Chính vào lúc Hòa Thân định chiếm hữu Tô Kỳ Nhi, đột nhiên nghe bên ngoài cửa có người ho khan một tiếng, tiếp đến là tiếng gõ cửa khe khẽ, hai cơ thể đang ôm chặt lấy nhau giật mình bừng tĩnh. Tô Kỳ Nhi đẩy mạnh Hòa Thân thoát khỏi vòng tay hắn, bối rối chỉnh trang lại y phục và mái tóc rối bù, nhanh nhảu quay về ghế ngồi.
Hòa Thân dõng tai nghe kỹ hơn, thì ra là tiếng của Lưu Toàn, rủa thầm tên nô tài phá đám trong bụng, nhưng hắn cũng biết Lưu Toàn là một tên nô tài thông minh lanh lợi, chắc nó đủ khôn đoán được chủ nhân của mình đang làm gì trong phòng, lúc này đến ho khan và gõ cửa nhất định gặp phải việc gì khẩn cấp lắm, bằng không Lưu Toàn không dám phá hỏng bữa tiệc ngon của chủ nhân đâu, nghĩ thế Hòa Thân không dám chậm trễ, vội chỉnh trang y phục, mở cửa cho Lưu Toàn bước vào.
Lưu Toàn không hề tò mò liếc ngang liếc dọc, vừa vào trong đã nói ngay: “Lão gia, bên nha môn sai người đến báo tin nói có mấy người Tây muốn gặp lão gia, sự việc khẩn cấp, lão gia có cần về gấp không ạ?”
“Người Tây?” Hòa Thân ngơ ngác hỏi, nhưng hắn lập tức nghĩ tới là Henry quay về rồi, mà cũng không đúng, Trung Quốc và Anh cách nhau xa như vậy, Henry mới rời khỏi Nam Kinh hơn nửa năm, giờ này đã về có quá nhanh không? Hòa Thân biết người Tây không dễ gì đến tìm, một khi đến tìm gặp chắc chắn có đại sự, thế là hắn từ biệt Tô Kỳ Nhi, dẫn theo Lưu Toàn hối hả quay về nha môn.
Suốt dọc đường đi Hòa Thân cứ vắt óc suy nghĩ rốt cuộc là tên Tây nào đến tìm? Trong kí ức của hắn ngoài anh em John Lawrence và Henry ra đâu còn quen người Tây nào nữa, chẳng lẽ lại có một bọn Tây khác đến tìm mình hợp tác làm ăn? Hòa Thân cứ thế suy đoán lung tung về đến nha môn.
Đám người Tây đang đứng nhốn nháo ngoài cổng nha môn đợi Hòa Thân, hắn thấy bọn Tây này có khoảng năm sáu người, còn thuê ba bốn chiếc xe ngựa lớn, trên xe không biết đang chở thứ gì, lúc này đang nổi gió lạnh Tây Bắc, bọn Tây đều rét run cầm cập.
Hòa Thân vừa về đến nơi lập tức có thân binh đến dắt ngựa giùm, tiện thể bẩm báo: “Hòa đại nhân, đám người Tây này đến lúc đêm tối, cứ kêu réo đòi gặp đại nhân suốt.”
Hòa Thân chưa kịp nói gì, đám người Tây đã nhìn thấy hắn mặc quan phục, lại có thân binh hầu hạ ân cần, lập tức đoán ra hắn là “Đại Thanh hoàng đế ngự tiền tài chính đại thần” Hòa Thân, một tên người Anh bước đến gần, cung kính hành lễ xong, dùng giọng lơ lớ nói: “Hòa đại nhân tôn kính, tại hạ là bằng hữu của đại diện mậu dịch Henry thuộc công ty Đông Ấn Độ, nay được ngài Henry ủy thác, có một món quà gửi tặng cho Hòa đại nhân!”
“Ngài Henry?” Hòa Thân vừa nghe đến tên Henry lập tức nhớ đến Nhất Thanh tỷ muội theo con tàu hiệu Nhật Viễn đến Anh quốc. Nếu chỉ là quà cáp thì hắn không cảm hứng thú mấy, bây giờ hắn rất muốn biết Nhất Thanh và mấy tỷ muội của nàng sống thế nào ở Anh, lúc nào mới quay về? Bèn hỏi: “Vậy ngài Henry có nhờ ông chuyển lời gì đến ta không?”
“Vậy thì không! Hòa đại nhân, hay là ngài tìm chỗ nào đó xem qua món quà do ngài Henry gửi tặng đi!” Tên người Anh đề nghị.
“Quà? Quà gì thế? Đang để ở đâu?” Hòa Thân ngơ ngác hỏi.
“Chính là những thứ đang để trên xe đó!” Tên người Anh chỉ tay vào mấy chiếc xe ngựa đáp lời.
“Nhiều thế sao?” Hòa Thân bước qua xem, thì ra mấy chiếc xe ngựa đều chất đầy thùng gỗ, “Bên trong là gì vậy? Mau mở ra xem thử!”
Tên người Anh thấy Hòa Thân định mở thùng gỗ ngay giữa phố xá, vội hốt hoảng chạy lại gần nói nhỏ: “Hòa đại nhân, hay là khuân vào trong phủ rồi mới mở ra xem! Bây giờ đang vào lúc đêm tối, ở đây không có ánh sáng, xem không rõ được đâu…”
Nhìn thái độ lấp lửng của tên người Anh, Hòa Thân trong lòng nghi hoặc, mấy chiếc xe ngựa chứa tổng cộng vài chục thùng gỗ, nếu chưa làm rõ bên trong đựng gì đã tùy tiện khiêng vào phủ, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó? Hòa Thân định thăm dò thêm về lai lịch của bọn người Tây này, bèn mỉm cười hỏi thăm: “Các ông từ đâu đến đấy? Không phải đã gặp ngài Henry ở Anh quốc chứ?”
Tên người Anh nhanh nhảu đáp: “Không phải, không phải! Hòa đại nhân, chuyện là thế này, nửa năm trước ngài Henry đã làm ăn một vụ lớn với ngài, thật không dám giấu, vụ làm ăn đó rất thuận lợi, ngài Henry vô cùng hài lòng. Chúng tôi gặp ngài ấy ở nửa đường, ngài Henry hết lời ca ngợi Hòa đại nhân, nói Hòa đại nhân là quan viên tài giỏi nhất từ khi Đại Thanh đế quốc lập quốc đến nay…”
“Được rồi, được rồi, đừng nói những lời vô bổ nữa, mau nói vào vấn đề chính đi! Các ông từ đâu đến, đến Trung Quốc định làm gì?” Hòa Thân xua tay lia lịa, không đủ kiên nhẫn nghe tên người Anh huyên thuyên ca tụng nữa.
“Chúng tôi từ Ấn Độ đến đây, qua Trung Quốc cũng định kinh doanh buôn bán chút đỉnh.” Tên người Anh thẳng thắn trình bày ý định.
“Ờ! Vậy các ông cũng định thu mua chút tơ lụa, đồ sành sứ và lá trà vận chuyển về bán đúng không?” Hòa Thân chợt nghiêm giọng hét hỏi.
“Không, không… Lần này chúng tôi từ Anh đến vùng Hồ Nam, Tứ Xuyên của quý quốc bán ít hàng hóa…” Tên người Anh thấy Hòa Thân làm mặt lạnh bắt đầu thẩm vấn, lời nói liền trở nên ấp a ấp úng.
“Im miệng!” Hòa Thân quát lên: “Lúc thì nói từ Anh đến, lúc lại từ Ấn Độ sang, các ông cần đến Hồ Nam, Tứ Xuyên buôn bán tại sao không đặt chân lên Quảng Châu mà phải đi một vòng lớn đến Nam Kinh, chắc không vì tặng vài thùng quà cho ta chứ?”
Tên người Anh nghe Hòa Thân tra hỏi, lập tức hốt hoảng run bắn lên, Hòa Thân quan sát phản ứng của y, đoán biết bọn Tây này nhất định có gì mờ ám, lập tức hét to một tiếng: “Mau mở thùng gỗ cho ta kiểm tra!”
Hòa Thân vừa hạ lệnh, thân binh hai bên liền nhào tới bao vây mấy chiếc xe ngựa, sau đó dùng binh khí cạy nắp mấy cái thùng gỗ.
Hòa Thân bước đến gần xem, thấy thứ được chứa trong thùng đều dùng giấy dầu gói kín, hắn sai lính xé lớp giấy ra, nhìn kỹ hơn lập tức toát mồ hôi lạnh, thì ra trong thùng chứa toàn súng ống đạn dược. Nếu số thùng ở đây chứa hỏa thương, vậy tàu buôn của họ lại đang chở gì chứ? Nghĩ đến đây, Hòa Thân quyết định một cách quyết đoán phải phái người đi tra xét tàu buôn của bọn Tây này, thế là quay sang Lưu Toàn hạ lệnh: “Thông báo với đoàn bảo vệ của ngươi, lập tức đến bến tàu chặn tàu buôn của họ, kiểm tra hàng hóa trên tàu, sau đó quay về đây báo cáo với ta!”
“Tuân lệnh!” Lưu Toàn hô to một tiếng, cùng Đỗ Tử Kiệt, Tạ Phi Kiếm dẫn binh mã rầm rập xuất phát.
Mấy tên người Tây thấy Hòa Thân phái binh lính đi tra xét tàu buôn của mình, vài tên nhát gan đã sợ đến nỗi bũn rũn tay chân, ngồi bệch xuống đất…
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Hòa Thân dõng tai nghe kỹ hơn, thì ra là tiếng của Lưu Toàn, rủa thầm tên nô tài phá đám trong bụng, nhưng hắn cũng biết Lưu Toàn là một tên nô tài thông minh lanh lợi, chắc nó đủ khôn đoán được chủ nhân của mình đang làm gì trong phòng, lúc này đến ho khan và gõ cửa nhất định gặp phải việc gì khẩn cấp lắm, bằng không Lưu Toàn không dám phá hỏng bữa tiệc ngon của chủ nhân đâu, nghĩ thế Hòa Thân không dám chậm trễ, vội chỉnh trang y phục, mở cửa cho Lưu Toàn bước vào.
Lưu Toàn không hề tò mò liếc ngang liếc dọc, vừa vào trong đã nói ngay: “Lão gia, bên nha môn sai người đến báo tin nói có mấy người Tây muốn gặp lão gia, sự việc khẩn cấp, lão gia có cần về gấp không ạ?”
“Người Tây?” Hòa Thân ngơ ngác hỏi, nhưng hắn lập tức nghĩ tới là Henry quay về rồi, mà cũng không đúng, Trung Quốc và Anh cách nhau xa như vậy, Henry mới rời khỏi Nam Kinh hơn nửa năm, giờ này đã về có quá nhanh không? Hòa Thân biết người Tây không dễ gì đến tìm, một khi đến tìm gặp chắc chắn có đại sự, thế là hắn từ biệt Tô Kỳ Nhi, dẫn theo Lưu Toàn hối hả quay về nha môn.
Suốt dọc đường đi Hòa Thân cứ vắt óc suy nghĩ rốt cuộc là tên Tây nào đến tìm? Trong kí ức của hắn ngoài anh em John Lawrence và Henry ra đâu còn quen người Tây nào nữa, chẳng lẽ lại có một bọn Tây khác đến tìm mình hợp tác làm ăn? Hòa Thân cứ thế suy đoán lung tung về đến nha môn.
Đám người Tây đang đứng nhốn nháo ngoài cổng nha môn đợi Hòa Thân, hắn thấy bọn Tây này có khoảng năm sáu người, còn thuê ba bốn chiếc xe ngựa lớn, trên xe không biết đang chở thứ gì, lúc này đang nổi gió lạnh Tây Bắc, bọn Tây đều rét run cầm cập.
Hòa Thân vừa về đến nơi lập tức có thân binh đến dắt ngựa giùm, tiện thể bẩm báo: “Hòa đại nhân, đám người Tây này đến lúc đêm tối, cứ kêu réo đòi gặp đại nhân suốt.”
Hòa Thân chưa kịp nói gì, đám người Tây đã nhìn thấy hắn mặc quan phục, lại có thân binh hầu hạ ân cần, lập tức đoán ra hắn là “Đại Thanh hoàng đế ngự tiền tài chính đại thần” Hòa Thân, một tên người Anh bước đến gần, cung kính hành lễ xong, dùng giọng lơ lớ nói: “Hòa đại nhân tôn kính, tại hạ là bằng hữu của đại diện mậu dịch Henry thuộc công ty Đông Ấn Độ, nay được ngài Henry ủy thác, có một món quà gửi tặng cho Hòa đại nhân!”
“Ngài Henry?” Hòa Thân vừa nghe đến tên Henry lập tức nhớ đến Nhất Thanh tỷ muội theo con tàu hiệu Nhật Viễn đến Anh quốc. Nếu chỉ là quà cáp thì hắn không cảm hứng thú mấy, bây giờ hắn rất muốn biết Nhất Thanh và mấy tỷ muội của nàng sống thế nào ở Anh, lúc nào mới quay về? Bèn hỏi: “Vậy ngài Henry có nhờ ông chuyển lời gì đến ta không?”
“Vậy thì không! Hòa đại nhân, hay là ngài tìm chỗ nào đó xem qua món quà do ngài Henry gửi tặng đi!” Tên người Anh đề nghị.
“Quà? Quà gì thế? Đang để ở đâu?” Hòa Thân ngơ ngác hỏi.
“Chính là những thứ đang để trên xe đó!” Tên người Anh chỉ tay vào mấy chiếc xe ngựa đáp lời.
“Nhiều thế sao?” Hòa Thân bước qua xem, thì ra mấy chiếc xe ngựa đều chất đầy thùng gỗ, “Bên trong là gì vậy? Mau mở ra xem thử!”
Tên người Anh thấy Hòa Thân định mở thùng gỗ ngay giữa phố xá, vội hốt hoảng chạy lại gần nói nhỏ: “Hòa đại nhân, hay là khuân vào trong phủ rồi mới mở ra xem! Bây giờ đang vào lúc đêm tối, ở đây không có ánh sáng, xem không rõ được đâu…”
Nhìn thái độ lấp lửng của tên người Anh, Hòa Thân trong lòng nghi hoặc, mấy chiếc xe ngựa chứa tổng cộng vài chục thùng gỗ, nếu chưa làm rõ bên trong đựng gì đã tùy tiện khiêng vào phủ, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn gì đó? Hòa Thân định thăm dò thêm về lai lịch của bọn người Tây này, bèn mỉm cười hỏi thăm: “Các ông từ đâu đến đấy? Không phải đã gặp ngài Henry ở Anh quốc chứ?”
Tên người Anh nhanh nhảu đáp: “Không phải, không phải! Hòa đại nhân, chuyện là thế này, nửa năm trước ngài Henry đã làm ăn một vụ lớn với ngài, thật không dám giấu, vụ làm ăn đó rất thuận lợi, ngài Henry vô cùng hài lòng. Chúng tôi gặp ngài ấy ở nửa đường, ngài Henry hết lời ca ngợi Hòa đại nhân, nói Hòa đại nhân là quan viên tài giỏi nhất từ khi Đại Thanh đế quốc lập quốc đến nay…”
“Được rồi, được rồi, đừng nói những lời vô bổ nữa, mau nói vào vấn đề chính đi! Các ông từ đâu đến, đến Trung Quốc định làm gì?” Hòa Thân xua tay lia lịa, không đủ kiên nhẫn nghe tên người Anh huyên thuyên ca tụng nữa.
“Chúng tôi từ Ấn Độ đến đây, qua Trung Quốc cũng định kinh doanh buôn bán chút đỉnh.” Tên người Anh thẳng thắn trình bày ý định.
“Ờ! Vậy các ông cũng định thu mua chút tơ lụa, đồ sành sứ và lá trà vận chuyển về bán đúng không?” Hòa Thân chợt nghiêm giọng hét hỏi.
“Không, không… Lần này chúng tôi từ Anh đến vùng Hồ Nam, Tứ Xuyên của quý quốc bán ít hàng hóa…” Tên người Anh thấy Hòa Thân làm mặt lạnh bắt đầu thẩm vấn, lời nói liền trở nên ấp a ấp úng.
“Im miệng!” Hòa Thân quát lên: “Lúc thì nói từ Anh đến, lúc lại từ Ấn Độ sang, các ông cần đến Hồ Nam, Tứ Xuyên buôn bán tại sao không đặt chân lên Quảng Châu mà phải đi một vòng lớn đến Nam Kinh, chắc không vì tặng vài thùng quà cho ta chứ?”
Tên người Anh nghe Hòa Thân tra hỏi, lập tức hốt hoảng run bắn lên, Hòa Thân quan sát phản ứng của y, đoán biết bọn Tây này nhất định có gì mờ ám, lập tức hét to một tiếng: “Mau mở thùng gỗ cho ta kiểm tra!”
Hòa Thân vừa hạ lệnh, thân binh hai bên liền nhào tới bao vây mấy chiếc xe ngựa, sau đó dùng binh khí cạy nắp mấy cái thùng gỗ.
Hòa Thân bước đến gần xem, thấy thứ được chứa trong thùng đều dùng giấy dầu gói kín, hắn sai lính xé lớp giấy ra, nhìn kỹ hơn lập tức toát mồ hôi lạnh, thì ra trong thùng chứa toàn súng ống đạn dược. Nếu số thùng ở đây chứa hỏa thương, vậy tàu buôn của họ lại đang chở gì chứ? Nghĩ đến đây, Hòa Thân quyết định một cách quyết đoán phải phái người đi tra xét tàu buôn của bọn Tây này, thế là quay sang Lưu Toàn hạ lệnh: “Thông báo với đoàn bảo vệ của ngươi, lập tức đến bến tàu chặn tàu buôn của họ, kiểm tra hàng hóa trên tàu, sau đó quay về đây báo cáo với ta!”
“Tuân lệnh!” Lưu Toàn hô to một tiếng, cùng Đỗ Tử Kiệt, Tạ Phi Kiếm dẫn binh mã rầm rập xuất phát.
Mấy tên người Tây thấy Hòa Thân phái binh lính đi tra xét tàu buôn của mình, vài tên nhát gan đã sợ đến nỗi bũn rũn tay chân, ngồi bệch xuống đất…
Huyết Tu La
Hòa Thân Tân Truyện
Tác giả: Độc Cô Hắc Mã
-----oo0oo-----
Danh sách chương