Edit: kaylee
Khi Tát Cách Hán kích động đi tới trước Phượng Tường cung, lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc lén lén lút lút xuất hiện ở góc rẽ của cung điện, ánh mắt hắn nhíu lại, có chút cảm thấy có cái gì đó không đúng.
"Hương Hương?"
Vừa nghe thấy sau lưng có người kêu như vậy, Lam Bán Hương giống như là bị điện giật đến lập tức chạy hết tốc lực.
Nàng nắm thật chặt tay nải trong tay chạy như điên, chỉ muốn muốn xông về phía cửa cung.
"Đứng lại cho ta!"
Sau lưng chợt vang lên tiếng quát tức giận giống như là hắc ám nhanh chóng đánh úp về phía nàng, làm cho nàng càng thêm điên cuồng chạy trốn.
Nàng không cần đợi ở chỗ này nữa, nàng muốn rời khỏi cái cung điện làm cho nàng sắp hít thở không thông này, nàng muốn rời khỏi người nam nhân kia, nàng muốn rời khỏi......
Ngay vào lúc này, trong lúc bất chợt nàng cảm thấy một hồi đau nhức kịch liệt trên chân của mình, cả người té nhào xuống đất.
Thật là đau!
Nàng cúi đầu nhìn, thì phát hiện mắt cá chân ở chân phải của mình xuất hiện một vết thương, máu tươi nhanh chóng chảy ra, nhiễm lên giầy thêu của nàng.
Mà làm nàng bị thương lại là một cái trâm cài đầu màu vàng...... Hóa ra là coi nàng như bia ngắm mà bắn à? Lúc nàng lấy lại tinh thần muốn tiếp tục chạy, lại thấy bóng dáng cao lớn của một người chặn lại đường đi của nàng, cũng hoàn toàn chặn lại khát vọng có được tự do của nàng.
Ngay sau đó, cả người nàng bị vác lên bả vai, sau đó thấy trên gương mặt tuấn mỹ kia tràn đầy lửa giận, "Ngươi lại dám chạy trốn?"
"Ta là rời nhà trốn đi."
"Lam Bán Hương, ngươi có biết thân phận bây giờ của ngươi hay không? Đường đường là Hoàng Hậu của một nước lại có thể làm ra chuyện như vậy?"
"Vậy không phải là rất tốt sao? Ngươi liền thừa cơ hội này phế ta, sau đó đi lấy những thiên kim tiểu thư có thể giúp ngươi trị thiên hạ kia, các ngươi không cần vì ta mà chịu hết uất ức như vậy......"
"Câm miệng!" Tát Cách Hán mãnh liệt mà đột ngột rống một tiếng, theo sau chính là một bàn tay vô tâm vung tới.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn cười giống như là hoa đào mùa xuân đột nhiên xuất hiện một dấu tay to lớn, đỏ hồng in ở trên làn da tuyết trắng của nàng, chứng tỏ mới vừa rồi hắn đã phạm vào sai lầm lớn không thể tha thứ được.
Hắn thế mà lại ra tay đánh nữ nhân?!
Trong nháy mắt toàn bộ không gian như ngưng kết lại, Tát Cách Hán không dám tin tưởng nhìn tay phải của mình, cảm giác lòng bàn tay đau nhói kia thật rõ ràng, hắn cảm giác tình yêu duy nhất của mình cũng bị hủy ở trên phần đau nhói này.
"Cái gì? Tát Cách Hán, ngươi có phải hay không là nam nhân! Thế nhưng lại đánh nữ nhân?" Lam Bán Hương bi phẫn bụm mặt tố cáo hành vi bạo lực của hắn.
Từ nhỏ đến lớn, nàng như thế nào đi nữa cũng sẽ không cho phép có bất kỳ ai khi dễ nàng, nàng có thể cùng bất luận kẻ nào đánh nhau, thậm chí dụng tâm cơ chỉnh chết đối phương, nhưng không có người có thể đánh tới mặt của nàng.
Mà bây giờ...... Người nam nhân này...... Nàng vẫn cho rằng khắp thiên hạ người không có khả năng đánh bạt tai nàng nhất thế mà lại thật đã làm như vậy?!
Hắn mặt lạnh tiếp tục kiên quyết nói: "Ngươi dám đi thử xem, có tin Cô Vương giết người ngươi tìm hay không?"
"Ngươi? Ngươi dám?!" Hắn thế mà lại muốn dùng Mộc Thanh Tư uy hiếp nàng? Thật là rất quá đáng!
"Cô Vương có một nửa thiên hạ, ngươi nói Cô Vương có dám hay không đây?"
Cả thân thể của Lam Bán Hương giống như là khí cầu đã hết hơi sụp ngồi dưới đất, tái mặt nhìn nam nhân trước mắt.
Nàng sai rồi, ban đầu tại sao phải nói nhiều chính sách cho hắn như vậy, hiện tại quốc gia càng ngày càng giàu có, càng ngày càng cường thịnh, hắn lại càng ngày càng phách lối.
"Ngươi trở về cung điện chờ làm Hoàng Hậu của ngươi cho ta!"
Hắn thật là thật là uy phong nha! Thật là phát huy được tất cả khí thế của Đế Vương cổ đại rồi, hơn nữa cũng làm nàng kinh sợ, để cho nàng hoàn toàn hiểu mình đã không phải Lam Bán Hương xuyên qua từ Đài Loan rồi.
Hắn cũng không còn là vị Vương tự bế, vừa khốn nhiễu vừa không có tự tin khi xưa nữa.
Như thế nào cố gắng cải tạo hắn đi nữa, làm cho tư tưởng của hắn tiến bộ một chút, nhưng mà vẫn là đánh không lại tư tưởng đấng mày râu ăn sâu bén rễ trong hắn, cho rằng nữ nhân chính là phải ngoan ngoãn nghe lời, cho dù hắn phóng túng cưng chiều như thế nào đi nữa, nếu không nghe lời, cũng có thể vừa đánh vừa mắng.
Nhưng mà hiện tại nàng có năng lực phản kháng sao? Không có.
Hắn cũng không phải là người bình thường, mà là Vương nắm giữ đại quyền sanh sát, quân muốn thần chết, thần cũng không thể không chết, huống chi nàng cũng chỉ là một nữ nhân đã từng có trong sinh mệnh của hắn.
Cho dù là Hoàng Hậu tôn quý, nếu không được mặt rồng vui vẻ, cũng sẽ bị đánh vào lãnh cung.
Mà nàng chính là người không muốn bị đánh lãnh cung, cho nên mới phải chủ động, muốn thừa cơ rời nhà trốn đi.
Không khí bốn phía nặng nề, không người nào dám lớn tiếng hô hấp, chỉ sợ nếu sơ ý một chút sẽ đầu rơi xuống đất.
"Còn không trở về?" Tát Cách Hán lần nữa nghiêm nghị ra lệnh, khiến thân thể của Lam Bán Hương nhịn không được run rẩy.
Lúc này trong đôi mắt kia hiện đầy lệ quang trong suốt, chỉ chút xíu nữa là rớt xuống, lại thấy nàng vẫn là quật cường gượng chống.
Thật ra thì hắn rất muốn nói với nàng, chỉ cần nàng chịu cúi đầu, làm nũng với hắn giống như trước đây, hắn liền cái gì cũng theo nàng.
Nhưng tại sao lần này nàng lại quật cường như thế? Cố chấp như thế? Hắn thật không thể hiểu.
Cũng chỉ là một lần sai lầm, hơn nữa còn không phải hắn nguyện ý, tại sao nàng lại để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy, còn nhất định phải rời đi hắn? Chẳng lẽ nàng không biết bây giờ hắn đã không thể không có nàng sao?
Muốn rời khỏi hắn, không bằng trực tiếp muốn tánh mạng của hắn!
Chỉ thấy Lam Bán Hương từ từ đứng dậy, đau nhức trên chân làm cho nàng có chút không vững, nhưng nàng vẫn là cố đứng vững vàng.
Tròng mắt xinh đẹp của nàng đã không còn tràn đầy ánh sáng sáng ngời, giống như là ánh mặt trời chói mắt lập tức bị mây đen che kín, tràn đầy u tối làm người ta hoảng sợ.
"Tát Cách Hán, ta hận ngươi!"
Nàng không có hành lễ với hắn, cứ như vậy xoay người cà nhắc đi về phía Thiên Hậu cung.
"Còn không mau một chút đi phục vụ Hoàng Hậu nương nương!" Tát Cách Hán tức giận quát khẽ một tiếng, lúc này cung nữ bị dọa sợ mới lập tức đi tới, muốn đỡ Lam Bán Hương lại bị nàng lạnh lùng đẩy ra.
Tát Cách Hán nhìn bóng lưng cà nhắc của nàng, cảm giác lòng của mình giống như là bị đao cắt.
Tại sao phải biến thành như vậy? Lúc trước bọn họ còn tốt như vậy, liền vì hắn trúng mưu kế của nữ nhân đê tiện đó, cứ như vậy làm cho hắn mất đi nữ nhân yêu mến?
Hương Hương, rốt cuộc muốn nàng như thế nào mới bằng lòng tha thứ ta? Mới có thể buông tha ý nghĩ muốn rời đi ta?
Khi Tát Cách Hán kích động đi tới trước Phượng Tường cung, lại phát hiện một bóng dáng quen thuộc lén lén lút lút xuất hiện ở góc rẽ của cung điện, ánh mắt hắn nhíu lại, có chút cảm thấy có cái gì đó không đúng.
"Hương Hương?"
Vừa nghe thấy sau lưng có người kêu như vậy, Lam Bán Hương giống như là bị điện giật đến lập tức chạy hết tốc lực.
Nàng nắm thật chặt tay nải trong tay chạy như điên, chỉ muốn muốn xông về phía cửa cung.
"Đứng lại cho ta!"
Sau lưng chợt vang lên tiếng quát tức giận giống như là hắc ám nhanh chóng đánh úp về phía nàng, làm cho nàng càng thêm điên cuồng chạy trốn.
Nàng không cần đợi ở chỗ này nữa, nàng muốn rời khỏi cái cung điện làm cho nàng sắp hít thở không thông này, nàng muốn rời khỏi người nam nhân kia, nàng muốn rời khỏi......
Ngay vào lúc này, trong lúc bất chợt nàng cảm thấy một hồi đau nhức kịch liệt trên chân của mình, cả người té nhào xuống đất.
Thật là đau!
Nàng cúi đầu nhìn, thì phát hiện mắt cá chân ở chân phải của mình xuất hiện một vết thương, máu tươi nhanh chóng chảy ra, nhiễm lên giầy thêu của nàng.
Mà làm nàng bị thương lại là một cái trâm cài đầu màu vàng...... Hóa ra là coi nàng như bia ngắm mà bắn à? Lúc nàng lấy lại tinh thần muốn tiếp tục chạy, lại thấy bóng dáng cao lớn của một người chặn lại đường đi của nàng, cũng hoàn toàn chặn lại khát vọng có được tự do của nàng.
Ngay sau đó, cả người nàng bị vác lên bả vai, sau đó thấy trên gương mặt tuấn mỹ kia tràn đầy lửa giận, "Ngươi lại dám chạy trốn?"
"Ta là rời nhà trốn đi."
"Lam Bán Hương, ngươi có biết thân phận bây giờ của ngươi hay không? Đường đường là Hoàng Hậu của một nước lại có thể làm ra chuyện như vậy?"
"Vậy không phải là rất tốt sao? Ngươi liền thừa cơ hội này phế ta, sau đó đi lấy những thiên kim tiểu thư có thể giúp ngươi trị thiên hạ kia, các ngươi không cần vì ta mà chịu hết uất ức như vậy......"
"Câm miệng!" Tát Cách Hán mãnh liệt mà đột ngột rống một tiếng, theo sau chính là một bàn tay vô tâm vung tới.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn luôn luôn cười giống như là hoa đào mùa xuân đột nhiên xuất hiện một dấu tay to lớn, đỏ hồng in ở trên làn da tuyết trắng của nàng, chứng tỏ mới vừa rồi hắn đã phạm vào sai lầm lớn không thể tha thứ được.
Hắn thế mà lại ra tay đánh nữ nhân?!
Trong nháy mắt toàn bộ không gian như ngưng kết lại, Tát Cách Hán không dám tin tưởng nhìn tay phải của mình, cảm giác lòng bàn tay đau nhói kia thật rõ ràng, hắn cảm giác tình yêu duy nhất của mình cũng bị hủy ở trên phần đau nhói này.
"Cái gì? Tát Cách Hán, ngươi có phải hay không là nam nhân! Thế nhưng lại đánh nữ nhân?" Lam Bán Hương bi phẫn bụm mặt tố cáo hành vi bạo lực của hắn.
Từ nhỏ đến lớn, nàng như thế nào đi nữa cũng sẽ không cho phép có bất kỳ ai khi dễ nàng, nàng có thể cùng bất luận kẻ nào đánh nhau, thậm chí dụng tâm cơ chỉnh chết đối phương, nhưng không có người có thể đánh tới mặt của nàng.
Mà bây giờ...... Người nam nhân này...... Nàng vẫn cho rằng khắp thiên hạ người không có khả năng đánh bạt tai nàng nhất thế mà lại thật đã làm như vậy?!
Hắn mặt lạnh tiếp tục kiên quyết nói: "Ngươi dám đi thử xem, có tin Cô Vương giết người ngươi tìm hay không?"
"Ngươi? Ngươi dám?!" Hắn thế mà lại muốn dùng Mộc Thanh Tư uy hiếp nàng? Thật là rất quá đáng!
"Cô Vương có một nửa thiên hạ, ngươi nói Cô Vương có dám hay không đây?"
Cả thân thể của Lam Bán Hương giống như là khí cầu đã hết hơi sụp ngồi dưới đất, tái mặt nhìn nam nhân trước mắt.
Nàng sai rồi, ban đầu tại sao phải nói nhiều chính sách cho hắn như vậy, hiện tại quốc gia càng ngày càng giàu có, càng ngày càng cường thịnh, hắn lại càng ngày càng phách lối.
"Ngươi trở về cung điện chờ làm Hoàng Hậu của ngươi cho ta!"
Hắn thật là thật là uy phong nha! Thật là phát huy được tất cả khí thế của Đế Vương cổ đại rồi, hơn nữa cũng làm nàng kinh sợ, để cho nàng hoàn toàn hiểu mình đã không phải Lam Bán Hương xuyên qua từ Đài Loan rồi.
Hắn cũng không còn là vị Vương tự bế, vừa khốn nhiễu vừa không có tự tin khi xưa nữa.
Như thế nào cố gắng cải tạo hắn đi nữa, làm cho tư tưởng của hắn tiến bộ một chút, nhưng mà vẫn là đánh không lại tư tưởng đấng mày râu ăn sâu bén rễ trong hắn, cho rằng nữ nhân chính là phải ngoan ngoãn nghe lời, cho dù hắn phóng túng cưng chiều như thế nào đi nữa, nếu không nghe lời, cũng có thể vừa đánh vừa mắng.
Nhưng mà hiện tại nàng có năng lực phản kháng sao? Không có.
Hắn cũng không phải là người bình thường, mà là Vương nắm giữ đại quyền sanh sát, quân muốn thần chết, thần cũng không thể không chết, huống chi nàng cũng chỉ là một nữ nhân đã từng có trong sinh mệnh của hắn.
Cho dù là Hoàng Hậu tôn quý, nếu không được mặt rồng vui vẻ, cũng sẽ bị đánh vào lãnh cung.
Mà nàng chính là người không muốn bị đánh lãnh cung, cho nên mới phải chủ động, muốn thừa cơ rời nhà trốn đi.
Không khí bốn phía nặng nề, không người nào dám lớn tiếng hô hấp, chỉ sợ nếu sơ ý một chút sẽ đầu rơi xuống đất.
"Còn không trở về?" Tát Cách Hán lần nữa nghiêm nghị ra lệnh, khiến thân thể của Lam Bán Hương nhịn không được run rẩy.
Lúc này trong đôi mắt kia hiện đầy lệ quang trong suốt, chỉ chút xíu nữa là rớt xuống, lại thấy nàng vẫn là quật cường gượng chống.
Thật ra thì hắn rất muốn nói với nàng, chỉ cần nàng chịu cúi đầu, làm nũng với hắn giống như trước đây, hắn liền cái gì cũng theo nàng.
Nhưng tại sao lần này nàng lại quật cường như thế? Cố chấp như thế? Hắn thật không thể hiểu.
Cũng chỉ là một lần sai lầm, hơn nữa còn không phải hắn nguyện ý, tại sao nàng lại để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy, còn nhất định phải rời đi hắn? Chẳng lẽ nàng không biết bây giờ hắn đã không thể không có nàng sao?
Muốn rời khỏi hắn, không bằng trực tiếp muốn tánh mạng của hắn!
Chỉ thấy Lam Bán Hương từ từ đứng dậy, đau nhức trên chân làm cho nàng có chút không vững, nhưng nàng vẫn là cố đứng vững vàng.
Tròng mắt xinh đẹp của nàng đã không còn tràn đầy ánh sáng sáng ngời, giống như là ánh mặt trời chói mắt lập tức bị mây đen che kín, tràn đầy u tối làm người ta hoảng sợ.
"Tát Cách Hán, ta hận ngươi!"
Nàng không có hành lễ với hắn, cứ như vậy xoay người cà nhắc đi về phía Thiên Hậu cung.
"Còn không mau một chút đi phục vụ Hoàng Hậu nương nương!" Tát Cách Hán tức giận quát khẽ một tiếng, lúc này cung nữ bị dọa sợ mới lập tức đi tới, muốn đỡ Lam Bán Hương lại bị nàng lạnh lùng đẩy ra.
Tát Cách Hán nhìn bóng lưng cà nhắc của nàng, cảm giác lòng của mình giống như là bị đao cắt.
Tại sao phải biến thành như vậy? Lúc trước bọn họ còn tốt như vậy, liền vì hắn trúng mưu kế của nữ nhân đê tiện đó, cứ như vậy làm cho hắn mất đi nữ nhân yêu mến?
Hương Hương, rốt cuộc muốn nàng như thế nào mới bằng lòng tha thứ ta? Mới có thể buông tha ý nghĩ muốn rời đi ta?
Danh sách chương