Ngọc Ninh đang múc mì, nghe vậy liền dừng tay, sững sờ nhìn ta: "A tỷ, tỷ định làm nha hoàn sao?"
"Đúng vậy." Ta lấy khăn lau mặt cho con bé, cười nói: "Làm nha hoàn tốt mà. Không cần dậy sớm nấu mì, vừa vào đã là đại nha hoàn rồi."
Ngọc Ninh mở to mắt, tức giận nói: "Làm nha hoàn thì có gì tốt? Chủ nhân muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh. A tỷ, sao tỷ có thể làm loại công việc đó?"
Ta bật cười: "Muội nói gì thế? Người khác làm được, sao ta lại không làm được?"
"Không được!" Ngọc Ninh đỏ bừng mặt, kích động nói: "Đó là công việc phải hầu hạ người khác, ban đêm còn không được về nhà. A tỷ mà đi, sau này muội muốn gặp tỷ cũng khó."
"Chúng ta sống như bây giờ không tốt sao? A tỷ, nếu tỷ mệt, thì để muội và Kiêu nhi làm nhiều hơn, hoặc muội ăn ít đi cũng được."
Ta lắc đầu: "Ngọc Ninh, chủ yếu là nhà ta đang thiếu tiền."
"Nếu không có tiền, chúng ta có thể cùng nhau kiếm. Một nhà hòa thuận sống cùng nhau không được sao?" Ngọc Ninh đặt bát mì xuống, nói không ăn nữa: "A tỷ, muội nhất định không để tỷ đi làm nha hoàn!"
Mùi thuốc bắc từ bếp lò thoảng tới, ta không khỏi thấy phiền lòng.
Ngọc Ninh không biết, ta đã chọn con đường dễ chịu hơn rất nhiều rồi.
Trước đó, một người thợ mộc ở phía tây thành muốn cưới ta làm vợ.
Người này tuổi đã lớn, nhưng gia cảnh khá giả, nói rằng ta chỉ cần chăm sóc gia đình hắn là đủ.
Ta không đồng ý.
Đi làm nha hoàn, ít nhất ta vẫn đang tự tay kiếm tiền.
"Đủ rồi, đừng làm ầm ĩ nữa." Ta nhắm mắt, đặt bát thuốc trước mặt Ngọc Ninh: "Ta chỉ thông báo với hai đứa, chứ không phải bàn bạc."
"A tỷ, tiền đối với tỷ quan trọng đến vậy sao? Tỷ định bỏ rơi cả muội và Kiêu nhi sao?"
Ngọc Ninh tức giận, vô tình làm đổ bát thuốc.
Nước thuốc đen đặc chảy tràn khắp nơi, mùi hăng nồng lấp đầy căn phòng.
Trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ: Một lượng bạc đi tong rồi.
Ta không nói gì thêm, mệt mỏi đóng cửa lại.
Ngọc Ninh ở bên ngoài đập cửa, vừa đập vừa hét: "A tỷ, tỷ là người nhà của bổn Công chúa, sao có thể đi làm nha hoàn?"
Là Kiêu nhi giữ nàng lại.
"A tỷ không còn cách nào khác." Kiêu nhi nói: "Ninh nhi, bệnh của muội tốn quá nhiều tiền. A tỷ cũng hết cách rồi."
Ta nghĩ, khi Ngọc Ninh biết sự thật, nó sẽ ngoan ngoãn hơn một chút.
Ai ngờ sáng hôm sau, Kiêu nhi chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng: "Ninh nhi đi đâu mất rồi!"
Chỉ để lại một mẩu giấy: "Bổn Công chúa tuyệt không để A tỷ vì muội mà chịu khổ."
Ta nghĩ con bé chỉ hờn dỗi, nhưng vẫn vội vàng cùng Kiêu nhi chia nhau đi tìm.
Tìm khắp các ngõ ngách, thậm chí cả nhà xí cũng lục soát, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.
Trời mỗi lúc một tối, lòng ta càng thêm lo lắng.
Cuối cùng, ta bị Huệ Phương thẩm kéo về.
Bà giữ c.h.ặ.t tay áo ta, hớt hải nói: "A Sanh, không xong rồi! Có thái giám từ trong cung đến, đang đứng trước nhà ngươi!"
Ta mơ hồ theo bà về nhà.
Quả nhiên, trước cửa nhà ta có một vị công công mặt trắng không râu, tay nâng một khay gỗ được phủ khăn.
Nhìn thấy ta, ông ta liền vén khăn lên, để lộ một khay vàng sáng chói.
"Hoàng thượng cảm tạ cô nương đã chăm sóc Công chúa Ngọc Ninh. Đây là phần thưởng."
Ta đứng đờ người, nhìn miệng ông ta mấp máy, rõ ràng là nói tiếng người, mà ta lại không hiểu được gì.
"Công chúa muốn mời cô nương làm hoàng tẩu. Hoàng thượng tuyên cô nương nhập cung, muốn hỏi trực tiếp, cô có nguyện ý vào cung làm phi không?"
Ánh vàng lóe lên làm hoa mắt ta.
Ta ngơ ngác nhìn vị công công, một lúc lâu không biết nói gì.
Trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ:
Ngọc Ninh vẫn bình an, thế là tốt rồi.
Con bé là Công chúa, từ nay có thể uống những thang thuốc đắt tiền, không cần lo việc sống không qua được mười tuổi nữa.
Thấy ta im lặng mãi, công công khẽ cười, nói: "A Sanh cô nương là bị sự phú quý trước mắt dọa đến ngẩn người rồi. Còn đứng đó làm gì, mau theo ta nhập cung đi!"
Ta vốn nghĩ, Hoàng thượng là người cao cao tại thượng, khó mà tiếp cận.
Thế nhưng Ôn Quân vận trên người trường bào màu đen, nghe thấy tiếng bước chân, lại nghiêng đầu nhìn về phía ta khẽ cười, còn chắp tay cảm tạ: "Đa tạ A Sanh cô nương đã cứu muội muội của trẫm."
Dung mạo hắn tuấn tú, mày mắt thanh thoát, tựa như bước ra từ câu chuyện trong sách. Khi nói chuyện, ánh mắt cong cong, tràn ngập ý cười.
Hoàn toàn không giống bậc cửu ngũ chí tôn, nhìn hắn chẳng khác nào một thư sinh ở học viện Thanh Sơn.
Ta vội lách sang một bên, lắp bắp nói: "Đương… đương nhiên là việc nên làm."
"A tỷ!" Ngọc Ninh không biết từ góc nào chạy tới, ôm c.h.ặ.t lấy eo ta, nũng nịu nói: "A tỷ, muội đã về cung rồi, tỷ cũng vào cung ở cùng muội đi, được không?"
Rồi con bé nghiêng đầu, ánh mắt long lanh, tiếp lời: "Muội muốn mời tỷ làm hoàng tẩu của muội!"
Ta kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, vội lấy tay che miệng nó lại.
Thế nhưng Ôn Quân không hề giận, còn xoa đầu con bé, nhẹ nhàng nói: "Ngọc Ninh từ nhỏ đã không có mẫu phi bên cạnh, ngoài trẫm ra thì nó chẳng có ai thân thiết. Khó khăn lắm mới gặp được người làm nó quý mến như vậy."
Hắn hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt ta, nghiêm túc hỏi: "A Sanh cô nương, cô có nguyện ý nhập cung làm phi không?"
Nhập cung làm phi?
"Đúng vậy." Ta lấy khăn lau mặt cho con bé, cười nói: "Làm nha hoàn tốt mà. Không cần dậy sớm nấu mì, vừa vào đã là đại nha hoàn rồi."
Ngọc Ninh mở to mắt, tức giận nói: "Làm nha hoàn thì có gì tốt? Chủ nhân muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì đánh. A tỷ, sao tỷ có thể làm loại công việc đó?"
Ta bật cười: "Muội nói gì thế? Người khác làm được, sao ta lại không làm được?"
"Không được!" Ngọc Ninh đỏ bừng mặt, kích động nói: "Đó là công việc phải hầu hạ người khác, ban đêm còn không được về nhà. A tỷ mà đi, sau này muội muốn gặp tỷ cũng khó."
"Chúng ta sống như bây giờ không tốt sao? A tỷ, nếu tỷ mệt, thì để muội và Kiêu nhi làm nhiều hơn, hoặc muội ăn ít đi cũng được."
Ta lắc đầu: "Ngọc Ninh, chủ yếu là nhà ta đang thiếu tiền."
"Nếu không có tiền, chúng ta có thể cùng nhau kiếm. Một nhà hòa thuận sống cùng nhau không được sao?" Ngọc Ninh đặt bát mì xuống, nói không ăn nữa: "A tỷ, muội nhất định không để tỷ đi làm nha hoàn!"
Mùi thuốc bắc từ bếp lò thoảng tới, ta không khỏi thấy phiền lòng.
Ngọc Ninh không biết, ta đã chọn con đường dễ chịu hơn rất nhiều rồi.
Trước đó, một người thợ mộc ở phía tây thành muốn cưới ta làm vợ.
Người này tuổi đã lớn, nhưng gia cảnh khá giả, nói rằng ta chỉ cần chăm sóc gia đình hắn là đủ.
Ta không đồng ý.
Đi làm nha hoàn, ít nhất ta vẫn đang tự tay kiếm tiền.
"Đủ rồi, đừng làm ầm ĩ nữa." Ta nhắm mắt, đặt bát thuốc trước mặt Ngọc Ninh: "Ta chỉ thông báo với hai đứa, chứ không phải bàn bạc."
"A tỷ, tiền đối với tỷ quan trọng đến vậy sao? Tỷ định bỏ rơi cả muội và Kiêu nhi sao?"
Ngọc Ninh tức giận, vô tình làm đổ bát thuốc.
Nước thuốc đen đặc chảy tràn khắp nơi, mùi hăng nồng lấp đầy căn phòng.
Trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ: Một lượng bạc đi tong rồi.
Ta không nói gì thêm, mệt mỏi đóng cửa lại.
Ngọc Ninh ở bên ngoài đập cửa, vừa đập vừa hét: "A tỷ, tỷ là người nhà của bổn Công chúa, sao có thể đi làm nha hoàn?"
Là Kiêu nhi giữ nàng lại.
"A tỷ không còn cách nào khác." Kiêu nhi nói: "Ninh nhi, bệnh của muội tốn quá nhiều tiền. A tỷ cũng hết cách rồi."
Ta nghĩ, khi Ngọc Ninh biết sự thật, nó sẽ ngoan ngoãn hơn một chút.
Ai ngờ sáng hôm sau, Kiêu nhi chạy vào với vẻ mặt hốt hoảng: "Ninh nhi đi đâu mất rồi!"
Chỉ để lại một mẩu giấy: "Bổn Công chúa tuyệt không để A tỷ vì muội mà chịu khổ."
Ta nghĩ con bé chỉ hờn dỗi, nhưng vẫn vội vàng cùng Kiêu nhi chia nhau đi tìm.
Tìm khắp các ngõ ngách, thậm chí cả nhà xí cũng lục soát, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nó đâu.
Trời mỗi lúc một tối, lòng ta càng thêm lo lắng.
Cuối cùng, ta bị Huệ Phương thẩm kéo về.
Bà giữ c.h.ặ.t tay áo ta, hớt hải nói: "A Sanh, không xong rồi! Có thái giám từ trong cung đến, đang đứng trước nhà ngươi!"
Ta mơ hồ theo bà về nhà.
Quả nhiên, trước cửa nhà ta có một vị công công mặt trắng không râu, tay nâng một khay gỗ được phủ khăn.
Nhìn thấy ta, ông ta liền vén khăn lên, để lộ một khay vàng sáng chói.
"Hoàng thượng cảm tạ cô nương đã chăm sóc Công chúa Ngọc Ninh. Đây là phần thưởng."
Ta đứng đờ người, nhìn miệng ông ta mấp máy, rõ ràng là nói tiếng người, mà ta lại không hiểu được gì.
"Công chúa muốn mời cô nương làm hoàng tẩu. Hoàng thượng tuyên cô nương nhập cung, muốn hỏi trực tiếp, cô có nguyện ý vào cung làm phi không?"
Ánh vàng lóe lên làm hoa mắt ta.
Ta ngơ ngác nhìn vị công công, một lúc lâu không biết nói gì.
Trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ:
Ngọc Ninh vẫn bình an, thế là tốt rồi.
Con bé là Công chúa, từ nay có thể uống những thang thuốc đắt tiền, không cần lo việc sống không qua được mười tuổi nữa.
Thấy ta im lặng mãi, công công khẽ cười, nói: "A Sanh cô nương là bị sự phú quý trước mắt dọa đến ngẩn người rồi. Còn đứng đó làm gì, mau theo ta nhập cung đi!"
Ta vốn nghĩ, Hoàng thượng là người cao cao tại thượng, khó mà tiếp cận.
Thế nhưng Ôn Quân vận trên người trường bào màu đen, nghe thấy tiếng bước chân, lại nghiêng đầu nhìn về phía ta khẽ cười, còn chắp tay cảm tạ: "Đa tạ A Sanh cô nương đã cứu muội muội của trẫm."
Dung mạo hắn tuấn tú, mày mắt thanh thoát, tựa như bước ra từ câu chuyện trong sách. Khi nói chuyện, ánh mắt cong cong, tràn ngập ý cười.
Hoàn toàn không giống bậc cửu ngũ chí tôn, nhìn hắn chẳng khác nào một thư sinh ở học viện Thanh Sơn.
Ta vội lách sang một bên, lắp bắp nói: "Đương… đương nhiên là việc nên làm."
"A tỷ!" Ngọc Ninh không biết từ góc nào chạy tới, ôm c.h.ặ.t lấy eo ta, nũng nịu nói: "A tỷ, muội đã về cung rồi, tỷ cũng vào cung ở cùng muội đi, được không?"
Rồi con bé nghiêng đầu, ánh mắt long lanh, tiếp lời: "Muội muốn mời tỷ làm hoàng tẩu của muội!"
Ta kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, vội lấy tay che miệng nó lại.
Thế nhưng Ôn Quân không hề giận, còn xoa đầu con bé, nhẹ nhàng nói: "Ngọc Ninh từ nhỏ đã không có mẫu phi bên cạnh, ngoài trẫm ra thì nó chẳng có ai thân thiết. Khó khăn lắm mới gặp được người làm nó quý mến như vậy."
Hắn hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt ta, nghiêm túc hỏi: "A Sanh cô nương, cô có nguyện ý nhập cung làm phi không?"
Nhập cung làm phi?
Danh sách chương