Nếu như dùng một đường nối điểm tọa độ của các bảo tàng mỹ thuật bị khoanh vòng này lại với nhau thì.. bảo tàng Trường Hà, bảo tàng Tê Tượng cùng phòng trưng bày Mũi To nằm ở trên một đường thẳng tắp, còn nhà trưng bày Đại học T cùng bảo tàng Phương Hạp Tử thì, nếu lấy trục tọa độ làm điểm mốc đến xem, hai nơi này sẽ nằm ở hai điểm cuối trên một đường thẳng.

Tọa độ của năm nơi này nối liền thành hai đường thẳng một dài một ngắn, hoàn toàn vuông góc với trục tọa độ ngang của bản đồ.

Là trùng hợp sao? Tọa lạc tại các thành phố khác nhau, nằm giữa các hoàn cảnh địa lý khác nhau, ấy thế mà dùng thị giác vĩ mô để xem lại nằm trên hai đoạn dài thẳng tắp…

Kha Tầm đứng dậy đi vào phòng sách, khởi động máy tính, mở trang web bản đồ trực tuyến, nhập vào mấy chữ “trưng bày mỹ thuật”.

Tìm ra tọa độ của năm nơi kia sau đó đánh dấu lại, Kha Tầm thêm vào tọa độ của bảo tàng mỹ thuật Tinh Không nơi lần đầu tiên cậu vào tranh.

Zoom nhỏ bản đồ lại thì thấy bảo tàng Tinh Không lại không nằm trên cùng một đường với năm địa điểm còn lại.

…Quả nhiên chỉ là trùng hợp mà thôi.

Kha Tầm dựa vào ghế đệm lưng ghế, nhấc cái chân dài gác lên trên cạnh bàn, đầu óc thả không một lát, với tay tính tắt đi trang web.

Vươn tay ra không cầm trúng thử tiêu mà bốc nhầm cái di động đặt bên cạnh, vì thế liền cầm lên, bấm mấy con số gọi đi.

Không ngoài dự kiến, bên kia vang lên âm máy bận, Kha Tầm tính cúp máy, điện thoại đột ngột lại được nghe, rõ ràng là bên kia cắt đứt trò chuyện nhận điện thoại của cậu.

“Khụ,” Kha Tầm hắng giọng một tiếng, chậm rì rì nói “Đang bận à?”

“Ừ.” Thanh âm phía bên kia vẫn như thế mát lạnh mà trầm trầm “Có chuyện gì?”

“Tính hỏi thăm hai bức tranh trước đó mà anh với Tần bác sĩ vào ở thành phố nào, nơi trưng bày tên là gì?” Kha Tầm nhìn cái chân gác trên bàn của mình, ngón cái rụt tới rụt lui.

“I thị, bảo tàng mỹ thuật Thời Gian, bức tranh thứ nhất.” Đầu dây bên kia vang lên tiếng đóng cửa, sau đó là tiếng bước chân vô cùng quen thuộc, cuối cùng là âm thanh như ngồi vào ghế sofa “Bức tranh thứ hai ở phòng trưng bày Thương Lãng, F thị. Em phát hiện ra cái gì?”

Kha Tầm một tay cầm điện thoại một tay cầm chuột, dò tìm bảo tàng Thời Giang cùng phòng trưng bày Thương Lãng trên bản đồ “Để em xác nhận trước cái đã, rồi mới biết có hữu dụng hay không… Ăn cơm chưa?”

“Rồi, mì Ý.” Người nào đó lúc nào cũng tỏ ra bận rộn công việc hiện lại vô cùng bình tĩnh cực có kiên nhẫn cùng cậu nói mấy chuyện nhỏ nhặt.

“Mì Ý á, em cũng biết làm nè, lần sau có sang đây làm cho anh ăn.” Kha Tầm nói “Mỗi lần em làm mì Ý bò sốt tiêu, Đông Tử nó đều ăn ít nhất ba đĩa lớn mới chịu thôi.”

“Ừm.” Thanh âm bên kia chầm chậm đáp, khựng một chút lại nói gì đó, nhưng Kha Tầm không chú ý nghe, bởi vì sau khi khoanh dấu tọa độ của hai nơi trưng bày bức tranh thứ nhất cùng thứ hai xong, hiển thị ra kết quả làm cậu giật bắn cả lông mày.

Bảo tàng mỹ thuật Thời Gian, phòng trưng bày Thương Lãng, cùng với nơi trưng bày bức tranh thứ ba—— chính là bức tranh đầu tiên mà Kha Tầm vào, bảo tàng mỹ thuật Tinh Không, tọa độ của ba nơi này trên bản đồ đều nằm trên một đường ngang thẳng tắp.

Bảo tàng Thời Gian cùng bảo tàng Tinh Không nằm hai bên đầu, ở giữa là phòng trưng bày Thương Lãng, mà phòng trưng bày Thương Lãng nằm dọc trên đường thẳng vuông góc tạo ra bởi bảo tàng Trường Hà, bảo tàng Tê Tượng cùng phòng trưng bày Mũi To.

Thế nên khi nối lại tọa độ của sáu nơi này lại với nhau, liền hình thành nên một đường thẳng ngang cùng một đường thẳng dọc, điểm giao nhau giữa hai đường thẳng chính là phòng trưng bày Thương Lãng, cuối cùng xuất hiện một cái hình dạng tiêu chuẩn ngay ngắn hoàn chỉnh —— một cái chữ T viết hoa!

Vẫn chỉ là trùng hợp sao?

Tuyệt đối không phải, trùng hợp đến cỡ nào cũng không thể thành được hình dạng thẳng ngang thẳng dọc ngay ngắn rõ ràng như vậy được.

“Kha Tầm?” Bên kia phát hiện Kha Tầm giống như mất tập trung, liền nhẹ giọng kêu một tiếng.

“Lên nhóm Wechat đi, em share cái ảnh.” Kha Tầm nói xong liền cúp điện thoại, gửi tấm ảnh kia vào nhóm [Luận vào tranh]

Vệ Phong · Manh: Thứ cho tao tròng mắt vụng về, bản đồ này là cái gì đây? T là có ý gì?

Corgi : @Mooney

Vệ Phong · Manh : 

Mooney : Tọa độ của các nhà trưng bày chúng ta từng vào?

Corgi : Đúng vậy.

Vệ Phong · Manh : Cái đuỵt! Còn có bí ẩn huyền diệu như này nữa! Bên cạnh hai cái tuyến nối tiếp mấy nơi còn có một cái phết nhỏ là gì ấy? Lũy thừa 1 của T hả?

Corgi : …Lũy thừa cái đầu mày! Đây là hình dạng của nét bút tiếp theo, chúng ta chỉ mới đi hai nơi, hiện chưa biết phía sau là gì… Ai quên mất, quên nhét luôn tọa độ nơi kế tiếp sắp đi vào rồi, chờ xíu ha.

Kha Tầm vội vàng mở lại trang web bản đồ trực tiếp, nơi kế tiếp bọn họ phải đến nằm ở E thị, tên là nhà trưng bày Thủy Thượng Hoa, tọa độ của nó cùng nhà trưng bài Đại học T và bảo tàng Phương Hạp Tử xếp thành một đường thẳng vuông góc nằm bên cạnh chữ “T”.

Vệ Phong · Manh : T1? Là ý gì?

Corgi : 1 này là hình dạng của nét chữ tiếp theo, có thể là 1, cũng có thể là nét dựng thẳng.

Mooney : có lẽ là nét đầu của chữ viết, hoặc là nét đầu của một chữ cái.

Corgi : Chữ cái với nét đầu dựng thẳng bao gồm B, D, H, I, K, L, N, P, R, chưa tính tới E và F cùng với chữ M có nét bút đầu là thẳng hoặc không mấy thẳng, nhiều cái đáng nghi lắm, càng đừng nói tới chữ viết có nét đầu là nét thẳng, bao la luôn…

ZHW : Thử nối với tọa độ của các nơi trưng bày mỹ thuật khác trên bản đồ xem.

Vệ Phong · Manh : Tiểu Chu đồng chí, đề nghị của cậu thật sự rất có lý, vậy thì nhiệm vụ vinh quang này cũng giao cho cậu 

ZHW : …Oke, để tôi thử xem.

Vệ Phong · Manh : Tần bác sĩ đâu? Lại có ca phẫu thuật à? Ủa mà không add cô bé Lý Nhã Tình kia vào nhóm sao?

ZHW : Không cần phải kéo cô ấy vào.

Corgi : Hạo Văn Nhi nói rất đúng, cô bé kia còn nhỏ quá, khoan nói tới chuyện có góp ý được gì hay không, chứ mỗi ngày bắt cô ấy nghĩ lại những chuyện đáng sợ kia e là sẽ suy sụp tinh thần mất.

Vệ Phong · Manh : Tao nhớ mày vừa từ bên đó về mà đúng không? Nhỏ đó không sao chứ?

Corgi : Có đi khám bác sĩ tâm lý rồi, nhưng không biết có chịu đựng vượt qua nổi không thôi.

Cả nhóm nhất thời lâm vào trầm mặc.

Qua một lát sau, Kha Tầm mới nói: off nha, mọi người rảnh rỗi thì ngồi suy nghĩ cái vụ tọa độ bản đồ này, nếu có gì phát hiện lập tức cùng mọi người trao đổi.

ZHW : Oke.

Vệ Phong · Manh : 

Mooney : Ừ.

Kha Tầm bấm tắt màn hình di động, dùng máy vi tính tìm kiếm về “Nhà trưng bày Thủy Thượng Hoa”.

Kia là một khu kiến trúc được xây dựng trên mặt hồ, đường nét kiến trúc đơn giản mà khí phái, bên trong được điểm xuyết bằng đá cùng cỏ dại khắp nơi, được nhận xét là “Điên cuồng mà thanh lịch”.

Nhà trưng bày Thủy Thượng Hoa triển lãm đa số là các tác phẩm mỹ thuật đương đại, cũng đảm nhận triển lãm lưu động, Kha Tầm tìm kiếm một hồi về hình ảnh cùng tên các tác phẩm được trưng bày hàng năm của nơi này, kiếm ra tấm nào liền lưu về tấm ấy, sao đó bỏ vào di động.

Suốt mấy tiếng nghiên cứu tranh ảnh bên trong nhà trưng bày, đến nỗi hoa cả mắt đau cả đầu, Kha Tầm dùng tay chà chà mặt, lại tìm kiếm mấy nơi khách sạn nằm quanh nhà trưng bày.

Khách sạn Thiên Nga Thủy Tinh.

Kha Tầm mở di động ra, nhắn địa chỉ cho Mục Dịch Nhiên.

Corgi : Năm sao, cách Thủy Thượng Hoa cũng gần, đi bộ mười phút là tới, ở đây được không?

Mục Dịch Nhiên trả lời cũng rất nhanh.

Mooney : Cũng được.

Corgi : Ngày mấy anh mới tới?

Mooney : Trước một ngày, khoảng chừng sau sáu giờ chiều.

Corgi : Vậy tới chừng đó cùng nhau ăn cơm ha?

Mooney : Ừ.

Kha Tầm nhìn nội dung tán gẫu trên màn hình di động, đưa tay gãi gãi mái đầu rối bời của mình, lại lắc lắc cái chân gác trên cạnh bàn mấy cái, mở ra camera chỉnh thành cam trước selfie, nhét cái mặt của mình vào giữa màn hình, lại săm soi một lát, sau đó chuyển thành hình thức cam sau, chụp một tấm không khí trong thư phòng, sau đó gửi qua.

Corgi : [ Ảnh chụp ]

Corgi : Anh còn chưa vào phòng sách nhà em đúng hem? Xem đi, như này nè.

Thật lâu sau không thấy Mục Dịch Nhiên trả lời.

Kha Tầm đang tính tắt màn hình di động tiếp tục trở lại chiến đấu với mới tranh kia, đột nhiên nghe được âm thanh nhắc nhở có tin nhắn.

Mooney : [ Ảnh chụp ]

Kha Tầm sửng sốt một lát, mở ảnh ra xem, thấy trên ảnh chụp lại một bên vách tường trưng đầy sách.

Corgi : …

Corgi : Ý của đại lão là muốn bảo em mua sách về nhét vào phòng sau đó đọc nhiều một chút hở?

Mooney : Đây là phòng sách của tôi.

A? Kha Tầm lại sửng sốt, nghe thấy tim mình “thịch” một tiếng.

Đã bắt đầu có thể trao đổi ảnh chụp phòng sách của nhau rồi sao?

Thình thịch.. Thình Thịch…

Kha Tầm đưa tay đè đè ngực, lại mở máy ảnh ra, hướng về hai cái chân đang gác trên bàn của mình chụp một tấm

Corgi : [ Ảnh chụp ]

Corgi : Đây là chưn đẹp của em, nhìn đi, nó vầy nè.

Sau đó, chăm chú hai mắt nhìn màn hình.

Lần này Mục Dịch Nhiên trả lời cũng rất nhanh.

Mooney : [ Ảnh chụp ]

Trên ảnh là hai cái chân thon dài được bao bọc bởi quần tây, chúng nó thảnh thơi gác lên nhau, bọc lấy bàn chân là một đôi giày da bóng lưỡng không dính chút bụi nào.

Này chân có thể “chơi” cả đời na… Kha Tầm cuộn chân của mình về, cả người rúc vào lưng ghế.

Nếu lại gửi một tấm ảnh chụp cơ chữ V, không biết có thể đổi với đối phương…

Corgi : [ Ảnh chụp ]

Corgi : Đoán xem đây là bộ phận nào?

Mooney : Cơ nhị đầu cánh tay.

Corgi : √ Của anh đâu? Có dám so hông?

Mooney : Chẳng phải thấy rồi sao?

“…” Kha Tầm nghĩ cũng đúng. Lần đó trong bức tranh《 Thế giới động vật 》 bọn họ toàn bộ đều là trần truồng đối mặt suốt mấy hôm, có gì mà chưa thấy đâu.

Nhưng kia là bức tranh mà Kha Tầm không muốn nhớ lại nhất trong số các bức tranh cậu từng vào, thậm chí sâu trong tiềm thức cậu vẫn luôn muốn quên nó đi, còn về cơ thể của nam thần, xen lẫn trong trí nhớ mỗi lần nghĩ lại là thấy sợ hãi kia, mỗi lần nghĩ tới cảm giác giống như đang khinh nhờn đối với nam thần, cho nên Kha Tầm chưa bao chủ động hồi tưởng.

Kha Tầm : Em tính đi xăm hình, anh thấy được không?

Mooney : Thích thì đi xăm đi.

Corgi : Vậy anh có thể giúp em tham khảo ý kiến không, xăm ở chỗ nào cảm giác damdang hơn?

Mooney : Em muốn xăm hình gì?

Corgi : Em muốn…

Corgi : Em muốn ấy…

Corgi : Có thể xăm một cái…

Corgi: Thuộc về nam thần của em…

Corgi : …dấu môi!

Tin nhắn từ Mục Dịch Nhiên vài phút sau mới đến.

Mooney : Sau gáy.

Kha Tầm cả người đều run lên như vừa bị giật điện, cậu ngửa đầu hít thật sâu mấy cái, đột nhiên đứng phắt dậy, toàn bộ thân thể xoay vòng úp người nằm bẹp lên cái bàn máy tính rộng thênh thang trước mắt, chuột lẫn bàn phím đều bị cấn dưới người mà vẫn không cảm giác được, hai tay nắm lấy điện thoại dán lên trán, hai mắt nhắm chặt, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm:

“Cái đựu… cái đù má má má … Chết mất… Chết chết chết mất…”

…. Mẹ ơi, đại lão chỉ cần công lên một cái, có mười chú Corgi cũng chịu không nổi a

…Dấu môi… ở sau gáy.

Chỉ cần tưởng tượng đến nơi đó một chút, Kha Tầm liền cảm giác từ mấy cọng tóc vểnh trên đỉnh đầu kéo dọc xuống tới dưới mười ngón chân, đều như tê như dại, đang co lại rút lại.

Có người bảo, cắn vào sau gáy là một động tác cực kỳ thân mật, tràn đầy cảm giác tình dục cùng với thú tính nguyên thủy…

…Không ngờ đại lão lại là con người như vậy.

Kha Tầm nằm trên bàn máy tính quay cuồng cả buổi, sau đó mới giơ lên di động mở sáng màn hình.

Khung chat với Mooney vẫn đang mở ra, đại lão dùng hai chữ “sau gáy” nhẹ nhẹ nhàng nhàng chọt cho chú chó Corgi cả người đều lâng lâng như trên mây xong rồi, lại giống như bản thân chả làm gì cả đệm thêm một câu:

Mooney : Làm việc đây, không tán (gẫu) nữa.

Thật là cầm thú nhã nhặn na… Tán xong liền rút! Làm người ai làm thế!?

Ba ngàn vị vừa mới follow “Corgi là chú chó lang thang” đột nhiên phát hiện người này bỗng đổi tên.

“Corgi đã có quan dọn phân”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện