Hòa Thân vừa về nhà đã bắt đầu thấy bồn chồn không yên, hắn từ thư phòng đi ra sân rồi từ sân đi vào thư phòng, đang định đi đâu đó, đến cửa lớn lại thấy không ý nghĩa gì lại quay lại. Quả thực là nhàm chán, hắn lại quay về thư phòng, cầm quyển sách “đại học” lên chưa đọc được hai trang thì thấy Vương Vũ Châu cười e lệ với hắn trên gáy sách, nên bỏ quyển sách xuống quay lại giường nằm, còn chưa kịp nhắm mắt, thì dường như Vương Vũ Châu đã đến bên hắn, cứ nhắm mắt thì Vương Vũ Châu lại hiện ra trong lòng hắn.

Lần này Hòa Thân vốn muốn đến chỗ Vương Tam Nhi, định dựa vào bao thuốc loại ngon và tẩu thuốc sáng choang để đoạt được tờ hôn ước, nhưng không ngờ Vương Tam Nhi còn có dư tài, cái lắc tay của hắn là loại cao cấp nói không chừng đổi ra tiền còn đủ cho hắn hút hơn hai tháng nữa. Mồng 6 tháng 5 chính là hôn kì của hắn và Vương cô nương, Hòa Thân nghĩ hơn 20 ngày nữa, cô gái trong mộng của mình sẽ bị gả cho tên Vương Tam Nhi kì quái kia, lại khiến hắn bật dậy khỏi giường hét lớn: “ Không được, tuyệt đối không thể thua tên tiểu tử Vương Tam Nhi”

Lưu Toàn bên ngoài cửa thấy Hòa Thân hét lớn thế, đẩy cửa chạy vào thấy Hòa Thân dường như đang sợ hãi, nghĩ kĩ chút liền hiểu rõ có chuyện gì, nên đặt lên bàn một chén trà rồi nhìn Hòa Thân cười nói: “ Thiếu gia, nô tài hiểu tâm tư ngài, ngài không phải đang muốn lấy được tờ hôn ước kia về, cứu Vương cô nương khỏi hầm lửa hay sao?”

Hòa Thân nghe thấy Lưu Toàn nói thẳng động cơ của hắn thế, trong lòng thấy tức cười, nên nói: “ Tiểu tử ngươi, mới tí tuổi đã rất nhạy cảm, nếu lớn lên, thì đúng là không tồi đâu”

“Thiếu gia, câu của thiếu gia chỉ đúng một nửa, tiểu nhân nhanh nhẹn thật, từ nhỏ đã chịu ơn thiếu gia, nếu tiểu nhân sống đến 100 tuổi, thì trước mặt thiếu gia cũng chỉ là con chó thôi? Chỉ cần ông chủ sai bảo, Lưu Toàn có đi chết cũng không dám nhíu mày” Lưu Toàn nói.

Hòa Thân thấy Lưu Toàn bắt đầu thấy mình là nô tài còn là vinh dự, trong lòng không nỡ, định giảng giải mấy câu, thì Lưu Toàn đã khom mình nói: “ Thiếu gia… liên quan đến chuyện của Vương tam nhi, nô tài muốn nhắc nhở ngài…”

“Được, ngươi nói đi, sau này trước mặt ta không cần phải cẩn trọng thế, có gì cần nói cứ nói, cần ngồi cứ ngồi” Hòa Thân cười nói.

“Thiếu gia, nói thật tên Vương Tam Nhi là cái thá gì chứ, một tên rác rưởi như hắn, sao cần thiếu gia phải ra tay chứ? Theo tiểu nhân thấy, thiếu gia ngài hãy giao cho nô tài chuyện này, nô tài đảm bảo sẽ làm êm xuôi, hơn nữa, thân thể vàng ngọc của thiếu gia sao lại đến chỗ bẩn thỉu đó được, nếu có chuyện gì không phải là bôi tro trát trấu lên mặt thiếu gia hay sao?” Lưu Toàn cười hi hi nói.

Hòa Thân thấy tên tiểu tử Lưu Toàn nói có lý, hơn nữa hắn suy nghĩ rất chu đáo, nhưng hắn vẫn có chút không yên tâm, lo Lưu Toàn lại ra ngoài gây loạn, nên im lặng không nói gì. Lưu Toàn rất mẫn cảm, nhìn thấy ánh mắt Hòa Thân liền biết Hòa Thân không yên tâm về mình, sợ xảy ra chuyện gì nên nói: “ Thiếu gia ngài yên tâm, những chuyện làm xấu mặt thiếu gia, kẻ khác có đánh chết nô tài cũng không làm, Kinh thành dưới chân Thiên tử, Lưu Toàn không lẽ không hiểu điều này hay sao?”

Nói đến mức này, Hòa Thân cũng không thể không tin hắn nên hỏi: “Ngươi định lúc nào sẽ qua chỗ Vương Tam Nhi?”

“Hôm nay e không được, nô tài định mai sẽ đi, nô tài nghĩ Vương Tam Nhi mặc dù có thể đổi lắc tay lấy tiền, nhưng hắn vẫn phải ăn cơm, đồ rằng hôm nay hắn cũng vật vã đủ rồi, sang mai khi hắn lên cơn, chắc số tiền đó cũng không còn, trưa mai hắn ngủ trưa, chiều tỉnh lại cơn nghiện sẽ vật hắn ra, lúc đó tại hạ lộ mặt chắc sẽ được” Lưu Toàn nói nghiêm túc.

“Được, ta giao chuyện này cho ngươi, nhớ, được thì được nếu không được ngươi mau quay về, ta cũng không trách ngươi, tránh ngươi ở ngoài ta không yên tâm, hai hôm nay ngươi cũng đủ mệt rồi, hôm nay ta không cần ngươi hầu hạ nữa, cho ngươi nghỉ một ngày, người hãy đi nghỉ ngơi đi” Hòa Thân nói.

“Vậy nô tài đa tạ ân điển thiếu gia” Lưu Toàn vui mừng chạy đi.

Hòa Thân thấy dáng Lưu Toàn chạy đi thở dài: Không lẽ trứng thối được tạo ra như thế này sao.

Hòa Thân đang muốn nằm xuống ngủ một lát, nhưng lại thấy bên ngoài có kẻ gọi “ Thiếu gia” ban đầu cứ nghĩ Lưu Toàn lại nghĩ ra chuyện gì mà quay lại, nên không mở mắt mà nói “ Vào đi”, ai biết đi vào không phải là Lưu Toàn mà là một lão đầu, trong tay cầm thứ gì nói: “ Thiếu gia, vừa rồi có người đến phủ, nhưng không vào, bảo tiểu nhân giao thứ này cho thiếu gia” Nói xong, bèn đưa cái túi vải nhỏ cho Hòa Thân.

Hòa Thân nhận lấy rồi vội vàng mở ra xem, thì thấy bên trong là chiếc túi nhỏ, trong lúi có một mỹ ngọc hình trái tim, vô cùng bắt mắt, ở giữa có một cái lỗ, được xâu một sợi dây tơ, xem ra được đeo thường xuyên trên cổ. Hòa Thân thấy miếng ngọc này, đột nhiên run lên, lập tức nghĩ đến đây hay là đồ vật thiếp thân của Vương cô nương. Tuy nhiên hắn không dám tin chắc, nên hỏi lên lão đầu: “ Lão Lưu, ai đưa thứ đồ này cho ngươi, trông họ thế nào?”

  

“Bẩm thiếu gia, là một a hoàn, còn trông thế nào thì lão nô không nhìn rõ, ngài cho lão nô nghĩ lại chút…” Lão Lưu đáp.

“Được ngươi nghĩ kĩ lại đi” Hòa Thân đáp.

“… Lão nô thấy, a hoàn kia tuổi không lớn, nhiều nhất chỉ khoảng 17 tuổi, mặt tròn, lông mi cong, nói chuyện, thì đôi mắt lớn chớp chớp như đang nói” Lão Lưu nhớ lại.

“Đúng rồi đúng rồi” Hòa Thân ngắt lời Lão Lưu, lão Lưu thấy không có hứng thú gì, nên lui ra.

Sự tường thuật lại của Lão Lưu mặc dù có phần nào đó do lão tưởng tượng ra, nhưng nó cũng khiến Hòa Thân hiểu rõ, người mang đến là tiểu Viện a hoàn của Vương Vũ Châu. Cứ nghĩ đến đây là đồ vật của Vương cô nương, Hòa Thân kích động đến mức tim đập loạn lên, hắn run rẩy ôm miếng ngọc vào lòng, dường như cảm thấy chút ấm áp cơ thể của Vương Vũ Châu, cúi đầu ngửi, dường như còn ngửi được chút hương thơm trên người Vương Vũ Châu, cứ nghĩ đến miếng ngọc này còn nằm trên cổ Vương Vũ Châu, nay lại tiếp xúc cơ thể với mình, Hòa Thân cảm thấy dường như có một luồng hơi nóng tan vào cơ thể hắn…

Đang lúc Hòa Thân cầm miếng ngọc suy nghĩ mông lung, thì lão đầu ban nãy lão đầu lại đi vào, Hòa Thân không ngờ Lão Lưu lại quay lại, sững người, tức giận nói: “ Lão Lưu, ông làm sao thế, sao vào không gõ cửa?” Lão Lưu đột nhiên ý thức được mình chỉ muốn làm vui lòng thiếu gia, mà quên quy tắc, mặt đỏ rồi quay lại gõ cửa mới đi vào.

Hòa Thân xua tay, dùng ngữ khí ôn tồn hơn hỏi Lão Lưu có chuyện gì, Lão Lưu lần này không đưa túi vải cho Hòa Thân mà là đưa đến một bức thư. Hòa Thân nhận thư thì ra là do Vương Thủ Thành sai người mang đến, bên trong là 5 tờ ngân phiếu loại 100 lạng còn có một câu do Vương Thủ Thành viết: “ Hòa công tử đồng ý chịu giúp nhất định sẽ tốn chi phí, xin đưa trước 500 lạng bạc tránh Hòa công tử phải lo liệu”

Hòa Thân nghĩ, chuyện còn chưa xong, lại đưa tiền trước cho mình, con gái lại có tình cảm với mình, nhưng hắn vừa nghĩ thế, liền mắng bản thân: “ Vương cô nương là cô gái trong sáng, ngươi sao lại có lòng vô liêm sỉ thế, lại có ý nghĩ bẩn thỉu đó đối với một cô gái như thế, vừa rồi còn dùng miếng ngọc đó áp loạn lên người….

Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

-----oo0oo-----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện