Lục Chính nằm mơ cũng không nghĩ tới, cảnh gã cùng Trần Thiên Khanh ở trong sân cùng ăn bánh ngọt kia, lại là lần gặp cuối cùng trong vài năm sắp tới.
Ba năm ly biệt, hình ảnh rõ ràng nhất trong đầu Lục Chính Phi chính là cảnh Trần Thiên Khanh ngồi trên xích đu trầm mặc nhìn phía trước, hoa anh đào nhẹ nhàng từ trên cây rơi xuống, dừng trên tóc của gã, hắn vươn tay ra, nắm lấy cánh hoa, nhẹ nhàng thổi xuống.
Có một số chuyện, bạn cho rằng sẽ không xảy ra, nhưng nó lại im hơi lặng tiếng tiến triển theo đúng quỹ đạo của nó.
Liễu Hoa Mai không chết trên đường đi gặp Trần Thiên Khanh, mà chết trên đường đi tiễn hắn. Lục Chính Phi không phải vì mạnh mẽ công khai chuyện tình cảm với gia đình rồi bị nhốt, mà bởi vì chuyện của gã với Trần Thiên Khanh bị phát hiện, vẫn bị nhốt ba nắm.
Trần Thiên Khanh ngồi bên cửa sổ trong phòng, nhìn Lục Chính Phi lên chiếc xe Hoàng Ngọc Bình cử tới đón, sau đó giọng nói của Hàn Hoài Vân phát ra sau lưng hắn, y nói: “Cậu Trần, cậu khỏe chứ, tôi là Hàn Hoài Vân.”
Trần Thiên Khanh quay đầu lại, nhìn y: “Xin chào.”
Năm đó “Trần Thiên Khanh thực sự” làm những gì, Trần Thiên Khanh cực kỳ rõ ràng, bởi vì ba năm sau hắn điều tra toàn bộ lại những chuyện cậu từng làm.
Nói dễ hiểu là, “Trần Thiên Khanh chân chính” từng muốn, chẳng qua là một cuộc sống bình thường. Tìm được một công việc tốt, có một người bạn gái, sinh con, sau đó chậm rãi già đi.
Hàn Hoài Vân hỏi: “Cậu đồng ý với đề nghị của tôi sao?”
Trần Thiên Khanh trả lời: “Phải.”
Hàn Hoài Vân đưa ra điều kiện với hắn giống như với khi y tìm “Trần Thiên Khanh” nói chuyện, nội dung không khác nhau là mấy, khái quát chính là —– cho Trần Thiên Khanh một số tiền, để hắn yên tâm điều trị tâm lý, thậm chí còn làm cả thủ tục nhập học cho hắn ở nước ngoài.
Trần Thiên Khanh mặc áo lông cao cổ màu trắng, trong tay cầm muỗng khuấy tách cà phê trước mặt: “Tôi muốn về nước.”
Hàn Hoài Vân không có lý do gì để từ chối. Lục Chính Phi làm ra chuyện này đã rất rõ ràng, gia tộc của gã chắc chắn không cho phép gã làm những chuyện như thế này, chơi đùa với đàn ông cùng yêu đàn ông, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Trần Thiên Khanh biết Hàn Hoài Vân sẽ đồng ý, hắn mông lung nhìn ra sân biệt thự ngoài cửa sổ, nơi đó ánh nắng tươi sáng, đúng vào cảnh xuân.
Ngày hôm sau, Trần Thiên Khanh về nước.
Đối với Trần Thiên Khanh bây giờ mà nói, chuyện đáng sợ nhất, là hắn không có mục đích. Hắn căn bản không biết mình muốn làm gì, thậm chí còn không hiểu được ý nghĩa sống lại của mình —- đương nhiên, nếu để hắn chịu đựng tất cả khổ sở là một ý nghĩa.
Hàn Hoài Vân đại diện cho ý kiến của Lục Trọng Kiền, cho nên y rất hào phóng cho Trần Thiên Khanh một số tiền lớn, so với giao hẹn ban đầu còn hơn rất nhiều.
Hàn Hoài Vân thậm chí còn thay mặt Lục Trọng Kiền cảm thấy áy náy với hắn. Trần Thiên Khanh nghe câu được câu không, cho đến khi y nói xong mọi chuyện, lúc chuẩn bị đi, y mới hỏi hắn một câu: “Cậu không quan tâm Lục Chính Phi sẽ thế nào sao?”
Trần Thiên Khanh nâng mắt nhìn qua, vẫn im lặng.
Có đôi khi trầm mặc cũng là một câu trả lời, Hàn Hoài Vân thở dài: “Ngày hôm qua cậu ấy bị cha mình đánh gãy chân.”
Trần Thiên Khanh nói: “Anh cần phải đi rồi.”
Hàn Hoài Vân cũng không nhiều lời, xoay người bước đi, lúc này y đã hoàn toàn tin tưởng, Trần Thiên Khanh thực sự không thích Lục Chính Phi.
Trần Thiên Khanh ngồi ngây ngốc trong phòng một lúc lâu, lâu đến nỗi cảm thấy xương cốt mình ẩn ẩn đau, hắn mới thay đổi tư thế ngồi.
Nếu thân thể này là của hắn, có lẽ hắn đã sớm chọn cái chết.
Đau khổ như thế nào, tuyệt vọng ra sao thì mặt trời vẫn cứ mọc lên, một ngày trải qua như thế nào thì vẫn cứ phải trôi qua.
Trần Thiên Khanh về nước cũng không liên lạc với bất kì ai, tùy tiện chọn một chân công tác văn phòng ở một công ty tư nhân. Tiền Hàn Hoài Vân đưa cho hắn, nếu không tiêu xài phung phí thì đủ cho cả đời, nhưng hắn cũng biết tình trạng trong lòng mình, nếu buồn bực cả đời người, hắn thật sự không chắc mình có thể cứ như vậy chết trong nhà hay không.
Không có bằng đại học, Trần Thiên Khanh chỉ tìm được một công việc thông thường, lương không cao lắm, nhưng rất thoải mái.
Hắn không quay lại thành phố A hay B, mà tùy ý mua vé xe lửa, đi tới một thành phố xa lạ.
Hàn Hoài Vân sắp xếp trị liệu tâm lý cho Trần Thiên Khanh mỗi tuần một lần, Hắn đi được một lần rồi không đi nữa. Bởi vì hắn không có cách nào nói ra suy nghĩ thật sự của mình, vì thế chỉ có thể trầm mặc, đối mặt với đủ loại câu hỏi ôn hòa từ vị bác sĩ tâm lý, hắn cũng chỉ im lặng ngồi một chỗ.
Công tác ở thành phố D, Trần Thiên Khanh gặp Vương Vu Lân rất nhiều lần.
Lần đầu tiên, Trần Thiên Khanh cũng không quá để ý, nhưng mà sau mấy lần tương tự, Trần Thiên Khanh mới nhận ra, loại vận mệnh này, thật sự trốn không thoát.
Vương Vu Lân đến thành phố D căn bản chỉ là trùng hợp. Em gái anh ta Vương Vu Tiểu yêu một người —- nói là yêu, nhưng càng giống như muốn mà không được, người kia là người thành phố D, cho nên Vương Vu Lân thường xuyên chạy tới đây để bắt người về, lại không nghĩ tới, có thể gặp được Trần Thiên Khanh nhiều lần ở đây.
Vương Vu Lân đã xuất ngũ, bắt đầu tiếp nhận công việc trong nhà, ngay từ đầu anh ta còn nghi ngờ Trần Thiên Khanh có phải hay không cố ý tỏ ra vô tình gặp gỡ mình, nhưng khi anh ta phát hiện Trần Thiên Khanh thường xuyên giả bộ không nhìn thấy anh ta hoặc đi đường vòng để tránh, anh ta mới nhận ra có lẽ không giống suy đoán của mình.
Nếu không phải là âm mưu thì đó là duyên phận, Vương Vu Lân biết chuyện của Lục Chính Phi, cho nên thái độ đối với Trần Thiên Khanh, có chút đồng tình.
Sau đó Trần Thiên Khanh cũng nghĩ thông suốt, nếu không có cách nào phản kháng lại vận mệnh, vậy thì cứ hưởng thụ thật tốt đi.
Vương Vu Lân rất thưởng thức Trần Thiên Khanh, anh ta cảm thấy nếu không có Lục Chính Phi, Trần Thiên Khanh có lẽ sẽ không đi tới cục diện như thế này. Người vừa thông minh vừa yên tĩnh, chắc chắn sẽ được chào đón hơn người dốt nát và huyên náo.
Kết quả là vào một ngày nào đó, Vương Vu Lân gọi một cuộc điện thoại cho Trần Thiên Khanh: “Trần Thiên Khanh, mấy hôm nay cậu cẩn thận một chút.”
Trần Thiên Khanh: “Hả?”
Vương Vu Lân nói tiếp: “Lục Chính Phi trốn khỏi nhà rồi, chắc chắn sẽ tìm tới cậu.”
Trần Thiên Khanh ngây người một lúc: “Anh ta trốn ra? Trốn thế nào được?” Lúc trước hắn dùng cứng đối cứng với người nhà, cha hắn sắp xếp vệ sĩ đi theo hắn mọi lúc mọi nơi, ngay cả đi vệ sinh cũng có người canh cửa, trốn? Mơ đẹp quá.
Vương Vu Lân nói: “Tôi cũng không biết.”
Trần Thiên Khanh cúp điện thoại, cân nhắc một hồi, mới phát hiện nếu Lục Chính Phi trốn ra được thì chỉ có một cách —- đó là phải chịu nhượng bộ. Trên thực tế, Lục Chính Phi giống tính cách của Lục Trọng Kiền, đều chấp nhất tới đáng sợ, hai cha con mà đối đầu nhau, cho dù làm bất cứ biện pháp nào thì tuyệt đối không chịu nhân nhượng nhau —- cho đến khi Lục Chính Phi thông minh hơn.
Lúc này thời gian cấm túc còn chưa được một nửa, tại sao Lục Chính Phi lại ngộ ra được cách này, Trần Thiên Khanh cảm giác hiệu ứng bươm bướm quả thật không thể giải thích nổi.
Cúp điện thoại của Vương Vu Lân không được bao lâu, thì Hàn Hoài Vân lâu rồi không liên lạc cũng gọi đến, y nói: “Cậu Trần, cậu vẫn khỏe chứ, tôi là Hàn Hoài Vân.”
Vẫn lời mở đầu như cũ, Trần Thiên Khanh hỏi: “Có việc gì thế?”
Hàn Hoài Vân nói: “Sắp tới nếu cậu Lục quay về tìm cậu, nếu cậu gặp cậu ấy, có thể gọi điện thoại báo cho tôi được không?”
Trần Thiên Khanh hỏi: “Các người không có ý định phái người theo dõi tôi sao?”
Hàn Hoài Vân cười: “Cậu Trần, chúng tôi đều là những công dân tuân thủ pháp luật mà.”
Trần Thiên Khanh cũng cười, tắt điện thoại, đi vào nhà bếp.
Cá vừa mới mua, vẫn còn thở, Trần Thiên Khanh thành thạo mổ cá, sau đó chặt thành từng khối, dùng muối và ớt ướp cá.
Rau hắn mua là cải thìa, bỏ vào nước sôi chuẩn bị nấu canh.
Sinh hoạt một mình rất đơn giản, Trần Thiên Khanh cảm giác mình có thể sống tốt, tuy rằng, hắn cảm thấy linh hồn mình không biết trôi nổi tới phương nào.
Lục Chính Phi rời đi khoảng một năm, lại một mùa hè tới, Trần Thiên Khanh đã quen sống một mình, cũng như có thói quen nhìn gương mặt quen thuộc trong gương, lại càng thấy sao mà lạ lẫm.
Có người sẽ hỏi, gương mặt trên người mình thì sao lại cảm thấy xa lạ được? Chính Trần Thiên Khanh cũng không biết, hắn chỉ biết rằng, hắn bắt đầu nghĩ không được những biểu hiện của “Trần Thiên Khanh thật sự kia”. Khuôn mặt này của hắn chỉ còn lại vẻ bình tĩnh và lạnh lùng, không còn dáng vẻ từng hấp dẫn hắn trước kia.
Điều này với Lục Chính Phi mà nói, người này, không còn là người gã yêu.
Trần Thiên Khanh ăn cơm tối xong, thành phố D bắt đầu đổ mưa to, hắn vừa thu dọn bát đũa vừa nghe những âm vang bên ngoài cửa sổ, cảm thấy rất thoải mái.
Rửa bát xong xuôi, xem TV thêm một lúc, Trần Thiên Khanh lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Mất ngủ vẫn quấy nhiễu Trần Thiên Khanh, nhưng so sánh với lúc trước mỗi ngày chỉ ngủ được hơn mười mấy phút đồng hồ thì đã khá hơn nhiều, được hai ba giờ.
Đèn đầu giường không tắt, ngọn đèn màu cam lập lòe trong phòng ngủ.
Trần Thiên Khanh nhìn chằm chằm trần nhà, bắt đầu nhớ lại hôm nay hắn đã gặp qua những người xa lạ nào, mặc quần áo gì, nói những gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, điện thoại để trên đầu giường bỗng vang lên.
Trần Thiên Khanh cầm lên nhìn, thì thấy một dãy số xa lạ.
Gần như trong nháy mắt nhìn thấy dãy số kia, hắn đã biết là ai.
Trần Thiên Khanh nhấc máy, quả nhiên là giọng nói của người đang bỏ trốn kia, gã thở dốc, hình như rất mệt mỏi: “Thiên Khanh, Thiên Khanh….”
Trần Thiên Khanh im lặng nghe.
Người bỏ trốn kia run rẩy nói tiếp: “Thiên Khanh, anh trốn tới đây, ngay dưới nhà em, em có thể xuống gặp anh một lát được không?”
Một tiếng sấm vang trời.
Trần Thiên Khanh đáp: “Tôi ngủ rồi.”
Người kia nói: “Em xuống gặp anh một chút thôi? Anh ở ngay dưới lầu rồi….. Thiên Khanh….”
Trần Thiên Khanh nói: “Sét đánh đó, tôi cúp máy đây.”
Sau đó hắn liền cúp máy, tắt điện thoại đi.
Mưa to xối xả như muốn nghiền nát cả thế giới, Trần Thiên Khanh chậm chạp ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ, trầm mặc nhìn bên ngoài.
Hắn ở tầng ba, lúc này, dưới tầng chỗ đất trống có một người đang đứng, không có ô che, giống như một con gà ướt nhẹp.
Trần Thiên Khanh lại cầm lấy điện thoại, bật nguồn, gửi một tin nhắn cho Hàn Hoài Vân: Anh ta ở ngay dưới nhà tôi.
Gửi xong, hắn xoay người quay trở về phòng ngủ, nằm lại giường.
Ba năm ly biệt, hình ảnh rõ ràng nhất trong đầu Lục Chính Phi chính là cảnh Trần Thiên Khanh ngồi trên xích đu trầm mặc nhìn phía trước, hoa anh đào nhẹ nhàng từ trên cây rơi xuống, dừng trên tóc của gã, hắn vươn tay ra, nắm lấy cánh hoa, nhẹ nhàng thổi xuống.
Có một số chuyện, bạn cho rằng sẽ không xảy ra, nhưng nó lại im hơi lặng tiếng tiến triển theo đúng quỹ đạo của nó.
Liễu Hoa Mai không chết trên đường đi gặp Trần Thiên Khanh, mà chết trên đường đi tiễn hắn. Lục Chính Phi không phải vì mạnh mẽ công khai chuyện tình cảm với gia đình rồi bị nhốt, mà bởi vì chuyện của gã với Trần Thiên Khanh bị phát hiện, vẫn bị nhốt ba nắm.
Trần Thiên Khanh ngồi bên cửa sổ trong phòng, nhìn Lục Chính Phi lên chiếc xe Hoàng Ngọc Bình cử tới đón, sau đó giọng nói của Hàn Hoài Vân phát ra sau lưng hắn, y nói: “Cậu Trần, cậu khỏe chứ, tôi là Hàn Hoài Vân.”
Trần Thiên Khanh quay đầu lại, nhìn y: “Xin chào.”
Năm đó “Trần Thiên Khanh thực sự” làm những gì, Trần Thiên Khanh cực kỳ rõ ràng, bởi vì ba năm sau hắn điều tra toàn bộ lại những chuyện cậu từng làm.
Nói dễ hiểu là, “Trần Thiên Khanh chân chính” từng muốn, chẳng qua là một cuộc sống bình thường. Tìm được một công việc tốt, có một người bạn gái, sinh con, sau đó chậm rãi già đi.
Hàn Hoài Vân hỏi: “Cậu đồng ý với đề nghị của tôi sao?”
Trần Thiên Khanh trả lời: “Phải.”
Hàn Hoài Vân đưa ra điều kiện với hắn giống như với khi y tìm “Trần Thiên Khanh” nói chuyện, nội dung không khác nhau là mấy, khái quát chính là —– cho Trần Thiên Khanh một số tiền, để hắn yên tâm điều trị tâm lý, thậm chí còn làm cả thủ tục nhập học cho hắn ở nước ngoài.
Trần Thiên Khanh mặc áo lông cao cổ màu trắng, trong tay cầm muỗng khuấy tách cà phê trước mặt: “Tôi muốn về nước.”
Hàn Hoài Vân không có lý do gì để từ chối. Lục Chính Phi làm ra chuyện này đã rất rõ ràng, gia tộc của gã chắc chắn không cho phép gã làm những chuyện như thế này, chơi đùa với đàn ông cùng yêu đàn ông, đây là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Trần Thiên Khanh biết Hàn Hoài Vân sẽ đồng ý, hắn mông lung nhìn ra sân biệt thự ngoài cửa sổ, nơi đó ánh nắng tươi sáng, đúng vào cảnh xuân.
Ngày hôm sau, Trần Thiên Khanh về nước.
Đối với Trần Thiên Khanh bây giờ mà nói, chuyện đáng sợ nhất, là hắn không có mục đích. Hắn căn bản không biết mình muốn làm gì, thậm chí còn không hiểu được ý nghĩa sống lại của mình —- đương nhiên, nếu để hắn chịu đựng tất cả khổ sở là một ý nghĩa.
Hàn Hoài Vân đại diện cho ý kiến của Lục Trọng Kiền, cho nên y rất hào phóng cho Trần Thiên Khanh một số tiền lớn, so với giao hẹn ban đầu còn hơn rất nhiều.
Hàn Hoài Vân thậm chí còn thay mặt Lục Trọng Kiền cảm thấy áy náy với hắn. Trần Thiên Khanh nghe câu được câu không, cho đến khi y nói xong mọi chuyện, lúc chuẩn bị đi, y mới hỏi hắn một câu: “Cậu không quan tâm Lục Chính Phi sẽ thế nào sao?”
Trần Thiên Khanh nâng mắt nhìn qua, vẫn im lặng.
Có đôi khi trầm mặc cũng là một câu trả lời, Hàn Hoài Vân thở dài: “Ngày hôm qua cậu ấy bị cha mình đánh gãy chân.”
Trần Thiên Khanh nói: “Anh cần phải đi rồi.”
Hàn Hoài Vân cũng không nhiều lời, xoay người bước đi, lúc này y đã hoàn toàn tin tưởng, Trần Thiên Khanh thực sự không thích Lục Chính Phi.
Trần Thiên Khanh ngồi ngây ngốc trong phòng một lúc lâu, lâu đến nỗi cảm thấy xương cốt mình ẩn ẩn đau, hắn mới thay đổi tư thế ngồi.
Nếu thân thể này là của hắn, có lẽ hắn đã sớm chọn cái chết.
Đau khổ như thế nào, tuyệt vọng ra sao thì mặt trời vẫn cứ mọc lên, một ngày trải qua như thế nào thì vẫn cứ phải trôi qua.
Trần Thiên Khanh về nước cũng không liên lạc với bất kì ai, tùy tiện chọn một chân công tác văn phòng ở một công ty tư nhân. Tiền Hàn Hoài Vân đưa cho hắn, nếu không tiêu xài phung phí thì đủ cho cả đời, nhưng hắn cũng biết tình trạng trong lòng mình, nếu buồn bực cả đời người, hắn thật sự không chắc mình có thể cứ như vậy chết trong nhà hay không.
Không có bằng đại học, Trần Thiên Khanh chỉ tìm được một công việc thông thường, lương không cao lắm, nhưng rất thoải mái.
Hắn không quay lại thành phố A hay B, mà tùy ý mua vé xe lửa, đi tới một thành phố xa lạ.
Hàn Hoài Vân sắp xếp trị liệu tâm lý cho Trần Thiên Khanh mỗi tuần một lần, Hắn đi được một lần rồi không đi nữa. Bởi vì hắn không có cách nào nói ra suy nghĩ thật sự của mình, vì thế chỉ có thể trầm mặc, đối mặt với đủ loại câu hỏi ôn hòa từ vị bác sĩ tâm lý, hắn cũng chỉ im lặng ngồi một chỗ.
Công tác ở thành phố D, Trần Thiên Khanh gặp Vương Vu Lân rất nhiều lần.
Lần đầu tiên, Trần Thiên Khanh cũng không quá để ý, nhưng mà sau mấy lần tương tự, Trần Thiên Khanh mới nhận ra, loại vận mệnh này, thật sự trốn không thoát.
Vương Vu Lân đến thành phố D căn bản chỉ là trùng hợp. Em gái anh ta Vương Vu Tiểu yêu một người —- nói là yêu, nhưng càng giống như muốn mà không được, người kia là người thành phố D, cho nên Vương Vu Lân thường xuyên chạy tới đây để bắt người về, lại không nghĩ tới, có thể gặp được Trần Thiên Khanh nhiều lần ở đây.
Vương Vu Lân đã xuất ngũ, bắt đầu tiếp nhận công việc trong nhà, ngay từ đầu anh ta còn nghi ngờ Trần Thiên Khanh có phải hay không cố ý tỏ ra vô tình gặp gỡ mình, nhưng khi anh ta phát hiện Trần Thiên Khanh thường xuyên giả bộ không nhìn thấy anh ta hoặc đi đường vòng để tránh, anh ta mới nhận ra có lẽ không giống suy đoán của mình.
Nếu không phải là âm mưu thì đó là duyên phận, Vương Vu Lân biết chuyện của Lục Chính Phi, cho nên thái độ đối với Trần Thiên Khanh, có chút đồng tình.
Sau đó Trần Thiên Khanh cũng nghĩ thông suốt, nếu không có cách nào phản kháng lại vận mệnh, vậy thì cứ hưởng thụ thật tốt đi.
Vương Vu Lân rất thưởng thức Trần Thiên Khanh, anh ta cảm thấy nếu không có Lục Chính Phi, Trần Thiên Khanh có lẽ sẽ không đi tới cục diện như thế này. Người vừa thông minh vừa yên tĩnh, chắc chắn sẽ được chào đón hơn người dốt nát và huyên náo.
Kết quả là vào một ngày nào đó, Vương Vu Lân gọi một cuộc điện thoại cho Trần Thiên Khanh: “Trần Thiên Khanh, mấy hôm nay cậu cẩn thận một chút.”
Trần Thiên Khanh: “Hả?”
Vương Vu Lân nói tiếp: “Lục Chính Phi trốn khỏi nhà rồi, chắc chắn sẽ tìm tới cậu.”
Trần Thiên Khanh ngây người một lúc: “Anh ta trốn ra? Trốn thế nào được?” Lúc trước hắn dùng cứng đối cứng với người nhà, cha hắn sắp xếp vệ sĩ đi theo hắn mọi lúc mọi nơi, ngay cả đi vệ sinh cũng có người canh cửa, trốn? Mơ đẹp quá.
Vương Vu Lân nói: “Tôi cũng không biết.”
Trần Thiên Khanh cúp điện thoại, cân nhắc một hồi, mới phát hiện nếu Lục Chính Phi trốn ra được thì chỉ có một cách —- đó là phải chịu nhượng bộ. Trên thực tế, Lục Chính Phi giống tính cách của Lục Trọng Kiền, đều chấp nhất tới đáng sợ, hai cha con mà đối đầu nhau, cho dù làm bất cứ biện pháp nào thì tuyệt đối không chịu nhân nhượng nhau —- cho đến khi Lục Chính Phi thông minh hơn.
Lúc này thời gian cấm túc còn chưa được một nửa, tại sao Lục Chính Phi lại ngộ ra được cách này, Trần Thiên Khanh cảm giác hiệu ứng bươm bướm quả thật không thể giải thích nổi.
Cúp điện thoại của Vương Vu Lân không được bao lâu, thì Hàn Hoài Vân lâu rồi không liên lạc cũng gọi đến, y nói: “Cậu Trần, cậu vẫn khỏe chứ, tôi là Hàn Hoài Vân.”
Vẫn lời mở đầu như cũ, Trần Thiên Khanh hỏi: “Có việc gì thế?”
Hàn Hoài Vân nói: “Sắp tới nếu cậu Lục quay về tìm cậu, nếu cậu gặp cậu ấy, có thể gọi điện thoại báo cho tôi được không?”
Trần Thiên Khanh hỏi: “Các người không có ý định phái người theo dõi tôi sao?”
Hàn Hoài Vân cười: “Cậu Trần, chúng tôi đều là những công dân tuân thủ pháp luật mà.”
Trần Thiên Khanh cũng cười, tắt điện thoại, đi vào nhà bếp.
Cá vừa mới mua, vẫn còn thở, Trần Thiên Khanh thành thạo mổ cá, sau đó chặt thành từng khối, dùng muối và ớt ướp cá.
Rau hắn mua là cải thìa, bỏ vào nước sôi chuẩn bị nấu canh.
Sinh hoạt một mình rất đơn giản, Trần Thiên Khanh cảm giác mình có thể sống tốt, tuy rằng, hắn cảm thấy linh hồn mình không biết trôi nổi tới phương nào.
Lục Chính Phi rời đi khoảng một năm, lại một mùa hè tới, Trần Thiên Khanh đã quen sống một mình, cũng như có thói quen nhìn gương mặt quen thuộc trong gương, lại càng thấy sao mà lạ lẫm.
Có người sẽ hỏi, gương mặt trên người mình thì sao lại cảm thấy xa lạ được? Chính Trần Thiên Khanh cũng không biết, hắn chỉ biết rằng, hắn bắt đầu nghĩ không được những biểu hiện của “Trần Thiên Khanh thật sự kia”. Khuôn mặt này của hắn chỉ còn lại vẻ bình tĩnh và lạnh lùng, không còn dáng vẻ từng hấp dẫn hắn trước kia.
Điều này với Lục Chính Phi mà nói, người này, không còn là người gã yêu.
Trần Thiên Khanh ăn cơm tối xong, thành phố D bắt đầu đổ mưa to, hắn vừa thu dọn bát đũa vừa nghe những âm vang bên ngoài cửa sổ, cảm thấy rất thoải mái.
Rửa bát xong xuôi, xem TV thêm một lúc, Trần Thiên Khanh lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Mất ngủ vẫn quấy nhiễu Trần Thiên Khanh, nhưng so sánh với lúc trước mỗi ngày chỉ ngủ được hơn mười mấy phút đồng hồ thì đã khá hơn nhiều, được hai ba giờ.
Đèn đầu giường không tắt, ngọn đèn màu cam lập lòe trong phòng ngủ.
Trần Thiên Khanh nhìn chằm chằm trần nhà, bắt đầu nhớ lại hôm nay hắn đã gặp qua những người xa lạ nào, mặc quần áo gì, nói những gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, điện thoại để trên đầu giường bỗng vang lên.
Trần Thiên Khanh cầm lên nhìn, thì thấy một dãy số xa lạ.
Gần như trong nháy mắt nhìn thấy dãy số kia, hắn đã biết là ai.
Trần Thiên Khanh nhấc máy, quả nhiên là giọng nói của người đang bỏ trốn kia, gã thở dốc, hình như rất mệt mỏi: “Thiên Khanh, Thiên Khanh….”
Trần Thiên Khanh im lặng nghe.
Người bỏ trốn kia run rẩy nói tiếp: “Thiên Khanh, anh trốn tới đây, ngay dưới nhà em, em có thể xuống gặp anh một lát được không?”
Một tiếng sấm vang trời.
Trần Thiên Khanh đáp: “Tôi ngủ rồi.”
Người kia nói: “Em xuống gặp anh một chút thôi? Anh ở ngay dưới lầu rồi….. Thiên Khanh….”
Trần Thiên Khanh nói: “Sét đánh đó, tôi cúp máy đây.”
Sau đó hắn liền cúp máy, tắt điện thoại đi.
Mưa to xối xả như muốn nghiền nát cả thế giới, Trần Thiên Khanh chậm chạp ngồi dậy, đi tới bên cửa sổ, trầm mặc nhìn bên ngoài.
Hắn ở tầng ba, lúc này, dưới tầng chỗ đất trống có một người đang đứng, không có ô che, giống như một con gà ướt nhẹp.
Trần Thiên Khanh lại cầm lấy điện thoại, bật nguồn, gửi một tin nhắn cho Hàn Hoài Vân: Anh ta ở ngay dưới nhà tôi.
Gửi xong, hắn xoay người quay trở về phòng ngủ, nằm lại giường.
Danh sách chương