Đêm khuya, Tân chậm rãi tỉnh dậy, phát hiện Bộ Tiểu Ngạn vẫn nằm yên lặng trong lòng mình.
Ngay cả trong giấc mơ, Bộ Tiểu Ngạn vẫn ôm chặt cánh tay Tân, như thể nếu không chú ý Tân sẽ lại biến mất.
Tân nhìn khuôn mặt dưới ánh trăng của Bộ Tiểu Ngạn, những mảnh ký ức nhỏ đang chảy ra khỏi đầu, nhưng vẫn rất khó để kết hợp thành một ký ức hoàn chỉnh.
Nhưng Tân cảm thấy, khi Bộ Tiểu Ngạn bên cạnh, nàng có cảm giác an toàn và thân thuộc. Căn phòng xa lạ của Bộ Tiểu Ngạn, vì có một người đang ở đây, cho nên nó có một cảm giác được gọi là "nhà" mạnh mẽ....
Tân cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của Bộ Tiểu Ngạn, một cô gái tốt dịu dàng và đáng yêu như vậy phải cố trân trọng, không muốn nhìn thấy cơ thể cô càng lúc càng tàn tạ.
Tân tìm được một công việc phiên dịch tại nhà. Nhận bản thảo tiếng Anh từ công ty, rồi ở nhà dịch lại, sau khi dịch xong thì lại gửi cho người khác. Dù tiền lương không quá cao, thế nhưng cũng đủ nàng và Bộ Tiểu Ngạn chi tiêu hàng ngày.
Bộ Tiểu Ngạn đã rất lâu không thể viết được một chữ.
Bộ Tiểu Ngạn là nhà văn, tính cách hướng nội, trước đây chỉ cần ngồi trước máy tính, ngón tay vừa chạm vào bàn phím thì chữ tuôn ra ào ạt. Khi đó, Bộ Tiểu Ngạn là một cô gái tràn đầy hào quang, không nói nhiều, nhưng trong lòng lại rất hiểu. Mà bây giờ, việc Bộ Tiểu Ngạn làm nhiều nhất, chính là ngồi ở đó, nhìn chằm chằm lên bầu trời......
Tân có hỏi qua cô: "Mình đã về, tại sao cậu vẫn thích ngắm bầu trời vậy?"
"Hình như, đã thành thói quen." - Bộ Tiểu Ngạn nói, nàng sẽ khóc mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào: "Mình cảm thấy, bầu trời rất đáng sợ, tràn đầy bất ngờ.... Tân, mình luôn cảm thấy sẽ có ngày, cậu lại rời bỏ mình."
Tân đã theo lời Trần Quả, thuyết phục Bộ Tiểu Ngạn uống thuốc. Nhưng Bộ Tiểu Ngạn luôn làm lơ số thuốc đó, đưa tới miệng cô vẫn không quan tâm.
"Uống đi Tiểu Ngạn." - Cực khổ thuyết phục cô.
"Đây là thuốc gì?" - Rốt cục, có ngày Bộ Tiểu Ngạn hỏi về nó. Đây là chuyện tốt, có nghi vấn nói lên là có hứng thú.
"Đây là vitamin với thuốc bổ. Tình trạng cơ thể cậu bây giờ rất tệ, mình lo lắng khi ra ngoài mua đồ hoặc làm gì đó, thời gian không ở bên cạnh cậu, lỡ cậu đột nhiên ngất xỉu thì làm sao?"
"Không phải mấy nơi dễ tổn thương đã bị cậu bọc lại hết rồi sao...."
Bộ Tiểu Ngạn nhìn thì có vẻ không chú ý những chuyện đó, nhưng trên thực tế, mọi thứ nàng đều để ý đến.
"Tiểu Ngạn, mau khỏe lại, mình sẽ ở cạnh cậu, không đi đâu cả. Chờ cậu khỏe lại, mình sẽ đưa cậu đi du lịch vòng quanh thế giới. Cậu muốn đi đâu, chúng ta sẽ đến đó, có được không?"
Bộ Tiểu Ngạn nhìn Tân, trong ánh mắt Tân tràn đầy chờ mong. Dường như có thể từ ánh mắt của cô, nhìn thấy tương lai tốt đẹp.
Tân đang thiêu đốt chính mình, sưởi ấm cho Bộ Tiểu Ngạn. Người đã đóng băng quá lâu nhất thời không cách nào hòa hoãn, Bộ Tiểu Ngạn.
Tân nắm chặt tay Bộ Tiểu Ngạn, khiến Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy ấm áp......
Bộ Tiểu Ngạn muốn mỉm cười với Tân, nhưng biểu hiện này đã trở nên quá xa lạ, nàng cố gắng rất lâu, nhưng khóe miệng vẫn chỉ hơi nhếch lên: "Được....Mình sẽ cố gắng."
Tân cười rất vui, bởi vì nàng biết, Bộ Tiểu Ngạn đang thực hiện bước đầu tiên.
Bệnh trầm cảm không đơn giản là kiệt quệ về tinh thần, những biểu hiện thông qua cơ thể cũng rất đáng sợ.
Bộ Tiểu Ngạn vốn đã gầy yếu, trong vòng một tháng lại bị sụt 17kg, da dẻ trắng bệch, tóc đã rất dài, nửa đêm không thể ngủ yên, thường xuyên xảy ra chuyện. Có lúc Bộ Tiểu Ngạn sẽ ngồi trên cái ghế nhỏ ngoài ban công, nhìn về hướng đông, xem mặt trời mọc.
Có mấy lần, Tân thức dậy vào nửa đêm để đi vệ sinh, đều bị Bộ Tiểu Ngạn hù sợ chết khiếp, nghĩ rằng đó là ma nữ.
"Sao vẫn không ngủ?"
"Mình không ngủ được....."
"Ngủ không được thì nằm nghỉ, ngồi ở đây sẽ mệt."
"Mình....Muốn nhìn mặt trời mọc....." - Giọng nói của Bộ Tiểu Ngạn vừa rụt rè và thận trọng, ai cũng không nỡ trách mắng nàng.
Bộ Tiểu Ngạn rất dễ hồi hộp, không uống nhiều nước, nhưng lại thường xuyên đi vệ sinh, chân tay yếu đến mức tự tắm cũng khó khăn. Có một lần, nàng nằm trong bồn tắm, kết quả gần cả tiếng mà Tân không thấy nàng ra, ở ngoài cửa gọi thì không thấy động tĩnh. Tân sợ hãi, dùng sức đạp cửa đi vào, vừa nhìn, thấy Bộ Tiểu Ngạn ngồi đó, mắt mở to, tóc dài tán loạn tro/ng nước, làn da thì xanh lét không có sức sống, rất giống một cái xác nữ chết đuối.
"Tiểu Ngạn! Tiểu Ngạn!!" - Tân liền chạy đến vỗ vỗ vào mặt cô.
Môi Bộ Tiểu Ngạn mấp máy, Tân tập trung nghe, rất lâu mới biết nàng đang nói cái gì.
"Mình....Mình cảm giác......mình vừa mới chết....."
Mỗi ngày, Tân đều giúp Bộ Tiểu Ngạn uống thuốc đúng giờ, bởi vì sợ làm tổn thương lòng tự ái của cô, nên nàng nói đó là vitamin. Nhưng Bộ Tiểu Ngạn dù có uống thuốc đúng giờ, cơ thể vẫn chẳng khá hơn. Tân chạy tìm Trần Quả, Trần Quả lại đưa nàng một đống thuốc, đều là thuốc chống trầm cảm.
"Hãy để cậu ấy luân phiên uống những loại này, nếu không sẽ bị lờn thuốc, không có tác dụng."
"Ừ, biết rồi...."
Thời gian Tân đi tìm Trần Quả lấy thuốc, Bộ Tiểu Ngạn một mình ra khỏi nhà.
Bởi vì nàng đột nhiên rất muốn uống một loại nước trái cây mà lúc nhỏ đã uống, hương vị của nước trái cây đó không ngừng kí.ch thích đại não của nàng, làm nàng khó chịu, xém bứt hết tóc.
Nàng không muốn gặp ai ngoài Tân, nhưng không hiểu sao nàng lại bị cái thứ nước trái cây đó làm phiền. Bộ Tiểu Ngạn cảm giác được từng dây thần kinh trong đầu đang từ từ thắt lại, sau đó bị giựt đứt, đau đến không thể dùng lời để diễn tả.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||
Cuối cùng, nàng không chịu đựng được nữa, đi ra ngoài.
Dù nàng đã đi trên con đường đến siêu thị vô số lần, nhưng đột nhiên có chút không nhớ rõ. Nhìn thấy ven đường có một bạn nhỏ, nàng lấy hết can đảm để hỏi đường đến siêu thị. Ai ngờ, vừa định đến gần đứa bé, thì nó đã hét lên rồi bỏ chạy.
"Mẹ, mẹ, có người điên kìa."
Bộ Tiểu Ngạn thấy đứa trẻ nhìn mình với nét mặt đầy sợ hãi, chạy về phía mẹ, cảm giác rất khó tả.
Điên sao? Bộ Tiểu Ngạn quay đầu nhìn, tại sao mọi người xung quanh ai cũng nhìn nàng? Ánh mắt mang theo sự xem thường, duy trì khoảng cách với nàng.
Bộ Tiểu Ngạn hoảng hốt trong lòng, dường như biết rằng có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng lại không hiểu mức độ của nó....
"Cô bé....đang nói mình sao?" - Bộ Tiểu Ngạn lẩm bẩm một mình, sau đó quay đầu lại, đúng lúc đối diện với một tấm kính lớn của trung tâm mua sắm.
Bên trong kính là những người mẫu thời trang lộng lẫy và nóng bỏng, nhưng bên ngoài tấm kính là một phụ nữ xa lạ, với mái tóc rối bù, khuôn mặt xám xịt, mặc đồ ngủ đi dép lê, cặp mắt thâm quầng.
Bộ Tiểu Ngạn nhìn bản thân trong kính, nhất thời không nhận ra.
Đây là mình? Người phụ nữ như bị tâm thần này là mình?
Khi Tân về đến nhà, thấy cửa mở toang, nàng tưởng rằng nhà bị trộm, nên chạy vào nhìn. Mọi thứ vẫn giống như lúc nàng rời đi, không có dấu vết bị trộm vào nhà, nhưng không thấy Bộ Tiểu Ngạn đâu.
Tân lúc này hoảng hốt rất nghiêm trọng, tìm điện thoại di động trong túi. Vừa mới bấm số gọi cho Bộ Tiểu Ngạn, thì nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên phía sau.
Tân quay đầu lại, thấy Bộ Tiểu Ngạn mặc đồ ngủ, để chân trần đứng trước cửa. Trên bộ đồ rất nhiều bụi, nước mắt của cô cứ lặng lẽ rơi.
"Tiểu Ngạn....Cậu...."
"Tân, có phải mình bị bệnh không?"
"......Tiểu Ngạn."
"Có phải mình bị điên rồi không?"
Ngay cả trong giấc mơ, Bộ Tiểu Ngạn vẫn ôm chặt cánh tay Tân, như thể nếu không chú ý Tân sẽ lại biến mất.
Tân nhìn khuôn mặt dưới ánh trăng của Bộ Tiểu Ngạn, những mảnh ký ức nhỏ đang chảy ra khỏi đầu, nhưng vẫn rất khó để kết hợp thành một ký ức hoàn chỉnh.
Nhưng Tân cảm thấy, khi Bộ Tiểu Ngạn bên cạnh, nàng có cảm giác an toàn và thân thuộc. Căn phòng xa lạ của Bộ Tiểu Ngạn, vì có một người đang ở đây, cho nên nó có một cảm giác được gọi là "nhà" mạnh mẽ....
Tân cúi xuống hôn lên đỉnh đầu của Bộ Tiểu Ngạn, một cô gái tốt dịu dàng và đáng yêu như vậy phải cố trân trọng, không muốn nhìn thấy cơ thể cô càng lúc càng tàn tạ.
Tân tìm được một công việc phiên dịch tại nhà. Nhận bản thảo tiếng Anh từ công ty, rồi ở nhà dịch lại, sau khi dịch xong thì lại gửi cho người khác. Dù tiền lương không quá cao, thế nhưng cũng đủ nàng và Bộ Tiểu Ngạn chi tiêu hàng ngày.
Bộ Tiểu Ngạn đã rất lâu không thể viết được một chữ.
Bộ Tiểu Ngạn là nhà văn, tính cách hướng nội, trước đây chỉ cần ngồi trước máy tính, ngón tay vừa chạm vào bàn phím thì chữ tuôn ra ào ạt. Khi đó, Bộ Tiểu Ngạn là một cô gái tràn đầy hào quang, không nói nhiều, nhưng trong lòng lại rất hiểu. Mà bây giờ, việc Bộ Tiểu Ngạn làm nhiều nhất, chính là ngồi ở đó, nhìn chằm chằm lên bầu trời......
Tân có hỏi qua cô: "Mình đã về, tại sao cậu vẫn thích ngắm bầu trời vậy?"
"Hình như, đã thành thói quen." - Bộ Tiểu Ngạn nói, nàng sẽ khóc mà không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào: "Mình cảm thấy, bầu trời rất đáng sợ, tràn đầy bất ngờ.... Tân, mình luôn cảm thấy sẽ có ngày, cậu lại rời bỏ mình."
Tân đã theo lời Trần Quả, thuyết phục Bộ Tiểu Ngạn uống thuốc. Nhưng Bộ Tiểu Ngạn luôn làm lơ số thuốc đó, đưa tới miệng cô vẫn không quan tâm.
"Uống đi Tiểu Ngạn." - Cực khổ thuyết phục cô.
"Đây là thuốc gì?" - Rốt cục, có ngày Bộ Tiểu Ngạn hỏi về nó. Đây là chuyện tốt, có nghi vấn nói lên là có hứng thú.
"Đây là vitamin với thuốc bổ. Tình trạng cơ thể cậu bây giờ rất tệ, mình lo lắng khi ra ngoài mua đồ hoặc làm gì đó, thời gian không ở bên cạnh cậu, lỡ cậu đột nhiên ngất xỉu thì làm sao?"
"Không phải mấy nơi dễ tổn thương đã bị cậu bọc lại hết rồi sao...."
Bộ Tiểu Ngạn nhìn thì có vẻ không chú ý những chuyện đó, nhưng trên thực tế, mọi thứ nàng đều để ý đến.
"Tiểu Ngạn, mau khỏe lại, mình sẽ ở cạnh cậu, không đi đâu cả. Chờ cậu khỏe lại, mình sẽ đưa cậu đi du lịch vòng quanh thế giới. Cậu muốn đi đâu, chúng ta sẽ đến đó, có được không?"
Bộ Tiểu Ngạn nhìn Tân, trong ánh mắt Tân tràn đầy chờ mong. Dường như có thể từ ánh mắt của cô, nhìn thấy tương lai tốt đẹp.
Tân đang thiêu đốt chính mình, sưởi ấm cho Bộ Tiểu Ngạn. Người đã đóng băng quá lâu nhất thời không cách nào hòa hoãn, Bộ Tiểu Ngạn.
Tân nắm chặt tay Bộ Tiểu Ngạn, khiến Bộ Tiểu Ngạn cảm thấy ấm áp......
Bộ Tiểu Ngạn muốn mỉm cười với Tân, nhưng biểu hiện này đã trở nên quá xa lạ, nàng cố gắng rất lâu, nhưng khóe miệng vẫn chỉ hơi nhếch lên: "Được....Mình sẽ cố gắng."
Tân cười rất vui, bởi vì nàng biết, Bộ Tiểu Ngạn đang thực hiện bước đầu tiên.
Bệnh trầm cảm không đơn giản là kiệt quệ về tinh thần, những biểu hiện thông qua cơ thể cũng rất đáng sợ.
Bộ Tiểu Ngạn vốn đã gầy yếu, trong vòng một tháng lại bị sụt 17kg, da dẻ trắng bệch, tóc đã rất dài, nửa đêm không thể ngủ yên, thường xuyên xảy ra chuyện. Có lúc Bộ Tiểu Ngạn sẽ ngồi trên cái ghế nhỏ ngoài ban công, nhìn về hướng đông, xem mặt trời mọc.
Có mấy lần, Tân thức dậy vào nửa đêm để đi vệ sinh, đều bị Bộ Tiểu Ngạn hù sợ chết khiếp, nghĩ rằng đó là ma nữ.
"Sao vẫn không ngủ?"
"Mình không ngủ được....."
"Ngủ không được thì nằm nghỉ, ngồi ở đây sẽ mệt."
"Mình....Muốn nhìn mặt trời mọc....." - Giọng nói của Bộ Tiểu Ngạn vừa rụt rè và thận trọng, ai cũng không nỡ trách mắng nàng.
Bộ Tiểu Ngạn rất dễ hồi hộp, không uống nhiều nước, nhưng lại thường xuyên đi vệ sinh, chân tay yếu đến mức tự tắm cũng khó khăn. Có một lần, nàng nằm trong bồn tắm, kết quả gần cả tiếng mà Tân không thấy nàng ra, ở ngoài cửa gọi thì không thấy động tĩnh. Tân sợ hãi, dùng sức đạp cửa đi vào, vừa nhìn, thấy Bộ Tiểu Ngạn ngồi đó, mắt mở to, tóc dài tán loạn tro/ng nước, làn da thì xanh lét không có sức sống, rất giống một cái xác nữ chết đuối.
"Tiểu Ngạn! Tiểu Ngạn!!" - Tân liền chạy đến vỗ vỗ vào mặt cô.
Môi Bộ Tiểu Ngạn mấp máy, Tân tập trung nghe, rất lâu mới biết nàng đang nói cái gì.
"Mình....Mình cảm giác......mình vừa mới chết....."
Mỗi ngày, Tân đều giúp Bộ Tiểu Ngạn uống thuốc đúng giờ, bởi vì sợ làm tổn thương lòng tự ái của cô, nên nàng nói đó là vitamin. Nhưng Bộ Tiểu Ngạn dù có uống thuốc đúng giờ, cơ thể vẫn chẳng khá hơn. Tân chạy tìm Trần Quả, Trần Quả lại đưa nàng một đống thuốc, đều là thuốc chống trầm cảm.
"Hãy để cậu ấy luân phiên uống những loại này, nếu không sẽ bị lờn thuốc, không có tác dụng."
"Ừ, biết rồi...."
Thời gian Tân đi tìm Trần Quả lấy thuốc, Bộ Tiểu Ngạn một mình ra khỏi nhà.
Bởi vì nàng đột nhiên rất muốn uống một loại nước trái cây mà lúc nhỏ đã uống, hương vị của nước trái cây đó không ngừng kí.ch thích đại não của nàng, làm nàng khó chịu, xém bứt hết tóc.
Nàng không muốn gặp ai ngoài Tân, nhưng không hiểu sao nàng lại bị cái thứ nước trái cây đó làm phiền. Bộ Tiểu Ngạn cảm giác được từng dây thần kinh trong đầu đang từ từ thắt lại, sau đó bị giựt đứt, đau đến không thể dùng lời để diễn tả.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Tài Phiệt: Tạ Thiếu Sủng Thành Nghiện |||||
Cuối cùng, nàng không chịu đựng được nữa, đi ra ngoài.
Dù nàng đã đi trên con đường đến siêu thị vô số lần, nhưng đột nhiên có chút không nhớ rõ. Nhìn thấy ven đường có một bạn nhỏ, nàng lấy hết can đảm để hỏi đường đến siêu thị. Ai ngờ, vừa định đến gần đứa bé, thì nó đã hét lên rồi bỏ chạy.
"Mẹ, mẹ, có người điên kìa."
Bộ Tiểu Ngạn thấy đứa trẻ nhìn mình với nét mặt đầy sợ hãi, chạy về phía mẹ, cảm giác rất khó tả.
Điên sao? Bộ Tiểu Ngạn quay đầu nhìn, tại sao mọi người xung quanh ai cũng nhìn nàng? Ánh mắt mang theo sự xem thường, duy trì khoảng cách với nàng.
Bộ Tiểu Ngạn hoảng hốt trong lòng, dường như biết rằng có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng lại không hiểu mức độ của nó....
"Cô bé....đang nói mình sao?" - Bộ Tiểu Ngạn lẩm bẩm một mình, sau đó quay đầu lại, đúng lúc đối diện với một tấm kính lớn của trung tâm mua sắm.
Bên trong kính là những người mẫu thời trang lộng lẫy và nóng bỏng, nhưng bên ngoài tấm kính là một phụ nữ xa lạ, với mái tóc rối bù, khuôn mặt xám xịt, mặc đồ ngủ đi dép lê, cặp mắt thâm quầng.
Bộ Tiểu Ngạn nhìn bản thân trong kính, nhất thời không nhận ra.
Đây là mình? Người phụ nữ như bị tâm thần này là mình?
Khi Tân về đến nhà, thấy cửa mở toang, nàng tưởng rằng nhà bị trộm, nên chạy vào nhìn. Mọi thứ vẫn giống như lúc nàng rời đi, không có dấu vết bị trộm vào nhà, nhưng không thấy Bộ Tiểu Ngạn đâu.
Tân lúc này hoảng hốt rất nghiêm trọng, tìm điện thoại di động trong túi. Vừa mới bấm số gọi cho Bộ Tiểu Ngạn, thì nghe thấy tiếng chuông quen thuộc vang lên phía sau.
Tân quay đầu lại, thấy Bộ Tiểu Ngạn mặc đồ ngủ, để chân trần đứng trước cửa. Trên bộ đồ rất nhiều bụi, nước mắt của cô cứ lặng lẽ rơi.
"Tiểu Ngạn....Cậu...."
"Tân, có phải mình bị bệnh không?"
"......Tiểu Ngạn."
"Có phải mình bị điên rồi không?"
Danh sách chương