Tác giả: Nhất Mai Nữu Khấu
Dịch: Mạc Cao ơi là cao
Dụ Thần tay xách va li, mắt hướng về phía chân trời xanh vô tận, thầm nghĩ, sao mọi chuyện lại thành ra thế này nhỉ.

Rõ ràng là hôm qua Nhụy Nhụy mới đề cập đến việc cùng nhau đi du lịch thôi mà.

Quay trở lại hôm qua.

Tối hôm qua, câu "Anh nghe lời em ấy" của Phó Chi Dữ vẫn còn khiến Dụ Thần mê mẩn chưa kịp định thần lại, Nhụy Nhụy đã lập tức gửi tin nhắn lia lịa vào nhóm.

Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Nhụy Nhụy:
Dường như Nhụy Nhụy vừa dứt lời hỏi có rảnh không thì Phó Chi Dữ lập tức tiếp lời luôn.

Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Dụ Thần thấy tin nhắn kia một cái lập tức ngây người ra.

Dụ Thần thừa nhận, lúc mở ảnh ra xem thì cậu thực sự bị những tấm ảnh đó làm cho xiêu lòng thật, cậu cũng muốn đi chụp pháo hoa lắm, nhưng cậu không biết tại sao Phó Chi Dữ lại có thể đồng ý được.

Thế là cứ thế mà triển thôi.

Nhưng sáng hôm sau, Dụ Thần cứ cảm thấy Phó Chi Dữ đang gạt mình.

Vì muốn đi chơi, sáng hôm sau Nhụy Nhụy dậy từ rất sớm, gửi một đường link vào trong nhóm, hỏi mọi người có thích cái này không, có thích cái kia không?
Lúc Dụ Thần dậy đọc tin nhắn thì chỉ có Lâm Chấn nói chuyện rôm rả với Nhụy Nhụy, mà anh người yêu của Dụ Thần lại gửi tin nhắn riêng cho cậu.

Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi:
Phó Chi Dữ gửi tin nhắn này vào 7 rưỡi sáng.

Dụ Thần ngây người.

Họp lúc 7 rưỡi sáng?
Vậy tại sao hôm qua anh ấy lại nói hôm nay rảnh chứ?
Lẽ nào Phó Chi Dữ thích pháo hoa?
Hình như cũng không phải.

Nếu như không phải là vì pháo hoa, thế thì cái gì mới có thể khiến anh ấy muốn đi du lịch với mình nhỉ?
Tối hôm qua họ đã đặt xong hết vé máy bay lẫn phòng khách sạn rồi, vì thế sáng hôm nay, trong nhóm chat có mỗi Nhụy Nhụy hưng phấn bừng bừng thôi.

Cô nói rằng đã lâu lắm không ra ngoài chơi.

Nói rằng mình bị giam ở nhà chùn cả chân rồi.

Còn hỏi Dụ Thần lần đầu tiên đi chơi với người yêu có vui không?
Dụ Thần trong nhóm đương nhiên trả lời hết sức mẫu mực:
Không ngờ Nhụy Nhụy lại nhắn:
Dụ Thần thấy thế thì nhíu mày, gửi trong nhóm:
Sau đó lập tức bấm gửi tin nhắn riêng cho Nhụy Nhụy:
Thảm ở chỗ Nhụy Nhụy trả lời:
Thời gian hẹn để kịp đến sân bay là 1 giờ chiều, vì thế buổi trưa mọi người tự túc đi ăn trưa, hẹn gặp nhau ở khu nhà của Dụ Thần.


Canh thời gian vừa chuẩn, nói chuyện với nhau mấy câu rồi mọi người lập tức lên xe.

Lâm Chấn và Nhụy Nhụy ngồi ở hàng hai, Dụ Thần và Phó Chi Dữ ngồi ở hàng thứ ba.

Khoảng cách giữa Lâm Chấn và Nhụy Nhụy cho thấy rõ ràng hai người là một đôi vợ chồng tình cảm mặn nồng.

Nhưng khoảng cách giữa Phó Chi Dữ và Dụ Thần thì...!
Giống như hai người lạ vô tình ngồi cạnh nhau.

Xe chầm chậm rời khỏi khu nhà, đến khi ổn định chỗ ngồi rồi, Dụ Thần hỏi Phó Chi Dữ: "Anh đi từ công ty đến à?"
Phó Chi Dữ: "Ừ."
Không hiểu tại sao lòng Dụ Thần chợt thấy áy náy, cậu nghĩ một hồi lâu, cảm thấy có lẽ để phối hợp với cậu đồng ý đi du lịch.

Thực ra anh không cần phải phối hợp với cậu đến thế đâu.

Nghĩ thế, Dụ Thần thấy trái tim mình tan chảy nhiều chút, ngồi nhích lại gần anh hơn một chút.

"Anh có mệt không anh?" Dụ Thần thì thầm hỏi Phó Chi Dữ.

Phó Chi Dữ ngây người một chút, đột nhiên bật cười, nói: "Không mệt."
Dụ Thần nhíu mày: "Anh đừng gạt em."
Phó Chi Dữ đặt tay lên đầu cậu, nhẹ nhàng xoa, ngay cả đôi mắt anh cũng như thể đang cười: "Anh không mệt thật mà."
"Úi!"
Nhụy Nhụy đột nhiên quay lại, kêu lên, làm Dụ Thần giật bắn mình.

Lúc này cậu cũng mới nhận ra mình đang ở gần Phó Chi Dữ đến nhường nào.

"Làm gì thế hả?" Dụ Thần vừa nói vừa nhích ra xa anh hơn một chút.

Nhụy Nhụy cười tít mắt: "Ngại quá, làm phiền rồi, em kiểm tra đột xuất ấy mà."
Dụ Thần: "Gì cơ?"
Nhụy Nhụy nhướng mày: "Em hỏi mấy câu."
Dụ Thần uể oải: "Hỏi gì?"
Nhụy Nhụy: "Hai người các anh thì ai theo đuổi ai thế?"
Dụ Thần: "......"
Dụ Thần: "......"
Dụ Thần đang định mở lời gọi Lâm Chấn cứu viện thì Phó Chi Dữ đã nói: "Anh theo đuổi em ấy."
Dụ Thần lập tức: "Á?", rồi không gọi Lâm Chấn nữa, cậu vội vã phủ định: "Không phải đâu, là anh theo đuổi anh ấy."
Nói kiểu gì thì nói, lần ở khách sạn hôm ấy cũng là cậu chủ động ra tay mà.

Theo như Dụ Thần biết, chắc chắn Nhụy Nhụy sẽ đánh hơi được mùi biến.

Quả nhiên, Nhụy Nhụy lập tức truy hỏi: "Rốt cuộc là ai theo đuổi ai hở?"
"Anh."
"Anh."
Hai người cùng đồng thanh.

Nhụy Nhụy bịt miệng, nhìn hai người: "Á à có chuyện nhá."
Cô nhìn Dụ thần, hỏi: "Anh nói trước đi, tại sao anh lại bảo là anh?"
Dụ Thần ngẫm nghĩ một hồi, quay sang nhìn Phó Chi Dữ nói: "Là anh thật mà, anh đưa cho anh ấy," Dụ Thần có chọn từ nào cho hợp lý một chút: "Thư tay."
Nhụy Nhụy lại bịt miệng cười, vui đến lên mây: "Còn viết cả thư tay cơ! Không ngờ anh lại thế nhá! Úi dồi ôi!"
Dụ Thần nghiêng đầu nhìn Nhụy Nhụy: "Làm sao! Không được à?"
Nhụy Nhụy gật đầu: "Được chứ được chứ," Cô quay sang hỏi Phó Chi Dữ: "Còn anh thì sao? Tại sao anh lại bảo là anh theo đuổi anh ấy trước?"
Dường như Phó Chi Dữ đang định nói gì đó, Dụ Thần lập tức chụp lấy tay Phó Chi Dữ.

"Đã bảo là anh theo đuổi anh ấy trước rồi mà" Dụ Thần quay sang nhìn Phó Chì Dữ, còn nháy mắt với anh: "Đúng không anh?"
Phó Chi Dữ cười, gật đầu: "Em nói gì cũng đúng."
Hai người nhìn nhau, dường như trong mắt chỉ còn hình bóng của đối phương, xung quanh như rải đầy sao.


Nhụy Nhụy bị trúng chiêu, lập tức chửi thề: "Á á á á đệt, Lâm Chấn!"
Lâm Chấn quay đầu sang: "Sao thế?"
Nhụy Nhụy: "Anh mau nghe với em đi."
Lâm Chấn cười: "Anh vẫn đang nghe đây."
Nhụy Nhụy hắng giọng, hai tay bám lấy lưng ghế: "Tiếp tục nhé, câu thứ hai."
Dụ Thần nhíu mày: "Sao vẫn còn vậy?"
Nhụy Nhụy cười: "Mới bắt đầu thôi mà," nói rồi cô vô cùng phấn khích quỳ trên ghế ngồi, bám lấy lưng ghế, nói: "Nào, hai anh thì ai thích ai trước."
Dụ Thần định bảo ngưng, không ngờ Phó Chi Dữ đã cướp lời.

Phó Chi dữ: "Anh thích em ấy trước."
Nhụy Nhụy lại bịt miệng, nhưng nhìn mắt cô thôi cũng đủ hiểu cô nàng đang cười ngất.

Nhụy Nhụy: "Dụ Thần à, hai anh ngọt ngào thật đấy."
Dụ Thần: "Ha ha."
Đột nhiên Dụ Thần hơi hồi hộp, vừa hay lúc này Lâm Chấn quay đầu lại, Dụ Thần vội ra hiệu với Lâm Chấn, bảo anh chàng mau kéo Nhụy Nhụy về.

Nhưng Lâm Chấn thờ vợ như thờ Phật, ấy thế mà gửi cho Dụ Thần tín hiệu "tự cứu lấy mình đi", nhún vai, ngồi về chỗ cũ.

Dụ Thần thầm nhủ, toi rồi.

"Được rồi, câu hỏi tiếp theo," Nhụy Nhụy cười, hỏi Phó Chi Dữ: "Anh thích điểm gì ở Dụ Thần?"
Phó Chi Dữ trả lời rất nhanh: "Điểm nào anh cũng thích."
Hết sức tiêu chuẩn.

Nhụy Nhụy càng cười tít, nhưng cô nào có tha cho Phó Chi Dữ, tiếp tục: "Không được, trả lời quá qua loa, anh lấy ví dụ cụ thể đi."
Phó Chi Dữ nghe rồi quay sang nhìn Dụ Thần, Dụ Thần cũng quay sang nhìn anh.

Không biết có phải Dụ Thần nhìn nhầm không, ánh mắt Phó Chi Dữ lúc này trong mắt cậu cực kỳ dịu dàng.

Giống như, Dụ Thần thật sự chẳng có điểm nào để chê, điểm nào của Dụ Thần thì Phó Chi Dữ cũng thích hết.

Nghĩ thế, tai Dụ Thần tự động đỏ ửng lên.

Nhụy Nhụy: "Nè! Ở đây vẫn còn có người đấy nha!"
Nhụy Nhụy kêu lên, kéo Dụ Thần với Phó Chi Dữ về, cậu cúi đầu hắng giọng.

Nếu như Lâm Chấn đã không giúp đỡ gì, thì Dụ Thần đành phải tự thân vận động thôi: "Đừng làm loạn lên nữa, ngồi hẳn hoi đi, anh ấy bận rộn cả buổi sáng cũng mệt lắm rồi."
Nhụy Nhụy nhướng mày: "Bảo vệ ông xã ghê chưa."
Dụ Thần: "......"
Dụ Thần nhíu mày: "Ngồi về chỗ đi."
Nhụy Nhụy lắc đầu: "Không đâu, em nói chuyện với anh ý chứ có nói chuyện với anh đâu."
Dụ Thần đang định nói tiếp thì Phó Chi Dữ đột nhiên đưa tay ra, đặt lên tay cậu.

Dụ Thần với Nhụy Nhụy quen đấu võ mồm với nhau rồi, Phó Chi Dữ chạm tay vào thì cậu mới nhận ra có người ngoài ở đây nữa, cứ cãi nhau thì người khác sẽ thấy khó xử.

Nghĩ rồi Dụ Thần bổ sung thêm một câu: "Anh không cần phải trả lời đâu."
Nhụy Nhụy đột nhiên cười lớn: "Dụ Thần, anh lật mặt nhanh ghê á!" Nhụy Nhụy nói xong quay sang bảo với Phó Chi Dữ: "Đây là lần đầu tiên em thấy anh ý nói chuyện dịu dàng thế đấy."
Dụ Thần cảm nhận rõ ràng bàn tay Phó Chi Dữ hơi siết lại.

Phó Chi Dữ: "Thế sao?"
Thực ra câu hỏi này của Phó Chi Dữ không cần phải trả lời, nhưng Nhụy Nhụy vẫn đáp: "Đúng thế! Ầy, quả nhiên yêu vào cái là nó khác bọt hẳn."
Tay Phó Chi Dữ càng siết lại chặt hơn, sau đó anh lại rút tay về.

Nhụy Nhụy chẳng hề quan tâm đến Dụ Thần, vẫn tiếp tục câu hỏi ban nãy: "Thế nên anh thích điểm nào ở Dụ Thần vậy? Anh nói cụ thể tý đi."
Phó Chi Dữ nói: "Nhiều lắm, thích tính cách của em ấy, đôi mắt của em ấy, thích nghe em ấy nói chuyện..."
"Á!" Dụ Thần vội vã ngắt lời: "Đủ rồi."
"Ha ha ha ha ha ha," Nhụy Nhụy cười lớn: "Dụ Thần! Anh làm sao thế hả! Anh cũng biết ngại cơ á, sao tai anh đỏ hết cả lên thế kia!"

Dụ Thần: "......"
Nhụy Nhụy kêu lên, khiến cho Lâm Chấn cũng quay đầu lại ngó.

Dụ Thần kêu khổ không thôi, cả người nóng hừng hực cả lên.

Ngay sau đó, không hiểu bị làm sao, cậu đột nhiên quay sang, nhào vào trong lòng Phó Chi Dữ, vùi mặt vào bụng anh.

Có lẽ là do toàn thân bốc hỏa, Dụ Thần không hề cảm nhận được cơ thể người kia căng cứng tức thì.

Giây tiếp theo, cậu nghe thấy tiếng Nhụy Nhụy và Lâm Chấn cười.

Rồi giây tiếp theo nữa, cậu nghe thấy tiếng Phó Chi Dữ cười.

Nhưng tiếng cười của Phó Chi Dữ khác với hai người ngồi trước, tiếng cười của anh rất trầm, dường như còn có cả chút chiều chuộng trong đó nữa.

Phó Chi Dữ còn nhẹ nhàng xoa đầu cậu, có lẽ là để an ủi cho cậu hạ nhiệt.

Dụ Thần vùi mặt vào lòng anh được chừng nửa phút, đến khi cậu cảm thấy ổn rồi, chắc hẳn Nhụy Nhụy cũng đã ngồi lại rồi, cảm thấy hơi ngộp thở mới từ từ ngẩng đầu lên.

Nhưng cậu chỉ hơi hơi ngẩng đầu lên thôi, trước tiên để lộ đôi mắt ra trước thám thính tình hình đã.

Vừa hay Phó Chi Dữ cũng cúi đầu nhìn cậu, Dụ Thần chớp chớp mắt nhìn Phó Chi Dữ, Phó Chi Dữ gật nhẹ đầu với Dụ Thần.

Dụ Thần nhận được tín hiệu, Phó Chi Dữ đang bảo hai vị kia đã quay về ngồi hẳn hoi rồi.

Thế là Dụ Thần ngẩng cả đầu lên, nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Lúc Dụ Thần ngồi về chỗ cũ còn tiện tay phủi phủi phần áo do mình vùi vào mà bị nhăn của Phó Chi Dữ.

Nhưng không hay ở chỗ, lúc phủi phủi lại vô tình sờ thấy cơ bụng của Phó Chi Dữ.

Dụ Thần không nhịn được nuốt nước bọt một cái, ngẩng đầu lên cười với Phó Chi Dữ.

"Úi!"
Nhụy Nhụy lại quay đầu xuống, nụ cười bên môi Dụ Thần cứng ngắc lại.

Dụ Thần: "......"
Dụ Thần bất lực nhìn Nhụy Nhụy: "Lại làm sao nữa?"
Nhụy Nhụy: "Ha ha ha ha ha, chúng ta đến tiết mục tiếp theo nào."
Dụ Thần nghiến răng nghiến lợi: "Trương Nhụy Nhụy!"
Nhụy Nhụy cũng không thua kém: "Trương Dụ Thần!"
Nhụy Nhụy gọi xong thì cười, nói: "Không đúng, sau này không được gọi anh là Trương Dụ Thần nữa, phải gọi là Phó Dụ Thần," Nhụy Nhụy nói rồi quay sang hỏi Phó Chi Dữ: "Đúng không ông xã của Dụ Thần?"
Phó Chi Dữ nở nụ cười hiền dịu vô cùng: "Em ấy nói là được."
Nhụy Nhụy: "Ha ha ha ha ha ha ha ha."
Đệt, Lâm Chấn! Cứu mạng!
Dụ Thần vốn định đấu khẩu với Nhụy Nhụy tiếp, nhưng nghe thấy hai người họ hỏi đáp mượt mà thế, đột nhiên im bặt.

Ông xã của Dụ Thần, Phó Dụ Thần.

Em ấy nói là được.

Tay Dụ Thần bắt đầu tê tê.

Dụ Thần liếm môi, vừa cười ngốc, vừa quay sang nói với Phó Chi Dữ: "Anh đừng để ý đến nó."
Phó Chi Dữ lắc đầu, không hề hà gì: "Không sao đâu."
Dụ Thần nhíu mày, quay sang nhìn Nhụy Nhụy: "Em đừng có mà nghịch nữa."
Nhụy Nhụy chẳng đoái hoài đến Dụ Thần, nói: "Nào, kiểm tra bất ngờ lần hai, để em xem tên hai người lưu trên wechat nào."
Dụ Thần đơ người.

Nếu như trên xe không có nhiều người thế này, Dụ Thần thật sự rất muốn dạy dỗ lại Nhụy Nhụy ngay tại đây.

Dụ Thần biết Nhụy Nhụy thực sự coi Phó Chi Dữ là bạn trai mình, cũng thật lòng muốn xem Phó Chi Dữ đối xử với cậu như thế nào, nhưng Nhụy Nhụy cứ quậy thế này thì cậu sợ Phó Chi Dữ không vui.

Cô nàng này một khi lên cơn là khiến cho người ta cảm thấy cô chẳng có phép tắc ý tứ gì cả.

Mà người ngồi bên cạnh mình lúc này đây không phải là người nào khác mà là Phó Chi Dữ.

Nghĩ vậy, Dụ Thần len lén nhìn Phó Chi Dữ, may sao thấy tâm tình anh không tệ.

Thậm chí còn rất phối hợp với Nhụy Nhụy.


Nhụy Nhụy vừa yêu cầu xong thì anh đã rút điện thoại ra rồi.

Dụ Thần cũng lấy điện thoại ra, vội bấm mở, nói với Phó Chi Dữ: "Để em cho con bé xem là được."
Nhụy Nhụy quyết không buông tha: "Không được, phải xem của cả hai người, xem danh bạ ấy!" Nói đến đây, Nhụy Nhụy đột nhiên kêu lên: "Bạn trai nhỏ Thần Thần của tôi, mẹ ơi!"
Nhụy Nhụy nhìn điện thoại Phó Chi Dữ xong thì ngất lên ngất xuống, Dụ Thần lập tức thò đầu ra ngó, quả nhiên thấy bên cạnh ảnh đại diện của cậu là hàng chữ to đùng ấy.

Trái tim cậu chợt loạn nhịp, tay run lên, tý nữa thì không cầm nổi điện thoại.

"Anh thì sao? Anh lưu là gì thế?" Nhụy Nhụy cực kỳ kích động.

Dụ Thần đưa điện thoại của mình cho Nhụy Nhụy xem.

Nhụy Nhụy còn kêu to hơn: "Bạn trai Phó Chi Dữ của tôi! A a a a a a a các anh làm sao thế này! Bạn trai nhỏ Thần Thần của tôi, bạn trai Phó chi Dữ của tôi," Nhụy Nhụy nói xong thì tự lấy tay ấn nhân trung của mình: "Cứu, Lâm Chấn cứu em!"
Dụ Thần cũng rất muốn hỏi rốt cuộc là làm sao thế.

Dụ Thần mím môi, lấy lại điện thoại, quay sang cười với Phó Chi Dữ: "Trùng hợp ghê."
Phó Chi Dữ cũng cất điện thoại đi: "Không trùng hợp đâu."
Dụ Thần nghi hoặc: "Sao cơ ạ?"
Phó Chi Dữ thì thầm, giống như sợ Nhụy Nhụy nghe thấy: "Anh học theo em đấy."
Dụ Thần chớp chớp mắt, rồi chầm chậm dựng cổ áo lên, che cổ mình lại.

Nhụy Nhụy ngồi hàng ghế trước vẫn đang tường thuật lại với Lâm Chấn về những gì mình vừa thấy, cứ như thể Lâm Chấn không nghe thấy gì vậy.

Dụ Thần cứ tưởng thế là xong rồi, Nhụy Nhụy lại kêu lên.

"Úi!" Nhụy Nhụy lại quay lại.

Dụ Thần: "......!Rốt cuộc là đủ chưa hả?"
Nhụy Nhụy cười: "Nào, câu cuối cùng."
Dụ Thần: "Nói."
Nhụy Nhụy hỏi: "Em không hỏi anh, em hỏi ông xã của anh."
Nhụy Nhụy quay sang nhìn Phó Chi Dữ một cái, thái độ hiền dịu hẳn, cô hắng giọng: "Ông xã của Dụ Thần," sau đó hỏi: "Mật khẩu điện thoại của anh là gì?"
Dụ Thần lập tức ngồi thẳng dậy: "Trương Nhụy Nhụy, em quá đà rồi đấy."
Nhụy Nhụy lập tức phẩy tay: "Không phải, em không hỏi mật khẩu là gì, em muốn hỏi là mật khẩu của anh liên quan đến gì," Nhụy Nhụy hỏi Phó Chi Dữ: "Anh trả lời em đi, có liên quan đến Dụ Thần không?"
Dụ Thần đang định mắng thì Phó Chi Dữ đã trả lời ngay tắp lự: "Có."
Nhụy Nhụy vỗ tay bép một cái: "Em biết ngay mà!"
Dụ Thần nghe thấy anh trả lời thế thì giật mình, quay sang nhìn Phó Chi Dữ: "Có ấy ạ?"
Đột nhiên yết hầu Phó Chi Dữ cuộn lên một chút, sau đó mới gật đầu: "Ừ."
Dụ Thần còn định hỏi tiếp nhưng cậu thấy Nhụy Nhụy vẫn đang nhìn chằm chằm, chờ xem kịch hay.

Dụ Thần phẩy tay: "Quay lên ngồi hẳn hoi đi, anh nói chuyện riêng với anh ấy."
Nhụy Nhụy cười đến là vui, ra hiệu OK hết sức ngoan ngoãn: "Hai anh nói chuyện đi," sau đó cô nhắc nhở: "Nói be bé thôi nhé, không thì em lỡ nghe thấy đấy."
Dụ Thần phẩy mạnh tay.

Đến khi Nhụy Nhụy ngồi về chỗ rồi, Dụ Thần thì thầm hỏi Phó Chi Dữ: "Có liên quan đến em thật hả?"
Phó Chi Dữ: "Em đưa tay đây."
Dụ Thần đưa tay ra, Phó Chi Dữ lấy ngón trỏ, nhẹ nhàng viết bốn số lên lòng bàn tay cậu.

0830.

Dụ Thần nhíu mày, rút tay về, nghiêng đầu: "Là ngày tháng hả anh?"
Phó Chi Dữ gật đầu.

Dụ Thần lại hỏi: "Liên quan đến em hả?"
Phó Chi Dữ lại gật đầu.

Dụ Thần nghi hoặc nghiêng đầu.

Ngày gì thế gì?
Câu hỏi vừa bật ra thì não bộ giúp cậu trả lời luôn.

Sau khi hiểu được đó là ngày gì, một cơn tê dại chạy từ chân lên trên đỉnh đầu Dụ Thần.

Toàn thân cậu như nhũn cả ra.

"Là ngày gì thế?" Nhụy Nhụy ngồi trên nghe lỏm quay xuống, hai tay bám lấy lưng ghế, chỉ lộ ra đôi mắt tò mò: "Em có được biết không?"
Phó Chi Dữ gật đầu với Nhụy Nhụy, sau đó nói: "Ngày đó anh và em ấy đến bên nhau.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện