Quần thần thấy đương kim thánh thượng sắp đối đầu trực diện với Hòa Thân, tất cả đều lui sang một bên quan sát, nói thật lòng phần lớn quan viên trong triều đều từng nếm quả ngọt lúc Hòa Thân quản lý tài chính từ mấy năm trước, nay Gia Khánh muốn trừ đi vị thần tài của họ, ai cũng không vừa lòng hành động trên.

Lúc Hòa Thân đọc di chiếu, quần thần không ai đứng ra chỉ trích là vì hắn nhìn thấu tâm địa của bọn quan viên này rồi, chỉ cần có lợi lộc, vơ vét đầy túi riêng thì ai làm hoàng đế, ai nắm quyền lớn cũng mặc.

Hòa Thân vô cùng tự tin về kế hoạch của mình, nghe Gia Khánh chỉ trích mình làm giả di chiếu, bèn cười ha hả nói: “Hoàng thượng không đùa đấy chứ? Hòa Thân này có làm giả chiếu chỉ tiên đế hay không đâu thể chỉ bằng mỗi câu nói của hoàng thượng mà khép tội, có quan võ cả triều tại đây, bút tích của tiên đế mọi người đều biết, vậy xin các vị đại nhân giám định thật giả, hoàng thượng thấy thế nào?”

Gia Khánh nhìn quanh một lượt đại điện, thấy ngoài tên cửu môn đề đốc Nhạc Sâm Đặc ra vẫn chưa có động tĩnh binh đao gì, tin rằng đa số triều thần vẫn trung thành, bèn nén giận quay sang thái giám Đức Lâm nói: “Truyền chỉ bãi giá Càn Thanh cung!”

Càn Thanh cung là nơi nghị sự của triều đình, ý đồ của Gia Khánh rất rõ ràng, đó là vạch mặt Hòa Thân trước triều thần, sau đó khép tội hắn làm giả di chiếu lôi ra Ngọ Môn trảm thủ thị chúng.

Thế là cả quân thần kẻ trước người sau kéo đến Càn Thanh cung, thật ra trước kia trong lúc trò chuyện, Càn Long có nhắc cái đầu của Hòa Thân sau này sẽ để lại cho Gia Khánh lập uy, bởi thế Gia Khánh tự tin chiếu chỉ kia không thể nào là thật. Nếu vậy thì càng tốt, trong số triều thần có nhiều người đủ sức giám định nét chữ của Càn Long, Hòa Thân ngươi muốn giãy giụa trước lúc chết, thế thì trẫm sẽ cho ngươi toại nguyện.

Gia Khánh ngồi chễnh chệ trên ngai vàng, Hòa Thân đứng ung dung bên dưới, quần thần hành lễ quân thần cung kính xong khép nép đứng dọc hai bên. Gia Khánh mỉm cười đắc ý, hất hàm về phía Hòa Thân nói: “Hòa Thân, ngươi hãy đưa di chiếu của hoàng a mã cho các vị đại nhân xem qua! Chiếu chỉ kia có phải là thật hay không cũng không thể dựa vào lời nói một phía của ngươi, đúng chứ?”

Hòa Thân tuyệt đối tin tưởng vào tài nghệ của Phương lão tiên sinh, thấy Gia Khánh đòi công khai giám định thật giả, mừng thầm trong bụng, lập tức giao bức mật chiếu cho Kỷ Hiểu Lam, chắp tay nói: “Hiểu Lam công là cao thủ thư pháp, mời Kỷ đại học sĩ xem qua trước!”

Kỷ Hiểu Lam trải qua nhiều biến cố đã mất hết đấu chí, không ngờ vừa hồi triều đã có một trọng trách đè lên đầu, vội đeo kính lão vào xem đi xem lại bức di chiếu của Càn Long, vừa xem vừa lấm tấm mồ hôi.

Hồi lâu không nói tiếng nào, một số người đứng xung quanh bắt đầu mất kiên nhẫn hối thúc: “Hiểu Lam công, ngài mau nói ra kết quả đi chứ!”

“Già rồi! Ta đã già thật rồi! Xem nửa ngày mà không biết phân biệt thật giả, thần hổ thẹn!” Kỷ Hiểu Lam thở dài một tiếng, giao lại bức di chiếu cho Hòa Thân.

Hòa Thân biết Kỷ Hiểu Lam đang giả đò ngu ngơ, dù nói di chiếu kia là thật hay giả cũng chết, nếu bảo thật thì đắc tội đương kim hoàng thượng, sau này chắc chắn sẽ bị tính sổ, còn bảo giả, nhìn điệu bộ tự tin của Hòa Thân đủ biết hắn đã chuẩn bị đâu vào đấy, nói không chừng sẽ lấy mạng mình ngay tức khắc ấy chứ.

Hòa Thân lại đến trước mặt Tào Thích Bảo, mỉm cười nói: “Tào đại nhân xuất thân trạng nguyên, cũng là một cao thủ thư pháp, mời Tào đại nhân giám định!”

Tào Thích Bảo ma lanh chẳng kém Kỷ Hiểu Lam, cũng gật gù xem tỉ mẩn rồi bảo không biết cách phân biệt thật giả.

Hòa Thân bắt đầu nóng ruột, ngay cả Gia Khánh cũng mất hết kiên nhẫn, vội nói lớn: “Hòa Thân, ngươi hãy để Chu sư phụ và Vương sư phụ xem qua!”

Chu sư phụ chính là Chu Quế, Vương sư phụ là Văn Uyên Các đại học sĩ Vương Kiệt, cả hai từng là thầy dạy học của Gia Khánh, trong mắt Gia Khánh họ đương nhiên đứng về phía mình nên mới nhờ hai người giám định.

Hòa Thân cảm thấy việc này cũng nên kết thúc nhanh, bèn giao di chiếu vào tay Chu Quế và Vương Kiệt, cả hai lập tức cầm lấy xem xét tỉ mỉ.

Điều làm Gia Khánh không ngờ là Chu Quế, Vương Kiệt vốn đôn hậu, dù có chết cũng không chịu nói sai sự thật.

Chu Quế xem qua di chiếu, quỳ ngay xuống dập đầu lia lịa, nói lớn: “Khải tấu hoàng thượng, di chiếu này đúng là do tiên đế ngự bút thảo ra đó ạ!”

Câu này bật ra, cả đại điện lập tức chấn động, quần thần cùng “Ồ!” lên kinh ngạc, Gia Khánh điếng người lắp bắp: “Chu sư phụ… Khanh… khanh xem rõ chưa? Không được nói lung tung đấy!”

“Thần đã xem rõ rồi, đây đúng là bút tích của tiên đế, thần dám lấy sinh mạng ra đảm bảo!” Chu Quế khẳng định chắc nịch.

Vương Kiệt vốn nhát gan nên không dám đứng ra trước bảo di chiếu là thật, nay thấy Chu Quế lên tiếng, cũng vội quỳ xuống bẩm tấu: “Hoàng thượng, di chiếu đúng là do Càn Long hoàng đế tận tay viết ra, thần dám đem tính mạng cả nhà ra đảm bảo!”

Gia Khánh hối hận thì đã muộn, tự trách mình quá tin tưởng vào hai lão già này, phải chi họ giả ngây giả dại như bọn Kỷ Hiểu Lam thì mình còn thừa cơ phủ nhận được, giờ thì toi mất rồi.

Gia Khánh lâm vào đường cùng, cố bấu víu vào chút lý do hắn nghĩ ra được: “Hòa Thân to gan! Ngươi dám thừa lúc hoàng a mã bệnh nặng thần trí không minh mẫn, dụ người viết cho ngươi tờ chiếu thư kia…”

Hòa Thân không đợi Gia Khánh nói hết câu đã ngắt lời: “Hòa Thân không đồng ý với lời buộc tội của hoàng thượng! Các vị đại nhân có mặt đều biết tiên đế anh minh thần võ, trước lúc lâm chung còn căn dặn hoàng thượng tiêu diệt Bạch Liên giáo, các vị vương gia, nương nương đều ở ngay bên cạnh nghe rõ, tiên đế có khi nào không minh mẫn để bị Hòa Thân dụ kia chứ?”

“Im miệng! Tổng quản thị vệ Ha Lâm đâu, mau bắt lấy Hòa Thân cho trẫm!” Gia Khánh điên tiết gào to.

Ha Lâm hấp tấp chạy vào điện, quỳ mọp xuống nói: “Nô tài vô dụng, sáng nay thuộc hạ của nô tài đã bị cửu môn đề đốc thay đi hết rồi.”

Gia Khánh thất kinh hồn vía, vội hét hỏi: “Nhạc Sâm Đặc đâu? Ai là ngươi làm vậy hả? Trẫm lệnh ngươi mau điều hai đội ngự lâm quân phong tỏa hoàng cung, không có chỉ ý của trẫm không ai được rời khỏi đây!”

Nhạc Sâm Đặc thong dong bước lên phía trước nói: “Xin hỏi hoàng thượng, các vị đại thần ở đây đều là trung thần của Đại Thanh, hoàng thượng điều ngự lâm quân muốn bắt ai? Chiếu chỉ của tiên đế vừa rồi nô tài nghe rõ, dù hoàng thượng muốn điều quân cũng nên hỏi qua ý Hòa đại nhân trước, xem Hòa đại nhân có chấp thuận hay không? À, nô tài gọi sai rồi, không phải Hòa đại nhân, là Liên thân vương mới đúng!”

Gia Khánh đến lúc này đã hiểu Hòa Thân đã đi trước mình một bước, tức giận mắng chửi: “Nhạc Sâm Đặc to gan! Ngươi đừng quên ngoài thành còn có đại doanh Phong Đài, Tây Sơn, Mật Vân… binh lực của họ gấp mấy lần nha môn thống lĩnh bộ binh của người đó!”

Nhạc Sâm Đặc thấy Gia Khánh lâm vào bước đường cùng mà còn cố tỏ ra oai phong, hất hàm đáp trả: “Nô tài hành sự theo ý chỉ tiên đế! Thần nghĩ các tướng sĩ ngoài thành cũng sẽ nghĩ vậy thôi!”

Đúng lúc này, thái giám Đức Lâm hốt hoảng chạy đến bên Gia Khánh thông báo: “Hoàng thượng, vừa nhận được tin, đề đốc Phong Đài Đa Luân, đề đốc Tây Sơn Quảng Anh, thống lĩnh Mật Vân Tô Nhĩ Ha, còn có tổng binh Mã Lăng Nghĩ Luật Kha Nhĩ đã dẫn quân bao vây ngoài thành rồi…”

“Cái gì? …” Gia Khánh nghe tin dữ xong không còn tí sức lực, thều thào: “Giỏi lắm! Thủ đoạn giỏi lắm! Hòa Thân, ngươi tưởng trẫm sẽ chịu thua ư?”

Hòa Thân biết Gia Khánh đã cùng đường mạt lộ, chẳng còn hứng thú đôi co nữa, bèn vênh mặt nói: “Hoàng thượng nói gì thần không hiểu, thần chỉ hành sự theo ý chỉ tiên đế, thần làm vậy cũng vì nghĩ cho giang sơn xã tắc Đại Thanh, sợ hoàng thượng sau này xử lý triều chính sai sót nên mới phò trợ hoàng thượng thôi!”

Gia Khánh biết mọi việc đã được an bài, ngồi chết trưng như tượng gỗ, Hòa Thân quay ra ngoài ban lệnh: “Người đâu! Hoàng thượng đã mệt rồi, mau đưa hoàng thượng hồi cung nghỉ ngơi!” Lương Kiện và Hòa Lâm lập tức đi vào hộ tống Gia Khánh ra khỏi đại điện.

Hòa Thân cười ha hả đắc ý, liếc mắt nhìn vào ngai vàng trên cao, hắn cảm thấy quyền lực tối cao vô thượng đang ở rất gần…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện