Chương 654

“Anh để chế độ vòng lặp rồi!”

Ôn Noãn nghe được vài giây, khuôn mặt liền đỏ lựng lên!

Bản ghi âm này rõ ràng được ghi lại từ vài năm trước, ở thành phố H…

Cô cắn môi, rốt cuộc vẫn không kiềm được mà mắng: “Hoắc Minh, đồ khốn! Anh có bệnh à! Anh…”

Hoắc Minh dán sát vào tai cô: “Anh ghen! Anh muốn bắt nạt em, muốn nhìn em tan vỡ vì anh!”

Anh khoan khoái thản nhiên nói: “Anh sang phòng sách, lát nữa đến nghiệm thu kết quả nhé!”

Hoắc Minh đến phòng sách.

Anh ngồi một mình bên trong, lặng lẽ hút thuốc.

Ba năm qua anh quá bận rộn, thời gian nhớ Ôn Noãn cũng rất ít, chứ đừng nói tới thứ khác.

Hiện giờ tĩnh tâm lại…

Năm đó bắt Ôn Noãn cắt đứt liên lạc với Khương Duệ là một trong những chuyện anh hối hận nhất, chuyện đó đã giúp Khương Duệ chiếm được vị trí nhỏ trong lòng Ôn Noãn mãi mãi.

Cho dù không phải tình yêu, cũng đủ để anh ghen tị.

Hoắc Minh đang chán nản, cửa phòng sách bị đẩy ra, từ khe cửa lộ ra sợi tóc xoăn nhỏ màu trà, đi chân trần, trên người là bộ đồ ngủ hoa nhỏ đáng yêu.

“Bố!”

Tiểu Hoắc Tây nhào vào lòng anh, ôm cổ anh nũng nịu.

Hoắc Minh đặt chân nhỏ của cô bé vào lòng, hôn nhẹ, dịu dàng hỏi: “Sao lại tỉnh rồi?”

Tiểu Hoắc Tây mơ màng.

Cô bé dựa vào lòng anh, thì thầm muốn mẹ.

Hoắc Minh nghĩ tới người phụ nữ trong phòng ngủ chính, trong lòng rung động… Sao có thể để Hoắc Tây nhìn thấy dáng vẻ đó của Ôn Noãn?

Anh nhẹ nhàng dỗ cô bé: “Mẹ đang ngủ trong phòng bố!”

Tiểu Hoắc Tây thì thầm: “Con muốn ngủ với mẹ!”

Hoắc Minh một tay ôm cô bé, lay nhẹ, trước khi ngủ lại kể chuyện cho cô bé.

Đêm khuya, giọng nói của người đàn ông hơi khàn.

Khi nghe cảm thấy bình yên.

Tiểu Hoắc Tây chậm rãi ngủ thiếp đi trong lòng anh, Hoắc Minh biết lúc này đặt cô bé xuống sẽ tỉnh, quấn cô bé trong chăn nhỏ, ôm dỗ ngủ gần một tiếng.

Đêm khuya, Tiểu Hoắc Tây ngủ say.

Hoắc Minh ngồi mép giường, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô bé, không kìm lòng được hôn một cái.

Bé con này là cốt nhục của anh và Ôn Noãn, anh vô cùng yêu cô bé.

Tiểu Hoắc Tây xoay người, ôm lấy gối ôm cà rốt.

Hoắc Minh không nỡ rời đi, lại ở cùng cô bé một lúc!

Khi anh trở lại phòng ngủ chính, không khỏi giật mình.

Tóc Ôn Noãn ướt đẫm, trán cũng lấm tấm mồ hôi, màu xanh nhạt đuôi mày đặc biệt rõ ràng… Rất không ra dáng con người.

Hoắc Minh bước tới, cúi xuống nhìn cô chăm chú, yết hầu không ngừng lăn lộn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện