Hắn đã không chào hỏi nàng, nàng cũng không lên tiếng, đầu tiên nàng dạo một vòng quanh thư phòng. Thư phòng gần như không có bất kỳ thay đổi nào so với lần trước nàng thấy, xem ra, Tiết Thái cũng cố ý giữ nguyên hiện trạng. Cây cung treo trên tường cũng không được gỡ xuống, Tiết Thái chưa chuẩn bị xong sao? Khương Trầm Ngư im lặng quan sát một lúc, sau đó đi đến cạnh bàn, ngó đầu qua nhìn, Tiết Thái đang dọc “Lục Tổ đàn kinh”, bèn chậm rãi đọc thuộc một đoạn trong đó: “Tâm bình hà lao trì giới? Hành trực hà dụng tu thiền? Ân tắc thân dưỡng phụ mẫu, nghĩa tắc thượng hạ tương lân. Nhượng tắc tôn ti hòa mục, nhẫn tắc chúng ác vô huyên. Nhược năng toàn mộc xuất hỏa, ứ nê định sinh hồng liên. Khổ khẩu đích thị lương dược, nghịch nhĩ tất thị trung ngôn...”[1]
[1] “Lục Tổ đàn kinh” hay còn gọi là “Pháp bảo đàn kinh”, một trong những bộ điển tịch thiền tông Phật giáo kinh điển, do Lục Tổ Huệ Năng khẩu thuật, đệ tử là Pháp Hải ghi lại thành sách, về sau gọi là Đàn kinh. Đoạn văn trên dịch nghĩa như sau: “Tâm bình thản thì cần gì phải vất vả giữ giới luật, hành vi chính trực thì cần gì dụng công tu thiền? Ơn thì phụng dưỡng cha mẹ, nghĩa thì yêu thương anh em. Nhượng thì tôn ti hòa thuận, nhẫn thì mọi điều ác đều tan biến. Nếu có thể đục gỗ tạo lửa, ở giữa bùn tất sinh hoa sen đỏ. Đắng miệng chính là thuốc lành, nghịch tai chính là lời trung...”.
Quả nhiên, đọc đến đây, Tiết Thái cười phì một tiếng, ánh mắt vẫn đặt trên cuốn sách như cũ, không chịu nhìn nàng.
Khương Trầm Ngư dứt khoát đưa tay chặn lên cuốn sách đó, nói: “Ngươi thấy ta đến đây, cho nên cố ý đọc cuốn sách này để châm chích ta phải không? Có gì sao không nói thẳng trước mặt ta?”.
“Ta và thái hậu chẳng có gì để nói cả”. Tiết Thái rút cuốn sách trong tay nàng ra, quay sang hướng khác tiếp tục đọc.
“Thật uổng cho ngươi là thừa tướng của Bích quốc, ăn nói càn rỡ như vậy, đáng bị chém đầu”.
“Thế thì chém đi”. Tiết Thái tỏ vẻ không coi lời nàng nói ra gì: “Dù sao hai năm trước đầu của ta cũng nên bị chém rồi”.
“Tiết Thái!”. Khương Trầm Ngư giật cuốn sách trong tay hắn, giận dữ nói: “Nhìn ta đây!”.
Tiết Thái ngước mắt lên, lườm nàng: “Thái hậu có gì căn dặn à?”.
“Không cho phép ngươi nói với ta lạnh nhạt như thế nữa”. Lại thấy Tiết Thái cười nhạt, Khương Trầm Ngư theo bản năng giơ tay ra nhéo tai Tiết Thái.
E là Tiết Thái cả đời này cũng chưa bị người khác đối xử như thế, bất giác sững người.
Còn Khương Trầm Ngư bây giờ mới ý thức rốt cuộc mình đã làm chuyện luống cuống như thế nào, nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn tai Tiết Thái, cứ thế đứng như phỗng.
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau im lặng một lúc.
Cuối cùng vẫn là Khương Trầm Ngư tự tỉnh ra trước, hoang mang thu tay lại, bối rối giấu sau lưng, hắng giọng mấy tiếng nói:
“Tóm lại, ta cố ý tới đây thăm ngươi, ngươi... không được phép bày bộ mặt thần giữ cửa đó ra với ta”.
Tiết Thái im lặng nhìn nàng, đồng tử đen láy sâu thẳm, giống như không chút biểu cảm, lại giống như vì chất chứa quá nhiều biểu cảm nên không thể nhìn ra nổi.
Trái tim Khương Trầm Ngư bỗng nhiên mềm nhũn, nàng dịu giọng nói: “Tiết Thái, ngươi luôn hiểu lý lẽ, thế thì hôm nay ta đến đây để nói lý với ngươi. Nếu ngươi có thể thuyết phục ta, ta sẽ nghe theo ngươi, nhưng nếu ta thuyết phục được ngươi, thì ngươi phải nghe theo ta, ngoan ngoãn quay lại lên triều cùng ta. Ngươi... đồng ý chứ?”.
Tiết Thái chăm chăm nhìn nàng một lúc lâu, rồi nhìn sang chỗ khác. Theo sự hiểu biết của Khương Trầm Ngư về hắn, biết rằng như vậy là hắn đã đồng ý. Thế nên nàng hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói: “Vậy ta nói trước. Tiết Thái, ta không muốn xưng đế, có ba nguyên nhân. Một là, nữ tử làm hoàng đế, đối với đất nước là tai họa. Tuy bây giờ đã có một vị nữ đế của Trình quốc là Di Thù, nhưng, mọi người nói cô ta như thế nào, nhìn cô ta như thế nào, chúng ta đều rất rõ. Khương Trầm Ngư ta không có dũng khí đi thách thức truyền thống lễ pháp cả mấy nghìn năm”.
Tiết Thái không có bất cứ phản ứng nào.
Khương Trầm Ngư lại nói: “Thứ hai, nếu như ta xưng đế, ngươi để Tân Dã sau này dùng thân phận gì để kế thừa Bích quốc đây? Nếu ta là hoàng đế, giang sơn tất đổi, từ đây hoàng tộc họ Khương không còn là họ Lý, thế thì chiếu theo luật pháp, trừ phi giữa chừng có người tranh quyền đoạt vị, nếu không quân vương đời sau sẽ phải mang họ Khương. Ta không thể để Khương tộc đi đến bước này, gánh lấy tội danh soán quyền đổi nước. Cho dù ta có thể nhất thời dùng thủ đoạn cứng rắn để khống chế thời cuộc, nhưng trăm năm sau, sử sách sẽ viết về ta như thế nào? Viết về Khương thị như thế nào? Lại viết về Tân Dã như thế nào? Việc này đối với nó, thực sự quá tàn nhẫn. Tiết Thái, bao nhiêu năm qua, bởi vì chuyện kế vị mà những đứa trẻ bị hủy hoại còn chưa đủ nhiều sao? Nếu Chiêu Doãn không bị đưa vào cung, hắn đâu có hình thành tính cách méo mó như thế, công tử và Hy Hòa đâu có bị chia lìa; Di Phi nếu không mồ côi mẹ từ nhỏ, thì sẽ không quái gở, điên điên cuồng cuồng; Di Thù nếu không bị cha mình cưỡng bức, thì đâu có nham hiểm buông thả, máu lạnh như vậy; thậm chí... cả ngươi. Tiết Thái, đối với một con người, tuổi thơ yên lành quan trọng biết bao, ngươi đáng lẽ phải biết rõ điều này hơn ai hết. Chúng ta đã không thể cứu vãn được, thế nhưng, chí ít chúng ta có thể để lại hạnh phúc và niềm vui cho đời sau, không phải sao? Ta không thể ích kỷ, chỉ nghĩ cho riêng mình như thế, ta phải nghĩ cho Tân Dã, ta phải nghĩ cho sự an cư lạc nghiệp của bách tính thiên hạ”.
Ánh mắt Tiết Thái sáng rỡ lên mấy hồi, dường như có chút bị thuyết phục.
Khương Trầm Ngư chầm chầm đặt cuốn kinh thư trong tay xuống mặt bàn: “Thứ ba, Tiết Thái, ngươi biết không? Lúc sinh thời Chiêu Doãn nói với ta, nếu như ta thực sự muốn tốt cho Tân Dã, vậy thì hãy nhận nó làm con, biến nó thành con trai của ta, tự tay nuôi dưỡng nó. Đương nhiên, khi đó tình hình khác bây giờ, Chiêu Doãn vẫn còn sống, có lẽ phi tử khác cũng sẽ có con cái, cho nên muốn lập Tân Dã làm thái tử, người duy nhất kế vị hoàng vị, thì được hoàng hậu nuôi dưỡng là danh chính ngôn thuận nhất. Tân Dã bây giờ đã không phải lo lắng chuyện này nữa. Nhưng khi đó, ta nghe Chiêu Doãn nói xong, trong lòng rất khó chịu, tối hôm đó, ta đã nằm mơ. Ta mơ thấy rất nhiều cung nữ thái giám xông vào Gia Ninh cung, bế Tân Dã đi, nói là phải giao cho hoàng hậu cũng chính là ta nuôi nấng. Lúc đó tỉ tỉ ngã trên mặt đất, vừa khóc vừa bò lên phía trước, đòi trả con lại cho tỉ ấy, nhưng đều vô dụng cả. Sau đó, tỉ tỉ bị điên, bị nhốt sau hàng rào, đầu tóc xõa xượi, mặt đầy máu và nước mắt kêu gào: ‘Trả con lại cho ta, trả con lại cho ta...’. Ta tỉnh mộng, toàn thân run rẩy”.
Bờ môi Tiết Thái mấp máy mấy cái, sau đó lại mím chặt hơn.
“Tiết Thái, khi tỉnh lại ta đã tự nói với mình, người sau hàng rào đó là tỉ tỉ của ta, tuy không có máu mủ ruột rà nhưng tình như chân tay, ta không thể đẩy tỉ tỉ của mình vào hoàn cảnh đó được, ta không thể hủy hoại một đời của tỉ ấy. Chiêu Doãn có thể vô tình với Cơ Anh, Di Thù có thể ép các ca ca của mình chết, nhưng ta không thể. Nếu ta cũng làm như thế, thì ta so với bọn họ - những kẻ ta coi thường - có gì là khác biệt đâu? Cho nên, Chiêu Doãn chết rồi, hoàng vị này là của Tân Dã, không thể, cũng không cho phép bất cứ rắc rối nào phát sinh. Ngươi có thể hiểu không?”.
Tiết Thái lặng im cầm cuốn kinh thư lên, quay người nhét nó vào lại giá sách, sau đó, vẫn giữ tư thế quay lưng với nàng, nhẹ nhàng, ngập ngừng, cực kỳ khó mở lời, nói: “Ta chỉ là... muốn... ngươi lấy chồng mà thôi...”.
Mắt Khương Trầm Ngư đột nhiên trợn tròn, không thể không nói, nàng đã từng nghĩ vô số khả năng, nhưng lại chưa hề nghĩ qua, lý do Tiết Thái cố chấp lại là điều này.
Ánh đèn chiếu lên lưng Tiết Thái, cũng kéo bóng của hắn trùm lên giá sách, nhìn như thể có hai người. Còn hắn xoay lưng lại với Khương Trầm Ngư, trước sau vẫn không quay người lại, thấp giọng nói: “Chiêu Doãn chết rồi, ngươi chính là thái hậu, nghĩa là số phận đã định sẽ chết già trong cung, cô độc cả đời. Nhưng ngươi mới mười bảy tuổi, con đường tương lai còn rất dài rất dài, tuy... Cơ Anh chết rồi, nhưng ngươi sẽ gặp những người khác biết trân trọng ngươi, đối tốt với ngươỉ - chỉ cần ngươi có cơ hội đó. Mà xưng đế, chính là cơ hội tốt nhất cũng là duy nhất của ngươi. Sau khi làm nữ hoàng, ngươi có thể mở hậu cung, ngươi có thể tùy ý lựa chọn trượng phu mà mình thích, ngươi... có thể có hạnh phúc...”.
Giọng hắn càng nói càng nhỏ, cuối cùng lý nhí đến mức gần không nghe ra.
Sống mũi Khương Trầm Ngư cay cay, không kìm chế được tiến lên phía trước, ôm Tiết Thái từ đằng sau.
Tiết Thái thấp hơn nàng một cái đầu, nàng ôm hắn, giống như ôm một đứa trẻ - mà trên thực tế, hắn cũng thực sự là một đứa trẻ.
“Đồ ngốc... đồ ngốc...”. Nước mắt của nàng lăn xuống, vừa cảm động vừa chua xót: “Sao ngươi có thể nghĩ đến lý do này? Lại còn vì lý do này mà giận dỗi với ta, không thèm để ý ta, để ta buồn mất mấy ngày... đồ ngốc...”.
Tiết Thái đứng bất động, để mặc cho nàng ôm, khuôn mặt giấu vào bóng tối, dù là ai cũng không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn lúc này.
“Ta...”. Khương Trầm Ngư nói ngắt quãng: “Ta không muốn lấy chồng, thật đó. Có lẽ ngươi và tất cả mọi người đều thấy, ta là một nữ nhân mệnh khổ, người ta muốn lấy thì không thích ta, lại còn chết rồi. Người cưới ta cũng không thích ta, cũng chết. Là quốc mẫu, ta còn chưa thực sự trưởng thành đã bắt đầu già nua; sau này làm thái hậu tức là cả đời sẽ tàn úa sớm như thế này. Nhưng đồ ngốc ạ, tại sao ngươi không biết? Ở đây của ta, ở chỗ này...”. Nàng sờ lên lồng ngực của mình: “Bởi vì từng có một người, một người hoàn mỹ như thế, cho nên, tuy ta cô độc, nhưng không thấy trống vắng”.
Nàng xoay người Tiết Thái lại, nâng mặt hắn lên, dùng ánh mắt dịu dàng vô hạn cũng bi thương vô hạn, nhìn thẳng vào hắn nói: “Đúng như lời ngươi nói, chỉ có người đẹp hơn cả Hy Hòa phu nhân mới có thể trở thành thê tử của ngươi...”.
Hàng mi Tiết Thái rung lên một cái, lên tiếng phản bác: “Ta chỉ cố ý gây khó dễ...”.
Khương Trầm Ngư mỉm cười: “Nhưng đổi lại là ta, thực sự là cảm giác ‘tằng kinh thương hải nan vi thủy’[2]”.
[2] Câu thơ nổi tiếng của Nguyên Chẩn, nghĩa là “ai đã từng qua biển lớn sẽ cảm thấy nước bình thường không sao sánh được nước biển”, ví với việc trong lòng Khương Trầm Ngư không có ai được như Cơ Anh.
Tiết Thái lại trầm ngâm, hàng mi dài cụp xuống, che phủ đôi mắt.
“Cho nên, Tiết Thái...”. Khương Trầm Ngư kéo tay hắn, cứ thế bốn bàn tay nắm lấy nhau, truyền hơi ấm cho nhau: “Chúng ta làm lành nhé. Có được không?”.
Bàn tay Tiết Thái run lên rõ rệt.
Bấy giờ Khương Trầm Ngư mới để lộ một chút biểu cảm ấm ức, hạ thấp giọng nói: “Ta có thể coi chuyện trước đây của chúng ta là cãi nhau không? Nếu như có thể, ta có thể đề nghị không cãi nhau nữa không? Tiết Thái, nếu bây giờ hỏi ta người ta không muốn mất đi trên đời này nhất là ai... câu trả lời của ta chính là ngươi”.
Hơi thở của Tiết Thái loạn nhịp rõ rệt.
“Nếu ta mất đi mẫu thân, bởi vì trong tiềm thức luôn biết sẽ có một ngày như thế, cho nên ta chuẩn bị đủ dũng khí để đi tiếp; nếu ta mất đi tỉ tỉ, tuy đau thương nhưng ta sẽ cố gắng nuôi nấng Tân Dã, để tỉ ấy không phải vương vấn; nếu ta mất đi những người khác, ta đều có đủ mọi phương thức để bù đắp và cắt bỏ; nhưng... nếu ta mất ngươi... Tiết Thái, ngươi có biết không, đối với ta, ngươi không chỉ là ngươi đâu. Ngươi là lý do ta đã yêu công tử năm mười ba tuổi; ngươi là thanh kiếm báo thù cho công tử của ta; ngươi còn là cánh tay thứ ba từ sau khi ta lên ngôi hoàng hậu Bích quốc...”. Nói đến đây, Khương Trầm Ngư úp hai bàn tay vào nhau, bao bọc tay Tiết Thái bên trong, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, nói rành rọt từng chữ từng chữ một: “Số mệnh đã định đời này ta và ngươi kết duyên, thế thì, tuyệt đối không cho phép những chuyện ngoài thiên mệnh phá hỏng. Chúng ta làm lành nhé”.
Tiết Thái nhìn chằm chằm hai đôi bàn tay giao nhau rất lâu, cuối cùng, gượng gạo gật đầu một cái, coi như đồng ý.
Nụ cười lập tức thắp sáng gương mặt Khương Trầm Ngư: “Thế là nói chắc rồi nhé, ngày mai ngươi phải lên triều đấy”.
Tiết Thái khẽ “ừm” một tiếng.
Khương Trầm Ngư nhìn hắn đăm đăm, thở dài buồn bã nói: “Ngươi... có lúc thật giống ca ca của ta...”.
Khóe mắt Tiết Thái bắt đầu co giật.
Khương Trầm Ngư cười phì: “Nhưng nhiều lúc ngươi lại giống tiểu đệ đệ không hiểu chuyện hơn”.
Tiết Thái lập tức rút tay từ trong lòng bàn tay nàng ra, sau đó cau mày, trừng mắt lườm nàng.
Khương Trầm Ngư chớp chớp mắt, cố ý chọc ghẹo: “Thực ra, ngươi biết không? Tuy làm thái hậu không thể gả cho người khác một cách quang minh chính đại, nhưng kỳ thực cũng có thể có hậu cung, thu thập một đống nam sủng. Ví như Triệu Cơ và Lao Ái đời Tần; ví như Phùng thái hậu va các thần tử
Vương Duệ Lý Xung Lý Dịch thời Bắc Ngụy, lại ví như...”.
Tiết Thái lập tức quay trở lại bên cạnh thư án, vừa lấy giấy viết thư bắt đầu viết hồi âm, vừa lạnh lùng nói: “Nếu nương nương không có chuyện gì khác thì mời về đi. Vi thần rất bận”.
Khương Trầm Ngư thấy đã đạt được mục đích, bèn mím môi cười quay người chuẩn bị rời đi. Vừa đi đến cửa, sau lưng vang lên tiếng của Tiết Thái: “Đợi đã”.
Nàng quay đầu, ánh mắt lưu chuyển: “Chuyện gì? Tiết đệ đệ?”.
Tiết Thái không có phản ứng gì với cách xưng hô này của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc hiện lên một sự thương xót kỳ lạ: “Những lời ngươi nói hôm nay, từng chữ ta đều ghi nhớ”.
“Cho nên”. Thấy hắn nghiêm trang như thế, nàng lại cảm thấy bất an.
“Cho nên, nếu sau này xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ cần nhớ đêm nay, ngươi đã nói những lời này là đủ”.
“Hả?”. Nàng càng lúc càng không hiểu.
“Không có chuyện gì. Ngươi đi đi”. Tiết Thái nói xong, cúi đầu bắt đầu viết thư.
Khương Trầm Ngư ngơ ngác nhìn hắn một lúc, lòng biết rõ nếu hắn không muốn nói, thì dù nàng tiếp tục truy hỏi cũng chẳng ích gì, thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng biết thôi. Cứ nghĩ đến nàng và Tiết Thái đã giảng hòa, lòng không kìm được vui vẻ, suốt dọc đường cứ tủm tỉm cười đi ra khỏi phủ. Nàng lên xe ngựa, ngồi trong xe nhớ đến một loạt phản ứng của Tiết Thái ban nãy, nhớ đến câu nói của hắn - “Ta... chỉ là... muốn ngươi lấy chồng mà thôi...”. Trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.
Ngọt ngào đương nhiên là vì Tiết Thái lại nghĩ cho nàng đến mức này, một đứa trẻ cao ngạo, không coi ai ra gì như thế, lại có thể một lòng một dạ nghĩ cho nàng, ấm áp biết bao, cảm động biết bao.
Chua xót là vì đúng như hắn nói, trở thành nữ đế nàng mới có cơ hội có được mái ấm và hạnh phúc về tình cảm. Còn làm thái hậu... cái gọi là nam sủng chẳng qua chỉ là nói giỡn mà thôi. Nàng không phải là người như thế. Về điểm này, nàng biết rõ và Tiết Thái cũng hiểu rất rõ.
Mẫu thân, xin lỗi người... cả đời này của con gái, xem ra thật sự vô duyên với việc sinh con đẻ cái, cử án tề mi rồi... Vừa nghĩ tới đây, xe ngựa đột ngột dừng lại, sự va đập bất ngờ khiến nàng nhất thời không ngồi vững nổi, ngã sang một bên. Không màng tới cánh tay đau nhức, nàng vội vàng vén rèm cửa sổ lên, thò đầu ra hỏi: “Xảy ra chuyện...”.
Mới nói ba tiếng, thanh âm đã ngưng bặt.
Một mũi tên xé gió bay tới, cơ hồ sát sàn sạt má nàng, cắm phập vào thành xe.
Khương Trầm Ngư lập tức rụt vào trong xe, sau đó, bên ngoài vang lên tiếng hò hét của thị vệ và tiếng leng keng của binh khí va vào nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng rên đau đớn vì bị thương, hỗn loạn vô cùng...
Khương Trầm Ngư co mình trong xe, túm chặt vạt áo của mình, không kìm được run bần bật. Lần này xuất cung chỉ là ý muốn tức thời của nàng, vì thế không mang theo nhiều hộ vệ, hơn nữa phủ Kỳ Úc hầu rất gần, cứ nghĩ là sẽ không thể xảy ra chuyện gì, chưa từng nghĩ lại bị phục kích như thế này.
Là ai?
Là ai muốn ám sát nàng?
Nhất thời, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ, nhưng mỗi suy nghĩ đều tàn nhẫn đến mức khiến người ta sợ hãi.
“Phập” một tiếng vang lớn, một lưỡi đao chém vào thành xe, rồi kéo mạnh một cái, cả thùng xe liền vỡ toác ra như một chiếc hộp giấy. Thành xe đổ xuống, cuối cùng Khương Trầm Ngư cũng nhìn thấy tình hình bên ngoài - Hai mươi thị vệ nàng mang theo đều ngã trên mặt đất, chết đi trong bộ dạng vô cùng đáng sợ.
Tiếng gió thổn thức trên con phố dài vắng vẻ, mười mấy tên áo đen bịt mặt bao vây nàng ở giữa.
[1] “Lục Tổ đàn kinh” hay còn gọi là “Pháp bảo đàn kinh”, một trong những bộ điển tịch thiền tông Phật giáo kinh điển, do Lục Tổ Huệ Năng khẩu thuật, đệ tử là Pháp Hải ghi lại thành sách, về sau gọi là Đàn kinh. Đoạn văn trên dịch nghĩa như sau: “Tâm bình thản thì cần gì phải vất vả giữ giới luật, hành vi chính trực thì cần gì dụng công tu thiền? Ơn thì phụng dưỡng cha mẹ, nghĩa thì yêu thương anh em. Nhượng thì tôn ti hòa thuận, nhẫn thì mọi điều ác đều tan biến. Nếu có thể đục gỗ tạo lửa, ở giữa bùn tất sinh hoa sen đỏ. Đắng miệng chính là thuốc lành, nghịch tai chính là lời trung...”.
Quả nhiên, đọc đến đây, Tiết Thái cười phì một tiếng, ánh mắt vẫn đặt trên cuốn sách như cũ, không chịu nhìn nàng.
Khương Trầm Ngư dứt khoát đưa tay chặn lên cuốn sách đó, nói: “Ngươi thấy ta đến đây, cho nên cố ý đọc cuốn sách này để châm chích ta phải không? Có gì sao không nói thẳng trước mặt ta?”.
“Ta và thái hậu chẳng có gì để nói cả”. Tiết Thái rút cuốn sách trong tay nàng ra, quay sang hướng khác tiếp tục đọc.
“Thật uổng cho ngươi là thừa tướng của Bích quốc, ăn nói càn rỡ như vậy, đáng bị chém đầu”.
“Thế thì chém đi”. Tiết Thái tỏ vẻ không coi lời nàng nói ra gì: “Dù sao hai năm trước đầu của ta cũng nên bị chém rồi”.
“Tiết Thái!”. Khương Trầm Ngư giật cuốn sách trong tay hắn, giận dữ nói: “Nhìn ta đây!”.
Tiết Thái ngước mắt lên, lườm nàng: “Thái hậu có gì căn dặn à?”.
“Không cho phép ngươi nói với ta lạnh nhạt như thế nữa”. Lại thấy Tiết Thái cười nhạt, Khương Trầm Ngư theo bản năng giơ tay ra nhéo tai Tiết Thái.
E là Tiết Thái cả đời này cũng chưa bị người khác đối xử như thế, bất giác sững người.
Còn Khương Trầm Ngư bây giờ mới ý thức rốt cuộc mình đã làm chuyện luống cuống như thế nào, nhìn bàn tay mình rồi lại nhìn tai Tiết Thái, cứ thế đứng như phỗng.
Hai người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau im lặng một lúc.
Cuối cùng vẫn là Khương Trầm Ngư tự tỉnh ra trước, hoang mang thu tay lại, bối rối giấu sau lưng, hắng giọng mấy tiếng nói:
“Tóm lại, ta cố ý tới đây thăm ngươi, ngươi... không được phép bày bộ mặt thần giữ cửa đó ra với ta”.
Tiết Thái im lặng nhìn nàng, đồng tử đen láy sâu thẳm, giống như không chút biểu cảm, lại giống như vì chất chứa quá nhiều biểu cảm nên không thể nhìn ra nổi.
Trái tim Khương Trầm Ngư bỗng nhiên mềm nhũn, nàng dịu giọng nói: “Tiết Thái, ngươi luôn hiểu lý lẽ, thế thì hôm nay ta đến đây để nói lý với ngươi. Nếu ngươi có thể thuyết phục ta, ta sẽ nghe theo ngươi, nhưng nếu ta thuyết phục được ngươi, thì ngươi phải nghe theo ta, ngoan ngoãn quay lại lên triều cùng ta. Ngươi... đồng ý chứ?”.
Tiết Thái chăm chăm nhìn nàng một lúc lâu, rồi nhìn sang chỗ khác. Theo sự hiểu biết của Khương Trầm Ngư về hắn, biết rằng như vậy là hắn đã đồng ý. Thế nên nàng hít một hơi thật sâu, nghiêm mặt nói: “Vậy ta nói trước. Tiết Thái, ta không muốn xưng đế, có ba nguyên nhân. Một là, nữ tử làm hoàng đế, đối với đất nước là tai họa. Tuy bây giờ đã có một vị nữ đế của Trình quốc là Di Thù, nhưng, mọi người nói cô ta như thế nào, nhìn cô ta như thế nào, chúng ta đều rất rõ. Khương Trầm Ngư ta không có dũng khí đi thách thức truyền thống lễ pháp cả mấy nghìn năm”.
Tiết Thái không có bất cứ phản ứng nào.
Khương Trầm Ngư lại nói: “Thứ hai, nếu như ta xưng đế, ngươi để Tân Dã sau này dùng thân phận gì để kế thừa Bích quốc đây? Nếu ta là hoàng đế, giang sơn tất đổi, từ đây hoàng tộc họ Khương không còn là họ Lý, thế thì chiếu theo luật pháp, trừ phi giữa chừng có người tranh quyền đoạt vị, nếu không quân vương đời sau sẽ phải mang họ Khương. Ta không thể để Khương tộc đi đến bước này, gánh lấy tội danh soán quyền đổi nước. Cho dù ta có thể nhất thời dùng thủ đoạn cứng rắn để khống chế thời cuộc, nhưng trăm năm sau, sử sách sẽ viết về ta như thế nào? Viết về Khương thị như thế nào? Lại viết về Tân Dã như thế nào? Việc này đối với nó, thực sự quá tàn nhẫn. Tiết Thái, bao nhiêu năm qua, bởi vì chuyện kế vị mà những đứa trẻ bị hủy hoại còn chưa đủ nhiều sao? Nếu Chiêu Doãn không bị đưa vào cung, hắn đâu có hình thành tính cách méo mó như thế, công tử và Hy Hòa đâu có bị chia lìa; Di Phi nếu không mồ côi mẹ từ nhỏ, thì sẽ không quái gở, điên điên cuồng cuồng; Di Thù nếu không bị cha mình cưỡng bức, thì đâu có nham hiểm buông thả, máu lạnh như vậy; thậm chí... cả ngươi. Tiết Thái, đối với một con người, tuổi thơ yên lành quan trọng biết bao, ngươi đáng lẽ phải biết rõ điều này hơn ai hết. Chúng ta đã không thể cứu vãn được, thế nhưng, chí ít chúng ta có thể để lại hạnh phúc và niềm vui cho đời sau, không phải sao? Ta không thể ích kỷ, chỉ nghĩ cho riêng mình như thế, ta phải nghĩ cho Tân Dã, ta phải nghĩ cho sự an cư lạc nghiệp của bách tính thiên hạ”.
Ánh mắt Tiết Thái sáng rỡ lên mấy hồi, dường như có chút bị thuyết phục.
Khương Trầm Ngư chầm chầm đặt cuốn kinh thư trong tay xuống mặt bàn: “Thứ ba, Tiết Thái, ngươi biết không? Lúc sinh thời Chiêu Doãn nói với ta, nếu như ta thực sự muốn tốt cho Tân Dã, vậy thì hãy nhận nó làm con, biến nó thành con trai của ta, tự tay nuôi dưỡng nó. Đương nhiên, khi đó tình hình khác bây giờ, Chiêu Doãn vẫn còn sống, có lẽ phi tử khác cũng sẽ có con cái, cho nên muốn lập Tân Dã làm thái tử, người duy nhất kế vị hoàng vị, thì được hoàng hậu nuôi dưỡng là danh chính ngôn thuận nhất. Tân Dã bây giờ đã không phải lo lắng chuyện này nữa. Nhưng khi đó, ta nghe Chiêu Doãn nói xong, trong lòng rất khó chịu, tối hôm đó, ta đã nằm mơ. Ta mơ thấy rất nhiều cung nữ thái giám xông vào Gia Ninh cung, bế Tân Dã đi, nói là phải giao cho hoàng hậu cũng chính là ta nuôi nấng. Lúc đó tỉ tỉ ngã trên mặt đất, vừa khóc vừa bò lên phía trước, đòi trả con lại cho tỉ ấy, nhưng đều vô dụng cả. Sau đó, tỉ tỉ bị điên, bị nhốt sau hàng rào, đầu tóc xõa xượi, mặt đầy máu và nước mắt kêu gào: ‘Trả con lại cho ta, trả con lại cho ta...’. Ta tỉnh mộng, toàn thân run rẩy”.
Bờ môi Tiết Thái mấp máy mấy cái, sau đó lại mím chặt hơn.
“Tiết Thái, khi tỉnh lại ta đã tự nói với mình, người sau hàng rào đó là tỉ tỉ của ta, tuy không có máu mủ ruột rà nhưng tình như chân tay, ta không thể đẩy tỉ tỉ của mình vào hoàn cảnh đó được, ta không thể hủy hoại một đời của tỉ ấy. Chiêu Doãn có thể vô tình với Cơ Anh, Di Thù có thể ép các ca ca của mình chết, nhưng ta không thể. Nếu ta cũng làm như thế, thì ta so với bọn họ - những kẻ ta coi thường - có gì là khác biệt đâu? Cho nên, Chiêu Doãn chết rồi, hoàng vị này là của Tân Dã, không thể, cũng không cho phép bất cứ rắc rối nào phát sinh. Ngươi có thể hiểu không?”.
Tiết Thái lặng im cầm cuốn kinh thư lên, quay người nhét nó vào lại giá sách, sau đó, vẫn giữ tư thế quay lưng với nàng, nhẹ nhàng, ngập ngừng, cực kỳ khó mở lời, nói: “Ta chỉ là... muốn... ngươi lấy chồng mà thôi...”.
Mắt Khương Trầm Ngư đột nhiên trợn tròn, không thể không nói, nàng đã từng nghĩ vô số khả năng, nhưng lại chưa hề nghĩ qua, lý do Tiết Thái cố chấp lại là điều này.
Ánh đèn chiếu lên lưng Tiết Thái, cũng kéo bóng của hắn trùm lên giá sách, nhìn như thể có hai người. Còn hắn xoay lưng lại với Khương Trầm Ngư, trước sau vẫn không quay người lại, thấp giọng nói: “Chiêu Doãn chết rồi, ngươi chính là thái hậu, nghĩa là số phận đã định sẽ chết già trong cung, cô độc cả đời. Nhưng ngươi mới mười bảy tuổi, con đường tương lai còn rất dài rất dài, tuy... Cơ Anh chết rồi, nhưng ngươi sẽ gặp những người khác biết trân trọng ngươi, đối tốt với ngươỉ - chỉ cần ngươi có cơ hội đó. Mà xưng đế, chính là cơ hội tốt nhất cũng là duy nhất của ngươi. Sau khi làm nữ hoàng, ngươi có thể mở hậu cung, ngươi có thể tùy ý lựa chọn trượng phu mà mình thích, ngươi... có thể có hạnh phúc...”.
Giọng hắn càng nói càng nhỏ, cuối cùng lý nhí đến mức gần không nghe ra.
Sống mũi Khương Trầm Ngư cay cay, không kìm chế được tiến lên phía trước, ôm Tiết Thái từ đằng sau.
Tiết Thái thấp hơn nàng một cái đầu, nàng ôm hắn, giống như ôm một đứa trẻ - mà trên thực tế, hắn cũng thực sự là một đứa trẻ.
“Đồ ngốc... đồ ngốc...”. Nước mắt của nàng lăn xuống, vừa cảm động vừa chua xót: “Sao ngươi có thể nghĩ đến lý do này? Lại còn vì lý do này mà giận dỗi với ta, không thèm để ý ta, để ta buồn mất mấy ngày... đồ ngốc...”.
Tiết Thái đứng bất động, để mặc cho nàng ôm, khuôn mặt giấu vào bóng tối, dù là ai cũng không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn lúc này.
“Ta...”. Khương Trầm Ngư nói ngắt quãng: “Ta không muốn lấy chồng, thật đó. Có lẽ ngươi và tất cả mọi người đều thấy, ta là một nữ nhân mệnh khổ, người ta muốn lấy thì không thích ta, lại còn chết rồi. Người cưới ta cũng không thích ta, cũng chết. Là quốc mẫu, ta còn chưa thực sự trưởng thành đã bắt đầu già nua; sau này làm thái hậu tức là cả đời sẽ tàn úa sớm như thế này. Nhưng đồ ngốc ạ, tại sao ngươi không biết? Ở đây của ta, ở chỗ này...”. Nàng sờ lên lồng ngực của mình: “Bởi vì từng có một người, một người hoàn mỹ như thế, cho nên, tuy ta cô độc, nhưng không thấy trống vắng”.
Nàng xoay người Tiết Thái lại, nâng mặt hắn lên, dùng ánh mắt dịu dàng vô hạn cũng bi thương vô hạn, nhìn thẳng vào hắn nói: “Đúng như lời ngươi nói, chỉ có người đẹp hơn cả Hy Hòa phu nhân mới có thể trở thành thê tử của ngươi...”.
Hàng mi Tiết Thái rung lên một cái, lên tiếng phản bác: “Ta chỉ cố ý gây khó dễ...”.
Khương Trầm Ngư mỉm cười: “Nhưng đổi lại là ta, thực sự là cảm giác ‘tằng kinh thương hải nan vi thủy’[2]”.
[2] Câu thơ nổi tiếng của Nguyên Chẩn, nghĩa là “ai đã từng qua biển lớn sẽ cảm thấy nước bình thường không sao sánh được nước biển”, ví với việc trong lòng Khương Trầm Ngư không có ai được như Cơ Anh.
Tiết Thái lại trầm ngâm, hàng mi dài cụp xuống, che phủ đôi mắt.
“Cho nên, Tiết Thái...”. Khương Trầm Ngư kéo tay hắn, cứ thế bốn bàn tay nắm lấy nhau, truyền hơi ấm cho nhau: “Chúng ta làm lành nhé. Có được không?”.
Bàn tay Tiết Thái run lên rõ rệt.
Bấy giờ Khương Trầm Ngư mới để lộ một chút biểu cảm ấm ức, hạ thấp giọng nói: “Ta có thể coi chuyện trước đây của chúng ta là cãi nhau không? Nếu như có thể, ta có thể đề nghị không cãi nhau nữa không? Tiết Thái, nếu bây giờ hỏi ta người ta không muốn mất đi trên đời này nhất là ai... câu trả lời của ta chính là ngươi”.
Hơi thở của Tiết Thái loạn nhịp rõ rệt.
“Nếu ta mất đi mẫu thân, bởi vì trong tiềm thức luôn biết sẽ có một ngày như thế, cho nên ta chuẩn bị đủ dũng khí để đi tiếp; nếu ta mất đi tỉ tỉ, tuy đau thương nhưng ta sẽ cố gắng nuôi nấng Tân Dã, để tỉ ấy không phải vương vấn; nếu ta mất đi những người khác, ta đều có đủ mọi phương thức để bù đắp và cắt bỏ; nhưng... nếu ta mất ngươi... Tiết Thái, ngươi có biết không, đối với ta, ngươi không chỉ là ngươi đâu. Ngươi là lý do ta đã yêu công tử năm mười ba tuổi; ngươi là thanh kiếm báo thù cho công tử của ta; ngươi còn là cánh tay thứ ba từ sau khi ta lên ngôi hoàng hậu Bích quốc...”. Nói đến đây, Khương Trầm Ngư úp hai bàn tay vào nhau, bao bọc tay Tiết Thái bên trong, ánh mắt chăm chú nhìn hắn, nói rành rọt từng chữ từng chữ một: “Số mệnh đã định đời này ta và ngươi kết duyên, thế thì, tuyệt đối không cho phép những chuyện ngoài thiên mệnh phá hỏng. Chúng ta làm lành nhé”.
Tiết Thái nhìn chằm chằm hai đôi bàn tay giao nhau rất lâu, cuối cùng, gượng gạo gật đầu một cái, coi như đồng ý.
Nụ cười lập tức thắp sáng gương mặt Khương Trầm Ngư: “Thế là nói chắc rồi nhé, ngày mai ngươi phải lên triều đấy”.
Tiết Thái khẽ “ừm” một tiếng.
Khương Trầm Ngư nhìn hắn đăm đăm, thở dài buồn bã nói: “Ngươi... có lúc thật giống ca ca của ta...”.
Khóe mắt Tiết Thái bắt đầu co giật.
Khương Trầm Ngư cười phì: “Nhưng nhiều lúc ngươi lại giống tiểu đệ đệ không hiểu chuyện hơn”.
Tiết Thái lập tức rút tay từ trong lòng bàn tay nàng ra, sau đó cau mày, trừng mắt lườm nàng.
Khương Trầm Ngư chớp chớp mắt, cố ý chọc ghẹo: “Thực ra, ngươi biết không? Tuy làm thái hậu không thể gả cho người khác một cách quang minh chính đại, nhưng kỳ thực cũng có thể có hậu cung, thu thập một đống nam sủng. Ví như Triệu Cơ và Lao Ái đời Tần; ví như Phùng thái hậu va các thần tử
Vương Duệ Lý Xung Lý Dịch thời Bắc Ngụy, lại ví như...”.
Tiết Thái lập tức quay trở lại bên cạnh thư án, vừa lấy giấy viết thư bắt đầu viết hồi âm, vừa lạnh lùng nói: “Nếu nương nương không có chuyện gì khác thì mời về đi. Vi thần rất bận”.
Khương Trầm Ngư thấy đã đạt được mục đích, bèn mím môi cười quay người chuẩn bị rời đi. Vừa đi đến cửa, sau lưng vang lên tiếng của Tiết Thái: “Đợi đã”.
Nàng quay đầu, ánh mắt lưu chuyển: “Chuyện gì? Tiết đệ đệ?”.
Tiết Thái không có phản ứng gì với cách xưng hô này của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc hiện lên một sự thương xót kỳ lạ: “Những lời ngươi nói hôm nay, từng chữ ta đều ghi nhớ”.
“Cho nên”. Thấy hắn nghiêm trang như thế, nàng lại cảm thấy bất an.
“Cho nên, nếu sau này xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ cần nhớ đêm nay, ngươi đã nói những lời này là đủ”.
“Hả?”. Nàng càng lúc càng không hiểu.
“Không có chuyện gì. Ngươi đi đi”. Tiết Thái nói xong, cúi đầu bắt đầu viết thư.
Khương Trầm Ngư ngơ ngác nhìn hắn một lúc, lòng biết rõ nếu hắn không muốn nói, thì dù nàng tiếp tục truy hỏi cũng chẳng ích gì, thôi bỏ đi, sớm muộn gì cũng biết thôi. Cứ nghĩ đến nàng và Tiết Thái đã giảng hòa, lòng không kìm được vui vẻ, suốt dọc đường cứ tủm tỉm cười đi ra khỏi phủ. Nàng lên xe ngựa, ngồi trong xe nhớ đến một loạt phản ứng của Tiết Thái ban nãy, nhớ đến câu nói của hắn - “Ta... chỉ là... muốn ngươi lấy chồng mà thôi...”. Trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa chua xót.
Ngọt ngào đương nhiên là vì Tiết Thái lại nghĩ cho nàng đến mức này, một đứa trẻ cao ngạo, không coi ai ra gì như thế, lại có thể một lòng một dạ nghĩ cho nàng, ấm áp biết bao, cảm động biết bao.
Chua xót là vì đúng như hắn nói, trở thành nữ đế nàng mới có cơ hội có được mái ấm và hạnh phúc về tình cảm. Còn làm thái hậu... cái gọi là nam sủng chẳng qua chỉ là nói giỡn mà thôi. Nàng không phải là người như thế. Về điểm này, nàng biết rõ và Tiết Thái cũng hiểu rất rõ.
Mẫu thân, xin lỗi người... cả đời này của con gái, xem ra thật sự vô duyên với việc sinh con đẻ cái, cử án tề mi rồi... Vừa nghĩ tới đây, xe ngựa đột ngột dừng lại, sự va đập bất ngờ khiến nàng nhất thời không ngồi vững nổi, ngã sang một bên. Không màng tới cánh tay đau nhức, nàng vội vàng vén rèm cửa sổ lên, thò đầu ra hỏi: “Xảy ra chuyện...”.
Mới nói ba tiếng, thanh âm đã ngưng bặt.
Một mũi tên xé gió bay tới, cơ hồ sát sàn sạt má nàng, cắm phập vào thành xe.
Khương Trầm Ngư lập tức rụt vào trong xe, sau đó, bên ngoài vang lên tiếng hò hét của thị vệ và tiếng leng keng của binh khí va vào nhau, thỉnh thoảng còn có tiếng rên đau đớn vì bị thương, hỗn loạn vô cùng...
Khương Trầm Ngư co mình trong xe, túm chặt vạt áo của mình, không kìm được run bần bật. Lần này xuất cung chỉ là ý muốn tức thời của nàng, vì thế không mang theo nhiều hộ vệ, hơn nữa phủ Kỳ Úc hầu rất gần, cứ nghĩ là sẽ không thể xảy ra chuyện gì, chưa từng nghĩ lại bị phục kích như thế này.
Là ai?
Là ai muốn ám sát nàng?
Nhất thời, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ, nhưng mỗi suy nghĩ đều tàn nhẫn đến mức khiến người ta sợ hãi.
“Phập” một tiếng vang lớn, một lưỡi đao chém vào thành xe, rồi kéo mạnh một cái, cả thùng xe liền vỡ toác ra như một chiếc hộp giấy. Thành xe đổ xuống, cuối cùng Khương Trầm Ngư cũng nhìn thấy tình hình bên ngoài - Hai mươi thị vệ nàng mang theo đều ngã trên mặt đất, chết đi trong bộ dạng vô cùng đáng sợ.
Tiếng gió thổn thức trên con phố dài vắng vẻ, mười mấy tên áo đen bịt mặt bao vây nàng ở giữa.
Danh sách chương