Trần Thiên Khanh một mình đi thành phố D.

Không có Lục Chính Phi, cũng không có một người quen biết. Sau khi hắn gặp Hàn Hoài Vân, cùng ngày liền mua vé máy bay đi thành phố D, ngày hôm sau thu xếp hành lý xong liền lên đường.

Sau Tết âm lịch, thời tiết vẫn rét lạnh.

Khi Trần Thiên Khanh đáp xuống thành phố D đã là 6 giờ chiều, trời đã gần như tối đen. Ở thành phố D có mưa nhỏ, Trần Thiên Khanh không mang ô, vừa ra khỏi sân bay liền tùy tiện tìm một khách sạn gần đó.

Sau đó Liễu Hoa Mai gọi đến, lần thứ hai dặn dò hắn chú ý sức khoẻ, hắn đều nhất nhất đáp ứng.

Khi Lục Chính Phi bị nhốt là trước Tết âm lịch, lúc này đã qua Tết, cách ngày gã được thả ra còn một đoạn thời gian dài. Trần Thiên Khanh có thể vui vẻ hưởng thụ cuộc sống chỉ thuộc về riêng mình.

Thành phố D là một nơi rất thích hợp để dưỡng lão, đường lát đá xanh sạch sẽ, xuyên qua toàn thành là một con kênh nhỏ, đầy khách sạn cùng quán bar hương vị thanh nhã. Những hạt mưa tí tách rơi xuống đọng trên nền đá xanh, bắn tung toé nổi lên một tầng bọt nước nhợt nhạt. Trần Thiên Khanh sau cả đêm ở khách sạn, liền khởi hành đi tham quan thành phố.

Đến thành phố D, khách sạn nhất định phải ở, quán bar nhất định phải đến.

Trước đây, Trần Thiên Khanh không thể cùng “Trần Thiên Khanh chân chính” đi, nhưng điều này cũng không cản trở hiểu biết của hắn đối với thành phố này. Bởi vì “Trần Thiên Khanh” chân chính thích, cho nên hắn đã tổn hao tâm tư tìm hiểu, cho dù sau đó cả hai cũng chẳng có cơ hội đến.

Trần Thiên Khanh tìm được một khách sạn đẹp đẽ trong một con hẻm nhỏ, liền đi vào.

Vốn là người còn trẻ ngoại hình lại dễ nhìn, đi đến chỗ nào cũng đều được hoan nghênh. Chủ khách sạn là một phụ nữ trung niên đã hơn năm mươi tuổi, vừa nhìn thấy Trần Thiên Khanh đã tươi cười, ngay cả tiền phòng cũng giảm bớt mấy số lẻ.

Trần Thiên Khanh dự định ở đây hơn mười ngày, chờ đến khi gần khai giảng mới trở về.

Thời tiết ở thành phố D ôn hòa, quanh năm suốt tháng nhiệt độ chênh lệch đều không quá lớn, mặc dù năm nay ở thành phố C có tuyết rơi, nhiệt độ nơi này thì lại thấp nhất chỉ khoảng ba độ.

Trần Thiên Khanh sợ lạnh, cho nên mặc áo rất dày. Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, hắn liền bắt đầu ra ngoài đi dạo lung tung.

Bởi vì địa thế cao, cơm nơi này đều chưa chín kỹ. Khẩu vị Trần Thiên Khanh vốn không tốt, xem ra lại càng không muốn ăn gì. Sau Tết âm lịch, lượng du khách tuy rằng đã giảm bớt rất nhiều, nhưng kỳ nghỉ đông còn chưa qua, cho nên trên đường cơ hồ đều là du khách. Trần Thiên Khanh cảm thấy phiền toái, dứt khoát mỗi ngày ngồi trên một băng ghế ngắn bên cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh.

Khi bà chủ lau dọn nhìn thấy hắn ngồi như vậy, còn cười nói đùa rằng hắn đi du lịch mà thật như là đang dưỡng lão. Trần Thiên Khanh nghe xong cũng chỉ cười không nói gì.

Lại nghỉ ngơi thêm vài ngày, Trần Thiên Khanh chọn một buổi chiều đẹp trời, ra ngoài tìm một quán bar nổi danh ở nơi này.

Quán bar ở thành phố D, đều là nơi dành cho thanh niên yêu thích ca hát và gặp gỡ bất ngờ. Trong không khí ái muội, ngọn đèn hôn ám, nhất kiến chung tình cũng tựa như trở nên dễ dàng.

Trần Thiên Khanh tiến vào, một mình tùy tiện gọi chút rượu. Hắn biết cơ thể của mình không tốt, cho nên uống rất ít, lại càng không hút thuốc, lúc này cũng chỉ cầm ly rượu nhấp một ngụm, nhìn đám người xa lạ, ánh mắt không biết đã bay đến nơi nào.

Trần Thiên Khanh muốn ngồi yên lặng một lát, chỉ là có một số người dù không làm gì cũng nhất định khiến người ta chú ý.

Rất nhanh có người tiến đến gần, là một cô gái xinh đẹp, tóc nâu xoăn, mặc một cái áo khoác màu kem, cười rất ngọt ngào. Cô đi tới, tràn ngập tự tin nói: “Anh đẹp trai, có thể mời anh uống một ly không?”

Trần Thiên Khanh lấy lại tinh thần, vẻ mặt có chút không vui nhìn về phía cô gái, hắn nói: “Xin lỗi, tôi muốn một mình.”

Cô gái nói: “Một mình rất buồn chán, em cùng anh trò chuyện không vui hơn sao?”

Vừa thấy là một cô gái cao ngạo, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người tinh tế cùng giọng nói ngọt ngào. Là nam nhân trước một cô gái như vậy, cũng sẽ không quá mức không nể mặt.

Nhưng Trần Thiên Khanh hiển nhiên không nằm trong phạm vi này, hắn uống một ngụm rượu rồi cười nói: “Tôi thích nam.”

Sắc mặt cô gái liền thay đổi, ánh mắt lên xuống trên người Trần Thiên Khanh một phen, tựa hồ để xác định Trần Thiên Khanh có phải đang nói dối hay không. Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Trần Thiên Khanh, cô rất nhanh bỏ chạy: “Quấy rầy rồi.”

Trần Thiên Khanh nâng ly hướng về phía cô.

Vốn cho rằng chuyện này cứ như vậy kết thúc, kết quả không đầy hai phút sau, cô gái lại dẫn tới một người đàn ông thân hình cao lớn xuất hiện trước mặt Trần Thiên Khanh.

Cô gái nói: “Anh không phải nói thích nam sao? Em giới thiệu anh của em cho anh!”

Trần Thiên Khanh: “……”

Cô gái lại nói: “Sao? Đừng nói với em là anh gạt em nha.”

Trần Thiên Khanh: “Tôi đã có người yêu.”

Dưới ánh đèn hôn ám, Trần Thiên Khanh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia, là một gương mặt đường nét phân minh, đầu đinh càng nổi bật vẻ anh khí của một nam nhân. Anh ta rất cao, ít nhất hơn 1,9 m, chỉ đứng yên nhìn Trần Thiên Khanh mà đã làm người ta không tự chủ được hơi co rúm lại.

Sau khi nhìn thấy rõ diện mạo của người kia, sắc mặt Trần Thiên Khanh lập tức thay đổi —- Hắn sao có thể nghĩ đến, mình chỉ tùy tiện đi dạo, thế mà có thể đụng phải người này.

Cô gái nói: “Anh tên là gì? Tại sao không nói? Coi trọng anh của em rồi phải không a?”

Nam nhân thản nhiên mở miệng, trong giọng nói cũng không hờn giận, anh ta nói: “Tiểu Tiểu, không được hồ nháo.”

Sau đó anh ta hướng về phía Trần Thiên Khanh vươn tay: “Vương Vu Lân.”

Trần Thiên Khanh trầm mặc nửa ngày mới bắt tay anh ta: “Trần Thiên Khanh.”

Cô gái ha ha cười rộ lên, cô nói: “Hai người trò chuyện, em không quấy rầy các anh, bye bye!” Nói xong thật sự xoay người bước đi.

Vương Vu Lân vô cùng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Trần Thiên Khanh: “Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”

Trần Thiên Khanh nói: “Cách tiếp cận này có phải rất cũ rồi?”

Vương Vu Lân dừng nửa ngày mới nói: “Tôi không thích nam.”

Trần Thiên Khanh cầm lấy chai rượu rót cho Vương Vu Lân: “Không sao, cùng tôi ngồi một chút đi.”

Đời trước, Trần Thiên Khanh và Vương Vu Lân tuyệt đối không thể an tĩnh ngồi với nhau như bây giờ, còn ngẫu nhiên tán gẫu hai câu. Nguyên nhân không phải do anh ta, mà bởi vì bọn họ là tình địch —- chuẩn xác mà nói là do Lục Chính Phi đời trước một mình tự xem anh ta là tình địch.

Quả thật, trong mắt Lục Chính Phi đang say mê “Trần Thiên Khanh” mà nói, bất kì ai cũng đều có ý đồ với “Trần Thiên Khanh”, ngay cả “Trần Thiên Khanh” kết giao với bạn bè bình thường, “Lục Chính Phi” cũng cảm thấy đầy uy hiếp.

Vương Vu Lân chính là một trong số đó. Anh ta và “Trần Thiên Khanh” là bạn tốt, nhưng trong mắt Lục Chính Phi, bọn họ chính là gian phu *** phụ. Vương Vu Lân và “Trần Thiên Khanh” quen biết nhau trong thời gian Lục Chính Phi bị nhốt ba năm. Cho đến khi Lục Chính Phi lần thứ hai tìm được “Trần Thiên Khanh”, “Trần Thiên Khanh” và Vương Vu Lân đã là tri kỷ.

Lục Chính Phi đương nhiên là ghen đến phát cuồng, tìm cách chặt đứt liên hệ giữa hai người. Cuối cùng, hắn đã thành công. Lúc ấy Vương Vu Lân đang giúp “Trần Thiên Khanh” chạy trốn, vốn là đã gần thành công, nhưng đột nhiên nhà Vương Vu Lân lại xảy ra chuyện.

Lục Chính Phi không phải là người nhúng tay vào chuyện liên quan đến nhà của Vương Vu Lân, nhưng trong mắt của “Trần Thiên Khanh”, ngoại trừ Lục Chính Phi, ai sẽ hận Vương Vu Lân như vậy cơ chứ? Vì thế mâu thuẫn giữa hai người càng sâu, Lục Chính Phi khinh thường việc giải thích, “Trần Thiên Khanh” liền nhận định suy đoán của cậu là chính xác.

Sau đó, Lục Chính Phi biết được Vương Vu Lân và “Trần Thiên Khanh” không có quan hệ kia, đáng tiếc đã quá muộn. Vương gia cây to đón gió, sau khi sụp đổ cũng không gượng dậy được, Vương Vu Lân buộc phải ra nước ngoài, sau đó cũng không còn tin tức.

Trần Thiên Khanh nghĩ đến đây, nhấp một ngụm rượu đã thoáng có chút lạnh…

Vương Vu Lân kỳ thật là một người không tồi, chỉ cần thật sự xem anh ta là bạn, chỉ cần có thể anh ta sẽ giúp đỡ hết mình, nếu không đời trước anh ta đã không ngần ngại giúp “Trần Thiên Khanh” chạy trốn.

Lục Chính Phi ban đầu vô cùng chán ghét Vương Vu Lân, nhưng khi sinh mệnh “Trần Thiên Khanh” càng ngày càng yếu ớt, hắn mới bắt đầu nghiêm túc ngẫm lại chính mình, phát hiện ra, nếu như không có Vương Vu Lân, “Trần Thiên Khanh” có lẽ sẽ đi càng nhanh. Thật sự là mỉa mai.

Trần Thiên Khanh lại rót thêm một chút rượu vào ly, miễn cưỡng nói: “Đó là em gái của anh?”

Vương Vu Lân ừ một tiếng, anh ta cao hơn Trần Thiên Khanh rất nhiều, khi ngồi lưng cũng thẳng tắp, từ đầu đến chân đều hiển lộ ra phong phạm quân nhân.

Tay Trần Thiên Khanh chống cằm: “Anh đã giải ngũ?”

Vương Vu Lân nói: “Không, nghỉ Tết thôi.”

Trần Thiên Khanh lại nói: “Tại sao anh đến thành phố D chơi?”

Vương Vu Lân nghe xong, ánh mắt cẩn thận nhìn về phía Trần Thiên Khanh: “Cậu biết tôi?”

Trần Thiên Khanh cười cười: “Có nghe nói qua.”

Ánh mắt Vương Vu Lân hơi hơi nheo lại, tựa hồ đang nhớ lại cái tên Trần Thiên Khanh này có phải đã từng nghe qua ở đâu rồi hay không, nhưng khi anh ta lần lượt nghĩ qua toàn bộ mấy gia tộc lớn đang cường thịnh trong thành phố, mới xác định mình quả thật chưa từng nghe qua cái tên này.

Trần Thiên Khanh tựa hồ biết anh ta đang suy nghĩ cái gì: “Chỉ đùa một chút thôi, đừng bận tâm.”

Vương Vu Lân uống một ngụm rượu: “Nhánh phụ của Trần gia?”

Trần Thiên Khanh lắc lắc đầu: “Không nói những chuyện này nữa, uống rượu đi.”

Vương Vu Lân nghe xong cũng không tiếp tục hỏi. Anh ta là bị em gái cứng rắn kéo qua, vốn chỉ muốn chào hỏi rồi đi, nhưng sau khi nhìn thấy Trần Thiên Khanh, anh ta lại ngồi xuống.

Khi anh ta nhập ngũ chỉ mới mười mấy tuổi, trong quân đội hơn mười năm, qua mấy tháng nữa là xuất ngũ. Người nhà muốn trước hết để cho anh ta nghỉ ngơi một chút mới bắt đầu tiếp nhận sự vụ, cho nên lúc này anh ta mới tùy tiện tìm một nơi thoải mái đi chơi.

Một bình rượu thật nhanh đã thấy đáy, trên khuôn mặt tái nhợt của Trần Thiên Khanh nổi lên một chút đỏ ửng, cả người hắn đều lộ vẻ lười biếng, bất luận ánh mắt hay là thần thái, đều không mang khí chất phấn chấn bồng bột của tuổi trẻ.

Nhưng chính vì vậy lại càng hấp dẫn ánh mắt người khác, bởi vì khí chất và tuổi tác của hắn không hợp nhau, rất mâu thuẫn.

Vương Vu Lân nói: “Cậu bao nhiêu tuổi?”

Trần Thiên Khanh nở nụ cười, hắn cười xán lạn, trong nụ cười còn mang theo một chút vui đùa, hắn nói: “Anh đoán xem?”

Vương Vu Lân trầm ngâm một lát mới nói: “Ba mươi?” Hắn cảm thấy khí chất của Trần Thiên Khanh rất lão luyện, mà lại hòa với một gương mặt trẻ tuổi.

Trần Thiên Khanh giơ ngón trỏ đặt ở giữa môi, khẽ thở dài một tiếng, sau đó ghé sát vào Vương Vu Lân, thấp giọng nói: “Tôi nói cho anh biết, Anh không được nói cho người khác biết…. Tôi đã hơn bốn mươi.”

Vương Vu Lân sững sờ, hơi thở Trần Thiên Khanh chạm vào cổ của anh ta khiến anh có chút không được tự nhiên.

Nhưng Trần Thiên Khanh lại làm tiếp một động tác, ôm bờ vai của anh ta, giận dữ nói: “Anh em, sở thích của chúng ta, đều không khác nhau lắm.”

Vương Vu Lân không động đậy.

Trần Thiên Khanh nói tiếp: “Đáng tiếc a… Anh đấu không lại tôi!”

Nghe được lời này của Trần Thiên Khanh, Vương Vu Lân mới phát hiện, người đang ở bên cạnh mình… Hóa ra say rượu rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện