Tô Niệm Khâm và Lý Lộ Lộ hẹn gặp nhau tại một quán cafe cách Tang gia không xa.

Lý Lộ Lộ nói: "Nếu anh đúng là nói về Trình Nhân bạn học đại học của tôi và Vô Yên, thì cậu ấy đã qua đời khi chúng tôi học năm thứ ba đại học." Cô ấy sau khi nghe miêu tả của Tô Niệm Khâm liên qua đến Trình Nhân, cảm thấy chuyện có chút nghiêm trọng.

"Vậy cô nói tôi đang nói dối?" Tô Niệm Khâm híp mắt.

"Không, không." Lý Lộ Lộ vội vàng phủ nhận, cô không muốn khiêu chiến địa vị uy tín trước sau như một của Tô Niệm Khâm.

"Nguyên nhân cái chết của cô ấy là gì? “Tai nạn thang máy tòa giảng đường của chúng tôi. Thời điểm lúc ấy quá muộn, cậu ấy bị két trong thang máy, hơn nữa cũng không ai nghĩ đến cậu ấy có bệnh tim nghiêm trọng như vậy.” Lý Lộ Lộ nhớ lại.

“Lúc đấy Vô Yên ở đâu?” Tô Niệm Khâm có chút khẩn trương.

"Cậu ấy và Trình Nhân bị mắc kẹt trong thang máy cùng nhau, chứng kiến

mọi chuyện. Phải biết vốn trong ký túc xá hai người họ có quan hệ tốt nhất. Trình Nhân thường giúp cậu ấy ra mặt, họ giống hình với bóng không rời. Kể từ đó, Vô Yên đã chuyển ra ngoài trường ở một mình. Cũng không cùng bạn học qua lại nhiều.”

“Lý tiểu thư, lẽ nào cô có muốn tôi tin rằng trên thế giới này có ma quỷ tồn tại?” Tô Niệm Khâm cảm thấy buồn cười.

"Tô tiên sinh, tôi là một nhà tư vấn tâm lý, nếu không phải ma quỷ thì theo chúng tôi có thể gọi là chứng hoang tưởng, chứng hoang tưởng nhẹ."

“Chứng hoang tưởng?” Tô Niệm Khâm từng nghe qua.

"Đây là một loại hội chứng tâm lý tương đối phổ biến. Rất nhiều nhà văn đều có chứng hoang tưởng nhẹ. Theo những gì anh vừa nói về Trình Nhân, anh không phải tận mắt nhìn thấy, mà đều là nghe được từ miệng Vô Yên. Trên thực tế, anh chưa từng gặp cậu ấy."

Tô Niệm Khâm ngầm thừa nhận.

"Tất cả những điều này chỉ là tưởng tượng của Vô Yên để giải tỏa căng thẳng tâm lý hoặc sự cô đơn hoặc tâm trạng sa sút. Một số bệnh nhân hoang tưởng sẽ tưởng tượng rằng họ là Tổng thư ký Liên Hợp Quốc, và một số người sẽ tưởng tượng ra một nhân vật không tồn tại, mà Vô Yên vừa vặn nghĩ rằng bạn thân nhất cậu ấy vẫn còn ở bên, mà trong tiềm thức cậu ấy vẫn biết rằng Trình Nhân đã chết, vì vậy cậu ấy không bao giờ nhắc đến Trình Nhân trước mặt những người biết, vì cậu ấy sợ bị vạch trần. "

Lý Lộ Lộ nói thêm: "Hơn nữa nhà họ tiền sử gia đình. Mẹ cậu ấy trong một năm sau khi chồng qua đời cũng giống như thế này. Mặc dù không thể xác định liệu có di truyền hay không, nhưng ít nhất cũng có liên quan."

“Như vậy có phải là chứng tâm thần phân liệt?”

“Không”Lý Lộ Lộ lắc đầu, "Không nghiêm trọng như vậy, những thứ ảo tưởng này chẳng qua chỉ là một loại tự bảo vệ bản thân của cậu ấy. Thời điểm cậu ấy không biết làm sao, cậu ấy sẽ dựa vào tính cách và cách nói của Trình Nhân để đóng vai cậu ấy, tự nói chuyện với chính mình. Vì vậy, đó là một kiểu phối hợp tích cực của bản thân, hiện tại cách tốt nhất để đối với Vô Yên không phải là bảo cậu ấy đi gặp bác sĩ tâm lý, mà là giả vờ không biết, yêu thương ấy thật tốt, giảm bớt thời gian ở một mình của cậu ấy, không để cho những ưu tư tiêu cực ảnh hưởng đến cậu ấy.”

Khi Lý Lộ Lộ nói lời tạm biệt, còn nói: "Tôi sẽ luôn chú ý đến cô ấy, nhưng Tô tiên sinh hy vọng rằng anh có thể để người theo dõi cô ấy mọi lúc, phòng khi có bất kỳ trường hợp bất ngờ nào. Loại bệnh này cần nhiều cố gắng và sự kiên nhẫn từ gia đình, rất nhiều người có thể suốt đời không có cách nào chữa khỏi.”

Dưới bầu trời lất phất mưa phùn, mặc dù mưa nhỏ như kim châm nhưng mà trong mừa đông rơi lên da cũng đâu nhói lạ thường, Tô Niệm Khâm ở dưới lầu tiểu khu Tang gia ngồi trên ghế dài một mình hồi lâu, vai áo khoác đã ướt hơn một nửa.

Trở lại Tang gia, Tang Vô Yên liền nhào đến nũng nịu: "Niệm Khâm, anh đi đâu vậy? Em không có ở đây anh lại dám len lén đi ra ngoài.” Nhìn rất vui vẻ.

Tô Niêm Khâm tránh không trả lời: "Em đi gặp Trình Nhân rồi?"

"Ừ. Trình Nhân nói, chiếc nhẫn quý giá như vậy nếu sau này ly hôn, cũng không thể để anh lấy lại."

Tô Niệm Khâm mỉm cười.

Buổi chiều mẹ Tang không về, hai người vừa ăn tối xong thì Tô Niệm Khâm nhận được điện thoại của Tiểu Tần.

"Tô tiên sinh, buổi sáng tôi đã đến địa chỉ mà anh bảo tôi kiểm tra rồi, chủ nhà và người bảo vệ dưới lầu đều nói, cô gái học Đại học A thuê lúc trước luôn ở một mình, không có người ở chung.”

Anh không nói một lời cúp điện thoại, sau đó gọi: "Vô Yên?"

"Ây, em đang rửa bát." Giọng nói của Tang Vô Yên từ trong bếp truyền ra, còn có tiếng nước chảy.

Tô Niệm Khâm dò dẫm về phía trước, vòng tay qua eo cô từ phía sau và gục đầu vào tóc cô.

“Làm sao vậy?” Tang Vô Yên dùng ngón tay dính dầu mỡ ấn mốt cái lên má anh.

“Không có gì.” Tô Niệm Khâm thấp giọng nói, một lúc sau mới nói: “Vô Yên, đừng học nữa, trở về thành phố A cùng anh đi.”

“Tô Niệm Khâm, không nhìn ra anh là người phong kiến như vậy. " Tang Vô Yên tiếp tục rửa bát.

"Sao lại phong kiến?"

“Còn cấm đoán phụ nữ ra ngoài học, anh không phải là ghen tị em so với anh có văn hóa hơn chứ?”

Tô Niệm Khâm không nói.

"Anh ngay cả bằng tốt nghiệp tiểu học cũng không có, đừng tưởng rằng em không biết, Tiểu Lộ đã sớm bán đứng anh."

Người đàn ông bật cười.

Khi anh trở về Tô gia, gia đình không đưa anh đến trường dành cho người mù, trong mắt mẹ anh, anh chỉ là thị lực kém, không liên quan gì đến việc có mù hay không mù, hơn nữa bà cho là con trai phải cùng người bình thường tiếp xúc, vì vậy đặc biệt mời gia sư đến dạy anh.

Vì vậy, có thể nói rằng Tô Niệm Khâm chưa bao giờ đến trường để học.

"Anh hỏi qua Lý Lộ Lộ, cô ấy nói rằng bọn em có thể không có chương trình học nữa, em có thể về thành phố A vừa viết luận án tốt nghiệp vừa ở bên anh."

"Anh gặp cậu ấy khi nào, làm sao em lại không biết?" Tang Vô Yên tiếp tục rửa bát.

Tô Niệm Khâm lặng lẽ vùi mặt vào vai cô và ôm cô chặt hơn.

"Niệm Khâm, anh làm sao vậy? Trước đây anh cũng không dính người như vậy."

"Sợ em bị người khác cướp đi."

"Ai có thể có mị lực hơn cả anh chứ?"

"Trình Nhân." Tô Niệm Khâm lãnh đạm nói.

Tang Vô Yên cười ngây ngô: “Này, Tiểu Tô, anh cũng ăn giấm rộng quá rồi đấy?”

(Ăn giấm = ghen tuông)

Trước khi bắt đầu học kỳ mới, Tang Vô Yên dưới sự khuyên nhủ của Tô Niệm Khâm và mẹ Tang, theo Tô Niệm Khâm cùng trở về thành phố A ở thêm vài ngày.

Tô Niệm Khâm đi làm, cô ở nhà xem DVD một mình, sau đó nhận được điện thoại của Dư Tiểu Lộ.

“Niên Khâm có đi bệnh viện không?” Dư Tiểu Lộ hỏi.

“Đến bệnh viện làm gì?”

“Để kiểm tra đấy, thị lực của cậu ấy đã kém đi rất nhiều, bác sĩ Lý đang điều trị cho cậu ấy cuối cùng cũng từ Mỹ trở về, mấy lần thúc giục cậu ấy đến đó.”

Tang Vô Yên lúc này mới nhớ những gì lần trước Dư Tiểu Lộ đã nói, cô quá sơ ý, lại quên mất mấy cái này.

“Quay về tôi nói với anh ấy.”

“Không phải nói với cậu ấy, là cưỡng ép trói cậu ấy đi.” Dư Tiểu Lộ nhấn mạnh.

"Nếu tôi có thể bắt cóc anh ấy như lời cô, tôi đã không phải là Tang Vô Yên." "

“Nếu như trên thế giới này người duy nhất có thể cưỡng ép cậu ấy làm cái gì, cũng chỉ có thể là cô, Tang Vô Yên." Dư Tiểu Lộ nói lại với cô.

Tang Vô Yên không thể nhịn được cười.

"Đứa cháu trai không ra hồn của tôi cũng đáng yêu như tôi phải không? Nếu không, làm sao cô lại can tâm tình nguyện đồng ý trở thành cháu dâu tôi chứ?"

Tô Niệm Khâm về nhà và mở cửa cất chìa khóa, bước vào huyền quan hỏi chuyện thiết yếu trước: “Em không để giày lung tung chứ?"

Tang Vô Yên tức giận đến mức lần đầu tiên cắn anh, "Em nào có lộn xộn như vậy?" Sau đó cũng chết lặng, liền nói: "Tô thiếu gia, em làm sao dám.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện