Ba chiếc xe bắt đầu xuất phát, giữ tốc độ trung bình tiến vào hẻm núi.

Đập vào mắt là một hoang nguyên bao la mênh mông vô bờ bến như nối liền với bầu trời, dọc hai bên là trập trùng núi non vô ngần, thân núi tuyết đọng bao trùm chẳng biết đã bao năm, nếu như là giữa ngày thường trời trong mây sáng, ắt sẽ là cảnh tráng lệ hùng vĩ, nhưng lúc này dưới bầu trời u ám bủa vây, lại bỗng trở nên lạnh lẽo mà cứng rắn.

Cát tuyết không ngừng rơi xuống, phủ lên cánh đồng cỏ khô vàng rượi một lớp trắng xóa, ở cách đó không xa trên đường xe chạy, vô số bãi đá gồ ghề dẫn theo dòng nước sông nhỏ bé lặng lẽ nép mình, tựa như một mảnh tĩnh lặng âm trầm dưới bầu trời tối tăm mờ mịt.

“Hai xe ở phía sau chú ý, cố gắng dọc theo vết bánh xe của tôi chạy, đừng chệch khỏi tuyến đường,” Giọng của Mục Dịch Nhiên từ bộ đàm phát ra “Bên dưới mặt đất có thể có hang chuột, bánh xe cán lên rất dễ gây sạt lún, nếu thấy xe của tôi bị lọt vào hố, lập tức thắng xe lại.”

La Bộ cùng Thiệu Lăng đều lên tiếng trả lời qua bộ đàm, sau đó chăm chú ánh mắt cẩn thận nhìn về phía trước.

Bỗng, có một trận gió lớn cuồn cuộn từ vùng hoang vu phía xa xa thổi tới, lao vút qua đồng cỏ khô héo, kéo theo vô số cát đá mù mịt tung bay, tuyết cát đá vụn ầm ầm nện vào kính xe bên ngoài cửa sổ, dù cách một lớp thành xe kín mà vững chắc, vậy mà vẫn nghe được tiếng gầm gừ kịch liệt thê lương của gió to ngoài kia.

Trong lòng mọi người có chút hoảng hốt, ngồi trong xe không ai lên tiếng nói chuyện, đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào khoảng xa xa u tịch ngoài cửa sổ.

“Đó là cái gì vậy!?” Ngô Du đột nhiên chỉ vào tuốt đằng xa nơi cát tuyết cùng gió lốc đang gào thét, nơi đó có hai cái bóng đen khổng lồ, tuyệt đối không phải con người, cũng không phải xe, lại không phải là vách đá, bởi vì chúng nó đang di chuyển! “Đừng quá khẩn trương,” Tiếng nói dịu nhẹ của Nhạc Sầm rất dễ trấn an người khác, cô đưa ống nhòm trên tay cho Ngô Du, nói “Tôi đoán có lẽ là đàn bò Tây Tạng hoang dã, chỉ cần chúng ta đừng đến quá gần, chúng nó sẽ không chủ động tấn công chúng ta.”

“Bò Tây Tạng?” Ngô Du vội dùng ống nhòm nhìn ra bên ngoài, tuy rằng gió lốc cùng cát đá mịt mù khiến cho tầm nhìn bị hạn chế, nhưng vẫn có thể đại khái thấy được hai các bóng đen kia, quả thật là hai con bò Tây Tạng hoang dại “Ôi trời, sao tụi nó lại lớn dữ dội vậy?”

“Có một số bò Tây Tạng hoang dã thể trọng có thể đạt tới nửa tấn, mà khi nó tiến vào trạng thái công kích, thậm chí có thể hất tung một chiếc xe jeep đang chạy.” Nhạc Sầm nói “Xem ra trong thung lũng chết cũng không phải hoàn toàn không có sinh vật, thế này hẳn cũng có thể xem là một hiện tượng tốt.”

“Nhưng mà chẳng hiểu sao, em cứ cảm giác hai con bò Tây Tạng kia cứ là lạ sao ấy…” Ngô Du thông qua ống nhòm nhìn đăm đăm vào phía xa “Không biết có phải vì lông trên người chúng nó quá dài hay không, nhìn tụi nó cứ giống như không phải chân đạp trên mặt đất ấy, nói như nào ta… Cảm giác như hai cái bóng màu đen thôi ấy…”

“Gió thổi kinh dị như vậy, dù là bò Tây Tạng nặng nửa tấn sợ là cũng bay bay bềnh bồng.” Kha Tầm nói.

Ngô Du biết Kha Tầm nói như vậy là vì an ủi mình, bèn im lặng không lên tiếng nữa, chuyển ống nhòm sang chỗ khác. Những rặng núi nguy nga biếc lạnh ở xa xa đang chầm chậm lùi về phía sau, kế gần bên vẫn là những khoảng hoang vắng tiêu điều, ba chiếc xe cẩn thận chạy về phía trước, cũng may là xe việt dã, dưới đường đi không ngừng xuất hiện đất đá gồ ghề thậm chí là hố sụt lún, cuối cùng đều vượt qua.

Suốt hơn một giờ sau đó, mọi người lại lần lượt thấy được một số động vật hoang dại khác, như linh dương, lừa hoang, cáo, thậm chí có cả sói.

Cũng may là bầy sói kia số lượng không nhiều, tầm năm sáu con, chỉ đứng ở xa xa nhìn mấy chiếc xe việt dã hình thể khổng lồ chạy qua, chứ không đuổi theo bọn họ.

Mặc dù đều là những động vật nguy hiểm, nhưng mọi người lại cảm giác vô cùng an tâm, giống như nơi nguy hiểm này chỉ cần có động vật liền có sức sống, chứ không phải là một nơi hoang vu chết chóc, khiến người ta không nhìn thấy được một chút hi vọng nào, tựa như một địa ngục chân chính.

Nhưng mà, khi bọn họ dần dần tiến vào sâu bên trong thung lũng, thời gian cũng tùy theo càng lúc càng muộn, từ xa đến gần đã chẳng nhìn thấy bất cứ con vật nào nữa, nơi chân trời mây đen vần vũ, đen đặc âm trầm giống như một mảng mực tàu, mà gió to gào thét càng ngày càng mãnh liệt, liên tục cuốn theo đá vụn càng ngày càng lớn đập lên trần xe.

“Cảm giác như sắp có bão tuyết.” Giọng của Thiệu Lăng từ bộ đàm vang lên.

“Thảo nào tôi cứ cảm giác càng lúc càng lạnh.” Ngô Du chà chà hai bên cánh tay, mặc dù điều hòa trong xe vẫn luôn mở nấc lớn nhất, nhưng vẫn cảm giác như rét lạnh bên ngoài đang thẩm thấu vào trong xe đánh úp lên toàn thân.

“Tôi cảm thấy hơi… khó thở…” Hoa Tế Thu dù sao cũng đã đứng tuổi, Tần Tứ ngồi cùng xe lập tức đưa cho hắn một chai thở oxy.

“Chúng ta có nên tìm chỗ nào đó dừng lại tạm tránh trận gió bão này không?” Lý Tiểu Xuân hỏi.

“Mặt đất ở nơi này không khác gì đồng bằng, độ phập phồng cao thấp cơ hồ không bao nhiêu hết, sợ là chúng ta rất khó tìm được chỗ trốn.” La Bộ có hơi lo lắng nói.

“Chúng ta tìm một vị trí gần nguồn nước để cắm trại,” Mục Dịch Nhiên nói “Hôm nay tạm đến nơi này thôi, thời tiết bão tuyết không thích hợp tiếp tục lái xe.”

Bãi sông trong thung lũng chỗ có chỗ không, mà ở trước mắt mọi người lúc này, những nơi ánh mắt có thể nhìn đến lại không thấy được nguồn nước nào, thế là đoàn xe tiếp tục chạy tới tìm kiếm nguồn nước.

Gió giật mang theo rét lạnh thấu xương từ trên đỉnh núi tuyết gào thét thổi tới càng lúc càng thêm dữ tợn, hất lên cỏ khô cùng cát đá như phủ rợp cả bầu trời, lớp cát tuyết vừa mới phủ lên mặt đất lập tức lại bị thổi bung lên trên cao hòa cùng cỏ khô và cát đá, tựa như chốn này vừa được lắp một cái máy xay thịt sừng sững dưới đất cao ngút tận trời, tầm nhìn trước mắt bị thu hẹp lại chỉ còn vài mét, toàn bộ thế giới đều bị một tấm màn khổng lồ tái trắng đến xám xịt che lại.

“Tiêu rồi! Tui mất dấu xe phía trước rồi!” La Bộ hoảng sợ vô cùng, cả gương mặt hãi tới mức tái trắng “Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”

“Đừng hoảng hốt, tiếp tục chạy thẳng.” Chu Hạo Văn ngồi ở ghế phụ lái bình tĩnh nói, lập tức cầm lên bộ đàm nói với xe phía trước “Dịch Nhiên, có nghe thấy không? Nghe thấy mau trả lời, nghe thấy mau trả lời. Thiệu Lăng, có nghe thấy không? Nghe thấy mau trả lời, nghe thấy mau trả lời.”

Nhưng mà trong bộ đàm chỉ phát ra tiếng lẹt xẹt lẹt xẹt, chẳng nghe thấy tiếng đáp lời của bất cứ ai.

“Văn Nhi ca, chỉ đường đơ luôn rồi!” La Bộ hoảng hốt nhìn màn hình “Anh thử coi la bàn còn dùng được không?”

Những người khác trong xe nghe như vậy, vội vàng cầm balo lấy đồ ra, có người lấy la bàn, có người lấy máy định vị GPS, có người lại lấy di động, nhưng mà dù là thiết bị điện tử hay là thiết bị cơ học, toàn bộ các công cụ dẫn đường đều mất đi tác dụng.

“Lão Tần, anh tiếp tục gọi hai chiếc xe kia.” Chu Hạo Văn đưa bộ đàm cho Tần Tứ, bản thân lấy súng ra, kéo chốt, bấm hạ cửa sổ xe xuống một nửa, trong nháy mắt cát đá tuyết bay cùng gió lốc lập tức gầm rú xông vào trong xe, Chu Hạo Văn cố sức vươn tay ra ngoài, chỉa lên trời nã một phát súng.

Tiếng súng ngay lập tức bị tiếng gió rít gào nuốt chửng, Chu Hạo Văn rút tay trở về, bấm cho cửa sổ dâng lên, phủi phủi tuyết cùng cát đá cỏ khô dính trên tóc “Mọi người thắt dây an toàn đi,” Hắn nói “Củ Cải, dừng xe lại, vẫn mở đèn xe.”

“Nhưng dừng lại như vậy, lỡ đâu chiếc xe của Tiểu Thiệu ở phía sau tông phải thì sao?” Hoa Tế Thu hít một hơi oxy, rồi mới lên tiếng nói.

“Tốc độ của chúng ta không nhanh lắm, hơn nữa với tầm nhìn thế này, Thiệu Lăng sẽ càng thêm cẩn thận,” Chu Hạo Văn quá hiểu tính cách đa nghi lại cẩn thận của Thiệu Lăng “Mà dù có thật tông phải, cũng sẽ không gây tổn thương cho mọi người, mọi người nhớ đừng tháo dây an toàn ra. Tôi nghĩ nếu xe của Dịch Nhiên ở phía trước phát hiện chúng ta bị tụt lại phía sau, hẳn là sẽ lập tức dừng lại, chúng ta cứ đứng tại chỗ chờ là được, bọn họ sẽ đến tìm chúng ta.”

Mọi người nghe vậy đều kéo dây an toàn thắt lại, tiếp tục ở trong xe.

La Bộ cầm phanh tay kéo lên, hai tay chà chà nhau, trong xe rõ ràng rất ấm áp, nhưng tay hắn vừa lạnh lại cứng ngắc, thậm chí còn đổ cả mồ hôi lạnh.

“Văn Nhi ca, anh nói xem việc này sao lại như vậy… Có phải là do Tranh Mưu đứng sau lưng giở trò không?” La Bộ mặt mày tái nhợt hỏi Chu Hạo Văn “Hay là do chúng ta trong lúc vô ý đã đi vào tranh rồi?”

“Tôi cũng không rõ lắm, nhưng lời cậu đoán cũng rất có lý.” Chu Hạo Văn hai mắt đăm đăm nhìn cảnh tượng bầu trời đen kìn kịt tựa như tận thế bên ngoài cửa sổ, hắn chăm chú nhìn suốt mười mấy phút đồng hồ, rốt cuộc nhìn thấy được có chút đốm sáng chợt lóe lên giữa cảnh hỗn độn mờ mịt phía xa xa.

“Củ Cải, nắm chặt súng của cậu.” Chu Hạo Văn trầm giọng nói “Lão Tần, mọi người cũng vậy.”

Ba người ngồi ở ghế phía sau nghe vậy lập tức tay chân luống cuống.

La Bộ hai tay run rẩy nâng súng lên, giọng khẽ run nói “Văn Nhi ca… Mới nãy anh thấy cái gì? Là quái vật hay là… quỷ vậy?”

“Không biết,” Chu Hạo Văn nắm chặt khẩu súng trong tay “Nghe đây, đừng tùy tiện bóp cò, tránh thương tổn đồng bạn của mình, nếu như cảm thấy khẩn trương, tốt nhất đừng đặt tay sẵn trên cò súng.”

“Hiểu rồi Văn Nhi ca… Tui sẽ tự thôi miên mình đang chơi CS bản người thật…” La Bộ tự kiến thiết tâm lý cho chính mình, hít một hơi thật sâu, sau đó cầm thật chặt súng trên tay.

Vài phút sau, chấm sáng mờ ảo chợt lóe rồi biến mất lúc nãy lại lần nữa sáng lên, lúc này nó không hề tắt nữa mà vẫn tiếp tục chiếu sáng, hơn nữa càng lúc càng sáng, càng lúc càng gần, mãi cho đến khi lộ ra hình dạng vẻ ngoài cồng kềnh hết sức bá đạo đặc trưng của Knight XV.

“Là anh hai với anh rể!” La Bộ hoan hô lên một tiếng, lập tức thả súng trên tay xuống, chỉ cầm có mấy phút ngắn ngủi thôi mà hai cái tay vừa tê vừa nhức lại vừa mỏi.

Nhưng Chu Hạo Văn vẫn cầm chặt súng trên tay, vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm chiếc xe đang dần dần tiếp cận, sau đó dừng lại ở cách bọn họ chừng năm mét, bên cửa phụ lái bị mở ra, một người nhảy xuống, tướng cao chân lại dài, trên người đội nón bịt khẩu trang đeo khăn choàng cổ kín mít, trên tay ôm súng, nhìn không khác gì phần tử khủng bố, nhưng mà khi người nọ cất bước dần dần bước đến chỗ họ thì, lại như rót vào lòng họ cảm giác an tâm cùng kiên định đến vô hạn.

Người nọ đi đến cạnh xe, vươn tay gõ gõ kính xe bên chỗ La Bộ, La Bộ đang tính mở cửa sổ, bị Chu Hạo Văn đè tay lại “Bảo cậu ta cởi khẩu trang ra.”

La Bộ giật mình hiểu được, vội “Ồ ồ” tỏ vẻ đã biết, rồi quay đầu về phía cửa sổ ra dấu.

Người bên ngoài cửa sổ nhìn động tác múa tay múa chân của La Bộ, quả thật cạn khô lời nói, chỉ đáp lại cho hắn một cái ngón giữa, sau đó tháo khăn choàng cổ kéo ra khẩu trang, để lộ gương mặt “Bố đây sắp bị gió thổi chết rồi đây này, mau mở cửa nhanh lên”.

La Bộ ấn hạ kính xe xuống, ngay lập tức ăn một mồm toàn là gió lạnh, vừa ngộp vừa mắc ho che miệng lại “Anh hai! May quá đi! Còn tưởng lạc mọi người rồi chứ, làm tui sợ muốn chết hà hu hu hu…” Nói xong liền khóc òa lên thật.

Kha Tầm gõ đầu hắn một cái, đứng giữa gió thốc bên ngoài lớn tiếng nói “Mọi người ở đây chờ ha, chúng tôi chạy ra sau tìm xe của Thiệu Lăng!”

Chu Hạo Văn cũng há miệng nói thật to “Cẩn thận đừng để bị lạc nữa!”

“Yên tâm, chúng tôi sẽ không đi quá xa, nếu trong phạm vi nhất định không tìm được bọn họ, chúng tôi sẽ trở về, toàn bộ chúng ta sẽ ở lại đây chờ bọn họ!” Kha Tầm giơ tay ý bảo La Bộ đóng cửa sổ lại, sau đó xoay người trở lại chiếc xe bên kia, xe nổ máy, chầm chậm chạy tới hướng mà bọn họ đi đến.

Mà Thiệu Lăng quả không hổ là tính cách cẩn thận, cũng dừng lại đứng yên ở chỗ cách xe La Bộ không xa lắm, ba chiếc xe một lần nữa tụ tập lại cùng nhau, toàn bộ mọi người đều tập trung chen chúc vào trong xe của Mục Dịch Nhiên, lâm thời mở cuộc họp.

“Toàn bộ thiết bị chỉ dẫn đều gặp trục trặc.” Mặt của Thiệu Lăng bị gió lạnh đến thấu xương “vỗ về âu yếm” cả buổi trời, làm cho hai bên gò má nổi lên hai đóa mây hồng, thoạt nhìn vô cùng thân thiện dễ thưn.

“Nếu đúng theo như những gì chúng ta đã nói trước đó, dưới lòng đất hẻm núi Na Lăng Cách Lạc tồn tại đá bazan siêu từ tính,” Nhạc Sầm đưa cho đối phương một bình giữ nhiệt đựng trà gừng nóng hôi hổi “Cho nên xuất hiện từ trường quấy nhiễu, khiến cho các công cụ như thiết bị điện tử hoặc là la bàn mất đi tác dụng cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn.”

“Tôi đề nghị chúng ta không nên tiếp tục đi tới,” Tần Tứ nói “Tình trạng của Hoa quán trưởng cùng Thanh Thanh không được tốt cho lắm, mà dù chúng ta có tìm được nơi thích hợp cắm trại, thì thời tiết như thế này sợ là cũng khó mà dựng lều được.”

“Lão Tần nói không sai,” Kha Tầm nói “Đêm nay chúng ta chắc là chỉ có thể ở lại trong xe tạm nghỉ một đêm, lát nữa mọi người đổi xe đi, phái nữ gom về một xe, để tiện nghỉ ngơi, cơ mà trên xe cần phải có một phái mạnh hộ giá. Tần ca, việc này phiền anh rồi, sẵn tiện chăm sóc Thanh Thanh luôn.”

“Ok.” Tần Tứ gật đầu.

“Còn lại cứ bốn người một xe, chúng ta làm gì đó ăn trước đi, sau đó đi ngủ sớm, cơ mà tối phải có người gác đêm, mọi người xem như thế nào rồi sắp xếp, không cần một người canh cả đêm, thay phiên mà gác.” Kha Tầm nói.

Mọi người gật đầu đồng ý, Chu Hạo Văn nói “Vấn đề khó khăn trước mắt là chỉ đường không nhạy, cả bộ đàm lẫn di động đều không thể dùng để liên lạc, nếu sang ngày mai tình huống vẫn là thế này, vậy hành trình của chúng ta có lẽ sẽ càng gian nan hơn.”

“Không cần lo, Dịch Nhiên có mang theo cáp kéo xe,” Kha Tầm nói “Nếu ngày mai vẫn là như vậy, chúng ta dùng cáp kéo xe nối ba chiếc xe lại với nhau.”

Chu Hạo Văn không nói gì nữa.

Vệ Đông bỗng lên tiếng hỏi “Lúc nãy người nào bắn súng vậy? Bắn một phát là đủ rồi, còn pằng pằng pằng nguyên một băng, sướng tay không?”

La Bộ cùng Chu Hạo Văn nghe như vậy đều kinh ngạc quay mặt nhìn nhau một cái.

“Tôi chỉa súng lên trời bắn có một phát thôi.” Chu Hạo Văn nói.

“Ế?” Vệ Đông với Thiệu Lăng cũng kinh ngạc quay sang nhìn nhau một cái “Còn những người khác? Có ai bắn súng không?”

Tất cả mọi người đều lắc đầu.

Thiệu Lăng khẽ cau mày “Chúng tôi ở phía sau nghe được một loạt tiếng súng, âm thanh giống như đến từ bốn phương tám hướng, hơn nữa có trước có sau, liên tục hơn mười giây.”

Lần này đến cả Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên cũng hai mặt nhìn nhau “Chúng tôi chạy ở phía trước cũng nghe thấy, cho nên mới nhận ra hai xe ở đằng sau có thể gặp phải vấn đề gì, bèn quay xe trở lại tìm.”

Mọi người đồng loạt rơi vào trầm mặc đến cứng ngắc, qua thật lâu sau mới thấy Lý Tiểu Xuân nuốt nước miếng một cái, nói “Trong thung lũng… còn có ai khác sao? Hay là còn… ‘thứ gì đó’ khác…?”

* * * * * *

[ Chuyện bên lề ]

Hạo Văn: Tôi chỉ bắn có một phát à.

Thiệu Lăng: Nhưng chúng tôi ở phía sau nghe được một loạt tiếng súng, đến từ bốn phương tám hướng.

Kha Tầm: Cũng may là bắn đạn chứ không phải bắn nước tiểu.

Mọi người ( thử tưởng tượng ra cái cảnh kia): …ngậm miệng
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện