"Đi Mỹ? Xa vậy sao! Đi bao lâu?" - Nhậm Nhiễm ở trong bồn tắm, ôm Do từ phía sau.

Hai người toàn thân đầy bọt xà phòng, cơ thể mềm mai áp sát vào nhau, đây là một loại hưởng thụ tuyệt vời không thể diễn tả.

"Đón người về nước."

"Đón người mà phải làm phiền đến cảnh sát Do của chúng ta, đích thân đi."

Biết Nhậm Nhiễm cũng là tùy tiện hỏi, chứ không phải muốn có đáp án. Thế nhưng Do vô thức né tránh trả lời: "Chỉ là công việc thôi."

Không biết Nhậm Nhiễm có nghe ra được câu trả lời lảng tránh của Do hay không, hay nàng không muốn truy hỏi. Do cảm thấy bàn tay xấu xa của Nhậm Nhiễm, trượt xuống eo mình.

Do đang muốn nói chớ làm loạn, mai phải dậy sớm ra sân bay. Ngón tay Nhậm Nhiễm chạm vào vết thương bên hông Do.

"Nhiều năm rồi, cái sẹo vẫn rõ ràng như vậy."

Do vô thức v.uốt ve vết thương: "Tất nhiên, năm đó bị thương đến tận xương, chút nữa là em bị chém thành hai khúc đấy.... Nằm ở bệnh viện hai tháng không xuống giường được, còn không phải vì nó sao."

Nhậm Nhiễm nở nụ cười nhẹ, hôn lên mái tóc ướt của Do: "Là vì cứu chị....."

Nhắc đến, chuyện trước đây như hiện rõ trước mắt. Khi nàng mới quen Nhậm Nhiễm, thì đang điều tra một vụ án giết người của xã hội đen. Kết quả, bị xã hội đen trả thù, đốt nhà. Mới quen nhau chưa đầy một tháng, Nhậm Nhiễm tình nguyện chứa chấp nàng, đưa nàng về nhà ở, còn mua một đống đồ ăn ngon vui vẻ ở nhà, không đi làm, chỉ ở cạnh Do.

Hành động này khiến một người nghiêm khắc như Do cảm động, cho rằng trên đời này thật sự có những người lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui. Sau đó Nhậm Nhiễm thẳng thắn tỏ tình, thật ra lúc đó cô đã thích Do rồi. Chấp nhận giúp đỡ Do là bề ngoài, thực tế thì muốn "cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt"*, có thể nhanh chóng ăn sạch sẽ nữ cảnh sát anh dũng này.

1

Nếu Do sớm biết Nhậm Nhiễm có suy nghĩ này, thì tuyệt đối sẽ không cứ vậy dâng hiến như đồ cúng cho nữ ma vương.

Sự thật chứng minh Nhậm Nhiễm chính là nữ ma vương. Do đến nhà cô ở, tối hôm sau đã bị cô cưỡng ép đè xuống giường. Nói là cưỡng ép cũng có chút oan uổn cho Nhậm Nhiễm, dù sao Do cũng là cảnh sát võ công đầy mình, bên hông có súng với còng tay. Nếu nàng thật sự không muốn, thì cho Nhậm Nhiễm lá gan cô cũng không dám làm bậy. Nhậm Nhiễm là nhìn trúng Do cũng có tình ý với mình, nên nắm bắt cơ hội tấn công, nhân cái tình ý đó lên gấp nhiều lần, cho dù Do khó chịu cũng bị cô nắm trong tay rồi.

Trong mắt Nhậm Nhiễm, Do là một người rất khó ở. Luôn nói không thích cái này, không thích cái kia, không có cảm giác với phụ nữ lẫn đàn ông. Nhưng khi bị Nhậm Nhiễm đè xuống, thì lại biến thành bộ dạng dễ thương, mặt đỏ tim đập, nhưng cứ kìm nén. Nói em ấy không khó ở, thì ai khó ở đây? Nghe nói một người khó ở khi chân chính yêu một người, sẽ yêu đến tận xương tận tủy, cả đời không thể rời xa.

Sự thật đúng là thế. Xã hội đen kéo đến nhà Nhậm Nhiễm, Nhậm Nhiễm trông như người không có võ, chỉ là một cô gái bình thường, gặp phải đàn ông cầm vũ khí trong tay thì làm sao đối phó. Mắt thấy Nhậm Nhiễm sắp bị đâm, Do liền lao đến đỡ một dao. Vết thương trên eo là có từ lúc đó.

Nhậm Nhiễm thật sự không ngờ Do sẽ nghĩa khí như vậy, vì nàng mà mạo hiểm.

"Bởi vì chúng ta đã làm chuyện đó, nên chị là của tôi, tôi tất nhiên sẽ bảo vệ chị." - Đây là lời Do giải thích hành động của mình.

1

Nhậm Nhiễm quýnh gần chết, sau cái mặt đáng yêu đó lại có thể nói mấy lời sặc mùi giang hồ như vậy? Thật ra, cảnh sát với xã hội đen, có nhiều điểm giống nhau đến kỳ lạ.

Nhậm Nhiễm nghiêng đầu nhìn Do nằm trên giường bệnh, dùng lời nói ấm áp nhưng hơi gian nói: "Em là người của chị mới đúng."

Nhớ lại quá khứ, Do đưa tay chạm vào sau vai phải của Nhậm Nhiễm.

"Vết thương này của chị, cũng sẽ không lành."

Vết thương của Nhậm Nhiễm là bị kính cắt trúng vì cứu Do. Vết thương làm cho Nhậm Nhiễm hai tháng không thể nhấc tay lên được, nhưng Do sẽ đút nàng ăn. Lúc đó Nhậm Nhiễm liền ngửa mặt lên trời thở dài: "Chúa ơi! Làm ơn để vai kia của con cũng bị thương đi!" - Thế là, Nhậm Nhiễm chết luôn cái biệt danh "nữ ma đầu + nữ lưu manh". Và được ra lệnh, không được rời bỏ "cục cưng" này, nếu em ấy còn sống.

Bởi vì nghề nghiệp đặc thù, nên họ cũng trải qua biết bao chuyện ly kì khi bắt đầu hẹn hò. Sống chết đã quen rồi, mỗi vết thương trên người họ, đều là những kỷ niệm cùng nhau trải qua mưa gió.

Nhậm Nhiễm cũng chạm vào vai mình, ấm áp nói: "Chị thì hi vọng, nó vĩnh viễn không mất...."

Do quay đầu nhìn cô.

"Thân ái, đây là chứng minh tình yêu của chị với em. Nhớ lần em đỡ một dao cho chị, trong bệnh viện chị đã nói gì không?"

Do nói: "Nhớ.... chị nói....Sau này mạng của em chính là của chị...."

Nhậm Nhiễm nâng cằm Do, đặt lên môi cô một nụ hôn.

"Chị còn nói, sẽ yêu em một đời một kiếp. Những vết thương này theo thời gian sẽ phai mờ, nhưng chúng đã khắc sâu vào cơ thể của chúng ta, khắc sâu vào sinh mạng của chúng ta. Chỉ cần nó còn trên cơ thể, tình yêu của chị đối với em, sẽ mãi không biến mất."

Nhậm Nhiễm rất thích biểu lộ tình cảm, nhưng Do lại không thể coi việc biểu lộ là chuyện đương nhiên. Nàng yêu Nhậm Nhiễm, không thua gì Nhậm Nhiễm yêu nàng, chỉ là không quen nói ra. Nàng cảm thấy cách biểu lộ tốt nhất, chính là khi Nhậm Nhiễm có mấy cái ham m.uốn biế.n thái, thì cứ tận lực phối hợp làm cô vui là được. Mặc dù có chút hơi vượt quá sự chấp nhận của nàng.

Giống như lúc này, Nhậm Nhiễm đã lén tách chân Do ra, ngón tay thăm dò giữa chân nàng.

Do ngước đầu thở hổn hển, Nhậm Nhiễm nhìn dáng vẻ kh.iêu gợi của Do qua gương. Cảm giác, trái tim đã bị người con gái trong lòng này chinh phục.

Do với Tiểu Trần đến sân bay qua Mỹ.

Dọc theo đường đi Tiểu Trần trông có vẻ buồn ngủ, muốn nói với sư tỷ gần đây phá án rất mệt, còn phải ngàn dặm xa xôi qua Mỹ, nên chuyện buồn ngủ là hợp lý.

Mà Do cũng làm gì còn tinh thần như thế, cho dù làm việc suốt 72h, đến siêu nhân cũng không chịu được. Nhưng....cái tên lưu manh Nhậm Nhiễm kia.

Đã nói với chị ấy là phải lên máy bay, chị ấy nghe tai này lọt qua tai kia, vẫn cứ ôm Do từ phòng tắm tới phòng khách, phòng khách xong thì ném lên giường. Đáng tiếc, đó chỉ là màn dạo đầu của một loạt "..." kinh thiên động địa, mọi thứ bắt đầu khi ở trên giường. Nhậm Nhiễm lại lấy ra cái thắt lưng nhỏ, dáng vẻ nữ vương chơi "cưỡi ngựa đánh trận" hết lần này đến lần khác. Do sắp thở ra lửa! Bao nhiêu tuổi rồi, chị 30 tuổi rồi, có thể kìm chế chút được không? Dù nói phụ nữ 30 là mùa đói khát, nhưng cũng đâu cần dằn vặt hết mình như thế chứ. Do mới 26 tuổi, suốt ngày bị dằn vặt như vậy, đến Kim Sơn có ngày cũng sập, được chứ?

Thế là, cùng Nhậm Nhiễm "đánh trận" suốt một đêm, cả người Do đau đớn, hai chân mất sức. Vừa lên máy bay, đã ngủ thẳng.

- -------

Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: một câu trong bài thư Đăng Dương tướng công từ đường - trong tập thơ Mai Lĩnh sứ hoa thi tập - Phùng Khắc Khoan.Tạm dịch nghĩa: lâu đài ở gần mặt nước thì mới sớm ngắm được trăng.

Editor: Vì những chương trước edit không rõ tuổi của từng người, cho nên mình để danh xưng "cậu - mình", "cô - tôi". Nếu đến phần biết rõ tuổi tác, mình sẽ chỉnh sửa lại. Những chương đã update, khi nào rãnh mình sẽ xem lại rồi sửa một thể.

Nói qua cho mọi người để ý hoặc ko để ý cũng được, mình là người không xem trước nội dung truyện. Vì nếu xem trước, biết hết nội dung, mình sẽ không thèm edit. Nên đôi khi, mấy cái danh xưng "tôi, cậu, cô....." nó sẽ thay đổi xoành xoạch tới khi hoàn truyện, sau đó mình sẽ đọc lại sửa từ từ ~_~!!! Hơi phiền, nhưng biết sao được tính nó vậy rồi. Mong mọi người tha thứ cho cái tính "tào lao" của Editor. Chân thành cám ơn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện