Ngọn đèn lẻ loi nhàn nhạt chiếu sáng khắp phòng, Tiết Mính đương ngồi tụng kinh bên đèn, mắt nhắm như một lão tăng nhập định, không hề có phản ứng khi họ bước vào.
Chiêu Loan đặt làn thức ăn lên bàn, nắm lấy tay nàng, nói: “Biểu tỉ, muội tới thăm tỉ”.
Tiết Mính vẫn gõ mõ như cũ, không trả lời nàng.
Nước mắt Chiêu Loan liền lăn xuống: “Biểu tỉ, muội biết tỉ đã chịu khổ rồi, nơi này lạnh như thế, tỉ mặc áo mỏng như vậy, tay tỉ lạnh lắm… Muội mang bánh hạt dẻ, canh hoa quế ngó sen tỉ thích ăn nhất đến, tỉ còn nhớ không, khi nhỏ muội rấy hay khóc, mỗi lần muội khóc, tỉ lại dùng những món ăn này dỗ muội… Biểu tỉ, tỉ nói gì đi, tỉ đừng làm ngơ với A Loan, A Loan biết hoàng huynh có lỗi với tỉ, nhưng xin tỉ đừng hận lây sang muội, biểu tỉ…”.
Vừa nói, nàng vừa ôm chặt lấu cổ Tiết Mính òa lên nức nở.
Khương Trầm Ngư nghĩ thầm, vị công chúa này tuy được nuông chiều, nhưng lại có tình cảm chân thành ngây thơ, ngẫm ra lại là người không biết đóng kịch nhất trong hoàng cung, nhưng chính vì sự chân thật hiếm có này mới càng cảm động lòng người.
Quả nhiên, Tiết Mính tuy vẫn không nói gì nhưng ánh mắt sáng lên rồi trở nên bi thương.
“Biểu tỉ, A Loan thấp cổ bé họng, chẳng giúp nổi gì, chỉ có thể lén đến thăm tỉ, mang cho tỉ chút đồ ăn, tỉ còn muốn ăn gì, dùng gì, cứ nói với muội, lần sau đến muội sẽ mang cho tỉ”. Chiêu Loan lau nước mắt, quay đầu lại, “Đúng rồi, còn có Khương quý nhân, nếu không nhờ tỉ ấy, muội cũng sẽ không đến được đây. Biểu tỉ, tỉ nói gì đi, muội xin tỉ đó…”.
Ánh mắt Tiết Mính chuyển đến gương mặt của Khương Họa Nguyệt, dường như nhớ ra điều gì, thần sắc bừng lên, nhưng ngay lập tức đã sầm lại. Khương Trầm Ngư nhìn thấy một loạt biểu tình tinh tế đó trong mắt nàng, bèn tiến lên một bước, nói: “Hoàng hậu, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nàng có tâm nguyện gì, xin cứ nói ra, có thể giúp được, ta nghĩ tỉ tỉ và công chúa nhất định sẽ giúp”.
Khương Họa Nguyệt giật mình, bụng nghĩ muội còn dám gây them phiền phức cho ta? Chiêu Loan cũng vội vã gật đầu: “Đúng thế, biểu tỉ, tỉ có tâm nguyện gì? A Loan và quý nhân nhất định sẽ nghĩ cách giúp tỉ”.
Cánh tay Tiết Mính dừng lại, ngẩn ra nhìn chằm chằm chiếc mõ gỗ đó, dường như ngây ngốc. Chiêu Loan định nói tiếp, Khương Trầm Ngư đã kéo tay nàng, ý bảo nàng đừng lên tiếng, bởi vì lúc này trong lòng Tiết Mính chắc chắn đang đấy tranh tư tưởng kịch liệt, thành bại chính là trong phút giây suy nghĩ này, người bên cạnh nếu như nhiều lời, e rằng sẽ phản tác dụng.
Cứ thế một lúc lâu, Tiết Mính bỗng bật lên một tiếng cười bi thảm,, rồi lắc đầu, lại tiếp tục gõ mõ. Tròn lòng Khương Trầm Ngư thầm kêu hỏng rồi, hoàng hậu rốt cuộc vẫn là không qua nổi chướng ngạu đó, xem ra phải khích nàng rồi.
Lập tức, nàng bước lên hai bước, giữ chặt tay Tiết Mính nói: “Hoàng hậu!”.
Tiết Mính hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn nàng, không nói gì, cũng không giận dữ, trên gương mặt bình tĩnh là một vẻ thờ ơ tựa như lòng đã chết.
Khương Trầm Ngư nói: “Hoàng hậu ở chốn thâm cung, bản thân có thê không màng đến những chuyện trần tục ở thế giới bên ngoài, gửi gắm tâm tình nơi cửa Phật, nhưng nàng có biết ngoài kia máu tanh đã đổ, người trong gia tộc của nàng đang chịu kiếp nạn hay không? Nàng thật sự nhẫn tâm bỏ mặc họ không quan tâm sao?”.
Tiết Mính lẩm bẩm: “ Ta là một kẻ bỏ đi, không nhẫn tâm thì cũng có thể làm được gì chứ? Các người đi đi, sau này cũng đừng đến đây nữa”.
Khương Trầm Ngư nhìn nàng chằm chằm, nói: “Nàng chưa thử sao biết là không thể? Nàng chỉ biết bản thân hữu tâm vô lực là có thể thoát tội sao? Nàng bây giờ khoanh tay đứng ngoài, có từng nghĩ tới lúc thác rồi, đến suối vàng, làm sao có thể nhìn mặt một trăm ba mươi bảy người trong tộc của mình và vô số liệt tổ liệt tông?”.
Tiết Mính run rẩy.
“Trầm Ngư chỉ là một nữ lưu, không biết nói những đạo lí cao xa, Có một chuyện chứng kiến trước đây, trong lòng lĩnh ngộ, nay nói ra để chia sẻ với hoàng hậu”. Nàng hít một hơi, chậm rãi nói: “Một lần Trầm Ngư xuống nhà bếp, thấy đầu bếp đang rán cá, trong chảo dầu đang sôi ùng ục, bỏ lươn tươi sống vào, toàn bộ đều giãy giụa vài cái rồi chết, duy chỉ có một con lươn, cố hết sức cong người lên, mãi vẫn chưa chết. Đầu bếp lấy làm lạ, bèn vớt nó ra mổ bụng xem sao, hóa ra, trong bụng con lươn kia có lươn con, nó vì bảo vệ đứa con của mình, cho nên mới liều mạng mà giằng co với cái chết.
Tiết Mính nhắm chặt mắt, lồng ngực phập phừng bất định.
Khương Trầm Ngư chăm chăm nhìn nàng, mỗi chữ nói ra đều thật chậm: “Hoàng hậu, đến loài lươn cá còn biết vì con mình mà cầu sống, huống hồ là con người? Nàng thực sự không có nguyện vọng gì sao?”.
Khóe miệng Tiết Mính run bần bật, cuối cùng mới từ mở mắt, hai hàng lệ rơi xuống. Nàng giơ bàn tay run rẩy, nắm lấy cnahs tay Chiêu Loan, nói: “A Loan…”.
“Biểu tỉ, muội ở đây”.
“Tiết gia chúng ta tội nghiệt chồng chất, chết cũng không đáng tiếc, duy chỉ có Tiết Thái, năm nay mới bảy tuổi, những chuyện độc ác hại người không liên quan tới nó. Nhưng hoàng thượng đã động thủ với Tiết gia, tất sẽ nhỏ cỏ tận gốc chắc chắn không tha cho nó. Bây giờ, ta chỉ có thể cầu xin muội hãy cứu lấy nó…”.
Chiêu Loan mặt trắng bệch, miệng run run: “Muội muội muội… Muội cũng không muốn Tiết Thái chết đâu, nhưng muội, muội…hoàng huynh sẽ không nghe muội…”.
“Xin muội hãy đến cầu xim thái hậu, xin thái hậu niệm tình Tiết gia bảo vệ biên cương, không có công lao cũng có khổ lao, giữ lấy cái mạng của Tiết Thái!”. Tiết Mính vừa nói, vừa quỳ ở trước mặt Chiêu Loan, đập đầu xuống đất, phát ra tiếng bình bịch.
Chiêu Loan hoảng loạn nói: “Muội đồng ý với tỉ, muội đồng ý với tỉ nhất định sẽ đi cầu xin thái hậu! Cho dù kết cục thế nào, muội nhất định sẽ nói những lời này với thái hậu!”.
Tiết Mính nắm chặt tay nàng, trầm giọng nói từng tiếng: “Ta thay mặt một trăm ba mươi bảy người nhà họ Tiết tại ơn muội!”.
Khương Trầm Ngư im lặng đứng nhìn cảnh ấy, không có bất cứ biểu tình nào.
Về đến Gia Ninh cung, Chiêu Loan ra về trước, Khương Họa Nguyệt cho cung nhân lui ra, chỉ giữ lại mình Khương Trầm Ngư, nhìn nàng chằm chằm rất lâu, cuối cùng cũng giậm chân nói: “Bà cô tiểu tổ tong của ta ơi, muội có biết mình đã làm gì không?”.
Khương Trầm Ngư điềm tĩnh nói: “Biết. Muội biết rõ mình đang làm gì”.
“Muội biết? Ta thấy muội điên rồi. Đầu tiên là muội tự quyết định để Chiêu Loan đi thăm Tiết Mính thì đã đành, còn kéo ta đi cùng, sau lại xúi bẩy Tiết Mính cầu cứu Chiêu Loan, giữ cái mạng Tiết Thái. Có lẽ mấy ngày tới Chiêu loan sẽ nghĩ cách đi cầu xin thái hậu, chuyện này kinh động đến thái hậu thì thực sự không thể cứu vãn nổi. Có thể giữ lại cái mạng Tiết Thái hay không ta không biết, nhưng ta biết nếu hoàng thượng biết chắc chắn sẽ nổi giận! Muội hại chết ta rồi,, muội muội, lần này đúng là muội hại chết ta rồi!”.
“Tỉ tỉ chớ quá lo lắng…”.
Khương Họa Nguyệt cuống lên: “Sao ta có thể không lo lắng? Muội có ý gì? Bình thường người không muốn chuốc phiền phức nhất chính là muội, sao hôm nay lại chủ động như thế, chẳng phải kéo chuyện này vào thân mình hay sao?”.
Khương Trầm Ngư khẽ thở dài, hạ giọng nói: “Có lẽ chỉ là vì muội biết, chúng ta đã là người trong cuộc ‘thân bất do kỷ(*)’. Nếu không phản kháng, chắc chắn sẽ chết”.
Thấy nàng nói những lời đáng sợ vậy, Khương Họa Nguyệt cả kinh: “Muội nói gì thế?”.
“Bốn đai thế gia của Đồ Bích, Vương thị đã diệt, nay đến phiên Tiết thj, chỉ còn lại hai nhà Khương, Cơ, lẽ nào tỉ thực sự cho rằng có thể cùng chung phú quý?”. Khương Trầm Ngư cười châm biếm, nhưng cũng chẳng biết là đang cười ai, “ Cứ cho là Khương gia chịu như vậy, Cơ gia cũng chưa chắc đã chịu; mà cho dù cả hai nhà Khương, Cơ đều chịu, hoàng thượng cũng không chịu…”.
Khương Họa Nguyệt càng nghe càng hãi hung, lắp bắp hỏi: “Muội muội, ý của muội là?”.
“Từ trước đến nay, ba đại thế gia Tiết, Cơ, Khương cùng với hoàng đế luôn có một sự cân bằng vô hình, Sự cân bằng đó kìm chế mỗi người trong cuộc, vì thế mới hình thành sự hòa bình trên bề mặt. Mà nay, hoàng thượng quyết phá vỡ sự cân bằng này, trừ khử Tiết gia, cứ thế, thế lực của Bích quốc ắt sẽ phân hợp lần nữa. Mà sau lần phân hợp này, tỉ tỉ cho rằng, một gia tộc luôn một lòng cầu an giữ mình, hông tuyệt đối ủng hộ hoàng thượng như Khương gia chũng ta liệu có thể yên ổn hay không?”.
Khương Họa Nguyệt run rẩy, không nói nổi lời nào.
“Cho nên, nếu muốn Khương gia vô sự, Tiết gia không thể diệt vong, mà muốn giữ lại một con đường sống cho Tiết gia, mục tiêu không phải ở Tiết MÍnh, mà là Tiết Thái”. Khương Trầm Ngư hít sâu một hơi, phân tích tiếp, “Tiết Mính đã bị phế, một mình trong lãnh cung cũng khó làm được gì, nhưng Tiết Thái thì khác, hắn còn rất nhỏ, còn vô số khả năng, lại thêm hắn thông minh, tài hoa bẩm sinh, còn có mạng lưới quan hệ thâm căn cố đế của Tiết gia, đây đều là vốn liếng để ngày sau nổi dậy. Nhất định phải nghĩ cách để giữ lạ đứa trẻ này!”.
Khương Họa Nguyệt ngẩn ngơ nhìn muội muội của mình, bỗng cảm thấy muội muội trở nên xa lạ, cho dì mày mắt ngủ quan vẫn là dáng vẻ quen thuôc đó, nhưng từ trên người muội muội toát ra một khí thế kinh người mà nàng chưa từng phát hiện.
Từ lúc nào muội muội đã biến thành thế này? Và vì cái gì mà thay đổi?
“Làm thế nào giữ lại được?”. Khương Họa Nguyệt run run hỏi “Cho dù thái hậu biết, mở miệng cầu xin hoàng thương, nhưng với tính khí của hoàng thượng, chưa chắc đã đồng ý. Phải biết rằng, hoàng thượng không phải là con ruột của thái hậu, cung kính đối đãi với bà chẳng qua cũng chỉ làm vì mà thôi”.
Sóng mắt Khương Trầm Ngư lướt qua người nàng như nước chảy, sáng rỡ vô cùng, sắc bén tột độ: “Thái hậu đương nhiên không làm được, nhưng tỉ tỉ đã quên có một người, người đó nói gì hoàng thượng chắc chắn sẽ nghe theo”.
“Ai?”.
“Công tử”.
Không sai, hiên nay văn võ bá quan trong triều, chỉ có một người thực sự có khả năng khiến hoàng đế e ngại, thực sự có thể cứu được Tiết Thái.
Kỳ Úc Hầu, Cơ Anh
(*) Nghĩa là không thể tự làm chủ bản thân
Chiêu Loan đặt làn thức ăn lên bàn, nắm lấy tay nàng, nói: “Biểu tỉ, muội tới thăm tỉ”.
Tiết Mính vẫn gõ mõ như cũ, không trả lời nàng.
Nước mắt Chiêu Loan liền lăn xuống: “Biểu tỉ, muội biết tỉ đã chịu khổ rồi, nơi này lạnh như thế, tỉ mặc áo mỏng như vậy, tay tỉ lạnh lắm… Muội mang bánh hạt dẻ, canh hoa quế ngó sen tỉ thích ăn nhất đến, tỉ còn nhớ không, khi nhỏ muội rấy hay khóc, mỗi lần muội khóc, tỉ lại dùng những món ăn này dỗ muội… Biểu tỉ, tỉ nói gì đi, tỉ đừng làm ngơ với A Loan, A Loan biết hoàng huynh có lỗi với tỉ, nhưng xin tỉ đừng hận lây sang muội, biểu tỉ…”.
Vừa nói, nàng vừa ôm chặt lấu cổ Tiết Mính òa lên nức nở.
Khương Trầm Ngư nghĩ thầm, vị công chúa này tuy được nuông chiều, nhưng lại có tình cảm chân thành ngây thơ, ngẫm ra lại là người không biết đóng kịch nhất trong hoàng cung, nhưng chính vì sự chân thật hiếm có này mới càng cảm động lòng người.
Quả nhiên, Tiết Mính tuy vẫn không nói gì nhưng ánh mắt sáng lên rồi trở nên bi thương.
“Biểu tỉ, A Loan thấp cổ bé họng, chẳng giúp nổi gì, chỉ có thể lén đến thăm tỉ, mang cho tỉ chút đồ ăn, tỉ còn muốn ăn gì, dùng gì, cứ nói với muội, lần sau đến muội sẽ mang cho tỉ”. Chiêu Loan lau nước mắt, quay đầu lại, “Đúng rồi, còn có Khương quý nhân, nếu không nhờ tỉ ấy, muội cũng sẽ không đến được đây. Biểu tỉ, tỉ nói gì đi, muội xin tỉ đó…”.
Ánh mắt Tiết Mính chuyển đến gương mặt của Khương Họa Nguyệt, dường như nhớ ra điều gì, thần sắc bừng lên, nhưng ngay lập tức đã sầm lại. Khương Trầm Ngư nhìn thấy một loạt biểu tình tinh tế đó trong mắt nàng, bèn tiến lên một bước, nói: “Hoàng hậu, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nàng có tâm nguyện gì, xin cứ nói ra, có thể giúp được, ta nghĩ tỉ tỉ và công chúa nhất định sẽ giúp”.
Khương Họa Nguyệt giật mình, bụng nghĩ muội còn dám gây them phiền phức cho ta? Chiêu Loan cũng vội vã gật đầu: “Đúng thế, biểu tỉ, tỉ có tâm nguyện gì? A Loan và quý nhân nhất định sẽ nghĩ cách giúp tỉ”.
Cánh tay Tiết Mính dừng lại, ngẩn ra nhìn chằm chằm chiếc mõ gỗ đó, dường như ngây ngốc. Chiêu Loan định nói tiếp, Khương Trầm Ngư đã kéo tay nàng, ý bảo nàng đừng lên tiếng, bởi vì lúc này trong lòng Tiết Mính chắc chắn đang đấy tranh tư tưởng kịch liệt, thành bại chính là trong phút giây suy nghĩ này, người bên cạnh nếu như nhiều lời, e rằng sẽ phản tác dụng.
Cứ thế một lúc lâu, Tiết Mính bỗng bật lên một tiếng cười bi thảm,, rồi lắc đầu, lại tiếp tục gõ mõ. Tròn lòng Khương Trầm Ngư thầm kêu hỏng rồi, hoàng hậu rốt cuộc vẫn là không qua nổi chướng ngạu đó, xem ra phải khích nàng rồi.
Lập tức, nàng bước lên hai bước, giữ chặt tay Tiết Mính nói: “Hoàng hậu!”.
Tiết Mính hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn nàng, không nói gì, cũng không giận dữ, trên gương mặt bình tĩnh là một vẻ thờ ơ tựa như lòng đã chết.
Khương Trầm Ngư nói: “Hoàng hậu ở chốn thâm cung, bản thân có thê không màng đến những chuyện trần tục ở thế giới bên ngoài, gửi gắm tâm tình nơi cửa Phật, nhưng nàng có biết ngoài kia máu tanh đã đổ, người trong gia tộc của nàng đang chịu kiếp nạn hay không? Nàng thật sự nhẫn tâm bỏ mặc họ không quan tâm sao?”.
Tiết Mính lẩm bẩm: “ Ta là một kẻ bỏ đi, không nhẫn tâm thì cũng có thể làm được gì chứ? Các người đi đi, sau này cũng đừng đến đây nữa”.
Khương Trầm Ngư nhìn nàng chằm chằm, nói: “Nàng chưa thử sao biết là không thể? Nàng chỉ biết bản thân hữu tâm vô lực là có thể thoát tội sao? Nàng bây giờ khoanh tay đứng ngoài, có từng nghĩ tới lúc thác rồi, đến suối vàng, làm sao có thể nhìn mặt một trăm ba mươi bảy người trong tộc của mình và vô số liệt tổ liệt tông?”.
Tiết Mính run rẩy.
“Trầm Ngư chỉ là một nữ lưu, không biết nói những đạo lí cao xa, Có một chuyện chứng kiến trước đây, trong lòng lĩnh ngộ, nay nói ra để chia sẻ với hoàng hậu”. Nàng hít một hơi, chậm rãi nói: “Một lần Trầm Ngư xuống nhà bếp, thấy đầu bếp đang rán cá, trong chảo dầu đang sôi ùng ục, bỏ lươn tươi sống vào, toàn bộ đều giãy giụa vài cái rồi chết, duy chỉ có một con lươn, cố hết sức cong người lên, mãi vẫn chưa chết. Đầu bếp lấy làm lạ, bèn vớt nó ra mổ bụng xem sao, hóa ra, trong bụng con lươn kia có lươn con, nó vì bảo vệ đứa con của mình, cho nên mới liều mạng mà giằng co với cái chết.
Tiết Mính nhắm chặt mắt, lồng ngực phập phừng bất định.
Khương Trầm Ngư chăm chăm nhìn nàng, mỗi chữ nói ra đều thật chậm: “Hoàng hậu, đến loài lươn cá còn biết vì con mình mà cầu sống, huống hồ là con người? Nàng thực sự không có nguyện vọng gì sao?”.
Khóe miệng Tiết Mính run bần bật, cuối cùng mới từ mở mắt, hai hàng lệ rơi xuống. Nàng giơ bàn tay run rẩy, nắm lấy cnahs tay Chiêu Loan, nói: “A Loan…”.
“Biểu tỉ, muội ở đây”.
“Tiết gia chúng ta tội nghiệt chồng chất, chết cũng không đáng tiếc, duy chỉ có Tiết Thái, năm nay mới bảy tuổi, những chuyện độc ác hại người không liên quan tới nó. Nhưng hoàng thượng đã động thủ với Tiết gia, tất sẽ nhỏ cỏ tận gốc chắc chắn không tha cho nó. Bây giờ, ta chỉ có thể cầu xin muội hãy cứu lấy nó…”.
Chiêu Loan mặt trắng bệch, miệng run run: “Muội muội muội… Muội cũng không muốn Tiết Thái chết đâu, nhưng muội, muội…hoàng huynh sẽ không nghe muội…”.
“Xin muội hãy đến cầu xim thái hậu, xin thái hậu niệm tình Tiết gia bảo vệ biên cương, không có công lao cũng có khổ lao, giữ lấy cái mạng của Tiết Thái!”. Tiết Mính vừa nói, vừa quỳ ở trước mặt Chiêu Loan, đập đầu xuống đất, phát ra tiếng bình bịch.
Chiêu Loan hoảng loạn nói: “Muội đồng ý với tỉ, muội đồng ý với tỉ nhất định sẽ đi cầu xin thái hậu! Cho dù kết cục thế nào, muội nhất định sẽ nói những lời này với thái hậu!”.
Tiết Mính nắm chặt tay nàng, trầm giọng nói từng tiếng: “Ta thay mặt một trăm ba mươi bảy người nhà họ Tiết tại ơn muội!”.
Khương Trầm Ngư im lặng đứng nhìn cảnh ấy, không có bất cứ biểu tình nào.
Về đến Gia Ninh cung, Chiêu Loan ra về trước, Khương Họa Nguyệt cho cung nhân lui ra, chỉ giữ lại mình Khương Trầm Ngư, nhìn nàng chằm chằm rất lâu, cuối cùng cũng giậm chân nói: “Bà cô tiểu tổ tong của ta ơi, muội có biết mình đã làm gì không?”.
Khương Trầm Ngư điềm tĩnh nói: “Biết. Muội biết rõ mình đang làm gì”.
“Muội biết? Ta thấy muội điên rồi. Đầu tiên là muội tự quyết định để Chiêu Loan đi thăm Tiết Mính thì đã đành, còn kéo ta đi cùng, sau lại xúi bẩy Tiết Mính cầu cứu Chiêu Loan, giữ cái mạng Tiết Thái. Có lẽ mấy ngày tới Chiêu loan sẽ nghĩ cách đi cầu xin thái hậu, chuyện này kinh động đến thái hậu thì thực sự không thể cứu vãn nổi. Có thể giữ lại cái mạng Tiết Thái hay không ta không biết, nhưng ta biết nếu hoàng thượng biết chắc chắn sẽ nổi giận! Muội hại chết ta rồi,, muội muội, lần này đúng là muội hại chết ta rồi!”.
“Tỉ tỉ chớ quá lo lắng…”.
Khương Họa Nguyệt cuống lên: “Sao ta có thể không lo lắng? Muội có ý gì? Bình thường người không muốn chuốc phiền phức nhất chính là muội, sao hôm nay lại chủ động như thế, chẳng phải kéo chuyện này vào thân mình hay sao?”.
Khương Trầm Ngư khẽ thở dài, hạ giọng nói: “Có lẽ chỉ là vì muội biết, chúng ta đã là người trong cuộc ‘thân bất do kỷ(*)’. Nếu không phản kháng, chắc chắn sẽ chết”.
Thấy nàng nói những lời đáng sợ vậy, Khương Họa Nguyệt cả kinh: “Muội nói gì thế?”.
“Bốn đai thế gia của Đồ Bích, Vương thị đã diệt, nay đến phiên Tiết thj, chỉ còn lại hai nhà Khương, Cơ, lẽ nào tỉ thực sự cho rằng có thể cùng chung phú quý?”. Khương Trầm Ngư cười châm biếm, nhưng cũng chẳng biết là đang cười ai, “ Cứ cho là Khương gia chịu như vậy, Cơ gia cũng chưa chắc đã chịu; mà cho dù cả hai nhà Khương, Cơ đều chịu, hoàng thượng cũng không chịu…”.
Khương Họa Nguyệt càng nghe càng hãi hung, lắp bắp hỏi: “Muội muội, ý của muội là?”.
“Từ trước đến nay, ba đại thế gia Tiết, Cơ, Khương cùng với hoàng đế luôn có một sự cân bằng vô hình, Sự cân bằng đó kìm chế mỗi người trong cuộc, vì thế mới hình thành sự hòa bình trên bề mặt. Mà nay, hoàng thượng quyết phá vỡ sự cân bằng này, trừ khử Tiết gia, cứ thế, thế lực của Bích quốc ắt sẽ phân hợp lần nữa. Mà sau lần phân hợp này, tỉ tỉ cho rằng, một gia tộc luôn một lòng cầu an giữ mình, hông tuyệt đối ủng hộ hoàng thượng như Khương gia chũng ta liệu có thể yên ổn hay không?”.
Khương Họa Nguyệt run rẩy, không nói nổi lời nào.
“Cho nên, nếu muốn Khương gia vô sự, Tiết gia không thể diệt vong, mà muốn giữ lại một con đường sống cho Tiết gia, mục tiêu không phải ở Tiết MÍnh, mà là Tiết Thái”. Khương Trầm Ngư hít sâu một hơi, phân tích tiếp, “Tiết Mính đã bị phế, một mình trong lãnh cung cũng khó làm được gì, nhưng Tiết Thái thì khác, hắn còn rất nhỏ, còn vô số khả năng, lại thêm hắn thông minh, tài hoa bẩm sinh, còn có mạng lưới quan hệ thâm căn cố đế của Tiết gia, đây đều là vốn liếng để ngày sau nổi dậy. Nhất định phải nghĩ cách để giữ lạ đứa trẻ này!”.
Khương Họa Nguyệt ngẩn ngơ nhìn muội muội của mình, bỗng cảm thấy muội muội trở nên xa lạ, cho dì mày mắt ngủ quan vẫn là dáng vẻ quen thuôc đó, nhưng từ trên người muội muội toát ra một khí thế kinh người mà nàng chưa từng phát hiện.
Từ lúc nào muội muội đã biến thành thế này? Và vì cái gì mà thay đổi?
“Làm thế nào giữ lại được?”. Khương Họa Nguyệt run run hỏi “Cho dù thái hậu biết, mở miệng cầu xin hoàng thương, nhưng với tính khí của hoàng thượng, chưa chắc đã đồng ý. Phải biết rằng, hoàng thượng không phải là con ruột của thái hậu, cung kính đối đãi với bà chẳng qua cũng chỉ làm vì mà thôi”.
Sóng mắt Khương Trầm Ngư lướt qua người nàng như nước chảy, sáng rỡ vô cùng, sắc bén tột độ: “Thái hậu đương nhiên không làm được, nhưng tỉ tỉ đã quên có một người, người đó nói gì hoàng thượng chắc chắn sẽ nghe theo”.
“Ai?”.
“Công tử”.
Không sai, hiên nay văn võ bá quan trong triều, chỉ có một người thực sự có khả năng khiến hoàng đế e ngại, thực sự có thể cứu được Tiết Thái.
Kỳ Úc Hầu, Cơ Anh
(*) Nghĩa là không thể tự làm chủ bản thân
Danh sách chương