"Đau em".

Cái anh này.

Cô mắng anh một câu, rồi tiếp tục chơi game.
"Hửm".

Anh hôn lên tấm lưng tr ắng nõn của cô, lưỡi anh di chuyển ở mọi nơi.
"Đừng...".

Cô hơi đẩy anh ra, vẫn còn mệt mà!! Cô không muốn bị anh làm nữa đâu nha!
"Quyến rũ anh thế cơ mà." Đồ còn không chịu mặc, như vậy sao anh chịu nổi.

Bé con nay hư quá rồi, Minh Hoàng Lễ luồn tay xuống x0a nắn ngực cô.
Anh lật tung chăn lên rồi trực tiếp đè lên cô mà hôn một trận.
Trên tay vẫn còn cầm điện thoại, ván game vừa mới thông báo rằng cô đã bị gi3t chết.
Bàn tay anh giữ chặt tay cô, làm cho ngực mềm mại của cô gắt gao dựa vào ngực kiên cố của anh, cô khẩn trương bất an.

Minh Hoàng Lễ hôn lên trán cô, đến hai bên má, rồi lại cúi xuống bên tai cô nhẹ giọng nói: “Bé con ơi, anh lại muốn bé con rồi, được nữa không em".
Mũi anh thở ra nhiệt khí mãnh liệt phun vào bên tai cô ngưa ngứa.

Tuyết Thanh cảm thấy cả người nóng lên, anh nói câu kia thật làm cho cô quá là ngượng ngùng, không biết làm cách nào để trốn tránh, dẫu biết rằng bọn họ là đã làm rồi, nhưng khi anh nói như vậy cô vẫn rất ngại mà...
Hiện tại cô đang nằm dưới thân anh, hoàn toàn khoả th@n.

Chỉ cần anh muốn là sẽ lập tức đi vào, nhưng anh không làm như thế, anh hỏi ý kiến của cô trước, nếu đồng ý thì anh mới làm còn không thì không sao cả.
Cô phải được thoải mái trong chuyện này thì mới đạt được kh0ái cảm do tình d*c mang lại.

Anh không hề có suy nghĩ muốn cưỡng ép cô.
Tuyết Thanh nghe tiếng hô hấp của Minh Hoàng Lễ dần nặng nề đi.

Họ bốn mắt nhìn nhau, anh chờ câu trả lời của cô.
Cô gật đầu tay cũng vòng lên ôm cổ anh.

Nhỏ giọng nỉ non bảo nhẹ một chút.
Minh Hoàng Lễ nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của bé cưng mà lòng càng thêm rạo rực.
Anh hôn lên môi cô, một nụ hôn sâu.

Răng môi họ lẫn lộn trao đổi nước bọt cho nhau, bàn tay anh không hề để yên rất bận rộn, bận rộn cho việc làm cho đôi gò b ồng đảo lớn lên thêm.
Anh nghe được cô rên rĩ từng tiếng từng tiếng vỡ vụn.

Những âm thanh đó thật khiến anh sung sướng.
Anh trường người xuống từ từ hôn lên bụng cô rồi đến rốn, hôn lên hai bắp đùi.

Cô thì nắm chặt ga giường trong tay.

Mỗi khi họ hôn nhau hay ân ái anh đều mang lại cho cô những cảm xúc rất khác lạ và mới mẻ.
Khiến cô không thể nào từ chối anh được.
"Muốn....muốn anh".

Cô không thể chịu được sự giày vò thêm của anh nữa, trực tiếp nói muốn anh.
Nhưng mà Minh Hoàng Lễ không trả lời.

Anh đẩy chân cô lên cao một chút, anh hôn vào hoa tâm của cô.
"Á....đừng....".
Cô muốn thoát khỏi sự thật này, hơi đẩy anh ra đôi chân của cô đạp vào vai anh.
Khiến cho Minh Hoàng Lễ ngẩng đầu nhìn cô.
"Muốn....muốn anh....".

Giọng cô nức nở.
Cô còn khóc ra những giọt nước mắt lấp lánh trong suốt, Minh Hoàng Lễ không kiềm lòng được đi lên hôn môi cô.

Ngón tay anh đút vào ti.ể.u h.u.y.ệt non mềm đó.

Điên cuồng đâm chọc.
"Ưm...!a.....".

Thật thoải mái quá!
"Một lát nữa mới được, em vẫn chưa ướt.

Anh đi vào bé cưng sẽ bị thương".

Một tay anh c ởi đồ mình một tay ra vào liên tục.
Đến khi cô chảy ra một dòng thuỷ tinh lấp lánh anh mới hài lòng rút tay mình ra.
Anh mới vừa rút ra thì cô đã uốn éo nhăn mặt đầy khó chịu.

Không có gì lấp đầy cho nên cô mở rộng đôi chân của mình.
Minh Hoàng Lễ cũng không chần chừ nữa.

Tiểu đệ đã sớm cứ.n.g cho nên anh liền đút vào.
Chặt quá.

Nhưng mà thích thật.
"Ưm....".

Tuyết Thanh hài lòng mà khẽ rên.

Nhưng anh chỉ mới đút vào một chút mà thôi, không sâu lắm nhưng cô vẫn không được thoải mái.

Cho nên liền vặn vẹo uốn người.

Động tác này khiến Minh Hoàng Lễ không cần phải suy nghĩ.

Anh liền thẳng người đút vào thật sâu lại liên tục mà còn nhanh.
"Nhanh.....chậm....thôi anh...".

Sao lại nhanh quá vậy nè.
"Không chậm được".

Minh Hoàng Lễ thở d ốc, dùng hết sức mà đâm vào liên tục.
Khiến cho cô như muốn bay ra ngoài luôn rồi, miệng cô van xin anh nhẹ lại nhưng anh như người điên mất trí, như tinh linh lên não.

Hoàn toàn không để ý đến những lời cầu xin của cô.
Bé con khóc anh càng thêm mạnh mẽ, van xin thì anh thương tiếc nhẹ lại một chút nhưng sau đó lại điên cuồng đâm chọc.
Đến khi cô chịu không nỗi liền nãy ra một suy nghĩ siết chặt lại đôi chân mình.

Minh Hoàng Lễ đang ra vào rất hưng phấn thì lại bị chặt lại.

Cô gái trên giường mím môi nhìn anh.
Sau đó liền bắt lấy hai chân cô để lên vai mình sau đó lại thẳng người mà quen đường đi vào.
Ra ra vào vào không biết mệt mỏi là gì.

Chỉ có cô gái rên rĩ không khống chế được giọng mình.
Rên la rất nhiều, thậm chí còn muốn thoát khỏi sự hung hăng này của anh nhưng không thể nào được.
"Xin...xin anh....dừng lại đi mà...đừng làm nữa".

Hu hu! Giọng cô lạc giọng luôn rồi, tiếng khàn khàn càng thêm phần gợi cảm.
"Mỏi chân...á".
"Hu.....hu....a....anh ơi...".
Minh Hoàng Lễ nghe cô nói mõi chân thì liền hơi dừng lại.

Nhưng vẫn không chịu rút ra.

Anh để hai chân cô xuống, lúc này anh mới rút ra.
Cô nghĩ đã xong, nên thở hắc ra.

Nhưng sau đó thì trợn mắt.


Anh...cứ vậy mà lật người cô lại, để hai tay cô chống xuống nệm, còn anh thì hơi quỳ xuống.
Anh hôn lên bờ m ông của cô, rồi mới đi vào từ phía sau.

Tư thế này thì anh ra vào thêm sâu hơn.

Cô lắc đầu không thôi.

Sâu quá rồi.
....
Không biết qua bao lâu, nhưng khi anh rút ra thì cô nằm sụp xuống giường, mông vẫn được anh giữ lấy, nhưng đầu đã úp xuống không ngừng thở d ốc.
Nơi tiểu hoa đó không ngừng co rút và chảy ra một dòng dịch thuỷ sáng lấp lánh.
Anh không kịp rút ra, cho nên đã bắn t1nh hoa của mình vào trong cô tất cả.
Nhìn cô mệt mỏi thở phì phò không ra hơi, lúc này anh cảm thấy có lỗi vô cùng.
Sau lưng cô là những dấu hôn đỏ chói, mái tóc dài bị những giọt mồ hôi dính vào lưng.
Anh đỡ lật người cô lại, cô mệt mỏi đến mức không muốn mở mắt luôn rồi.
Khắp nơi trên người cô toàn là những dấu vết do anh để lại.

Đặt biệt là ở cổ và nơi vùng ngực.
Trông cô thật thê thảm.

Nhưng anh không hiểu sao lại vẫn còn muốn làm cô thêm nữa.
"Thích không em".

Minh Hoàng Lễ x0a nắn ngực cô mà hỏi.
"Thích ạ".

Tuyết Thanh đẩy tay anh ra.

"Em không chịu nỗi nữa đâu mà anh ơi".
"Không làm nữa, hôm nay bé cưng mệt rồi".

Minh Hoàng Lễ cười.

Bế cô vào phòng tắm, để cô ngăm bồn.
"Em ngăm bồn đi, cho khỏe hơn, anh xuống đem cơm lên cho em nhé".
Cô gật đầu.
Minh Hoàng Lễ tắm sơ ở vòi sen rồi mặc quần áo ở nhà xuống đem cơm lên cho bé cưng ăn.
Cô thấy anh đi rồi thì mới nhìn lại bản thân mình, sao anh khỏe thế này!
Biết vậy còn lâu thì mới cùng anh ân ái! Đồ đàn ông xấu xa mà! Làm làm!
Làm mạnh mà còn nhanh nữa.

Cô tưởng cái mạng nhỏ này đã chết không rồi đó chứ, không lẽ một ngày nào đó sẽ được ghi trên mộ là người phụ nữ bị làm và chết ở trên giường của người đàn ông vì kiệt sức do không chống trả lại nỗi sức khỏe và sức mạnh của người đó.
Trời đất ư à!
Cô lắc đầu nguầy nguậy!
Tự nhiên lo lắng cho bản thân mình về sau quá đi thôi vậy đó.
Anh và cô điều cùng vận động nhưng sau cô mệt muốn chết, chỉ muốn được nghĩ ngơi.

Còn anh thì tinh thần sảng khoái như thể anh vẫn còn sức để chạy được thêm 50km nữa!

Rõ ràng anh là người vận động nhiều hơn cô mà! Cái sức khoẻ này sao yếu quá vậy ta!
Tuyết Thanh tắm xong rồi, nhưng nơi đó đau quá nên không muốn đi ra, đợi anh vào bế mình.
Mất mặt quá đi thôi.
- ------------
Tuyết Thanh ngủ một giấc đến sáng mới dậy.

Mà còn không muốn dậy nữa.

Ngủ ngon quá mà!
Đêm qua được anh xức thuốc vào nơi tư m@t đó một cảm giác mát lạnh cho nên cô ngủ rất ngon.

Mới hơn bảy giờ mà đã thức rồi.
"Ngủ thêm đi bé cưng".

Minh Hoàng Lễ ôm cô.
"Thôi ạ.

Bé đi học mà".

Tuyết Thanh ngồi dậy thì chăn cũng rơi xuống theo đó, lộ ra một vùng ngực đầy đặn.
Minh Hoàng Lễ nhìn mà nóng mắt, mới sáng sớm mà cô đã quyến rũ anh rồi, nói thật nhiều lúc cô chỉ cần cười với anh một cái thôi là mình cũng không chịu không nổi rồi nói chi mà như thế này!
Nhưng mà đêm qua anh làm cô đến sưng như vậy, nếu giờ mà làm nữa thì anh thấy mình như tên khốn nạn vậy.
"Anh lấy quần áo cho em đi".

Tuyết Thanh muốn mặc vào, vì hiện tại cô không có mặc gì cả.
Nhưng Minh Hoàng Lễ lại cười, nói rằng anh đã thấy tất cả rồi.
Cứ thế mà cả hai trần như nhộng đi vào trong phòng tắm.

Anh đặt cô ngồi lên ghế rồi giúp cô đánh răng rửa mặt.
Sau đó lại xả nước rồi để cô ngăm bồn.
Một loạt động tác không hề dư thừa chút nào, cũng không có cơ hội xấu nào khác ngoài việc giúp cô tắm rửa.
Cô thì đỏ mặt, ngay cả hai bên má và lỗ tai cũng đã ửng hổng.
Anh tắm cho cô rất chăm chú, nhưng khi sờ bào nơi u cốc bí mật đó thì anh lại đút ngón tay mình vào một chút.
Nhưng không dám đi sâu vào, chỉ ở bên ngoài mà thôi.

Cô vẫn còn non nớt và rất khít chặt.

Đêm qua anh rất tốn sức để đi vào trong cô, còn hiện tại thì nó đã quay về với vị trí vốn có lúc ban đầu.
"Anh....muốn sao ạ".
Anh ngẩng đầu nhìn cô, cô cũng nhìn lại anh.

Minh Hoàng Lễ không nói gì cũng rút ngón tay mình ra.
"Anh muốn nhưng sẽ không làm em nhiều như thế".

Minh Hoàng Lễ xả nước xà bông xuống.

"Đêm qua em đã mệt rồi, cần được nghĩ ngơi".
"Dạ "..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện