Những tờ giấy này rất ít chữ viết, đa số đều là diễn tả bằng tranh vẽ, quả thực không thể không bội phục hai vị này, rất có thiên phú mỹ thuật, chỉ vài nét bút ít ỏi liền phác họa nên hình tượng giống y như đúc, vô cùng đơn giản đã thổi hồn buồn vui hờn giận vào những hình tượng ấy.

Tỷ như hình vẽ một người nam sinh đeo mắt kính, đứng ở trước cửa căn tin, bên cạnh đồng hồ đang chỉ thời gia 11:40, đại khái muốn nói là: Anh chờ em ở cửa căn-tin lúc 11:40.

Hoặc là một bức tranh vẽ hai nữ sinh, một người tóc dài thướt tha, một người tóc ngắn gọn gàng mạnh mẽ, bên cạnh lại liệt ra hai cái lựa chọn A và B, đại khái như đang hỏi: Em để tóc dài đẹp hay là tóc ngắn đẹp? Nhất định phải chọn một cái.

Mà hiện giờ, vận mệnh của hai nhân vật chính trong tranh rốt cuộc như thế nào? Nam nhân đã từ bên bờ bỉ ngạn đại dương trở về hay chưa? Bị ngăn cách nhiều năm như vậy, liệu họ có thể trở về cuộc sống hòa hợp ngọt ngào như trước hay không? Muôn vàn như thế khó tránh khiến người ta phải thổn thức vài câu.

Phía dưới tờ giấy còn có một vài bức tranh vẽ nguệch ngoạc của trẻ con, những đường con thoạt nhìn non nớt vẽ nên con vịt, khủng long hoặc quái thú, có vẻ như người mẹ này đã thu giữ toàn bộ những “tuyệt tác” thơ ấu của con mình.

Quả thật là một người mẹ tốt.

Mục Dịch Nhiên cầm một tờ trong số đó, bên trên hình vẽ thoạt nhìn như một khung sườn máy móc cực kỳ phức tạp, giống như là thuộc về người ngoài hành tinh, hoặc là của công nghệ cao nào đó, xung quanh vô số nhân loại bé nhỏ cùng đến chiêm ngưỡng, có vài người nhìn giống người rồi lại không giống người, nhìn cơ thể họ, nếu như lột lớp da ngoài ra, liền thoạt nhìn không khác gì khung sườn máy móc kia.

Đó có lẽ cũng là một loại phong cách chủ nghĩa hiện thực huyền ảo, Mục Dịch Nhiên đang suy nghĩ, đột nhiên nghe được Kha Tầm la lên “Cái đậu, manh mối đây rồi! Hóa ra là giấu ở đây!”

Kha Tầm lật bức tranh với chủ nghĩa hiện thực huyền ảo kia ra mặt sau để có thể nhìn rõ, bên trên có một dòng chữ viết bằng bút máy: Mẹ, con đi 616 vẽ nha, con ăn trưa rồi.

“Hóa ra 616 với 411 là cùng một nhà!” Kha Tầm có chút hưng phấn “Hơn nữa cả hộ gia đình này ai cũng có dính líu tới việc vẽ hết!”

Mục Dịch Nhiên nhìn lại một lần chuỗi chữ viết trên giấy “Nếu tôi đoán không sai, 616 có lẽ là phòng bọn họ đã thuê để làm phòng vẽ tranh.”

“Thảo nào, mấy đứa bảo 616 trước đó không có gia cụ, nếu thật là thuê để làm phòng vẽ tranh vậy hiển nhiên là phải để trống không có lắp gia cụ rồi.” Cụ ông Lý Thái Dũng đang tính đứng dậy, đột nhiên phát hiện mặt đất hơi run lên.

Thế giới đang dần dần tối sầm, tốc độ tối đi ngày một nhanh hơn, Kha Tầm mở cửa xông ra ngoài nhìn, phát hiện miệng sân giếng trời đã muốn gom lại rất nhỏ, kích cỡ chỉ bằng nắp miệng cống trên đường.

“Có lẽ là do hành vi bò lên miệng giếng trời của bọn họ thúc đẩy tốc độ “phá thổ” nhanh hơn.” Mục Dịch Nhiên dìu cụ ông đứng dậy “Chúng ta lập tức đi lên 616, ấn chương hoặc chữ ký chắc chắn là ở đó.”

Cụ ông Lý Thái Dũng xua xua tay “Ông đi đứng chậm, hai đứa mau mau chạy lên đi!”

Kha Tầm lại vọt trở về phòng, xoay người đưa lưng cho cụ ông muốn cõng ông đi lên “Ông lên đây, cháu cõng cho nhanh.”

“Ơ…” Cụ ông cũng không từ chối nữa, liền leo lên cho chàng trai trẻ tuổi thoạt nhìn có vẻ cường tráng cõng mình, một đường chạy lên lầu sáu.

Toàn bộ nhà ngang bắt đầu nhè nhẹ run lên, thậm chí có thể cảm giác được nó giống như đang vươn mình, giống như đang cố gắng phá tan giới hạn nào đó.

Lúc ba người tới cửa phòng 616, Vệ Đông cũng vừa lúc từ bên trong lao ra “Không được, trên đỉnh đứng không được, trơn lắm, xém chút là té nhào rồi!”

Hiển nhiên ba người họ là mới vừa từ ngoài cửa sổ bò trở vào, Vệ Đông đang tính kiếm cái chổi quét vụn kính cửa sổ.

“Manh mối nêu lên, ấn chương ở phòng 616!” Kha Tầm tay vịn khung cửa đã muốn biến dạng, thả cụ ông trên lưng xuống đất.

Mục Dịch Nhiên lúc này đã vào phòng, đi lại khắp nơi tìm kiếm.

Chu Hạo Văn tỏ ra không tin tưởng lắm “Phòng này tôi tìm khắp hết mọi ngóc ngách rồi, tuyệt đối không sót chỗ nào, còn thiếu mỗi nước cạy sàn nhà tìm thôi!”

Mục Dịch Nhiên giống như không nghe lời hắn nói, vẫn tiếp tục tìm kiếm, Tần Tứ cũng nhanh chóng tham gia hàng ngũ tìm chữ ký.

“Theo ông thấy Hạo Văn Nhi là một đứa tính tình cẩn thận,” cụ ông Lý Thái Dũng vất vả chui vào khung cửa đã biến dạng “Nếu như nói ấn nằm ở 616, như vậy nó nhất định nằm ở chỗ mà mấy đứa chưa bao giờ tìm đến.”

Mục Dịch Nhiên không dừng lại, ánh mắt đảo khắp mọi nơi quan sát, chỉ cần đâm thủng một lớp màng mỏng là có thể giải quyết mọi chuyện, lại cố tình tìm mãi mà không thấy đâu.

Kha Tầm bước đến bên cạnh máy sưởi hơi bị ốp quanh bằng gỗ, cũng bất kể đau đớn, xiết nắm tay đập phá mấy cái, tay không tháo bỏ lớp ốp gỗ bên ngoài ra “Mấy chỗ này hẳn là chưa từng tìm đến.”

Hâm Miểu không biết từ lúc nào cũng bước đến cửa phòng 616, tò mò nhìn mọi người, nhưng không nói lời nào.

Sàn nhà lại một lần nữa run rẩy kịch liệt, trong phòng cơ hồ sắp chìm vào bóng tối, tất cả mọi người đều bị cảm giác không thể hít thở vây lấy.

Chỉ có một mình Hâm Miểu vẻ mặt vẫn bình thường.

Mục Dịch Nhiên bình tĩnh hô hấp, ánh mắt lạnh nhạt quan sát toàn bộ căn phòng, dừng lại trên giấy dán tường “Xé toàn bộ giấy dán tường ra!”

Mọi người cùng nhau ra tay, nhưng bởi vì cảm giác đè ép khó thở, bọn họ gần như không cách nào ra sức, miễn miễn cưỡng cưỡng lắm mới xé ra được giấy dán tường ở buồng khách, cả đám đã giống như một bầy cá mắc cạn há to mồm thở hổn hển.

Một mặt tường trong phòng bỗng nhiên sụp xuống, Kha Tầm phản ứng cực nhanh nháy mắt lao tới đẩy Mục Dịch Nhiên đang đứng gần đó ra ngoài, bản thân mình lại không kịp rụt chân về mà kẹt dưới vách tường đổ.

Mục Dịch Nhiên cùng Vệ Đông vội vàng chạy tới giúp Kha Tầm kéo chân ra, Vệ Đông khẩn trương đến nức nở “Kha Nhi, chân mày còn cử động được không?”

“Đừng nói nhảm nữa, mau mau xé vách tường!” Kha Tầm không muốn nói nhiều, càng nói càng thiếu oxy, hơn nữa bản thân cậu lại cực kỳ mẫn cảm đối với cảm giác bị áp lực đè nén này, hiện tại gần như muốn biến thành một bệnh nhân hấp hối cần thở o-xy gấp.

“Con gái, mau giúp mấy anh con đi!” Cụ ông Lý Thái Dũng gọi Hâm Miểu giúp đỡ —— hiện tại chỉ có mỗi cô bé này là thể lực dư thừa nhất.

Hâm Miểu vậy mà thật sự nghe lời ông, lắc lư nhảy nhót đi vào phòng, vươn tay nắm lấy một góc giấy dán bị bong ra kéo “xoẹt” một cái xuống.

Một bức tranh thật lớn hiện ra trước mắt, theo tay Hâm Miểu không ngừng xé rách giấy dán tường, bức tranh cũng ngày càng hoàn chỉnh.

Tuy vì căn phòng biến dạng nên bức hình kia cũng biến dạng theo, nhưng lại không gây ảnh hưởng đến việc mọi người mường tượng ra bộ dáng vốn có của nó.

——Một cái măng lớn đến cực độ khoa trương chiếm cứ toàn bộ mặt tường, xung quanh thân măng phủ đầy các cửa sổ to to nhỏ nhỏ, nghiễm nhiên chính là hình ảnh trừu tượng biểu thị cho cả tòa nhà này! Bên cạnh gốc măng có một dòng nét chữ ngây ngô “Ta sẽ mang mọi người lao ra ngoài! Ký túc xá Xuân Duẩn chúng ta sẽ bay thẳng lên trời cao! Lao ra khỏi nhà giam! Đi về hướng vũ trụ!

Hâm Miểu xổm người ngồi xuống kéo ra mảnh giấy dán tường cuối cùng bên dưới, nửa phần dưới của gốc măng hóa ra được vẽ thành ngọn lửa giống như phần đuôi hỏa tiễn, thực có một loại cảm giác muốn lao mình vào vũ trụ.

Mà phần chữ ký của họa sĩ cũng nằm bên dưới gốc măng: Lạc Tân, vẽ năm 11 tuổi.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung lên chữ ký tên nho nhỏ kia, trong nháy liền có một vầng sáng vàng nhạt bùng lên, một cái khung ảnh vuông bị đè ép đến gần như biến hình vặn vẹo thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện trên tường.

“Thành công…” Không rõ là mấy người kích động cùng nói, nhưng thanh âm yếu ớt như đang thều thào.

Hiện tại toàn bộ căn phòng cơ hồ chìm vào bóng tối, đưa tay cũng không thấy được năm ngón, chỉ có thể dựa vào ánh sáng của chữ ký.

Mặt đất lại run rẩy chấn động, một góc khung ảnh cơ hồ biến hình không cách nào duy trì, toàn bộ khung ảnh đã thành hình bình hành cũng bắt đầu móp méo vặn vẹo.

“Đi mau!” Chu Hạo Văn trước hết bước vào khung ảnh, nháy mắt liền biến mất.

Mọi thứ trước mắt xảy ra chỉ trong nháy mắt, chỉ cần nơi này sụp đổ sẽ lập tức che lấp lối thoát duy nhất của họ.

“Đi mau!” Cụ ông Lý Thái Dũng hô to, không biết từ khi nào, vị lão giả này đã bước đến bên cạnh chống đỡ khung ảnh cơ hồ đã gãy vụn một góc “Đi mau lên!”

Trong tiếng la đầy lo lắng của cụ ông, Tần Tứ cũng xoay người đi vào khung ảnh.

“Ông Lý…” Kha Tầm còn chưa kịp nói xong, đã bị Mục Dịch Nhiên cõng trên lưng, cố sức chui vào khung ảnh bị bóp méo đến nỗi chỉ còn lại chừng một mét cao.

“Con gái, con cũng đi đi, biết đâu ra ngoài có thể trị hết bệnh.” Ông cụ sắp sửa chống chọi hết nổi, cả người bị ép đến sụp người xuống, cố gắng hết toàn lực nâng lên một góc khung ảnh, bởi vì dùng lực quá lớn, gân xanh nơi huyệt thái dương của ông cũng lồi cả ra “Dẫn con bé đi đi!”

Vệ Đông cắn răng một cái, nắm tay lôi lấy Hâm Miểu cúi người chui ra ngoài, ngay trong nháy mắt vừa chui vào khung ảnh, hắn liền nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng ầm ầm sụp đổ.

Trước mắt là một mảnh sáng ngời, toàn bộ ác mộng đều biến mất.

Kha Tầm vẫn còn nằm trên lưng Mục Dịch Nhiên, chân cậu cơ hồ không còn tri giác, trên mặt cũng không biết từ bao giờ nhuốm đầy nước mắt, ướt cả lưng áo Mục Dịch Nhiên.

Đám người bọn họ yên lặng đứng giữa đại sảnh triển lãm, không ai lên tiếng, đến lúc bọn họ cố gom dũng khí bước đến nhìn bức tranh kia thì, bỗng phát hiện bức tranh ấy tràn đầy sáng ngời ấm áp:

《 Chuỗi tranh Phá Thổ – Số 5 》—— họa sĩ Lạc Tân, tác phẩm năm 2016.

Cảnh tượng trong tranh chính là vẽ sân giếng trời chung cư Xuân Duẩn, khắp ngõ ngách đều giống như tắm rửa dưới ánh mặt trời, mặc dù là cảnh tượng thời đại cũ, nhưng màu sắc rực rỡ tươi sáng khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trong sân đâu đâu cũng tràn ngập náo nhiệt ấm áp, có mấy đứa bé nhảy dây thun, có chị nội trợ nhặt rau giặt đồ, trong góc là một bé trai đang ngồi trước bàn tô tô vẽ vẽ, trên giấy vẽ dở một cái măng thật to thật to, bé trai lúc này đang vẽ cửa sổ cho măng.

Trong hình ảnh còn có hai cụ ông đang ngồi đánh cờ vua, một trong hai người chính là bác Trương gác cổng, người còn lại chính là cụ ông Lý Thái Dũng vẻ mặt cười hiền lành nhân hậu, bên cạnh cụ ông, lại là Hâm Miểu nét cười ngọt ngào đang làm ra động tác múa ba-lê.

Vệ Đông cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải của mình, lúc nãy hắn chính là dùng bàn tay này nắm Hâm Miểu bò ra ngoài, thấy không gian bắt đầu rộng thoáng liền bắt đầu chạy đi, nhưng trong quá trình chạy, hắn cảm thấy người sau lưng giống như càng lúc càng nhẹ hẫng, cho đến khi thoát ra ngoài, cô gái kia cũng đã biến mất.

Hiện tại nằm trong lòng bàn tay hắn, là một cái kẹp tóc nơ bướm màu xanh nho nhỏ, cái kẹp mà Hâm Miểu vẫn luôn kẹp trên tóc.

“Bọn họ ở trong tranh rất vui vẻ.” Mục Dịch Nhiên nói.

Kha Tầm vẫn luôn im lặng không lên tiếng.

Vẻ mặt Tần Tứ cũng rất nặng nề, nhưng chỉ phải nói “Thôi, mau đưa Tiểu Kha đi bệnh viện đi, tôi sợ cậu ấy bị gãy xương.”

__________

Chú thích 

Về tên bức tranh: Phá Thổ (破土), phá nghĩa là phá vỡ, thổ là đất. Nghĩa chung là phá đất để chui lên. Thực ra ban đầu tớ cũng khá băn khoăn hem biết nên dịch thẳng ra không, nhưng tớ thấy là cái cụm phá thổ này khá hay nên rốt cuộc quyết định vẫn giữ nguyên. Ai thấy gai mắt thì tớ xin lỗi hen =v=
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện