Cô ta thua, cô ta thua hoàn toàn… Không còn ai quan tâm đến sự tồn tại của cô ta.
Hoắc Minh gọi nhân viên kéo cô ta rời đi, chờ đến khi phòng làm việc yên tĩnh, anh mới chậm rãi đi ra từ phía sau bàn làm việc, bước đến bên cạnh Ôn Noãn.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, giọng khẽ run: “Bà Hoắc, cảm ơn em!”
Ôn Noãn dựa vào đầu vai anh.
Cái ôm này dịu dàng quá mức, họ cũng không muốn làm gì khác…
Lúc lâu sau, cô mới trầm giọng nói: “Em coi như không tin vào tình cảm của anh dành cho em, nhưng em tin tình yêu anh dành cho Hoắc Tây, không phải một người như Kiều An có thể so sánh được…”
Mặt của cô sát vào cổ anh, cảm thấy ấm áp.
Hoắc Minh vẫn luôn có sức quyến rũ tuyệt vời, hấp dẫn người phụ nữ.
Thế nhưng Ôn Noãn chưa nói với anh, thật ra cô vẫn thích bố của Hoắc Tây nhất… Cô dán vào bên tai anh lẩm bẩm: “Bây giờ chúng ta không làm chứng nhận, Hoắc Minh à, anh có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm hay không?”
Hoắc Minh bị tấn công mà cả người nóng lên.
Anh không hề biết, Ôn Noãn có thể trêu chọc anh như vậy.
Bản năng của đàn ông giúp anh đánh trả lại rất nhanh, anh đặt thân thể cô trên người mình, giọng khàn khàn không còn rõ: “Vậy thì không trở về nhà, ở lại khách sạn nhé?”
Thân thể Ôn Noãn mềm nhũn: “Em muốn về nhà, muốn lên giường với anh.”
Hoắc Minh gặm nhẹ phần thịt mềm sau tai cô, nói lời không trong sạch tán tỉnh cô: “Em học những thứ này ở đâu ra…Hả? Ngoại trừ anh ra, còn có người đàn ông nào dạy em những cái này?”
Anh thực sự nhịn không được, âu yếm ôm cô đặt lên bàn làm việc.
Nghiêng người, hôn cô.
Hoắc Minh đã rất động tình, Ôn Noãn lại rất ăn ý với anh, bầu không khí thật sự rất tốt… Hôn hồi lâu, anh dựa vào đầu vai cô, nhẹ nhàng thở dốc: “Thật muốn ở chỗ này, làm đến khi em khóc.”
Ôn Noãn mặt đỏ tim đập.
Vuốt ve an ủi một hồi lâu, cô chỉnh áo sơ mi cho anh, lúc cài kỹ khuy áo, ngón tay thon dài của cô ở chỗ ấy, không di chuyển.
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô, hồi lâu, nhẹ nhàng nắm chặt đầu ngón tay của cô, giọng khàn khàn không rõ: “Ôn Noãn, em phải về!”
Sau bữa tiệc.
Hoắc Minh và Ôn Noãn không tham gia, họ trốn trong phòng làm việc của anh, nói chuyện yêu đương.
Kết thúc bữa tiệc, anh cũng không để tài xế lái xe đưa về.
Anh xa cách cô quá lâu, ngay cả thời gian trên xe, anh cũng muốn nói chuyện riêng với cô.
Tiểu Hoắc Tây ngoan ngoãn ngồi ghế trẻ em.
Có lẽ quá mệt mỏi, trong chốc lát liền ngủ say.
Hoắc Minh dừng xe ở đầu đường, anh nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn ngồi ghế sau, trầm giọng nói: “Lên phía trước ngồi.”
Ôn Noãn do dự.
Cô còn đang mặc đầm dạ hội!
Hoắc Minh gọi nhân viên kéo cô ta rời đi, chờ đến khi phòng làm việc yên tĩnh, anh mới chậm rãi đi ra từ phía sau bàn làm việc, bước đến bên cạnh Ôn Noãn.
Anh nhẹ nhàng ôm cô, giọng khẽ run: “Bà Hoắc, cảm ơn em!”
Ôn Noãn dựa vào đầu vai anh.
Cái ôm này dịu dàng quá mức, họ cũng không muốn làm gì khác…
Lúc lâu sau, cô mới trầm giọng nói: “Em coi như không tin vào tình cảm của anh dành cho em, nhưng em tin tình yêu anh dành cho Hoắc Tây, không phải một người như Kiều An có thể so sánh được…”
Mặt của cô sát vào cổ anh, cảm thấy ấm áp.
Hoắc Minh vẫn luôn có sức quyến rũ tuyệt vời, hấp dẫn người phụ nữ.
Thế nhưng Ôn Noãn chưa nói với anh, thật ra cô vẫn thích bố của Hoắc Tây nhất… Cô dán vào bên tai anh lẩm bẩm: “Bây giờ chúng ta không làm chứng nhận, Hoắc Minh à, anh có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm hay không?”
Hoắc Minh bị tấn công mà cả người nóng lên.
Anh không hề biết, Ôn Noãn có thể trêu chọc anh như vậy.
Bản năng của đàn ông giúp anh đánh trả lại rất nhanh, anh đặt thân thể cô trên người mình, giọng khàn khàn không còn rõ: “Vậy thì không trở về nhà, ở lại khách sạn nhé?”
Thân thể Ôn Noãn mềm nhũn: “Em muốn về nhà, muốn lên giường với anh.”
Hoắc Minh gặm nhẹ phần thịt mềm sau tai cô, nói lời không trong sạch tán tỉnh cô: “Em học những thứ này ở đâu ra…Hả? Ngoại trừ anh ra, còn có người đàn ông nào dạy em những cái này?”
Anh thực sự nhịn không được, âu yếm ôm cô đặt lên bàn làm việc.
Nghiêng người, hôn cô.
Hoắc Minh đã rất động tình, Ôn Noãn lại rất ăn ý với anh, bầu không khí thật sự rất tốt… Hôn hồi lâu, anh dựa vào đầu vai cô, nhẹ nhàng thở dốc: “Thật muốn ở chỗ này, làm đến khi em khóc.”
Ôn Noãn mặt đỏ tim đập.
Vuốt ve an ủi một hồi lâu, cô chỉnh áo sơ mi cho anh, lúc cài kỹ khuy áo, ngón tay thon dài của cô ở chỗ ấy, không di chuyển.
Hoắc Minh chăm chú nhìn cô, hồi lâu, nhẹ nhàng nắm chặt đầu ngón tay của cô, giọng khàn khàn không rõ: “Ôn Noãn, em phải về!”
Sau bữa tiệc.
Hoắc Minh và Ôn Noãn không tham gia, họ trốn trong phòng làm việc của anh, nói chuyện yêu đương.
Kết thúc bữa tiệc, anh cũng không để tài xế lái xe đưa về.
Anh xa cách cô quá lâu, ngay cả thời gian trên xe, anh cũng muốn nói chuyện riêng với cô.
Tiểu Hoắc Tây ngoan ngoãn ngồi ghế trẻ em.
Có lẽ quá mệt mỏi, trong chốc lát liền ngủ say.
Hoắc Minh dừng xe ở đầu đường, anh nghiêng đầu nhìn Ôn Noãn ngồi ghế sau, trầm giọng nói: “Lên phía trước ngồi.”
Ôn Noãn do dự.
Cô còn đang mặc đầm dạ hội!
Danh sách chương