Hoắc Minh bình tĩnh: “Cậu không cần hâm mộ cháu đâu! Nhà của cháu rất phóng khoáng, sẽ không dùng Thước Thước để trói buộc cậu, cho nên cậu vẫn có thể sống một cuộc sống phong lưu… Về phần Minh Châu, mẹ của cháu đã sắp xếp một cuộc xem mắt cho con bé rồi, con bé cũng đã đồng ý!”

Xem mắt… .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sau Khi Gả Đến Mạc Bắc
2. Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em
3. Quy Đức Hầu Phủ
4. Khoảng Trời Phương Nam
=====================================

Ngón tay đang cầm chén trà của Lục Khiêm dần trắng bệch.

Hoắc Minh nhìn tay ông ấy, khẽ mỉm cười: “Uống trà đi!”

Lục Khiêm miễn cưỡng nở nụ cười.

Cũng may lúc này Hoắc Tây tỉnh lại, cơ thể nhỏ bé ngồi dậy, dụi dụi mắt gọi Lục Khiêm.

Lục Khiêm rất thương cô bé.

Cho dù tâm trạng của ông ấy không tốt nhưng vẫn đi đến cạnh giường bệnh ôm lấy Tiểu Hoắc Tây, còn lấy một lá bùa bình an trong túi ra đưa cho Tiểu Hoắc Tây.

Đây là ông ấy cố ý đến Hoa Sơn cầu xin, cầu chủ trì chúc phúc.

Hiển nhiên Hoắc Minh nhìn ra được, giọng điệu bình tĩnh nói: “Có lòng!”

Lục Khiêm ôm Tiểu Hoắc Tây, nhỏ giọng hỏi tình hình phiên tòa sau này của Kiều An, Hoắc Minh kể lại mọi chuyện cho ông ấy nghe.

Lục Khiêm trầm ngâm, nhỏ giọng nói: “Để cho an toàn, tôi đến chào hỏi một chút!”

Ông ấy hôn Tiểu Hoắc Tây.

Ông ấy sẽ không bao giờ để Ôn Noãn và Hoắc Tây bị người phụ nữ điên đó làm tổn thương nữa…

Hai ngày sau, Tiểu Hoắc Tây xuất viện.

Hoắc Chấn Đông tổ chức tiệc gia đình, bởi vì Lục Khiêm còn đang công tác ở thành phố B, thuận miệng mời thử, không nghĩ ông ấy thật sự đến…

Lục Khiêm mang đồ chơi đến cho Thước Thước.

Nhưng Tiểu Thước Thước không thân quen ông, vẫn luôn rúc vào trong ngực Hoắc Minh Châu, khuôn mặt bé nhỏ ngại ngùng!

Lục Khiêm có hơi mất mát…

Ông ấy nhìn Hoắc Minh Châu, ánh mắt thắm thiết: “Bình thường em nhắc nhiều về tôi chút, con quá xa lánh tôi!”

Bà Hoắc ở một bên cười nhẹ: “Thêm nhiều lời sẽ gần gũi hơn! Thước Thước rất ngoan!”

Ngược lại Hoắc Chấn Đông vô cùng rộng lượng, mời ông ấy sang uống rượu, Hoắc Minh cũng ở một bên đón tiếp.

Lục Khiêm không ngốc.

Ông già Hoắc Chấn Đông này co được giãn được, ông ấy và Minh Châu cùng sinh ra đứa con trai nhưng vẻ mặt ông vẫn luôn dịu dàng, tuyệt đối không chỉ vì nể mặt Ôn Noãn mà còn là vì nguồn tài nguyên của thành phố C.

Những thứ kia chỉ cần Lục Khiêm ông ký vài chữ, nói vài câu!

Ông ấy có ý muốn bù đắp, hiển nhiên cầu gì được đó, ở trên bàn rượu ông ấy bị bố con nhà họ Hoắc thay phiên rót rượu, cẩn thận tính toán, khoảng mười năm nay ông ấy chưa từng say rượu…

Đúng vậy!

Có ai dám rót rượu mời ông Lục uống?

Ông ấy xã giao, đều có thư ký và trợ lý cản rượu, chưa bao giờ tự mình uống cả.

Lúc Lục Khiêm rời đi, Ôn Noãn tiễn ông ấy lên xe.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện