Vì mới được đi chơi về nên cô vẫn còn ngủ rất say, hiện tại đã hơn mười hai giờ trưa mà vẫn còn trùm chăn qua đầu mà ngủ!
Minh Hoàng Lễ cũng không đánh thức dậy, chỉ bảo Thanh Phong gọi xin nghĩ học một hôm, mai rồi mới đi.
Hơn một giờ trưa cô mới dần tỉnh lại, lúc này trên đầu còn vài sợi tóc hơi nhỉnh lên trông cô lúc này vô cùng đáng yêu.
Tuyết Thanh vươn vai một cái rồi sờ vào bên cạnh thấy không còn hơi ấm chắc anh đã dậy từ rất sớm.
Mà sao lại mệt thế này cơ chứ! Mốt không đi chơi nữa đâu.
Cạch.

Cửa phòng mở ra.
"Em dậy rồi à".

Minh Hoàng Lễ bước đến.
"Vâng".

Tuyết Thanh chìa tay ra muốn anh ôm mình.

"Em mệt quá".

Được Minh Hoàng Lễ ôm cô vùi mặt vào lòng anh.
"Anh giúp em tắm rửa rồi ăn trưa, xong rồi ngủ tiếp nhé".
"Vâng ạ".

Tuyết Thanh nhắm mắt lại mà trả lời anh.
Bình thường anh vẫn giúp tắm rửa nên cô sớm đã thành thói quen.

Minh Hoàng Lễ nhanh chóng cởi hết quần áo trên người cô ra, bế đặt xuống bồn tắm.
Anh bôi xà bông lên khắp người cô, hơi ngửa ra tận hưởng việc được anh tắm.
Hơn ba mươi phút sau cả hai mới bước ra, đồ ăn anh cho người đem lên phòng cho cô.
"Ý!! Em phải đi học".

Tuyết Thanh đang ngồi trên đùi anh vừa ăn cô vừa nói.
"Anh đã giúp em xin nghĩ".

Anh đút cho cô một muỗng cơm.

"Mai rồi em đi".
"À dạ".
Ăn xong Minh Hoàng Lễ đưa cô đi dạo một lúc mới cho cô đi ngủ.

Ăn mà ngủ liền thì không tốt.
Sao mình lười thế nhỉ? Chỉ ăn rồi ngủ mà thôi! Tuyết Thanh chống cằm hơi than thở, chắc phải tìm việc làm mới được.

Sinh nhật anh sắp đến rồi.
Lúc trước cô toàn sử dụng tiền của anh để mua quà cho anh mà thôi, phải làm gì bây giờ ta!
A đúng rồi!! Trần Quân! Cậu ấy hay đi làm thêm.
Thế rồi gửi tin nhắn cho Trần Quân liền.
"Trần Quân ơi! Cậu nay đi làm thêm ở đâu thế, có việc gì cho tớ làm được không".
"Hửm".

Trần Quân đang học thì tin nhắn lại có, cậu liền mở ra xem thì thấy là của Hà Tuyết Thanh! Làm thêm à?
"Có! Dạo này tớ đang làm ở một quán nước".


Anh còn đi dạy thêm nữa.

Công việc rất nhiều.
"Ai nhắn cho cậu vậy".

Ngọc Lam Ái hỏi.
"À".

Cậu đưa cho Lam Ái xem tin nhắn của Hà Tuyết Thanh, họ ngồi cạnh nhau.
"Ờ".

Thấy là Hà Tuyết Thanh nên Lam Ái cũng không hỏi gì thêm vì Tuyết Thanh rất muốn đi làm thêm, hôm trước nghe Trần Quân nói cô ấy để ý rất Hà Tuyết Thanh rất chăm chú lắng nghe.
"Chỉ cho tớ với, tớ chỉ muốn làm thêm để kiếm một ít tiền, anh Hoàng Lễ sinh nhật sắp đến nên tớ muốn đi làm".
"Được! Mai sẽ chỉ cho cậu".
Hà Tuyết Thanh vô cùng vui vẻ, sẽ kiếm tiền mua quà cho anh.

Minh Hoàng Lễ tốt với cô thế mà!
Nhưng...!cô liếc nhìn anh.

Minh Hoàng Lễ che chở cô kỹ quá, sẽ không đi làm được, cô muốn cho anh một bất ngờ! Haizz.
Sao bây giờ ta!
"Bé sao thế?".

Minh Hoàng Lễ đang ngồi đọc sách thấy cô thở dài thì anh liền hỏi.
"Anh ơi".

Cô ngồi lên đùi anh, ôm lấy cổ anh.

"Anh cho bé đi làm thêm được không anh ơi".
Đương nhiên là Minh Hoàng Lễ không đồng ý rồi, nhưng đêm đó cô năn nỉ một đêm anh vẫn không đồng ý.
Cuối cùng đành dùng mỹ nhân kế, khi đến giờ đi ngủ, cô thoả thân nằm trong chăn.

Đợi khi anh ôm, anh sẽ rất ngạc nhiên.
Đúng như dự đoán, thói quen khi ngủ của Minh Hoàng Lễ là ôm cô vào lòng mà ngủ.

Nhưng....hôm nay anh vừa mới ôm cô thôi thì đã cảm thấy có gì đó không đúng.

Quần áo của bé con đâu?
Minh Hoàng Lễ liền mở đèn lên thì bị cô ngăn lại, cô liền ngồi lên người anh.
"...".

Minh Hoàng Lễ trừng mắt nhìn cô.
Cô...dám thoả thân sau!!! Sao anh có thể chịu nổi.
"Anh thích không ạ".

Tuyết Thanh vuốt v3 ngực anh.
"Ừm....thích".

Minh Hoàng Lễ hiện tại đã có phản ứng rồi.


Anh tận hưởng cảm giác được cô vuốt v3.
"Anh có thích bé làm anh thế này không ạ".

Tuyết Thanh cởi cúc áo anh ra, bàn tay nhỏ bé xoa ngực anh.
"Ừm...".

Tay Minh Hoàng Lễ cũng ôm lấy bờ m ông tròn trĩnh của cô, thích quá! Còn xoa bóp vài cái, độ đàn hồi rất tốt.
"Anh cho bé đi làm thêm được không ạ".

Tuyết Thanh hôn lên cổ anh.

Khi cúi người xuống thì nơi đ ẫy đà của cô chạm vào ngực của Minh Hoàng Lễ.

Thậm chí Tuyết Thanh còn cố ý cạ cạ vài cái nữa.
"Hả?? ".

Minh Hoàng Lễ liền tỉnh dậy! Phản rồi đúng không!!
"Bé muốn đi làm thêm".

Tuyết Thanh hơi không vui.
"Không được".

Chuyện này Minh Hoàng Lễ không chút suy nghĩ gì mà đã phản đối, thậm chí anh còn đánh vào mông cô một cái.
Bốp!
Bờ m ông trắng nõn giờ phút này có thêm một vài dấu tay của anh, khi đánh vào nơi đó hơi rung lên.

Tuyết Thanh bị đánh nên hơi nhăn mặt lại.
"Ai dạy em thế này ".

Cô bình thường tính cách như thế nào anh biết rất rõ, gan có bé xíu à.

Không to gan mà dám thoả thân quyến rũ anh thế này đâu.

Chắc chắn là có người hướng dẫn, Minh Hoàng Lễ mà biết được thì sẽ đánh chết kẻ đó!
Kim Hải Đường đang đi chơi thì hắc hơi một cái.

Thì ra là cô đã chỉ cách cho Hà Tuyết Thanh.
"Anh...không thích sao ạ".

Kim Hải Đường đã nói sẽ không ai có thể cưỡng lại mà, cậu ấy còn chắc chắn với là Minh Hoàng Lễ sẽ đồng ý!
Cô nói mà còn cố ý phả hơi vào Minh Hoàng Lễ một hơi, khiến cho da đầu anh tê dại.

Nhưng hiện tại Minh Hoàng Lễ đang rất giận dữ! Rất giận dữ nha!
"Trả lời cho anh!! Ai dạy em".

Minh Hoàng Lễ gằn từng chữ.


Hiện tại anh mà biết được là ai anh sẽ gi3t chết kẻ đó, dám dạy hư cô gái của anh sao!
"Em...tự biết".

Cô sẽ không nói là Kim Hải Đường đâu.
"Ai cho em nói dối anh hả".
"Đau em".

Anh hơi dùng sức bóp hông, nên cô hơi đau.

Minh Hoàng Lễ vội buông tay ra.
Giúp cô mặc lại váy ngủ.

Thật to gan mà!
"Không mặc đâu".

Tuyết Thanh bướng bỉnh thậm chí không thèm mặc quần áo, nằm dưới giường đưa lưng về phía Minh Hoàng Lễ, cô còn gối tay mình lên đầu.
Nhưng Tuyết Thanh lại không biết, khi cô như vậy, trông quyến rũ vô cùng.
Minh Hoàng Lễ mà không cho đi làm thêm, cô sẽ không ngó ngàng đến anh nữa.
Minh Hoàng Lễ lúc này nếu bé con mà đủ tuổi lớn một chút, anh sẽ làm chết cô!
Đè cô xuống mà đi vào liên tục, đi đến khi khóc khàn cả giọng anh mới buông tha!!
Cô nằm xuống giường, đắp chăn lại đưa lưng về phía anh.
Đồ đáng ghét!! Cô không mặc đồ cho lạnh chết luôn đi!
Người ta đã hi sinh quyến rũ anh như thế rồi, anh còn không chịu đồng ý vậy mà còn đánh cô, mắng nữa.

Ghét anh!
Hức.
Hức!
Tuyết Thanh cố tình nặn ra nước mắt.
"....".

Minh Hoàng Lễ! Ai mà nhìn vào không biết tưởng anh đang đi c.ưỡng đoạt con gái nhà lành không bằng!
Minh Hoàng Lễ cũng chỉ biết thở dài.

Đi làm thêm có gì đâu mà vui mà tại sao lại có chấp niệm chi mà dữ thế này.

Học cách quyến rũ anh luôn đó.

Chơi lớn thế sao.
Thấy cô không chịu mặc quần áo anh cũng vội xin lỗi.

Là do anh chọn cô làm vợ yêu nên không trách mắng nặng được, chỉ có thể vội vàng an ủi mà thôi.
"Ngoan! Anh thương".

Minh Hoàng Lễ hơi lấy chăn ra nhưng cô lại giữ chặt quá, anh cũng sợ bị thương nên không dám mạnh tay.
"Không! Anh không hề thương bé".

Cô chỉ muốn đi làm để mua quà cho anh thôi mà, có thế mà anh cũng không đồng ý!.

"Bé không muốn nói chuyện với anh nữa ".
Cô ghét anh!! Không thèm nói chuyện với anh nữa.
Tuyết Thanh bịt tai mình lại tỏ ý không muốn nghe anh nói nữa.
"Bé biết không.

Nếu bé hiện tại mà lớn một chút nữa, bé tin anh đi.

Anh sẽ đè bé ra mà làm, làm đến khi bé khóc khàn cả giọng xin tha mới buông em ra".


Minh Hoàng Lễ nói.
"...".

Đồ khó ưa! Đè đè! Suốt ngày nghĩ có bao nhiêu đó thôi á.
"Được rồi".

Anh đồng ý vậy.

"Nói cho anh biết tại sao em lại muốn đi làm thêm".
"Bé...!chỉ muốn được vui thôi à ".

Tuyết Thanh nói xạo anh lần này vậy.

"Anh đồng ý được không ạ".
"Ừm! Nhưng phải có người của anh bảo vệ.

Anh mới yên tâm.".
"Vâng".

Tuyết Thanh bật dậy thì chăn liền rơi xuống để lộ ra khuôn ngực trắng nõn, nhưng cô gái nhỏ lại không hề hay biết cũng không để ý.

Cô hôn Minh Hoàng Lễ một cái đầy vui vẻ.
"...".

Minh Hoàng Lễ bóp một cái.
"Ưm...đừng mà".

Cô vội che lại.
Nhưng Minh Hoàng Lễ lại bất ngờ đè lên người cô.

Bàn tay to lớn của anh vuốt v3 mặt cô rồi đi xuống khuôn ngực đó.
"Ưm....".
"Giúp anh".

Minh Hoàng Lễ vội c ởi quần mình ra, c.ự v.ậ.t vì cô đã sớm có phản ứng, Minh Hoàng Lễ muốn mình giúp anh ra.
"Hả".

Còn chưa có kịp phản ứng thì đã bị anh đặt tay vào c.ự vậ.t nóng bỏng đó.

Vuốt v3 cho anh.
Anh còn cố ý đâm vào tay của bé con vài cái, sướng như điên rồi!
"Ha".

Bàn tay của anh, không ngừng vuốt v3 x0a nắn nơi đầy đặn đó.

Thoải mái quá, anh trở mình nằm xuống còn cô thì đè lên anh.

Cả quá trình đều do anh hướng dẫn cho cô, còn bé con thì sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Mãi một lúc sao....
Minh Hoàng Lễ ôm bé con đi rửa tay.

Thích quá!! Sau này phải thường xuyên bắt vuốt cho anh mới được!
"Ngủ thôi em".

Được thoải mái nên anh ôm cô vui vẻ mà đi ngủ.

Tuyết Thanh cũng đã đạt được ý nguyện nên cũng vùi mặt vào ngực anh mà ngủ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện