NPC đã không căn dặn hay bắt bọn họ làm nhiệm vụ, đám người dùng xong bữa sáng liền tranh thủ thời gian đi tìm ấn chương.
Bởi vì cụ ông Lý Thái Dũng đi đứng bất tiện, cho nên mọi người nhất trí để ông ở lại quán ăn cô Năm uống trà chờ đợi.
Sau đó, 10 người còn lại tập trung ở sân giếng trời bên ngoài.
Bởi vì tối qua thực sự đã xảy ra sự kiện gây tử vong, khiến cho các người mới lần đầu vào tranh đều ai nấy đều im thin thít, giống như đã chấp nhận vận mệnh, đồng thời cũng vì bản năng cầu sinh mà khiến họ nổi lòng tích cực.
“Tiểu Mục, cậu có phát hiện được gì không?” Tần Tứ mở lời nói.
Mọi người ai cũng ra vẻ chăm chú lắng nghe, chính bọn họ cũng không hiểu vì sao lại cảm thấy nam tử vóc dáng cao lớn này không phải hạng người tầm thường.
Mục Dịch Nhiên ngẩng đầu nhìn một vòng quanh tòa nhà ngang với kiến trúc cổ quái trước mắt “Chỉ có tìm được manh mối gây tử vong mới có thể lần ra vị trí ẩn giấu ấn chương —— theo tình hình phòng 402 trước mắt mà nói thì, sự kiện tử vong xảy ra tối qua trùng khớp với sự kiện hỏa hoạn năm ngoái, nhưng không biết có thể xem nó như một quy luật tử vong hay không.”
Hiển nhiên không chỉ một mình hắn nghĩ đến vấn đề này, Sa Liễu cũng gật đầu nói “Gác cổng đặc biệt yêu cầu chúng ta tụ tập lại một chỗ để kể lại chuyện đã xảy ra năm ngoái, tôi cho rằng đây có thể xem như một quy luật —— sau mỗi lần xảy ra sự kiện tử vong, NPC sẽ phụ trách kể lại “bản mẫu tử vong” tương ứng.”
Bản mẫu tử vong, cách nói này nghe có vẻ mới lạ độc đáo, cũng rất chuẩn xác.
Ngẫm lại mà nói, vai trò được đặt ra của NPC ở đây thực sự rất tàn nhẫn, khi mỗi phòng xảy ra chuyện, ông bác gác cổng sẽ bắt đầu đứng ra kể lại: Phòng này mấy năm trước đã từng xảy ra chuyện tương tự, năm ấy người nọ là chết như thế nào như thế nào, bây giờ đã hiểu chưa…
“Nếu người ở lại trong mỗi phòng đều sẽ bị tai nạn từng xảy ra trong phòng nguyền rủa, vậy hiện tại điều bức thiết trước mắt chính là—— tìm hiểu rõ ràng phòng ở của chúng ta trước đó đã từng xảy ra án mạng thế nào!” Sa Liễu có chút kích động nói, ánh mắt đảo quanh mọi người “Trước khi tìm ra ấn chương, tôi cho rằng đây chính là việc cấp bách cần phải ưu tiên giải quyết trước!”
“Nhưng mà sau khi tắt đèn không cho phép sang phòng người khác, cuối cùng gặp phải nguy hiểm sẽ chỉ là bản thân những người ở trong phòng!” Lên tiếng chính là Hâm Miểu, mặt mày đột nhiên tái mét—— khách ở phòng 402 hiện tại chỉ còn lại mỗi một mình cô!
Vệ Đông không kềm được lòng, lên tiếng an ủi Hâm Miểu “Chỉ cần cô không làm trái quy tắc chắc là sẽ không xảy ra chuyện đâu… Hơn nữa dù sao phòng cô cũng đã xảy ra chuyện, tỷ lệ phát sinh lần nữa chắc sẽ không cao lắm đâu.”
Cừu Lộ lập tức tiếp lời Vệ Đông “Đúng vậy! Tối hôm qua hai người bọn họ gặp chuyện là bởi vì cố ý đi gõ cửa phòng khác! Họ làm trái quy tắc! Chúng ta chỉ cần ghi nhớ cho kỹ lời của bác gác cổng, sau khi tắt đèn không sang phòng khác, không lên xuống lầu, vậy sẽ không xảy ra chuyện!”—— Cừu Lộ rất ít khi nói chuyện lớn tiếng như vậy, lúc này to giọng giống như là muốn tăng thêm can đảm cho bản thân.
Trong ba nhà thơ thì Trĩ Diêu xem như thực tế nhất “Nhưng mỗi ngày vẫn sẽ có một người phải tử vong, Tần bác sĩ hôm qua từng bảo, nếu như qua đêm mà không có trường hợp tử vong nào xảy ra, chúng ta sẽ phải bầu phiếu chọn ra một người…”
Tất cả mọi người nghe vậy đều trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Kha Tầm lên tiếng, cậu nói “Dựa theo tình hình trước mắt, chúng ta vẫn chưa tìm ra được quy luật tử vong, cho nên tôi nghĩ chúng ta chưa chắc ‘được phép’ tiến hành đầu phiếu biểu quyết đâu.”
Mục Dịch Nhiên liếc nhìn Kha Tầm một cái: Lời này mà cũng xem như an ủi sao…
Sa Liễu có chút nôn nóng “Rõ ràng đã xuất hiện quy luật rồi còn gì—— sự kiện tử vong từng xảy ra trong phòng sẽ một lần nữa tái diễn! Chỉ cần chúng ta quan sát nghiền ngẫm cẩn thận, sẽ phát hiện được dấu vết để lại trong phòng! Tỷ như phòng 402 vách tường đều cháy đen, kia là minh chứng cho tai nạn từng xảy ra năm ngoái!”
“Trước mắt sự kiện tử vong chỉ mới xuất hiện một trường hợp, chúng ta không thể khẳng định cái gọi là bản mẫu tử vong nhất định sẽ diễn ra ở trong phòng đấy, hoặc là đối tượng nhất định là khách ở trong phòng đấy.” Kha Tầm cũng không nhìn ánh mắt lóe sáng của Sa Liễu, mà đảo mắt nhìn về phía cầu thang nằm ở bốn góc, một lần nữa chìm vào trầm tư.
Mục Dịch Nhiên bên này đón lời của Kha Tầm nói tiếp “Tối qua từng xảy ra việc cầu thang biến mất một cách quỷ dị, việc này có mối quan hệ chặt chẽ đối với sự kiện tử vong được đặt ra tối qua, có thể nói phạm vi xảy ra tai nạn là rất lớn, không phải chỉ cực hạn bên trong căn phòng đó thôi. Hơn nữa, ngoại trừ những quy định cứng nhắc NPC nói ra, nhất định còn có điều kiện tử vong khác mà chúng ta không biết đến, giả như có người ở bên ngoài phòng gây ra điều kiện tử vong, sau đó cũng không trở lại phòng mình, liệu có khả năng họ sẽ trở thành con mồi của bản mẫu tử vong các phòng khác hay không?”
Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên, ánh mắt dần dần trở nên có chút vi diệu… đại lão mới nãy là đang thay mình giải thích sao? Hơn nữa ý nghĩ cơ hồ là y hệt như mình…
“Bên ngoài phòng? Nửa đêm làm sao có người xuất hiện ở bên ngoài?” Cừu Lộ nghĩ đến vấn đề này liền cảm thấy đáng sợ.
Kha Tầm ánh mắt tràn đầy ẩn ý nhìn Sa Liễu “NPC quy định không thể sang thăm phòng người khác, không thể lên xuống cầu thang, nói cách khác ngoại trừ phòng của chính mình ra thì toàn bộ hành lang của cả tầng, cùng với cầu thang của bốn tầng lẫn WC công cộng đều thuộc về phạm vi có thể hoạt động.”
Sa Liễu cũng không so đo về việc Kha Tầm nhìn ra ý nghĩ của mình, ngược lại cảm thấy có đồng bọn thông minh khiến trong lòng an tâm hơn rất nhiều “Nói vậy nếu như có phòng nào đó bất hạnh gặp phải tai nạn, người gặp nạn nếu may mắn đào thoát chạy ra khỏi phòng được, hơn nữa người ở các phòng khác có thể rời khỏi phòng đi ra hành lang giúp đỡ người nọ, đây không tính là “thăm phòng” cũng không xem như lên xuống giữa các lầu, mà là trong phạm vi cho phép giúp đỡ lẫn nhau!”
Hâm Miểu nghe lời này cả người đều kích động “Vậy tôi có thể ở qua đêm ngoài hành lang không? Tôi thật sự không dám một mình trở về phòng! Tina mấy cậu ấy chính là chết trên…”
“Nếu như có thể ở ngoài hành lang, vậy không cần chia phòng cho chúng ta làm gì,” Tần Tứ sửa lại ý nghĩ của đối phương “Phương pháp mà Sa Liễu nói chỉ là biện pháp cứu viện trong lúc khẩn cấp thôi.”
Cừu Lộ có vẻ khá là chậm tiêu, đến tận lúc này mới hiểu được lời của Sa Liễu, vội vàng nắm lấy tay Hâm Miểu đứng bên cạnh nói “Đúng đó! Đám phụ nữ chúng tôi đều là tay chân yếu ớt trói gà không chặt, tới chừng đó vẫn là phải nhờ đàn ông mấy anh giúp đỡ!” Nói xong lại dùng sức kéo kéo tay, Hâm Miểu liền vội vội vàng vàng gật đầu phụ họa.
Sấu Trúc an ủi hai người “Yên tâm đi, bảo vệ phụ nữ các cô là điều mà đám đàn ông chúng tôi nên làm mà.”
Chu Hạo Văn từ đầu tới cuối đều im lặng không nói lời nào, lúc này đột nhiên lên tiếng “Đường xuống suối vàng đâu có phân biệt ai già ai trẻ, tòa chung cư này tử vong cũng không phân nam nữ, ở đâu ra cái chuyện ai nên bảo vệ ai chứ.”
Cừu Lộ nghe vậy cảm thấy như đang bị đối phương sỉ nhục, mắt nhìn thoáng qua nam tử với vẻ ngoài Nhật hệ khiến người ta cảm thấy ưa nhìn, nhưng lời nói ra lại không làm người ta ưa chút nào “Vậy cậu biết đám mây nào sẽ mưa không? Tới lúc nguy hiểm ai giúp ai còn chưa biết đâu! Giống như hiện tại chúng ta săn sóc cụ Lý vậy, nâng đỡ lẫn nhau mới có thể đi được xa hơn!”
“Nếu bây giờ đang giữa lúc chạy trối chết, chị chắc là mình sẽ đứng lại dìu cụ Lý chứ?” Chu Hạo Văn hỏi lại “Nơi này là chung cư Xuân Duẩn, không phải RMS Titanic.”
Vệ Đông vội vàng vươn tay vỗ vai bạn chung phòng với mình “Bỏ đi, phí lời làm gì, cậu không hiểu sao, mấy cái bọn họ nói tới đâu có lan quyên gì tới chúng ta!” Nói xong lại nhìn Sa Liễu “Tụi này ở lầu 6, dựa theo quy định không thể lên xuống giữa các lầu, xem như là bị các người cô lập rồi còn gì.”
Sa Liễu đảo đảo tròng mắt “Vậy hai người nói trước đi, phòng 616 của hai người có gì kỳ quái, chúng tôi sẽ giúp hai người nghĩ biện pháp.”
Vệ Đông suy nghĩ, phòng 616 ngoại trừ làm cho bọn họ đau đầu tức ngực ra quả thật không có chỗ nào kỳ quái hay quỷ dị “Phòng của tụi này nhìn khá là sạch sẽ, có điều ở trong cảm thấy khó chịu bức bối lắm, Kha Nhi, lát nữa mày cũng lên lầu vô phòng tao thử xem sao?”
“Ố kê, mới nãy cụ Lý tặng tao nguyên một lọ Đan Tham Tích Hoàn (*), lát nữa tao ngậm một viên vô phòng mày coi…” Kha Tầm còn chưa nói hết lời, đã nghe Chu Hạo Văn nói “Phòng của chúng tôi biến hình.”
Kha Tầm “Đờ phắc?”
Nghe thấy lời này, mỗi người mỗi vẻ mặt: Cái quỷ gì mà biến hình? Bộ tưởng chung cư này là transformers hay gì? Mục Dịch Nhiên lại chăm chú nhìn Chu Hạo Văn “Biến hình?”
Chu Hạo Văn gật đầu “Tối qua vừa vào phòng tôi liền thử tìm xem trong phòng có ấn chương gì không, cho nên vị trí cùng góc độ của phòng thế nào trong đầu cũng nhớ đại khái, nhưng sáng hôm nay tỉnh lại, tường vây ngoài phòng có chút nghiêng hướng vào trong, rất nhiều vật phẩm dán tường hoặc đặt gần chân tường đều bị di động một chút, góc giữa vách tường cùng mặt đất cũng không phải tiêu chuẩn 90 độ nữa, giống như đang biến thành hình góc nhọn.”
Vài người ngẫm nghĩ một lát mới hiểu hết được lời Chu Hạo Văn nói.
Vệ Đông là người kinh ngạc nhất, thật không ngờ anh bạn chung phòng này với mình lại không phải dạng vừa, đang tính nói một câu “Người anh em về sau liền trông vào cậu đấy” lại sợ đối phương phun một câu “Chung cư Xuân Duẩn không có anh em” vô mặt, liền ngậm miệng không dám hé răng.
Mục Dịch Nhiên nói “Hiện tại tốt nhất là chúng ta trở về phòng mình kiểm tra lại một lần, xem xem có khác gì so với tối hôm qua không, nhân tiện cũng tìm thử ấn chương —— tới giờ cơm trưa tập họp ở quán ăn, cùng nhau tổng kết cũng thảo luận về biến hóa hay điều dị thường phát hiện được trong phòng.”
Tất cả mọi người cảm thấy lời này rất có lý, Chu Hạo Văn cũng gật gù đồng thuận.
***
Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên trở lại phòng 411, lầu bốn là nơi tập trung hầu như toàn bộ nhóm người bọn họ, ngoại trừ 411 hai người họ ra, còn có Sa Liễu cùng Cừu Lộ ở 410, cùng với hiện tại chỉ còn một mình Hâm Miểu 402.
Nếu như hạn chế phạm vi hoạt động chỉ riêng ở tầng 4, xét theo năng lực phản ứng cùng thể lực mà nói, Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên chắc chắn là hai người mạnh nhất cả tầng lầu này, ba người còn lại đều là nữ tính, mà theo như lời Cừu Lộ thì, cũng tức là “đối tượng cần được bảo vệ”.
Sa Liễu mới nãy quanh co lòng vòng một đống, kỳ thật mục đích chính là dẫn về đề tài này.
Kha Tầm không ý kiến gì về việc này, nếu thật sự thấy đồng bạn gặp nguy hiểm, cậu tuyệt đối sẽ không thờ ơ đứng nhìn—— điều này chẳng cần ai phải nhắc nhở hay nhấn mạnh.
“Anh biết gì về bức tranh này cùng họa sĩ vẽ ra nó?” Kha Tầm bật quạt máy, mở cả cửa phòng cùng cửa sổ ra, mới khiến không khí oi bức trong phòng lưu thông một chút.
Mục Dịch Nhiên quan sát thật cẩn thận các góc phòng, giống như không phát hiện được chỗ nào khác so với đêm qua, lại đi kiểm tra góc giữa vách tường cùng mặt đất, không phát hiện có chỗ nào bất thường.
“《 Phá Thổ 》không phải một bức tranh.”
“Làm ơn đừng nói với tôi đây kỳ thật là một bộ phim kinh dị nha…” Kha Tầm mặt đối diện với quạt máy, thanh âm bị cánh quạt thổi tán ra nghe có vẻ mờ mờ ảo ảo.
Mục Dịch Nhiên khựng lại một lát, mới tiếp tục nói “《 Phá Thổ 》vốn không phải một bức tranh đơn độc, mà là một chuỗi các bức tranh, mô tả hoàn cảnh lớn dần tuổi niên thiếu của tác giả, toàn bộ cả 12 bức tranh đều tràn ngập hơi thở cuộc sống.”
“Chuỗi tranh Phá Thổ được tạo thành từ 12 bức tranh, trong tranh có cảnh phố phường sinh hoạt thưở nhỏ của tác giả, có gánh hàng rong, có tiệm hớt tóc, vân vân…. đều là ghi lại cuộc sống của một người bình thường.”
“Trong đó có cái nào nhắc tới chung cư Xuân Duẩn không? Hoặc là có vẽ cái nhà ngang hình trụ nào giống như vậy không?” Kha Tầm hỏi.
“Tôi chưa từng nghiên cứu 12 bức tranh này bao giờ, so với những tác phẩm theo chủ nghĩa hiện thực huyền ảo của họa sĩ Lạc Tân thì 12 bức tranh này bởi vì quá mức chân thật khiến người ta cảm thấy bình thường.” Trong đầu Mục Dịch Nhiên lần lượt hiện ra mấy tác phẩm nổi tiếng của vị họa sĩ này, hầu hết đều tràn đầy sắc thái kỳ lạ cùng thần bí, nhưng bên trong lại ẩn chứa ý nghĩa xã hội cùng lịch sử sâu sắc.
“Trước lúc anh vào tranh có nhìn ra được cảnh tượng gì không?” Kha Tầm cố gắng nhớ lại hình ảnh lúc ấy mình nhìn thấy “Tỷ như quạt máy nè hoặc là mấy đứa trẻ nhảy dây thun vân vân.”
“Tôi nhìn thấy không nhiều được như cậu, trừ bỏ một cái nhãn ghi “Phá Thổ” ở góc tranh ra, trong lốc xoáy cuốn vào tranh tôi chỉ loáng thoáng mơ hồ nhìn thấy một…” Mục Dịch Nhiên khẽ nhíu mày, tự bản thân cũng cảm giác hình vẽ kia quả thực rất kỳ lạ, thậm chí là buồn cười “Một gốc măng.”
“Măng?” Kha Tầm nhớ không ra sau khi mình vào ở chung cư này rồi có gặp được thứ gì liên quan tới măng không “Măng? Liệu có liên quan đến chung cư Xuân Duẩn không?”
Mục Dịch Nhiên không đáp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bàn làm việc kiểu dáng xưa cũ trước mắt “Trên mặt bàn có khắc một chữ.”
“Một chữ ‘Sớm’?” Kha Tầm cũng bước tới nhìn, trên bàn làm việc của cậu quả thực cũng có khắc một chữ —— ‘Về’, nhìn như là vết khắc bằng bút bi, bởi vì trong nét có lẫn vết mực xanh đặc trưng của bút bi.
Chữ được khắc vào rất sâu, cũng không biết là phải dùng đầu bút bi yếu ớt lặp đi lặp lại khắc bao nhiêu lần, mỗi một nét đều ăn thật sâu vào mặt bàn, nhìn nó liền có thể tưởng tượng ra người khắc nó ra ôm trong lòng nguyện vọng, hay hoặc là cừu hận mãnh liệt đến cỡ nào.
__________
Chú thích
(*) Đan tham tích hoàn : Một loại thuốc viên uống liền, giúp lưu thông khí huyết khi tức ngực đau tim etc.
Bởi vì cụ ông Lý Thái Dũng đi đứng bất tiện, cho nên mọi người nhất trí để ông ở lại quán ăn cô Năm uống trà chờ đợi.
Sau đó, 10 người còn lại tập trung ở sân giếng trời bên ngoài.
Bởi vì tối qua thực sự đã xảy ra sự kiện gây tử vong, khiến cho các người mới lần đầu vào tranh đều ai nấy đều im thin thít, giống như đã chấp nhận vận mệnh, đồng thời cũng vì bản năng cầu sinh mà khiến họ nổi lòng tích cực.
“Tiểu Mục, cậu có phát hiện được gì không?” Tần Tứ mở lời nói.
Mọi người ai cũng ra vẻ chăm chú lắng nghe, chính bọn họ cũng không hiểu vì sao lại cảm thấy nam tử vóc dáng cao lớn này không phải hạng người tầm thường.
Mục Dịch Nhiên ngẩng đầu nhìn một vòng quanh tòa nhà ngang với kiến trúc cổ quái trước mắt “Chỉ có tìm được manh mối gây tử vong mới có thể lần ra vị trí ẩn giấu ấn chương —— theo tình hình phòng 402 trước mắt mà nói thì, sự kiện tử vong xảy ra tối qua trùng khớp với sự kiện hỏa hoạn năm ngoái, nhưng không biết có thể xem nó như một quy luật tử vong hay không.”
Hiển nhiên không chỉ một mình hắn nghĩ đến vấn đề này, Sa Liễu cũng gật đầu nói “Gác cổng đặc biệt yêu cầu chúng ta tụ tập lại một chỗ để kể lại chuyện đã xảy ra năm ngoái, tôi cho rằng đây có thể xem như một quy luật —— sau mỗi lần xảy ra sự kiện tử vong, NPC sẽ phụ trách kể lại “bản mẫu tử vong” tương ứng.”
Bản mẫu tử vong, cách nói này nghe có vẻ mới lạ độc đáo, cũng rất chuẩn xác.
Ngẫm lại mà nói, vai trò được đặt ra của NPC ở đây thực sự rất tàn nhẫn, khi mỗi phòng xảy ra chuyện, ông bác gác cổng sẽ bắt đầu đứng ra kể lại: Phòng này mấy năm trước đã từng xảy ra chuyện tương tự, năm ấy người nọ là chết như thế nào như thế nào, bây giờ đã hiểu chưa…
“Nếu người ở lại trong mỗi phòng đều sẽ bị tai nạn từng xảy ra trong phòng nguyền rủa, vậy hiện tại điều bức thiết trước mắt chính là—— tìm hiểu rõ ràng phòng ở của chúng ta trước đó đã từng xảy ra án mạng thế nào!” Sa Liễu có chút kích động nói, ánh mắt đảo quanh mọi người “Trước khi tìm ra ấn chương, tôi cho rằng đây chính là việc cấp bách cần phải ưu tiên giải quyết trước!”
“Nhưng mà sau khi tắt đèn không cho phép sang phòng người khác, cuối cùng gặp phải nguy hiểm sẽ chỉ là bản thân những người ở trong phòng!” Lên tiếng chính là Hâm Miểu, mặt mày đột nhiên tái mét—— khách ở phòng 402 hiện tại chỉ còn lại mỗi một mình cô!
Vệ Đông không kềm được lòng, lên tiếng an ủi Hâm Miểu “Chỉ cần cô không làm trái quy tắc chắc là sẽ không xảy ra chuyện đâu… Hơn nữa dù sao phòng cô cũng đã xảy ra chuyện, tỷ lệ phát sinh lần nữa chắc sẽ không cao lắm đâu.”
Cừu Lộ lập tức tiếp lời Vệ Đông “Đúng vậy! Tối hôm qua hai người bọn họ gặp chuyện là bởi vì cố ý đi gõ cửa phòng khác! Họ làm trái quy tắc! Chúng ta chỉ cần ghi nhớ cho kỹ lời của bác gác cổng, sau khi tắt đèn không sang phòng khác, không lên xuống lầu, vậy sẽ không xảy ra chuyện!”—— Cừu Lộ rất ít khi nói chuyện lớn tiếng như vậy, lúc này to giọng giống như là muốn tăng thêm can đảm cho bản thân.
Trong ba nhà thơ thì Trĩ Diêu xem như thực tế nhất “Nhưng mỗi ngày vẫn sẽ có một người phải tử vong, Tần bác sĩ hôm qua từng bảo, nếu như qua đêm mà không có trường hợp tử vong nào xảy ra, chúng ta sẽ phải bầu phiếu chọn ra một người…”
Tất cả mọi người nghe vậy đều trầm mặc.
Cuối cùng vẫn là Kha Tầm lên tiếng, cậu nói “Dựa theo tình hình trước mắt, chúng ta vẫn chưa tìm ra được quy luật tử vong, cho nên tôi nghĩ chúng ta chưa chắc ‘được phép’ tiến hành đầu phiếu biểu quyết đâu.”
Mục Dịch Nhiên liếc nhìn Kha Tầm một cái: Lời này mà cũng xem như an ủi sao…
Sa Liễu có chút nôn nóng “Rõ ràng đã xuất hiện quy luật rồi còn gì—— sự kiện tử vong từng xảy ra trong phòng sẽ một lần nữa tái diễn! Chỉ cần chúng ta quan sát nghiền ngẫm cẩn thận, sẽ phát hiện được dấu vết để lại trong phòng! Tỷ như phòng 402 vách tường đều cháy đen, kia là minh chứng cho tai nạn từng xảy ra năm ngoái!”
“Trước mắt sự kiện tử vong chỉ mới xuất hiện một trường hợp, chúng ta không thể khẳng định cái gọi là bản mẫu tử vong nhất định sẽ diễn ra ở trong phòng đấy, hoặc là đối tượng nhất định là khách ở trong phòng đấy.” Kha Tầm cũng không nhìn ánh mắt lóe sáng của Sa Liễu, mà đảo mắt nhìn về phía cầu thang nằm ở bốn góc, một lần nữa chìm vào trầm tư.
Mục Dịch Nhiên bên này đón lời của Kha Tầm nói tiếp “Tối qua từng xảy ra việc cầu thang biến mất một cách quỷ dị, việc này có mối quan hệ chặt chẽ đối với sự kiện tử vong được đặt ra tối qua, có thể nói phạm vi xảy ra tai nạn là rất lớn, không phải chỉ cực hạn bên trong căn phòng đó thôi. Hơn nữa, ngoại trừ những quy định cứng nhắc NPC nói ra, nhất định còn có điều kiện tử vong khác mà chúng ta không biết đến, giả như có người ở bên ngoài phòng gây ra điều kiện tử vong, sau đó cũng không trở lại phòng mình, liệu có khả năng họ sẽ trở thành con mồi của bản mẫu tử vong các phòng khác hay không?”
Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên, ánh mắt dần dần trở nên có chút vi diệu… đại lão mới nãy là đang thay mình giải thích sao? Hơn nữa ý nghĩ cơ hồ là y hệt như mình…
“Bên ngoài phòng? Nửa đêm làm sao có người xuất hiện ở bên ngoài?” Cừu Lộ nghĩ đến vấn đề này liền cảm thấy đáng sợ.
Kha Tầm ánh mắt tràn đầy ẩn ý nhìn Sa Liễu “NPC quy định không thể sang thăm phòng người khác, không thể lên xuống cầu thang, nói cách khác ngoại trừ phòng của chính mình ra thì toàn bộ hành lang của cả tầng, cùng với cầu thang của bốn tầng lẫn WC công cộng đều thuộc về phạm vi có thể hoạt động.”
Sa Liễu cũng không so đo về việc Kha Tầm nhìn ra ý nghĩ của mình, ngược lại cảm thấy có đồng bọn thông minh khiến trong lòng an tâm hơn rất nhiều “Nói vậy nếu như có phòng nào đó bất hạnh gặp phải tai nạn, người gặp nạn nếu may mắn đào thoát chạy ra khỏi phòng được, hơn nữa người ở các phòng khác có thể rời khỏi phòng đi ra hành lang giúp đỡ người nọ, đây không tính là “thăm phòng” cũng không xem như lên xuống giữa các lầu, mà là trong phạm vi cho phép giúp đỡ lẫn nhau!”
Hâm Miểu nghe lời này cả người đều kích động “Vậy tôi có thể ở qua đêm ngoài hành lang không? Tôi thật sự không dám một mình trở về phòng! Tina mấy cậu ấy chính là chết trên…”
“Nếu như có thể ở ngoài hành lang, vậy không cần chia phòng cho chúng ta làm gì,” Tần Tứ sửa lại ý nghĩ của đối phương “Phương pháp mà Sa Liễu nói chỉ là biện pháp cứu viện trong lúc khẩn cấp thôi.”
Cừu Lộ có vẻ khá là chậm tiêu, đến tận lúc này mới hiểu được lời của Sa Liễu, vội vàng nắm lấy tay Hâm Miểu đứng bên cạnh nói “Đúng đó! Đám phụ nữ chúng tôi đều là tay chân yếu ớt trói gà không chặt, tới chừng đó vẫn là phải nhờ đàn ông mấy anh giúp đỡ!” Nói xong lại dùng sức kéo kéo tay, Hâm Miểu liền vội vội vàng vàng gật đầu phụ họa.
Sấu Trúc an ủi hai người “Yên tâm đi, bảo vệ phụ nữ các cô là điều mà đám đàn ông chúng tôi nên làm mà.”
Chu Hạo Văn từ đầu tới cuối đều im lặng không nói lời nào, lúc này đột nhiên lên tiếng “Đường xuống suối vàng đâu có phân biệt ai già ai trẻ, tòa chung cư này tử vong cũng không phân nam nữ, ở đâu ra cái chuyện ai nên bảo vệ ai chứ.”
Cừu Lộ nghe vậy cảm thấy như đang bị đối phương sỉ nhục, mắt nhìn thoáng qua nam tử với vẻ ngoài Nhật hệ khiến người ta cảm thấy ưa nhìn, nhưng lời nói ra lại không làm người ta ưa chút nào “Vậy cậu biết đám mây nào sẽ mưa không? Tới lúc nguy hiểm ai giúp ai còn chưa biết đâu! Giống như hiện tại chúng ta săn sóc cụ Lý vậy, nâng đỡ lẫn nhau mới có thể đi được xa hơn!”
“Nếu bây giờ đang giữa lúc chạy trối chết, chị chắc là mình sẽ đứng lại dìu cụ Lý chứ?” Chu Hạo Văn hỏi lại “Nơi này là chung cư Xuân Duẩn, không phải RMS Titanic.”
Vệ Đông vội vàng vươn tay vỗ vai bạn chung phòng với mình “Bỏ đi, phí lời làm gì, cậu không hiểu sao, mấy cái bọn họ nói tới đâu có lan quyên gì tới chúng ta!” Nói xong lại nhìn Sa Liễu “Tụi này ở lầu 6, dựa theo quy định không thể lên xuống giữa các lầu, xem như là bị các người cô lập rồi còn gì.”
Sa Liễu đảo đảo tròng mắt “Vậy hai người nói trước đi, phòng 616 của hai người có gì kỳ quái, chúng tôi sẽ giúp hai người nghĩ biện pháp.”
Vệ Đông suy nghĩ, phòng 616 ngoại trừ làm cho bọn họ đau đầu tức ngực ra quả thật không có chỗ nào kỳ quái hay quỷ dị “Phòng của tụi này nhìn khá là sạch sẽ, có điều ở trong cảm thấy khó chịu bức bối lắm, Kha Nhi, lát nữa mày cũng lên lầu vô phòng tao thử xem sao?”
“Ố kê, mới nãy cụ Lý tặng tao nguyên một lọ Đan Tham Tích Hoàn (*), lát nữa tao ngậm một viên vô phòng mày coi…” Kha Tầm còn chưa nói hết lời, đã nghe Chu Hạo Văn nói “Phòng của chúng tôi biến hình.”
Kha Tầm “Đờ phắc?”
Nghe thấy lời này, mỗi người mỗi vẻ mặt: Cái quỷ gì mà biến hình? Bộ tưởng chung cư này là transformers hay gì? Mục Dịch Nhiên lại chăm chú nhìn Chu Hạo Văn “Biến hình?”
Chu Hạo Văn gật đầu “Tối qua vừa vào phòng tôi liền thử tìm xem trong phòng có ấn chương gì không, cho nên vị trí cùng góc độ của phòng thế nào trong đầu cũng nhớ đại khái, nhưng sáng hôm nay tỉnh lại, tường vây ngoài phòng có chút nghiêng hướng vào trong, rất nhiều vật phẩm dán tường hoặc đặt gần chân tường đều bị di động một chút, góc giữa vách tường cùng mặt đất cũng không phải tiêu chuẩn 90 độ nữa, giống như đang biến thành hình góc nhọn.”
Vài người ngẫm nghĩ một lát mới hiểu hết được lời Chu Hạo Văn nói.
Vệ Đông là người kinh ngạc nhất, thật không ngờ anh bạn chung phòng này với mình lại không phải dạng vừa, đang tính nói một câu “Người anh em về sau liền trông vào cậu đấy” lại sợ đối phương phun một câu “Chung cư Xuân Duẩn không có anh em” vô mặt, liền ngậm miệng không dám hé răng.
Mục Dịch Nhiên nói “Hiện tại tốt nhất là chúng ta trở về phòng mình kiểm tra lại một lần, xem xem có khác gì so với tối hôm qua không, nhân tiện cũng tìm thử ấn chương —— tới giờ cơm trưa tập họp ở quán ăn, cùng nhau tổng kết cũng thảo luận về biến hóa hay điều dị thường phát hiện được trong phòng.”
Tất cả mọi người cảm thấy lời này rất có lý, Chu Hạo Văn cũng gật gù đồng thuận.
***
Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên trở lại phòng 411, lầu bốn là nơi tập trung hầu như toàn bộ nhóm người bọn họ, ngoại trừ 411 hai người họ ra, còn có Sa Liễu cùng Cừu Lộ ở 410, cùng với hiện tại chỉ còn một mình Hâm Miểu 402.
Nếu như hạn chế phạm vi hoạt động chỉ riêng ở tầng 4, xét theo năng lực phản ứng cùng thể lực mà nói, Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên chắc chắn là hai người mạnh nhất cả tầng lầu này, ba người còn lại đều là nữ tính, mà theo như lời Cừu Lộ thì, cũng tức là “đối tượng cần được bảo vệ”.
Sa Liễu mới nãy quanh co lòng vòng một đống, kỳ thật mục đích chính là dẫn về đề tài này.
Kha Tầm không ý kiến gì về việc này, nếu thật sự thấy đồng bạn gặp nguy hiểm, cậu tuyệt đối sẽ không thờ ơ đứng nhìn—— điều này chẳng cần ai phải nhắc nhở hay nhấn mạnh.
“Anh biết gì về bức tranh này cùng họa sĩ vẽ ra nó?” Kha Tầm bật quạt máy, mở cả cửa phòng cùng cửa sổ ra, mới khiến không khí oi bức trong phòng lưu thông một chút.
Mục Dịch Nhiên quan sát thật cẩn thận các góc phòng, giống như không phát hiện được chỗ nào khác so với đêm qua, lại đi kiểm tra góc giữa vách tường cùng mặt đất, không phát hiện có chỗ nào bất thường.
“《 Phá Thổ 》không phải một bức tranh.”
“Làm ơn đừng nói với tôi đây kỳ thật là một bộ phim kinh dị nha…” Kha Tầm mặt đối diện với quạt máy, thanh âm bị cánh quạt thổi tán ra nghe có vẻ mờ mờ ảo ảo.
Mục Dịch Nhiên khựng lại một lát, mới tiếp tục nói “《 Phá Thổ 》vốn không phải một bức tranh đơn độc, mà là một chuỗi các bức tranh, mô tả hoàn cảnh lớn dần tuổi niên thiếu của tác giả, toàn bộ cả 12 bức tranh đều tràn ngập hơi thở cuộc sống.”
“Chuỗi tranh Phá Thổ được tạo thành từ 12 bức tranh, trong tranh có cảnh phố phường sinh hoạt thưở nhỏ của tác giả, có gánh hàng rong, có tiệm hớt tóc, vân vân…. đều là ghi lại cuộc sống của một người bình thường.”
“Trong đó có cái nào nhắc tới chung cư Xuân Duẩn không? Hoặc là có vẽ cái nhà ngang hình trụ nào giống như vậy không?” Kha Tầm hỏi.
“Tôi chưa từng nghiên cứu 12 bức tranh này bao giờ, so với những tác phẩm theo chủ nghĩa hiện thực huyền ảo của họa sĩ Lạc Tân thì 12 bức tranh này bởi vì quá mức chân thật khiến người ta cảm thấy bình thường.” Trong đầu Mục Dịch Nhiên lần lượt hiện ra mấy tác phẩm nổi tiếng của vị họa sĩ này, hầu hết đều tràn đầy sắc thái kỳ lạ cùng thần bí, nhưng bên trong lại ẩn chứa ý nghĩa xã hội cùng lịch sử sâu sắc.
“Trước lúc anh vào tranh có nhìn ra được cảnh tượng gì không?” Kha Tầm cố gắng nhớ lại hình ảnh lúc ấy mình nhìn thấy “Tỷ như quạt máy nè hoặc là mấy đứa trẻ nhảy dây thun vân vân.”
“Tôi nhìn thấy không nhiều được như cậu, trừ bỏ một cái nhãn ghi “Phá Thổ” ở góc tranh ra, trong lốc xoáy cuốn vào tranh tôi chỉ loáng thoáng mơ hồ nhìn thấy một…” Mục Dịch Nhiên khẽ nhíu mày, tự bản thân cũng cảm giác hình vẽ kia quả thực rất kỳ lạ, thậm chí là buồn cười “Một gốc măng.”
“Măng?” Kha Tầm nhớ không ra sau khi mình vào ở chung cư này rồi có gặp được thứ gì liên quan tới măng không “Măng? Liệu có liên quan đến chung cư Xuân Duẩn không?”
Mục Dịch Nhiên không đáp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái bàn làm việc kiểu dáng xưa cũ trước mắt “Trên mặt bàn có khắc một chữ.”
“Một chữ ‘Sớm’?” Kha Tầm cũng bước tới nhìn, trên bàn làm việc của cậu quả thực cũng có khắc một chữ —— ‘Về’, nhìn như là vết khắc bằng bút bi, bởi vì trong nét có lẫn vết mực xanh đặc trưng của bút bi.
Chữ được khắc vào rất sâu, cũng không biết là phải dùng đầu bút bi yếu ớt lặp đi lặp lại khắc bao nhiêu lần, mỗi một nét đều ăn thật sâu vào mặt bàn, nhìn nó liền có thể tưởng tượng ra người khắc nó ra ôm trong lòng nguyện vọng, hay hoặc là cừu hận mãnh liệt đến cỡ nào.
__________
Chú thích
(*) Đan tham tích hoàn : Một loại thuốc viên uống liền, giúp lưu thông khí huyết khi tức ngực đau tim etc.
Danh sách chương