Chương 25

Ngay khi Tân Vũ Phong chuẩn bị công khai thân phận.

“Reng reng reng!”

Một hồi chuông điện thoại dồn dập cắt đứt lời anh.

Lâm Kiều Như lập tức bắt máy.

Vài giây sau, cô chợt biến sắc, hô lớn đầy hoảng sợ: “Cái gì? Bệnh tình của mẹ tôi có chuyển biến xấu, được đưa vào phòng giải phẫu rồi sao? Tôi tới ngay đây!”

Tối nay, vốn dĩ là ngày hạnh phúc và vui vẻ nhất trong đời của cô mà.

Nhưng hung tin bệnh tình của mẹ đang nguy kịch lập tức đánh cô rơi từ _ trên mây xuống tận vực sâu.

“Kiều Như, đừng lo lắng, anh đưa em đi!”

Tần Vũ Phong lập tức dẫn cô xuống khỏi sân thượng rồi bắt taxi chạy tới bệnh viện.

Hai mươi phút sau.

Trong bệnh viện nhân dân số một Dương Hải, bên ngoài phòng phẫu thuật.

“Cạch!”

Cửa phòng phẫu thuật được mở ra, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi ra ngoài.

“Bác sĩ Vương, mẹ tôi… thế nào rồi ạ?”

Lâm Kiều Như lập tức bước lên, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy, chỉ sợ sẽ nhận được tin tức không tốt.

“Được chúng tôi cấp cứu, tạm thời mẹ cô đã thoát khỏi nguy hiểm!

Nhưng mà…”

Bác sĩ Vương chợt dừng lại rồi nói tiếp: “Mẹ cô đã mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bệnh tình hết sức nghiêm trọng! Dù bây giờ cô có gom đủ 1 tỷ rưỡi thì xác suất phẫu thuật thành công cũng chỉ có một phần trăm mà thôi!”

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Kiều Như trắng bệch, trong mắt chứa đầy nỗi tuyệt vọng.

Để chữa bệnh cho mẹ, mỗi ngày cô làm thêm rất nhiều việc nhưng vẫn không thể đủ trả chi phí phẫu thuật đắt đỏ này.

Còn người bố Lâm Quốc Triều kia càng lạnh lùng vô tình hơn, kể cả một xu cũng không chịu giúp.

Thời gian ngắn vậy, bảo cô đi đâu để lấy 1 tỷ rưỡi bây giờ?

Huống hồ dù cô có lấy được tiền thì cũng chưa chắc sẽ cứu sống được mẹ.

Một lát sau.

Tần Vũ Phong đi theo Lâm Kiều Như vào phòng bệnh.

Mẹ của cô là Triệu Như Lan mới vừa phẫu thuật xong nên còn đang trong trạng thái hôn mê, nằm trên giường bệnh.

Tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn lưu giữ nét thướt tha ngày xưa, giữa đôi mày có sự nhẹ nhàng và thanh nhã.

Chẳng trách năm đó Lâm Quốc Triều bị ma ám, cưỡng bức chiếm đoạt bà ấy.

Thấy sự mệt mỏi của mẹ, đôi mắt Lâm Kiều Như ửng hồng.

“Tí tách! Tí tách!”

Từng giọt nước mắt rơi xuống giường bệnh.

“Kiều Như, đừng lo lắng! Ở hiền gặp lành, chắc chắn dì sẽ không sao đâu! Anh biết vài bác sĩ, có thể nhờ họ giúp đỡ, hẳn sẽ chữa khỏi mẹ em thôi!” Tân Vũ Phong đi tới an ủi cô.

“Cảm ơn!”

Ngoài miệng Lâm Kiều Như nói cảm ơn nhưng trong lòng không nghĩ nhiều.

Suy cho cùng đây là bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi, cô chạy khắp các bệnh viện lớn ở Dương Hải nhưng chẳng ăn thua gì.

Theo cô nghĩ, bác sĩ Tân Vũ Phong biết chắc không thể lợi hại hơn chuyên gia và giáo sư ở đây đâu nhỉ?

Muốn mẹ bình an và khỏe mạnh, trừ khi có kỳ tích xuất hiện!

Tần Vũ Phong không giải thích nhiều, anh lặng lẽ lấy điện thoại di động ra nhắn cho Tiêu Mặc Chiến một tin ngắn: “Mời thần y Tiết rời núi, đến Dương Hải!”

Trên đời này, có rất nhiều kỳ nhân đị sĩ.

Thần y Tiết chính là một huyền thoại trong giới y học của Đại Ninh!

Nghe nói chỉ cần có ông ấy ra tay, dù chỉ còn một hơi thở thì ông ấy vẫn có thể cứu được. Nhưng tính tình thần y Tiết quái lắm, quan lại quyền quý ở Đế Đô muốn nhờ ông ấy chữa trị thì đều bị mắng chửi té tát.

Rất nhanh, Tiêu Mặc Chiến nhắn lại: “Đại nhân à, Thần y Tiết nay đây mai đó, hiện giờ không có ở Đế Đô, muốn tìm được ông ấy e là phải đợi thêm mấy ngày nữa đấy! Hơn nữa, dù có tìm được ông cụ thì chưa chắc ông ấy chịu dang tay ra giúp đâu!”

“Nói với ông ấy rằng… chỉ cần ông ấy cứu sống bệnh nhân này thì Tân Thiên Vũ tôi nợ ông ấy một việc!”

Bên đầu dây kia.

Khi Tiêu Mặc Chiến đọc xong tin nhắn này thì kinh ngạc đến mức không cầm nổi cái điện thoại di động.

Chiến thần Thiên Vũ mang ơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện