Uyển Ni cảm thấy mình thật thất bại. Cô nhìn bãi chiến trường do mình gây ra mà thở dài. Cô chỉ muốn nấu ăn cho anh thôi có được không? Thế nhưng món này không khét thì là chưa chính. Dù món đơn giản nhất cô cũng nấu không ra hồn.

Quản gia Kim và người làm đứng hai bên không khỏi đổ mồ hôi hột, bây giờ họ có cùng một suy nghĩ: tiểu thư từ nhỏ đến lớn không hề bước chân vào bếp, làm sao hôm nay lại có hứng thú?

Họ nhìn những chén bát bị cô làm bễ, cùng với những nguyên liệu nấu ăn bỏ đi thì tiết đứt ruột. Đúng là tai hoạ mà...

Do mãi mê nấu ăn nên ngoài sân truyền vào tiếng động cơ Uyển Ni cũng không hay. Mà quản gia Kim cùng người làm mỗi việc lo lắng cho cô bị thương cũng đủ, làm gì có tâm trí để ý những cái khác?

Mặc Tân Thành bước vào nhà cảm thấy có chút kì quái, người làm đâu hết rồi? Anh nhíu mày, đang định lên tiệng gọi thì trong bếp truyền đến tiếng động. Mặc Tân Thành bỏ cặp táp trên ghế sofa rồi đi vào phòng bếp. Anh không khỏi giật mình khi nhìn thấy một bãi bừa bộn, Mặc Tân Thành lại nhìn đến thân hình nhỏ nhắn mặc chiếc tạp dề màu hồng đang loay hoay nấu đồ ăn.

Quản gia Kim là người phát hiện ra anh đầu tiên, ông cúi đầu nói

- Thiếu...

Thế nhưng chưa nói xong anh đã ra dấu cho ông im lặng rồi ra hiệu cho tất cả lui ra. Quản gia Kim cùng người hầu lui đi, trong bếp chỉ còn anh và cô. Anh đứng dựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực nhìn cô. Khuôn mặt Uyển Ni ửng hồng, đôi môi khẽ mở rồi đóng. Mặc Tân Thành thấy mồ hôi rơi trên trán cô có chút không vui. Anh đi lại ôm cô từ phía sau, khiến Uyển Ni giật mình. Khi cảm nhận được mùi hương quen thuộc cô mới thở hắt ra

- Anh về rồi, đợi lát nữa sẽ có cơm ăn.

- Không nấu nữa, đợi em nấu chắc đến tối mai cũng chưa có cơm để ăn.

- Em...xin lỗi.

Uyển Ni cúi gầm mặt xuống hối lỗi, anh nhìn cô thật lâu. Anh có trách cô đâu mà xin lỗi? Mặc Tân Thành vò đầu cô nói

- Em ra kia ngồi đi, để tôi nấu cho.

Cô không nói gì, mím môi nhường chỗ cho anh. Mặc Tân Thành xắn tay áo lên, bắt đầu nấu ăn. Uyển Ni đứng bên cạnh không khỏi kinh ngạc, động tác anh rất điêu luyện. Anh thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm liền nhếch môi cười, Mặc Tân Thành kéo cô lại gần hôn nhẹ lên trán cô. Uyển Ni hai mắt mở to nhìn anh, Mặc Tân Thành cong môi không nói gì. Cô mỉm cười, ôm lấy hong anh. Anh cũng không đẩy cô ra, bởi vì anh không cảm thấy bài xích khi cô ôm mình. Ngược lại rất thích, khác hẳn cảm giác khi Tư Đồ Mỹ ở bên cạnh.

Mười lăm phút sau, các món ăn được dọn lên. Uyển Ni không khỏi trầm trồ khen ngợi

- Anh thật giỏi, nhìn rất ngon.

- Vậy thì ăn nhiều vào.

Mặc Tân Thành gắp cho cô miếng sườn xào chua ngọt, Uyển Ni cười tít mắt, đây là món cô thích nhất. Cô cũng gắp cho anh một miếng

- Anh cũng ăn đi.

Nói xong liền cặm cụi ăn cơm, anh nhìn cô cười nhẹ. Sau đó cũng ăn phần cơm của mình.

Cơm nước xong xuôi, cả hai ai về phòng nấy để tắm rửa. Uyển Ni mặc đầm ngủ tơ lụa màu trắng, dài quá đầu gối một tí. Tóc mới gội nên vẫn còn ướt, cô cứ như thế đi qua thư phòng của anh.

Trong thư phòng, anh đang giải quyết một số công việc thì nghe tiếng mở cửa. Mặc Tân Thành ngước lên thì thấy cô, anh khẽ cười rồi nói

- Lại đây.

Uyển Ni đóng cửa xong ngoan ngoãn bước lại chỗ anh. Còn cách anh hai bước thì anh đã vươn tay kéo cô ngồi lên đùi mình, rồi cầm khăn lau tóc cho Uyển Ni. Cô ngồi im hưởng thụ, Mặc Tân Thành nhìn thấy cô như vậy liền nhếch mối, lau xong anh bỏ khăn qua một bên hỏi

- Sao không ngủ?

- Vẫn còn sớm mà?

Mặc Tân Thành nhìn đồng hồ, quả thật chưa đến tám giờ. Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, đầu vùi vào hõm cổ Uyển Ni. Hơi thở nóng hổi của anh phả vào cổ cô khiến cô rùng mình, khẽ gọi anh

- Thành...

Chưa kịp nói thêm gì, Mặc Tân Thành đã ngậm lấy đôi môi anh đào của cô, Uyển Ni kinh ngạc, nhưng rồi cô cũng đáp trả. Cô xoay người, hai tay quàng qua cổ anh. Mặc Tân Thành siết chặt eo cô, môi lưỡi hai người tùy ý dây dưa. Không biết qua bao lâu, anh cảm thấy người trong ngực hít thở không nỗi nữa mới buông ra, còn kéo theo một sợi chỉ bạc. Trán hai người kề sát nhau, hơi thở nóng bỏng hoà quyện với nhau. Sau khi lấy lại hơi thở, anh mới hôn nhẹ lên trán cô nói

- Mau ngủ sớm đi.

- Còn anh?

Uyển Ni nghi hoặc hỏi, anh bảo cô đi ngủ vậy anh không ngủ sao?

- Tôi còn ít công văn cần giải quyết. Em đi ngủ đi.

- Dạ. Chúc anh ngủ ngon.

- Ngủ ngon.

Anh hôn lên trán cô nói khẽ, Uyển Ni khoé môi cong lên, cô không nói gì liền ra ngoài.

****

Sáng hôm sau

Uyển Ni xuống nhà thì thấy anh đang đọc báo. Bỗng trong đầu nghĩ nghĩ gì đó, chân bước đến chỗ anh nhẹ nhàng hơn và...

- Hù!

- ...

Uyển Ni xụ mặt

- Anh không giật mình sao?

Mặc Tân Thành nhếch môi

- Tôi biết là em.

- Anh...

Mặc Tân Thành kéo cô ngồi lên đùi mình rồi đưa tay chỉ tivi đối diện. Cô lúc này ỉu xìu, lẩm bẩm

- Vậy cũng không giả bộ được một tí hay sao?

- Uyển Ni.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

- Tối nay đi dự tiệc với tôi.

Cô thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn gật đầu đồng ý

- Được.

- Ba giờ tôi sẽ về đón em, bây giờ tôi phải đến công ty.

Mặc Tân Thành đi rồi, Uyển Ni cũng lên phòng chuẩn bị đồ cho bữa tiệc tối nay.

Ba giờ chiều, Mặc Tân Thành lái chiếc xe BMW màu đen sang trọng dừng ở trước biệt thự Đằng Viên. Quản gia thấy anh liền nhanh chân chạy vào nói

- Tiểu thư, thiếu gia đến đón cô.

Uyển Ni trên người mặc đầm đuôi cá ôm sát màu trắng, trên thân váy được đính những viên pha lê lấp lánh, tóc uốn gợn sóng được thả tự nhiên. Trên mặt chỉ được điểm phấn nhẹ, tay cô cầm chiếc ví màu kem hãng Dior. Chân mang giày cao gót năm phân, cô mỉm cười rồi bước ra ngoài.

Mặc Tân Thành đang định đi vào trong đã thấy cô đi ra. Anh ngẩn người trong giây lát, sau đó môi cong lên. Tay tao nhã mở cửa xe cho cô, đợi Uyển Ni ngồi vào anh đóng cửa rồi vòng qua ghế lại. Nhìn cô anh nói

- Hôm nay em rất đẹp.

- Cảm ơn anh.

Mặc Tân Thành nhếch môi, khởi động xe rời đi.

Biệt thự Tư Đồ Gia, nơi diễn ra buổi tiệc.

Anh và cô đến nơi thì đúng lúc bữa tiệc diễn ra. Uyển Ni khoát tay anh, mỉm cười đi vào trong. Nhưng nụ cười thoáng cứng ngắc khi thấy Tư Đồ Mỹ. Thì ra hôm nay là sinh nhật của cô ta, chẳng trách...Uyển Ni mắt buồn bã nhìn sang anh, nhớ lúc trước, anh chẳng bao giờ đi dự tiệc hoặc hiếm lắm anh mới đi nhưng vẻ mặt đều không tình nguyện, bời vì anh nói "ở đó toàn là giả tạo, chi bằng ở nhà với Ni Ni bảo bối của anh là tốt nhất" lúc đó cô còn nói rằng anh trẻ con.

Tư Đồ Mỹ từ xa nhìn thấy anh liền cảm thấy vui vẻ, nhưng không được lâu vì thấy cô bên cạnh. Cô ta tức giận giậm chân, đang định đi qua thì bị Tư Đồ Thanh Huy không biết từ đâu xuất hiện kéo lấy cô ta nói

- Em đừng làm chuyện khờ dại, thứ thuộc về mình sẽ là của mình. Thứ không thuộc vể mình muốn có sẽ khô được, đến lúc đó người đau khổ chỉ sợ là em.

Tư Đồ Mỹ cau mày khó chịu

- Chuyện của em không cần anh quan tâm.

Nói xong liền đi về phía anh. Tư Đồ Mỹ cười dịu dàng

- Thành, cảm ơn anh đã đến dự tiệc sinh nhật của em.

- Ừ.

Anh lạnh lùng nói, cô ta có chút ngượng ngùng sờ mũi nói

- Em có chuyện riêng muốn nói, chúng ta qua bên kia một lát? Mặc Tân Thành nhíu mày, anh nhìn qua cô. Uyển Ni thấy vậy liền cười

- Em lại kia kiếm gì ăn, hai người cứ nói chuyện.

Song, không đợi anh trả lời liền rời đi. Mặc Tân Thành nhìn bóng lưng tĩnh mịch của cô rồi cũng rời đi.

Uyển Ni thấy hơn hai mươi phút mà anh chưa quay lại, trong lòng cười chế giễu. Cô muốn đến nhà vệ sinh rửa mặt một chút, nhưng chưa đi được xa liền nghe thấy tiếng người nói chuyện. Tiếng đó không ai khác là của Tư Đồ Mỹ, Uyển Ni nhẹ nhàng bước lại gần. Mặc Tân Thành đứng quay lưng lại với cô nên không thấy cô, còn cô ta khi thấy cô trong mắt liền lóe lên tia giảo hoạt. Tư Đồ Mỹ quàng tay lên cổ anh, sau đó hôn lên đôi môi khêu gợi của Mặc Tân Thành. Uyển Ni hai tay bịt miệng, mắt mở to hết cỡ khi thấy anh không đẩy cô ta ra. Nước mắt vô tri vô giác rơi xuống khuôn mặt kiều diễm, cõi lòng đau đớn. Cô quay lưng bỏ chạy, Uyển Ni muốn được yên tĩnh vào giờ phút này. Cô như người vô hồn bước đi, ra sau vườn cô ngồi trên xích đu hai mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời đầy sao. Trong lòng không ngừng nói

"Uyển Ni, mày là con ngốc."

"Anh ấy không còn yêu mày nữa, anh ấy bây giờ đã có hạnh phúc mới... mày còn muốn quay lại như trước sao?"

"Thật buồn cười, Uyển Ni từ bao giờ mày ích kỷ như vậy? Anh ấy bây giờ không yêu mày nữa, cũng không còn thuộc về mày nữa"

"Mặc Tân Thành yêu thương, cưng chiều mày ngày xưa đã biến mất. Mày không cần phải phá hủy hạnh phúc của anh ấy. Anh ấy hạnh phúc với mày đó chính là niềm vui, không phải sao?"

Uyển Ni lâm vào suy nghĩ mà không biết có người đang đi vể phía này. Mặc Tân Thành nhíu mày

- Uyển Ni.

- ...

- Uyển Ni?

- ...

- Uyển Ni!

- A, dạ!

Uyển Ni giật mình nhìn anh, nước mắt vẫn còn động lại trên mi. Anh nhìn cô hỏi

- Em khóc sao?

- Không ạ, chỉ là bụi bay vào mắt.

Uyển Ni cười, cô đưa tay lên đôi mắt ướt đẫm nước mắt. Rồi hỏi

- Sao anh lại ra đây?

- Tìm em.

- Em chỉ ra ngoài hóng mát một tí thôi.

Cô đứng lên, bước chân vào trong nói

- Vào trong thôi.

Bả vai cô khẽ run khi cơn gió nhẹ thổi qua, anh muốn đưa tay ôm cô vào lòng lại bị cô né ra. Uyển Ni cười

- Vào thôi, anh còn ngơ ngẩn ở đó làm gì?

Nói xong, cô liền đi vào. Anh nhìn cô một cách khó hiểu sau đó cũng bước vào. Uyển Ni quay trở lại bữa tiệc thì nhận thấy được ánh mắt khiêu khích của Tư Đồ Mỹ. Cô ta bước lại chỗ cô nhếch môi nói

- Cô cũng đã thấy rồi, Thành yêu tôi không phải cô. Rời xa anh ấy đi.

Uyển Ni im lặng không nói gì, mặc dù bên ngoài không thể hiện gì nhưng trong lòng cô đã gợn sóng.

Cô ta nói đúng, Thành không còn yêu cô nữa. Bây giờ anh đã yêu Tư Đồ Mỹ rồi, cô bây giờ chỉ là kẻ thứ ba chen vào hạnh phúc của họ mà thôi.

Tư Đồ Mỹ thấy cô thất thần liền thấy vui trong lòng, hừ! Thứ Tư Đồ Mỹ muốn, không một ai có thể cướp đi được. Kể cả cô, Thượng Quan Uyển Ni. Cô chỉ là kẻ bại trận dưới tay tôi mà thôi, ha ha...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện