Sáng hôm sau, mặt trời lên tới đỉnh cô mới tỉnh dậy. Cảm giác đầu tiên khi tỉnh dậy là toàn thân đau nhức, đặt biệt là phía dưới chỉ cần động nhẹ đã khiến cô đau đến thốn tim.
Mặc Tân Thành nằm bên cạnh đã tỉnh, anh nghe tiếng la đau của cô thì vội hỏi
- Đau lắm hả em? Không nói thì thôi, khi nói làm cô đỏ bừng cả mặt. Không nghe thấy tiếng cô, anh vội giơ tay lên muốn ôm cô vào lòng thì cô đã chụp lấy tay anh, mỉm cười ngọt ngào
- Em không sao.
- Vậy sao không lên tiếng, làm anh lo lắng.
Do anh không nhìn thấy được nên biểu cảm trên mặt cô lúc này anh hoàn toàn không biết đó là đau khổ. Uyển Ni im lặng dựa vào lòng ngực ấm áp của anh, hốc mắt đã nổi lên một tầng sương. "Tân Thành, em hi vọng thời gian ngừng trôi, để em được bên anh mãi"
......
.......
Hai ngày sau
Cuối cùng ngày phẫu thuật thay giác mạc cho anh cũng tới, mọi người ai cũng tới đông đủ. Trước khi vào phòng phẫu thuật, Mặc Tân Thành nắm chặt tay cô
- Ni Ni, hứa với anh. Khi tháo băng mắt, người đầu tiên anh nhìn thấy là em được không?
Uyển Ni mím môi, rồi gật đầu
- Được.
Nhận được sự hứa hẹn của cô, anh mới buông cô ra để đi vào trong. Cùng lúc, cô cũng lấy cớ đi vệ sinh nhưng thực tế...
Trong phòng phẫu thuật
- Thượng Quan tiểu thư, cô chắc chắn chứ?
Bác sĩ chính cho ca phẫu thuật hỏi. Uyển Ni nhìn người đàn ông mình yêu đang hôn mê trên giường, đôi mắt khép hờ lại
- Dù ông nói gì, chuyện tôi đã quyết sẽ không thay đổi.
- Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng, hiếm có ai hiến giác mạc khi còn sống, cô chắc chắn là vẫn muốn? Nếu thành công thì cả đời cô sẽ không nhìn thấy gì cả, tiểu thư cô có cần suy nghĩ lại không?
- Đừng cản tôi nữa.
Không thể ngăn cản, bác sĩ đành phải tiến hành. Sau bốn tiếng, ca phẫu thuật thành công mỹ mãn. Uyển Ni đôi mắt bịt vải trắng hôn mê nằm trên giường bệnh. Mặc Tân Thành được đẩy ra trước, thấy cửa phòng phẫu thuật mở Mặc phu nhân vội chạy lại hỏi
- Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?
- Ca phẫu thuật rất thành công.
- Vậy là tốt rồi.
Mặc phu gật đầu liên tục, mọi người có mặt ai cũng vui vẻ. Cũng chính vì thế, không ai để ý giường bệnh được y tế đẩy ra sau.
Do thuốc mê nên lúc Mặc Tân Thành tỉnh lại trời đã tối.
- Anh tỉnh rồi.
- Cô...
Người vừa lên tiếng là Tư Đồ Mỹ. Tại sao cô ta ở đây? Là vì Uyển Ni đã gọi điện cho ả, nói cái gì mà nhờ ả chăm sóc cho Tân Thành rồi cúp máy.
- Ni Ni đâu? Cô ấy đâu rồi?
Tư Đồ Mỹ không biết giải thích thế nào thì cánh cửa bật mở, Uyển Ni được y tế dìu đến chỗ anh
- Em ở đây.
Tư Đồ Mỹ kinh ngạc nhìn băng gạc màu trắng trên mắt cô
- Uyển Ni, cô...
- Thành, em có đem đồ ăn cho anh.
Vừa nói cô vừa lắc đầu, ý nói Tư Đồ Mỹ đừng nói ra. Ả im lặng nhìn tất cả các hành động của cô, từ việc cô đổ cháo ra bát, đút anh ăn, im lặng ngồi bên cạnh đợi anh ngủ.
Làm xong việc, cô muốn rời đi nhưng bị Tư Đồ Mỹ gọi lại
- Uyển Ni, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Hai người xuống quán nước tầng 1 của bệnh viện. Tư Đồ Mỹ im lặng quan sát cô, thật lâu sau mới lên tiếng
- Cô là người tặng giác mạc cho Tân Thành?
Uyển Ni mỉm cười
- Phải, đây là tôi tự nguyện.
- Nếu như anh ấy biết, sẽ rất đau lòng.
Cô lắc đầy nhìn Tư Đồ Mỹ
- Anh ấy sẽ tốt lên thôi, tôi tin tưởng cô Tư Đồ Mỹ.
- Cô nói vậy là có ý gì?
- Ngày anh ấy tháo băng mắt, tôi sẽ rời đi.
- Tại sao cô phải làm như vậy, hai người rõ ràng rất yêu thương nhau?
Uyển Ni không trả lời ngay, cô có lí do chứ. Cô yêu anh nhưng sẽ là gánh nặng của anh, đôi mắt này sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa. Bác sĩ cũng đã nói, cô muốn nhìn thấy trừ phi có người nguyện ý hiến mắt cho cô. Nghĩ lại cũng thật phiền, cô hiến cho anh giác mạc, còn cô nếu muốn nhìn lại phải có người hiến mắt thật rối rắm.
Mặc Tân Thành còn trẻ, anh còn sự nghiệp phía trước, không thể không nhìn thấy. Còn cô chẳng qua ngồi ở nhà hưởng bác vàng mà thôi. Cho nên, mất đi đôi mắt cũng không sao, cũng sẽ không sợ là gánh nặng của anh, vì cô sẽ rời đi. Sẽ nhanh thôi, thời gian sẽ xóa tất cả, anh sẽ quên được cô và tìm được hạnh phúc mới, cô sẽ chúc phúc cho anh.
Tư Đồ Mỹ thấy cô không trả lời mà ngồi ngẩn người thì cũng khiến thúc giục. Cô ta im lặng nhìn cô, tình yêu nói buông là buông sao? Một khi yêu ai sâu đậm, chỉ sợ không thể dứt khỏi. Qua hồi lâu, cô mới lên tiếng
- Tôi hi vọng cô sẽ không nói ra.
- Tôi hứa, nhưng cô có thể nói cho tôi biết là cô đi đâu không?
Tư Đồ Mỹ đồng ý nhưng với điều kiện phải nói cô đi đâu. Cô trầm ngâm một chút mới nói
- Tôi không biết, có lẽ sẽ đến một nơi yên tĩnh nào đó sống cho đến hết đời.
Cô ta kinh ngạc
- Cô không định quay lại sao?
- Có chứ, vào ngày anh ấy kết hôn tôi sẽ quay lại để chúc mừng.
Tư Đồ Mỹ không nói thêm gì, nhưng trong lòng cô ta thầm nghĩ "chỉ sợ mười năm sau anh còn chưa kết hôn. Bởi vì người anh yêu nhất đã đi không từ mà biệt". Nghĩ tới đây cô ta lại nhìn Uyển Ni, một cô gái tốt như vậy tại sao phải gánh chịu đau khổ? Có phải trước kia cô ta quá nhỏ nhen và ích kỷ không? Nếu biết trước, cô ta sẽ không tìm cách tách hai người ra. Nhưng đời mà, làm sao biết trước được? Nếu biết trước không phải mọi người trên thế giới đều đã giàu sao?
***
Một tuần sau, ngày tháo băng mắt cũng đã tới mọi người ai cũng tập trung tại phòng bệnh của anh, trừ cô!
Bác sĩ cẩn thận dặn dò trước khi tháo băng mắt
- Mặc thiếu gia, khi tháo xong cậu cứ từ từ mà mở mắt. Không cần vội cũng không có việc gì phải sợ.
Nhận thấy anh gật đầu, ông mới lấy kéo cắt băng gạt và mở ra.
Mặc Tân Thành hồi hộp, chậm rãi mở mắt. Mọi người đều chú tâm nhìn vào anh, anh đưa mắt nhìn xung quanh. Ai cũng đợi kết quả, cuối cùng anh cũng nói nhưng là gọi tên của cô
- Ni Ni?
Cả phòng bệnh im lặng, Uyển Ni đứng bên ngoài xúc động đến bật khóc. Anh thấy lại rồi đúng không? Đôi mắt vô hồn của cô nhìn qua cửa kính nhưng đáng tiếc tất cả chỉ một màu đen. Tư Đồ Mỹ đứng bên cạnh cô nói
- Uyển Ni, hay là cô ở lại đi.
Cô lắc đầu rồi quay lưng rời đi
- Tôi hi vọng cô sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.
- Nhưng...được rồi, tôi đưa cô ra bến xe.
- Cảm ơn.
Trong phòng bệnh
- Cuối cùng con cũng đã nhìn thấy, thật tốt!
Mặc phu nhân đôi mắt đỏ hoe nói, anh ngơ ngác nhìn mọi người. Cô lừa anh, cô đã hứa lúc anh tháo băng mắt cô sẽ là người đầu tiên anh nhìn thấy. Ni Ni, em dám lừa anh! Để xem, lúc anh về sẽ phạt em thế nào. Nhưng anh đâu biết, cô đã rời đi, rời khỏi anh...
- Bác sĩ, ai là người hiến giác mạc cho tôi?
Bác sĩ nhìn anh, có chút chột dạ nói
- Xin lỗi, Mặc thiếu, người hiến giác mạc không muốn tôi nói ra thân thế của họ. Đành đắc tội với cậu rồi.
Mặc Tân Thành cũng khỏi tra hỏi lúc này bác sĩ mới thở phào nhẹ mà, trong lòng không ngừng trách cứ "Thượng Quan tiểu thư cô đúng là muốn hại chết tôi. Nếu họ biết tôi làm vậy nhất định sẽ lột xác tôi ra".
Anh trầm ngâm không nói gì. Mặc Tân Thành có chút bất an, không hiểu sao anh cứ cảm thấy mình sẽ đánh mất thứ gì đó rất quan trọng nhưng lại không biết là gì.
Ở chỗ cô
Uyển Ni cười nhẹ nói
- Cảm ơn cô, nếu có thể tôi rất muốn làm bạn với cô. Chỉ đáng tiếc...
Tư Đồ Mỹ nhìn cô, có chút nghẹn ngào nói
- Uyển Ni, cô sẽ tha thứ những gì tôi đã gây ra chứ?
- Được.
- Thật tốt. Uyển Ni, có thể nói cô đi đâu không?
Cô ta vui vẻ, lại tiếp tục hỏi cô. Nhưng Uyển Ni lắc đầu, cô nói
- Xe cũng sắp chạy rồi, tạm biệt cô. Hẹn ngày tái ngộ.
Tư Đồ Mỹ nhìn bóng lưng của cô, môi khẽ mấp máy nhỏ giọng nói
- Hẹn ngày tái ngộ, Uyển Ni.
Hai ngày sau, khi khám lại thấy anh không có vấn đề gì thì bác sĩ cũng cho xuất viện. Và cũng trong hai ngày đó, cô không đến nên anh bắt đầu cảm thấy lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra với cô.
Tại Đằng Viên
Chiếc xe BMW màu đen dừng trước cửa biệt thự. Quản gia Kim cùng người làm ra chào đón, Mặc Tân Thành đưa mắt nhìn một vòng không thấy cô đâu mày kiếm khẽ nhíu lại. Anh nhìn quản gia hỏi
- Quản gia Kim, Ni Ni đâu?
Quản gia Kim kinh ngạc, lắp bắp nói
- Thiếu...thiếu gia, ngài...
- Đúng vậy, Ni Ni đâu rồi?
Mặc Tân Thành gật đầu, rồi hỏi lại lần nữa. Quản gia Kim khó hiểu nhìn anh nói
- Tôi tưởng tiểu thư ở với ngài, hơn một tuần cô ấy không có về đây.
- Sao?
Anh ngỡ ngàng, cô không ở đây hơn một tuần vậy cô ở đâu? Không phải vài hôm trước cô còn ở bên cạnh anh sao? Quản gia thấy anh im lặng không nói gì, liền thắc mắc hỏi
- Không lẽ tiểu thư không ở một chỗ với thiếu gia?
Anh lắc đầu, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Thượng Quan Vũ
- Gọi tôi có việc gì?
- Ni Ni mất tích rồi.
- Sao?
Thượng Quan Vũ kinh ngạc từ ghế đứng bật dậy rồi nói
- Tôi qua liền.
Sau đó cúp máy, vào gara lấy xe chạy đến chỗ anh. Thượng Quan Vũ đến nơi chưa thấy người đã thấy tiếng
- Cậu nói Ni Nhi mất tích là sao?
- Tôi không biết, quản gia nói cô ấy không về nhà hơn một tuần. Nhưng vài ngày trước cô ấy vẫn ở bên tôi...
- Cho người đi tìm nó về đi, tôi nói cho cậu biết dù có lục tung cả thế giới này cũng phải tìm được nó về đây.
Thượng Quan Vũ hét lên, đứa em gái bé bỏng của hắn thật tội nghiệp. Vô số suy nghĩ trong đầu của họ lúc này. Cô đã đi đâu? Tại sao phải biến mất khỏi đây?
Mặc Tân Thành suy sụp, cứ nghĩ sau này sẽ hạnh phúc. Sẽ không còn ai có thể ngăn cản tình yêu của hai người, nhưng tại sao vào thời khắc này cô lại biến mất? Tại sao? Tại sao chứ? Ni Ni, về với anh đi. Về lại bên cạnh anh đi, cầu xin em...Ni Ni.
- --------------
P/s: vừa viết xong là đăng lên luôn nên mk chưa sửa lỗi chính tả, đọc có chữ nào sai thì bình luận bên dưới để mk sửa lại nha!
Mặc Tân Thành nằm bên cạnh đã tỉnh, anh nghe tiếng la đau của cô thì vội hỏi
- Đau lắm hả em? Không nói thì thôi, khi nói làm cô đỏ bừng cả mặt. Không nghe thấy tiếng cô, anh vội giơ tay lên muốn ôm cô vào lòng thì cô đã chụp lấy tay anh, mỉm cười ngọt ngào
- Em không sao.
- Vậy sao không lên tiếng, làm anh lo lắng.
Do anh không nhìn thấy được nên biểu cảm trên mặt cô lúc này anh hoàn toàn không biết đó là đau khổ. Uyển Ni im lặng dựa vào lòng ngực ấm áp của anh, hốc mắt đã nổi lên một tầng sương. "Tân Thành, em hi vọng thời gian ngừng trôi, để em được bên anh mãi"
......
.......
Hai ngày sau
Cuối cùng ngày phẫu thuật thay giác mạc cho anh cũng tới, mọi người ai cũng tới đông đủ. Trước khi vào phòng phẫu thuật, Mặc Tân Thành nắm chặt tay cô
- Ni Ni, hứa với anh. Khi tháo băng mắt, người đầu tiên anh nhìn thấy là em được không?
Uyển Ni mím môi, rồi gật đầu
- Được.
Nhận được sự hứa hẹn của cô, anh mới buông cô ra để đi vào trong. Cùng lúc, cô cũng lấy cớ đi vệ sinh nhưng thực tế...
Trong phòng phẫu thuật
- Thượng Quan tiểu thư, cô chắc chắn chứ?
Bác sĩ chính cho ca phẫu thuật hỏi. Uyển Ni nhìn người đàn ông mình yêu đang hôn mê trên giường, đôi mắt khép hờ lại
- Dù ông nói gì, chuyện tôi đã quyết sẽ không thay đổi.
- Nhưng như vậy sẽ nguy hiểm đến tính mạng, hiếm có ai hiến giác mạc khi còn sống, cô chắc chắn là vẫn muốn? Nếu thành công thì cả đời cô sẽ không nhìn thấy gì cả, tiểu thư cô có cần suy nghĩ lại không?
- Đừng cản tôi nữa.
Không thể ngăn cản, bác sĩ đành phải tiến hành. Sau bốn tiếng, ca phẫu thuật thành công mỹ mãn. Uyển Ni đôi mắt bịt vải trắng hôn mê nằm trên giường bệnh. Mặc Tân Thành được đẩy ra trước, thấy cửa phòng phẫu thuật mở Mặc phu nhân vội chạy lại hỏi
- Bác sĩ, con tôi thế nào rồi?
- Ca phẫu thuật rất thành công.
- Vậy là tốt rồi.
Mặc phu gật đầu liên tục, mọi người có mặt ai cũng vui vẻ. Cũng chính vì thế, không ai để ý giường bệnh được y tế đẩy ra sau.
Do thuốc mê nên lúc Mặc Tân Thành tỉnh lại trời đã tối.
- Anh tỉnh rồi.
- Cô...
Người vừa lên tiếng là Tư Đồ Mỹ. Tại sao cô ta ở đây? Là vì Uyển Ni đã gọi điện cho ả, nói cái gì mà nhờ ả chăm sóc cho Tân Thành rồi cúp máy.
- Ni Ni đâu? Cô ấy đâu rồi?
Tư Đồ Mỹ không biết giải thích thế nào thì cánh cửa bật mở, Uyển Ni được y tế dìu đến chỗ anh
- Em ở đây.
Tư Đồ Mỹ kinh ngạc nhìn băng gạc màu trắng trên mắt cô
- Uyển Ni, cô...
- Thành, em có đem đồ ăn cho anh.
Vừa nói cô vừa lắc đầu, ý nói Tư Đồ Mỹ đừng nói ra. Ả im lặng nhìn tất cả các hành động của cô, từ việc cô đổ cháo ra bát, đút anh ăn, im lặng ngồi bên cạnh đợi anh ngủ.
Làm xong việc, cô muốn rời đi nhưng bị Tư Đồ Mỹ gọi lại
- Uyển Ni, tôi có chuyện muốn nói với cô.
Hai người xuống quán nước tầng 1 của bệnh viện. Tư Đồ Mỹ im lặng quan sát cô, thật lâu sau mới lên tiếng
- Cô là người tặng giác mạc cho Tân Thành?
Uyển Ni mỉm cười
- Phải, đây là tôi tự nguyện.
- Nếu như anh ấy biết, sẽ rất đau lòng.
Cô lắc đầy nhìn Tư Đồ Mỹ
- Anh ấy sẽ tốt lên thôi, tôi tin tưởng cô Tư Đồ Mỹ.
- Cô nói vậy là có ý gì?
- Ngày anh ấy tháo băng mắt, tôi sẽ rời đi.
- Tại sao cô phải làm như vậy, hai người rõ ràng rất yêu thương nhau?
Uyển Ni không trả lời ngay, cô có lí do chứ. Cô yêu anh nhưng sẽ là gánh nặng của anh, đôi mắt này sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa. Bác sĩ cũng đã nói, cô muốn nhìn thấy trừ phi có người nguyện ý hiến mắt cho cô. Nghĩ lại cũng thật phiền, cô hiến cho anh giác mạc, còn cô nếu muốn nhìn lại phải có người hiến mắt thật rối rắm.
Mặc Tân Thành còn trẻ, anh còn sự nghiệp phía trước, không thể không nhìn thấy. Còn cô chẳng qua ngồi ở nhà hưởng bác vàng mà thôi. Cho nên, mất đi đôi mắt cũng không sao, cũng sẽ không sợ là gánh nặng của anh, vì cô sẽ rời đi. Sẽ nhanh thôi, thời gian sẽ xóa tất cả, anh sẽ quên được cô và tìm được hạnh phúc mới, cô sẽ chúc phúc cho anh.
Tư Đồ Mỹ thấy cô không trả lời mà ngồi ngẩn người thì cũng khiến thúc giục. Cô ta im lặng nhìn cô, tình yêu nói buông là buông sao? Một khi yêu ai sâu đậm, chỉ sợ không thể dứt khỏi. Qua hồi lâu, cô mới lên tiếng
- Tôi hi vọng cô sẽ không nói ra.
- Tôi hứa, nhưng cô có thể nói cho tôi biết là cô đi đâu không?
Tư Đồ Mỹ đồng ý nhưng với điều kiện phải nói cô đi đâu. Cô trầm ngâm một chút mới nói
- Tôi không biết, có lẽ sẽ đến một nơi yên tĩnh nào đó sống cho đến hết đời.
Cô ta kinh ngạc
- Cô không định quay lại sao?
- Có chứ, vào ngày anh ấy kết hôn tôi sẽ quay lại để chúc mừng.
Tư Đồ Mỹ không nói thêm gì, nhưng trong lòng cô ta thầm nghĩ "chỉ sợ mười năm sau anh còn chưa kết hôn. Bởi vì người anh yêu nhất đã đi không từ mà biệt". Nghĩ tới đây cô ta lại nhìn Uyển Ni, một cô gái tốt như vậy tại sao phải gánh chịu đau khổ? Có phải trước kia cô ta quá nhỏ nhen và ích kỷ không? Nếu biết trước, cô ta sẽ không tìm cách tách hai người ra. Nhưng đời mà, làm sao biết trước được? Nếu biết trước không phải mọi người trên thế giới đều đã giàu sao?
***
Một tuần sau, ngày tháo băng mắt cũng đã tới mọi người ai cũng tập trung tại phòng bệnh của anh, trừ cô!
Bác sĩ cẩn thận dặn dò trước khi tháo băng mắt
- Mặc thiếu gia, khi tháo xong cậu cứ từ từ mà mở mắt. Không cần vội cũng không có việc gì phải sợ.
Nhận thấy anh gật đầu, ông mới lấy kéo cắt băng gạt và mở ra.
Mặc Tân Thành hồi hộp, chậm rãi mở mắt. Mọi người đều chú tâm nhìn vào anh, anh đưa mắt nhìn xung quanh. Ai cũng đợi kết quả, cuối cùng anh cũng nói nhưng là gọi tên của cô
- Ni Ni?
Cả phòng bệnh im lặng, Uyển Ni đứng bên ngoài xúc động đến bật khóc. Anh thấy lại rồi đúng không? Đôi mắt vô hồn của cô nhìn qua cửa kính nhưng đáng tiếc tất cả chỉ một màu đen. Tư Đồ Mỹ đứng bên cạnh cô nói
- Uyển Ni, hay là cô ở lại đi.
Cô lắc đầu rồi quay lưng rời đi
- Tôi hi vọng cô sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.
- Nhưng...được rồi, tôi đưa cô ra bến xe.
- Cảm ơn.
Trong phòng bệnh
- Cuối cùng con cũng đã nhìn thấy, thật tốt!
Mặc phu nhân đôi mắt đỏ hoe nói, anh ngơ ngác nhìn mọi người. Cô lừa anh, cô đã hứa lúc anh tháo băng mắt cô sẽ là người đầu tiên anh nhìn thấy. Ni Ni, em dám lừa anh! Để xem, lúc anh về sẽ phạt em thế nào. Nhưng anh đâu biết, cô đã rời đi, rời khỏi anh...
- Bác sĩ, ai là người hiến giác mạc cho tôi?
Bác sĩ nhìn anh, có chút chột dạ nói
- Xin lỗi, Mặc thiếu, người hiến giác mạc không muốn tôi nói ra thân thế của họ. Đành đắc tội với cậu rồi.
Mặc Tân Thành cũng khỏi tra hỏi lúc này bác sĩ mới thở phào nhẹ mà, trong lòng không ngừng trách cứ "Thượng Quan tiểu thư cô đúng là muốn hại chết tôi. Nếu họ biết tôi làm vậy nhất định sẽ lột xác tôi ra".
Anh trầm ngâm không nói gì. Mặc Tân Thành có chút bất an, không hiểu sao anh cứ cảm thấy mình sẽ đánh mất thứ gì đó rất quan trọng nhưng lại không biết là gì.
Ở chỗ cô
Uyển Ni cười nhẹ nói
- Cảm ơn cô, nếu có thể tôi rất muốn làm bạn với cô. Chỉ đáng tiếc...
Tư Đồ Mỹ nhìn cô, có chút nghẹn ngào nói
- Uyển Ni, cô sẽ tha thứ những gì tôi đã gây ra chứ?
- Được.
- Thật tốt. Uyển Ni, có thể nói cô đi đâu không?
Cô ta vui vẻ, lại tiếp tục hỏi cô. Nhưng Uyển Ni lắc đầu, cô nói
- Xe cũng sắp chạy rồi, tạm biệt cô. Hẹn ngày tái ngộ.
Tư Đồ Mỹ nhìn bóng lưng của cô, môi khẽ mấp máy nhỏ giọng nói
- Hẹn ngày tái ngộ, Uyển Ni.
Hai ngày sau, khi khám lại thấy anh không có vấn đề gì thì bác sĩ cũng cho xuất viện. Và cũng trong hai ngày đó, cô không đến nên anh bắt đầu cảm thấy lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra với cô.
Tại Đằng Viên
Chiếc xe BMW màu đen dừng trước cửa biệt thự. Quản gia Kim cùng người làm ra chào đón, Mặc Tân Thành đưa mắt nhìn một vòng không thấy cô đâu mày kiếm khẽ nhíu lại. Anh nhìn quản gia hỏi
- Quản gia Kim, Ni Ni đâu?
Quản gia Kim kinh ngạc, lắp bắp nói
- Thiếu...thiếu gia, ngài...
- Đúng vậy, Ni Ni đâu rồi?
Mặc Tân Thành gật đầu, rồi hỏi lại lần nữa. Quản gia Kim khó hiểu nhìn anh nói
- Tôi tưởng tiểu thư ở với ngài, hơn một tuần cô ấy không có về đây.
- Sao?
Anh ngỡ ngàng, cô không ở đây hơn một tuần vậy cô ở đâu? Không phải vài hôm trước cô còn ở bên cạnh anh sao? Quản gia thấy anh im lặng không nói gì, liền thắc mắc hỏi
- Không lẽ tiểu thư không ở một chỗ với thiếu gia?
Anh lắc đầu, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Thượng Quan Vũ
- Gọi tôi có việc gì?
- Ni Ni mất tích rồi.
- Sao?
Thượng Quan Vũ kinh ngạc từ ghế đứng bật dậy rồi nói
- Tôi qua liền.
Sau đó cúp máy, vào gara lấy xe chạy đến chỗ anh. Thượng Quan Vũ đến nơi chưa thấy người đã thấy tiếng
- Cậu nói Ni Nhi mất tích là sao?
- Tôi không biết, quản gia nói cô ấy không về nhà hơn một tuần. Nhưng vài ngày trước cô ấy vẫn ở bên tôi...
- Cho người đi tìm nó về đi, tôi nói cho cậu biết dù có lục tung cả thế giới này cũng phải tìm được nó về đây.
Thượng Quan Vũ hét lên, đứa em gái bé bỏng của hắn thật tội nghiệp. Vô số suy nghĩ trong đầu của họ lúc này. Cô đã đi đâu? Tại sao phải biến mất khỏi đây?
Mặc Tân Thành suy sụp, cứ nghĩ sau này sẽ hạnh phúc. Sẽ không còn ai có thể ngăn cản tình yêu của hai người, nhưng tại sao vào thời khắc này cô lại biến mất? Tại sao? Tại sao chứ? Ni Ni, về với anh đi. Về lại bên cạnh anh đi, cầu xin em...Ni Ni.
- --------------
P/s: vừa viết xong là đăng lên luôn nên mk chưa sửa lỗi chính tả, đọc có chữ nào sai thì bình luận bên dưới để mk sửa lại nha!
Danh sách chương