Tô Tín Diệp tỉnh lại, yếu ớt hỏi Do: "Khụ....Khụ.... Tôi....hộp nhạc đâu?"
Do ném hộp nhạc cho nàng, mặt nàng dính đầy cát, sắc mặt lại trở nên tái nhợt, dùng tay che miệng ho khan. Nhưng rất cẩn thận nhìn hộp nhạc, vẻ mặt cực kỳ trân quý.
Do không còn sức để ý đến người phụ nữ kì lạ này. Dù trong đầu nàng bây giờ rất loạn, thế nhưng việc đầu tiên phải nghĩ, làm sao ở cái nơi hoang vu này trở về thành phố. Ít nhất cũng phải đến bệnh viện, để xử lý vết thương trên vai nàng. Xe cảnh sát mất, súng cũng không biết ở đâu, quay về sở cảnh sát, không thoát khỏi kiểm tra rồi.
Do hỏi Tô Tín Diệp: "Cô đi được không?"
Tô Tín Diệp bỏ hộp âm nhạc vào túi, nói: "Xem ra cô phải dìu tôi."
Do đến đỡ Tô Tín Diệp dậy, hai người vẫn như cũ còng với nhau, tư thế này rất khó để dìu cô. Nhưng cũng không thể mở cái còng ra, nên chỉ đành kéo theo cô. Lúc nãy đã thấy Tô Tín Diệp mạnh mẽ tới mức nào, dù lúc này cô lại bắt đầu điên cuồng ho, cơ thể run rẩy ở trong gió biển, bị Do lôi kéo có chút đảo đảo, thế nhưng ai biết trước điều gì.
Người này rốt cuộc là bệnh thật hay giả? Chỉ có bản thân cô ta biết.
Hai người đi dọc bờ biển rất lâu không thấy đường lớn, Do nhìn về mặt biển mênh mông vô tận. Chỉ thấy mặt trời đang dần dần chìm vào mặt biển, xa xa mặt biển nhuộm một màu mông lung lại xinh đẹp hùng vĩ. Cứ như mặt trời và biển gặp nhau, có hoàng hôn, có ấm áp, có nước và trời xanh....
Tô Tín Diệp thấy Do đứng im, nhìn theo ánh mắt của cô. Những tia nắng cuối cùng còn sót lại của bầu trời, làm khuôn mặt của cô nhuộm một màu cam sẫm.
"Đẹp thật...." - Tô Tín Diệp mang theo giọng trêu chọc: "Cô chắc đang rất buồn....khụ....tại sao cảnh đẹp như vậy....khụ khụ...lại phải ngắm cùng tôi....khụ khụ...."
Do trừng cô, không để ý đến cô, tiếp tục kéo cô đi. Chân của Tô Tín Diệp mềm nhũn, sắp ngã. Do phản ứng rất nhanh, muốn đỡ cô, nhưng vết thương trên vai làm hai tay nàng không có sức. Không đỡ được Tô Tín Diệp, trái lại còn bị cô đè xuống bờ cát.
Do có chút bực mình, mái tóc còn vương mùi nước biển của Tô Tín Diệp phủ lên mặt nàng, nàng muốn đưa tay gạt ra, nhưng một tay bị Tô Tín Diệp đè, một tay thì bị còng chung với cô. Mà Tô Tín Diệp bị té cứ như không còn chút sức, cứ ho khù khụ rất lâu không nhúc nhích.
"Này....đứng đậy." - Do rất khó chịu.
Đã bao nhiêu năm rồi nàng không tiếp xúc với phụ nữ khác gần như vậy? Thật ra, trước khi gặp Nhậm Nhiễm, nàng cũng không giao tiếp với bất kì ai, ở trong cuộc sống của nàng chỉ có một người phụ nữ là Nhậm Nhiễm. Nàng luôn tin, trên đời này chỉ có một người khiến nàng yêu say đắm. Trong những năm qua, nàng và Nhậm Nhiễm cãi nhau, chiến tranh lạnh, đôi khi còn không thể dường nhịn nhau, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ rời xa Nhậm Nhiễm. Trừ khi cô có người khác ngoài nàng.
Cho nên, khi bị Tô Tín Diệp đè, nàng vô cùng khó chịu.
Tô Tín Diệp dùng tay phải chống đỡ cơ thể, nhưng không đứng lên, chỉ nhìn Do nằm bên dưới. Do bị nàng nhìn, có chút cáu, nói: "Cô nhìn cái gì?"
Tô Tín Diệp cười, cười rất dịu dàng, trong ánh mắt lộ ra tia sáng nhẹ nhàng. Hàm răng trắng nõn của Do lộ ra qua đôi môi mỏng manh, nàng nói: "Cô rất giống em gái tôi, bề ngoài lạnh lùng, nhưng rất trọng tình, cũng rất dịu dàng."
Do không ngờ cô lại nói những lời này, làm nàng có chút không biết tại sao mà nổi nóng, đáp trả lại: "Vậy tại sao cô lại giết em ấy? Giết chính em gái ruột của mình, còn cha mẹ và anh? Chuyện tàn nhẫn như vậy cô có thể làm ra sao?" - Phạm vào một tội danh không thể tha thứ được, nhưng lại xem chuyện giết người như chưa xảy ra, đến cùng lương tâm của người này ở đâu? Tô Tín Diệp thu lại nụ cười: "Phải, là tôi giết cha mẹ với hai người anh, nhưng tôi không giết em gái!" - Tô Tín Diệp mạnh mẽ ngồi dậy, Do bị kéo theo.
"Mặc kệ trên đời này muốn ghép cho tôi bất cứ tội danh nào, nhưng chỉ có chuyện đó là tôi không bao giờ chấp nhận." - Tô Tín Diệp có chút xúc động, lớn giọng nói hai câu rồi lại tiếp tục ho.
Do vốn không muốn để ý đến cô, nhưng thấy cô cực khổ như vậy, thở dài vỗ lưng giúp cô.
Trước đây khi mẹ còn sống, Do cũng giúp mẹ vỗ lưng như vậy, sau đó mẹ sẽ cảm ơn nàng, dường như những đau bệnh vì thế mà được tiêu trừ. Cho nên, sau này khi Do thấy ai ho, sẽ đặc biệt muốn giúp người đó vỗ lưng.
"Cảm ơn...." - Sau khi kích động, Tô Tín Diệp vẫn lịch sự nói cám ơn Do. Do không muốn nói gì với nàng nữa, khó khăn kéo nàng đứng dậy.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, gió biển thổi vào quần áo ướt sũng của họ, thật lạnh.
"Chúng ta phải mau rời khỏi đây."
Dù phía trên là con đường ven biển, thỉnh thoảng có xe chạy qua, nhưng hai người la hét rất nhiều lần vẫn không có ai dừng lại giúp đỡ. Trong đêm tối như vậy, trên một con đường vắng vẻ, dù có nghe thấy tiếng la của họ, cũng bị coi như ma nữ đang gào khóc, ai mà dám dừng xe chứ?
Do mất quá nhiều máu, thật sự không còn sức, dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Tô Tín Diệp xé vạt áo sơmi mà nàng mặc trong áo khoác, băng bó cho Do: "Tiếp tục chảy máu thế này, cơ thể cô sẽ không chịu nổi." - Nàng xé vạt áo, lộ ra một phần eo. Do vô thức liếc nhìn một chút, eo của Tô Tín Diệp rất thon, phần bụng trắng như tuyết lại rắn chắc, lộ ra một loại hấp dẫn.
Do có chút lúng túng thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút áy náy. Cảm giác nhìn lén cơ thể người khác, rất không dễ chịu.
"Kỹ thuật băng bó của cô rất tốt."
Tô Tín Diệp vừa ho vừa nói: "Trước đây từng học trong cảnh đội......"
Do sửng sốt: "Cảnh đội?"
Tô Tín Diệp ngẩng đầu, cười nói: "Phải, trước đây tôi là cảnh sát, đồng nghiệp với cô đấy." - Suy nghĩ một chút, nói thêm: "Bất quá, là chuyện nhiều năm trước rồi."
Việc cô là cảnh sát nằm ngoài dự đoán của Do. Trước đây xem qua tất cả tài liệu của cô, không hề nhắc tới điều này. Quan trọng hơn, Do chưa bao giờ liên kết kẻ đã giết cả gia đình với cảnh sát.
"Được rồi." - Tô Tín Diệp thở ra một hơi: "Thế này vết thương của cô sẽ không chảy máu nữa."
Dưới ánh trăng, Do đột nhiên thấy phía sao Tô Tín Diệp xuất hiện một cái bóng. Tư thế của cái bóng đó không giống người bình thường đứng thẳng, nửa người trên uốn cong, hai tay buông xuôi, hai chân cũng hơi uốn lượn. Tâm trạng Do căng thẳng, vội vàng đè vai Tô Tín Diệp, nghiêng người kéo cô sang một bên.
"Nguy hiểm" - Hai chữ chưa kịp nói, Do liền nghe một phát súng vang lên, viên đạn xé qua tai nàng, khiến tai nàng đau rát.
Người cầm súng vẫn tiếp tục bắn về phía họ mấy phát, đáng tiếc trong màn đêm, những viên đạn ấy đều bắn vào cát. Do và Tô Tín Diệp nhân cơ hội trốn ra phía sau tảng đá.
Do ném hộp nhạc cho nàng, mặt nàng dính đầy cát, sắc mặt lại trở nên tái nhợt, dùng tay che miệng ho khan. Nhưng rất cẩn thận nhìn hộp nhạc, vẻ mặt cực kỳ trân quý.
Do không còn sức để ý đến người phụ nữ kì lạ này. Dù trong đầu nàng bây giờ rất loạn, thế nhưng việc đầu tiên phải nghĩ, làm sao ở cái nơi hoang vu này trở về thành phố. Ít nhất cũng phải đến bệnh viện, để xử lý vết thương trên vai nàng. Xe cảnh sát mất, súng cũng không biết ở đâu, quay về sở cảnh sát, không thoát khỏi kiểm tra rồi.
Do hỏi Tô Tín Diệp: "Cô đi được không?"
Tô Tín Diệp bỏ hộp âm nhạc vào túi, nói: "Xem ra cô phải dìu tôi."
Do đến đỡ Tô Tín Diệp dậy, hai người vẫn như cũ còng với nhau, tư thế này rất khó để dìu cô. Nhưng cũng không thể mở cái còng ra, nên chỉ đành kéo theo cô. Lúc nãy đã thấy Tô Tín Diệp mạnh mẽ tới mức nào, dù lúc này cô lại bắt đầu điên cuồng ho, cơ thể run rẩy ở trong gió biển, bị Do lôi kéo có chút đảo đảo, thế nhưng ai biết trước điều gì.
Người này rốt cuộc là bệnh thật hay giả? Chỉ có bản thân cô ta biết.
Hai người đi dọc bờ biển rất lâu không thấy đường lớn, Do nhìn về mặt biển mênh mông vô tận. Chỉ thấy mặt trời đang dần dần chìm vào mặt biển, xa xa mặt biển nhuộm một màu mông lung lại xinh đẹp hùng vĩ. Cứ như mặt trời và biển gặp nhau, có hoàng hôn, có ấm áp, có nước và trời xanh....
Tô Tín Diệp thấy Do đứng im, nhìn theo ánh mắt của cô. Những tia nắng cuối cùng còn sót lại của bầu trời, làm khuôn mặt của cô nhuộm một màu cam sẫm.
"Đẹp thật...." - Tô Tín Diệp mang theo giọng trêu chọc: "Cô chắc đang rất buồn....khụ....tại sao cảnh đẹp như vậy....khụ khụ...lại phải ngắm cùng tôi....khụ khụ...."
Do trừng cô, không để ý đến cô, tiếp tục kéo cô đi. Chân của Tô Tín Diệp mềm nhũn, sắp ngã. Do phản ứng rất nhanh, muốn đỡ cô, nhưng vết thương trên vai làm hai tay nàng không có sức. Không đỡ được Tô Tín Diệp, trái lại còn bị cô đè xuống bờ cát.
Do có chút bực mình, mái tóc còn vương mùi nước biển của Tô Tín Diệp phủ lên mặt nàng, nàng muốn đưa tay gạt ra, nhưng một tay bị Tô Tín Diệp đè, một tay thì bị còng chung với cô. Mà Tô Tín Diệp bị té cứ như không còn chút sức, cứ ho khù khụ rất lâu không nhúc nhích.
"Này....đứng đậy." - Do rất khó chịu.
Đã bao nhiêu năm rồi nàng không tiếp xúc với phụ nữ khác gần như vậy? Thật ra, trước khi gặp Nhậm Nhiễm, nàng cũng không giao tiếp với bất kì ai, ở trong cuộc sống của nàng chỉ có một người phụ nữ là Nhậm Nhiễm. Nàng luôn tin, trên đời này chỉ có một người khiến nàng yêu say đắm. Trong những năm qua, nàng và Nhậm Nhiễm cãi nhau, chiến tranh lạnh, đôi khi còn không thể dường nhịn nhau, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ rời xa Nhậm Nhiễm. Trừ khi cô có người khác ngoài nàng.
Cho nên, khi bị Tô Tín Diệp đè, nàng vô cùng khó chịu.
Tô Tín Diệp dùng tay phải chống đỡ cơ thể, nhưng không đứng lên, chỉ nhìn Do nằm bên dưới. Do bị nàng nhìn, có chút cáu, nói: "Cô nhìn cái gì?"
Tô Tín Diệp cười, cười rất dịu dàng, trong ánh mắt lộ ra tia sáng nhẹ nhàng. Hàm răng trắng nõn của Do lộ ra qua đôi môi mỏng manh, nàng nói: "Cô rất giống em gái tôi, bề ngoài lạnh lùng, nhưng rất trọng tình, cũng rất dịu dàng."
Do không ngờ cô lại nói những lời này, làm nàng có chút không biết tại sao mà nổi nóng, đáp trả lại: "Vậy tại sao cô lại giết em ấy? Giết chính em gái ruột của mình, còn cha mẹ và anh? Chuyện tàn nhẫn như vậy cô có thể làm ra sao?" - Phạm vào một tội danh không thể tha thứ được, nhưng lại xem chuyện giết người như chưa xảy ra, đến cùng lương tâm của người này ở đâu? Tô Tín Diệp thu lại nụ cười: "Phải, là tôi giết cha mẹ với hai người anh, nhưng tôi không giết em gái!" - Tô Tín Diệp mạnh mẽ ngồi dậy, Do bị kéo theo.
"Mặc kệ trên đời này muốn ghép cho tôi bất cứ tội danh nào, nhưng chỉ có chuyện đó là tôi không bao giờ chấp nhận." - Tô Tín Diệp có chút xúc động, lớn giọng nói hai câu rồi lại tiếp tục ho.
Do vốn không muốn để ý đến cô, nhưng thấy cô cực khổ như vậy, thở dài vỗ lưng giúp cô.
Trước đây khi mẹ còn sống, Do cũng giúp mẹ vỗ lưng như vậy, sau đó mẹ sẽ cảm ơn nàng, dường như những đau bệnh vì thế mà được tiêu trừ. Cho nên, sau này khi Do thấy ai ho, sẽ đặc biệt muốn giúp người đó vỗ lưng.
"Cảm ơn...." - Sau khi kích động, Tô Tín Diệp vẫn lịch sự nói cám ơn Do. Do không muốn nói gì với nàng nữa, khó khăn kéo nàng đứng dậy.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, gió biển thổi vào quần áo ướt sũng của họ, thật lạnh.
"Chúng ta phải mau rời khỏi đây."
Dù phía trên là con đường ven biển, thỉnh thoảng có xe chạy qua, nhưng hai người la hét rất nhiều lần vẫn không có ai dừng lại giúp đỡ. Trong đêm tối như vậy, trên một con đường vắng vẻ, dù có nghe thấy tiếng la của họ, cũng bị coi như ma nữ đang gào khóc, ai mà dám dừng xe chứ?
Do mất quá nhiều máu, thật sự không còn sức, dừng lại nghỉ ngơi một chút.
Tô Tín Diệp xé vạt áo sơmi mà nàng mặc trong áo khoác, băng bó cho Do: "Tiếp tục chảy máu thế này, cơ thể cô sẽ không chịu nổi." - Nàng xé vạt áo, lộ ra một phần eo. Do vô thức liếc nhìn một chút, eo của Tô Tín Diệp rất thon, phần bụng trắng như tuyết lại rắn chắc, lộ ra một loại hấp dẫn.
Do có chút lúng túng thu hồi ánh mắt, trong lòng có chút áy náy. Cảm giác nhìn lén cơ thể người khác, rất không dễ chịu.
"Kỹ thuật băng bó của cô rất tốt."
Tô Tín Diệp vừa ho vừa nói: "Trước đây từng học trong cảnh đội......"
Do sửng sốt: "Cảnh đội?"
Tô Tín Diệp ngẩng đầu, cười nói: "Phải, trước đây tôi là cảnh sát, đồng nghiệp với cô đấy." - Suy nghĩ một chút, nói thêm: "Bất quá, là chuyện nhiều năm trước rồi."
Việc cô là cảnh sát nằm ngoài dự đoán của Do. Trước đây xem qua tất cả tài liệu của cô, không hề nhắc tới điều này. Quan trọng hơn, Do chưa bao giờ liên kết kẻ đã giết cả gia đình với cảnh sát.
"Được rồi." - Tô Tín Diệp thở ra một hơi: "Thế này vết thương của cô sẽ không chảy máu nữa."
Dưới ánh trăng, Do đột nhiên thấy phía sao Tô Tín Diệp xuất hiện một cái bóng. Tư thế của cái bóng đó không giống người bình thường đứng thẳng, nửa người trên uốn cong, hai tay buông xuôi, hai chân cũng hơi uốn lượn. Tâm trạng Do căng thẳng, vội vàng đè vai Tô Tín Diệp, nghiêng người kéo cô sang một bên.
"Nguy hiểm" - Hai chữ chưa kịp nói, Do liền nghe một phát súng vang lên, viên đạn xé qua tai nàng, khiến tai nàng đau rát.
Người cầm súng vẫn tiếp tục bắn về phía họ mấy phát, đáng tiếc trong màn đêm, những viên đạn ấy đều bắn vào cát. Do và Tô Tín Diệp nhân cơ hội trốn ra phía sau tảng đá.
Danh sách chương