Càn Long cầm tờ chiếu thư xem lại từ đầu đến chân sau đó đích thân đưa cho Tào Tích Bảo, lệnh: “ Lập tức chiếu cáo thiên hạ”

“Thần tuân chỉ” Tào Tích Bảo sau khi lĩnh chỉ cùng mấy đại thần tùy giá đi ra ngoài, lấy danh nghĩa của sở quân cơ, minh phát chiếu thư đi khắp thiên hạ.

Hòa Thân nghĩ, một khi mình đã quyết định thả lão tử Càn Long về, để cho cha con bọn họ cắn nhau, nay thấy Càn Long vì cái ngai vàng mà đối với mình có thể nói là không tiếc tâm huyết, cho nên Hòa Thân giả vờ tỉnh táo tạ ơn thánh chỉ,nửa chối nửa không rồi nhận lấy

Càn Long thấy Hòa Thân căn bản đã yên tâm với mình, nên cười nói: “ Hòa Thân, nay trẫm lập tức triệu kiến Doãn Kế Thiện”

Kì thực tối hôm sau khi kết thúc đại hội đốc phủ thiên hạ, Hòa Thân đích thân cho người tiễn Doãn Kế Thiện về phủ tổng đốc Lưỡng Giang, Hòa Thân làm thế, một là thấy có giam lỏng Doãn Kế Thiện cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn gây chấn động triều đình, hai là bao nhiêu năm nay trong một số vấn đề quan trọng, ông ta thường là người ủng hộ hắn kiên định nhất, nói cho cùng, Hòa Thân không nỡ khiến cho Doãn Kế Thiện trong lúc mấu chốt trở mặt với mình, tránh sau này khó mà sống cùng nhau trong Nam Kinh. Chỉ cần bố trí êm xuôi tí, Hòa Thân tin, Doãn Kế Thiện quay về phủ tổng đốc của ông ta cũng như ở trong Thiêm Viên, bên ngoài phủ tổng đốc hắn đã bố trí bao nhiêu tai mắt và mật thám, e là Doãn Kế Thiện cũng không làm hỏng được chuyện gì của hắn.

Nhưng không ai ngờ, Doãn Kế Thiện vừa về đến phủ tổng đốc thì tối hôm đó, bênh không dậy được nữa. Tin vừa truyền ra ngoài Hòa Thân đích thân đến thăm, cũng không biết Doãn Kế Thiện rốt cuộc bệnh thật hay giả, nhưng toàn thân sốt, bệnh tình nghiêm trọng. Bên cạnh còn có mấy đại phu giỏi nhất thành Nam Kinh túc trực hầu hạ xem ra bệnh đúng là không nhẹ, cho đến nay còn chưa nhận được tin Doãn Kế Thiện hồi phục.

Tuy nhiên, Hòa Thân dự vào kinh nghiệm trước đây thầm nghĩ Doãn Kế Thiện trăm mưu ngàn kế có khả năng là giả bệnh. Nguyên nhân trực tiếp nhất chính là ông ta còn đang quan vọng thủ hầu. Một khi xác định được là chết trong tay ai, hoặc ai là kẻ thắng, Hòa Thân bảo đảm tên này ngay lập tức sẽ khỏi bệnh.

“Được, vi thần sẽ lập tức đi sắp xếp” Hòa Thân quay lưng lại nói với Lưu Toàn: “ Lập tức cho người đến phủ tổng đốc truyền chỉ cho Doãn đại nhân nói hoàng thượng muốn triệu kiến ông ta”

“vâng” Lưu Toàn đáp một tiếng quay đầu ra lệnh cho thủ hạ đi truyền chỉ.

“Sao?” Càn Long bất ngờ, “Không phải Doãn kế Thiện đang ở trong Thiêm Viên của ngươi sao?”

Hòa Thân cười: “ Hoàng thượng, thần đã từng nói qua, thần tuyệt không làm chuyện đại nghịch vô đạo. Mấy hôm trước thần không dám để hoàng thựng hồi kinh, nguyên nhân đích thực là vì trong thành Nam Kinh có rất nhiều ẩn họa chưa bị loại bỏ. Bạch liên giáo ngay đến nha môn tài chính to nhất Đại Thanh cũng dám tập kích vào. Mấy hôm nay thần cũng không nhàn hạ, muốn tiêu diệt gọn hết những phản tặc bất lợi với hoàng thượng, cho nên hôm nay nếu hoàng thượng không nói hồi kinh, thì thần cũng xin thỉnh chỉ hoàng thượng. Hơn nữa, Doãn đại nhân là đại thần tâm phúc của hoàng thượng, hôm đó sau khi bảo vệ ông tar a khỏi hiện trường, lo lắng sẽ có chuyện gì xảy ra, không dám giấu hoàng thượng, tối đó thần đã sai người đưa ông ta về phủ, ông ta không giống hoàng thượng, ông ta rốt cuộc đã là phong cương đại lai hơn 20 năm, chức tổng đốc Lưỡng Giang cũng đã làm khá lâu, nên khi ra khỏi Thiêm Viên, đến phủ tổng đốc, thần nghĩ ông ta sẽ rất an toàn”

Càn Long thấy Hòa Thân nói rất có đầu có đuôi, còn dễ nghe hơn nghe kích, thầm nghĩ: “ Nếu không phải do tờ chiếu thư kia, e rằng tiểu tử ngươi đã có suy nghĩ khác rồi, tuy nhiên thời sự khó đoán, nghe ra thì Hòa Thân không giống tên phản bội nguy hiểm, bất luận nói gì, nay hắn đã đồng ý cho mình về kinh, thế cũng dễ rồi. Nghĩ đến đây, Càn Long cười ha ha đáp: “Hòa Thân, ngươi không cần phải căng thẳng, trẫm chưa từng nói ngươi là phường đại nghịch vô đạo, đến đây… ngồi xuống”

Trong nháy mắt, Càn Long lập tức trở nên rạng rỡ, kéo tay Hòa Thân, hàn huyên hỏi thăm. Nhưng đều là lời vớ vẩn. Đang lúc đó, thì nghe thấy tiếng gọi quen thuộc bên ngoài: “ Thần Doãn Kế Thiện tham kiến hoàng thượng”

Hòa Thân quy đầu nhìn, đúng rồi MK, bệnh của Doãn Kế Thiện đã khỏi rồi, nhìn lại ông ta, toàn thân là áo quan phủ mới tinh, đầu đội mũ có đá hồng ngọc, so với kẻ nằm trên giường bệnh hôm trước, đúng là một nhưng mà là hai”

“Mau vào trong” Càn Long đứng dậy nói với ra.

Doãn Kế Thiện phấn chấn bước đến, cười vô cùng hữu hảo với Hòa Thân, bước lên trước hành lễ, rồi sau đó cười nói với Hòa Thân: “ Hòa đại nhân, mấy hôm trước ta bệnh đến mức suýt không dậy được nữa, may nhờ Hòa đại nhân mời thầy thuốc về thăm khám, một ngày xử mấy lượt người đến nha môn thăm bệnh, nay ta ít nhiều có thể xuống giường đi lại rồi, đa tạ sự quan tâm của Hòa đại nhân”

  

Hàn huyên mấy câu, Hòa Thân và Càn Long người trước kẻ sau bắt đầu kể với Doãn Kế Thiện chuyện của Dung Tinh.

Sau đó, Càn Long dường như tư lự hồi lâu, đột nhiên hỏi Hòa Thân: “ Dung Tinh rời khỏi Nam Kinh mấy ngày rồi?”

Hòa Thân sững ra, rồi hiểu ra, Càn Long tính toán thời gian xem xem có đủ thời gian đối phó với đứa con đần độn của mình hay không, nghĩ rồi đáp: “ đã năm ngày rồi”

  

“Thời gian đủ rồi” Càn Long quay sang hỏi Doãn Kế Thiện: “ Nguyên trưởng, nếu trẫm giết Dung Tinh” Doãn Kế Thiện lập tức thấy chuyện này nghiêm trọng, dường như hắn không nên phát biểu suy nghĩ với vấn đề này, nên bình tĩnh cẩn trọng nói: “ Hoàng thượng khổ tâm với Thập ngũ a ka, thần dân thiên hạ ai mà không biết chứ?”

“Thế tốt” Càn Long sắc mặt trầm trọng nói, “ Thế ngươi hãy thay trẫm làm việc thứ nhất, ngươi hãy lập tức lấy danh nghĩa sở quân cơ, lấy hình thức minh chiếu phát đi toàn quốc về những hành vi của Dung Tinh ở Nam Kinh mấy hôm trước, ngoài ra hãy triệu lệnh đại thần quân cơ ở Kinh, đại thần Thượng thư phòng, và hoàng cung đại nội, ngay lập tức chấm sứt sử dùng tất cả ấn tín của Dung Tinh, phế bỏ thân phận Thành Thân Vương, toàn bộ sự việc ở Kinh do Dung Diễn, Phúc khang An và Lưu Dung phụ trách, không có thủ dụ do trẫm viết không ai được phát văn điều binh đến các tỉnh trong nước”

Doãn Kế Thiện thấy Càn Long sắp xếp như thế, liền đến trước mặt Càn Long nói: “ Thần lo rằng hoàng thượng cách xa Kinh thành, chuyện trước mắt là kiềm giữ Thành Thân Vương, đề phòng vương gia lại gây loạn đợi thánh gía về kinh hãy nói”

Hòa Thân nghĩ ngợi, nửa thành khẩn nửa giả vờ nói: “ nếu hoàng thượng nay chọn hành động, không phải là ép Gia Thân Vương làm bừa hay sao?”

Càn Long trịnh trọng nói với Hòa Thân: “ Là đại thần tâm phúc của trẫm, người và Doãn Kế Thiện lo lắng không phải không đúng nhưng các ngươi đang nghĩ đến hiện tại còn ta nghĩ cho tương lai của Đại Thanh”

Hòa Thân nghe Càn long nói mà ngạc nhiên sao chớp mắt mình đã biến thành đại thần tâm phúc của ông ta rồi? Trong thời khắc then chốt Doãn Kế Thiện không hề ngu ngốc chút nào, xem ra Doãn Kế Thiện nói cho cùng cũng là 1 giuộc với Càn Long, hợp tác bình thường vốn rất ăn ý, đợi Càn Long nói hết tình thế hiện tại với Doãn Kế Thiện, Doãn Kế Thiện không nói thừa một câu nào, khẽ cúi mình với Càn Long, trịnh trọng thưa: “ Hoàng thượng, hiện nay việc quan trọng nhất là đi sắp xếp”

“Đúng, phải chuẩn bị” Càn Long đứng dậy khỏi ghế, ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, trong mắt đong đầy sự chán nản và đau khổ “ Đây là cơ hội cuối cùng trẫm cho tên súc sinh đó, nếu thiên lương hắn chưa táng tận, thì nên từ bỏ tất cả suy nghĩ điên cuồng, chủ động nhận tội, nếu hắn vẫn cố ý làm đến cùng, lại gây ra những chuyện không thể dung tha, thì liệt tổ liệt phía trước, thiên thu sử sách, Cũng không thể trách trẫm” Nói đến đây Càn Long đi đến trước chiếc đàn cổ trong góc phòng, thò tay dùng lực búng một cái, cổ đàn vang lên mấy tiếng dường như dự báo Càn Long đạ hạ quyết tâm sau cùng với đứa con trai của mình.

Doãn Kế Thiện thấy Càn Long hạ quyết tâm xử lý Dung Tinh, cũng không kiên trì gì nữa, cẩn trọng thưa: “ Hoàng thượng thiên tâm viễn,. thần vô cùng khâm phục, xin hoàng thượng hãy hạ chỉ” Nói xong bèn đến trước thư án, thò tay lấy một bản giấy truyền màu vàng, bút, mực, đợi Càn Long phát lệnh, xem ra ông ta muốn Càn Long đích thân soạn chỉ.

Càn Long đến trước cửa phòng, nhìn bầu trời bao la, đọc rõ từng chữ: “ Soạn chỉ, thứ nhất là mật chỉ gửi Lưu Dung, lệnh cho ông ta triệu kiến Cửu môn đề đốc Ngạch Sâm Đặc, theo dõi động hướng của Dung Tinh, một khí phát hiện hắn có hành động gì với ý đồ xấu, lệnh cho Lưu Dung bắt ngay Dung Tinh, Ngạch Sâm Đặc bắt gọn cả phe đảng Dung Tinh”

Càn Long định thần lại, bước vội mấy bước, rồi nói với Doãn Kế Thiện: “ Thứ hai mật chỉ cho Phúc Khang An lệnh cho hắn lấy danh nghĩa Binh bộ, bố trí đông tây Nhuệ Kiện Doanh, giám sát chặt chẽ động tình quân Nhiệt Hà, bố trí Phong đài đại doanh, theo sõi kì động tĩnh quân Mật Nam, chỉ cần hai cánh quân này có hành động gì, lập tức phế bỏ binh quyền của Tô Nhĩ Ha và Tùng Bố”

“Còn nữa” Càn Long khua tay, nói lớn: “ Truyền chỉ thông cáo thiên hạ trẫm sẽ về Kinh vào ngày 16 tháng 8”

Hòa Thân vừa nghe vừa thầm khâm phục bản lĩnh đế vương của Càn Long nghĩ thầm: “ Xem ra, Thành Thân Vương Dung Tinh ngu ngốc không phải là đối thủ của lão tử hắn, cứ thế này Càn Long chưa về đến Kinh, nói không chừng tên tiểu tử Dung Tinh đã xong rồi, nói không chừng trên đường Càn Long hồi kinh cũng tiện tay giải quyết mình luôn, không được, xem ra ta phải nhanh chóng nghĩ cách gì đó, giúp đỡ tên tiểu tử Dung Tinh đó, nếu không với thủ đoạn của Càn Long, hai chúng ta cũng đủ sặc”

Goncopius

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện