Vào những năm cuối đời Khang Hy, đảng Bát gia tranh đoạt ngôi vị với Ung Chính chiếm trọn ưu thế, nhưng sau cùng lại thất bại thảm hại, nguyên nhân chủ yếu chỉ vì không nắm giữ binh quyền, nhìn về lịch sử các triều đại, mỗi lần thay đổi triều đại đều động đến binh đao. Dù cho kế hoạch chu toàn đến đâu, dù có nhiều mưu sĩ tương trợ, dù chiếm trọn thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu trong tay không có binh quyền thì muốn làm đại sự chỉ là giấc mộng hão huyền.
Hòa Thân bước vào quán Đông Lai Thuận, vừa lên lầu đã nghe bọn Đa Luân nổ ầm trời trong phòng, hắn chỉnh trang lại y phục, định đẩy cửa vào trong nhập bọn, đột nhiên nghe sau lưng có người gọi: “Hòa đại nhân, tại hạ có việc quan trọng bẩm báo!”
Hòa Thân giật mình một cái, quay đầu nhìn thấy Đỗ Tử Kiệt, bèn hỏi: “Có việc gì vậy?”
Đỗ Tử Kiệt nhỏ tiếng báo cáo: “Đại nhân, hoàng thượng chẳng phải đã giáng Phúc Khang An đến doanh trại Phong Đài sao? Sáng nay Phúc đại soái đã khởi hành đến Phong Đài, nhưng theo thám tử do tại hạ phái đi giám sát Phúc đại soái về báo cáo, có mười mấy tên sát thủ Bạch Liên giáo mai phục trên đường chuẩn bị hạ thủ với Phúc đại soái, còn nữa, tại hạ đã xác định chúng sẽ ra tay tại Hạt Tử Câu.”
Do ngày thường Hòa Thân luôn đối đãi khách sáo với Phúc Khang An nên Đỗ Tử Kiệt cũng xưng hô cung kính là Phúc đại soái. Hòa Thân từ bỏ ý định vào phòng, quay lưng bước thẳng ra ngoài, trong lòng nguyền rủa: “Lại là bọn Bạch Liên giáo gây thêm phiền phức cho ta!”
Nhất Thanh vội kéo lấy Hòa Thân, mỉm cười nhắc: “Hòa đại ca định bỏ mặc mấy vị tướng quân đó ư?”
Hòa Thân quay đầu nói: “Không nghĩ nhiều nữa! Đỗ Tử Kiệt, ngươi lập tức chuẩn bị 50 lượng vàng cho họ, cứ nói là ta hôm nay không khỏe phải nghỉ ngơi ở nhà. Ài! Nếu chúng đòi đến phủ thăm ta thì ngươi phải nghĩ cách ngăn họ lại.”
Hòa Thân tính toán thầm: Đã sớm ngồi trên một chiếc thuyền rồi, giờ có ăn uống tiệc tùng cũng chẳng tăng thêm được bao nhiêu tình cảm, đám người này chỉ cần đặt vàng bạc trước mặt thì hiệu quả có khi tốt hơn mình đích thân lộ diện.
Nhất Thanh nói: “Hòa đại ca, giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Hòa Thân kiên quyết đáp lời: “Còn làm gì nữa, chúng ta phải đi cứu người! Muội lập tức về phủ tìm Tạ Kiếm Phi, bảo hắn dẫn theo 50 tay súng đến Hạt Tử Câu đợi lệnh.”
Phúc Khang An vừa bị giáng chức, trước kia oai phong lẫm liệt, một đại soái đi đến đâu ai ai đều ngưỡng mộ nay phải đứng dưới cả một tên đề đốc, thế mà hắn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh khi đón nhận tin dữ, ngay cả bọn gia nhân trong phủ cũng không phát hiện có gì bất thường, Phúc Khang An sai bảo gia nhân chuẩn bị một số vật dụng cá nhân xong, còn vui vẻ chơi một ván cờ với phúc tấn, tiếp đến ra hậu đường bái tế bài vị phụ thân Phó Hoàn, sau đó mới lên ngựa đi đến doanh trại Phong Đài một mình.
Vào lúc ban trưa mà gió quất từng cơn cắt da cắt thịt, vừa mới ra khỏi thành không gian càng trở nên vắng vẻ lạnh tăm, dù là một võ tướng kiêu hùng như Phúc Khang An cũng rùng mình liên tục.
Phúc Khang An phi ngựa vượt Hồ Hà Khẩu, chẳng mấy chốc đã đến trước Hạt Tử Câu, nơi đây thật ra là một khe suối hẹp, ngày thường luôn xuất hiện bò cạp đen nên mới có tên Hạt Tử Câu, thông qua lối này có thể giảm được nửa lộ trình đến quân doanh Phong Đài, Phúc Khang An thúc ngựa một cái đi vào con suối.
Mấy hôm trước Phúc Khang An vừa đi qua con đường này, nhưng hôm nay có ai đó đào hai cái hố chặn ngay phía trước, ngựa không đi tiếp được, Phúc Khang An bèn xuống ngựa dắt cương định quay lại, đột nhiên đồi núi hai bên vang lên tiếng cười hả hê: “Ha ha… Phúc Khang An, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!”
Phúc Khang An ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai bên đồi núi xuất hiện bảy tám tên đại hán, tên cầm đầu đứng giữa hét lớn: “Bọn ta chính là giáo chúng Bạch Liên giáo, hôm nay phải lấy mạng chó của người để báo thù cho các huynh đệ chết trong tay ngươi. Ngươi còn nhớ 3 năm trước tại rừng Phụng Vĩ ngoài thành Dương Châu ngươi giết một lúc 900 huynh đệ của ta không? Nợ máu trả bằng máu, chịu chết đi!”
Tên đại hán vừa nói dứt câu, những tảng đá to liền được đẩy xuống lao nhanh từ sườn đồi vào Phúc Khang An.
Phúc Khang An không hề khiếp sợ trước đám loạn đảng Bạch Liên giáo, vội thúc ngựa né tránh, rút đại đao ra chuẩn bị nghênh chiến, đột nhiên một tảng đá to rơi từ trên cao xuống đập trúng đầu ngựa, con ngựa chiến khỏe mạnh hí vang một tiếng, máu văng tung tóe, khuỵu chân xuống tắt thở.
Phúc Khang An thất kinh hồn vía, vội nhảy khỏi lưng ngựa xuống đất, đám người mai phục ném đá xong rút binh khí nhảy xuống bao vây Phúc Khang An vào giữa, cùng lúc xông vào tấn công kịch liệt, chiêu nào cũng dồn đối phương vào chỗ chết.
Phúc Khang An luyện võ từ nhỏ, được nhiều giang hồ hảo hán, võ lâm cao thủ truyền thụ võ công, không ít cao thủ đại nội từng bại dưới tay hắn, tuy bị số đông vây đánh nhưng vẫn không hề sợ hãi, trên chiến trường Phúc Khang An từng đơn thương độc mã tả xung hữu đột trong hàng ngũ mấy trăm quân địch, giờ đối mặt với vài tên giặc cỏ đương nhiên nảy sinh ý khinh địch.
Điều bất ngờ là đám người Bạch Liên giáo này võ công cực cao, Phúc Khang An miễn cưỡng chống trả vài chiêu rồi bị ép lùi liên tục, thở hổn hển khó nhọc, khi chạm lưng vào vách núi mới biết không còn đường để lui nữa.
Hòa Thân dẫn cứu binh hối hả chạy đến, chứng kiến tình thế nguy ngập, nếu đến chậm trễ một khắc chắc Phúc Khang An mất mạng rồi, lúc này chỉ thấy Phúc Khang An đâm mạnh vào bụng một tên Bạch Liên giáo, người này võ công không hề kém cạnh, lách người né thoát, vung kiếm chém trả, Phúc Khang An thu đao lại chống đỡ, đột nhiên sau lưng để lộ sơ hở bị một tên khác tung chưởng đánh trúng, Phúc Khang An nổ đom đóm mắt, đầu óc quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi, một tên thích khách chớp thời cơ quét chân gạt hắn ngã chổng vó, cả bọn cùng vung binh khí lên cao chuẩn bị băm vằm Phúc Khang An trả thù cho đồng bọn.
Chính vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Hòa Thân hét to hiệu lệnh với đám thuộc hạ: “Nổ súng!”
Võ công cao cường không chống nổi súng đạn, đối mặt với các tay súng được huấn luyện kỹ lưỡng cộng thêm nhiều lần có kinh nghiệm tác chiến thực tế của Hòa Thân, muốn giải quyết đám người Bạch Liên giáo chỉ như trò trẻ con.
Một tràng tiếng súng chát chúa vang lên, mùi thuốc súng mịt mù, tiếng rú thảm thiết xé tan không gian, đám thích khách Bạch Liên giáo ngã gục xuống như cây chuối.
Hòa Thân chạy đến gần Phúc Khang An mới phát hiện dù mình ra tay ứng cứu kịp thời nhưng Phúc Khang An vẫn bị ai đó chém một nhát vào đùi, máu tươi túa ra như suối.
“Hòa lão đệ, đệ… sao đệ lại đến đây rồi!” Thều thào yếu ớt một câu xong, Phúc Khang An quẹo đầu sang một bên ngất xỉu.
Hòa Thân vội xé tay áo băng bó cầm máu giúp Phúc Khang An, sau đó hạ lệnh: “Mau khiêng Phúc đại soái về chữa trị!”
“Đại nhân, khiêng về nơi nào ạ?” Tạ Kiếm Phi hỏi.
Hòa Thân nghĩ thầm: Nếu khiêng về nhà Phúc Khang An chẳng phải dọa chết đám gia nhân nhát gan à? Lúc rời khỏi nhà còn lành lặn, giờ máu me đầy người khiêng về… Suy ngẫm một hồi, Hòa Thân dặn dò: “Khiêng về Hòa phủ vậy! Ngươi cưỡi ngựa đi mời Vương đại phu của Tế Sinh Đường đến chữa trị cho Phúc đại soái!”
Goncopius
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Hòa Thân bước vào quán Đông Lai Thuận, vừa lên lầu đã nghe bọn Đa Luân nổ ầm trời trong phòng, hắn chỉnh trang lại y phục, định đẩy cửa vào trong nhập bọn, đột nhiên nghe sau lưng có người gọi: “Hòa đại nhân, tại hạ có việc quan trọng bẩm báo!”
Hòa Thân giật mình một cái, quay đầu nhìn thấy Đỗ Tử Kiệt, bèn hỏi: “Có việc gì vậy?”
Đỗ Tử Kiệt nhỏ tiếng báo cáo: “Đại nhân, hoàng thượng chẳng phải đã giáng Phúc Khang An đến doanh trại Phong Đài sao? Sáng nay Phúc đại soái đã khởi hành đến Phong Đài, nhưng theo thám tử do tại hạ phái đi giám sát Phúc đại soái về báo cáo, có mười mấy tên sát thủ Bạch Liên giáo mai phục trên đường chuẩn bị hạ thủ với Phúc đại soái, còn nữa, tại hạ đã xác định chúng sẽ ra tay tại Hạt Tử Câu.”
Do ngày thường Hòa Thân luôn đối đãi khách sáo với Phúc Khang An nên Đỗ Tử Kiệt cũng xưng hô cung kính là Phúc đại soái. Hòa Thân từ bỏ ý định vào phòng, quay lưng bước thẳng ra ngoài, trong lòng nguyền rủa: “Lại là bọn Bạch Liên giáo gây thêm phiền phức cho ta!”
Nhất Thanh vội kéo lấy Hòa Thân, mỉm cười nhắc: “Hòa đại ca định bỏ mặc mấy vị tướng quân đó ư?”
Hòa Thân quay đầu nói: “Không nghĩ nhiều nữa! Đỗ Tử Kiệt, ngươi lập tức chuẩn bị 50 lượng vàng cho họ, cứ nói là ta hôm nay không khỏe phải nghỉ ngơi ở nhà. Ài! Nếu chúng đòi đến phủ thăm ta thì ngươi phải nghĩ cách ngăn họ lại.”
Hòa Thân tính toán thầm: Đã sớm ngồi trên một chiếc thuyền rồi, giờ có ăn uống tiệc tùng cũng chẳng tăng thêm được bao nhiêu tình cảm, đám người này chỉ cần đặt vàng bạc trước mặt thì hiệu quả có khi tốt hơn mình đích thân lộ diện.
Nhất Thanh nói: “Hòa đại ca, giờ chúng ta nên làm thế nào?”
Hòa Thân kiên quyết đáp lời: “Còn làm gì nữa, chúng ta phải đi cứu người! Muội lập tức về phủ tìm Tạ Kiếm Phi, bảo hắn dẫn theo 50 tay súng đến Hạt Tử Câu đợi lệnh.”
Phúc Khang An vừa bị giáng chức, trước kia oai phong lẫm liệt, một đại soái đi đến đâu ai ai đều ngưỡng mộ nay phải đứng dưới cả một tên đề đốc, thế mà hắn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh khi đón nhận tin dữ, ngay cả bọn gia nhân trong phủ cũng không phát hiện có gì bất thường, Phúc Khang An sai bảo gia nhân chuẩn bị một số vật dụng cá nhân xong, còn vui vẻ chơi một ván cờ với phúc tấn, tiếp đến ra hậu đường bái tế bài vị phụ thân Phó Hoàn, sau đó mới lên ngựa đi đến doanh trại Phong Đài một mình.
Vào lúc ban trưa mà gió quất từng cơn cắt da cắt thịt, vừa mới ra khỏi thành không gian càng trở nên vắng vẻ lạnh tăm, dù là một võ tướng kiêu hùng như Phúc Khang An cũng rùng mình liên tục.
Phúc Khang An phi ngựa vượt Hồ Hà Khẩu, chẳng mấy chốc đã đến trước Hạt Tử Câu, nơi đây thật ra là một khe suối hẹp, ngày thường luôn xuất hiện bò cạp đen nên mới có tên Hạt Tử Câu, thông qua lối này có thể giảm được nửa lộ trình đến quân doanh Phong Đài, Phúc Khang An thúc ngựa một cái đi vào con suối.
Mấy hôm trước Phúc Khang An vừa đi qua con đường này, nhưng hôm nay có ai đó đào hai cái hố chặn ngay phía trước, ngựa không đi tiếp được, Phúc Khang An bèn xuống ngựa dắt cương định quay lại, đột nhiên đồi núi hai bên vang lên tiếng cười hả hê: “Ha ha… Phúc Khang An, ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!”
Phúc Khang An ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hai bên đồi núi xuất hiện bảy tám tên đại hán, tên cầm đầu đứng giữa hét lớn: “Bọn ta chính là giáo chúng Bạch Liên giáo, hôm nay phải lấy mạng chó của người để báo thù cho các huynh đệ chết trong tay ngươi. Ngươi còn nhớ 3 năm trước tại rừng Phụng Vĩ ngoài thành Dương Châu ngươi giết một lúc 900 huynh đệ của ta không? Nợ máu trả bằng máu, chịu chết đi!”
Tên đại hán vừa nói dứt câu, những tảng đá to liền được đẩy xuống lao nhanh từ sườn đồi vào Phúc Khang An.
Phúc Khang An không hề khiếp sợ trước đám loạn đảng Bạch Liên giáo, vội thúc ngựa né tránh, rút đại đao ra chuẩn bị nghênh chiến, đột nhiên một tảng đá to rơi từ trên cao xuống đập trúng đầu ngựa, con ngựa chiến khỏe mạnh hí vang một tiếng, máu văng tung tóe, khuỵu chân xuống tắt thở.
Phúc Khang An thất kinh hồn vía, vội nhảy khỏi lưng ngựa xuống đất, đám người mai phục ném đá xong rút binh khí nhảy xuống bao vây Phúc Khang An vào giữa, cùng lúc xông vào tấn công kịch liệt, chiêu nào cũng dồn đối phương vào chỗ chết.
Phúc Khang An luyện võ từ nhỏ, được nhiều giang hồ hảo hán, võ lâm cao thủ truyền thụ võ công, không ít cao thủ đại nội từng bại dưới tay hắn, tuy bị số đông vây đánh nhưng vẫn không hề sợ hãi, trên chiến trường Phúc Khang An từng đơn thương độc mã tả xung hữu đột trong hàng ngũ mấy trăm quân địch, giờ đối mặt với vài tên giặc cỏ đương nhiên nảy sinh ý khinh địch.
Điều bất ngờ là đám người Bạch Liên giáo này võ công cực cao, Phúc Khang An miễn cưỡng chống trả vài chiêu rồi bị ép lùi liên tục, thở hổn hển khó nhọc, khi chạm lưng vào vách núi mới biết không còn đường để lui nữa.
Hòa Thân dẫn cứu binh hối hả chạy đến, chứng kiến tình thế nguy ngập, nếu đến chậm trễ một khắc chắc Phúc Khang An mất mạng rồi, lúc này chỉ thấy Phúc Khang An đâm mạnh vào bụng một tên Bạch Liên giáo, người này võ công không hề kém cạnh, lách người né thoát, vung kiếm chém trả, Phúc Khang An thu đao lại chống đỡ, đột nhiên sau lưng để lộ sơ hở bị một tên khác tung chưởng đánh trúng, Phúc Khang An nổ đom đóm mắt, đầu óc quay cuồng, phun ra một ngụm máu tươi, một tên thích khách chớp thời cơ quét chân gạt hắn ngã chổng vó, cả bọn cùng vung binh khí lên cao chuẩn bị băm vằm Phúc Khang An trả thù cho đồng bọn.
Chính vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, Hòa Thân hét to hiệu lệnh với đám thuộc hạ: “Nổ súng!”
Võ công cao cường không chống nổi súng đạn, đối mặt với các tay súng được huấn luyện kỹ lưỡng cộng thêm nhiều lần có kinh nghiệm tác chiến thực tế của Hòa Thân, muốn giải quyết đám người Bạch Liên giáo chỉ như trò trẻ con.
Một tràng tiếng súng chát chúa vang lên, mùi thuốc súng mịt mù, tiếng rú thảm thiết xé tan không gian, đám thích khách Bạch Liên giáo ngã gục xuống như cây chuối.
Hòa Thân chạy đến gần Phúc Khang An mới phát hiện dù mình ra tay ứng cứu kịp thời nhưng Phúc Khang An vẫn bị ai đó chém một nhát vào đùi, máu tươi túa ra như suối.
“Hòa lão đệ, đệ… sao đệ lại đến đây rồi!” Thều thào yếu ớt một câu xong, Phúc Khang An quẹo đầu sang một bên ngất xỉu.
Hòa Thân vội xé tay áo băng bó cầm máu giúp Phúc Khang An, sau đó hạ lệnh: “Mau khiêng Phúc đại soái về chữa trị!”
“Đại nhân, khiêng về nơi nào ạ?” Tạ Kiếm Phi hỏi.
Hòa Thân nghĩ thầm: Nếu khiêng về nhà Phúc Khang An chẳng phải dọa chết đám gia nhân nhát gan à? Lúc rời khỏi nhà còn lành lặn, giờ máu me đầy người khiêng về… Suy ngẫm một hồi, Hòa Thân dặn dò: “Khiêng về Hòa phủ vậy! Ngươi cưỡi ngựa đi mời Vương đại phu của Tế Sinh Đường đến chữa trị cho Phúc đại soái!”
Goncopius
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Danh sách chương