Y ngẩng đầu, cứ nhìn chăm chăm như thế, ánh sáng lấp loáng, còn y đứng trong bóng tối, một vùng hư ảo.
Phía sau, La Hoành khom lưng, nói: "Hoàng thượng, chúng ta..."
Chiêu Doãn thả bàn tay đang giữ mái tóc xuống, ánh mắt bỗng dưng lạnh căm, khóe môi từ từ nhếch lên, kéo một đường cong mỏng mảnh thành một nụ cười cực kỳ lạnh lẽo nói: "Các ngươi đã dám hại chết thần tử trẫm yêu quý nhất thì phải có ý thức trả giá. Bạch Trạch lìa đời, thể nào cũng cần có chút đồ bồi táng chứ?".
"Vâng". La Hoành chợt hiểu ra, lại cúi người lùi lại mà không phát ra tiếng động nào.
Đêm đó, Hàn lâm bát trí (tám vị quân sư) chết đột ngột tại nhà. Hung thủ không rõ danh tính. Trở thành vụ án còn bỏ ngỏ của đế đô.
Ở một nơi rõ ràng chỉ có hai người, nhưng lại xuất hiện tiếng nói của người thứ ba, khiến Đỗ Quyên trong chốc lát kinh sợ hoảng hốt, vừa định nhảy lên thì cánh tay đau nhói, tiếp theo là mấy huyệt đạo bị điểm trúng, không thể nhúc nhích được nữa.
"Ai? Là ai?". Đỗ Quyên vội hét lên: "Dì Mai! Dì Mai!". Hét được hai câu, giọng nói đó đã lười biếng cất lên: "Đừng gọi nữa, dì Mai công phu mèo cào của ngươi bây giờ không chừng đã ngủ trong xó xỉnh nào rồi, ngủ rất say, có lẽ không thể đến cứu chủ được nữa".
"Ngươi... ngươi...". Sau giây phút luống cuống ngắn ngủi Đỗ Quyên mau chóng lấy lại bình tĩnh, chau mày đoán hỏi: "Ngươi là Tiết Thái?".
Phía sau lưng nàng ta, một thiếu niên chậm rãi bước ra, ánh đèn dịu dàng chiếu lên thân hình mảnh khảnh của hắn, đôi mắt bờ mi đen láy, không phải ai khác, chính là - Tiết Thái.
Tiết Thái cười cười: "Không hổ là chị ruột của Khương Thục phi".
Đỗ Quyên "hừ" một tiếng: "Giờ này có thể âm thầm lẻn vào chỗ ở của ta, hơn nữa giọng nói còn non nớt như thế, giọng điệu lại ngạo mạn như thế, thì chỉ có thể là kẻ bị đày xuống làm nô lệ nhưng không hề giác ngộ - Băng Ly công tử".
Đối diện với sự châm chích này, Tiết Thái chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Nói hay lắm".
"Với võ công của ngươi thì không thể đến được đây mà không làm kinh động đến ba tầng ám vệ bên ngoài. Nói đi, người đến cùng với ngươi, điểm huyệt đạo của ta là ai?". Đỗ Quyên nói đến đây, đầu lông mày nhíu chặt: "Trừ phi là Phan đại tướng quân cũng đến?".
Một thân hình cao lớn xuất hiện trong phòng mà không có lấy một dấu hiệu báo trước tựa tia sét, tựa gió lốc. Người đó bước nhanh đến trước mặt Khương Trầm Ngư, giải huyệt đạo cho nàng, Khương Trầm Ngư mắt nhòe nhoẹt nước ngẩng lên nhìn y, trăm ngàn cảm xúc rối ren, vừa tủi thân vừa chua xót, không kìm được khẽ gọi một tiếng: "Phan tướng quân...".
Người đó chính là Phan Phương.
Đỗ Quyên có được đáp án im lặng một hồi, hai hàng lông mày cong cong như lá liễu nhướn lên, hướng về Khương Trầm Ngư nói: "Từ lâu đã nghe muội muội thông tuệ, hóa ra trình độ diễn kịch cũng vào hàng thượng thừa. Cố ý hét toáng lên, để át tiếng động khi bọn họ lại gần, khiến ta không hay không biết, lại còn một lòng nghĩ ngươi đáng thương... Chậc chậc chậc, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Khương Trầm Ngư... ngươi quả nhiên... rất lợi hại...".
Khương Trầm Ngư vịn vào tay Phan Phương, sắc mặt trắng bệch, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận.
Đỗ Quyên lại nói: "Được rồi, dù sao ta cũng không mong mọi chuyện có thể thuận lợi. Có thử thách mới có lạc thú... Hai vị đại nhân không đi cứu vị chủ tử siêu phàm của các ngươi, lại đến chỗ của ta, thiết nghĩ tuyệt đối không phải vì muốn nghe chuyện nhà của tỉ muội ta. Vậy thì để ta đoán nhé...”.
Tiết Thái ngắt lời nàng ta: "Không cần đoán, chúng ta đến đây là để bắt ngươi!".
Gương mặt Đỗ Quyên như bị kim đâm, nụ cười ngay lập tức tắt ngấm.
Còn Tiết Thái lại cười: "Ngươi muốn khoe mẽ sự thông minh của ngươi, cho nên chuyện gì cũng phải suy đoán một lượt, để người khác phải kinh ngạc, phải đau khổ, ngươi mới thấy vui. Ban nãy ngươi vừa giày vò Thục phi nương nương, giày vò đã chưa? Đáng tiếc thay, ta sẽ không cho ngươi cơ hội này".
Đỗ Quyên chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Bắt giặc phải bắt tướng trước. Bây giờ, phiền thành chủ phu nhân đi cùng chúng ta một chuyến".
"Đi đâu?". Đỗ Quyên cười hiểm độc: "Đông viện à? Ta khuyên các vị đừng tốn công phí sức nữa. Loại Thiên Hỏa Thần Du mà ta cố ý sai người mua về từ Trình quốc đó, chỉ cần đốt lên các loại nước bình thường đều không thể dập tắt nổi, nó có thể đun sôi một bể nước chỉ trong thời gian một khắc. Ngọn lửa ở Đông viện cháy lâu như thế, e rằng Kỳ Úc hầu của các ngươi đã sớm hóa thành tro rồi".
Tiết Thái thong thả nói: "Ai bảo bọn ta muốn đưa ngươi đến Đông viện?".
Đỗ Quyên sững người ra một lát.
"Đề ra: Giáp muốn giết Ất, sau đó giá họa cho Bính. Nhưng đột nhiên Bính mất tích, hay nói cách khác, Bính chưa từng xuất hiện... thì phải làm sao?".
Đỗ Quyên bỗng nhiên biến sắc: "Ngươi...".
"Nếu hoàng tử Di Phi không hề vào đất của Bích quốc, mà lại xuất hiện trong yến tiệc của Yến vương ở ngàn dặm xa xôi, xin hỏi làm thế nào thành chủ phu nhân và phu quân của phu nhân gánh được tội danh không bảo vệ được Kỳ Úc hầu, để ngài chết trong phủ đệ của các ngươi?".
Mặt Đỗ Quyên từ trắng chuyển sang đỏ, lại từ đỏ biến thành xanh, cắn môi nói: "Lẽ nào các ngươi... Không thể! Tuyệt đối không thể!".
"Cái gì không thể? Là Di Phi không thể trốn khỏi cạm bẫy phu nhân giăng ra, hay là hắn không thể có mặt ở Yên quốc xa xôi?". Ngữ điệu của Tiết Thái bỗng nhiên chậm lại: "Hay là... việc ám sát Cơ Anh chẳng qua chỉ là một màn kịch hay mà phu nhân và tôn phu diễn cùng với nhau?".
Đùng đùng, tiếng sấm bên ngoài cửa sổ vang lên ầm ầm.
Trong nhà im lặng như tờ.
Chỉ có Khương Trầm Ngư kinh ngạc nhìn Tiết Thái, rồi suy tư lại rối bời quay sang nhìn Đỗ Quyên nhất thời không đoán ra nổi sự tình bên trong. Trong lúc nàng còn đang mờ mịt, Đỗ Quyên bật cười, đầu lông mày đang chau cũng giãn ra, khóe môi cong lên, vẻ mặt vốn dĩ thâm trầm trong chốc lát cũng trở nên hiền hòa khôn xiết, giống như vừa khôi phục lại khoảnh khắc lần đầu Khương Trầm Ngư gặp nàng ta - tĩnh lặng tao nhã như nước, linh hoạt thanh tú như ánh sáng.
"Quả nhiên không gì có thể lừa được Băng Ly công tử...". Nàng ta vỗ tay.
Khương Trầm Ngư không kìm được hỏi: "Chuyện là thế nào?".
Tiết Thái quay đầu nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo một chút thương cảm, cuối cùng quay mặt đi nói: "Ta mệt rồi, không muốn nói".
"Vẫn nên để ta nói cho nàng". Phan Phương vẫn đứng bên cạnh nàng, y cất giọng: "Sau khi chúng ta đến dịch sở, cũng là lúc nàng cùng Đông Bích hầu đến chỗ này, Vệ thành chủ thẳng thắn giải thích tất cả mọi duyên cớ với hầu gia, sau khi suy nghĩ hầu gia quyết định án binh bất động. Vệ phu nhân là Gia Cát trong đám nữ nhân, một mặt vừa lập kế hỏa thiêu để đối phó Khương Trọng, một mặt sai người lén đào một đường hầm bí mật phía dưới nhà ở Đông viện, lại nhân lúc Vệ thành chủ dập lửa, để cho y xông vào biển lửa đưa hầu gia thoát ra ngoài theo đường hầm".
Khương Trầm Ngư ngạc nhiên: "Cũng có nghĩa là...".
"Cũng có nghĩa là...". Đỗ Quyên tiếp lời: "Ta đợi đã năm năm, cuối cùng đã đợi được cơ hội báo thù cho cha mẹ!".
Rèm mi của Khương Trầm Ngư run rẩy mãi không thôi, nàng nghĩ đến chân tướng.
Đỗ Quyên lạnh lùng cười nói: "Khương Trọng cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để lật đổ Cơ gia, nhưng bản thân ông ta không thể đích thân ra mặt, cho nên mới giao trọng trách này cho người ông ta tín nhiệm nhất, cũng là người có dòng máu thân thiết nhất với mình, con gái lớn của ông ta - chính là ta. Còn ta, điều binh khiển tướng dưới sự chỉ đạo của ông ta, đặt mai phục, mua dầu thiên hỏa, tìm một kẻ thế thân, ngồi đợi ngư ông đắc lợi. Ông ta tưởng rằng như thế là tuyệt đối kín kẽ, ha ha".
Phan Phương nói: "Phu nhân thấu hiểu đại nghĩa, sau khi thương lượng với thành chủ, quyết định trở giáo giúp đỡ hầu gia. Cho nên đã diễn vở kịch lửa cháy đêm mưa, bây giờ có lẽ hầu gia cũng đã đến được nơi an toàn rồi".
Đỗ Quyên bĩu môi: "Thấu hiểu đại nghĩa cái gì, ta chính là vì báo thù! Ta muốn Khương Trọng toi đời, đó mới là mục đích!".
Khương Trầm Ngư nghe xong câu này, trong lòng trỗi dậy trăm ngàn cảm xúc. Không, nàng nghĩ, mình không buồn, nghe xong những điều này mình không hề buồn một chút nào, bởi vì mình đã tê liệt rồi, thực sự tê liệt hoàn toàn rồi...
Phan Phương nói tiếp: "Mà việc cơ mật này, vì thận trọng thành chủ chỉ nói cho ta, đến Tiết Thái cũng bị giấu giếm".
Tiết Thái cao ngạo nói: "Hừ, không nói thì không nói. Tưởng ta thèm chắc? Cơ Anh vốn định dẫn ta cùng chạy trốn trong biển lửa, chẳng ngờ lại bị ta phát hiện ra huyền cơ trong mùi hương hoa, cho nên ngài lập tức thay đổi kế hoạch, mượn cớ đưa thư để tách ta ra, còn giả vờ giả vịt viết một trang giấy trắng để ta đưa cho Vệ Ngọc Hành".
Thật hiếm khi Phan Phương mới để lộ vẻ tươi cười: "Hầu gia nghĩ cho sự an toàn của ngươi".
"Ngài đang thử ta mà thôi". Tiết Thái hứ một tiếng: "Tưởng một tờ giấy trắng là làm ta bó tay hết cách à? Ngài sai ta đi tìm Vệ Ngọc Hành, ta lại không tìm, mà hơn nữa lúc ấy Vệ Ngọc Hành cũng xông vào trong đám cháy rồi. Ta liền đi tìm Phan tướng quân, bụng nghĩ nếu Vệ Ngọc Hành có đi đời nhà ma, thì phải bắt mụ vợ của hắn đã rồi hẵng nói, chẳng ngờ lại biết được chân tướng sự việc ở chỗ Phan tướng quân".
"Bây giờ, mật thám của Khương Trọng hẳn đã nhận được tin tức giả là kế hoạch thực hiện thuận lợi, chắc chắn sẽ lơi lỏng. Nhân cơ hội này ta đưa công tử bí mật về kinh gặp thánh thượng, vạch rõ từng tội trạng của ông ta, Khương Trọng sẽ không thể trốn thoát". Có lẽ là vì sợ làm Khương Trầm Ngư kích động, khi nói những câu này, Phan Phương không nhìn vào mặt nàng: "Câu kết nước địch, ám sát trọng thần, hai tội danh này gộp thành tội chết".
Đỗ Quyên nói; "Sở dĩ ta giữ ngươi ở đây, ngoài việc sợ ngươi nhất thời xúc động nghĩ cách cứu Cơ Anh rồi làm hỏng kế hoạch của chúng ta, thì nguyên nhân lớn nhất chính là để Khương Trọng an tâm, quân cờ quan trọng của ông ta phải được bình an vô sự".
Khương Trầm Ngư lạnh nhạt đáp: "E là để phòng bất trắc giữ cho mình đường lui mà thôi?". Nàng nằm trong tay Đỗ Quyên, cho dù phụ thân biết được kế hoạch của bọn họ, thì cũng ném chuột sợ vỡ bình quý, nên sẽ dè chừng.
Quả nhiên, Đỗ Quyên nghe thế liền bật cười: "Ngươi muốn nghĩ như thế, thì tùy ngươi".
"Vậy...". Khương Trầm Ngư bỗng nhiên cũng cười cười, trong nụ cười hàm chứa một nỗi xót xa khó tả thành lời: "Các ngươi định xử trí ta thế nào đây?".
Bọn Đỗ Quyên nghe xong đều cứng đờ cả người.
"Tỉ tỉ, chẳng nhẽ tỉ không biết, nếu phụ thân sa cơ thì cả Khương gia chúng ta còn có thể sống sao?".
"Ta chỉ đối phó một mình Khương Trọng, ta đã cầu xin Kỳ Úc hầu một lời đảm bảo, cái chết của Khương Trọng sẽ không làm liên lụy đến người khác". Đỗ Quyên nói một cách từ tốn: "Dẫu cho ngươi không tin ta, cũng nên tin... công tử của ngươi chứ?".
Khương Trầm Ngư cười buồn bã: Công tử... của nàng.
Ha ha.
Giấc mộng lớn này, bây giờ cũng không thể không tính rồi...
Công tử chưa bao giờ thuộc về nàng, không những không thuộc về nàng, mà còn là kẻ thù định mệnh của nàng. Cho dù là vì nguyên nhân gì, hình thức gì và kết cục gì.
Nghĩ đến ban đầu chỉ mong được sánh vai cùng chàng mà nay mộng tan, hóa ra đến làm người xa lạ cũng không thể.
Tạm biệt.
Công tử, tạm biệt.
Khoảnh khắc này, ta, Khương Trầm Ngư, quyết biệt với chàng.
Rút cục cả đời này, không còn mặt mũi nào mà gặp, lo lắng thấp thỏm, không nỡ gặp...
Mãi mãi không gặp lại chàng.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi rào rào, mang đến cho người ta ảo giác rằng đêm nay sẽ kéo dài vô cùng vô tận, ánh sáng sẽ không đến, mưa gió sẽ không ngừng, mà hết thảy những chuyện vui sướng, những điều tốt đẹp, những thứ ấm áp, sẽ kết thúc từ đây.
Chính là:
Đoạn trường chính hẳn đêm nay.
Tương tư một tấc tro tày mười phân.
Tiếp theo Tiết Thái và Đỗ Quyên còn nói gì đó nữa, nhưng Khương Trầm Ngư chẳng nghe lọt vào tai một chữ nào. Nước mắt đã chảy cạn cùng câu chuyện thân thế mà Đỗ Quyên kể ban nãy, còn giờ phút này, cho dù đau lòng hơn, nhưng nàng lại không rơi một giọt lệ nào.
Chỉ có tê dại, một sự tê dại sâu hun hút, giống như tơ bọc lấy cơ thể và trái tim của nàng, nàng nghĩ, như thế cũng tốt, bởi vì bọc kim rồi sẽ không còn bị thương, dẫu cho bên trong có thối nát đến đâu, máu chảy thành mủ đến thế nào đi nữa.
Phía sau, La Hoành khom lưng, nói: "Hoàng thượng, chúng ta..."
Chiêu Doãn thả bàn tay đang giữ mái tóc xuống, ánh mắt bỗng dưng lạnh căm, khóe môi từ từ nhếch lên, kéo một đường cong mỏng mảnh thành một nụ cười cực kỳ lạnh lẽo nói: "Các ngươi đã dám hại chết thần tử trẫm yêu quý nhất thì phải có ý thức trả giá. Bạch Trạch lìa đời, thể nào cũng cần có chút đồ bồi táng chứ?".
"Vâng". La Hoành chợt hiểu ra, lại cúi người lùi lại mà không phát ra tiếng động nào.
Đêm đó, Hàn lâm bát trí (tám vị quân sư) chết đột ngột tại nhà. Hung thủ không rõ danh tính. Trở thành vụ án còn bỏ ngỏ của đế đô.
Ở một nơi rõ ràng chỉ có hai người, nhưng lại xuất hiện tiếng nói của người thứ ba, khiến Đỗ Quyên trong chốc lát kinh sợ hoảng hốt, vừa định nhảy lên thì cánh tay đau nhói, tiếp theo là mấy huyệt đạo bị điểm trúng, không thể nhúc nhích được nữa.
"Ai? Là ai?". Đỗ Quyên vội hét lên: "Dì Mai! Dì Mai!". Hét được hai câu, giọng nói đó đã lười biếng cất lên: "Đừng gọi nữa, dì Mai công phu mèo cào của ngươi bây giờ không chừng đã ngủ trong xó xỉnh nào rồi, ngủ rất say, có lẽ không thể đến cứu chủ được nữa".
"Ngươi... ngươi...". Sau giây phút luống cuống ngắn ngủi Đỗ Quyên mau chóng lấy lại bình tĩnh, chau mày đoán hỏi: "Ngươi là Tiết Thái?".
Phía sau lưng nàng ta, một thiếu niên chậm rãi bước ra, ánh đèn dịu dàng chiếu lên thân hình mảnh khảnh của hắn, đôi mắt bờ mi đen láy, không phải ai khác, chính là - Tiết Thái.
Tiết Thái cười cười: "Không hổ là chị ruột của Khương Thục phi".
Đỗ Quyên "hừ" một tiếng: "Giờ này có thể âm thầm lẻn vào chỗ ở của ta, hơn nữa giọng nói còn non nớt như thế, giọng điệu lại ngạo mạn như thế, thì chỉ có thể là kẻ bị đày xuống làm nô lệ nhưng không hề giác ngộ - Băng Ly công tử".
Đối diện với sự châm chích này, Tiết Thái chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Nói hay lắm".
"Với võ công của ngươi thì không thể đến được đây mà không làm kinh động đến ba tầng ám vệ bên ngoài. Nói đi, người đến cùng với ngươi, điểm huyệt đạo của ta là ai?". Đỗ Quyên nói đến đây, đầu lông mày nhíu chặt: "Trừ phi là Phan đại tướng quân cũng đến?".
Một thân hình cao lớn xuất hiện trong phòng mà không có lấy một dấu hiệu báo trước tựa tia sét, tựa gió lốc. Người đó bước nhanh đến trước mặt Khương Trầm Ngư, giải huyệt đạo cho nàng, Khương Trầm Ngư mắt nhòe nhoẹt nước ngẩng lên nhìn y, trăm ngàn cảm xúc rối ren, vừa tủi thân vừa chua xót, không kìm được khẽ gọi một tiếng: "Phan tướng quân...".
Người đó chính là Phan Phương.
Đỗ Quyên có được đáp án im lặng một hồi, hai hàng lông mày cong cong như lá liễu nhướn lên, hướng về Khương Trầm Ngư nói: "Từ lâu đã nghe muội muội thông tuệ, hóa ra trình độ diễn kịch cũng vào hàng thượng thừa. Cố ý hét toáng lên, để át tiếng động khi bọn họ lại gần, khiến ta không hay không biết, lại còn một lòng nghĩ ngươi đáng thương... Chậc chậc chậc, đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Khương Trầm Ngư... ngươi quả nhiên... rất lợi hại...".
Khương Trầm Ngư vịn vào tay Phan Phương, sắc mặt trắng bệch, không thừa nhận mà cũng chẳng phủ nhận.
Đỗ Quyên lại nói: "Được rồi, dù sao ta cũng không mong mọi chuyện có thể thuận lợi. Có thử thách mới có lạc thú... Hai vị đại nhân không đi cứu vị chủ tử siêu phàm của các ngươi, lại đến chỗ của ta, thiết nghĩ tuyệt đối không phải vì muốn nghe chuyện nhà của tỉ muội ta. Vậy thì để ta đoán nhé...”.
Tiết Thái ngắt lời nàng ta: "Không cần đoán, chúng ta đến đây là để bắt ngươi!".
Gương mặt Đỗ Quyên như bị kim đâm, nụ cười ngay lập tức tắt ngấm.
Còn Tiết Thái lại cười: "Ngươi muốn khoe mẽ sự thông minh của ngươi, cho nên chuyện gì cũng phải suy đoán một lượt, để người khác phải kinh ngạc, phải đau khổ, ngươi mới thấy vui. Ban nãy ngươi vừa giày vò Thục phi nương nương, giày vò đã chưa? Đáng tiếc thay, ta sẽ không cho ngươi cơ hội này".
Đỗ Quyên chẳng nói chẳng rằng, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Bắt giặc phải bắt tướng trước. Bây giờ, phiền thành chủ phu nhân đi cùng chúng ta một chuyến".
"Đi đâu?". Đỗ Quyên cười hiểm độc: "Đông viện à? Ta khuyên các vị đừng tốn công phí sức nữa. Loại Thiên Hỏa Thần Du mà ta cố ý sai người mua về từ Trình quốc đó, chỉ cần đốt lên các loại nước bình thường đều không thể dập tắt nổi, nó có thể đun sôi một bể nước chỉ trong thời gian một khắc. Ngọn lửa ở Đông viện cháy lâu như thế, e rằng Kỳ Úc hầu của các ngươi đã sớm hóa thành tro rồi".
Tiết Thái thong thả nói: "Ai bảo bọn ta muốn đưa ngươi đến Đông viện?".
Đỗ Quyên sững người ra một lát.
"Đề ra: Giáp muốn giết Ất, sau đó giá họa cho Bính. Nhưng đột nhiên Bính mất tích, hay nói cách khác, Bính chưa từng xuất hiện... thì phải làm sao?".
Đỗ Quyên bỗng nhiên biến sắc: "Ngươi...".
"Nếu hoàng tử Di Phi không hề vào đất của Bích quốc, mà lại xuất hiện trong yến tiệc của Yến vương ở ngàn dặm xa xôi, xin hỏi làm thế nào thành chủ phu nhân và phu quân của phu nhân gánh được tội danh không bảo vệ được Kỳ Úc hầu, để ngài chết trong phủ đệ của các ngươi?".
Mặt Đỗ Quyên từ trắng chuyển sang đỏ, lại từ đỏ biến thành xanh, cắn môi nói: "Lẽ nào các ngươi... Không thể! Tuyệt đối không thể!".
"Cái gì không thể? Là Di Phi không thể trốn khỏi cạm bẫy phu nhân giăng ra, hay là hắn không thể có mặt ở Yên quốc xa xôi?". Ngữ điệu của Tiết Thái bỗng nhiên chậm lại: "Hay là... việc ám sát Cơ Anh chẳng qua chỉ là một màn kịch hay mà phu nhân và tôn phu diễn cùng với nhau?".
Đùng đùng, tiếng sấm bên ngoài cửa sổ vang lên ầm ầm.
Trong nhà im lặng như tờ.
Chỉ có Khương Trầm Ngư kinh ngạc nhìn Tiết Thái, rồi suy tư lại rối bời quay sang nhìn Đỗ Quyên nhất thời không đoán ra nổi sự tình bên trong. Trong lúc nàng còn đang mờ mịt, Đỗ Quyên bật cười, đầu lông mày đang chau cũng giãn ra, khóe môi cong lên, vẻ mặt vốn dĩ thâm trầm trong chốc lát cũng trở nên hiền hòa khôn xiết, giống như vừa khôi phục lại khoảnh khắc lần đầu Khương Trầm Ngư gặp nàng ta - tĩnh lặng tao nhã như nước, linh hoạt thanh tú như ánh sáng.
"Quả nhiên không gì có thể lừa được Băng Ly công tử...". Nàng ta vỗ tay.
Khương Trầm Ngư không kìm được hỏi: "Chuyện là thế nào?".
Tiết Thái quay đầu nhìn nàng, trong ánh mắt mang theo một chút thương cảm, cuối cùng quay mặt đi nói: "Ta mệt rồi, không muốn nói".
"Vẫn nên để ta nói cho nàng". Phan Phương vẫn đứng bên cạnh nàng, y cất giọng: "Sau khi chúng ta đến dịch sở, cũng là lúc nàng cùng Đông Bích hầu đến chỗ này, Vệ thành chủ thẳng thắn giải thích tất cả mọi duyên cớ với hầu gia, sau khi suy nghĩ hầu gia quyết định án binh bất động. Vệ phu nhân là Gia Cát trong đám nữ nhân, một mặt vừa lập kế hỏa thiêu để đối phó Khương Trọng, một mặt sai người lén đào một đường hầm bí mật phía dưới nhà ở Đông viện, lại nhân lúc Vệ thành chủ dập lửa, để cho y xông vào biển lửa đưa hầu gia thoát ra ngoài theo đường hầm".
Khương Trầm Ngư ngạc nhiên: "Cũng có nghĩa là...".
"Cũng có nghĩa là...". Đỗ Quyên tiếp lời: "Ta đợi đã năm năm, cuối cùng đã đợi được cơ hội báo thù cho cha mẹ!".
Rèm mi của Khương Trầm Ngư run rẩy mãi không thôi, nàng nghĩ đến chân tướng.
Đỗ Quyên lạnh lùng cười nói: "Khương Trọng cho rằng đây là cơ hội tốt nhất để lật đổ Cơ gia, nhưng bản thân ông ta không thể đích thân ra mặt, cho nên mới giao trọng trách này cho người ông ta tín nhiệm nhất, cũng là người có dòng máu thân thiết nhất với mình, con gái lớn của ông ta - chính là ta. Còn ta, điều binh khiển tướng dưới sự chỉ đạo của ông ta, đặt mai phục, mua dầu thiên hỏa, tìm một kẻ thế thân, ngồi đợi ngư ông đắc lợi. Ông ta tưởng rằng như thế là tuyệt đối kín kẽ, ha ha".
Phan Phương nói: "Phu nhân thấu hiểu đại nghĩa, sau khi thương lượng với thành chủ, quyết định trở giáo giúp đỡ hầu gia. Cho nên đã diễn vở kịch lửa cháy đêm mưa, bây giờ có lẽ hầu gia cũng đã đến được nơi an toàn rồi".
Đỗ Quyên bĩu môi: "Thấu hiểu đại nghĩa cái gì, ta chính là vì báo thù! Ta muốn Khương Trọng toi đời, đó mới là mục đích!".
Khương Trầm Ngư nghe xong câu này, trong lòng trỗi dậy trăm ngàn cảm xúc. Không, nàng nghĩ, mình không buồn, nghe xong những điều này mình không hề buồn một chút nào, bởi vì mình đã tê liệt rồi, thực sự tê liệt hoàn toàn rồi...
Phan Phương nói tiếp: "Mà việc cơ mật này, vì thận trọng thành chủ chỉ nói cho ta, đến Tiết Thái cũng bị giấu giếm".
Tiết Thái cao ngạo nói: "Hừ, không nói thì không nói. Tưởng ta thèm chắc? Cơ Anh vốn định dẫn ta cùng chạy trốn trong biển lửa, chẳng ngờ lại bị ta phát hiện ra huyền cơ trong mùi hương hoa, cho nên ngài lập tức thay đổi kế hoạch, mượn cớ đưa thư để tách ta ra, còn giả vờ giả vịt viết một trang giấy trắng để ta đưa cho Vệ Ngọc Hành".
Thật hiếm khi Phan Phương mới để lộ vẻ tươi cười: "Hầu gia nghĩ cho sự an toàn của ngươi".
"Ngài đang thử ta mà thôi". Tiết Thái hứ một tiếng: "Tưởng một tờ giấy trắng là làm ta bó tay hết cách à? Ngài sai ta đi tìm Vệ Ngọc Hành, ta lại không tìm, mà hơn nữa lúc ấy Vệ Ngọc Hành cũng xông vào trong đám cháy rồi. Ta liền đi tìm Phan tướng quân, bụng nghĩ nếu Vệ Ngọc Hành có đi đời nhà ma, thì phải bắt mụ vợ của hắn đã rồi hẵng nói, chẳng ngờ lại biết được chân tướng sự việc ở chỗ Phan tướng quân".
"Bây giờ, mật thám của Khương Trọng hẳn đã nhận được tin tức giả là kế hoạch thực hiện thuận lợi, chắc chắn sẽ lơi lỏng. Nhân cơ hội này ta đưa công tử bí mật về kinh gặp thánh thượng, vạch rõ từng tội trạng của ông ta, Khương Trọng sẽ không thể trốn thoát". Có lẽ là vì sợ làm Khương Trầm Ngư kích động, khi nói những câu này, Phan Phương không nhìn vào mặt nàng: "Câu kết nước địch, ám sát trọng thần, hai tội danh này gộp thành tội chết".
Đỗ Quyên nói; "Sở dĩ ta giữ ngươi ở đây, ngoài việc sợ ngươi nhất thời xúc động nghĩ cách cứu Cơ Anh rồi làm hỏng kế hoạch của chúng ta, thì nguyên nhân lớn nhất chính là để Khương Trọng an tâm, quân cờ quan trọng của ông ta phải được bình an vô sự".
Khương Trầm Ngư lạnh nhạt đáp: "E là để phòng bất trắc giữ cho mình đường lui mà thôi?". Nàng nằm trong tay Đỗ Quyên, cho dù phụ thân biết được kế hoạch của bọn họ, thì cũng ném chuột sợ vỡ bình quý, nên sẽ dè chừng.
Quả nhiên, Đỗ Quyên nghe thế liền bật cười: "Ngươi muốn nghĩ như thế, thì tùy ngươi".
"Vậy...". Khương Trầm Ngư bỗng nhiên cũng cười cười, trong nụ cười hàm chứa một nỗi xót xa khó tả thành lời: "Các ngươi định xử trí ta thế nào đây?".
Bọn Đỗ Quyên nghe xong đều cứng đờ cả người.
"Tỉ tỉ, chẳng nhẽ tỉ không biết, nếu phụ thân sa cơ thì cả Khương gia chúng ta còn có thể sống sao?".
"Ta chỉ đối phó một mình Khương Trọng, ta đã cầu xin Kỳ Úc hầu một lời đảm bảo, cái chết của Khương Trọng sẽ không làm liên lụy đến người khác". Đỗ Quyên nói một cách từ tốn: "Dẫu cho ngươi không tin ta, cũng nên tin... công tử của ngươi chứ?".
Khương Trầm Ngư cười buồn bã: Công tử... của nàng.
Ha ha.
Giấc mộng lớn này, bây giờ cũng không thể không tính rồi...
Công tử chưa bao giờ thuộc về nàng, không những không thuộc về nàng, mà còn là kẻ thù định mệnh của nàng. Cho dù là vì nguyên nhân gì, hình thức gì và kết cục gì.
Nghĩ đến ban đầu chỉ mong được sánh vai cùng chàng mà nay mộng tan, hóa ra đến làm người xa lạ cũng không thể.
Tạm biệt.
Công tử, tạm biệt.
Khoảnh khắc này, ta, Khương Trầm Ngư, quyết biệt với chàng.
Rút cục cả đời này, không còn mặt mũi nào mà gặp, lo lắng thấp thỏm, không nỡ gặp...
Mãi mãi không gặp lại chàng.
Ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi rào rào, mang đến cho người ta ảo giác rằng đêm nay sẽ kéo dài vô cùng vô tận, ánh sáng sẽ không đến, mưa gió sẽ không ngừng, mà hết thảy những chuyện vui sướng, những điều tốt đẹp, những thứ ấm áp, sẽ kết thúc từ đây.
Chính là:
Đoạn trường chính hẳn đêm nay.
Tương tư một tấc tro tày mười phân.
Tiếp theo Tiết Thái và Đỗ Quyên còn nói gì đó nữa, nhưng Khương Trầm Ngư chẳng nghe lọt vào tai một chữ nào. Nước mắt đã chảy cạn cùng câu chuyện thân thế mà Đỗ Quyên kể ban nãy, còn giờ phút này, cho dù đau lòng hơn, nhưng nàng lại không rơi một giọt lệ nào.
Chỉ có tê dại, một sự tê dại sâu hun hút, giống như tơ bọc lấy cơ thể và trái tim của nàng, nàng nghĩ, như thế cũng tốt, bởi vì bọc kim rồi sẽ không còn bị thương, dẫu cho bên trong có thối nát đến đâu, máu chảy thành mủ đến thế nào đi nữa.
Danh sách chương