Ngày tháng trên thuyền trôi qua từ từ, phàm trần thế tục dường như đã trở nên xa vời với nơi đây.

Sóng biển ì oạp vỗ, hải âu kêu lảnh lót, ánh dương ấm áp chiếu xuống sàn thuyền, cơn gió ẩm ướt lướt qua mặt, thật là mát mẻ.

Khương Trầm Ngư dựa lan can, nhìn mặt biển xanh thăm thẳm mênh mông chẳng biết đâu là bờ, ánh dương biến thành một tia sáng bảy màu sắc cầu vồng giữa những ngón tay, thời tiết tháng năm ấm áp như thế, an lành như thế, đẹp đẽ như thế, trong lòng nàng lại nảy sinh một cảm giác không chân thực.

Giang Vãn Y xách hòm thuốc đi qua. Nàng nhìn thấy, vô tình hỏi: “Có người bị bệnh à?”.

Giang Vãn Y mỉm cười với nàng: “Còn ai vào đây nữa”.

Nàng đột nhiên hiểu ra – Nghi vương bị thương. Xem ra thuyền đã ra biển, y cũng không muốn che giấu nữa. Nàng liền nói: “Ta đi cùng huynh”.

Hai người đi tới hoa sảnh, từ xa đã nhìn thấy Hách Dịch nằm trên chiếc giường quý phi bên cạnh cửa sổ, có hai thị nữ xinh đẹp hầu hạ, một người đút rượu cho y, một bóp chân cho y, thực là thoải mái.

Nhìn thấy họ bước vào, Hách Dịch vẫy tay nói: “Các ngươi đến thật đúng lúc, bình Nữ Nhi Hồng mười tám năm này vừa mới khui, mùi vị cực ngon, lại thêm ông trời nể mặt, mấy ngày nay sóng êm gió lặng thế này, cùng nhau nâng mấy chén nhỉ?”.

Giang Vãn Y mỉm cười, không nói gì, đi tới đặt hòm thuốc xuống, một thị nữ lấy ghế cho hắn ngồi, lại hiểu ý kéo tay áo của Hách Dịch, đặt tay y lên đệm cho Giang Vãn Y bắt mạch.

Hách Dịch nằm rất thoải mái, ăn một quả vải do thị nữ kia đút, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Giang Vãn Y, bỗng nói: “Ta thích ngươi”.

Tay Giang Vãn Y run run, suýt chút nữa trượt khỏi mạch của y.

Đám thị nữ bụm miệng cười khúc khích.

Hách Dịch chớp chớp mắt, chậm rãi nói: “Bởi vì, ngươi là đại phu duy nhất thấy ta đang uống rượu mà không khuyên ta ngừng lại”.

Bấy giờ Giang Vãn Y mới hiểu mình bị chơi xỏ, vừa thở phào nhẹ nhõm, lại có chút dở khóc dở cười: “Đó chẳng qua là vì ta biết, cho dù có khuyên bệ hạ cai rượu cũng vô dụng mà thôi”.

“Không sai”, Hách Dịch giơ ngón tay cái, “Sống ở trên đời, nếu không thể uống rượu, không thể ăn cay, không thể gần gũi mỹ nữ, chẳng thà giết ta còn hơn. Cho nên, những cái khác đều có thể chấp nhận, duy chỉ có ba việc này là tuyệt đối không thể thỏa hiệp.

Đám thị nữ cười rũ rượi.

Khương Trầm Ngư nhìn họ, trong lòng thầm nghĩ vị Nghi vương này quả nhiên không phải người tầm thường, mới có một tối đã trở nên thân thiết với bao nhiêu người trên thuyền, khiến đám hạ nhân bình thường luôn giữ quy củ trước mặt y muốn cười là cười, không hề che đậy.

Thân là quân chủ, lại không hề có vẻ cao ngạo của bậc vương giả, nếu nói y khác với những người xung quanh? Hay là nói y còn có mưu đồ gì? Nàng đang thầm suy đoán, Giang Vãn Y đã bắt mạch xong, vừa đứng dậy mở hòm thuốc ra, vừa nói: “Vết thương của bệ hạ là nội thương, bị khí âm nhu tổn thương đến tim phổi, lại thêm ngâm mình trong nước lạnh, bây giờ hàn khí đã xâm nhập đến các kinh mạch, nếu không sớm trị bệnh tận gốc hễ để lại thành tật, hậu hoạn vô cùng. 

Trước tiên thần dùng châm bạc đả thông kinh mạch, trục xuất hàn khí cho bệ hạ, sau đó lại kê đơn thuốc bồi bổ. May mà trên thuyền có đủ các loại thuốc, mà thân thể bệ hạ xưa này luôn cường tráng, điều trị mười ngày nửa tháng, tất sẽ chữa khỏi”.

“Thần y quả nhiên là thần y, vết thương do Họa Chi Lũ Băng chưởng gây ra, đại phu khác nhìn thấy đau đầu, còn với ngươi lại chỉ là chuyện vặt”. Hách Dịch tán thưởng, ánh mắt đảo một vòng, dừng lại trên người nàng, “Nghe nói vị Ngu cô nương này là sư muội của Hầu gia, chắc tài nghệ y thuật cũng không tồi. Con người ta ấy mà, thực ra rất sợ đau, nhưng nếu là mỹ nhân châm cứu cho ta, tâm trạng sẽ tốt hơn nhiều, một khi tâm trạng tốt thì không thấy đau nữa, cho nên, chẳng hay có thể làm phiền đến ngọc thủ của Ngu cô nương không?”.

Giang Vãn Y ngẫn ra một lúc, quay đầu nhìn Khương Trầm Ngư. Hôm nay nàng mặt một chiếc trường bào màu tím, bên ngoài choàng áo khoác màu đen, dưới ánh nắng, làn da gần như trong suốt. Cho dù trên mặt có vết bớt đỏ, nhưng mày như vẻ, chút tì vết kia sao có thể che mờ vẻ đẹp của nàng? Vì thế Hách Dịch gọi nàng là mỹ nhân cũng không phải là sai.

Hắn không kìm được thở dài – Có những vẻ đẹp quả là không thể che dấu được.

Ví như Trầm Ngư giờ phút này đang dùng thuốc để làm xấu dung nhan của mình, ví như… người nào đó đã từng áo gai vải thô đầu bù tóc dối.

Nhớ tới người đó, Giang Vãn Y chợt bần thần, đến khi hắn tỉnh trí lại, Khương Trầm Ngư đã rửa sạch tay, đón lấy hòm thuốc của hắn.

Hắn hơi ngạc nhiên, không kìm được khẽ nói: “Muội biết châm cứu?”.

Khương Trầm Ngư lắc đầu.

“Thế sao muội còn…”.

Khương Trầm Ngư cong cong khóe môi, lộ nụ cười châm biếm: “Hắn đã không sợ chết, muội còn sợ cái gì?”.

Đây… Giang Vãn Y đờ người ra, nhưng không nói nổi điều gì, chỉ trơ mắt lên nhìn nàng lấy những cây châm bạc trong hòm thuốc ra, sau đó ngồi xuống cạnh giường. Hách Dịch đối mặt với mỹ nhân, quả nhiên cực kỳ phối hợp, không uống rượu nữa, chủ động cởi áo ngoài ra, để lộ tấm lưng trần.

Tuy hắn gầy nhưng không gầy kiểu da bọc xương, người hắn săn chắc, lại thêm ăn sung mặc sướng, nên da trắng hơn tuyết, vì thế khi nằm trên đoạn gấm màu hồng đào, nhìn trông rất đẹp mắt.

Đám thị nữ đỏ bừng mặt, quay đầu đi chỗ khác không nhìn nhưng không kìm được liếc trộm.

Ngược lại Khương Trầm Ngư đối mặt với nam tử để mình trần lại không xấu hổ cũng không thẹn thùng, vô cùng trấn tĩnh rút một chiếc kim châm từ trong túi ra, dùng ba ngón tay: ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa chuôi kim, dùng ngón vô danh đè lên thân kim, hơ qua trên lửa với tư thế vô cùng thành thục, sau đó nhắm chuẩn một vị trí nào đó rồi đâm xuống.

Giang Vãn Y vừa nhìn phương vị nàng châm xuống, trong lòng run rẩy.

Quả nhiên, kim vừa đâm xuống, toàn thân Hách Dịch chấn động dữ dội: “Ai da!”.

Khương Trầm Ngư giữ chặt y, thấy sắc mặt nàng trầm tĩnh, không giống như đang đùa, bờ môi Hách Dịch động đậy nhưng cuối cùng không nói gì cả.

Khương Trầm Ngư tiếp tục rút kim, hơ lửa, sau đó châm xuống.

Hách Dịch rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, nghiến răng quay đầu lại, “Ngu cô nương, cô nương có chắc mình không châm sai chứ?”.

Nàng ừ một tiếng. Hách Dịch nghĩ một lát, rồi lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống với vẻ mặt nghi ngờ. Sau đó Khương Trầm Ngư châm mũi kim thứ ba, lần này, không chỉ 

Giang Vãn Y kêu “á”, mà hai thị nữ phía sau còn kêu thất thanh: “Ôi chảy máu rồi!”.

Hai viên ngọc màu đỏ máu, từ từ trào ra khỏi lỗ kim vừa châm, như một đóa hoa, bung cánh nở trên sống lưng trắng muốt, cực kỳ chói mắt.

Lần này đến sức để kêu gào Hách Dịch cũng không còn, y ngẩng gương mặt trắng bệch lên, có lẽ vì quá đau, trong mắt loang loáng ánh nước.

Khương Trầm Ngư nói: “Đừng sợ, bệ hạ, còn sáu mũi nữa là xong”.

Hách Dịch đáp lại nàng bằng nụ cười trông còn khó coi hơn cả mếu, rồi giơ một ngón tay, ngoắc ngoắc gọi Giang Vãn Y lại, trong lòng Giang Vãn Y thầm thở dài, đi tới vỗ vai nàng: “Hãy để ta làm đi”.

Khương Trầm Ngư nói: “Không được, chẳng phải bệ hạ nói nhất định phải là mỹ nhân châm kim sao?”.

Hách Dịch vội vàng kéo tay Giang Vãn Y, nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ tha thiết, gấp gáp nói: “A, Đông Bích hầu! Trẫm đột nhiên phát hiện, hóa ra ngươi lại anh tuấn phi phàm như thế, trẫm quyết định phong cho ngươi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!”.

Vẻ mặt của Giang Vãn Y lập tức trở nên vô cùng quái dị, thị nữ bên cạnh không nhịn được phá ra cười.

Khương Trầm Ngư vốn vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc đường hoàng, nhưng khi nghiêng đầu liền đưa tay che miệng không kìm được mỉm cười.

Tiếng cười từ khung cửa sổ mở rộng bay ra ngoài, đến trù phòng ở cuối thuyền cũng nghe thấy.

Một trù nương hỏi: “Nghe thấy tiếng cười này, chắc chắn là Nghi vương bệ hạ lại làm trò cười gì rồi”.

Một trù nương khác lại nói: “Từ khi vị Nghi vương này lên thuyền, trên thuyền náo nhiệt hơn hẳn, ngày ngày đều nói cười vui vẻ. Ầy, cô nói xem ngài ấy có đúng là hoàng đế không?”.

“Đương nhiên rồi, hầu gia và tướng quân đều đã đích thân xác nhận, chẳng nhẽ còn có thể là giả?”.

“Chưa từng thấy một hoàng đế nào như thế cả”.

“Đúng đấy, đúng là lần đầu gặp một hoàng đế như vậy…”.

Sau sử ký có chép:

Hách Dịch, quân vương đời thứ mười chín của Nghi quốc, lúc thiếu thời hay du ngoạn, thích rượu, có thể uống liền mấy chục tước (*) không say. Tinh thông buôn bán, lười việc chính trị, tính hài hước, tình khoáng đạt, có thể kết giao với cả bọn tiểu thương sai dịch. Vì thế còn được gọi là – Duyệt đế.

(*) Tước: Một loại chén rót rượu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện