Khương Trầm Ngư lặng người trong giây lát, sau đó, trong lòng trào dâng nỗi thương xót khôn cùng.

Ký ức trỗi dậy khi nàng rơi xuống nước hôn mê trùng với người thực xuất hiện lúc này, đan xen với nhau, đối lập rõ nét: Thiếu niên đứng trong sảnh cao lớn hơn một chút so với lần nàng gặp hắn trong phủ Kỳ Úc hầu trước lúc vào cung, càng lộ rõ vẻ gầy gò, hắn mặc một chiếc áo gai màu nâu nhạt, mái tóc dùng dây thừng gia cột lỏng buông sau lưng. Đường nét gương mặt tuy không thay đổi là bao nhưng đã không còn vẻ rạng rỡ như châu như ngọc năm nào.

Tiết Thái...

Vì một ước nguyện riêng tư của nàng mà viên minh châu này buộc phải lưu lại nhân gian.

Bây giờ, bụi mờ che phủ, mài mòn mũi nhọn, giấu kín vẻ rạng ngời.

Nghĩ đến đây, Khương Trầm Ngư áy náy vô cùng, vô thức xiết chặt tay Cơ Anh. Cơ Anh nhìn nàng tựa như suy nghĩ điều gì.

Mà trong phòng, Tiết Thái đi đến trước bình phong của Chương Hoa, vén áo khuỵa gối quỳ xuống: “Bích quốc Tiết Thái, bái kiến Yên vương bệ hạ”.

Sau bình phong, Chương Hoa mãi không nói gì.

Lại có một giọng nói khác hừ một tiếng: “Hóa ra ngươi chính là Tiết Thái, trước đây ta nghe nói, còn tưởng là nhân vật ghê gớm thế nào, không ngờ hôm nay gặp mặt,thật thất vọng làm sao…”.

“Như Ý, câm mồm!”. Cát Tường quát.

“Vì sao ta phải câm mồm? Ta nói cò gì sai đâu! Ngươi nhìn mà xem, hắn khô đét quắt queo, gầy như bộ xương khô, cái gì mà minh châu ngọc lộ, cái gì mà chi lan ngọc thụ, cái gì mà ngọc thụ quỳnh chi, cái gì mà ngọc dung hoa mạo, cái gì mà quỳnh lâm ngọc chất, cái gì mà lương kim mỹ ngọc… Phì, rõ ràng xách dép cũng không với tới!”.

Cát Tường tắc lưỡi nói: “Chậc, Như Ý, lần đầu tiên ngươi nói thành ngữ không sai tí nào, còn nói một lèo mấy câu…”.

“Hừ, ta nhớ hết chứ! Bình thường bệ hạ khen hắn thế nào, ta đều nhớ hết!”. Như Ý nói đoạn vòng qua bình phong đến trước mặt Tiết Thái, từ trên cao nhìn xuống, vênh cằm liếc Tiết Thái, vẻ mặt đầy khinh bỉ lẫn thách thức.

Ngược lại Tiết Thái rất bình tĩnh nhìn trả hắn.

Như Ý hừ mũi, nói: “Sao nào? Ta nói ngươi không phục sao?”.

Tiết Thái đến lông mày cũng không buồn động đậy, từ bờ môi nhợt nhạt chỉ buột ra hai tiếng: “Đồ lùn!”.

Như Ý lập tức như bị sét đánh trúng, nhảy dựng lên: “Hả? Ngươi nói gì? Đồ, đồ, đồ lùn? Ngươi dám gọi ta là đồ, đồ, đồ lùn? Rõ ràng, ngươi còn lùn hơn taaaaaaaaaaaaaa…”. Nói rồi nổi giận lôi đình.

Sau bình phong, Cát Tường phì một tiếng, không nhịn được bật cười ha hả.

Chương Hoa bỗng ho một tiếng.

Thanh âm rất khẽ, nhưng Cát Tường lập tức bịt miệng, không dám cười tiếp.

Sau đó, Chương Hoa nói: “Như Ý, lui xuống”.

Như Ý bĩu môi, quay về với vẻ không cam tâm tình nguyện, miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Cái gì chứ, tại sao một kẻ còn lùn hơn ta lại dám ngang ngược cười nhạo chiều cao của ta, đáng ghét…”.

Trong phòng im lặng một lúc.

Khi Chương Hoa lên tiếng, ý cười nhàn nhạt trong giọng nói đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự trang nghiêm: “Băng Ly”.

Hai chữ vừa thốt ra, không chỉ Tiết Thái đang quỳ trong sảnh, đến Khương Trầm Ngư đang ngồi trên ghế cũng vì thế mà chấn động tâm can – Từng có bao nhiêu tài hoa kinh người, phong lưu tuyệt thế vì hai chữ này mà nổi lên? Vì hai chữ này mà thịnh? Lại vì hai chữ này mà cuối cùng hóa thành gông cùng nặng nề…

Nàng không kìm được nghỉ: Tiết Thái bây giờ đang nghĩ gì? Khi hắn mặc y phục thô lậu, dùng thân phận nô bộc quỳ gối trước mặt Yên vương từng tán thưởng hắn, tôn sùng hắn, ân sủng hắn năm nào, trong lòng sẽ nghĩ những gì? Là đau buồn? Hay là tủi nhục? Là cắn chặt răng làm ra vẻ kiên cường? Hay là gì khác? Cảnh tượng như thế, nếu đổi lại là mình sẽ làm thế nào?

Thật là buồn… trong tình cảnh này, cảnh ngộ của một người khác lại khến nàng đau lòng đến thế.

Công tử…

Chàng…

Quá… tàn nhẫn.

Tại sao lại để Tiết Thái bước ra đối diện với Yên vương như thế? Đến một chút thương hại cũng không cho hắn? Tại sao phải đập vỡ vụn sự cao ngạo trong hắn? Cho dù chàng cũng vì muốn tốt cho hắn, nhưng…

Đau đớn quá…

Nỗi đau đớn máu tươi lầy đất như thế đến người đứng bên nhìn là nàng cũng không chịu nổi, huống hồ là một đứa trẻ? Một đứa trẻ năm nay mới chỉ lên bảy?

Mắt nàng lại một lần nữa rưng rưng.

So với sự lo lắng của Khương Trầm Ngư, Tiết Thái hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, hắn chỉ khẽ ngước mắt lên, nhìn thẳng vào bình phong, đáp: “Có”.

Chương Hoa nói: “Băng Ly, nếu ta cho ngươi năm đó được chín điểm, ngươi cho rằng ngươi bây giờ được mấy điểm?”.

Khương Trầm Ngư cau mày, câu này của Yên vương đầy ẩn ý.

Lại nghe thấy Tiết Thái hỏi vặn lại: “Năm đó tại sao bệ hạ cho thần chín điểm?”.

“Ngươi thiếu niên tài cao, trời phú dị bẩm, văn nhã phong lưu, ngôn hành lễ độ, điều ấy được ba điểm; ngươi dung mạo xuất chúng, tú mỹ tuyệt luân, áo gấm thịnh sức, vừa ý vui mắt, điều ấy được ba điểm; ngươi không chút sợ sệt, nói cười vui vẻ, có sự ung dung và kiêu ngạo mà người cùng trang lứa không sao bì kịp, điều ấy  được ba điểm”.

Tiết Thái bỗng bật cười, gương mặt nhỉ bé nhợt nhạt, đôi mắt đen láy, thoạt nhìn giống như một đầm mực chết im lìm, mà nay thoắt cười, lại giống như vết mực loang ra, từ từ lan rộng, chậm chậm uốn lượn, tạo nên đường viền cực kỳ linh động.

“Hóa ra là như thế. Bây giờ thần tài hoa khuất tận, nghi dung đã mất, ngạo cốt chẳng còn, chín điểm năm xưa đều mất cả. Cho nên, đối với bệ hạ mà nói, thần chẳng đáng một xu, không chút giá trị, đúng không?”.

Chương Hoa không đáp, chỉ có Như Ý lạnh giọng nói: “Đương nhiên là thế”.

Tiết Thái tiếp tục cười: “Cho nên, bệ hạ hẳn là không chịu đem Trình quốc đổi lấy thần đúng không?”.

Như Ý nhảy dựng lên, giậm chân nói: “Nằm mơ nằm mơ nằm mơ! Thử nghĩ cũng biết là chuyện không thể nào! Này, ta nói sao ngươi lại mặt dày thế, làm gì có người nào tự chào bán mình chứ…”.

Hắn còn chưa dứt lời, lông mày Tiết Thái đã nhướn lên, thong thả nói: “Thế nhưng, tại sao bệ hạ lại cho rằng vật sống mà chủ nhân của thần nói là… thần?”.

Như Ý ngạc nhiên, sững ra: “Ngươi nói gì?”.

Tiết Thái đứng dậy, đi lên phía trước mấy bước, bưng chiếc hộp vẫn luôn ôm trong tay lên cao quá đầu, cung kính nói: “Chủ nhân nhà thần nguyện dùng vật trong hộp này đổi lấy một lời hứa của Yên vương bệ hạ”.

Như Ý phẫn nộ chạy ra, nhận lấy chiếc hộp, lại trừng mắt lườm hắn mấy cái, “Ngươi đừng có mà giỡn mặt ta, trong hộp đựng cái gì? Ta xem trước đã…”, vừa nói vừa mở nắp hộp ra.

Từ góc nhìn của Khương Trầm Ngư vừa hay không nhìn thấy đồ vật trong hộp, chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt của Như Ý trong chốc lát trở nên kinh ngạc tột độ, rồi lại chuyển sang mừng rỡ như điên, bưng chiếc hộp lao về phía sau bình phong, nói: “Thánh thượng, người xem! Trời ạ, đúng thật rồi! A a a a a, hóa ra đúng là thật!”.

Khương Trầm Ngư không kìm nổi đưa ánh mắt tò mò quay sang nhìn Cơ Anh, cảm nhận được ánh mắt nghi hoặc của nàng, Cơ Anh mỉm cười nhưng không hề giải thích.

Vì thế nàng chỉ có thể tiếp tục im lặng, quan sát sự tình biến đổi.

Sau bình phong của Yên vương vọng ra những tiếng thảo luận rì rì rầm rầm, nhưng nghiêng tai lắng nghe, cũng chỉ có thể thoáng nắm bắt được vài từ đại loại như “độc nhất vô nhị”, “tuyệt đối là bảo vật hiếm có”, “ái chà chà, đúng là tìm được”…

Liên tưởng đến lời Hách Dịch trước đó nói, xem ra sở dĩ Yên vương đến Trình quốc là để tìm một thứ, mà thứ này lại bị Cơ Anh tìm thấy trước, bây giờ do Tiết Thái trình lên, được coi là điều kiện đàm phán.

Khương Trầm Ngư còn đang suy đoán, Chương Hoa thở dài thườn thượt, thấp giọng nói: “Được rồi”.

Cơ Anh mỉm cười, hỏi: “Yên vương bệ hạ đồng ý?”.

“Ừ”.

Tuy chỉ là một tiếng hết sức giản đơn, nhưng Khương Trầm Ngư lại cảm nhận được bàn tay Cơ Anh run nhẹ, sau đó chàng thả tay ra. Hóa ra, dù có nắm chắc phần thắng đến đâu, chung quy cũng vẫn căng thẳng.

Công tử cũng có lúc căng thẳng.

Không biết vì sao, phát hiện này khiến nàng cảm thấy vui vui. Bởi vì, Cơ Anh mà người ngoài thấy hoàn mỹ biết bao, nhưng chỉ có nàng từng nhìn thấy dáng vẻ này của chàng.

Hai năm trước, nàng nhìn thấy chàng đau khổ, thế là lần đó, nàng đã yêu chàng.

Hai năm sau, nàng nhìn thấy chàng căng thẳng, thế là lại yêu thêm một lần nữa.

Rất muốn dùng mắt để bắt giữ một chàng mà những người khác không nhìn thấy, rồi khắc thật sâu trong ký ức, giống như một bức họa vẽ bằng mực đen, từng bước từng bước một, đóng thành tập sách.

Cho dù không có kết cục, nhưng khi năm tháng trôi qua, khi nàng đã già, lần giở trong sâu thẳm ký ức, mở từng trang từng trang của cuốn sách đó ra đọc, chẳng phải là một chuyện rất hạnh phúc, rất rất hạnh phúc hay sao?

Muốn khắc ghi từng chút từng chút một.

Cho dù có nghi kỵ, có đau khổ, có oán hận, có lạnh lẽo xa cách, cũng không nỡ lãng quên.

Cơ Anh đối với nàng chính là một sự tồn tại như thế.

Khương Trầm Ngư cúi đầu, không kìm được khẽ nắm tay chàng chặt hơn chút nữa.

Cơ Anh nói: “Bệ hạ còn chưa nghe ta muốn đòi ngài hứa điều gì”.

Chương Hoa nói: “Ta đồng ý với ngài không nhúng tay vào nội loạn của Trình quốc, 

hoàn toàn, triệt để làm người ngoài cuộc, chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ”.

Cơ Anh lại cười, nói: “Chưa đủ”.

Giọng nói của chàng thấp hơn người thường một chút, khác với chất giọng khàn khàn của Chương Hoa, giọng chàng trong êm, tựa như cơn gió mát lành, viên ngọc tinh khiết, sợi tơ mềm mại, mang theo một vẻ dịu dàng mềm mỏng khó tả thành lời, nhưng từng tiếng thốt ra lại chắc nịch như chém đinh chặt sắt, không cho phép chối từ.

Vì thế, khi chàng mỉm cười nhìn như lơ đãng nói hai tiếng “Chưa đủ”, Khương Trầm Ngư lại cảm thấy bầu không khí trong phòng bỗng chốc biến đổi.

Không khí vốn không đến mức đối chọi căng thẳng vì hai chữ này bỗng nhiên trở nên nghiêm trọng.

Chương Hoa quả nhiên không vui, “Trẫm không thích cò kè mặc cả”.

“Rất vinh hạnh, về điểm này tại hạ cũng giống bệ hạ, cũng không thích cò kè mặc cả, rất không thích”. Cơ Anh thản nhiên nói.

Đáp lại chàng lại là ba tiếng cười khan ha ha ha của Hách Dịch.

Cơ Anh không đếm xỉa đến sự chế nhạo của Hách Dịch, tiếp tục nói: “Thực ra điều kiện của tại hạ rất đơn giản, chỉ là xin hai vị ban chỉ lên tiếng ủng hộ một người mà thôi. Cũng không khác khoang tay đứng nhìn là bao, chỉ là động chút da miệng thôi”.

Giọng nói của Chương Hoa càng lúc càng trầm: “Sở dĩ trẫm đồng ý với ngài không phải thực sự vì món lễ vật ngài tặng này”.

“Tại hạ biết”. Cơ Anh cười nói: “Lễ bạc cỏn con, chỉ đổi lấy một nụ cười của Yên vương”.

“Sở dĩ ta đồng ý với ngài là vì ba nguyên nhân. Một là, lần này ta xuất hành bí mật, mà ngài có thể điều tra ra mục đích thực sự của ta, cho thấy ngài đã cài tai mắt bên cạnh ta, hơn nữa, còn là tai mắt hết sức quan trọng”.

Chương Hoa nói đến đây, ngừng lại một  lát, còn Như Ý kêu lên theo trực giác: “Không phải thần!”.

Chương Hoa hừ khẽ.

Như Ý trợn mắt, xua tay nói: “Không phải thần đâu không phải thần, thực sự không phải thần!”.

Chương Hoa sa sầm mặt, khẽ quát: “Im miệng”.

Như Ý vội vàng dùng hai tay bịt chặt miệng mình, mở to đôi mắt lớn đen lay láy, cực kỳ thành khẩn lắc đầu nguầy nguậy, biểu thị mình không nói nữ.

Ánh mắt Chương Hoa dịu đi mấy phần, tiếp tục nói: “Về tai mắt kia là ai, hiện tại ta không muốn truy cứu; nguyên nhân thứ hai, ta tốn công sức tìm thứ này mười năm mà không có kết quả, trong thời gian ấy tốn mất bao nhiêu nhân lực, tài lực, mà ngài có thể đi trước ta một bước, tìm được vật này, trong lòng ta bội phục”.

Cơ Anh đáp: “Tại hạ chỉ là nhằm đúng cơ hội”.

“Vận may cũng là một loại thực lực. Cho nên, trực giác mách bảo ta, tốt nhất không nên trở thành kẻ địch của ngài. Mà điểm thứ ba cũng là điểm quan trọng nhất – Không thể không nói ngài đã chọn được người tặng quà tốt nhất”. Chương  Hoa nói đến đây, cười khổ, rầu rỉ nói: “Ngài biết rõ, ta không nhẫn tâm khước từ yêu cầu của Tiết Thái. Càng huống hồ… là một Tiểu, Tiết, Thái bây giờ”.

Khương Trầm Ngư mím môi, dù những lời này người khác nghe rất mờ ám, nhưng nàng lại cảm thấy mình có thể hiểu được Yên vương. Bởi vì, nàng và y có chung cảm nhận Tiết Thái gầy gò, vinh quang chẳng còn của bây giờ thực sự khiến người ta buồn bã. Buồn bã đến mức nếu như từ chối yêu cầu của hắn, chính là một tội lỗi tày trời.

Mà Chương Hoa rõ ràng còn thích hắn hơn cả nàng.

Tiết Thái vẫn đứng nguyên tại chỗ, rũ tay cúi đầu, đúng tư thế của một nô bộc thực sự, mớ tóc mái rũ rượi rủ xuống, che lấp đôi mắt hắn, vì thế nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt hắn lúc này. Không biết người trong cuộc như hắn khi nghe thấy những lời ruột gan như thế, sẽ có cảm giác gì?

Cơ Anh nhìn hắn một cái, trong đáy mặt lại lần nữa bộc lộ thần sắc trầm tư, sau đó bỗng hỏi: “Tiểu Thái, ngươi có bằng lòng đi theo Yên vương không?”.

Tiết Thái đứng yên rất lâu, mới chầm chậm ngẩng đầu lên, hai mắt càng lúc càng tối sầm.

Cơ Anh nói: “Chỉ cần ngươi bằng lòng, ta sẽ để ngươi đi”.

Tuy chàng nói câu này hết sức nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Khương Trầm Ngư bỗng run lên – Tiết Thái không giống những nô lệ khác, hắn là quân cờ mà Chiêu Doãn cố ý sắp đặt cho công tử để kìm chế cả hai bên. Nếu Cơ Anh đối với hắn quá tốt, sẽ dẫn đến sự nghi kỵ của Chiêu Doãn, càng huống hồ là thả người? Chương Hoa yêu thích Tiết Thái như thế, lại thêm Tiết Thái tài hoa đầy mình, ngày sau ắt thành nghiệp lớn, mà một khi hắn được phong hầu bái tướng ở Yên quốc, chẳng khác nào cho Chiêu Doãn một cái tát trước mặt bàn dân thiên hạ, ngộ nhỡ hắn độc ác hơn một chút, một trận kiếp nạn là khó tránh khỏi.

Tại sao công tử lại đưa ra quyết định thà đắc tội với đế vương vẫn thả hổ về rừng như thế? Tại sao?

Chính trong lúc nàng liên tiếp kinh ngạc, hồi hộp, phỏng đoán, Tiết Thái mở miệng, đáp một cách rõ ràng: “Không”.

Lời vừa thốt ra, mọi việc đã định.

Cơ Anh còn chưa nói gì, Chương Hoa đã truy vấn: “Tại sao?”.

Tiết Thái quay về hướng bình phong, nhướn mày cười nói: “Bởi vì bên bệ hạ có tên lùn mà thần rất ghét!”.

“Cái gì!..”. Không hề bất ngờ, Như Ý lại lần nữa giận dữ đùng đùng, “Thánh thượng, hắn hắn hắn hắn cố ý! Hắn cố ý lấy thần ra làm cái cớ, thần thần thần thần rõ ràng cao hơn hắn…”.

Khương Trầm Ngư bất giác nhoẻn miệng cười, Tiết Thái tìm được cái cớ thật là dễ thương, ai cũng biết là cái cớ, nhưng không ai có thể phản bác được.

“Hơn nữa”, sau nụ cười, sắc mặt Tiết Thái nghiêm lại, hắn nói: “Đối với nô bộc mà nói, một vị chủ nhân lật lọng khó hầu hạ hơn một vị chủ nhân ít ban ân sủng nhiều”.

Giọng Chương Hoa trầm xuống: “Ngươi nói gì?”.

“Đầu tiên, chủ nhân của thần hỏi: Bệ hạ đồng ý không? Bệ hạ chỉ đáp một tiếng ừ. Cũng có nghĩa là, bệ hạ đã tỏ ý rõ ràng sẽ đồng ý với bất cứ yêu cầu nào của chủ nhân nhà thần. Thế nhưng, sau đó nghe thấy yêu cầu của chủ nhân nhà thần không chỉ đứng ngoài cuộc, còn phải lên tiếng ủng hộ người nào đó, bệ hạ bắt đầu do dự, chần chừ, thậm chí nói năng vòng vo…”. Tiết Thái nói đến đây, lại cười cười, “Thấy ít hiểu nhiều. Tuy chủ nhân nhà thần có chút được voi đòi tiên, nhưng vua không nói chơi, so sánh hai bên, bỏ ai theo ai, rất dễ dàng đưa ra đáp án, đúng không?”.

Những lời hắn vừa nói cực kỳ to gan, cũng cực kỳ nguy hiểm. Cho dù thế nào, đối phương là Yên vương, đế vương của Yên quốc đứng đầu bốn nước. Còn hắn lại chỉ trích Yên vương không giữ chữ tín ngay trước mặt y.

Quả nhiên, Như Ý lập tức quát tháo: “Tiết Thái to gan! Dám sỉ nhục thánh thượng nhà ta như thế! Mạo phạm thiên uy đáng tội chết! Người đâu, bắt hắn cho ta!”.

Trong gian phòng im lặng như tờ, không có ai nói năng, cũng không có ai nhúc nhích.

Như Ý càng cao giọng: “Người đâu…”.

Vẫn là im lặng bao trùm.

Như Ý giậm chân, quay sang Chương Hoa, ấm ức nói: “Thánh thượng”.

Đáp lại hắn là sự trầm ngâm cau mày của Chương Hoa và trong đôi mắt khép hờ ấy, một tia tình cảm thoáng lướt qua, dường như là – đau khổ?

Trong lòng Như Ý chấn động ghê gớm, trong khoảnh khắc, hắn bỗng hiểu ra một số chuyện – Thánh thượng của hắn có một thứ tình cảm vô cùng lạ thường đối với Tiết Thái, bởi thế, cho dù Tiết Thái nói gì, làm gì ngài, ngài đều không thể giận dữ với Tiết Thái.

Hiểu rõ điểm này, nỗi xúc động và tức giận của hắn bỗng chốc bay biến đâu mất, hắn trở nên mệt mỏi tột cùng, không muốn nói thêm gì nữa.

Thế nên, hắn lùi ra phía sau một bước, cúi đầu thật thấp.

Cát Tường lặng lẽ xích gần hắn thêm vài bước, rồi im lặng vỗ vỗ lên vai hắn.

Sau một sự im lặng kéo dài, Chương Hoa giơ tay lên, day day ấn đường, rồi cười khẽ, vừa cười vừa thở dài, nói: “Hay, hay cho Kỳ Úc hầu”. Y không khen Tiết Thái can đảm hơn người, nhưng lại khen Cơ Anh, không khí không những không nhẹ nhõm hơn, ngược lại còn kỳ dị hơn mấy phần.

Cơ Anh vẫn không tỏ biểu tình gì như cũ.

“Nói đi, ngài muốn ta lên tiếng ủng hộ ai?”.

“Từ từ đã…”, lần này là Hách Dịch lên tiếng ngăn cản.

Chỉ nghe Hách Dịch cười nói: “Kỳ Úc hầu quả nhiên cao siêu,không những bày mưu tính kế hung tài đại lược, đến hàng nô thuật cũng hơn người một bậc, tên Tiểu Băng Ly cậy tài ngạo thế thiên hạ đều biết này lại bị ngài thuần dưỡng thành phục tùng ngoan ngoãn, đến tự do cũng chịu từ bỏ, còn giúp ngài cắn lại ân nhân của mình một miếng, thú vị, rất thú vị”.

Tuy y nói năng rất cay nghiệt, nhưng đúng là sự thực. Ngày ấy nếu không có Yên vương viết thư cho Chiêu Doãn, chắc chắn không cứu nổi Tiết Thái. Mà nay, Tiết Thái không những không nhớ tới ân tình của Chương Hoa, ngược lại còn giúp Cơ Anh ép y, xem ra Chương Hoa đúng là rất chạnh lòng.

Cơ Anh còn chưa lên tiếng, Tiết Thái đã lạnh nhạt đáp: “Ơn cứu mạng, suốt đời không quên. Nhưng bây giờ sự việc liên can đến xã tắc, quan hệ đến lợi ích của cả bốn nước, quan hệ đến an nguy của bách tính thiên hạ, Tiết Thái không dám lấy tình riêng cá nhân mà bẻ cong đại thế của thiên hạ, cũng như vậy, Nghi vương bệ hạ có thể cười nhạo thần, nhưng không thể cười nhạo thời sự”.

Hách Dịch sững người một lúc, cười lạnh lùng nói: “Hay, hay cho một Tiểu Tiết Thái lo nghĩ cho thiên hạ. Đúng là khá có phong cốt của chủ nhân ngươi, chuyện xấu xa gì đều quàng vào hai chữ ‘xã tắc’, như vậy có vẻ đại nghĩa lẫm liệt lắm thay”.

Tiết Thái không kiêu ngạo cũng chẳng nịnh bợ, tiếp tục nói: “Hai vị bệ hạ đã chịu đến nơi này, cho thấy hai vị đã có chuẩn bị tâm lý đàm phán với bên thần, bên thần đưa ra điều kiện, các vị đắn đo suy nghĩ, còn cười nhạo bên thần giả dối xấu xa. Thử hỏi, trước khi cuộc nổi loạn này bộc phát, hai vị đã làm những gì? Một vị lấy danh nghĩa chúc thọ làm chuyện riêng tư nào đó; một vị lại giao dịch ngầm với Trình tam hoàng tử. Hai vị rõ ràng đều đã thấy trước được sẽ có cuộc đại loạn này, một người khoanh tay đứng nhìn, một người té nước theo mưa. Kẻ khoanh tay đứng nhìn không phải không trọng lợi ích, mà là lợi ích không lớn, nên không thèm đếm xỉa; đều là cháy nhà hôi của, sao kẻ té nước theo mưa còn cần nói đến những lời như thương nhân phải giữ chữ tín? Rốt cuộc là ai giả dối hơn?”.

Hắn nói một tràng dài không hế ngừng nghỉ, trôi chảy vô cùng, câu nào câu nấy đều chắc nịch.

Nhất thời, trong phòng im phăng phắc, không ai nói gì.

Khương Trầm Ngư không khỏi nghĩ, chả trách năm đó Chiêu Doãn phái Tiết Thái đi sứ Yên quốc, vốn cho rằng hắn chẳng qua chỉ là người nhỏ mà tinh ranh, nay mới biết tài hùng biện của hắn đúng là bậc nhất. Nhưng bây giờ đúng vào thời khắc then chốt này, hắn lại hiên ngang uốn lưỡi khẩu chiến với song hùng, từ ngữ có nhiều chỗ mạo phạm, lẽ nào không sợ hai vị hoàng đế thực sự nổi giận, đòi trị tội hắn? Hắn có chỗ dựa thế nào? Lại có mục đích gì? Tại sao phải giúp Bích quốc tranh giành lợi ích? Tại sao phải nghe theo lời của Cơ Anh?

“Đã đều là lợi ích, vậy thì không có gì là không thể mang ra đàm phán. Yên vương tuy không thèm đếm xỉa đến tiểu quốc hoang đảo, nhưng không muốn biết thuật rèn sắt, rèn sắt bí mật của Trình quốc hay sao? Yên quốc sở dĩ trở thành nước lớn nước mạnh, ngoài nhân tài đông đúc ra, còn bởi vì khiêm nhường tiếp thu tinh hoa, sở trường của người khác, có thể tự cường tự cấp, nhưng tuyệt đối không phải là bảo thủ kiêu căng; còn thương nhân của Nghi quốc sở dĩ có thể di chuyển khắp thiên hạ, nơi nào có ánh nắng chiếu đến là nơi đó có cửa hiệu của Nghi quốc, lẽ nào không phải là tranh đoạt từng ly từng tí quyền lợi mà có được hay sao? Bây giờ ngài từ bỏ giảm thuế bảy phần, ngày sau, ngài có lẽ sẽ từ bỏ nhiều thứ hơn. Xây đầm tích nước, liên tục bảy ngìn ngày; đê vỡ núi lỡ, thiệt hại nghìn dặm. Nghi vương bệ hệ thực sự không để tâm sao?”.

Tiết Thái nói đến đây, bỗng dưng trầm ngâm, biểu cảm trên khuôn mặt biến đổi liên tục, một lúc sau mới ngước mắt lên nói: “Loạn tranh ngôi báu của Trình quốc lần này đối với ba bên chúng ta mà nói, chẳng qua chỉ là trong ý nghĩ, nhưng đối với con dân Trình quốc mà nói, rất có khả năng lại là xẻ đàn tan nghé, nước mất nhà tan… Uy nghiêm đế vương không phải là nằm ở ‘một lời diệt thiên hạ’, mà là ‘một lời cứu chúng sinh”.

Khương Trầm Ngư ngẫm thật kỹ câu cuối cùng, không khỏi có chút ngây dại.

Đúng vậy, đối với đế vương mà nói muốn giết một người thực sự quá dễ dàng, bọn họ chỉ cần nói một câu là có thể quyết định sự sống chết của người khác, tru di cửu tộc người đó. Thế nhưng, uy nghiêm như thế là lớn lao mạnh mẽ, nhưng cũng là đáng sợ. So với hủy diệt, dân chúng kính ngưỡng sự “khoan dung” hơn.

Hôm nay, giây phút này, trong gian ám thất này, kết quả đàm phán của họ sẽ trực tiếp dẫn đến tương lai của Trình quốc. Họ vô tình một chút, đế đô liền xảy ra một trận mưa máu; họ nhân từ một chút là trời quang mây tạnh.

Thời khắc then chốt như thế này, quả thực cần vứt bỏ hoàn toàn ân oán, sở thích, tư niệm cá nhân mới có thể đưa ra được lựa chọn đúng đắn nhất – Tiết Thái không sai.

Khương Trầm Ngư đưa mắt sang nhìn Cơ Anh -  Công tử cũng không hề sai.

Sau khi rút ra kết luận này, trái tim nàng bỗng chốc bình tĩnh trở lại, tâm trạng lo lắng, bất an, nghi hoặc ban đầu đã biến mất như mây khói.

Còn Hách Dịch rõ ràng đã bị những lời này thuyết phục, trầm ngâm hồi lâu, y nói: 

“Các ngươi muốn làm thế nào?”.

“Rất đơn giản”, lần này, cuối cùng đã đến lượt Cơ Anh lên tiếng, “Dao sắc chặt đay rối”.

“Chặt thế nào?”



Ba nước hợp lực, mau chóng phù trợ một vị vương tôn của Trình quốc trở thành Trình vương kế nhiệm, xử chết phản đảng, bình định nội loạn”. Ngữ điệu của Cơ Anh không hề nhanh hơn, vẫn ung dung, thong thả như bình thường, thế nhưng, cùng với câu nói ấy, bầu không khí trong phòng đã nghiêm nghị và trang trọng thêm vài phần.

Chương Hoa hỏi: “Ngài muốn phù trợ ai?”.

Hách Dịch khẽ hừ, nói: “Chắc chắn không phải Di phi, nếu không ngài đâu cần hao tâm tốn tâm sức như thế”.

Chương Hoa thong thả nói: “Di Phi đúng là một kẻ không hề tầm thường, bề ngoài nhìn như hoang tàn không có cương kỷ, nhưng lòng ôm tráng chí, đáng tiếc, hắn quá thông minh, cũng quá bướng bĩnh. Với thực lực của hắn, vốn không cần giả điên giả ngốc, nhưng hắn lại một mực làm như vậy, có lẽ là có sở thích một mình một phách. Người như thế có thể làm danh sĩ giỏi nhất, nhưng tuyệt đối không thể làm đế vương. Đế vương phải biết từ bỏ, từ bỏ một phần đặc trưng của chính mình. Không trung dung 

(*), sẽ không thành khuôn mẫu được. Cho nên, nếu để hắn lên làm Trình vương, tương lai con dân Trình quốc thế nào, khó mà tưởng tượng”.

(*)Trung dung chính là một tư tưởng chủ đạo của Nho gia, yêu cầu mọi điều phải giữ ở mức cân bằng, không thái quá cũng không bất cập.

Hách Dịch nói: “Hàm Kỳ càng không được! Với tính cách hiếu chiến của hắn, sau khi lên làm Trình vương, đương nhiên sẽ lại là một Minh Cung thứ hai, đến lúc liên tục khai chiến, chẳng phải sẽ gây thêm phiền phức cho chúng ta sao?”

Chương Hoa nói: “Không sai, Hàm Kỳ tuyệt đối không được”.

Hách Dịch nói: “Vậy chỉ còn lại Lân Tố. Hắn tuy ngu muội nhu nhược một chút, lại thêm sức khỏe không tốt, sau khi lên ngôi, tuy vô ích đối với chúng dân, nhưng cũng không đến nỗi biến thành tai họa. Cũng được, chọn hắn đi, chúng ra cũng an tâm một chút, sống thái bình được mười năm”.

Cơ Anh cười mỉm, bỗng xen lời: “Không”.

Lời vừa thốt ra, lại khiến người người kinh ngạc.

Hách Dịch cố nén cơn giận, nói: “Ngài rốt cuộc muốn làm thế nào?”.

“Tuyệt đối không thể chọn Lân Tố”.

“Tại sao?”. Hách Dịch và Chương Hoa đồng thanh hỏi.

“Vì hắn sắp chết rồi”. Giọng nói trong trẻo buông trong không khí, tựa như tiếng sấm chấn động trời long đất lở.

Nhưng người nói câu này lại không phải là Cơ Anh.

Chỉ nghe một tràng tiếng động lạch cạch từ chiếc ghế đặt giữa trung tâm căn phòng truyền tới, ngọn đèn từ từ được nâng lên. Thực ra, không phải đèn được nâng lên, mà là chiếc ghế được nâng cao, đồng thời đèn trên ghế cũng càng lúc càng cao, phạm vi chiếu sáng lớn dần, trong phòng càng sáng hơn.

Hóa ra, chỗ đặt chiếc ghế là một cơ quan được thiết kế tinh xảo, lúc này để lộ ra một trụ tròn đường kính ba thước, trên trụ tròn có một cánh cửa, mà câu nói vừa rồi phát ra từ sau cánh cửa này.

Khương Trầm Ngư không thể ngờ rằng, trong phòng còn có một người khác, hơn nữa người này luôn nấp phía dưới chiếc ghế.

Cơ Anh thong thả nói: “Không sai, người mà ta mời hai vị bệ hạ lên tiếng ủng hộ trở thành Trình vương chính là – Ngươi còn không đi ra?”

Một tiếng “cót két” vang lên, cánh cửa trên trụ tròn đã mở ra.

Một người chầm chậm bước ra.

Mái tóc đen tuyền không gió mà tung bay, phủ trên người như một tấm lụa, nàng ta đưa tay ra nhẹ nhàng vén tóc, để lộ một khuôn mặt thanh khiết. Đó là một vẻ đẹp đến bụi trần cũng tự thẹn không bằng.

Lần này, đến lượt Khương Trầm Ngư lên tiếng, phá vỡ sự im lặng: “Di… Thù công chúa?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện