Trên xe taxi, Trần Thiên Khanh và Viên Chi Đào ngồi ở phía sau, Lục Chính Phi ngồi ở ghế phó lái.

Viên Chi Đào nói: “Thiên Khanh, mấy hôm trước tớ đi Tây Bắc có mua rất nhiều thứ cho cậu.” Vừa nói, cô vừa lấy từ trong túi ra đưa cho Trần Thiên Khanh.

Những thứ này hầu hết đều là đồ ăn vặt linh tinh. Viên Chi Đào vừa cười vừa giới thiệu, chờ giới thiệu xong thì đột nhiên lấy ra một chiếc bình thủy tinh nhỏ. Cô nói: “Đây là cát ở hồ Thanh Hải đấy, nghe nói nó có nhiều màu sắc…. là chính tớ tự tay bỏ vào trong bình đó.”

Trần Thiên Khanh cầm lấy chiếc bình thuỷ tinh, đáp lại Viên Chi Đào: “Nặng như vậy, cậu mang theo thứ này đi chơi?”

Viên Chi Đào cười nói: “Tớ còn không phải là sợ cậu không chịu gặp tớ sao, cậu nếu dám tớ lập tức mang mấy cái này đến nhà cậu, để xem dì có mắng chết cậu không.”

Trần Thiên Khanh cười cười, cũng không nói gì nữa.

Lục Chính Phi ngồi ở ghế phó lái, trên mặt không có biểu tình gì. Gã nghe Trần Thiên Khanh cùng Viên Chi Đào nói chuyện ở phía sau, yên lặng nhìn về phía trước, giống như không thèm để ý đến.

Nhưng nếu Trần Thiên Khanh thấy được ánh mắt của Lục Chính Phi lúc này sẽ biết gã đang tức giận không nhẹ.

Khi Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi quen biết vẫn là sinh viên năm nhất, giữa bọn họ từng có một đoạn thời gian vô cùng tốt đẹp —— dĩ nhiên, là với vai trò bạn bè.

Khi đó Lục Chính Phi còn chưa có ý định ra tay với Trần Thiên Khanh, mà Trần Thiên Khanh tựa hồ cũng xem Lục Chính Phi là bạn tốt. Lục Chính Phi biết Viên Chi Đào. Gã tuy chưa từng gặp qua cô nhưng cũng biết cô là bạn từ lúc nhỏ của Trần Thiên Khanh. Nếu không có gã xen vào, e là Trần Thiên Khanh và Viên Chi Đào đã ở cùng nhau.

Ngữ khí của Trần Thiên Khanh khi trò chuyện với Viên Chi Đào rất ôn nhu, rõ ràng đối lập với ngữ khí lạnh lùng khi hắn nói chuyện với gã. Lục Chính Phi tuy biết rõ mình không được hoan nghênh, nhưng khi hiện thực trần trụi hiện ra trước mắt, gã mới nhận ra mình vẫn không có cách nào thản nhiên đối mặt.

Ngày đầu tiên lễ Quốc khánh, khu vui chơi đông nghịt người.

Lục Chính Phi nhận nhiệm vụ đi mua vé. Tuy trong lòng gã rất không vui, nhưng trước mặt Viên Chi Đào gã cũng không biểu lộ ra ngoài, thậm chí còn tỏ vẻ ga-lăng mang đồ giúp cô.

“Chân em ấy vừa mới khỏi.” Lục Chính Phi nói: “Không thể xách nặng, để tôi.”

Viên Chi Đào thấy Trần Thiên Khanh gật gật đầu, liền đưa đồ cho Lục Chính Phi.

Tình yêu là một thứ có thể làm cho chỉ số thông minh của một người giảm xuống thảm hại. Chỉ số thông minh của Lục Chính Phi không thấp, nhưng đó là đối với những chuyện không liên quan đến Trần Thiên Khanh. Chỉ cần là chuyện dính líu tới Trần Thiên Khanh dù chỉ một chút, chỉ số thông minh của gã sẽ bắt đầu ào ạt giảm xuống.

Giống như lúc này, chờ đến khi Lục Chính Phi tỉnh táo trở lại gã đã có thể mỉm cười đối diện với Viên Chi Đào.

Cho dù Lục Chính Phi tiếp tục giả bộ, Trần Thiên Khanh vẫn có thể nhìn ra gã đang suy nghĩ cái gì, nhưng dù như vậy hắn cũng làm như không biết. Hắn quay sang hỏi Viên Chi Đào: “Chi Đào, cậu muốn chơi cái gì trước?”

Viên Chi Đào hưng phấn: “Chúng ta vào nhà ma đi!”

Trần Thiên Khanh cùng Lục Chính Phi đồng thời gật gật đầu.

Viên Chi Đào nghi hoặc nhìn Trần Thiên Khanh: “Thiên Khanh…. Lần này sao cậu lại đáp ứng nhanh như vậy?”

Trần Thiên Khanh sửng sốt, lúc này mới phát hiện hắn rõ ràng đồng ý rất nhanh. Trần Thiên Khanh trước đây cũng thích chơi trò chơi, nhưng lại tuyệt đối không thích nhà ma.

Theo lý mà nói một người con trai thông thường sẽ không sợ những thứ ma quái này như con gái, nhưng Trần Thiên Khanh kia thì lại rất sợ. Thế nên Lục Chính Phi đã từng tìm mọi cách lôi kéo cậu đi vào ngôi nhà ma —- chính bởi vì, đây là nơi duy nhất Trần Thiên Khanh sẽ tự nguyện ôm lấy gã.

Viên Chi Đào cùng Trần Thiên Khanh học chung nhiều năm như vậy đương nhiên cũng biết tính cách kỳ quái này của cậu. Hôm nay nhìn thấy hắn đáp ứng nhanh như vậy, cô cũng không khỏi ngạc nhiên.

Trần Thiên Khanh thản nhiên nói: “Trước kia sợ, bây giờ không sợ.”

Lục Chính Phi cùng Viên Chi Đào đều đồng thời tỏ ra vô cùng hoài nghi đối với những lời này của Trần Thiên Khanh.

Nhưng nếu Trần Thiên Khanh đã nói như vậy thì nhất định phải nghiệm chứng một chút. Vì thế ba người bắt đầu đi đến trước ngôi nhà ma xếp hàng, hai mươi phút sau rốt cuộc cũng đến phiên bọn họ.

Ma quỷ trong nơi này đều là nhân viên của khu vui chơi giả trang. Trần Thiên Khanh nhìn không chớp mắt đi ở phía trước, Viên Chi Đào và Lục Chính Phi đi theo phía sau.

Trần Thiên Khanh vốn không sợ những cái này. Hắn biết đây đều là đạo cụ, nên tự nhiên cũng thấy không có gì đáng sợ.

Nhưng khi Trần Thiên Khanh thật sự đi vào bên trong, nhìn bốn phía tối đen như mực, hắn không hiểu vì sao lại cảm thấy dâng lên một nỗi sợ hãi.

Lục Chính Phi thấy Trần Thiên Khanh dừng bước, nhẹ giọng hỏi: “Thiên Khanh, sao không đi tiếp?” Như thế xem ra, Trần Thiên Khanh nói không sợ là vì không muốn mất mặt trước Viên Chi Đào, thực tế là hắn vô cùng sợ hãi, nhưng gã lại muốn nhìn thấy bộ dáng tỏ ra kiên cường của Trần Thiên Khanh lúc này. Gã dám đánh cuộc, nếu tiếp tục đi không đến mười thước, Trần Thiên Khanh lập tức sẽ dán chặt lấy người gã —— tình huống thế này đã xảy ra rất nhiều lần.

Trần Thiên Khanh quay đầu liếc mắt nhìn Lục Chính Phi một cái. Ở đây tối đen đến nỗi không nhìn thấy gì, xung quanh chỉ có những ngọn đèn hôn ám cùng thanh âm ma quái, trong bóng đêm lại càng làm người ta rùng mình.

Trần Thiên Khanh rất muốn tiếp tục đi nhanh về phía trước nhưng không biết vì sao chân hắn lại mềm nhũn. Hắn không ngừng tự nói với mình đây tất cả đều là giả, thế nhưng cho dù thế nào chân của hắn cũng không thể bước thêm một bước.

Sợ là sợ, cho dù nói gì cũng vẫn là sợ.

Phát giác Trần Thiên Khanh trầm mặc, trong bóng đêm, khóe miệng Lục Chính Phi nhẹ nhàng nhếch lên. Gã không để ý đến Viên Chi Đào còn ở bên cạnh, tiến lên ôm lấy thắt lưng của Trần Thiên Khanh.

Đường đi trong ngôi nhà ma đều rất hẹp, nhiều nhất chỉ có thể đi song song hai người. Viên Chi Đào còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi không để ý tới cô mà đi trước.

Viên Chi Đào kêu lên: “A, hai người từ từ!”

Trần Thiên Khanh bị Lục Chính Phi ôm thắt lưng, sợ hãi trong lòng hắn cũng hơi giảm xuống, nhưng tay chân của hắn vẫn còn lạnh lẽo. Hắn thấp giọng nói: “Buông ra!”

Lục Chính Phi căn bản không để ý tới, mạnh mẽ kéo hắn đi về phía trước, trong giọng nói của gã còn có một chút ý cười: “Ừ, ra ngoài sẽ lập tức buông.”

Trần Thiên Khanh có chút giận dỗi. Hắn kỳ thực hoàn toàn không sợ mấy thứ này, thế nhưng chuyện phát sinh hôm nay lại hoàn toàn vượt khỏi tầm khống chế của hắn. Hắn giống như thật sự trở thành Trần Thiên Khanh, lĩnh hội sự sợ hãi của Trần Thiên Khanh, lĩnh hội sự phẫn nộ của Trần Thiên Khanh, lĩnh hội sự miễn cưỡng của Trần Thiên Khanh, chân chính trải qua tất cả những chuyện mà cậu đã từng phải trải qua.

Trần Thiên Khanh rất muốn nói với Lục Chính Phi rằng mình không sợ, nhưng hai tay lạnh lẽo cùng đôi môi run rẩy thấy thế nào cũng không có sức thuyết phục, nhất là khi một xác chết đang vươn tay về phía hắn, nếu hắn không gắt gao siết chặt tay Lục Chính Phi, chỉ sợ hắn đã thét lên.

Tay Trần Thiên Khanh nắm rất chặt, Lục Chính Phi nhất định đã bị hắn nắm đau, thế nhưng gã chẳng những không khó chịu, ngược lại còn ôm Trần Thiên Khanh càng chặt hơn, hơn nữa, nếu không phải nơi này không thích hợp, gã đã đẩy Trần Thiên Khanh lên vách tường mà hôn thật sâu rồi.

Phải, Lục Chính Phi ở kiếp trước, quả thật đã làm như vậy.

Đi được một nửa, lòng bàn tay Trần Thiên Khanh đều đã đầy mồ hôi lạnh. Ngôi nhà ma này không những rất lớn mà còn có rất nhiều lối rẽ, cho dù không bị lạc đường đi thì ra ngoài cũng phải mất chừng mười lăm phút. Lúc Trần Thiên Khanh đi ngang qua một cái quan tài, cả người hắn đều mềm nhũn.

Trần Thiên Khanh thật khó miêu tả loại cảm giác này. Hắn biết rất rõ tất cả đều là giả, không có gì phải sợ hãi, nhưng cảm giác căng thẳng từ sâu bên trong làm cho tâm lý mà hắn cố gắng xây dựng hoàn toàn trở nên vô dụng. Thế nên khi bị bàn tay của Lục Chính Phi tiến vào quần áo của hắn, hắn nhất thời không phản ứng kịp.

Lục Chính Phi vô sỉ vuốt ve thắt lưng mềm mại của Trần Thiên Khanh, ngẩng mặt lên nói: “Thiên Khanh, hình như chúng ta lạc đường rồi.” Lục Chính Phi rõ ràng là nói dối. Dù ngôi nhà này có nhiều lối đi, nhưng đều không xa, chỉ cần tiếp tục đi về phía trước là có thể ra ngoài, không có chuyện sẽ bị lạc đường.

Trần Thiên Khanh tỏ vẻ trấn định: “Thật không? Nếu vậy, chúng ta gọi người tới giúp đi.” Khi nói những lời này, giọng nói của hắn còn mang theo một chút run rẩy làm bại lộ hoàn toàn tâm tình hiện giờ của hắn.

Lục Chính Phi nói: “Nhưng ở đây lại không có người nào, hay là em ở đây chờ, anh đi nhìn xem?” Nói xong gã thật sự buông Trần Thiên Khanh xoay người định bước đi.

Trần Thiên Khanh lập tức giữ chặt Lục Chính Phi lại, giận dữ nói: “Lục Chính Phi, anh mẹ nó ít làm chuyện dư thừa, anh mau đưa tôi ra ngoài!” —— Thật đúng là không biết xấu hổ mà, Lục Chính Phi nghĩ cái gì, hắn còn không biết sao?! Lục Chính Phi vô tội nói: “Anh thật sự là không nhớ đường, hay là em dẫn đường đi?”

Trần Thiên Khanh lúc này đầu óc mờ mịt, chân mềm nhũn, dẫn đường quả thực là điều không tưởng.

Trần Thiên Khanh thật sự rất muốn cho Lục Chính Phi một cú đấm, nhưng hắn lại sợ không đánh trúng đầu của gã mà lại trúng cái gì khác, vì thế hắn chỉ có thể nhẫn nại nói: “Nói đi, anh muốn thế nào?”

Lục Chính Phi rất ít khi thấy Trần Thiên Khanh dễ dàng thoả hiệp như vậy. Gã dịu dàng cười nói: “Em hôn anh một cái, anh lập tức đưa em ra ngoài.”

Trần Thiên Khanh: “……”

Lục Chính Phi lại nói: “Nếu không vậy chúng ta cứ tiếp tục loanh quanh ở đây?”

Trần Thiên Khanh: “……”

Lục Chính Phi không tha: “Sao hả?”

Trần Thiên Khanh yên lặng thật lâu mới lạnh lùng đáp lại: “Đưa mặt lại đây.”

Lục Chính Phi lập tức quẫy đuôi đưa mặt kề sát vào Trần Thiên Khanh.

Trần Thiên Khanh cười lạnh một tiếng, trực tiếp cắn lên miệng Lục Chính Phi —— phải, là cắn. Nếu không phải sợ ra ngoài bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ hắn đã hận không thể cắn đứt một miếng thịt trên miệng của Lục Chính Phi.

Lục Chính Phi tuy rất đau nhưng cũng vô cùng vui vẻ.

Sau đó Trần Thiên Khanh cũng không nói chuyện, thẳng đến khi Lục Chính Phi dẫn hắn ra ngoài mới phát hiện môi Lục Chính Phi đã bị hắn cắn sưng lên.

Viên Chi Đào ở bên ngoài chờ đợi thật lâu, lúc này mới nhìn thấy Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi cùng đi ra. Cô tiến lên nói: “Hai người sao lại chậm như vậy, tớ chờ các cậu thật lâu.”

Lục Chính Phi cười tủm tỉm nói: “Không có việc gì, lạc đường thôi.”

Viên Chi Đào hoài nghi, vừa nhấc đầu lên liền thấy đôi môi sưng đỏ của Lục Chính Phi. Cô hỏi: “Ủa, môi của anh bị sao vậy?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Có người hỏi tại sao tính cách Trần Thiên Khanh và Lục Chính Phi lại khác nhau nhiều như vậy. Tôi nói như thế này, hồi tôi 30 tuổi, khi nhìn lại những chuyện mà tôi khi 20 tuổi đã làm cảm thấy thật ấu trĩ. Tôi cảm thấy có 2 thứ có thể thay đổi tính cách của một người. Một là thời gian, 20 tuổi và 30 tuổi, tính cách nhất định sẽ thay đổi. Hai là gặp phải chuyện biến hoá lớn, giống như khi Lục Chính Phi đã trải qua cái chết của Trần Thiên Khanh sau lại tự sát, tính cách không thay đổi là không có khả năng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện