Tiểu Tần xuống xe ở đầu đường kế tiếp, sau đó đi bộ tới.

“Cảm ơn trời đất, tôi sau này cũng không dám gọi ba chữ Tang tiểu thư này trên xe nữa.” Tiểu Tần nói.

Tang Vô Yên thay Tô Niệm Khâm xin lỗi Tiểu Tần, ngại ngùng cười cười.

Tô Niệm Khâm vẫn còn lưu luyến miếng băng gạc băng vết thương trên đầu cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa liên tục, hoàn toàn không để ý rằng đang ở trên vỉa hè trong giờ cao điểm.

Kể từ lúc đó trở đi, Tiểu Tần bên cạnh mới nhận ra rằng Tô Niệm Khâm cũng có thể là một người đàn ông dịu dàng lạ thường.

Anh nói: “Vô Yên, em có biết rằng em rất quan trọng với anh không?” Lời nói của Tô Niệm Khâm lẫn với tiếng còi và tiếng động cơ, ở một bên đường vành đai bụi bặm. Thời điểm này, dòng xe cộ hỗn loạn nhưng ít người đi đường.

Tang Vô Yên đột nhiên bị anh cảm động.

Nhưng cô buộc mình phải tỉnh táo lại trong sự dịu dàng của anh, rồi hỏi: “Quan trọng hơn Dư Vi Lan?”

Tay của Tô Niệm Khâm lập tức cứng đờ trên trán cô, hồi lâu cũng không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào.

Khung cảnh đó dường như quay trở lại ba năm trước, cô hỏi: "Nếu em và Dư Vi Lan đều rơi xuống sông, chỉ có thể cứu một người, anh sẽ cứu ai trước?"

Hai người đi hai vòng lớn, tưởng rằng đã trải qua bao nhiêu ngày đêm quá khứ cũng trưởng thành, có thể hoàn toàn tiếp nhận đối phương, nhưng cuối cùng lại phát hiện, vẫn ở điểm ban đầu.

Tang Vô Yên cúi gằm mặt xuống, lạnh nhạt nói: “Tôi phải đi về, ở nhà có việc.” Cô hứa với mẹ Tang sẽ về nhà ăn cơm.

Tô Niệm Khâm vội vàng nói: "Anh… bọn anh đưa em về."

"Không cần, anh cứ bận việc của anh." Sau đó, cô cố gắng giả vờ vui vẻ để chào tạm biệt hai người.

Lý Lộ Lộ khuyên cô: "Thật ra, có thể làm người phụ nữ quan trọng thứ hai trong lòng anh ấy cũng không tệ."

Tang Vô Yên về nhà và nói với Trình Nhân nghe.

Trình Nhân tức giận nói: “Cái gì thứ hai không thứ hai, vớ vẩn!” Tang Vô Yên biết Trình Nhân không phải có ý kiến với Lý Lộ Lộ, cô ấy thật sự là tức giận là người kia.

Vì vậy, trước khi đi ngủ, Trình Nhân không quên nguyền rủa: “Mẹ nó chứ, Tô Niệm Khâm là cái quái gì!”

Ngày hôm sau, một số đài phát thanh đã hợp lực để tổ chức một chủ đề về thành phố. Đạo diễn nói mời một người dẫn chương trình nổi tiếng từ thành phố A, Tang Vô Yên nghĩ đó có thể là Niếp Hi nên đã đến đài phát thanh trước giờ làm việc, nhưng hóa ra không phải.

Tang Vô Yên có chút thất vọng.

Từ sau một chuyện, mối quan hệ giữa cô và Niếp Hi đã vượt xa mối quan hệ giữa tiền bối và hậu bối.

Sau một thời gian dài, cô gặp lại Niếp Hi trong một buổi giao lưu.

Lúc đó, Niếp Hi nhìn thấy cô hỏi dồn dập: “Hai người sao rồi…” CÒn vài lời sót lại, cô ấy không nói ra. Vào buổi tối, Tang Vô Yên nhận được một cuộc gọi từ cô ấy.

"Tôi rất xấu hổ khi đối mặt với cô để nói điều này, tôi rất hối hận vì những gì đã nói với cô lúc đó. Hình như tôi là thủ phạm khiến hai người xa cách cũng khiến Niệm Khâm đau khổ lâu như vậy."

“Không phải vậy. Làm sao có thể trách chị."

Niếp Hi cười gượng ở đầu bên kia của bộ đàm: "Bởi vì tôi nói thẳng với cô như vậy, là tôi có tâm tư khác. Vì vậy, tôi cảm thấy có lỗi. Vậy mà cho dù không có Dư Vi Lan hay mất đi cô, anh ấy vẫn sẽ không chọn tôi."

"Như vậy Hi tỷ, giữa hai chúng ta, chị thấy ai là người may mắn hơn?" Tang Vô Yên nhẹ nhàng hỏi.

Niếp Hi suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Nếu là tôi, tôi sẽ lựa chọn là cô, dù sao cô vẫn còn có cơ hội, hơn nữa nói không chừng chỉ là cô hiểu lầm, có lẽ anh ấy đã quên cô ấy.”

Tang Vô Yên cười có chút ủ rũ: "Chỉ cần anh ấy yêu một người, hoặc là dám trước mặt người khác thừa nhận mình yêu cô ấy, vậy tuyệt đối không phải là hiểu lầm. Anh ấy chính là người như vậy, chúng ta đều biết."

Anh chưa bao giờ nói dối cô, cũng sẽ không nói những lời hoa mỹ khó tin để lấy lòng cô, như thể anh không hứa hẹn những điều mà theo quan điểm của anh là không thể thực hiện được. Nhưng sau đó, Tang Vô Yên phát hiện ra rằng bị người mình yêu lừa dối thật ra là một cảm giác hạnh phúc.

Nhưng Tô Niệm Khâm thì không.

Vì có Dư Vi Lan, Tô Niệm Khâm đã không đề cập đến quá khứ của mình. Đây là phương thức trốn tránh anh thích nhất.

Kết thúc cuộc điện thoại, Tang Vô Yên hỏi: "Cô ấy có ổn không?"

"Cô nói Tô Niệm Khâm?"

"Không." Tang Vô Yên ngay lập tức phủ nhận rằng cô chưa bao giờ dám hỏi bất kỳ tin tức nào về anh.

Niếp Hi hiển nhiên hiểu "cô ấy" này là ai: "Tốt lắm, chồng đã thoát khỏi sinh tử, thậm chí còn tình cảm hơn. Cô ấy là một người phụ nữ có năng lực, vốn là một gia đình đã tan vỡ bây giờ cô ấy xử lí không tệ."

Khi cô nhắc đến tên của Dư Vi Lan trước mặt Tô Niệm Khâm một lần nữa vào ngày hôm qua, Tô Niệm Khâm thậm chí không có một lời giải thích nào.

Vết thương do cú ngã trên trán thực ra không hề nhẹ. Đó là lần đầu tiên cô nếm trải ý nghĩa của việc trên đầu đầy sao. Đến bệnh viện một lần nữa để thay băng, lần này đổi thành dán một miếng băng OK nhỏ hơn. Khi đi ngang qua cửa hàng đó một lần nữa, Tang Vô Yên rút ví nhịn đau mua 2 chiếc áo len tính nhân đó. Nhân viên bán hàng nhiệt tình nói: "Nếu bạn trai của bạn không vừa, bạn có thể mang đến đổi."

Tang Vô Yên cười khổ, có lẽ nó sẽ chỉ có số phận bị treo trong tủ mãi mãi. Cô ngồi trên chiếc ghế dài trong công viên, áp mặt vào chiếc áo len, nó được làm từ lông cừu và lông thỏ, sờ vào rất dễ chịu, rất giống với vẻ dịu dàng hiếm có của Tô Niệm Khâm. Nghĩ đến anh, trong lúc vô tình Tang Vô Yên lại rơi nước mắt.

Bọn họ cũng không biết, nhưng cô biết. Nếu Tô Niệm Khâm nói yêu, thì đó chính là yêu, loại tình yêu đó giống như Vĩ Sinh ôm trụ*,có thể khiến sông cạn đá mòn, nếu anh nói không yêu, thì đó thực sự là không yêu. Nhưng liên quan đến chuyện của Dư Vi Lan, anh luôn tránh né hết lần này đến lần khác, làm sao không khiến cho cô khổ sở.

*Vĩ Sinh ôm trụ: Vĩ Sinh và một cô gái hẹn ước với nhau bỏ trốn, hai người hẹn nhau trên một cây cầu, sau đó mưa bão kéo đến Vĩ Sinh vẫn kiên trì chờ đợi cuối cùng ôm trụ chết. Thành ngữ thể hiện tình yêu kiên định không thay đổi.

Buổi tối, cô mang về nhà món canh cá do mẹ tang làm, cho vào lò vi sóng để hâm nóng cho Trình Nhân ăn.

Trình Nhân nói: "Năm thứ nhất đại học, có lần mình cảm mạo, một mình ra phố ăn cơm, thấy thực đơn có món này, còn tưởng hắn là mốn thanh đạm, kết quả mang lên suýt chút nữa khiến mình cay chết."

Tang Vô Yên cười: "Người địa phương khác đều ăn không quen."

Tang Vô Yên cũng đã quen ăn các món ăn quê hương nên khẩu vị rất đậm, thích đồ cay nóng, cho dù ăn xong bụng có bỏng rát cũng vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Trình Nhân lại nếm thử một miếng cá, nuốt xuống sau đấy rất hưởng thụ hít một ngụm khí lớn.

Tang Vô Yên nói: "Chiều nay tôi đã gặp lại Ngô Vu. Anh ấy thực sự là một người tốt."

"Đáng tiếc cậu không thích."

"Nếu như mình gặp Ngô Vu trước, mình nhất định sẽ thích anh ấy sau đấy lập tức kết hôn. Cho nên nói duyên phận là một chuyện rất kỳ diệu, gặp một số người liền bỏ lỡ một số người. "

Trình Nhân trừng mắt nhìn: "Phân khỉ*? Có gì hay, chẳng phải nó chỉ là một đống phân khỉ sao. "

*Phân khỉ và duyên phận đồng âm. Nên ở chỗ này Trình Nhân mới đùa như vậy.

Tang Vô Yên mất ba giây để phản ứng, rồi phun ra một miếng cơm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện