Đả tự: Upin - Kiếm Giới

Chờ Hòa Thân theo đường cũ trở về đến đại đường tri phủ, lại một lần nữa đến muộn. Lưu Dung nhìn hai mắt của hắn, hỏi: “Ngươi là… “

Không đợi Hòa Thân mở miệng, Liễu Hỷ Công vội vàng tiến lên cười nói: “Khâm sai đại nhân, vị Hòa công tử này là "Trợ lý đặc biệt" Hòa Thân - Hòa công tử của hạ quan!”

“ "Trợ lý đặc biệt"? Có phải không khác biệt lắm với sư gia?” Lưu Dung vừa nghe từ này chưa từng nghe qua, hơi chút sửng sốt hỏi.

“Khâm sai đại nhân có thể không biết, "Trợ lý đặc biệt " này giúp đỡ ta xử lý tất cả mọi chuyện, ngoài ra còn có một số việc ta không xử lý được, có đôi khi cũng do hắn xử lý, còn cao hơn hai cấp so với sư gia!” Vì thế Liễu Hỷ Công giải thích hàm nghĩa "Trợ lý đặc biệt" cho Lưu Dung.

Lưu Dung cẩn thận đánh giá một chút Hòa Thân, từ bề ngoài có thể nhìn thấy người này cũng không phải hạng người bình thường, không nói đến hắn có thế làm cho Liễu Hỷ Công tin tưởng như thế, riêng phần anh khí lộ ra trong ánh mắt kia khiến cho trong tâm người ta cảm thấy rung động. Không ngờ anh tài trẻ tuổi như thế lại lẫn với Liễu Hỷ Công! “Diện kiến Lưu đại nhân.” Hòa Thân hơi hạ thấp người.

“Lui sang một bên.” Lưu Dung lạnh lùng nói.

Hòa Thân bây giờ trong lòng đang phiền lòng vì chuyện vừa rồi, lại vừa thấy Lưu Dung lãnh đạm với mình như thế, trong lòng rất không thoải mái, vì thế hắn cũng không nói “Vâng” cũng không nói “Dạ” như một số quan viên, bèn không nói năng gì đứng sang một bên.

Lưu Dung lúc này đang được thánh quyền hậu đãi, đang lúc tâm cao khí ngạo, thấy Hòa Thân vô lễ như thế, trong lòng cũng nén cơn tức giận, hắn tuy rằng trẻ tuổi nhưng lòng dạ thẳng thắn, không bộc lộ ở đó, nghĩ thầm: Đợi lát nữa ta sẽ xử lý tên tiểu tử không biết trời cao đất dầy này.

Hắn lần này phụng mật chỉ của Càn Long đi thanh tra thâm hụt của kho, chủ yếu là đến hai tỉnh lớn Sơn Đông, Hà Nam. Ở Sơn Đông, hắn bẻ được nóc của hơn một trăm hai mươi quan viên, còn lấy đầu của tuần phủ Mã Văn Xương, đã làm chấn động vua và dân, lần này hắn lại bí mật đến Hà Nam, chính là chĩa về phía tuần phủ Hà Nam Tô Kỉ và tri phủ Khai Phong Liễu Hỷ Công.

Tô Kỉ bị hắn lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đánh trở tay không kịp, đã mất một mạng, nhưng Liễu Hỷ Công này thật là có chút tà môn, bạc trong kho và trên sổ sách không sai, hắn đang thấy khó lí giải việc này? Hiện giờ vừa thấy Hòa Thân này mới đột nhiên hiểu được: Khẳng định là cái tên “Trợ lý đặc biệt” quỷ quái này.

Lưu Dung dù sao cũng là một tay phá án, lại thêm việc hắn việc đang ở thời điểm tuổi trẻ khí thế, hắn cũng rất tự tin nghĩ ra một biện pháp, hắn cho rằng chiêu này nhất định có thể làm cho Liễu Hỷ Công người ngã ngựa đổ tại chỗ, lộ ra dấu vết, sau đó hắn mới tìm hiểu nguồn gốc.

Nghĩ đến đây, hắn hét lớn một tiếng: “Liễu Hỷ Công, ngươi biết tội chưa?”

Liễu Hỷ Công vừa nghe Lưu Dung kêu tên mình, sợ tới mức run lên, vội vàng bước nhanh đi đến trước án, khom người nói: “Hạ quan... hạ quan không biết tội!”

“Không biết tội? Được, vậy ta hỏi ngươi, trong kho Khai Phong của ngươi có thâm hụt hay không?” Lưu Dung hỏi.

“ Cái đó... cái đó, không có! Một lượng thâm hụt cũng không thiếu!” Liễu Hỷ Công nói.

“Nếu không có thâm hụt, vậy bạc trong kho đều là quan ngân?”

“Đúng vậy, đúng vậy..., đều là quan ngân, đều là quan ngân!” Liễu Hỷ Công dạ thưa nói.

Hòa Thân vừa nghe câu hỏi của Lưu Dung, trong phút chốc liền hiểu được đây là kế lạt mềm buộc chặt của Lưu Dung, vì thế bước nhanh về phía trước hai bước, lớn tiếng nói: “Bạc trong kho là của triều đình, đương nhiên đều là bạc của quan phủ!”

Lưu Dung vừa thấy Hòa Thân ở thời điểm mấu chốt xuất thân như vậy, trong lòng quýnh lên quát: “Bản quan không hỏi ngươi, lui sang một bên!”

“Hồi bẩm khâm sai đại nhân, vừa rồi Liễu đại nhân đã có lời nói trước, có một số việc ông ấy không xử lý được cũng do ta xử lý, chuyện bạc ở trong kho là do ta xử lý. Bây giờ khâm sai đại nhân hỏi việc này, ta đương nhiên là phải thay Lưu đại nhân trả lời!” Hòa Thân nói.

Lưu Dung vốn là muốn từng bước một dẫn Liễu Hỷ Công vào bẫy của hắn, không ngờ Hòa Thân này tiến vào, nhất thời làm cho hắn có chút lo lắng, nhưng thẩm vấn thì không được nhượng bộ, cố gắng nắm bắt lấy, vì thế hắn cũng không nghĩ kỹ, đã nói: “Được, một khi đã như vậy, ta tới hỏi ngươi. Nếu trong kho đều là quan ngân, kinh đĩnh của bạc nên là năm mươi hai lượng một thỏi hoặc là đài châu đĩnh là ba mươi hai lượng một thỏi, nhưng sao trong kho các ngươi lại có một trăm vạn lượng bạc vụn, đây rõ ràng là bạc của dân sử dụng! Nói, đây rốt cuộc là chuyện gì?”

Liễu Hỷ Công vừa nghe lời này, nhất thời ngây ra, quan ngân phải là kinh đĩnh hoặc đài châu đĩnh, đây là chế độ của triều đình, mọi người đều biết, bây giờ Lưu Dung bỗng nhiên từ điểm này làm khó dễ, thật sự là làm cho hắn khó có thể đoán trước.

“Khâm sai đại nhân, vừa rồi ta đã nói rồi, một trăm vạn lượng bạc này là bạc của quan phủ, cũng không nói nó là quan ngân! Đây đều là bạc thâm hụt của các quan lại mà Liễu đại nhân từ các nơi cưỡng chế thu về, bây giờ tạm thời còn chưa kịp nấu lại, cho nên tạm thời để trong kho! Sao, như vậy có gì không đúng sao?” Hòa Thân nói.

Lưu Dung vừa thấy Hòa Thân cùng với hắn ở đây bắt đầu nghiền ngẫm từng chữ một, nhưng lại không chê vào đâu được, vì thế lại hỏi: “Thâm hụt? Vừa rồi Liễu Hỷ Công nói hắn không có một lượng thâm hụt? Sao bây giờ ngươi lại nói có một trăm vạn lượng thâm hụt?”

“Một trăm vạn lượng thâm hụt” của Lưu Dung vừa ra khỏi miệng lập tức làm cho Liễu Hỷ Công sợ tới mức kinh hồn táng đảm, ầm một tiếng liền quỳ gối trên mặt đất. Nhưng không đợi hắn nói lời nhận tội, Hòa Thân liền hướng về phía Lưu Dung nói: “Liễu Hỷ Công nói không có thâm hụt, là nói bây giờ không có chứ không phải nói trước kia không có!”

Lưu Dung vừa nghe lời này nhất thời giận tím mặt, đã muốn lập tức cho thân binh hai bên bắt tên Hòa Thân khó chơi này, nhưng lại nghĩ hắn nói cũng không phải không có lý, do dự một chút, liền muốn nghe hắn còn có thể nói những câu ngụy biện gì.

Hòa Thân vừa thấy Lưu Dung có chút do dự, lập tức nói tiếp: “Chẳng lẽ lần này Lưu đại nhân phụng chỉ đến truy cứu quan viên vì cái tội để lại thâm hụt sao? Ngày hôm qua các vị quan viên đều ở đây, trên thánh chỉ của Hoàng Thượng rõ ràng nói cho Lưu đại nhân đến các nơi truy nộp thâm hụt! Truy nộp là có nghĩa gì chứ, ta cho rằng truy nộp là xem quan viên các nơi có thâm hụt hay không, có thì phải trả lại, không có thì đương nhiên không việc gì! Không biết ta nói có đúng hay không?”

Lời nói của Hòa Thân đương nhiên là đúng rồi, mọi người ở đây đều có thể nghe rõ. “Truy nộp” đương nhiên là “truy ngươi trả nợ”!

Hòa Thân vừa thấy Lưu Dung bị mình hỏi lại, bèn nói tiếp: “Thâm hụt? Lại có mấy quan viên không có thâm hụt đâu? Sách Ni, Tô Khắc Sa Cáp trong năm Thuận Trị, Ngụy Đông Đình, Đông Quốc Duy của triều Khang Hi, Điền Văn Kính và Lí Vệ của triều Ung Chính, ngay cả lương đống quốc gia được thiên tử thiên vị cũng đều bởi vì đủ loại nguyên nhân mà gây ra thâm hụt, đừng nói quan viên lớn nhỏ khác!”

Lưu Dung quả thực càng nghe càng không biết mình phải làm gì cho đúng.

“Cho nên, triều đình từ trước liền chủ trương truy nộp thâm hụt của quan viên mà không phải trừng trị tội của quan viên gây ra thâm hụt! Trong năm Khang Hi, Ung Chính phụng chỉ truy nộp khoản nợ của hộ bộ, đó là quang cảnh gì? Đừng nói là một số trọng thần triều đình, mà hoàng thái tử và các vị a ca lúc đó cũng đều thiếu bạc của quốc khố!

Triều đình lại chủ trương cho bọn quan viên trả lại, tất cả mọi người đều biết, một số cận thần đi theo Khang Hi nhiều năm còn không trả nổi, đến cuối cùng vẫn là Khang Hi móc hầu bao của mình giúp bọn họ trả lại! Liễu đại nhân đến tri phủ Khai Phong nhậm chức chưa được ba năm, nhưng trong ba năm này, ông ấy vẫn cố gắng truy thu thâm hụt nộp kho, mấy chục năm... không, hai năm như một ngày, gió mặc gió, mưa mặc mưa vượt qua biết bao nhiêu gian nan hiểm trở, hiện giờ mới trả hết thâm hụt của kho! Có thể nói, Liễu đại nhân vì truy nộp thâm hụt của kho, đã cúc cung tận tụy như vậy!” Hòa Thân bây giờ cũng không sợ hãi, ở trên đại đường vừa đi vừa nói chuyện.

Lưu Dung vốn muốn bất ý đánh úp, nhưng không ngờ Hòa Thân này lợi hại như thế, một màn lý luận sắc bén đã khiến cho kế hoạch của hắn rơi vào khoảng không.

“Lưu đại nhân, ngài muốn kháng chỉ sao?” Hòa Thân đột nhiên vừa hỏi.

“Kháng chỉ?” Lưu Dung hoảng sợ, thiếu chút nữa ngồi xuống ghế. “Sao lại nói vậy?”

conem_bendoianh

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện