Lục Nguyên bật cười sảng khoái: "Ngươi cũng to gan nhỉ, dám đồn đại về Hoàng thượng cơ đấy. Không phải hắn không được, mà là hắn không muốn, ta cũng chẳng nguyện."
"Nên A Sanh, nếu ngươi và hắn có tình ý, cứ đến với nhau đi, ta chẳng bận tâm đâu."
Ta bật cười: "Vậy nương nương quan tâm điều gì?"
"Ngươi có biết U Châu không?" nàng đột nhiên hỏi.
Dĩ nhiên ta biết. Thành U Châu thất thủ, Huệ Phương thẩm m.ấ.t m.ạ.n.g, Ngọc Ninh xa xứ hòa thân.
Ta gật đầu, nhưng nàng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ ngơ ngẩn nhìn những đóa diên vĩ trong cung, như thể trên đó có cố nhân đang đợi nàng.
Sau khi từ nước Liêu trở về, Kiêu nhi gia nhập quân đội.
Thiếu niên từng muốn làm quan văn, sau khi làm sứ thần một lần, đã chọn cầm đao ra chiến trường.
Giang Đông Vương cuối cùng cũng tạo phản, Kiêu nhi theo La lão Tướng quân ra tiền tuyến.
Nó thực sự có tài cầm binh, đến cả La lão Tướng quân cũng nói nó là kỳ tài trăm năm hiếm gặp.
Quân đội Đại Sở thế như chẻ tre, Giang Đông Vương thất bại liên tiếp, cuối cùng bại trận tự vẫn.
Kiêu nhi thắng trận, được phong làm Vân Kỵ Tướng quân.
Nó dậy sớm thức khuya, cùng ăn cùng ở với binh sĩ, nói rằng phải rèn luyện một đội quân thép.
Ta càng ngày càng ít gặp nó, chỉ nghe nói nó gầy hơn, đen hơn, rắn rỏi hơn, cũng có khí khái nam nhi hơn.
Chớp mắt đã đến sinh thần của ta.
Ngọc Ninh gửi thư về, nói nàng ở nước Liêu vẫn bình an.
Kiêu nhi từ ngoại ô kinh thành trở về mừng sinh thần ta.
Ôn Quân tự tay làm một bàn đồ ăn, mang theo Lục Nguyên, bốn người chúng ta cùng ngồi quanh bàn.
Mở cửa sổ, ánh trăng phản chiếu dưới mặt hồ, tựa như Ngọc Ninh cũng đang ở bên chúng ta.
Hôm ấy, Ôn Quân rất vui, uống nhiều hơn vài chén.
Hắn nói, hắn đã bàn bạc với Hoàng đế nước Liêu và ông ta đã cho phép Ngọc Ninh trở về Đại Sở thăm người thân vào tháng sau.
Kiêu nhi nghe xong, lóng ngóng làm rơi chén rượu.
Lục Nguyên giờ chẳng buồn giữ dáng vẻ đoan trang, đập bàn cười lớn: "Xem kìa, kích động đến ngốc nghếch rồi?"
Ôn Quân quay sang nhìn ta, mỉm cười: "Đợi Ngọc Ninh trở về, chúng ta giữ muội ấy lại, không để muội ấy đi nữa, được không?"
Ta biết, Ôn Quân hiểu rõ và ta cũng hiểu rõ.
Đại Sở trước kia yếu ớt, trọng văn khinh võ. U Châu năm ấy vì sao có hàng vạn sinh linh chec thảm, Ngọc Ninh vì sao phải rời quê hương hòa thân, đều là vì Đại Sở quá yếu.
Vậy nên mấy năm nay, ta và hắn cùng nhau đổi mới, xóa bỏ những tệ nạn cũ, cải cách văn võ, thực thi chính sách mới.
"Đại Sở đã phục hồi năm năm, xuất hiện một Tướng quân thiên tài và nhiều hiền thần tướng giỏi, chẳng còn sợ người Liêu đuổi đánh nữa."
"Nhưng muội muội của trẫm có giá lắm đấy, đến lúc ấy người tới cầu thân chắc không ít, không biết ai đó có giành được không đây."
Kiêu nhi rót một chén rượu, khẽ vuốt tay lên túi thơm bên hông có thêu hạt đậu đỏ, mỉm cười không nói gì.
Mọi thứ đang tốt dần lên.
Kiêu nhi thậm chí đã bắt đầu tính toán sính lễ cưới Ngọc Ninh.
Ngày mùng tám tháng sau, Ngọc Ninh sẽ trở về.
Chúng ta đều mong chờ, không biết cô gái nhỏ năm ấy, nay đã hai mươi mốt tuổi đã thay đổi ra sao.
Nhưng chúng ta đợi mãi, vẫn không đợi được Ngọc Ninh.
Người Liêu không thả Ngọc Ninh về.
Vì Hoàng đế nước Liêu đã chec.
Con trai ông ta lên ngôi, ngang nhiên chiếm đoạt Ngọc Ninh.
Chẳng bao lâu sau, thúc thúc của hắn đã phế truất hắn, đưa hắn xuống khỏi ngai vàng. Ngọc Ninh lại trở thành thiếp của tân hoàng.
Mặc dù Đại Sở đã nhiều lần cử người đàm phán, nhưng tân hoàng vẫn không chịu thả Ngọc Ninh về.
Thậm chí hắn còn viết một bức thư nhạo báng: "Đại Sở các ngươi chẳng phải luôn coi trọng lễ nghĩa sao? Một nàng Công chúa đã phục vụ ba người đàn ông thì chẳng khác nào kỹ nữ. Trả về là để đưa vào thanh lâu sao?"
Ôn Quân giận đến mức xé nát bức thư, còn Kiêu nhi thì lập tức muốn cầm quân bắc tiến.
Hôm đó, Ôn Quân đứng lặng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt xa xăm nhìn về phương bắc:
"Đánh, đánh cho trẫm."
"Đánh đến khi người Liêu nhả lại đất đai xâm chiếm, cúi đầu xưng thần."
"Đánh đến khi người Liêu không dám khiêu khích nữa, ngoan ngoãn đưa Ngọc Ninh trở về."
Trước khi Kiêu nhi lên đường đến U Châu, Lục Nguyên hiếm hoi chủ động tìm đến hắn.
Nàng bẻ một cành diên vĩ, chọn lấy bông đẹp nhất, đưa cho Kiêu nhi: "Giúp ta cắm nó trên đống hoang tàn của U Châu."
"Hắn ở đó, hắn thích diên vĩ."
Thì ra, cô gái áo đỏ rực rỡ và chàng Tướng quân cưỡi bạch mã từng có một tình yêu sâu đậm.
Họ đã yêu nhau giữa biển hoa diên vĩ xanh.
Nhưng rồi quân địch tràn tới, Tướng quân giữ thành, vong mạng theo đất nước.
Người con gái yêu tự do khoác lên mình hồng trang, vì ngăn chặn nội loạn mà bước vào cung.
Từ đó, thiếu nữ yêu bầu trời rộng lớn chỉ còn thấy bốn góc hoàng thành.
"Héo úa cũng không sao, hắn biết được tâm ý của ta là được."
"Nên A Sanh, nếu ngươi và hắn có tình ý, cứ đến với nhau đi, ta chẳng bận tâm đâu."
Ta bật cười: "Vậy nương nương quan tâm điều gì?"
"Ngươi có biết U Châu không?" nàng đột nhiên hỏi.
Dĩ nhiên ta biết. Thành U Châu thất thủ, Huệ Phương thẩm m.ấ.t m.ạ.n.g, Ngọc Ninh xa xứ hòa thân.
Ta gật đầu, nhưng nàng chẳng nói thêm gì nữa, chỉ ngơ ngẩn nhìn những đóa diên vĩ trong cung, như thể trên đó có cố nhân đang đợi nàng.
Sau khi từ nước Liêu trở về, Kiêu nhi gia nhập quân đội.
Thiếu niên từng muốn làm quan văn, sau khi làm sứ thần một lần, đã chọn cầm đao ra chiến trường.
Giang Đông Vương cuối cùng cũng tạo phản, Kiêu nhi theo La lão Tướng quân ra tiền tuyến.
Nó thực sự có tài cầm binh, đến cả La lão Tướng quân cũng nói nó là kỳ tài trăm năm hiếm gặp.
Quân đội Đại Sở thế như chẻ tre, Giang Đông Vương thất bại liên tiếp, cuối cùng bại trận tự vẫn.
Kiêu nhi thắng trận, được phong làm Vân Kỵ Tướng quân.
Nó dậy sớm thức khuya, cùng ăn cùng ở với binh sĩ, nói rằng phải rèn luyện một đội quân thép.
Ta càng ngày càng ít gặp nó, chỉ nghe nói nó gầy hơn, đen hơn, rắn rỏi hơn, cũng có khí khái nam nhi hơn.
Chớp mắt đã đến sinh thần của ta.
Ngọc Ninh gửi thư về, nói nàng ở nước Liêu vẫn bình an.
Kiêu nhi từ ngoại ô kinh thành trở về mừng sinh thần ta.
Ôn Quân tự tay làm một bàn đồ ăn, mang theo Lục Nguyên, bốn người chúng ta cùng ngồi quanh bàn.
Mở cửa sổ, ánh trăng phản chiếu dưới mặt hồ, tựa như Ngọc Ninh cũng đang ở bên chúng ta.
Hôm ấy, Ôn Quân rất vui, uống nhiều hơn vài chén.
Hắn nói, hắn đã bàn bạc với Hoàng đế nước Liêu và ông ta đã cho phép Ngọc Ninh trở về Đại Sở thăm người thân vào tháng sau.
Kiêu nhi nghe xong, lóng ngóng làm rơi chén rượu.
Lục Nguyên giờ chẳng buồn giữ dáng vẻ đoan trang, đập bàn cười lớn: "Xem kìa, kích động đến ngốc nghếch rồi?"
Ôn Quân quay sang nhìn ta, mỉm cười: "Đợi Ngọc Ninh trở về, chúng ta giữ muội ấy lại, không để muội ấy đi nữa, được không?"
Ta biết, Ôn Quân hiểu rõ và ta cũng hiểu rõ.
Đại Sở trước kia yếu ớt, trọng văn khinh võ. U Châu năm ấy vì sao có hàng vạn sinh linh chec thảm, Ngọc Ninh vì sao phải rời quê hương hòa thân, đều là vì Đại Sở quá yếu.
Vậy nên mấy năm nay, ta và hắn cùng nhau đổi mới, xóa bỏ những tệ nạn cũ, cải cách văn võ, thực thi chính sách mới.
"Đại Sở đã phục hồi năm năm, xuất hiện một Tướng quân thiên tài và nhiều hiền thần tướng giỏi, chẳng còn sợ người Liêu đuổi đánh nữa."
"Nhưng muội muội của trẫm có giá lắm đấy, đến lúc ấy người tới cầu thân chắc không ít, không biết ai đó có giành được không đây."
Kiêu nhi rót một chén rượu, khẽ vuốt tay lên túi thơm bên hông có thêu hạt đậu đỏ, mỉm cười không nói gì.
Mọi thứ đang tốt dần lên.
Kiêu nhi thậm chí đã bắt đầu tính toán sính lễ cưới Ngọc Ninh.
Ngày mùng tám tháng sau, Ngọc Ninh sẽ trở về.
Chúng ta đều mong chờ, không biết cô gái nhỏ năm ấy, nay đã hai mươi mốt tuổi đã thay đổi ra sao.
Nhưng chúng ta đợi mãi, vẫn không đợi được Ngọc Ninh.
Người Liêu không thả Ngọc Ninh về.
Vì Hoàng đế nước Liêu đã chec.
Con trai ông ta lên ngôi, ngang nhiên chiếm đoạt Ngọc Ninh.
Chẳng bao lâu sau, thúc thúc của hắn đã phế truất hắn, đưa hắn xuống khỏi ngai vàng. Ngọc Ninh lại trở thành thiếp của tân hoàng.
Mặc dù Đại Sở đã nhiều lần cử người đàm phán, nhưng tân hoàng vẫn không chịu thả Ngọc Ninh về.
Thậm chí hắn còn viết một bức thư nhạo báng: "Đại Sở các ngươi chẳng phải luôn coi trọng lễ nghĩa sao? Một nàng Công chúa đã phục vụ ba người đàn ông thì chẳng khác nào kỹ nữ. Trả về là để đưa vào thanh lâu sao?"
Ôn Quân giận đến mức xé nát bức thư, còn Kiêu nhi thì lập tức muốn cầm quân bắc tiến.
Hôm đó, Ôn Quân đứng lặng, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt xa xăm nhìn về phương bắc:
"Đánh, đánh cho trẫm."
"Đánh đến khi người Liêu nhả lại đất đai xâm chiếm, cúi đầu xưng thần."
"Đánh đến khi người Liêu không dám khiêu khích nữa, ngoan ngoãn đưa Ngọc Ninh trở về."
Trước khi Kiêu nhi lên đường đến U Châu, Lục Nguyên hiếm hoi chủ động tìm đến hắn.
Nàng bẻ một cành diên vĩ, chọn lấy bông đẹp nhất, đưa cho Kiêu nhi: "Giúp ta cắm nó trên đống hoang tàn của U Châu."
"Hắn ở đó, hắn thích diên vĩ."
Thì ra, cô gái áo đỏ rực rỡ và chàng Tướng quân cưỡi bạch mã từng có một tình yêu sâu đậm.
Họ đã yêu nhau giữa biển hoa diên vĩ xanh.
Nhưng rồi quân địch tràn tới, Tướng quân giữ thành, vong mạng theo đất nước.
Người con gái yêu tự do khoác lên mình hồng trang, vì ngăn chặn nội loạn mà bước vào cung.
Từ đó, thiếu nữ yêu bầu trời rộng lớn chỉ còn thấy bốn góc hoàng thành.
"Héo úa cũng không sao, hắn biết được tâm ý của ta là được."
Danh sách chương