Xem ra, loại chuyện xuyên qua như vậy không phải chỉ đơn thuần xuất hiện ở trong tiểu thuyết.

Lam Bán Hương ngây ngô nhìn thảo nguyên mênh mông bát ngát trước mắt, vô cùng bao la giống như Đại Thảo Nguyên Mông Cổ, chuyện này...... Tuyệt đối không thể nào xuất hiện ở thành phố Đài Bắc có mật độ dân cư dày đặc!

Càng làm cho cô sững sờ chính là, hình như phương xa đang trình diễn đại chiến cổ trang, cũng chính là loại kịch lịch sử cổ đại mà nội dung cốt truyện trong đó là binh lính cầm đao cùng lá chắn làm vũ khí, ở bên kia giết tới giết lui.

Thời Tam quốc? Đại chiến Xích Bích sao? Thế nào cô lại không phải xuyên qua đến thế giới hòa bình? Cho dù phải xuyên qua đến loạn thế (thời buổi loạn lạc), cũng không phải vừa xuất hiện chính là ở trên chiến trường chứ? Lam Bán Hương vì tìm kiếm bạn thân, không chút lưỡng lự bước ra cửa thang máy, đợi hai chân cô bước ra khỏi thang máy, phát hiện đám binh sĩ kia càng đánh càng gần, chính là lúc muốn xoay người trở lại trong thang máy thì lại phát hiện cửa thang máy thế nhưng lại vô cùng nhanh chóng đóng lại, sau đó biến mất!

Là như thế nào? Bình thường lúc đóng cửa đều là chậm rãi từ tốn như vậy, thế nào vào lúc này lại trở nên phải nhanh chóng như vậy?!

Đáng chết, sớm biết thế cô nên đi mua một khẩu súng lục để phòng thân, mặc dù cô tuyệt không biết phải đi đâu để mua, nhưng bây giờ cảm giác tay không tấc sắt (trong tay không có bất cứ khí giới nào) thật vô cùng không tốt.

Hỏng bét! Người ta nói trên chiến trường đạn không có mắt, mặc dù trên tay bọn hắn cầm không phải là súng máy gì, chỉ là trường mâu cùng đại đao, nhưng mà chỉ cần hung khí cổ đại điểm điểm màu đỏ (máu á) vung loạn trên không trung, cũng đủ làm cho cô ngẩn người hai chân mềm nhũn.

Mắt thấy 300 tráng sĩ Tư Ba Đạt chỉ thấy trên tivi trình diễn ngay trước mắt, thật làm cho người ta kinh tâm táng đảm, gặp phải loại tình trạng khẩn cấp nghiêm trọng này, vẫn là nhanh chóng thoát thân thôi!

Lam Bán Hương ôm đầu ngồi xổm xuống cúi người, dự tính giống như con chuột nhỏ chạy ra khỏi chiến trường, nhưng lại đụng vào một vật cứng.

“A!” Còn chưa nhìn rõ ràng đụng vào thứ gì, một thứ gì đó cứ như vậy phun vào trên mặt của cô.

Cô đưa tay sờ sờ mặt, thoáng chốc một mùi máu tươi ghê tởm tràn ngập ra, tràn đầy hơi thở của cô.

Máu?!

Thân là một y tá nhỏ, cô đương nhiên không cảm thấy xa lạ với các loại máu này nọ, nhưng mà máu người giống như hắt nước phun đến trên mặt của cô, đây chính là lần đầu tiên.

Khi cô còn chưa kịp phản ứng, lại thấy có người xuất hiện ở trước mặt cô, chẳng những mặt đầy bụi đất còn trộn lẫn máu me, xem ra còn nhếch nhác đáng sợ hơn cô.

Hắn ta trợn to một đôi mắt to nhìn cô chằm chằm, giống như thấy thứ bẩn gì đó không nên xuất hiện.

Lam Bán Hương rất muốn giải thích với hắn cô cũng không muốn xuất hiện ở nơi này, nhưng còn chưa kịp mở miệng liền phát hiện sau lưng của người nọ có người đang chuẩn bị đánh lén.

“Cẩn thận!”

Theo bản năng đẩy hắn ra, cô giơ tay lên lây ba lô dùng sức đánh tới phía người đánh lén, chỉ thấy người nọ kêu gào bi thống một tiếng, còn không có phản ứng kịp, một giây kế tiếp đã đầu thân hai nơi.

Lam Bán Hương quyết định phải nhanh chóng rời khỏi nơi hoang đường này, cho dù cô đã từng làm ở phòng cứu cấp, cũng không có một lần gặp qua nhiều xác chết mất chân mất tay như vậy, trái tim của cô không chịu nổi kích thích này.

Nhanh chóng trốn đi!

Nhưng không có may mắn như vậy, cô bị một đám người đột nhiên xuất hiện bên cạnh dọa cho oa oa kêu la, đám binh sĩ đã giết đỏ cả mắt rồi giống như là không nhìn thấy cô, cắm đầu cắm cổ đi theo kẻ địch mà chém giết.

Cô phát hiện tiếng thét chói tai của mình rất nhanh bị bao phủ trong tiếng kêu gào “Giết ──” cuồng hống (điên cuồng hét lên) ở bốn phía, cô quyết định mình sẽ gọi những người giết đỏ mắt này là hán tử.

Đột nhiên, lại một trận máu tươi giội vào cô, Lam Bán Hương hung hăng uống một hớp máu rồi lập tức ngậm miệng, sau đó cả người liền mềm nhũn ra.

******************

Thật buồn nôn! Cô uống phải máu người rồi......

Thứ đồ hai chín năm không thể nào uống được gì đó thế nhưng lại cứ như vậy nuốt vào bụng, Lam Bán Hương có cảm giác hiện tại mình thật sự rất muốn té xỉu.

Nữ nhân vô dụng chỉ có thể mềm nhũn bò trên mặt đất, nhưng mà bò không được bao lâu liền bị từng thi thể không ngừng ngã xuống ngăn chặn, mùi máu tanh tràn đầy hơi thở của cô, làm cho cô không nhịn được nằm trên mặt đất bắt đầu nôn ọe.

“Đại ca...... Anh...... Anh đè lên tôi...... A!”

Vậy mà mới chậm một động tác, lại giống như là heo bệnh bị tiêu hủy, trên người chất một đống lớn thi thể.

“A ──” Tiếng thét chói tai bị những xác chết không ngừng đè ở trên người bao phủ, chỉ trong chớp mắt, cô giống như là đồ bỏ đi bị chôn vùi ở tầng dưới chót nhất của đống đồ bỏ đi, không thể động đậy.

Trước khi hôn mê, Lam Bán Hương nhịn không được reo lên: Trời ơi! Tôi đi tới mười tám tầng Địa Ngục rồi sao? Thanh Thanh, mình còn chưa tìm được cậu, đã phải trở về rồi sao?

Không cần......

Sau khi Lam Bán Hương hôn mê không bao lâu, chiến trường cũng bình thường trở lại, còn dư lại một nhóm người xử lý thi thể ở hiện trường, trong đó có một người nam nhân cao lớn cũng đang tìm một người hắn tận mắt thấy bị vùi lấp trong một đống thi thể.

Phải là nữ nhân chứ? Chắc là hắn không có nhìn lầm chứ?

Nhưng làm sao trên chiến trường sẽ xuất hiện nữ nhân? Hơn nữa nàng còn ăn mặc kỳ quái như vậy, khuôn mặt đều là máu, quan trọng nhất là ── nàng mới vừa cứu hắn một mạng.

Nếu như không có nàng ấy mạnh mẽ đâm tới, sau đó lại dùng bọc đồ kỳ quái kia đánh tới người đánh lén sau lưng hắn, chỉ sợ hiện tại người đầu thân hai nơi chính là hắn.

Người nào? Nhớ là bị chôn ở chung quanh đây mà?

Dùng sức lật mở từng thi thể của kẻ địch, rốt cuộc ở dưới cùng thấy một người tóc dài lại xoăn quái dị.

Tìm được!

Hắn ôm nữ nhân mặt hướng xuống đất lên, thấy trên mặt của nàng toàn là máu, bộ dạng giống như là đã bất tỉnh, nhịn không được trong lòng một hồi vui mừng, giống như tìm được bảo bối mất đi thật lâu của mình.

Nhưng...... Nữ nhân này mới vừa vặn xuất hiện ở trước mặt hắn không tới nửa canh giờ mà thôi, tại sao lại có ý nghĩ kỳ quái như vậy?

Chỉ biết là, nhiệt độ ấm áp của nàng không ngừng xuyên thấu qua y phục truyền đến, ấm áp tim của hắn, làm cho hắn có loại ý nghĩ không muốn buông ra.

“Vương, đã tìm được chưa?”

“Ừm!” Hắn nhẹ gật đầu một cái, “Tìm được.”

Trong lúc bất chợt, hắn cảm giác vật nhỏ trong ngực nhẹ giãy dụa một cái, cúi đầu xem xét, lập tức tiến vào một đôi mắt mê người nhất mà hắn từng gặp qua, như vậy sương mù, yếu ớt, chứa lẫn một loại ánh sáng làm đau lòng người.

“Ngươi là tới đón ta sao?” Lam Bán Hương lẩm bẩm nói nhỏ, sau đó vươn tay khẽ vuốt ve gương mặt bẩn thỉu của nam nhân, lại tuyệt không sợ hãi sự dơ bẩn này. (lee bắt đầu đổi xưng hô nhé, bắt đầu trò chuyện rồi nên chuyển sang cổ luôn ^^)

Hắn còn chưa mở lời, đã nghe thấy giọng nói dịu dàng như nước của nàng: “Quỷ sai tiên sinh, lần này nói cho ngươi biết trước, ta lại lần đầu thai mà nói, ta không muốn một người, ta muốn sinh ở trong đại gia đình, có rất nhiều rất nhiều người yêu ta, ngươi phải nhớ kỹ đấy!”

Nàng nhất định là đang nói mê sảng, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn kia lại tràn đầy nghiêm túc, làm cho hắn chỉ có thể gật đầu một cái.

“Ta biết rồi.”

Nàng lộ ra một nụ cười ── một nụ cười bẩn thỉu, sau đó liền bất tỉnh.

Lúc Lam Bán Hương tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở trên một ván gỗ cứng rắn, bên cạnh không có bất kỳ ai.

Nàng ngửi được mùi máu tươi trên người mình cũng đã thấy ghê tởm rồi, lúc này mới phát hiện ra nàng cũng không có tỉnh lại từ trong cơn ác mộng này.

Pằng! Nàng dùng sức đánh chính mình một cái.

“A, sẽ đau!” Nàng còn chưa có chết. Xem ra, nàng là thật đi vào thang máy quỷ đó, sau đó xuyên qua đến thời đại không biết là thời đại gì này.

Nhưng khi nhìn bài biện bốn phía, không có TV, không có quạt điện, không có bất kỳ đồ dùng bằng điện nào, ngẩng đầu lên cũng không có thấy bóng đèn, trên bàn chỉ có có chén nhỏ giống như là ngọn đèn dầu gì đó.

Hơn nữa ánh lửa kia chập chờn theo gió, giống như một giây kế tiếp sẽ bị gió dập tắt, làm cho nàng nhìn thấy mà ghê.

Nếu là thật bị tắt, đó không phải là lâm vào trong bóng tối rồi sao?

Nàng trời không sợ, đất không sợ, chính là sợ tối.

“Có...... Có người hay không?” Nàng mở miệng la lên, phát hiện vừa mở miệng chính là miệng đầy mùi máu tươi, thiếu chút nữa muốn phun ra.

Thật đáng ghét nha...... Nàng lập tức nhảy xuống giường muốn tìm nước, lại phát hiện trong phòng ngay cả bình trà cũng không có.

Là như thế nào? Nàng không phải trong vở kịch cổ trang trong thấy thấy trên bàn đều bày bình trà sao? Bình trà đâu?

Thật là không đủ chuyên nghiệp!

Nàng lại vội vàng vọt tới bên ngoài, lại hung hăng đụng vào một bộ ngực cường tráng, sau đó cả người bị lực đàn hồi này làm cho chấn động phải lui về phía sau.

“A ──”

Mắt thấy cái mông của nàng sắp chạm đất, chờ nở hoa, thì người trước mắt đã nhanh tay lẹ mắt vươn tay kéo lấy cổ áo của nàng ──

Xoẹt......

Cái mông của nàng vẫn là nở hoa, hơn nữa trên áo sơ mi hàng hiệu người nàng cũng bị xé ra, lập tức cảnh xuân của nàng liền lộ ra ngoài rồi.

Trong nháy mắt áo bị xé rách, chỉ còn lại “Victoria's Secret” (lee: tên một loại áo bra *đỏ mặt*) nàng mới mua, da thịt trắng như tuyết kia chỉ còn có áo lót màu đỏ viền tơ bao bọc, cứ như vậy hiện ra ở trước mặt một nam nhân xa lạ.

Nàng trợn to hai mắt hung ác nhìn nam nhân thô lỗ kia, lại phát hiện mặt của hắn hồng giống như cà chua chín, hơn nữa cả người cứng ngắc ở hiện trường, biến thành đá.

Đang ở lúc hai người còn đang cứng đờ, liền nghe thấy âm thanh giống như có người đến gần ở phía bên ngoài, Lam Bán Hương còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị hóa đá nam ôm lấy thật chặt.

“Vương......” Đi vào là một lão nhân, khi ông ta thấy Vương ôm một nữ nhân bẩn thỉu không buông, mắt cũng sắp lồi ra rồi.

Lam Bán Hương len lén ngẩng đầu lên liếc về phía bên ngoài, phát hiện rất nhiều người tới đây, hơn nữa loại hình ăn mặc kia thoạt nhìn rất giống quan viên trong phim truyền hình.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn bẩn thỉu nhìn người đang ôm nàng thật chặt, có lòng tốt che giấu cảnh xuân đang lộ ra của nàng: “Ngươi là Vương?”

Mặc dù mặt của hắn hồng giống như cà chua chín, vẻ mặt lại nghiêm túc giống như ông già, chỉ mím chặt môi gật đầu một cái: “Ngươi ở trên chiến trường cứu Cô vương một mạng.”

Có sao? Nàng chỉ nhớ nàng vội vã muốn chạy trối chết lại không cẩn thận đánh ngã một thứ gì đó, thứ gì đó không phải là hắn chứ?

Thì ra là, nàng cứu một người vĩ đại như vậy à? Xem ra sứ mạng của lần xuyên qua này không chỉ gì vì tìm Mộc Thanh Tư, mà còn là cứu vớt một vị Vương?

Nàng đương nhiên sẽ không cho rằng nàng sẽ giống như những tiểu thuyết xuyên việt kia có thể trở thành nhân vật hô phong hoán vũ (kêu mưa gọi gió), nhưng vừa ra trận liền cứu nhất quốc chi quân (vua của một nước), chuyện này...... Thật là vận số quá tốt!

“Thật tốt quá!”

Tát Cách Hán còn chưa có phản ứng kịp, đã thấy một cái tay nhỏ nắm cổ áo của hắn, hắn nhíu mày nhìn động tác càn rỡ này.

Lão thần bên cạnh cũng bị kinh ngạc thật lớn, lúc còn chưa kịp mở lời hô to càn rỡ, đã nhìn thấy Tát Cách Hán đưa tay bày tỏ không nên hành động thiếu suy nghĩ.

Lam Bán Hương giống như là người chết đuối nắm thật chặt cọc gỗ cứu mạng, càng giống như là con mèo nhỏ sợ hãi bị vứt bỏ nắm thật chặt chủ nhân của nàng, như thế nào cũng sẽ không dễ dàng buông tay.

Không biết tại sao, một nữ nhân bộ dáng bẩn thỉu như vậy nắm chặt hắn, lại khiến Tát Cách Hán cảm giác trái tim của mình bị nắm chặt đến nóng bỏng mà đập cuồng loạn, vậy mà lại nghĩ rằng: chỉ cần nàng thích, nàng muốn nắm thế nà cũng có thể.

“Tốt, vậy ta muốn ngươi báo đáp ân cứu mạng của ta với ngươi.”

Khóe miệng của nàng lộ ra nụ cười quyến rũ thậm chí có chút gian trá giống như hồ ly, mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn kia vô cùng bẩn thỉu làm cho người ta không thấy rõ ràng diện mạo của nàng, nhưng vẫn là không tổn hao gì ánh sáng trong sáng thuần khiết trong mắt nàng, toàn thân tản mát ra phong vận chỉ có ở nữ nhân.

Tát Cách Hán híp mắt, không có nói gì, nhưng mà ánh mắt thâm thúy lại ẩn chứa một chút ánh sáng khó hiểu cùng cảnh giác: “Ngươi muốn Cô vương báo đáp như thế nào?”

“Ta muốn làm Hoàng Hậu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện