất giác cảm khái “Nhưng mà việc này có liên hệ gì với mâu thuẫn trong tác phẩm của anh ta chứ? Nhất là về cái bóng…”
“Ở các thôn xóm hẻo lánh xa xôi nơi Đồng Châu, người dân nơi đó cực kỳ sung bái Động thần, đồng thời cũng tôn sùng màu đen.” Mục Dịch Nhiên một lời nói ra chân tướng.
“Ý của cậu là, Dung Nhượng rất có thể xuất thân từ thôn xóm như vậy?” Tần Tứ nói “Động thần chính là đồ đằng của bọn họ, màu đen là màu may mắn của bọn họ.”
Mọi người giống như dần dần chạm đến chân tướng của mọi việc.
Đối với những việc liên quan đến hội họa, Miêu Tử Phái chưa bao giờ tiếc việc đốt tế bào não “Xuất thân từ một thôn xóm dân tộc sùng bái màu đen, thân phận lại là con của Động thần được toàn thôn chú ý, đương nhiên sẽ đối với màu đen đặc biệt hơn các màu khác. Nhưng một người như vậy sau khi đi ra thế giới bên ngoài tiếp xúc với hội họa lại trở nên cố chấp phải lòng trường phái dã thú vốn dùng màu cực kỳ táo bạo, việc này quả thật là hoàn toàn xé nát quan niệm màu sắc của anh ta.”
“Cho nên mới sinh ra mâu thuẫn, mê hoặc, cuối cùng sinh ra thứ giống như mê cung kia.” Chu Hạo Văn tổng kết.
Thấy được chân tướng của sự tình rồi, mọi người bỗng nhiên đều trầm mặc.
Giọng nói NPC làm người ta phiền lòng lại bắt đầu lên tiếng giục mọi người xuống dưới dùng cơm, Mục Dịch Nhiên trực tiếp phân chia “Bốn người xuống bưng cơm lên, chúng ta ăn ở lầu hai.”
Mọi người đều đồng ý, sau đó qua loa ăn bữa chiều trên lầu hai.
Miêu Tử Phái cởi trói cho Mễ Vi để cô ăn cơm, Mễ Vi lại lắc đầu “Tôi nuốt không vô.”
Màn đêm đang dần dần buông xuống, chữ ký lại vẫn chưa tìm được, Mễ Vi xem như đã bị phán án tử đương nhiên không có tâm trạng ăn uống cái gì.
“Đáp án đã rất rõ ràng rồi, chữ ký nhất định nằm trong mê cung.” Kha Tầm nói.
Mọi người đều đồng ý với đáp án này, bởi vì mê cung chính là điểm giao thoa giữa thân thể cùng bóng dáng, đồng thời cũng là trạm hoán đổi giữa màu đen cùng màu sắc.
Mễ Vi thở dài thậm thượt “Nhưng mà ban đêm đến rồi… Chúc mọi người ngày mai thuận lợi.”
Ai nấy đều trong lòng khổ sở, nhưng lại không biết nói cái gì.
Bọn họ không ai dám đi mê cung vào ban đêm, ban đêm chính là thế giới của cái bóng, bọn họ đóng ván lên cửa sổ chính là vì muốn ngăn cách mình với nó.
“Hai người lên lầu sáu phát hiện được gì không?” Chu Hạo Văn sực nhớ nói.
Kha Tầm cũng mới nhớ ra báo với mọi người “Lầu sáu rất kỳ quái, có một bình thủy tinh đựng chất lỏng màu tím, nhưng cửa vẫn là màu gỗ thô, đồng hồ treo tường màu trắng.”
Về tình trạng thi thể của Tân Bội Bội mà họ nhìn đến, Kha Tầm cũng không nói ra, mọi người cũng đỡ phải lại khó chịu.
__________
Chú thích
(*) Lạc hoa động nữ: vốn là truyền thuyết ở Tương Tây
Chuyện kể trong bộ lạc Tương Tây có những cô gái chưa chồng, có thể khóc đến rơi lá cây, vào hang động không ăn không uống vài ngày cũng không chết, sau khi trở về cũng không uống không ăn, vài ngày sau sẽ mất đi.
Giải thích theo kiểu khoa học: ý là những cô gái chưa chồng nhưng không tìm được người ưng ý khi đến tuổi kết hôn, liền mắc phải chứng trầm cảm. Theo cách nói địa phương là bọn họ đem mình hiến cho thần, tự sống hạnh phúc trong ảo tưởng của mình. Nhưng có một số lại là bi kịch của phong kiến ngày xưa.
(*) Động thần chi tử : Đứa con của Động thần
Kết cấu tầng sáu cũng không khác gì so với các tầng còn lại của tòa nhà hình tròn, bên ngoài một đại sảnh hình bán nguyệt, đẩy ra cửa gỗ nằm ở chính giữa, bên trong hẳn cũng sẽ là một phòng trống đặt một cái bình thủy tinh lớn.
Nhưng khiến hai người họ giật mình bất ngờ là, bình pha lê bên trong phòng không phải trống rỗng, bên trong chứa đựng chừng hơn nửa bình chất lỏng màu tím tinh khiết.
Kha Tầm theo bản năng quay đầu lại nhìn cánh cửa, rõ ràng vẫn là màu gỗ thô đại biểu cho an toàn, mà đồng hồ treo trên tường đại sảnh cũng là màu thuần trắng an toàn.
“Chất lỏng màu tím này là thế nào? Chẳng lẽ là Tiểu Diệp…” Kha Tầm tự nhiên cảm thấy khó hiểu, suy nghĩ đầu tiên chính là một trong những người của nhóm màu tím đã tử vong Diệp Ninh Thần Nhất.
Mục Dịch Nhiên cũng không nghĩ ra nguyên nhân “Tôi cũng cho rằng màu tím này có liên quan đến Diệp Ninh Thần Nhất, màu tím xuất hiện ở đây nhất định có ý nghĩa đặc biệt của riêng nó.”
Kha Tầm có phần hối hận “Sáng nay lẽ ra tôi nên lên đây xem.”
“Cậu đã cố hết sức rồi,” Nét mặt của Mục Dịch Nhiên chợt trở nên kỳ lạ “Chúng ta trở về thôi.”
Sáng sớm bọn họ không có tâm trạng lên lầu sáu tìm kiếm là bởi vì Kha Tầm trong quá trình cứu Tân Bội Bội bất cẩn làm đứt đầu đối phương… Rất nhiều người khi đó đều âm thầm ước tính “bóng ma” trong lòng Kha Tầm… Mục Dịch Nhiên cũng không ngoại lệ.
Khi hai người trở lại đại sảnh lầu hai, phát hiện cửa sổ phòng ngủ màu vàng được xem như “trọng điểm” lúc này đã bị đóng đinh đầy ván gỗ.
Tần Tứ cầm công cụ trên tay “Tiếp theo tới phòng ai?”
Kha Tầm gãi gãi đầu “Tôi thấy sợ, đóng phòng tôi đi.”
Mấy vị “lão nhân” thông qua ánh mắt nhìn nhau, lập tức liền hiểu được —— tối nay phòng xanh dương mới là “trọng điểm” nhất.
Đoàn kết quả thật là sức mạnh, mọi người chia ra hai tổ làm việc, nhanh chóng đóng đinh toàn bộ cửa sổ các phòng trước khi giờ cơm chiều tiến đến.
Ánh sáng của thế giới này vẫn luôn vô cùng kỳ lạ, dù cho đã chặn lại toàn bộ cửa sổ, trong phòng vẫn “sáng ngời” vô cùng, màu sắc của tường nhà trần nhà tươi mới đến chỉ cần nhìn thoáng qua liền thấy rõ mọi thứ.
“Vậy tại sao mấy tòa nhà khác chúng ta đi vào lại tối tăm đến như vậy?” Thạch Chấn Đông vẫn luôn thấy khó hiểu “Nguồn sáng của thế giới này rốt cuộc nằm ở đâu?”
Miêu Tử Phái đáp lại lời hắn “Trường phái dã thú không quá chú trọng khúc xạ cùng phối cảnh, thế nên tác giả bức tranh là cố ý phớt lờ nguồn sáng, có lẽ hắn hi vọng toàn bộ hình tượng dưới cọ vẽ của mình có thể tự thân phát sáng lên giống như các vì sao vậy.”
“Nhưng chính bản thân hắn lại là kẻ sùng bái cái bóng,” Mễ Vi vẫn đang bị trói, lúc này được mọi người dời lên lầu hai “Thế giới này thứ duy nhất có thể làm cho chúng ta cảm nhận cái gì gọi là đêm tối khôn cùng, chỉ có cái bóng khổng lồ kia.”
Tần Tứ bỗng quay sang nhìn Chu Hạo Văn “Lời này cũng giống như cách nói của Chu Hạo Văn, những tòa nhà bên kia có lẽ là chỗ sống của bóng dáng, bị nó nắm trong tay.”
“Mọi người không cảm thấy họa sĩ này thật sự rất mâu thuẫn sao?” Miêu Tử Phái nói “Giống như ba thứ mà chúng ta thảo luận xế chiều hôm nay: Trong bức tranh này, bóng mới là chủ nhân, còn thân thể lại là thứ lệ thuộc vào bóng —— Điều này cực kỳ mâu thuẫn đối với việc việc sùng bái màu sắc của bản thân tác giả.”
“Cho nên hắn mới phải thông qua mê cung để tiến hành —— hoán vị.” Mục Dịch Nhiên nói.
“Hoán vị?” Rất nhiều người phát ra nghi vấn.
“Tôi không biết mình dùng từ này chuẩn xác hay không, nhưng mê cung có lẽ là trung tâm của thế giới này, chứ không phải là lâu đài như chúng ta đã nghĩ.” Mục Dịch Nhiên cũng cảm thấy mình có chút sốt ruột, còn chưa nghĩ ra đáp án cuối cùng đã vội vàng nói ra phỏng đoán——
“Mê cung có lẽ chính là nơi thân thể cùng bóng dáng tiến hành hoán đổi, giao tiếp thậm chí là thăng hoa, còn vì sao họa sĩ lại dùng mê cung làm dấu hiệu cho nơi trọng yếu này, có lẽ đó là điểm mâu thuẫn trong lòng tác giả—— đặc điểm lớn nhất của mê cung, chính là nó sẽ khiến cho người ta lạc đường. Ở trong lòng họa sĩ, việc này có lẽ vẫn luôn giống như một cái mê cung.”
“Ý của cậu là, đến bản thân họa sĩ cũng cảm thấy lẫn lộn đối với việc này?” Thạch Chấn Đông cau mày hỏi.
Quách Lệ Hà nãy giờ nghe vào mãi mà chẳng hiểu được gì, nhịn không được mở miệng hỏi “Chả hiểu gì, họa sĩ rốt cuộc cảm thấy mê hoặc với cái gì? Lại phải xây một cái mê cung để làm kỷ niệm?”
Thạch Chấn Đông vô cùng kiên nhẫn giải thích “Chính là vấn đề mà tất cả mọi người đều thấy khó hiểu: Bóng đen cùng màu sắc rốt cuộc ai mới là kẻ chiếm địa vị chủ đạo, thứ họa sĩ coi trọng nhất chính là gì, tôi cảm thấy những điều này phỏng chừng có liên quan đến quá trình sáng tác của họa sĩ.”
Lúc vừa mới vào tranh, mọi người cũng từng một lần thảo luận về họa sĩ Dung Nhượng này, nhưng mấy sinh viên mỹ thuật cũng không hiểu biết nhiều lắm về hắn, cho nên đề tài này trước giờ vẫn luôn không thể đào sâu vào được.
Lúc này Vệ Đông quay sang hỏi Miêu Tử Phái “Mấy cậu còn hiểu biết gì về họa sĩ này không, dù là có liên quan hay không liên quan đến tranh cũng đều nói ra đi, biết đâu chừng có thể giúp ích cho mọi người!”
Miêu Tử Phái chìm sâu vào hồi ức “Nói thật, vị họa sĩ Dung Nhượng này trước giờ vẫn luôn tỏ ra thần bí, mỗi lần triển lãm tranh có anh ta, phần giới thiệu về cuộc đời anh ta đều ngắn ngủi đến đáng thương, chỉ có nơi sinh cùng trường học, còn lại đều là để diễn tả sự sùng bái đến cực kỳ cố chấp của anh ta đối với tác phẩm thuộc trường phái dã thú.”
“Tôi nhớ hình như họa sĩ này là người Đồng Châu,” Kha Tầm lại lần nữa lần mò trong trí nhớ ngắn ngủi hồi tưởng lại nhãn tranh khi đó “Tác giả: Dung Nhượng, sinh năm 1993; Nguyên quán: Đồng Châu…”
Miêu Tử Phái gật đầu “Anh ta đúng là người Đồng Châu, hình như còn là ở một làng núi cực kỳ hẻo lánh, với cả tôi nghe đồn vị họa sĩ này là một cô nhi, nhưng toàn bộ thôn làng đều chung tay chăm sóc nuôi nấng anh ta, nghe nói chỗ đó rất nghèo khó, ban đầu anh ta đi học mỹ thuật là do người của cả làng quyên góp tiền cho.”
“Ồ?” Mục Dịch Nhiên rõ ràng cảm thấy hứng thú với việc này, khuyến khích Miêu Tử Phái nói tiếp.
Miêu Tử Phái có chút tự trách “Lúc mới vào họa tôi khẩn trương quá, rất nhiều chuyện đều nhớ không ra…”
Mọi người cũng không ai trách móc gì Miêu Tử Phái, dù sao cậu ta cũng lần đầu vào tranh, lần đầu đương nhiên là tâm lý sẽ đầy ngập khủng hoảng rồi.
“Bây giờ có thể khai quật một ít tin tức hữu dụng cũng không muộn mà!” Thạch Chấn Đông cũng lên tiếng cổ vũ thanh niên học mỹ thuật trẻ tuổi này.
“Anh ta còn có những tác phẩm nào nữa? Cậu có thể nhớ lại rồi thuật cho chúng tôi nghe không?” Mục Dịch Nhiên nhìn Miêu Tử Phái, lại nhìn sang Mễ Vi.
“Tác phẩm của anh ta hầu hết đều là theo trường phái dã thú, phần lớn là các nhân vật, hoặc tĩnh vật, hoặc cảnh sát với màu sắc rực rỡ…Nghe Miêu Tử Phái nói anh ta còn từng sáng tác một ít tác phẩm tranh khắc gỗ trắng đen.” Mễ Vi nhớ lại.
Miêu Tử Phái gật đầu “Lúc trước trong buổi triển lãm trường của phòng trưng bày đại học A, từng có một phòng triển lãm trưng bày tranh khắc gỗ của anh ta, tôi nhớ nó mang nét đặc sắc dân tộc rất đậm, hoàn toàn khác với phong cách hiện tại.”
“Nét đặc sắc dân tộc ý là…” Mục Dịch Nhiên hỏi tiếp.
“Đại khái là miêu tả những hình ảnh sinh hoạt và làm việc của người dân cố hương mình thì phải, đến giờ tôi vẫn còn nhớ tên của chuỗi tranh khắc gỗ ấy, là 《 Động thần chi tử 》.” Miêu Tử Phái khẳng định nói.
“Động thần?” Mọi người nghe xong đều thấy khó hiểu, thậm chí có người còn tính hỏi sâu hơn một chút, rốt cuộc là chữ “động” nào.
“Đồng Châu núi nhiều, nên hang động cũng nhiều, bởi vậy nơi đó thờ phụng rất nhiều Động thần Sơn thần.” Mục Dịch Nhiên như lâm vào trầm tư “Trong một số phong tục của người Đồng Châu, với họ thì núi non cây cối hang động nham thạch đều có thể thành thần, trâu lội ưng bay én lượn cá bơi, đều có thể thành quái.”
Thạch Chấn Đông giống như nghĩ đến điều gì “Trước kia tôi đi du lịch có đến Đồng Châu, từng nghe qua về truyền thuyết “lạc hoa động nữ” (*), không biết động thần ở đây có mối liên hệ gì với “lạc hoa động nữ” kia không?”
Mọi người có người từng nghe nói, có người chưa bao giờ nghe, Vệ Đông hỏi luôn “Lạc hoa động nữ lại là cái gì?”
“Ở Đồng Châu có truyền thuyết như vầy, có vài cô gái được Sơn thần Động thần chọn làm cô dâu, những cô gái như vậy ở trong hang động không ăn không uống, sau khi trở về sẽ dần dần chết đi, hiện tượng này ở địa phương gọi là ‘lạc động’.”
Vệ Đông chỉ thấy mấy cô gái kia thật đáng thương “Mấy cô gái kia sau khi chết sẽ gả cho Động thần hả?”
“Đúng vậy, những cô gái ấy sau khi chết sẽ mặc đồ cưới, nghi thức mai táng cũng sẽ dựa theo nghi thức cưới xin mà làm.” Thạch Chấn Đông rũ mắt “Dựa theo cách giải thích khoa học sau này, những cô gái kia kỳ thật là mắc phải chứng trầm cảm gì đấy.”
Mục Dịch Nhiên đột nhiên ngắt lời Thạch Chấn Đông, nhìn Miêu Tử Phái nói “Cậu vừa bảo chuỗi tranh khắc gỗ của Dung Nhượng, tên là 《 Động thần chi tử 》?” (*)
Miêu Tử Phái gật đầu “Mới đầu tôi cứ tưởng đó là thần linh mà dân nơi đó thờ phụng, giống như “Hậu duệ của rồng” hay là “Đứa con Đông Phương” vậy ấy…”
“Lạc hoa động nữ cả đời cũng sẽ không gả cho người phàm, càng không thể có con.” Thạch Chấn Đông giống như đoán được ý của Mục Dịch Nhiên.
Mục Dịch Nhiên lại hơi lắc đầu “Tôi cũng từng có một thời gian ở lại Đồng Châu, cũng có nghe qua một ít lời đồn ở nơi ấy, nghe nói có một “động nữ” từng thụ thai trong hang động, những đứa trẻ như vậy sẽ được gọi là đứa con của Động thần, khi người mẹ của nó rời đi nhân thế, đứa trẻ sẽ được người của toàn thôn làng bảo hộ, hơn nữa những đứa trẻ ấy thường thường sẽ có thiên phú dị bẩm.”
Cũng không ai có tâm tư đi phân tích ngọn nguồn của chuyện “có thai” kia, chỉ liên tưởng đến Dung Nhượng là “cô nhi”, còn từ toàn bộ người trong thôn góp tiền cho đi học đại học, như vậy rất có thể… Dung Nhượng chính là đứa con của Động thần mà truyền thuyết nhắc tới.
“Chẳng trách Dung Nhượng lại có thiên phú mỹ thuật cao như vậy, hóa ra là con của Động thần,” Miêu Tử Phái bất giác cảm khái “Nhưng mà việc này có liên hệ gì với mâu thuẫn trong tác phẩm của anh ta chứ? Nhất là về cái bóng…”
“Ở các thôn xóm hẻo lánh xa xôi nơi Đồng Châu, người dân nơi đó cực kỳ sung bái Động thần, đồng thời cũng tôn sùng màu đen.” Mục Dịch Nhiên một lời nói ra chân tướng.
“Ý của cậu là, Dung Nhượng rất có thể xuất thân từ thôn xóm như vậy?” Tần Tứ nói “Động thần chính là đồ đằng của bọn họ, màu đen là màu may mắn của bọn họ.”
Mọi người giống như dần dần chạm đến chân tướng của mọi việc.
Đối với những việc liên quan đến hội họa, Miêu Tử Phái chưa bao giờ tiếc việc đốt tế bào não “Xuất thân từ một thôn xóm dân tộc sùng bái màu đen, thân phận lại là con của Động thần được toàn thôn chú ý, đương nhiên sẽ đối với màu đen đặc biệt hơn các màu khác. Nhưng một người như vậy sau khi đi ra thế giới bên ngoài tiếp xúc với hội họa lại trở nên cố chấp phải lòng trường phái dã thú vốn dùng màu cực kỳ táo bạo, việc này quả thật là hoàn toàn xé nát quan niệm màu sắc của anh ta.”
“Cho nên mới sinh ra mâu thuẫn, mê hoặc, cuối cùng sinh ra thứ giống như mê cung kia.” Chu Hạo Văn tổng kết.
Thấy được chân tướng của sự tình rồi, mọi người bỗng nhiên đều trầm mặc.
Giọng nói NPC làm người ta phiền lòng lại bắt đầu lên tiếng giục mọi người xuống dưới dùng cơm, Mục Dịch Nhiên trực tiếp phân chia “Bốn người xuống bưng cơm lên, chúng ta ăn ở lầu hai.”
Mọi người đều đồng ý, sau đó qua loa ăn bữa chiều trên lầu hai.
Miêu Tử Phái cởi trói cho Mễ Vi để cô ăn cơm, Mễ Vi lại lắc đầu “Tôi nuốt không vô.”
Màn đêm đang dần dần buông xuống, chữ ký lại vẫn chưa tìm được, Mễ Vi xem như đã bị phán án tử đương nhiên không có tâm trạng ăn uống cái gì.
“Đáp án đã rất rõ ràng rồi, chữ ký nhất định nằm trong mê cung.” Kha Tầm nói.
Mọi người đều đồng ý với đáp án này, bởi vì mê cung chính là điểm giao thoa giữa thân thể cùng bóng dáng, đồng thời cũng là trạm hoán đổi giữa màu đen cùng màu sắc.
Mễ Vi thở dài thậm thượt “Nhưng mà ban đêm đến rồi… Chúc mọi người ngày mai thuận lợi.”
Ai nấy đều trong lòng khổ sở, nhưng lại không biết nói cái gì.
Bọn họ không ai dám đi mê cung vào ban đêm, ban đêm chính là thế giới của cái bóng, bọn họ đóng ván lên cửa sổ chính là vì muốn ngăn cách mình với nó.
“Hai người lên lầu sáu phát hiện được gì không?” Chu Hạo Văn sực nhớ nói.
Kha Tầm cũng mới nhớ ra báo với mọi người “Lầu sáu rất kỳ quái, có một bình thủy tinh đựng chất lỏng màu tím, nhưng cửa vẫn là màu gỗ thô, đồng hồ treo tường màu trắng.”
Về tình trạng thi thể của Tân Bội Bội mà họ nhìn đến, Kha Tầm cũng không nói ra, mọi người cũng đỡ phải lại khó chịu.
__________
Chú thích
(*) Lạc hoa động nữ: vốn là truyền thuyết ở Tương Tây
Chuyện kể trong bộ lạc Tương Tây có những cô gái chưa chồng, có thể khóc đến rơi lá cây, vào hang động không ăn không uống vài ngày cũng không chết, sau khi trở về cũng không uống không ăn, vài ngày sau sẽ mất đi.
Giải thích theo kiểu khoa học: ý là những cô gái chưa chồng nhưng không tìm được người ưng ý khi đến tuổi kết hôn, liền mắc phải chứng trầm cảm. Theo cách nói địa phương là bọn họ đem mình hiến cho thần, tự sống hạnh phúc trong ảo tưởng của mình. Nhưng có một số lại là bi kịch của phong kiến ngày xưa.
(*) Động thần chi tử : Đứa con của Động thần
Danh sách chương