Bộ Tiểu Ngạn dù không đáp lại lời tỏ tình của Tân, nhưng việc Tân dọn về ở chung phòng thì không nói gì.
Bộ Tiểu Ngạn có loại bất an. Trước đây từ nhỏ đến lớn, nàng đều bị người ta gọi là Thiên Sát Cô Tinh, gần đây lại có quá nhiều chuyện xảy ra đè đến nàng không thở nổi. Sự kiện siêu nhiên sao? Bởi vì nàng sinh ra đã bị nguyền rủa sao? Có vẻ....cũng không hoàn toàn.
Ai đã đưa hai nữ sinh đó lên nóc nhà? Còn xăng và lửa, rõ ràng là do người làm. Nhưng....Bộ Tiểu Ngạn nhớ lại, khi nàng chạy tới sân thượng thì lửa liền bốc lên, nhưng lại không thấy người phóng hỏa, tại sao? Chỉ có một cánh cửa nối hành lang với sân thượng, không lẽ hung thủ biến mất trong tích tắc? Không có khả năng cho lắm, nhưng lúc đó quá hỗn loạn nên Bộ Tiểu Ngạn cũng không để ý, xung quanh có người trốn hay không...
Tân thấy Bộ Tiểu Ngạn cứ đờ ra không nói gì, có phải tâm trạng vẫn chưa được bình tĩnh. Trơ mắt nhìn hai người sống sờ sờ bị thiêu chết, ai cũng sẽ bị ám ảnh.
Tân đưa một cái bánh tiramisu cho Bộ Tiểu Ngạn: "Ăn chút gì đi, từ chiều đến giờ cô chưa ăn gì."
Bộ Tiểu Ngạn nhìn cái bánh tiramisu được gói vô cùng sang trọng, nhìn Tân, cuối cùng nhìn vào hai tay đang quấn băng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không đói."
Tân thở dài, ngồi xổm dưới sopha, trước mặt Bộ Tiểu Ngạn. Một tay cầm bánh tiramisu, một tay cầm nỉa nói: "Được rồi, tôi đút cô ăn."
Tân tưởng với tính cách lập dị, điên rồ lại bảo thủ của Bộ Tiểu Ngạn, nàng sẽ bị từ chối. Tân nghĩ, nếu là nàng, nàng sẽ đặt cái mặt nóng bỏng của mình lên cái mông lạnh của ai đó, rồi vờ thoải mái, sẽ ăn hai miếng tiramisu nhỉ.
Nhưng ngoài dự liệu của Tân, Bộ Tiểu Ngạn chậm rãi hé miệng, đôi môi hồng ngậm lấy cái nĩa đang có một miếng bánh màu cafe trên đó.
"Cảm ơn...." - Giọng nói của Bộ Tiểu Ngạn không thể thấp hơn, nhưng Tân nghe rất rõ.
Dưới sự giúp đỡ của Tân, Bộ Tiểu Ngạn đã ăn xong cái bánh tiramisu. Tân lấy khăn giấy, giúp Bộ Tiểu Ngạn lau miệng.
Bộ Tiểu Ngạn thấy rõ Tân đang nhìn mình với ánh mắt rất nóng, cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt kia: "Tôi buồn ngủ, muốn ngủ...." - Ngừng một chút, không thấy Tân động đậy, lại nói thêm một câu: "Có thể không?"
Ý này là muốn nhờ Tân giúp trải chăn. Tân hiểu ý, giúp Bộ Tiểu Ngạn trải chăn, mặt Bộ Tiểu Ngạn có chút nóng lên.
"Cảm ơn...." - Nàng nói.
Tân lại nói: "Vậy phần thưởng, tôi muốn ngủ cùng cô." - Tất nhiên Tân đang nói đùa, nàng chỉ muốn xem Bộ Tiểu Ngạn sẽ từ chối yêu cầu quá phận này thế nào. Không ngờ Bộ Tiểu Ngạn cắn môi, chậm rãi gật đầu.
Tân thật sự không biết phải làm sao.
Cái đồ điên này đang nghĩ gì?
Khi Tân ngủ cạnh cô, không khỏi nghi ngờ.
"Cô ấy không chấp nhận lời tỏ tình của mình, nhưng tại sao lại chịu sự thân mật? Phải, là chịu đựng! Cảm xúc mà cô ấy thể hiện khi mình đến gần, không phải mở lòng chấp nhận, mà là cắn môi chịu đựng....
Cô ấy đang nghĩ gì?"
Tân liếc mắt nhìn Bộ Tiểu Ngạn đang nằm quay lưng với nàng, trong bóng tối, bóng lưng của cô thật yên tĩnh. Loại yên tĩnh làm cho suy nghĩ của người ta nặng nề hơn, cộng với bóng đêm làm bản thân sinh ra biết bao ảo tưởng, khiến người ta muốn phá vỡ nó....
Tân đưa tay, ôm Bộ Tiểu Ngạn từ phía sau. Nàng có thể cảm nhận được, Bộ Tiểu Ngạn hơi run rẩy.
Hơi thở của Tân phả vào sợi tóc bên tai Bộ Tiểu Ngạn, giọng nói trong bóng đêm vô cùng quyến rũ: "Cô chưa ngủ sao? Đang suy nghĩ cái gì?" - Nói xong, Tân vòng tay ôm lấy cái eo thon của Bộ Tiểu Ngạn, bàn tay ấm áp cách một lớp áo ngủ mỏng, cố ý đặt lên bụng Bộ Tiểu Ngạn.
Bộ Tiểu Ngạn vẫn không ngăn cản, cũng không nói, tùy ý để Tân ôm.
"Cô có biết không....." - Tân nâng nửa người lên, kề sát bên tai Bộ Tiểu Ngạn, dùng giọng nói khàn thì thầm: "Biểu hiện của cô đang ngầm thừa nhận, ngầm chấp nhận tôi có thể đến gần cô, ngầm chấp nhận tôi có thể làm bất cứ thứ gì tôi muốn. Nếu như tôi hiểu lầm, sẽ không hay."
Bộ Tiểu Ngạn không nhúc nhích, tư thế kia làm Tân có cảm giác, cô thật sự đã ngủ.
"Chỉ cần không phải làm tình, thì còn lại tôi có thể chấp nhận." - Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên nói.
Tân sửng sốt: "Hả?"
Bộ Tiểu Ngạn xoay người, hai người bốn mắt nhìn nhau: "Chỉ cần không phải chuyện đó. Thì Tân, mọi thứ tôi đều có thể chấp nhận."
Tân hiểu được ý tứ trong lời nói của Bộ Tiểu Ngạn, tim đập nhanh, mất mặt nói: "Cô....ý cô là...."
"Cô đã cứu tôi rất nhiều lần, nếu không có cô, tôi đã chết ở nhà máy điện bỏ hoang. Nhưng tôi đối xử với cô như vậy, tôi cảm thấy không nên máu lạnh như vậy. Nên...."
Trái tim vừa bay lên của Tân, ngay lập tức bị đạp xuống, thậm chí còn rơi thẳng xuống vực sâu. Nàng cười gằn cắt đứt Bộ Tiểu Ngạn: "Vậy nên cô đang dùng thân thể để bồi thường tôi sao?"
Bộ Tiểu Ngạn cau mày: "Không phải ý này."
Tân xoay người xuống giường: "Tôi không có hứng thú với kiểu bố thí này."
Bộ Tiểu Ngạn cũng ngồi dậy: "Tân, không phải như cô nghĩ."
Tân đưa lưng về phía Bộ Tiểu Ngạn: "Tôi thích phụ nữ, tôi thích cô, tôi rất muốn có cô, muốn hôn cô, muốn lên giường cùng cô, những điều này tôi không hề phủ nhận. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ bất lực khóc không thành lời của cô, tôi đều muốn ôm cô vào lòng, không muốn cô chịu tổn thương, những điều này là suy nghĩ của tôi. Đúng là tôi không chút tiền đồ, nhưng đối với cô, nó không chỉ đơn giản là thích. Tôi yêu cô, thế nhưng không có nghĩa trước mặt cô, tôi đánh mất tự trọng. Tôi nói rồi, tôi không thích tình cảm bị ép buộc, nếu cô thấy thương hại, thì tránh xa tôi một chút."
Bộ Tiểu Ngạn muốn nói gì đó, nhưng tất cả chỉ là im lặng. Nàng cúi đầu -- dường như đây đã trở thành thói quen của nàng: "Xin lỗi.....thật sự xin lỗi..."
Tân không biết nên nói gì, trái tim đau nhói, cả người đầy mồ hôi. Không biết có phải tâm trạng quá kích động hay không, liền cầm khăn tắm, đi tắm thêm lần nữa.
Căn hộ của giáo viên trong trường tư thục, được tranh bị đầy đủ nội thất, trong phòng tắm cũng có bồn tắm rất lớn.
Tân mở vòi, nước đổ vào bồn tắm.
Nàng cởi bỏ áo ngủ, đứng trước gương, nhìn cơ thể của mình. Hơi nước phía sau bốc lên, toàn bộ phòng tắm mờ ảo. Trên gương một lớp sương mù bao phủ, Tân nhìn mình trong gương, không thể nhìn rõ...
Không ngờ về nước lại trải qua nhiều chuyện như vậy, còn gặp được đồ điên làm người ta đau lòng kia. Tân có linh cảm, nếu thật sự yêu Bộ Tiểu Ngạn, tương lai nhất định sẽ đầy tai họa... Nhưng nếu không yêu, thì lại không cam lòng! Chỉ tiếc người này nhìn thì thông minh cứng cỏi, nhưng ở phương diện tình cảm thì như đứa ngốc bẩm sinh....
Thuyết phục bản thân hay thuyết phục Bộ Tiểu Ngạn? Đây mới là vấn đề.
Bộ Tiểu Ngạn có loại bất an. Trước đây từ nhỏ đến lớn, nàng đều bị người ta gọi là Thiên Sát Cô Tinh, gần đây lại có quá nhiều chuyện xảy ra đè đến nàng không thở nổi. Sự kiện siêu nhiên sao? Bởi vì nàng sinh ra đã bị nguyền rủa sao? Có vẻ....cũng không hoàn toàn.
Ai đã đưa hai nữ sinh đó lên nóc nhà? Còn xăng và lửa, rõ ràng là do người làm. Nhưng....Bộ Tiểu Ngạn nhớ lại, khi nàng chạy tới sân thượng thì lửa liền bốc lên, nhưng lại không thấy người phóng hỏa, tại sao? Chỉ có một cánh cửa nối hành lang với sân thượng, không lẽ hung thủ biến mất trong tích tắc? Không có khả năng cho lắm, nhưng lúc đó quá hỗn loạn nên Bộ Tiểu Ngạn cũng không để ý, xung quanh có người trốn hay không...
Tân thấy Bộ Tiểu Ngạn cứ đờ ra không nói gì, có phải tâm trạng vẫn chưa được bình tĩnh. Trơ mắt nhìn hai người sống sờ sờ bị thiêu chết, ai cũng sẽ bị ám ảnh.
Tân đưa một cái bánh tiramisu cho Bộ Tiểu Ngạn: "Ăn chút gì đi, từ chiều đến giờ cô chưa ăn gì."
Bộ Tiểu Ngạn nhìn cái bánh tiramisu được gói vô cùng sang trọng, nhìn Tân, cuối cùng nhìn vào hai tay đang quấn băng, nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không đói."
Tân thở dài, ngồi xổm dưới sopha, trước mặt Bộ Tiểu Ngạn. Một tay cầm bánh tiramisu, một tay cầm nỉa nói: "Được rồi, tôi đút cô ăn."
Tân tưởng với tính cách lập dị, điên rồ lại bảo thủ của Bộ Tiểu Ngạn, nàng sẽ bị từ chối. Tân nghĩ, nếu là nàng, nàng sẽ đặt cái mặt nóng bỏng của mình lên cái mông lạnh của ai đó, rồi vờ thoải mái, sẽ ăn hai miếng tiramisu nhỉ.
Nhưng ngoài dự liệu của Tân, Bộ Tiểu Ngạn chậm rãi hé miệng, đôi môi hồng ngậm lấy cái nĩa đang có một miếng bánh màu cafe trên đó.
"Cảm ơn...." - Giọng nói của Bộ Tiểu Ngạn không thể thấp hơn, nhưng Tân nghe rất rõ.
Dưới sự giúp đỡ của Tân, Bộ Tiểu Ngạn đã ăn xong cái bánh tiramisu. Tân lấy khăn giấy, giúp Bộ Tiểu Ngạn lau miệng.
Bộ Tiểu Ngạn thấy rõ Tân đang nhìn mình với ánh mắt rất nóng, cúi đầu, tránh khỏi ánh mắt kia: "Tôi buồn ngủ, muốn ngủ...." - Ngừng một chút, không thấy Tân động đậy, lại nói thêm một câu: "Có thể không?"
Ý này là muốn nhờ Tân giúp trải chăn. Tân hiểu ý, giúp Bộ Tiểu Ngạn trải chăn, mặt Bộ Tiểu Ngạn có chút nóng lên.
"Cảm ơn...." - Nàng nói.
Tân lại nói: "Vậy phần thưởng, tôi muốn ngủ cùng cô." - Tất nhiên Tân đang nói đùa, nàng chỉ muốn xem Bộ Tiểu Ngạn sẽ từ chối yêu cầu quá phận này thế nào. Không ngờ Bộ Tiểu Ngạn cắn môi, chậm rãi gật đầu.
Tân thật sự không biết phải làm sao.
Cái đồ điên này đang nghĩ gì?
Khi Tân ngủ cạnh cô, không khỏi nghi ngờ.
"Cô ấy không chấp nhận lời tỏ tình của mình, nhưng tại sao lại chịu sự thân mật? Phải, là chịu đựng! Cảm xúc mà cô ấy thể hiện khi mình đến gần, không phải mở lòng chấp nhận, mà là cắn môi chịu đựng....
Cô ấy đang nghĩ gì?"
Tân liếc mắt nhìn Bộ Tiểu Ngạn đang nằm quay lưng với nàng, trong bóng tối, bóng lưng của cô thật yên tĩnh. Loại yên tĩnh làm cho suy nghĩ của người ta nặng nề hơn, cộng với bóng đêm làm bản thân sinh ra biết bao ảo tưởng, khiến người ta muốn phá vỡ nó....
Tân đưa tay, ôm Bộ Tiểu Ngạn từ phía sau. Nàng có thể cảm nhận được, Bộ Tiểu Ngạn hơi run rẩy.
Hơi thở của Tân phả vào sợi tóc bên tai Bộ Tiểu Ngạn, giọng nói trong bóng đêm vô cùng quyến rũ: "Cô chưa ngủ sao? Đang suy nghĩ cái gì?" - Nói xong, Tân vòng tay ôm lấy cái eo thon của Bộ Tiểu Ngạn, bàn tay ấm áp cách một lớp áo ngủ mỏng, cố ý đặt lên bụng Bộ Tiểu Ngạn.
Bộ Tiểu Ngạn vẫn không ngăn cản, cũng không nói, tùy ý để Tân ôm.
"Cô có biết không....." - Tân nâng nửa người lên, kề sát bên tai Bộ Tiểu Ngạn, dùng giọng nói khàn thì thầm: "Biểu hiện của cô đang ngầm thừa nhận, ngầm chấp nhận tôi có thể đến gần cô, ngầm chấp nhận tôi có thể làm bất cứ thứ gì tôi muốn. Nếu như tôi hiểu lầm, sẽ không hay."
Bộ Tiểu Ngạn không nhúc nhích, tư thế kia làm Tân có cảm giác, cô thật sự đã ngủ.
"Chỉ cần không phải làm tình, thì còn lại tôi có thể chấp nhận." - Bộ Tiểu Ngạn đột nhiên nói.
Tân sửng sốt: "Hả?"
Bộ Tiểu Ngạn xoay người, hai người bốn mắt nhìn nhau: "Chỉ cần không phải chuyện đó. Thì Tân, mọi thứ tôi đều có thể chấp nhận."
Tân hiểu được ý tứ trong lời nói của Bộ Tiểu Ngạn, tim đập nhanh, mất mặt nói: "Cô....ý cô là...."
"Cô đã cứu tôi rất nhiều lần, nếu không có cô, tôi đã chết ở nhà máy điện bỏ hoang. Nhưng tôi đối xử với cô như vậy, tôi cảm thấy không nên máu lạnh như vậy. Nên...."
Trái tim vừa bay lên của Tân, ngay lập tức bị đạp xuống, thậm chí còn rơi thẳng xuống vực sâu. Nàng cười gằn cắt đứt Bộ Tiểu Ngạn: "Vậy nên cô đang dùng thân thể để bồi thường tôi sao?"
Bộ Tiểu Ngạn cau mày: "Không phải ý này."
Tân xoay người xuống giường: "Tôi không có hứng thú với kiểu bố thí này."
Bộ Tiểu Ngạn cũng ngồi dậy: "Tân, không phải như cô nghĩ."
Tân đưa lưng về phía Bộ Tiểu Ngạn: "Tôi thích phụ nữ, tôi thích cô, tôi rất muốn có cô, muốn hôn cô, muốn lên giường cùng cô, những điều này tôi không hề phủ nhận. Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ bất lực khóc không thành lời của cô, tôi đều muốn ôm cô vào lòng, không muốn cô chịu tổn thương, những điều này là suy nghĩ của tôi. Đúng là tôi không chút tiền đồ, nhưng đối với cô, nó không chỉ đơn giản là thích. Tôi yêu cô, thế nhưng không có nghĩa trước mặt cô, tôi đánh mất tự trọng. Tôi nói rồi, tôi không thích tình cảm bị ép buộc, nếu cô thấy thương hại, thì tránh xa tôi một chút."
Bộ Tiểu Ngạn muốn nói gì đó, nhưng tất cả chỉ là im lặng. Nàng cúi đầu -- dường như đây đã trở thành thói quen của nàng: "Xin lỗi.....thật sự xin lỗi..."
Tân không biết nên nói gì, trái tim đau nhói, cả người đầy mồ hôi. Không biết có phải tâm trạng quá kích động hay không, liền cầm khăn tắm, đi tắm thêm lần nữa.
Căn hộ của giáo viên trong trường tư thục, được tranh bị đầy đủ nội thất, trong phòng tắm cũng có bồn tắm rất lớn.
Tân mở vòi, nước đổ vào bồn tắm.
Nàng cởi bỏ áo ngủ, đứng trước gương, nhìn cơ thể của mình. Hơi nước phía sau bốc lên, toàn bộ phòng tắm mờ ảo. Trên gương một lớp sương mù bao phủ, Tân nhìn mình trong gương, không thể nhìn rõ...
Không ngờ về nước lại trải qua nhiều chuyện như vậy, còn gặp được đồ điên làm người ta đau lòng kia. Tân có linh cảm, nếu thật sự yêu Bộ Tiểu Ngạn, tương lai nhất định sẽ đầy tai họa... Nhưng nếu không yêu, thì lại không cam lòng! Chỉ tiếc người này nhìn thì thông minh cứng cỏi, nhưng ở phương diện tình cảm thì như đứa ngốc bẩm sinh....
Thuyết phục bản thân hay thuyết phục Bộ Tiểu Ngạn? Đây mới là vấn đề.
Danh sách chương